Chương 54: HÀNH TRÌNH HẺM XÉO (1)

Khi Snape nắm tay Harry bước xuống xe, đứa trẻ đã hoàn toàn vui vẻ trở lại. Nó dõi đôi mắt tò mò nhìn những cửa hàng mà họ lướt qua. Harry nghĩ rằng cái tiệm bán những món vật dụng cần cho năm học của nó là một cửa hiệu được che giấu bằng phép thuật, và nó đang cố phân biệt xem có chỗ nào đặc biệt có vẻ đang che giấu đôi mắt của người thường hay không.

Nhưng tính toán của Harry phải tạm gác lại khi thầy Snape dẫn nó vào một tiệm ăn bình dân ngay gần trạm xe buýt. Món bánh mì kẹp trứng ốp la kèm một đĩa bò xào thỏa mãn cái bụng đói cồn cào của đứa trẻ. Nó nhận lấy cái khăn thầy Snape đưa và lịch sự lau miệng sau khi ăn xong. Tướng ăn bây giờ của Harry đã ra dáng có giáo dưỡng lắm rồi. Lúc tính tiền, cô gái đứng ở quầy thu ngân cứ nhìn Snape với ánh mắt kỳ kỳ, làm như mớ tiền xu và tiền giấy lẻ tẻ ông gom ra thanh toán có con rận bám vào không bằng. Snape tự nhủ sẽ không bao giờ đi ăn ở quán ăn Muggle nữa.

Ra khỏi tiệm ăn, đi một đỗi khá xa, Snape kéo Harry quẹo vào một quán rượu trông thật tồi tàn. Biển hiệu Cái Vạc Lủng chẳng hề gợi được chút xíu sự chú ý nào của những người đi đường. Harry ngước lên, tỏ ý dò hỏi. Snape giới thiệu gọn lỏn.

- Quán rượu đi thông giữa thế giới phép thuật và thế giới người thường.

Ông vừa nói vừa đẩy cửa bước vào. Vẻ tối tăm và nhớp nháp của quán rượu khiến mũi Harry nhăn tít lại. Dù đang là ban ngày nhưng ánh sáng trong quán cứ tù mù nên trông thật ngột ngạt và mốc meo. Harry thấy không thoải mái với hoàn cảnh như vậy, nó núp vào sau lưng thầy, lấy mắt ngó ông chủ đầu hói đứng tán dóc trước quầy bar.

Ông ta và vài người khách nhìn ra cửa, khi thấy đó là Snape thì họ quay đi, thậm chí bọn họ còn không buồn để ý đến đứa trẻ lấp ló đằng sau ông. Harry thấy hơi khó hiểu vì thái độ đón tiếp của lão chủ quán, nhưng thầy Snape đã kéo rịt nó đi trước khi có một câu hỏi nào văng ra khỏi miệng.

Đi qua cái quầy có một con đường thông ra sân sau, cái sân trụi lủi, chỉ có một cái thùng rác và vài bụi cỏ. Snape nói.

- Đừng để ý bọn họ, nhìn thấy bức tường này không Harry, gõ ba lần vào viên gạch ba dọc... hai ngang... bên phải...

Snape vừa nói vừa làm mẫu cho Harry xem. Những viên gạch bắt đầu co lại, mới đầu chỉ là một cái lỗ nhỏ, rồi từ từ to ra cho đến khi hiện rõ ràng hình dạng một cái cổng. Cánh cổng này mở ra một con đường trải đá cuội quanh co khúc khuỷu.

Cánh cổng nhanh chóng khép lại sau lưng Harry, nhưng lúc đó nó bận quan sát những cái vạc bày đầy ra vệ đường. Xa xa là khung cảnh người ta đi lại trong bộ trang phục thùng thình khác lạ, tiếng rao những món hàng mà Harry cam đoan không một người bình thường nào có bán. Đó là một khu chợ dành cho phù thủy! Harry thấy hưng phấn vì kết luận này của mình. Nó ngỏng cổ lên để nhìn ra xa nhất có thể, nhưng cũng chẳng thấy được nhiều, nó lắc lắc tay thầy nó, ra chìu nũng nịu lắm.

- Mình đi đâu trước hả thầy?

Snape cũng có vẻ khó xử trong việc lựa chọn. Ông nói.

- Trò có một kho bạc ở Gringotts.

- Của con hả?

Snape gật đầu. Ông rút một cái chìa khóa bằng vàng bé tý ra cho Harry xem.

- Tôi có thể lo tất cả các khoản cho trò từ nay về sau, kể cả ăn mặc, đi lại, học hành, nhưng tôi nghĩ trò nên biết mình không hề là đứa trẻ vô sản đáng thương được cưu mang. Hiểu ý tôi không Harry?

Đứa trẻ gật đầu, nhưng nó muốn hỏi điều mình thắc mắc hơn.

- Tiền ở đâu ra vậy thầy?

- Dĩ nhiên là di sản thừa kế từ cha mẹ của trò rồi.

Snape nắm tay Harry kéo đi. Bọn họ lướt qua những cái tiệm kỳ lạ như: Nhà Bào Chế, Sở Cú, Tiệm Sách Phú Quý và Cơ Hàn,... và nhiều cái tiệm khác trước khi đến được một tòa nhà trắng như tuyết cao vượt trên những hàng quán khác.

GRINGOTTS

Harry nhìn chòng chọc vào sinh vật mặc bộ đồ màu tía và màu vàng đứng cạnh cánh cửa đồng bệ vệ. Nó hỏi.

- Gì vậy thầy?

- Yêu tinh. Bọn nó nắm giữ Gringotts, điều phối tiền tệ cho cả giới phù thủy Anh Quốc. Ngân hàng an toàn nhất thế giới đấy.

Snape hơi nâng giọng ở cuối câu, ông đang cố ý pha trò để giảm bớt căng thẳng cho cậu nhóc. Từ khi nhắc tới ba mẹ, đứa trẻ có vẻ lúng túng và khiếp sợ.

Harry còn chẳng nhận ra sự hài hước hiếm hoi của thầy nó. Đứa trẻ được dắt lên bậc thềm trắng, tiến về phía tên yêu tinh.

Tên yêu tinh lùn hơn Harry cả cái đầu. Nhưng hắn có một gương mặt ngăm đem tinh quái, một chòm râu nhọn, và Harry để ý thấy chân cẳng và ngón tay của hắn rất dài. Hắn cuối chào khi hai thầy trò đi ngang qua. Bây giờ họ đối diện với hai cánh cửa khác, bằng bạc, với những dòng chữ này khắc trên cánh cửa:

Khách lạ, mời vào, nhưng chú ý:

Hễ tham thì thâm.

Những ai hưởng mà không hiến,

Đến phiên thì trả gấp nhiều lần vay.

Vậy cho nên nếu khám phá được.

Dưới sàn, kho tàn không phải của mình.

Thì, quân trộm cắp, hãy coi chừng.

Cái mi lãnh đủ không phải kho tàn đâu.

Hai tên yêu tinh lại cuối chào khi họ đi qua cánh cửa bạc. Đằng sau một cái quầy dài, hàng trăm tên yêu tinh ngồi trên những cái ghế cao, hí hoáy viết những cuốn sổ cái, chăm chú cân bạc cắc bằng những chiếc cân đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá quý qua những con mắt kính. Có vô số cửa dẫn ra các hành lang, và nhiều yêu tinh nhộn nhịp hướng dẫn khách ra vô các cửa ra này.

Snape đến bắt chuyện với một tên yêu tinh đang rảnh. Ông đưa cái chìa khóa bằng vàng cho hắn và nói.

- Kho bạc Potter.

Tên yêu tinh nhận lấy chìa khóa, xem xét kỹ lưỡng, rồi hắn gật đầu.

- Đúng quy định đấy.

Sau khi xác nhận, hắn quay ra kêu một tên yêu tinh khác đưa họ xuống hầm bạc.

Đúng với tên gọi là hầm, đường xuống kho bạc phải đi bằng toa xe tự chạy trên một đường ray xe lửa. Hai bên vách hầm được thắp sáng bằng những ngọn đuốc chập chờn. Harry ngồi trong lòng Snape bị ngọn gió tạt cho cay xè. Mới đầu nó còn cố mở to mắt để xem thử kỳ quan của kho bạc lớn nhất nhì giới phù thủy trông thế nào, nhưng được một hồi rẽ tới rẽ lui toàn một khung cảnh tẻ nhạt thì nó nhắm rịt mắt, dúi mặt vào ngực Snape để tránh gió. Cũng vì thế mà Harry bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy con rồng hàng thật giá thật lần đầu tiên trong đời. Đợi đến khi cơn gió hung hãn ngừng quát vào người, Harry chậm rãi mở mắt, thầy Snape giúp nó bước xuống toa xe. Tên yêu tinh đứng trước một cánh cửa, loay hoay mở khóa.

Khói xanh toả ra mù mịt, và khi khói tan, Harry há hốc miệng nhìn. Bên trong là hàng đụn vàng, hàng cột bạc, hàng đống tiền đồng nhỏ.

- Đây là... toàn bộ chỗ này là... của con hả?

Harry bị sốc tới mức không nói được nguyên câu suông sẻ. Snape cũng khá bất ngờ về gia tài nho nhỏ của Harry. Nhưng ông chẳng để mắt. Snape nói.

- Đồng vàng là Galleon, một Galleon đổi được mười bảy Sickle bạc, một Sickle bạc đổi được hai mươi chín Knut đồng. Lấy vừa đủ số tiền ăn vặt và chi tiêu yêu thích nào đó của trò là được. Cấm tiệt đồ ăn vặt nếu có dấu hiệu bỏ cơm, nghe không?

Harry lấy lại tinh thần. Nó định nói sẽ tự trả cho những món mình cần tiêu phí, thậm chí nó còn muốn hỏi thầy đã tiêu pha cho nó tổng cộng bao nhiêu để nó trả một lần. Nhưng lời ra tới cửa miệng, nó lại do dự. Có thật là nó muốn sòng phẳng về tất cả với thầy đến vậy không? Nếu lỡ như nó từ chối ý tốt của thầy mà khiến thầy trở nên xa cách rồi không cần nó nữa thì... Harry giật thót. Nó vơ bừa một mớ đồng vàng, đồng bạc vào nhẫn không gian, rồi lùi lại.

Tên yêu tinh xác nhận cả hai đã không còn ý định gì với kho bạc nữa bèn đóng cửa và khóa nó lại. Bọn họ lên toa xe quay trở lại mặt đất với tốc độ y hệt như bận vào. Lần này, Harry còn tự nhiên hơn khi chủ động úp mặt vào ngực Snape, nó còn chẳng thèm mở mắt lấy một lần.

Ra khỏi ngân hàng Gringotts với cơn say xe nhè nhẹ, không đợi Harry hỏi, Snape đã kéo tay nó đi vào Tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn. Ông nói với chủ tiệm.

- Một bộ sách cho học sinh năm nhất, một cuốn Lịch sử phép thuật hiện đại.

Chủ tiệm chẳng lấy làm phiền lòng. Thời điểm này trong năm, phụ huynh và học sinh cứ ra vô mua chừng đấy sách, ông gói sẵn cả chục bộ cho những ai lười nhích cái chân quý giá đi loanh quanh tiệm như ông khách này. Chỉ có cuốn Lịch sử phép thuật hiện đại.

- Accio Lịch sử phép thuật hiện đại. Ồ vâng, của ông đây.

Họ thanh toán xong xuôi bằng tiền của Snape trong ánh mắt muốn nói lại thôi của Harry. Snape chẳng mấy để ý những lúc rối rắm kiểu vầy của cậu nhóc. Hành trình của họ tạm ngưng khi Harry cứ dán mắt vào tiệm kem Florean Fortescue.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro