28

Harry tỉnh dậy trong không gian u ám của căn hầm, cơ thể mệt mỏi và đau nhức. Cảm giác mơ hồ trong đầu khiến cậu không thể nhớ rõ ràng những gì đã xảy ra. Lý trí cậu muốn quên đi tất cả, nhưng trái tim lại không thể. Cậu tự nhủ mình phải buông bỏ, nhưng lại không thể nào làm được. Mình thật sự sai lầm khi bước vào chuyện này, cậu nghĩ, nhưng hy vọng vẫn không thể tắt.

Cậu ngồi đó, tay siết chặt lên chăn, lòng trống rỗng. Tại sao ngài không quay lại? Cậu tự hỏi, và trong thâm tâm, một phần của cậu vẫn mong ngóng điều đó. Mình phải buông bỏ thôi, nhưng... sao lại khó khăn đến vậy?

Khi Snape bước vào, sự lạnh lùng của ông làm không khí trong phòng như trở nên nặng nề hơn. Không một lời hỏi thăm, không một cái nhìn mềm mỏng, chỉ có sự xa cách như thể đêm qua chưa từng tồn tại. Ông bước tới và đứng đó, đôi mắt tối lại như bao lần khác.

Harry không thể không lên tiếng, dù cậu cảm thấy một sự ngượng ngùng dâng lên. "Tại sao ông không đẩy tôi ra xa?" Câu hỏi tuôn ra từ miệng cậu, không phải là sự trách móc, mà là một sự thắc mắc, một mong muốn được hiểu rõ lý do. Tại sao lại không dừng lại, nếu như tất cả chỉ mang lại đau đớn thế này?

Snape nhìn cậu, giọng khô khan và đầy lạnh lùng. "Cậu muốn tôi đẩy cậu ra xa sao?" Ông đáp lại, không chút cảm xúc. "Cậu quá trẻ con, Potter." Lời nói ấy như một nhát dao, lạnh lùng và phũ phàng. "Nếu cậu muốn gì, tôi sẽ cho cậu tất cả, như thể cậu là một đứa trẻ con. Cậu muốn gì, tôi sẽ đáp ứng, như chiều chuộng một đứa trẻ."

Harry cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Đó là cách ngài nhìn nhận em sao? Cậu không thể giấu được nỗi thất vọng trong ánh mắt, giọng nói lạc đi, nghẹn ngào. "Tôi không phải là đứa trẻ con." Cậu đáp lại, cảm giác như bị chối bỏ. "Tôi chỉ muốn... tôi chỉ muốn hiểu ông. Tôi chỉ muốn hiểu những gì đã xảy ra."

Snape không thay đổi nét mặt, ánh mắt vẫn lạnh lùng. "Tôi đã nói rồi, Potter. Cậu không hiểu mình muốn gì." Giọng ông cứng rắn, không cho phép cậu có thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Harry cảm thấy mọi thứ như đang sụp đổ xung quanh mình. Tại sao lại như vậy? Tại sao ông lại nói những lời ấy? Cậu không thể hiểu nổi, cảm giác tổn thương và hụt hẫng chiếm lấy trái tim cậu. Mình chỉ muốn được hiểu, nhưng ông không cho phép.

Trong khi đó, Snape đứng đó, trái tim ông lặng lẽ thổn thức. Em không hiểu, Potter... Em muốn tất cả, nhưng lại không nhận ra ta đang giữ cậu lại vì những lý do ích kỷ của ta. Ông tự nói với mình, không thể thừa nhận điều đó với cậu. Em muốn yêu cầu, muốn hiểu, nhưng tôi lại không thể cho em điều đó. Không thể cho cậu thứ tôi không thể giữ lấy cho mình...

Harry đứng dậy khỏi chiếc ghế, cơ thể vẫn còn đau đớn, nhưng tâm hồn cậu đã bị đè nặng. Cảm giác thất vọng bao trùm, như một bóng tối khổng lồ nuốt chửng mọi tia sáng trong cậu. Cậu không thể ở lại đây thêm nữa, không thể chịu đựng nổi sự lạnh lùng và xa cách của Snape. Dù vẫn còn những cảm xúc chưa thể lý giải, cậu không thể ở lại nơi mà mình cảm thấy mình chỉ là một đứa trẻ con bị vứt bỏ.

"Ông không cần phải nói nữa," Harry nói, giọng cậu khô khốc, như thể đã nói ra tất cả những gì cậu có thể. "Tôi hiểu rồi." Không nhìn vào Snape, cậu quay lưng bước đi, từng bước chân vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Cảm giác như mỗi bước đi của cậu đều nặng nề hơn, như thể cậu đang mang theo cả một thế giới đầy tuyệt vọng và đau thương.

Snape đứng im, không nói gì, đôi mắt vẫn lạnh lẽo nhìn về phía Harry, nhưng trái tim ông lại đang quặn đau. Mỗi lời nói của Harry như một vết dao cứa vào lòng ông, nhưng ông lại không thể nào chạm vào cậu. Cảm giác này, sự giằng xé, chỉ khiến ông càng thêm cô đơn và tê liệt. Ông không thể giữ cậu lại, không thể bước ra khỏi bóng tối mà bản thân đã tự trói buộc. Nhưng ông không thể ngừng cảm thấy nỗi tiếc nuối và khổ đau trong trái tim mình.

Khi Harry đã rời đi, Snape không thể đứng vững thêm nữa. Ông khuỵu xuống, đầu gục xuống bàn, cảm giác như toàn bộ cơ thể mình đã vỡ vụn. Cả lý trí và cảm xúc của ông đều đã rối bời, và ông không còn biết mình đang làm gì. Tại sao lại không thể giữ cậu lại? Tại sao lại phải đẩy cậu ra như thế? Ông đã quá ích kỷ, quá tàn nhẫn với bản thân và với Harry. Cảm giác trống rỗng và xé lòng dâng lên, nhưng ông không thể làm gì để sửa chữa.

Lẽ ra ta không nên để em đi. Nhưng ta có quyền gì để giữ em lại? Snape tự hỏi trong nỗi đau khôn xiết. Ta không thể cho em một cuộc sống hạnh phúc. Ta không thể làm thế với chính mình, huống chi với em.

Ông ngẩng lên, đôi mắt thâm quầng, mệt mỏi, nhưng vẫn đầy sự dằn vặt. Không khí trong phòng ngột ngạt, như thể có một sức nặng vô hình đè lên tất cả mọi thứ. Snape vẫn không thể thừa nhận những gì mình thực sự muốn, nhưng sự thật là, mỗi lần cậu rời đi, mỗi lần Harry không còn ở bên ông, ông lại cảm thấy một phần trong mình vụn vỡ hơn bao giờ hết.

Nỗi đau của ông không thể nào nguôi ngoai, không thể nào thay đổi.

Harry đi được vài bước, đôi chân nặng trĩu, như thể mỗi bước đi của cậu đang kéo dài hơn cả cuộc đời. Cảm giác thất vọng bao trùm lấy cậu, như một cơn mưa không ngừng rơi xuống, lạnh lẽo và dày đặc. Cậu ngừng lại, không thể tiếp tục bước đi mà không nhìn lại. Từ góc nhìn mờ mịt của mình, cậu quay đầu lại, ánh mắt lướt qua cửa phòng, chờ đợi, hy vọng mơ hồ rằng Snape sẽ đuổi theo. Nhưng không, chỉ có sự im lặng lạnh lẽo, một sự vắng lặng sâu thẳm như thể không còn ai trong thế giới này quan tâm đến sự hiện diện của cậu.

Nỗi thất vọng dâng lên như một cơn sóng dữ, nhấn chìm mọi hy vọng cậu từng có. Những cảm xúc trong cậu, những tổn thương chưa bao giờ nguôi ngoai, giờ đây lại càng thêm sắc nhọn, cắn xé trái tim. Cậu quay lưng, không còn gì để chờ đợi nữa, và bước đi trong bóng tối của chính mình.

Mệt mỏi, kiệt sức, Harry chỉ còn biết lê bước về nhà. Mỗi bước đi như một gánh nặng trên đôi vai, cơ thể cậu cảm giác như không còn sức lực. Khi cậu về đến nhà, cậu chẳng có chút sức để làm gì nữa, chỉ đơn giản là vùi mặt vào gối, để những giọt nước mắt chảy ra, không thể kìm nén.

Cảm giác mất mát, đau đớn tràn ngập trong lòng, cậu không thể hiểu tại sao mình lại phải chịu đựng những cảm giác này, tại sao lại phải là cậu, tại sao lại phải yêu một người mà chẳng thể có được. Dù đã cố gắng mạnh mẽ, nhưng tất cả những gì cậu cảm nhận giờ đây là sự yếu đuối và cô đơn.

Nỗi đau chẳng thể lý giải ấy như cơn sóng vỗ vào tâm hồn cậu, đẩy cậu vào một vực thẳm vô tận. Cậu không thể nói với ai, không thể chia sẻ nỗi lòng mình, vì trong mắt mọi người, cậu là Cậu Bé Vàng, là người luôn chiến thắng, luôn mạnh mẽ. Nhưng cậu không thể chiến thắng nỗi đau này, không thể thoát khỏi cái bóng của chính mình.

Harry khóc, không phải vì cậu yếu đuối, mà vì cậu không còn gì để bám víu nữa. Trong đêm tối, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào và sự tĩnh lặng, như thể toàn bộ thế giới đang im lặng chứng kiến nỗi cô đơn và tổn thương của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro