Chương 26

Chương 26

Hai ngày kế, mọi chuyện diễn ra hoàn hảo. Sau đó, lớp năm nhất đến phòng thí nghiệm trong khi Severus đang thu dọn đồ đạc sau lớp năm thứ tư.

"Cô Pomfrey muốn gặp ông," một học sinh nhỏ giọng nói.

Đang trong giữa giai đoạn khuấy ma dược, Severus lơ đãng gật đầu đáp lại. "Được, nói với cô ấy lát nữa ta sẽ tới." Vẫn chưa đến hạn giao đợt thuốc chữa bệnh mới nhất, có lẽ cô cần thêm một hoặc hai đơn thuốc sau trận đấu Quidditch.

Ông đến văn phòng của cô trong bệnh xá và thấy cô đang chống tay lên hông với khuôn mặt cau có. "Ta đã gặp Harry," cô nói.

Severus ngừng câu trả lời mỉa mai trên đầu lưỡi. Ông chưa bao giờ thấy cô tức giận như vậy. Lời giải thích duy nhất mà ông đoán được cho sự tức giận đó là cô đã phát hiện ra Harry là người thỏ.

"Và? Em ấy bị ốm?"

"Đừng giả vờ nữa, Severus," cô rít lên. "Cậu bé đó bị lạm dụng tồi tệ hơn bất kỳ đứa trẻ nào ta từng thấy."

"Đúng. Đó cũng là lý do ta mang em ấy về."

"Để ông có thể tiếp tục lạm dụng?"

"Cái gì? Cô nghĩ- cô nghĩ ta làm hại Harry?" Ông không thể tin được. So với một Hufflepuff tiêu chuẩn, Poppy thường khá thông minh.

"Việc lạm dụng bạo lực thường do cha mẹ hoặc người yêu gây ra. Và ông là người thường không được biết đến với sự kiên nhẫn."

Thật vô lý. Ông nói điều đầu tiên nảy ra trong đầu. "Cô không nghĩ đến việc nếu ta lạm dụng Harry, ta sẽ đủ thông minh để làm điều đó theo cách mà không thể nào bị phát hiện được?"

Môi Poppy mím lại, lông mày cô nhướng lên. Cô nhìn chằm chằm vào Severus với khuôn mặt lạnh lùng như thể thách thức ông.

Severus hắng giọng và thử một cách tiếp cận khác. "Em ấy nói ta làm tổn thương em ấy sao?"

Poppy lắc đầu, đôi mắt không có vẻ gì là tin tưởng của cô chưa một giây nào là rời khỏi khuôn mặt của Severus. Bằng một giọng hoài nghi, cô nói, "Em ấy tuyên bố rằng ông thậm chí còn chưa bao giờ nổi giận với em ấy."

"Nói dối," Severus nói. "Ta đã hét vào mặt và cư xử thô bạo với em ấy-"

Đôi mắt của Poppy nheo lại thành hai đường vạch.

"Nhưng ta chưa bao giờ cố ý làm tổn thương em ấy. Em ấy khá vụng về và-"

"Đừng viện cớ nữa, Severus! Nếu bị gãy tay do vụng về, ông vẫn nên mang em ấy đến chỗ ta!"

"Gãy tay? Khi nào?"

"Hai lần! Lần đầu tiên cách đây mười ngày, lần thứ hai cách đây khoảng một tuần. Ông không để ý sao?"

Ông không nghĩ rằng bản thân đã đẩy Harry xuống sàn mạnh như vậy. Cậu thực sự bị gãy xương à? Chắc hẳn cậu đã bị thương rất nặng. "Em ấy có tỏ ra đau đớn, nhưng không phải như thể bị gãy tay." Điều này thật lố bịch. Harry đã ở đâu? Ai lại có thể làm cậu bị thương? Có lẽ là cặp song sinh nhà Weasley. Severus đẩy Poppy qua một bên và sải bước ra khỏi văn phòng.

"Ông đi đâu?" Cô ra lệnh. "Quay lại đây! Ta còn chưa nói xong!"

Không để ý đến cô, ông xé toạc rèm cửa, cố gắng tìm Harry. Sau một học sinh năm hai giật mình chuyển sang màu xanh lục và một học sinh năm sáu có năm cánh tay, ông tìm thấy Harry đang ngồi trên giường.

Cậu mở miệng định nói, nhưng Severus đã nói trước. "Chuyện gì đã xảy ra với tay của em?" Chỉ sau đó ông mới nhớ đặt bùa Im lặng.

Poppy xuất hiện, trông như thể cô sắp tấn công Severus đến nơi. Mặt đỏ bừng, thở hổn hển, cô đến gần Harry như để bảo vệ cậu khỏi Severus.

Đôi mắt của Harry trôi dạt giữa Poppy và Severus, cảm giác tội lỗi hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt cậu. "Em bị ngã," cậu nói đơn giản, như thể đó là chuyện bình thường.

"Ở đâu?"

Harry liên tục liếc nhìn giữa họ, vẻ tội lỗi ngày càng tăng trên khuôn mặt. Không có gì ngạc nhiên khi Poppy nghĩ rằng Harry đang bị Severus lạm dụng. "Ở khán đài. Cách đây không xa," cậu nói thêm, nhìn vào mặt Severus.

"Vậy tại sao," Severus nói, kìm lại sự thôi thúc nắm lấy vai Harry và vạch trần sự thật khỏi người cậu, "em không nói với ta?"

Đôi mắt của Harry mở to. "Em xin lỗi, thưa Giáo sư. Em không biết là nên làm như vậy." Cậu đã nói dối!

Poppy khoanh tay và Severus nghi ngờ rằng cô cũng không bị lừa bởi lời nói dối đó.

Severus chìa tay ra. "Đưa tay đây ta xem."

Harry di chuyển về phía mép giường và đặt cánh tay phải vào tay Severus. Nhắm mắt lại, Severus kiểm tra khúc xương bằng phép thuật. Nó đã bị gãy và khó lành lại, các cạnh của nó đâm vào tay của Harry. Cậu hẳn đã rất đau đớn khi Severus ấn cánh tay bị thương của cậu xuống thảm và gạt chuyện đó đi như thể không có gì xảy ra.

Severus muốn để Poppy đi chỗ khác và nói chuyện riêng với Harry, nhưng nhìn ánh mắt trừng trừng của cô, cô sẽ không dễ dàng rời đi. Poppy có biết rằng Harry là một thú nhân thỏ không? Nếu cụ Dumbledore không nói gì với cô và việc cô đã tìm thấy bằng chứng bị lạm dụng trong lúc kiểm tra Harry, thì điều đó sẽ giải thích phần nào cho sự phẫn nộ của cô.

Sự lo lắng của Harry sẽ không ích gì; cậu cần bình tĩnh lại. Severus ngồi xuống mép giường và ra hiệu cho Harry đến gần ông. "Đến đây."

Harry liếc nhìn Poppy rồi lướt qua, cơ thể cậu cứng đơ và xa cách. Theo góc nhìn của Poppy, có vẻ như cậu đang tỏ ra sợ hãi trước Severus, nhưng Severus hiểu rằng cậu lo sợ Poppy sẽ nhận ra mối quan hệ của họ và biết được thân phận thật của Harry.

Severus quàng tay qua vai Harry và nói, "Harry không phải cháu trai ta, mà là thú nhân thỏ của ta."

Đôi mắt cô mở to, và chớp nhiều lần.

Severus rút đũa phép ra và thiết lập một số kết giới trước khi phục hồi tai và đuôi cho Harry. "Lúc ta mua em ấy ở Knockturn vào hè, em ấy bị suy dinh dưỡng và bị lạm dụng nghiêm trọng."

Phép thuật của cụ Dumbledore xuyên qua kết giới của Severus, ông để Hiệu trưởng đi vào trong.

"Severus! Harry!" Cụ Dumbledore biến ra một chiếc ghế và ngồi xuống đó. Một cái vẫy đũa phép, ông liền tạo ra một quầy trà cho bốn người. "Thật tốt khi cô tổ chức buổi họp mặt này, Poppy. Lẽ ra ta nên tự mình tổ chức nó từ lâu, nhưng có còn hơn không, nhỉ?" Cụ Dumbledore rót trà cho từng người. Trà của Poppy đụng vào khuỷu tay cô khi cô nhìn chằm chằm vào Harry.

"Ôi Merlin, Severus, một thú nhân thỏ sao! Nếu Hội đồng quản trị biết-"

"Họ biết."

"Và họ không phản đối?" Đôi lông mày của cô nhướng lên. "Trông em ấy-"

Harry nổi giận, và Severus đã kịp ngăn chặn cơn giận đó. "Không giống một thú nhân thỏ điển hình, đúng, ta biết. Mức độ ham muốn tình dục của em ấy không cao như những thú nhân thỏ thường thấy. Sẽ tốt hơn nếu cô vui lòng đừng nhận xét thêm về sự thiếu hụt chiều cao của em ấy. Đó là do đặc điểm Lilliputian (bị lùn bé đi) phổ biến ở động vật sinh sản chứ không phải vì sự dư thừa của tuổi vị thành niên."

"Hoàn toàn đúng," cụ Dumbledore nói trước khi nhấp một ngụm trà.

Ông cụ luôn biết rằng Harry đã đủ tuổi sao? Severus sẽ không bỏ qua cho ông cụ. Hiệu trưởng trông có vẻ như chưa bao giờ là kiểu người am hiểu về thú nhân thỏ, nhưng sau cùng, ông ta luôn biết mỗi thứ một chút.

Poppy cuối cùng cũng chộp lấy tách trà của cô từ trên không. "Nhiêu đó không đủ để lý giải tại sao cánh tay bị gãy của em ấy không được băng bó trong vài ngày qua. Hoặc tại sao em ấy lại có vết thương ở xương đuôi mới lành."

Mọi người nhìn Harry.

Harry nhìn chằm chằm vào tách trà của cậu. "Em thường xuyên bị ngã và em đã nghĩ rằng loại thuốc mà giáo sư đưa sẽ giúp cánh tay của em đỡ hơn, nhưng không phải."

"Harry," Severus nói, nắm chặt tách trà đến nỗi khiến ngón tay ông đau nhức. "Nếu ai đó làm tổn thương em-"

"Không!" Harry lắc đầu. "Không ai làm em bị thương cả! Em đã nói rồi, em thường xuyên bị ngã. Đó là lỗi của em."

Severus đứng dậy, đưa tách trà của cậu đi. "Ta sẽ dùng Chân dược nếu ta buộc phải làm vậy. Ta sẽ - "

Harry nhảy dựng lên. "Em không nói dối! Tại sao ông không tin chứ?" Cậu đưa mắt nhìn quanh phòng, lần lượt lườm từng người một. "Giáo sư không làm hại em," cậu nói với Poppy và cụ Dumbledore trước khi quay sang Severus. "Nếu ai đó làm tổn thương em, ông nghĩ em nên nói cho ông biết sao? Ông không nghĩ đến việc em sẽ đấm họ một phát?"

Cậu nói với tất cả bọn họ, "Em đã chiến đấu với những thú nhân thỏ khác và cả những phù thủy to lớn hơn. Những người ở đây không ai có thể làm hại em, nếu họ có ác ý, mọi người sẽ thấy họ ở đây, ngay tại bệnh xá này trước cả em." Cậu rút ngắn khoảng cách với Severus, vòng tay ôm lấy ông. "Em sẽ không rời khỏi giáo sư."

"Suỵt." Severus vuốt ve đôi tai dẹt của Harry. "Không ai có thể mang em đi khỏi ta."

"Harry," cụ Dumbledore tử tế nói. "Có lẽ sẽ tốt hơn nếu em nói cho bọn ta biết em đã làm gì trước khi bị ngã."

Một vẻ tội lỗi thoáng qua khuôn mặt của Harry. "Xin đừng nổi giận," cậu nói với Severus, nhăn mặt và cắn môi.

Hết chương 26

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro