30
Mỗi đêm, Harry lại tìm đến Snape, như thể đó là một thói quen không thể từ bỏ. Lần này lại tiếp nối lần khác, những cuộc gặp gỡ đầy ám ảnh kéo dài vào tận khuya, rồi lại rời đi vào sáng sớm, trước khi ánh sáng đầu tiên chiếu xuống, mang theo cảm giác trống rỗng và thất vọng. Một vòng lặp không ngừng nghỉ, cứ thế tiếp diễn, mỗi lần lại như một cái đinh đóng sâu thêm vào trái tim cậu.
Harry dường như đã mất đi cảm giác về thời gian, khi đêm đêm cậu lại đối diện với những khoảnh khắc vừa thăng hoa vừa tổn thương, giữa niềm khao khát và sự hối hận, giữa dục vọng và nỗi sợ hãi. Những gì xảy ra giữa cậu và Snape trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu, dù cậu biết đó là một con đường đầy rẫy sự đau đớn và không lối thoát.
Còn Snape, dẫu lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng cũng chẳng thể cưỡng lại sự lôi cuốn đầy mâu thuẫn của Harry. Những đêm đó như kéo ông ra khỏi những bóng tối của quá khứ, chỉ để lại trong ông một sự dằn vặt khôn nguôi, khi mỗi lần sáng sớm đến, ông lại rời đi nhanh chóng, không để lại dấu vết gì ngoài sự trống rỗng trong lòng mình.
Vào một buổi trưa, khi Harry ngồi lặng lẽ trong phòng ăn của Bộ Pháp thuật, cơ thể cậu mệt mỏi, gương mặt hốc hác và nhợt nhạt, Hermione không thể không chú ý đến sự thay đổi rõ rệt. Cô nhìn vào cổ Harry, nơi có những dấu vết không thể nào xóa nhòa, những dấu hiệu không phải của sự bình thường. Cô biết có điều gì đó đang xảy ra, và cậu đang lún sâu vào một cuộc chiến mà không thể thắng.
Khi Hermione ngồi xuống bàn đối diện với Harry, ánh mắt của cô đầy lo lắng, nhưng cũng không thiếu phần nghiêm khắc. "Harry, cậu có thể nói với mình chuyện này không? Những vết thương, những dấu vết đó... chúng không phải là một chuyện bình thường."
Harry không ngẩng lên, ánh mắt vẫn trống rỗng. "Mình biết," cậu đáp, giọng trầm xuống. "Mình biết mình đang làm tổn thương người khác, nhưng mình không thể dừng lại. Mình không thể dừng lại... dù biết đó là sai."
"Cậu đang tự làm tổn thương mình, Harry," Hermione nói, cố gắng kiềm chế cảm xúc. "Đừng tiếp tục thế nữa. Những gì cậu đang làm không chỉ khiến cậu bị tổn thương mà còn làm đau cả Ginny và những người yêu thương cậu."
Harry không nhìn cô, nhưng môi cậu khẽ mấp máy. "Mình không thể từ bỏ, Hermione. Mình đã sai, mình biết, nhưng tôi không thể bỏ ông ấy. Không thể."
Hermione cúi đầu, đau lòng nhìn cậu. "Tại sao? Tại sao cậu lại cứ tiếp tục như thế? Cậu có thể rời xa cái vòng lặp này, Harry. Mình muốn giúp cậu, nhưng cậu phải tự giúp mình trước."
Harry không nói gì, chỉ cảm giác sự mệt mỏi đè nặng lên cơ thể. Cậu không thể nói ra được tất cả những gì đang giằng xé trong lòng. Dù có lý trí, cậu vẫn không thể ngừng được cái cảm giác cần có Snape bên cạnh, dù biết rằng đó là một sự lệ thuộc tàn nhẫn.
Hermione đứng dậy, lời khuyên của cô không thể đến được với cậu nữa. Cô quay lưng rời đi, để lại Harry ngồi lại một mình, trong căn phòng ồn ào của Bộ Pháp thuật, nhưng lòng cậu lại vắng lặng. Những cuộc gặp gỡ đêm khuya với Snape vẫn sẽ tiếp diễn. Cậu không thể thoát khỏi cái vòng lặp này, không thể từ bỏ.
---
Mỗi đêm, Harry và Snape lại gặp nhau, như thể cái thói quen này đã bám rễ sâu vào tâm trí họ, chẳng thể nào dứt ra. Những cuộc gặp gỡ ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Harry, dù cậu biết mình đang đi vào một con đường sai lầm. Và giờ đây, cái vòng lặp ấy bắt đầu có dấu hiệu kết thúc, khi ngày trọng đại của Harry với Ginny đang đến gần.
Một đêm, Snape đột ngột dừng lại, không còn là người đàn ông bí ẩn và đầy mâu thuẫn mà Harry từng biết. Ông đã quyết định nói ra những lời mà ông không muốn thốt ra, lời nói có thể đẩy Harry ra khỏi cuộc sống của mình mãi mãi.
Cửa căn hầm mở ra. Harry bước vào như mọi lần, nhưng lần này, có gì đó khác biệt. Ánh mắt của Snape không còn nhìn cậu với sự đau đớn và mâu thuẫn, mà là sự kiên quyết và dứt khoát. Harry ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc, tay nắm chặt chiếc dây chuyền mà cậu đã mua tặng Snape – món quà duy nhất cậu có thể nghĩ ra để bày tỏ những gì cậu chưa bao giờ dám nói. Cậu ngắm nghía sợi dây chuyền ấy, cảm giác nó như một phần của Snape, nhưng cũng giống như một phần của những ký ức cũ mà cậu chưa bao giờ thực sự hiểu rõ.
Cậu ngẩng lên, ánh mắt đầy hy vọng nhưng cũng đầy sợ hãi. "Sao lại thế này? Sao chúng ta không thể tiếp tục như trước? Ngài là một phần trong em, và em không thể..."
Snape đứng đó, ánh mắt như dao sắc, không chút tình cảm. "Đừng có tự lừa dối mình, Potter. Em có thể đi tìm một cuộc sống khác. Ta không phải là người em cần. Và ta cũng không phải là cái thùng rác cho những sai lầm của em." Giọng ông cứng rắn, đầy mỉa mai. "Cái em gọi là 'tình yêu', chỉ là sự lừa dối bản thân. Em đã chọn Ginny. Đừng vác cái cảm giác tội lỗi của em đến đây. Ta không cần phải là cái thứ để em giải tỏa áp lực."
Harry nhìn Snape, đôi mắt đầy sự giằng xé, một phần của cậu muốn phản kháng, nhưng lý trí lại khiến cậu nhận ra một điều cay đắng. "Nhưng... em không thể ngừng lại được. Em... yêu ngài."
Snape cười khẩy, giọng ông như một đòn đánh mạnh mẽ vào tâm hồn Harry. "Yêu? Hahaha, đừng có ngớ ngẩn, Potter. Đừng có cái thứ tình yêu ngây ngô ấy nói ra như thể ta là cái gì đó xứng đáng để em 'yêu'. Nếu đó là tình yêu của em, thì ta là ai mà đáng được yêu? Một người đàn ông đã chết từ lâu, một bóng ma còn sống sót để trả thù cuộc đời. Em thật sự muốn giữ ta lại như một phần của cuộc đời em sao? Đừng có mơ."
Harry nhìn Snape, cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn trong từng lời nói của ông. Cậu đã nghĩ, có thể, chỉ cần cậu đủ kiên trì, mọi thứ sẽ khác đi. Nhưng giờ đây, những gì Snape nói như từng nhát dao đâm vào trái tim cậu.
"Em không thể làm thế. Em không thể quên ngài. Ngài là... là phần quan trọng trong em," Harry nói, giọng cậu yếu ớt, nghẹn ngào.
Snape nhìn thẳng vào Harry, đôi mắt đầy sự lạnh lùng. "Vậy thì em sẽ phải sống trong sự hối hận đó suốt phần đời còn lại. Em muốn gì, Potter? Tình cảm của một kẻ đã bỏ lại mọi thứ sau lưng để sống tiếp? Ta không cần em, và em cũng không cần ta. Em có Ginny. Hãy đi và sống với cô ta, như em nên làm."
Một khoảng lặng bao trùm không gian, Harry đứng dậy, tim như bị bóp nghẹt bởi những lời nói của Snape. Mỗi từ, mỗi câu nói đều như xé nát mọi hi vọng còn lại trong cậu. Cậu bước đi, chân nặng trĩu, mắt không thể rời khỏi Snape, dù ông đã xoay lưng, bước ra khỏi căn hầm, để lại Harry một mình trong đau đớn và cô độc.
Cậu vẫn nắm chặt chiếc dây chuyền – kỷ vật của một tình yêu mà cậu không thể có, không thể nắm bắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro