Chương 7: VỪA ĂN VỪA NÓI CHUYỆN

Harry dụi mặt vào khoảng lõm nóng hầm hầm mà nó đang vùi trong đó. Tự dưng nó cứng đơ ra. Đôi mắt hơi nhòe đã mở thao láo, nó biết mình đang nằm trong một vòng ôm ấm áp. Đây là trải nghiệm vô cùng mới lạ, lạ đến nỗi nó tưởng mình nằm mơ. Từ khi nhớ chuyện đến nay, chẳng ai trong nhà Dursley ôm nó, kể cả khi nó phát sốt cũng phải tự lết ra xe hoặc bác sĩ sẽ đến khám tại nhà. Hơi ấm từ vòng tay của người lớn đã vượt qua sức tưởng tượng. Nó không dám động đậy một chút nào, nhưng động tĩnh của nó đã thu hút người đàn ông tóc đen.

Snape tự hỏi mình có nên vứt cục thịt thừa này xuống không. Và lý trí của ông khẳng định chắc nịch là không thể. Ông đã gửi trả bà Cara mười đồng vàng và hai mươi đồng bạc về chỗ tiền khám chữa bệnh. Họ vừa chào tạm biệt nhau ngay phút trước.

Snape quyết định vẫn ôm Potter và vờ như nó chưa thức. Ông bước vào trong quán trọ Biển Sao.

Cách bày trí trong quán không được bắt mắt cho lắm. Có một cái quầy hình vòng cung đặt ngay đối diện cửa ra vào. Trên quầy - bên góc phải - đặt một chậu cây mà tên giống cây là gì Snape không rõ. Lá của cây này to và hình cánh quạt, nó bung tròn giáp cả thân cây nửa thước. Giữa quầy chỉ có một cuốn sổ to, một cây bút lông chim và một thứ giống như tập giấy nhớ. Đằng sau quầy - nhìn từ cửa - là một tủ cao và rộng giáp mặt tường, trên tủ chất nhiều thùng (hay hộp gỗ) được đặt theo ngăn. Dựa vào thị lực chim ưng của mình, Snape nhìn thấy chữ ghi trên mỗi hộc, đó là bia và rượu được phân loại theo năm. Có chừng mươi cái bàn xếp bất quy tắc quanh không gian quán. Hai bức tường hai bên được điểm xuyết bằng mấy cái đầu hươu và tê giác.

Snape thấy khá ưng bụng về lối tối giản và sạch sẽ của quán. Bây giờ là giờ xế chiều, có lẽ vì không phải giờ cơm nên quán không có vị khách nào. Snape bước vào trong quầy, gõ hai tiếng để thu hút sự chú ý của cô bé tóc cam. Snape hỏi:

- Tôi có thể thuê một phòng trọ ở đây được không?

Cô bé lập tức gật đầu như giã tỏi. Có lẽ sự ế ẩm thúc đẩy tánh niềm nở của nhân viên quán. Cô bé giới thiệu nhanh:

- Chỗ chúng tôi có hai mươi phòng, được chia thành phòng một người và phòng hai người. Chắc quý khách sẽ chọn phòng hai người cho rộng rãi đúng không ạ? - Cô bé thấy Snape không lên tiếng thì tiếp tục - Tiền thuê một ngày mười đồng bạc, sẽ cung cấp nước uống và nước tắm miễn phí, không bao tiền cơm. Quý khách muốn lên nhận phòng luôn không?

Snape hơi xốc thằng bé trong tay lên, nói với cô bé đứng trông quầy:

- Tôi muốn dùng bữa trước khi nhận phòng. Quán cô có những món gì?

Đôi mắt màu nâu của cô phục vụ càng lấp lánh hơn.

- Ngài xem thực đơn đi ạ! - cô bé đẩy quyển sách dày trên quầy tới chỗ Snape - Trong này có cả tranh vẽ để tiện việc chọn lựa đấy thưa ngài.

Snape lật rất nhanh hơn hai mươi món ăn. Mỗi món được vẽ trên một trang giấy dày cộp nên trông có vẻ nhiều nhặn lắm. Snape thấy toàn tên món lạ nhưng nguyên liệu thì không khác lắm với niên đại của ông. Ông chọn một phần thịt cừu sốt vang, nấm hương nướng tươi, bánh mì chấm bơ, một chai vang và một cốc sữa tươi. Snape áng chừng bấy nhiêu đã đủ cho một lớn một nhỏ, rồi ông chợt nhớ ra điều gì, dặn cô bé hầm một nồi thịt hơi nhừ giúp ông.

Snape lên tiếng khi họ đã an vị ở một cái bàn khuất cửa ra vào.

- Cậu Potter tính giả ngủ tới chừng nào đây?

Dù đã dặn đi dặn lại bản thân là Potter không thể chịu kích thích, nhưng thói quen cộc lốc của ông với bọn học trò thì không đổi được. Huống chi nó còn mang họ Potter.

Thằng bé đang xấu hổ. Snape quan sát thấy gò má và lỗ tai nó đỏ lựng. Nó hé ti hí đôi mắt ra nhìn lên cằm ông, rồi cụp ngay mắt lại.

Harry trưởng thành sớm vì hoàn cảnh mà nó sống. Được ôm hay được bế ngồi lên đùi là hành động quá mức thân mật. Dù ngay cả Dusley cũng không ngồi lên đùi dượng Vernon từ khi anh ta được năm tuổi. Mà cũng có thể vì cân nặng của ảnh không cho phép ảnh làm việc đó. Harry tự cười khúc khích vì suy nghĩ của mình. Rồi tự nhiên nó thấy hoảng hết sức. Nó không thể nhấc tay hay chân mình lên nổi. Một dự cảm khủng khiếp bao trùm đầu óc nó. Nó run rẩy muốn nắm vào vạt áo thầy Snape mà không thể. Giọng nó nghẹn ngào.

- Thầy ơi, con bị tàn phế rồi hả thầy?

Snape chưng hửng. Ông nâng cằm Potter lên để nó đối diện với mình. Đôi mắt xanh ầng ậng nước làm Snape ngộp thở. Ông dùng thuật Bế quan bí thuật trước khi tâm tình với Potter.

- Vì sao cậu cho rằng mình - Snape tạm dừng một chút, ông thử dùng lại cụm từ mà Potter vừa nói - tàn phế?

- Thì thầy cứ phải bế bồng con suốt trong khi con chả nhúc nhích được đây này. Con còn không thể nghểnh cổ lên nhìn thầy nữa đấy.

Có lẽ vì chân chính tiếp xúc với nhau trong tình huống bắt buộc phải bình tĩnh, cho nên Harry không nhận thấy những cảm xúc quá phức tạp của Snape. Nó cảm thấy người này đáng tin cậy và... ấm áp. Vòng tay choàng qua thắt lưng của nó kiên cố hơn bao giờ hết. Harry có cảm tưởng, người đàn ông này sẽ che mưa chắn gió cho nó dầu có chuyện gì xảy ra chăng nữa. Nó bộc lộ tính trẻ con ngay khi họ có cơ hội tâm sự.

- Hồi thầy quát con, con hú vía hết trơn. Sao thầy hung dữ dữ vậy? - nó tỉ tê - Con sống mười một năm trời, lần đầu tiên có người gửi thư cho con đó. Con thèm đọc lá thư đó dữ thần. Con cũng muốn biết ai là người tìm ra con trong khi con bị nhét xó trong nhà dì dượng nữa.

Rồi như một đứa trẻ mới lên bảy, nó quên bẵng chuyện mình "tàn phế" mà thích thú kể lại trải nghiệm bị lũ cú dí chết sống của dượng Vernon.

- Bọn cú tràn vô sân, chúng nhét thư vô cả kẹt cửa với ống khói nhà con đó thầy. Chẳng biết làm sao mà họ tìm được vị trí chính xác của con khi dượng Vernon liên tục di chuyển. Họ còn lẫn thư vào những món ăn mà dượng ấy đặt bên ngoài nữa.

Harry tươi cười rạng rỡ. Nó còn kể rằng mình đã cố tóm một lá thư bất kỳ mà không thành công.

Qua lời tự thuật, Snape nhìn thấy chân thật một đứa trẻ lém lỉnh có đôi phần láu cá, nó thèm khát được chú ý nhưng cũng đủ thông minh để tự vệ trong những tình huống cần thiết. Snape phải thừa nhận với chính mình, Harry Potter là một cá thể độc lập.

Không giống James tự đại hay Lily thẳng tính, nó có vài đặc điểm riêng rất dễ nhận diện. Có điều Snape hơi sầu lo vì thằng nhỏ quá dễ tin người. Snape thử nghĩ nếu mình cố ý dẫn đường thằng nhỏ thì nó sẽ ra sao? Một đứa trẻ sáng sủa và không dễ bị hoàn cảnh áp bức suy sụp nhưng nông cạn trong việc đề phòng người khác. Ông chưa hề phát giác mình đã bắt đầu dùng lập trường của thằng bé để sầu lo cho nó.

- Tôi giả định rằng cậu Potter còn muốn nghe về tình trạng sức khỏe của cậu - Snape thấy nó đã nói hết điều muốn nói, ông mới nhắc lại thắc mắc ngay từ đầu của nó. Ông thấy cơ thể nó cứng đơ ra. Suy nghĩ muốn trêu đùa nó vừa ngo ngoe đã bị dội cho tắt ngóm. Ông đã nhận ra sự bất thường trong suy nghĩ của chính mình. Phải chăng hoàn cảnh tách bạch hẳn với thân phận gián điệp và tất thảy những thứ đã qua khiến ông thả lỏng quá mức. Giọng ông đanh lại - Cậu không bị tàn phế, thưa cậu Potter - ông không thèm để ý sự nôn nóng muốn chen ngang của nó - Đó là di chứng của bạo loạn pháp thuật. Cậu sẽ khôi phục nội trong hai tuần tới đây, khi chúng ta đang trên đường đến Camerlot.

Harry còn muốn nói gì thêm nhưng đồ ăn đã được mang lên. Nó thông minh mà ngậm miệng lại. Nó nghe thầy Snape xí xô xì xào gì đó với cô gái bưng đồ, đôi mắt mờ căm của nó chẳng nhìn thấy màu sắc của món nào nhưng hương thơm từ mấy dĩa thức ăn đã cầm tù lỗ mũi nó. Cái bụng nhỏ kêu lên réo rắt sau thời gian dài ngủ quên. Hai gò má Harry đỏ au.

Snape khoanh nó trong ngực, đặt đầu nó tựa lên vai, lưng dựa vào bụng để ông thừa ra hai tay mà cắt hoặc xé thức ăn. Snape quấy dĩa thịt hầm để bảo đảm rằng nó đã nguội, rồi ông xé nhỏ một miếng bánh mì chấm vào nước thịt hầm. Bánh mì được làm mềm bằng nước thịt khi chạm vào môi Harry, nó nuốt nước miếng cái ực. Dùng sức để há miệng ra đớp lấy miếng bánh mì, Harry thật sự biết ơn về cái cách mà ông Snape chăm sóc nó. Tinh tế đến từng miếng ăn thế này đây.

Trong bữa ăn, cả hai đều im lặng. Snape sẽ cắt một miếng thịt cừu và nhấm nháp tý rượu vang trong khi chờ Harry ngậm nuốt một mẩu bánh mì hoặc miếng thịt vụn đã được hầm nhừ tử. Phải mất cả giờ đồng hồ cho việc nhai và nuốt khiến Snape hơi mất kiên nhẫn, nhưng ông vẫn cố nhịn. Ông sẽ không để cho niềm vui được ăn ngon của Potter bị gián đoạn. Điều đó chẳng có ích gì cho ông hay việc khôi phục của Potter hết.

Họ nhận phòng khi cô gái ló đầu ra xem chừng cho việc dọn dẹp. Có vài người kéo nhau đến quán cho buổi nhậu ban chiều. Mặt trời ngả về tây, ánh đỏ của buổi chiều tà hắt vào trong quầy khiến không gian của quán nhuốm lên một chút màu sặc sỡ. Một vài người trong số họ nhìn Snape và Potter rồi chụm đầu vào nhau xì xào bàn tán. Snape thấy vậy thì hỏi cô gái đường lên phòng.

Cô gái có màu mắt nâu bỏ mặc bọn đàn ông ồn ào khi họ đã cầm chắc ly bia trong tay. Cô ta hơi cúi người và đưa tay ra như ý mời, rồi cất bước đi trước dẫn đường. Phòng của họ ở tầng hai của quán trọ, phòng số hai bên trái tính từ cầu thang hình xoắn ốc nằm bên góc phải của quầy phục vụ. Cánh cửa bằng gỗ ngăn cách một lối hành lang rỗng không được lót đá với căn phòng được trang trí đơn sơ bên trong. Chỉ có một cái giường rộng hai mét rưỡi với hai cái gối và một cái chăn có độ dài vừa phải được xếp gọn bên trên. Cái giường nằm sát vách phải nhìn từ cửa vào, ở mặt tường đối diện cửa có một cái cửa sổ, dưới cửa sổ đặt một cái bàn vuông và hai cái ghế không có lưng dựa. Trên bàn được đặt một giá nến, áng chừng lát nữa cô gái này sẽ mang nến lên cho họ.

Cô gái nói với Snape rằng nếu họ cần gì thì xuống tầng tìm cô, rồi cô ta nhanh chân quay trở lại quầy. Snape vung đũa phép cho mình và Potter một bùa thanh khiết. Ông đặt thằng bé xuống giường. Do dự một chút, ông nói:

- Tôi cần ra ngoài mua một số thứ, tôi đoán cậu Potter không phải là một đứa nít ranh không rời nổi hơi người lớn, đúng vậy không?

Harry tròn xoe hai mắt nhìn vào Snape, nó chỉ đang cố như mình nhìn rõ ông thầy chứ thật ra cặp mắt nó chả khác người mù. Nó đáp gọn lỏn:

- Dạ thầy đi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro