Chương 46: Kẻ được chọn sống lại

Kỳ nghỉ đông của Harry ở đường Privet Drive trôi qua một cách bình lặng. Có lẽ là bình lặng hơn so với những gì mà Harry từng mong đợi.

Petunia không làm khó cậu, bà ấy cũng không sai khiến cậu làm này nọ như ngày xưa. Nhưng Harry lại tự giác làm các công việc nhà. Cậu quét dọn, hút bụi, chà toilet... Cậu làm tất cả mọi việc một cách chăm chỉ, không một lời phàn nàn. Ngay cả cái lò nướng đầy dầu mỡ cũng được Harry lau chùi cho sáng bóng.

Sự chăm chỉ và ngoan ngoãn của Harry khiến cho Petunia có chút ái ngại.

"Mày..." Petunia do dự lên tiếng. "Không phải mày thường phải làm bài tập gì đó vào ngày nghỉ à?"

Trước đây bà vẫn cấm Harry đọc sách hay làm những điều liên quan tới phù thủy bằng cách bắt cậu làm thật nhiều việc nhà, nhưng bây giờ khi Harry tình nguyện làm việc nhà. Bà lại cảm thấy không quen.

Harry cởi bao tay cao su ra và lắc đầu. "Cháu không có bài tập."

Cậu đã nghỉ học quá lâu, Harry đoán cậu sẽ phải học lại một năm. Mấy ngày gần đây cậu cũng ôn lại kiến thức, không khó khăn lắm vì khi làm mèo cậu không hề bỏ bê việc học. Thực ra tiến độ học tập của cậu không khác lắm với bọn Hermione và Ron, cậu vẫn đi học chung với họ mà, chỉ là bọn họ không nhận ra cậu mà thôi.

Harry lại định với lấy cây lau nhà thì Petunia ngăn cản.

"Tao cần một vài thứ ở cửa hàng, mày hãy đi mua theo danh sách này đi."

Petunia đưa cho Harry một tờ giấy ghi chép cẩn thận.

"Vâng ạ." Harry nói. Cậu nhận lấy tờ giấy, rời khỏi nhà.

Vừa bước ra khỏi cửa, Harry liền nhận ra những thứ ghi trong danh sách thực ra trong nhà vẫn còn đủ. Cậu hiểu rằng, dì Petunia chỉ đang vòng vo tìm cách để bắt cậu phải ra ngoài hít thở không khí.

Kể từ sau khi bị biến thành mèo, Harry đã học được cách nhận ra những sự quan tâm ẩn giấu phía sau những hành động thô lỗ bên ngoài của một số người. Và ngược lại, cậu cũng học được cách nhận ra những ý nghĩ xấu xa được che giấu bên dưới những lời nói ngọt ngào, nịnh nọt.

Tuy nhiên, cậu vẫn chưa thành thạo lắm. Cậu không thể nhìn thấu một số người, một số việc, nhưng cậu sẽ cố gắng. Ít nhất cậu không muốn bị lừa dối như trước nữa.

Harry thở ra một làn khói.

Vì không vội vàng, Harry liền thả chậm bước chân dạo bước, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường.

Năm nay có rất ít tuyết. Thời tiết vừa lạnh, vừa khô. Công viên nhỏ gần nhà chỉ trơ trụi một bãi đất đen cằn cỗi. Những cái cây khẳng khiu, trơ trụi lá, trông thật ảm đạm.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu Harry bất chợt hiện lên vài ký ức không vui vẻ ngày xưa.

Cậu nhớ lại những lần bị Dudley và bọn bạn anh ta bắt nạt ở công viên. Cậu nhớ lại những lần bị dì Petunia la mắng, bị bác Vernon dọa nạt.

Những ký ức đó từng khiến cho tuổi thơ của Harry trở nên u ám nhưng ngẫm lại mọi chuyện dường như không tệ đến thế.

"Kỳ thật..." Harry thầm nghĩ. "Dì dượng không nhất thiết phải nhận nuôi mình."

Nuôi thêm một đứa trẻ là một gánh nặng không hề nhỏ. Hơn nữa, dì Petunia còn không thích phù thủy.

Cậu thường không đủ ăn, nhưng không đến mức bị đói. Cậu có một mái nhà để ở, cậu không phải lang thang đầu đường xó chợ, hay bị nhồi nhét vào trại tế bần.

Mình nên thấy đủ.

Harry cảm thấy mình nợ dì dượng một lời cảm ơn. Cậu nghĩ, cậu nên bù đắp cho họ bằng cách nào đó.

Ít nhất... là về mặt tiền bạc.

"Phong cảnh không tệ, phải không?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Harry.

Cậu giật mình quay lại liền thấy Dumbledore đang đứng sau lưng cậu từ lúc nào. Harry quay nhìn lại công viên trụi lủi, lần này thì cậu thật khó đồng tình với ông cụ.

"Mỗi một cảnh quan đều có vẻ đẹp riêng của nó, Harry à." Dumbledore nói, ông mỉm cười. "Con chỉ cần... tìm kỹ một chút."

Ông cúi xuống, hái một mầm cỏ non nhỏ xíu đang mọc bên lề đường.

Sắc xanh ngọc bích non nớt của mầm cỏ đối lập với cảnh vật ảm đạm xung quanh trông thật thích mắt.

Harry nhìn mầm cỏ non nớt trong tay Dumbledore, không nói gì.

"Ta có thể hỏi con đã đi đâu khi hôn mê không? Luna đã nói với ta, linh hồn con đã thực hiện một chuyến hành trình dài." Dumbledore chậm rãi hỏi.

"Con không đi xa." Harry đáp. "Con vẫn ở bên cạnh mọi người. Chỉ là con không biết cách quay trở lại cơ thể mà thôi. Con đã ở đó và.... chứng kiến tất cả..."

"Ta xin lỗi, Harry." Giọng Dumbledore vang lên một cách trầm lặng. "Ta biết rằng... mười mấy năm qua, ta đã không quan tâm đến con nhiều như con xứng đáng được nhận."

"Hiệu trưởng..." Harry ngập ngừng.

"Ta đã sai, Harry à." Dumbledore nói. "Ta đã sai khi để con phải sống với gia đình Dursley. Ta đã sai khi nghĩ rằng... đó là nơi an toàn nhất cho con."

Ông nhìn Harry, ánh mắt ông đầy vẻ hối hận.

"Ta đã không biết gì về những gì con đã phải trải qua." Ông nói. "Ta chỉ biết rằng... con cần được bảo vệ khỏi Voldemort. Nhưng ta đã quá tập trung vào mối đe dọa từ hắn ta, mà quên mất... những mối đe dọa khác trong cuộc sống của con. Harry con có muốn rời đi nơi này không? Nếu con không muốn sống ở quảng trường Grimmauld ta có thể sắp xếp cho con trú ngụ ở nơi khác."

"Thực ra..." Harry mím môi quay đi. "Dì dượng của con... cũng không tệ lắm."

Dumbledore nhìn Harry bằng ánh mắt thật phức tạp.

"Dù sao thì họ cũng không có trách nhiệm phải nuôi con." Cậu ngơ ngẩn nhìn đám ngọn cây trụi lủi. "Họ có thể đã từ chối con ngay từ đầu."

"Con có thể đúng, Harry à." Ông thở dài. "Gia đình Dursley có thể đã từ chối nhận nuôi con. Nhưng họ đã không làm vậy."

"Họ đã cho con một mái nhà." Ông nói tiếp. "Họ đã cho con một nơi ở. Và... dù sao thì, họ cũng là gia đình duy nhất còn lại của con. Nhưng họ không hoàn hảo phải không? Cũng giống như Sirius."

Harry im lặng, cúi đầu không nói gì. Cậu biết Dumbledore muốn gì. Nhưng cậu vẫn không thể nào quên được những gì mà Sirius đã làm.

"Ta biết... con vẫn còn giận cậu ấy." Dumbledore tha thiết nhìn Harry. "Nhưng Harry à, tha thứ... sẽ khiến cho con cảm thấy nhẹ nhõm hơn."

"Tha thứ?" Harry nhíu mày.

"Đúng vậy." Dumbledore nói. "Tha thứ cho Sirius... không phải là vì cậu ấy, mà là vì chính con."

"Con không cần phải quên đi những gì đã xảy ra." Ông nói tiếp. "Nhưng con có thể chọn cách buông bỏ nó."

"Con không phải là người có thể tha thứ cho chú ấy." Harry hơi cụp mắt mím môi.

Dumbledore nhẹ nhàng đặt tay lên vai Harry.

"Harry" Ông nói bằng chất giọng trầm ấm dịu dàng. "Con phải học cách tha thứ cho chính mình."

"Ba mẹ con không phải vì con mà chết." Ông nói tiếp. "Họ chết vì họ yêu con. Họ đã hy sinh bản thân mình để bảo vệ con."

"Con là kết tinh tình yêu của James và Lily. Đừng bao giờ nghĩ rằng sự tồn tại của con là một lỗi lầm."

Harry cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu. Những lời nói của Dumbledore khiến cậu phải suy nghĩ.

Cuối cùng, cậu ngẩng đầu lên, nhìn Dumbledore.

"Thầy đến đây tìm con chắc là không phải chỉ để nói về chuyện này, phải không?"

"Ừm." Dumbledore gật đầu. "Thực ra là vì một chút phiền phức." Ông thở dài, lấy ra một tờ Nhật báo Phù thủy từ trong áo choàng.

Trên trang nhất của tờ báo, là một dòng tiêu đề bắt mắt:

NGƯỜI CHẾT SỐNG LẠI?

Bên dưới dòng tiêu đề, là một bức ảnh không rõ nét chụp lại cảnh Harry và ông Arthur vừa đi ra khỏi ga tàu điện ngầm. Tấm hình không rõ ràng lắm. Chắc vì vậy nên có đủ loại suy đoán bịa đặt , nhiều cái vớ vẩn đến nực cười.

Harry cau mày. "Sao họ có thể viết những thứ này chứ?"

"Chuyện này... cũng không phải lần đầu tiên." Dumbledore mỉm cười. "Báo chí luôn thích thêu dệt mọi chuyện mà."

Ông chỉ tay vào một đoạn trong bài báo.

"Nhìn này, Harry." Ông nói. "Họ còn nói rằng... con đã sống lại nhờ một loại thuốc trường sinh bí mật. Và giờ đây, con đang lẩn trốn ở thế giới Muggle, chờ cơ hội để trả thù Voldemort."

"Nực cười!" Harry lắc đầu. "Sao họ có thể nghĩ ra những chuyện như vậy chứ?"

Bài báo còn đưa ra nhiều "giả thuyết" khác về sự "sống lại" của Harry. Có người cho rằng, Harry đã được một bậc thầy phép thuật hắc ám hồi sinh. Có người lại nói rằng, Harry chưa bao giờ chết, cái chết của cậu chỉ là một màn kịch được dàn dựng công phu bởi Dumbledore.

"Thật là nhảm nhí." Harry ném tờ báo xuống cái bàn đá bên cạnh. "Con không hiểu tại sao họ lại quan tâm đến con như vậy."

Nói rồi Harry bỗng im lặng, thực ra chuyện này cũng không quá khó đoán. Dumbledore dường như cũng biết cậu đã có câu trả lời. Ông mỉm cười vỗ vai Harry.

"Con vẫn luôn là một đứa trẻ thông minh, Harry à."

Harry không bình luận gì về lời khen ngợi của Dumbledore. Cậu cảm thấy mình không xứng đáng. Nhớ tới ý muốn bù đắp cho nhà dì dượng, Harry nhìn Dumbledore và nói.

"Con muốn đến Hẻm Xéo."

Cậu muốn đến Gringotts rút một ít tiền cho dì dượng. Và... Harry hơi ngượng ngùng nghĩ, có lẽ cậu có thể mua một món quà cho Snape. Cậu muốn cảm ơn Snape vì đã chăm sóc cậu trong thời gian qua. Dù ông ấy không hề biết đó là cậu.

"Nhưng mà..." Cậu nhìn tờ báo trên bàn bỗng chốc tâm trạng lại chùng xuống. "Với tình hình này... chắc là khó khăn lắm."

"Không sao đâu, Harry." Dumbledore mỉm cười. "Gia đình Weasley sẽ rất vui lòng đưa con đi."

Ông vỗ vai Harry.

"Ta sẽ nói với họ." Ông nói. "Con cứ yên tâm."

Sáng hôm sau, một chiếc xe hơi xanh lá cũ kỹ dừng lại trước cửa ngôi nhà số 4, đường Privet Drive.

Arthur Weasley bước xuống xe, ông ấy mỉm cười với Harry.

"Chào cháu, Harry." Ông ấy nói. "Sẵn sàng đi chưa?"

Harry gật đầu.

Cậu nhìn vào trong xe, thấy Molly và Ron đang ngồi ở ghế sau.

"Chào bác Molly." Cậu nói. "Chào Ron."

"Chào Harry." Molly nói, bà ấy mỉm cười với Harry.

"Chào bồ tèo." Ron nói, cậu ta vẫy tay với Harry.

"Chúng ta đi thôi." Arthur nói. "Hẻm Xéo đang đợi cháu kìa."

Harry mỉm cười bước lên xe. Chiếc xe khởi động, lăn bánh rời khỏi đường Privet Drive.

Trước khi bước vào Hẻm Xéo, Harry đã chuẩn bị sẵn sàng. Cậu đội mũ lên, che kín mặt, sau đó ông Arthur mới mở bức tường trong quán Cái Vạc Lủng.

Với tất cả sự ngụy trang đó Harry vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt tinh tường của quần chúng, có người nhận ra cậu.

"Harry Potter!" Ai đó hét lên.

Sau đó, hàng trăm người đổ xô đến vây quanh cậu. Họ chen lấn, xô đẩy, cố gắng tiến lại gần Harry. Họ hò hét, chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.

"Đó là Harry Potter!"

"Trời ơi, cậu ấy đã trở lại!"

"Cậu ấy đang làm gì ở đây?"

Harry bị đám đông bao vây, cậu cảm thấy vừa ngột ngạt vừa hoảng sợ. Cậu cố gắng lùi lại, nhưng vô ích. Đám đông quá nhiều, họ đẩy cậu vào giữa.

Arthur và Ron cố gắng chen vào giữa đám đông, để bảo vệ Harry. Nhưng họ cũng bất lực. Đám đông quá hung hãn, họ đẩy Arthur và Ron ra xa.

Molly lo lắng quan sát tình hình từ bên ngoài. Bà ấy muốn giúp đỡ Harry, nhưng bà ấy không thể nào chen vào được đám đông.

Tình hình nhanh chóng trở nên mất kiểm soát.

Một số người quá khích cố gắng chạm vào Harry. Họ kéo áo cậu, giật mũ cậu, cố gắng chụp ảnh cậu.

Một bà phù thủy trung niên đẩy một cô bé nhỏ ngã xuống đất chỉ để có thể tiến lại gần Harry hơn. Một phù thủy cao lớn giẫm lên chân một ông lão, để có thể chụp được một tấm ảnh của Harry.

Mọi người đều mất kiểm soát. Họ chỉ quan tâm đến việc... tiếp cận Harry Potter.

"Tránh ra!" Arthur hét lên. "Tránh ra cho cháu tôi thở!"

Nhưng không ai nghe ông ấy. Đám đông vẫn tiếp tục chen lấn, xô đẩy.

Harry cảm thấy hoảng sợ. Cậu không thể thở nổi. Cậu cảm thấy như mình sắp bị đám đông giẫm đạp.

"Giúp tôi với!" Cậu thét lên.

Nhưng giọng cậu bị nuốt chửng trong tiếng ồn ào của đám đông.

Ngay lúc Harry nghĩ rằng mình sẽ bị đám đông giẫm đạp đến chết, thì một nhóm Thần Sáng bỗng nhiên xuất hiện.

"Tránh ra!" Họ hét lên. "Tất cả mọi người hãy tránh ra!"

Họ dùng đũa phép của mình để tách đám đông ra. Họ tạo ra một vòng tròn bảo vệ xung quanh Harry, sau đó họ dẫn cậu đến trụ sở an ninh gần đó.

"Cháu ổn chứ?" Một Thần Sáng hỏi.

"Cháu... cháu ổn." Harry nói, cậu thở hổn hển. Cậu vẫn còn run rẩy vì sợ.

"Tốt rồi." Thần Sáng nói. "Cháu an toàn rồi."

Thần Sáng dẫn Harry vào một căn phòng nhỏ trong trụ sở an ninh. Bên trong căn phòng có hai người đàn ông đang đợi sẵn. Harry nhận ra một người trong số đó là Percy Weasley.

Một lúc sau, ông bà Weasley chật vật bước vào phòng. Gương mặt họ đầy vẻ lo lắng.

"Harry! Con không sao chứ?" Molly hỏi, bà ấy nhanh chóng chạy đến bên cạnh Harry, kiểm tra xem cậu có bị thương ở đâu không.

Arthur nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế, liền kinh ngạc kêu lên:

"Bộ trưởng?!"


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro