Đóa Hồng Đen
Chương 1: Thù hận – Hạt mầm trong bóng tối
Ngay từ buổi học đầu tiên, Harry Potter đã cảm nhận được sự ghét bỏ rõ rệt từ thầy giáo dạy Độc dược. Snape, với mái tóc đen dài bết lại, chiếc áo choàng như vầng mây tối bao trùm lớp học, từng lời nói rít ra như nọc độc.
“Potter,” – giọng ông lạnh lẽo, kéo dài âm cuối – “rõ ràng là cậu nổi tiếng nhờ may mắn, chứ chẳng phải nhờ trí tuệ.”
Tiếng cười rúc rích từ bàn học phía sau vang lên. Harry đỏ mặt, nắm chặt tay. Cậu không hiểu vì sao Snape lại đối xử tệ bạc đến thế. Không chỉ là sự nghiêm khắc của một giáo viên, mà giống như có gì đó sâu xa hơn – một thứ hận thù truyền đời.
Trong suốt những năm đầu ở Hogwarts, Harry mang trong mình sự căm ghét. Đôi mắt đen thẳm của Snape luôn dõi theo cậu, không chút khoan dung. Cậu tin chắc thầy giáo này mong muốn mình thất bại, thậm chí bị loại khỏi trường.
Thế nhưng, bên dưới lớp vỏ hằn học ấy, có những điều Harry không thể giải thích.
Tại sao Snape luôn có mặt mỗi khi cậu gặp nguy hiểm?
Tại sao trong khoảnh khắc tưởng như vô tình, ánh mắt ông thoáng hiện lên sự lo âu, rồi ngay lập tức che giấu sau cái cau mày lạnh lùng?
Một lần, sau khi Harry thoát chết trong trận Quidditch, cậu tình cờ thấy Snape đứng một mình trong bóng tối, ánh đèn từ hành lang hắt lên gương mặt ông. Đôi mắt đen chứa đầy mệt mỏi, nhưng trong đó không có sự hả hê, mà là… một nỗi đau, một nỗi sợ hãi khó gọi tên.
Harry khựng lại. Nhưng ngay khi Snape nhận ra cậu đang nhìn, ông quay phắt đi, áo choàng đen quét mạnh xuống sàn đá.
“Lo chuyện của mình đi, Potter.” – giọng ông trầm khàn, giấu vội sự run rẩy.
Harry siết chặt nắm tay. Trong thù hận, có một vết nứt nhỏ bé vừa xuất hiện.
Hạt mầm của điều gì đó – dù cậu chưa thể gọi tên – đã được gieo xuống, lặng lẽ trong bóng tối, chờ ngày trỗi dậy.
---
---
Chương 2: Thấu hiểu – Trái tim phía sau chiếc áo choàng đen
Thời gian trôi đi, từng năm học tại Hogwarts như từng mảnh ghép xoay quanh cuộc chiến chống lại Voldemort. Và giữa những trận chiến, Harry càng lúc càng nhận ra một sự thật mâu thuẫn: Snape, người luôn dùng những lời lẽ cay độc để sỉ nhục cậu, lại là người nhiều lần cứu cậu thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Harry nhớ như in trận đấu Quidditch năm thứ nhất, khi cây chổi của cậu bị yểm bùa nguy hiểm. Ai cũng tưởng rằng thầy giáo dạy Thần chú, Quirrell, đang lẩm bẩm theo dõi cậu. Nhưng thật ra, chính Snape là người đang thì thầm bùa phản chú, bảo vệ cậu khỏi ngã xuống đất.
Khi ấy, Harry không hiểu. Nhưng dần dần, những mảnh sự thật bắt đầu hiện ra.
---
Một đêm, khi đi tuần cùng Ron và Hermione, Harry tình cờ bắt gặp Snape lén lút bước vào cánh cửa cấm ở hành lang tầng ba. Cậu nấp trong bóng tối, tim đập thình thịch. Trong tay Snape là một lọ thuốc, và ông đang thì thầm một thứ gì đó khó nghe.
Harry ngỡ rằng ông đang âm mưu điều gì xấu xa. Nhưng rồi, khi nghe rõ từng câu từ, cậu chấn động.
“…phải bảo vệ cậu ấy. Dù ta có phải trả giá bằng mạng sống này…”
Giọng Snape nghẹn lại. Không còn sự cay nghiệt thường ngày, mà là một nỗi đau giấu kín.
Harry ngỡ ngàng. “Cậu ấy”? Là ai? Phải chăng… là chính cậu?
Cậu lặng lẽ lùi bước, tim hỗn loạn.
---
Ngày hôm sau, Harry để ý đến Snape nhiều hơn. Cậu nhận ra những điều mà trước đây chưa từng bận tâm: bàn tay ông đôi khi run rẩy sau những giờ học dài, đôi mắt quầng thâm vì thức trắng đêm, và sự cô độc bao phủ từng bước chân trên hành lang. Không ai thực sự đến gần Snape. Ngay cả những đồng nghiệp cũng giữ khoảng cách. Ông như một cái bóng, vừa đáng sợ vừa đáng thương.
Hermione từng nói nhỏ:
“Harry, tớ nghĩ thầy Snape… không hẳn là người xấu. Có điều gì đó… mà chúng ta chưa biết.”
Harry không đáp. Nhưng trong tim, cậu bắt đầu chấp nhận điều Hermione nói là đúng.
---
Một buổi chiều, sau giờ học, Harry vô tình bị kẹt lại trong lớp Độc dược vì phải dọn bàn thí nghiệm. Khi chuẩn bị ra về, cậu thấy Snape đứng lặng bên cửa sổ. Ông không hề biết Harry còn ở lại.
Trong ánh sáng hoàng hôn, mái tóc đen xõa xuống, khuôn mặt khắc khổ ấy bỗng mang vẻ mệt mỏi vô cùng. Snape thì thầm, gần như chỉ nói với chính mình:
“Lily… ta đã làm đúng, phải không? Ta đã giữ được con trai của em… Nhưng ta… ta không biết mình còn chịu đựng được bao lâu nữa.”
Harry như chết lặng. Cậu chưa bao giờ nghe thầy giáo nghiêm khắc ấy gọi tên mẹ mình bằng giọng run rẩy đến thế.
Cậu vô tình đánh rơi chiếc lọ thủy tinh trên tay. Tiếng vỡ khẽ vang lên. Snape giật mình quay lại. Ánh mắt đen của ông chạm vào đôi mắt xanh của Harry.
Cả hai đứng lặng, không một lời. Rồi Snape gằn giọng, lạnh lùng trở lại:
“Đi ra ngoài, Potter. Ngay lập tức.”
Harry cúi đầu, bước đi thật nhanh, nhưng trong tim, cậu biết mình vừa nhìn thấy một phần con người thật của Snape – một phần yếu đuối và đau đớn, ẩn giấu sau lớp mặt nạ cay nghiệt.
---
Từ ngày đó, Harry không còn có thể nhìn Snape như trước. Mỗi lần nghe những lời chua chát, cậu không còn chỉ thấy sự ác ý, mà còn thoáng thấy nỗi cô đơn lặng thầm.
Một sợi dây vô hình, mảnh mai và mong manh, đã bắt đầu kết nối họ.
Không phải tình yêu – ít nhất, chưa phải.
Nhưng là sự thấu hiểu.
Và sự thấu hiểu ấy chính là mảnh đất nuôi dưỡng hạt mầm tình cảm đang lặng lẽ lớn lên trong bóng tối.
---
---
Chương 3: Yêu thầm – Lời chưa bao giờ thốt ra
Thời gian trôi, từng lớp ký ức và sự thật bị lật mở. Harry càng lớn càng nhận ra Snape không phải chỉ là một người thầy cay nghiệt. Ông là một con người sống giữa hai lằn ranh: vừa là Điệp viên hai mang, vừa là kẻ mang nặng quá khứ oán hận.
Và giữa tất cả sự phức tạp ấy, Snape vẫn luôn dõi theo Harry.
---
Một đêm, Harry ngồi một mình trong Thư viện sau giờ giới nghiêm, mải mê đọc những cuốn sách cũ về Nghệ thuật Hắc ám. Cậu nghe tiếng bước chân nhẹ vang lên giữa hành lang tĩnh mịch. Khi ngẩng đầu lên, cậu thấy Snape đứng đó, áo choàng đen phủ dài xuống sàn.
“Potter,” giọng ông trầm thấp, không còn chua chát như thường ngày, “cậu không nên ở đây giờ này.”
Harry khẽ đáp:
“Con biết… nhưng con cần hiểu. Về những gì đang chờ phía trước. Về Voldemort. Về… cả thầy nữa.”
Ánh mắt Snape tối lại. Ông bước đến gần, đôi mắt đen xoáy sâu vào Harry như muốn xuyên thấu tâm can.
“Đừng tự huyễn hoặc rằng cậu biết được gì về ta,” Snape nói, giọng run rẩy khó nhận ra. “Ta không phải người mà cậu nên tin tưởng. Cũng chẳng phải người mà cậu nên… tìm hiểu.”
Nhưng Harry không tránh ánh mắt ấy. Ngược lại, cậu thì thầm:
“Thầy đã cứu con. Không chỉ một lần. Tại sao lại làm thế, nếu thầy ghét con đến vậy?”
Snape lặng im. Giữa bóng tối của Thư viện, đôi mắt ông thoáng hiện một tia sáng mơ hồ – như thể chính ông cũng không tìm được câu trả lời.
---
Từ đó, Harry bắt đầu mang trong tim một cảm xúc lạ lẫm. Mỗi khi nhìn thấy Snape bước đi với dáng vẻ cô độc, cậu cảm thấy nhói đau. Mỗi khi nghe giọng nói trầm khàn ấy, dù cay nghiệt, cậu vẫn thấy tim mình rung động.
“Không thể nào…” Harry tự nhủ trong những đêm dài thao thức. “Mình không thể… yêu thầy ấy. Không được.”
Nhưng con tim phản bội lý trí.
---
Về phía Snape, ông cũng nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt Harry. Không còn là thù hận, cũng không còn chỉ là tò mò. Có gì đó ấm áp, dịu dàng len lỏi.
Nhiều lần, Snape quay đi thật nhanh, tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác.
“Đừng ngu ngốc, Severus,” ông thì thầm một mình. “Nó chỉ nhìn thấy Lily trong mắt nó thôi. Nó không bao giờ… yêu ngươi.”
Nhưng dù cố phủ nhận, mỗi khi Harry bị thương, ông lại thấy tim mình đau thắt. Mỗi khi cậu mỉm cười, một nỗi ấm áp kỳ lạ dấy lên trong lòng, khiến ông vừa hạnh phúc vừa sợ hãi.
---
Một lần, sau trận chiến ác liệt với bọn Tử thần Thực tử, Harry bị thương ở vai. Snape chính tay băng bó cho cậu trong phòng riêng. Bàn tay ông chạm khẽ vào da thịt Harry, lạnh lẽo nhưng dịu dàng lạ thường.
“Đau không?” – Snape hỏi, giọng thấp hẳn đi.
Harry nhìn ông, thì thầm:
“Không bằng… nỗi đau khi nghĩ thầy không hề quan tâm.”
Snape khựng lại. Đôi mắt đen mở to, bối rối đến mức ông phải quay đi.
“Đừng nói những điều vô nghĩa, Potter.”
Nhưng cả hai đều biết, đó không phải là vô nghĩa.
---
Từ ngày đó, tình cảm đã có hình hài.
Một tình yêu cấm kỵ.
Một tình yêu chưa bao giờ thốt ra, nhưng tồn tại trong từng ánh mắt, từng cái chạm khẽ.
Nó như đóa hồng đen trong tim họ – nở rộ trong bóng tối, đẹp đến đau lòng, nhưng không dám chạm ánh sáng.
---
---
Chương 4: Bi kịch – Tình yêu muộn màng
Trận chiến Hogwarts nổ ra, lửa cháy khắp nơi, những tiếng hét, những lời nguyền rít qua không trung. Cả lâu đài rung chuyển trong sự tàn phá. Harry chạy giữa hỗn loạn, tim đập loạn nhịp – nhưng điều cậu sợ nhất không phải là cái chết, mà là không kịp gặp được Snape.
Cậu thấy ông trong căn nhà đổ nát của Boathouse, máu đỏ loang trên nền đá lạnh. Voldemort vừa bỏ đi, để lại một thân hình gục ngã.
“Severus!” – Harry lao đến, quỳ sụp bên cạnh.
Đôi mắt đen của Snape nhòa trong đau đớn, nhưng khi nhìn thấy Harry, ông gượng gạo cười – nụ cười hiếm hoi, mỏng manh như ánh nến sắp tắt.
“Harry… cuối cùng… em cũng đến.”
Harry siết chặt bàn tay đầy máu ấy, nước mắt rơi không ngừng.
“Đừng nói nữa, con sẽ đưa thầy đi… chúng ta sẽ chữa lành vết thương này…”
Snape khẽ lắc đầu.
“Không… thời gian… không còn nữa. Ta đã… chờ khoảnh khắc này… chỉ để nói…”
Ông ngừng lại, như đấu tranh với chính bản thân, rồi thốt ra từng từ ngắt quãng:
“Ta yêu em, Harry.”
Cả thế giới như vỡ vụn trong khoảnh khắc ấy. Harry cúi xuống, áp trán mình vào trán Snape, khóc nức nở.
“Con cũng yêu thầy… Con đã luôn yêu thầy, Severus. Nhưng con quá ngu ngốc, quá sợ hãi để thừa nhận… Con xin lỗi…”
Snape nhắm mắt, đôi môi run rẩy nhưng bình yên.
“Ta đã nghĩ… em chỉ là hình bóng… của Lily. Nhưng không… là em, Harry. Chỉ có em…”
Harry gào lên, ôm chặt lấy thân thể đang dần lạnh lẽo.
“Đừng rời xa con! Xin thầy… xin anh, Severus!”
Nhưng bàn tay ông tuột khỏi tay cậu.
Đôi mắt đen khép lại, mang theo nỗi đau, sự hối hận và tình yêu vừa kịp gọi tên.
---
Harry ngồi trong bóng tối, ôm thi thể Snape như ôm cả thế giới sụp đổ. Tiếng bom nổ, tiếng gào thét ngoài kia không còn quan trọng. Với cậu, mọi thứ đã chấm hết từ giây phút Severus nhắm mắt.
Một tình yêu sâu nặng, một tình yêu muộn màng.
Cả hai đã chôn giấu, dằn vặt, phủ nhận, để rồi chỉ khi cái chết đến gần mới dám nói ra.
Nhưng tất cả đã quá trễ.
Đóa hồng đen, vừa hé nở, đã bị bão tố dập tắt.
---
---
Chương 5: Tái ngộ – Bóng hình trong giấc mơ
Sau khi trận chiến kết thúc, Hogwarts hoang tàn, khói bụi chưa kịp tan. Ai cũng đang lo tang lễ, lo cho thương binh, còn Harry thì lặng lẽ bước ra khỏi đám đông. Trái tim cậu như bị xé toạc.
Trong căn phòng yên tĩnh, Harry ngồi một mình trước bàn gỗ. Trên đó, cậu đặt một đóa hồng đen lạ thường – loài hoa Snape đã để lại trong di chúc, vĩnh viễn không héo tàn.
Harry run rẩy rút đũa phép. Trong giọng nói khản đặc, cậu đọc lời chú hôn nhân cổ xưa – một thứ ma thuật hiếm hoi, gắn kết hai linh hồn đến tận đời sau.
Ánh sáng xanh biếc bùng lên, bao phủ khắp căn phòng. Nhưng rồi, chỉ còn lại sự im lặng. Bùa chú ấy, dĩ nhiên, không thể tác động đến người đã khuất.
Harry bật cười trong nước mắt.
“Dù thế nào đi nữa… em vẫn là vợ… hay chồng của anh, Severus. Trọn đời.”
Cậu gục xuống bàn, ôm chặt đóa hồng đen, rồi chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.
---
Trong mơ, Harry thấy mình đứng trong lớp Độc dược quen thuộc. Ngọn nến leo lét hắt bóng dài lên bức tường đá. Và ở đó – Snape, với áo choàng đen phất nhẹ, đôi mắt sâu thẳm nhưng không còn u tối.
“Potter…” – giọng ông vang lên, trầm và dịu dàng, không còn mỉa mai.
Harry nghẹn ngào, bước đến ôm chầm lấy ông.
“Severus… là thật sao? Em có thể chạm vào anh…”
Snape khẽ đặt tay lên má Harry, ngón tay gầy guộc nhưng ấm áp.
“Đây chỉ là giấc mơ, Harry. Nhưng nếu em cần… ta sẽ ở lại nơi này, cùng em.”
Nước mắt Harry lăn dài.
“Em hối hận… hối hận vì đã không nói sớm hơn. Em yêu anh, Severus. Em yêu anh…”
Snape nhìn cậu thật lâu, rồi khẽ gật đầu.
“Ta cũng yêu em. Từ lâu rồi. Nhưng ta quá hèn nhát để thừa nhận.”
Cả hai ôm nhau thật chặt, như thể chỉ cần buông tay, tất cả sẽ tan biến.
---
Ánh sáng trắng từ từ bao trùm căn phòng, bóng hình Snape dần mờ đi. Harry hoảng loạn giữ lấy ông.
“Đừng đi! Làm ơn… đừng bỏ em lần nữa!”
Snape áp môi mình lên trán Harry, nụ hôn nhẹ như hơi thở.
“Hãy sống, Harry. Sống cho cả ta nữa. Tình yêu không kết thúc bằng cái chết. Nó sẽ còn mãi, chừng nào em còn nhớ đến ta.”
Rồi ông tan biến vào khoảng không.
---
Harry choàng tỉnh, nước mắt ướt đẫm gối. Bên cạnh cậu, đóa hồng đen khẽ rung động, tỏa ra hương thơm dìu dịu, như có ai vừa khẽ chạm.
Harry mỉm cười trong nước mắt, thì thầm vào khoảng trống:
“Em sẽ sống… Severus. Nhưng trái tim này, mãi mãi thuộc về anh.”
Ngoài kia, bình minh đầu tiên sau chiến tranh ló rạng. Những tia sáng chiếu xuống cánh hoa đen, biến nó thành biểu tượng bất diệt của một tình yêu đầy bi kịch – nhưng không bao giờ phai nhạt.
---
Lời kết
Đóa Hồng Đen đã nở trong bóng tối. Nó mang đến đau đớn, để lại nước mắt, nhưng cũng là minh chứng cho một tình yêu bất diệt.
Trong trái tim Harry Potter, Severus Snape không chỉ là thầy giáo cay nghiệt, không chỉ là bóng hình của một quá khứ, mà là người đàn ông mà cậu yêu, bằng tất cả sự day dứt và khắc khoải.
Tình yêu ấy, dẫu muộn màng, dẫu bị số phận ngăn trở, vẫn còn đó, vĩnh viễn như hương thơm từ đóa hồng đen bất tử.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro