23

Harry và Ginny thật sự quay lại.

Ban đầu, mọi thứ diễn ra một cách chậm rãi và dè dặt. Ginny vẫn còn những hoài nghi, còn Harry thì chỉ cố gắng hết sức để thuyết phục bản thân rằng đây là điều đúng đắn. Họ gặp nhau thường xuyên hơn, dành thời gian cho nhau như những cặp tình nhân bình thường. Ginny bắt đầu cười nhiều hơn, ánh mắt cô lấp lánh hy vọng. Nhưng Harry thì không. Nụ cười của cậu có đó, nhưng chỉ như một chiếc mặt nạ hoàn hảo, che giấu những hỗn loạn trong tâm trí.

Snape biết chuyện.

Ông không thể không biết. Tin tức về mối quan hệ của Harry và Ginny lan nhanh như lửa cháy trong giới phù thủy. Ông nghe thấy các đồng nghiệp nhắc đến nó, thấy những tờ báo lá cải đưa tin. Và ông biết điều đó là thật khi chính mắt mình chứng kiến họ bên nhau.

Lần đầu tiên, Snape bắt gặp Harry và Ginny tại Hẻm Xéo. Họ đang cùng nhau bước vào một tiệm sách cũ, nơi Snape vẫn thường ghé qua mỗi khi rảnh rỗi. Ông ta không có ý định quan sát họ, nhưng lại không thể rời mắt khỏi hình ảnh Harry tựa lưng vào cửa kính tiệm sách, kẹp một điếu thuốc giữa hai ngón tay, làn khói nhàn nhạt vấn vít quanh khuôn mặt cậu. Rồi cậu dụi điếu thuốc, quay sang cười với Ginny, nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ cho cô. Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy, trước đây ông chưa từng thấy Harry dành cho ai khác.

Nhưng ông cũng nhận ra một điều: có gì đó không đúng. Harry quá cố gắng để trông tự nhiên. Cậu cười với Ginny, nhưng ánh mắt thì trống rỗng. Khi cậu cúi xuống hôn cô, đó là một nụ hôn hoàn hảo, nhưng lại thiếu mất điều gì đó – một thứ cảm xúc mà Snape không muốn đặt tên.

Snape siết chặt tay, cảm giác ghen tuông dâng trào trong lồng ngực. "Cậu đang làm gì vậy, Potter?" Ông lẩm bẩm với chính mình, nhưng không ai nghe thấy.

Ghen tuông là một cảm xúc xa lạ với Snape. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể ghen với bất kỳ ai, lại càng không nghĩ rằng mình sẽ ghen với Ginny Weasley. Nhưng giờ đây, khi đứng đó, ẩn mình giữa những giá sách cũ, ông cảm nhận được nó rõ ràng hơn bao giờ hết. Một cơn ghen cào xé, như một thứ độc dược chảy qua từng mạch máu.

Nhưng ông không có quyền ghen. Không có quyền làm điều đó. Harry Potter không thuộc về ông.

Và vì thế, Snape chỉ im lặng, quan sát từ xa, rồi quay lưng bỏ đi.

Harry biết Snape đã thấy.

Và chính vì thế, cậu càng cố tỏ ra thân thiết với Ginny hơn.

"Chúng ta nên đến Quán Ba Cây Chổi tối nay, anh nghĩ sao?" Ginny hỏi, đôi mắt sáng lên khi nhìn Harry.

"Ừ, được thôi." Harry gật đầu, siết nhẹ tay cô. Nhưng sâu bên trong, cậu biết mình đang làm điều này chỉ để khiến một người khác đau lòng.

Những lần hẹn hò của họ trở nên công khai hơn. Họ thường xuyên xuất hiện ở những nơi đông người – Hẻm Xéo, Quán Ba Cây Chổi, thậm chí cả những sự kiện lớn của giới phù thủy. Harry luôn đảm bảo rằng Snape có thể dễ dàng biết được cậu đang làm gì, và với ai.

Cậu làm vậy vì hai lý do: để trả thù ông ta, và để trốn chạy khỏi tình yêu mà cậu không dám đối diện.

Bởi vì nếu Snape đã chọn rời xa cậu, nếu ông ta đã chọn lạnh lùng quay lưng như thể cậu chưa từng tồn tại, vậy thì cậu cũng sẽ đáp trả lại như thế. Nếu cậu không thể có ông ta, cậu sẽ hủy hoại tình cảm đó theo cách duy nhất mà cậu có thể nghĩ đến.

Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, nỗi đau vẫn không biến mất.

Mỗi khi ở bên Ginny, Harry đều cảm thấy như mình đang đeo một chiếc mặt nạ. Cậu nắm tay cô, nhưng trong tâm trí lại chỉ nhớ đến đôi bàn tay của Snape – lạnh lẽo nhưng đầy sức mạnh. Cậu hôn cô, nhưng lại chỉ khao khát một người khác. Và khi màn đêm buông xuống, khi chỉ còn một mình trong căn hộ ở Hogsmeade, cậu sẽ lại rơi vào trạng thái trống rỗng, bật lên một điếu thuốc và để mặc cho khói thuốc len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm trí.

"Mày thật đáng khinh, Potter." Cậu lẩm bẩm với chính mình, nhìn chằm chằm vào làn khói thuốc xoáy tròn trong không trung.

Những giấc mơ về Snape không biến mất. Nếu có, chúng chỉ càng trở nên mãnh liệt hơn. Cậu mơ thấy bàn tay Snape giữ chặt lấy mình, giọng nói trầm thấp đầy lạnh lẽo nhưng lại ẩn chứa một nỗi đau không thể gọi tên. Mỗi lần tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, Harry lại cảm thấy như mình đang chết dần trong một thực tại không lối thoát.

Harry biết mình đang làm tổn thương Ginny, nhưng cậu vẫn tiếp tục. Vì cậu không biết phải làm gì khác.

Snape không nói gì, nhưng ông thấy tất cả.

Mỗi khi vô tình gặp họ ở Hẻm Xéo, mỗi khi thấy họ xuất hiện cùng nhau trong các sự kiện, ông đều tự nhắc nhở bản thân rằng mình không được quan tâm. Rằng đó không phải việc của ông. Nhưng trái tim ông lại phản bội ông từng chút một.

Những lần đó, ông sẽ quay về căn hầm của mình, rót một ly rượu, nhưng không uống. Ông sẽ ngồi đó, trong bóng tối, nghe tiếng gió rít qua cửa sổ, và tự hỏi từ khi nào mà ông lại trở thành một kẻ đáng thương đến vậy.

"Mày nghĩ gì thế này, Snape?" Ông thì thầm, mắt nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong ly rượu. "Cậu ta chưa bao giờ thuộc về mày. Chưa từng."

Đôi khi, vào những đêm khuya, khi tất cả mọi người đã ngủ say, Snape sẽ bước đến trước cửa căn hộ của Harry ở Hogsmeade. Ông không bao giờ gõ cửa. Chỉ đứng đó, lặng lẽ, như một bóng ma. Rồi khi trời gần sáng, ông sẽ quay lưng rời đi, mang theo những cảm xúc mà chính ông cũng không thể gọi tên.

Cả hai người họ đều đang dối lòng.

Nhưng đến bao giờ, họ mới chịu thừa nhận?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro