Chương 2
Chương 2
Harry khoanh tay lại và đặt lên bàn, bởi vì đó có vẻ là một việc làm bình tĩnh và giỏi giang. "Vậy cụ có muốn con đi lấy tin nhắn không?"
Cụ Dumbledore gật đầu. "Chính xác là vậy." Cụ mỉm cười. "Ta biết mình có thể tin tưởng vào con." Cụ ngả người ra sau ghế, liếc nhìn hũ muối (nó kêu lên báo động và cố trốn đằng sau hũ đường), rồi quay lại nhìn Harry, vẻ mặt cụ lại trở nên nghiêm nghị. "Tuy nhiên, có một vài... vấn đề nhỏ cần được thảo luận trước."
Harry ngồi thẳng dậy và cố tỏ ra chăm chú. Và đầy kinh nghiệm. Và bình tĩnh. "Vâng thưa cụ?"
Cụ Dumbledore nhấc một ngón tay lên. "Đầu tiên là vấn đề an ninh. Mặc dù thực tế con không phải là thành viên chính thức của Hội, nhưng Ignatius sẽ biết con là ai, tất nhiên–" cụ gật đầu với vết sẹo của Harry, và Harry cố gắng hết sức để không nhăn mặt. "Nhưng đề phòng trường hợp ông ấy có bất kỳ câu hỏi nào trong đầu về việc con có phải người ta cử đến hay không, con có thể cần chứng minh sự xác thực của mình bằng cụm từ sau: 'Người Hinkypunk sẽ di cư vào đầu năm nay'. Con nhớ được điều đó không?
Harry cau mày. "Con không nghĩ người Hinkypunk có di cư ..." cậu chợt nhận ra và đỏ mặt. "Ồ. Đó là lý do tại sao nó là mật khẩu, phải không?"
Cụ Dumbledore gật đầu, mỉm cười dịu dàng. "Khá lắm."
Harry vô thức ngả người về phía trước, một cảm giác phấn khích nóng ran trong bụng. Mật khẩu bí mật, tin nhắn quan trọng – được rồi, vậy thì đó không phải là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, nhưng nó vẫn – vẫn là một điều gì đó. Cụ Dumbledore tin tưởng để cậu làm một cái gì đó. Điều đó có thể có nghĩa là sớm muộn gì cậu cũng trở thành thành viên thường xuyên của Hội, có nghĩa là không còn lúc nào cũng bị chặn khỏi các hội nghị và cuộc họp – có nghĩa là không phải lúc nào cũng bị bỏ lại phía sau. Đó là một cơ hội. Cậu muốn nó. "Người Hinkypunk sẽ di cư vào đầu năm nay," cậu nhắc lại. "Được rồi. Còn gì nữa không?"
Cụ Dumbledore rút ra một cuộn giấy nhỏ từ trong tay áo choàng của cụ và đưa nó cho cậu. "Ngoài ra còn có điều này: trong bất kỳ công việc gì, dù lớn hay nhỏ, luôn luôn có một mức độ rủi ro nhất định, và do đó cần đồng thời có một số... biện pháp phòng ngừa nhất định."
Harry tháo dải ruy băng buộc cuộn giấy và đọc nhanh. Thực tế thì nó giống một chứng nhận hơn là một cuộn giấy; một giấy chứng nhận (với dòng chữ 'Quy chế Đặc biệt' hình vòng cung phía trên) từ Bộ Pháp thuật, cho phép Harry James Potter, một phù thủy chưa đủ tuổi, được sử dụng phép thuật theo sự nhận biết của chính mình. "Tuyệt vời!" Harry buột miệng, và rồi nhanh chóng kiểm soát được sự phấn khích của mình. "Vậy điều này có nghĩa là con có thể, ừm–"
"Đó là một sự miễn trừ của Bộ, bãi bỏ Sắc lệnh cấm phù thủy vị thành niên trong trường hợp của con," cụ Dumbledore nói, mỉm cười với Harry một lúc trước khi nghiêm túc trở lại. "Con không nên coi đó là giấy phép để... ừm, lạm dụng đặc quyền, Harry. Việc miễn trừ chỉ nhằm bảo vệ con khỏi mọi hậu quả nếu con cần tự vệ trong một tình huống nguy cấp; và ta chắc chắn, tha thiết hy vọng con sẽ cố gắng hết sức để tránh bất kỳ trường hợp nào như vậy."
Harry gật đầu. "Ồ, tất nhiên – tất nhiên là con sẽ. Con chỉ... cụ nói đúng, chuẩn bị sẵn sàng là rất tốt."
Cụ Dumbledore tiếp tục cười. "Đúng, ta rất vui khi thấy con suy nghĩ theo hướng đó và nhận thức được sự cần thiết của việc chuẩn bị cho mọi tình huống. Cuối cùng, điều này đưa ta đến vấn đề thứ ba."
"Vâng?"
Cụ Dumbledore dường như đang dò xét cậu. "Vấn đề thứ ba là về cộng sự của con. Ta đã yêu cầu Giáo sư Snape đi cùng con trong công việc này."
Nụ cười của Harry đông lại. "Cụ... con... Giáo sư Snape? Giáo sư Snape sẽ đi với con sao?"
Toàn bộ dạ dày của Harry dường như quặn lại. Quá nhiều cho 'việc lặt vặt' này của cậu, quá nhiều cho việc cụ Dumbledore có thể bắt đầu đối xử với cậu như một người lớn, quá nhiều cho việc thực sự được tin tưởng dù chỉ một lần. Và... Snape, trong số tất cả mọi người! Snape! Bất chấp tất cả những gì cụ Dumbledore từng nói về người đàn ông này, Harry vẫn không thể khoan dung với Snape hơn những gì cậu có thể, hoặc từng muốn. Snape là người đứng ở vị trí thứ ba sau Voldemort và Malfoy (thực ra là khá ngang tài ngang sức với gia đình Dursley), trong danh sách những người mà cậu ít yêu thích nhất. Snape, người chịu trách nhiệm cho việc chú Sirius phải chạy trốn suốt những tháng dài đằng đẵng đó, và là người, ngay tại chính căn bếp này, đã xúc phạm, đe dọa, và cuối cùng là dụ chú Sirius vào... vào...
Snape, người chỉ là một tên khốn khủng bố kinh tởm. *Snape*!
Cụ Dumbledore nhìn chằm chằm cậu qua mép trên của cặp kính, và Harry không có nhiều hy vọng rằng những thứ cậu đang nghĩ không hiển hiện quá rõ ràng. Cậu nuốt nước bọt.
"Đúng vậy, Harry," cụ Dumbledore điềm tĩnh nói, "ta đã nhờ giáo sư Snape đi cùng con. Và vì ba lý do rất chính đáng..." nói đến đây, cụ hơi chớp mắt, "mặc dù ta không chắc là con sẽ đồng ý với lập luận của ta. Tuy nhiên ta chắc chắn có thể dành thêm vài phút trước khi phải quay lại văn phòng của mình, nếu con muốn ta giải thích thêm."
Harry chỉ gật đầu. Đó là cách ít thô lỗ nhất mà cậu có thể nghĩ ra để cư xử.
"Đầu tiên," cụ Dumbledore nói, "cân nhắc đầu tiên của ta là về sự an toàn của con. Giờ thì, đừng hiểu lầm–" cụ giơ tay lên, và Harry ngậm miệng lại, cậu thậm chí còn không nhận ra là mình đã mở miệng. "Con thấy đấy, Harry, một số nguồn tin cho rằng bọn Tử thần Thực tử đang cố gắng thành lập một Tổng hành dinh mới – đã có những tung tích chưa xác nhận của cả Peter Pettigrew và Bellatrix Lestrange ở khu vực Hẻm Xéo trong vài tháng qua, và ta sẽ không để con đi đâu một mình khi bọn chúng đang ở ngoài đó. Con đã phải đối mặt với điều tồi tệ hơn như vậy, ta biết; và ta cũng sẽ không nhờ con đi nếu ta không nghĩ rằng khả năng xảy ra bất kỳ... sự cố khó chịu nào là vô cùng nhỏ, nhưng như ta đã đề cập, và con đã đồng ý, tốt nhất là con nên chuẩn bị cho mọi tình huống bất ngờ."
Harry suýt thì đã cắn lưỡi. Có vẻ như cụ Dumbledore đã lừa cậu đồng ý trước với điều đó – và có lẽ cậu đã đồng ý. Cụ Dumbledore không ngu ngốc, và cụ chắc chắn không phải là không biết cách mà cậu và Snape đã giao hảo với nhau – hay đúng hơn là không hề hợp nhau.
"Thứ hai," cụ Dumbledore nhẹ nhàng tiếp tục, "bất chấp những nỗ lực lớn nhất của ta, Ignatius chưa bao giờ bị thuyết phục về sự liên minh của giáo sư Snape với phe chính nghĩa chúng ta–"
"Nghĩ mà xem," Harry lầm bầm trong hơi thở.
Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu. "Con nói gì?"
"Không có gì."
Cụ hạ chân mày, nhưng ánh mắt vẫn còn đó. "Ta hiểu rồi. Như ta đã nói, vì cảm xúc của Ignatius về vấn đề này, có khả năng ông ấy sẽ không tiết lộ bất kỳ tin nhắn nào cho Giáo sư Snape, dù có mật khẩu hay không."
Harry thở dài não nề. Cậu không cố ý – cậu vẫn muốn có cơ hội của mình, vẫn muốn cho họ thấy tất cả những gì cậu có thể làm được nếu họ cho phép, nhưng cậu không thể nhịn được. Gạt những lý do của cụ Dumbledore sang một bên, cậu chỉ đơn giản là không thể không thất vọng. "Được rồi. Đó là hai lý do. Cái thứ ba là gì?"
Ánh mắt cụ Dumbledore đầy nhân từ, như thể cụ hiểu được sự thất vọng của Harry, nhưng đó là kiểu thấu hiểu gần như thương hại, Harry nghiến chặt quai hàm và nhìn chằm chằm xuống bàn. Cậu ghét cái nhìn đó. "Điều thứ ba, điều mà ta tin rằng là thứ quan trọng nhất cần cân nhắc, là con và Giáo sư Snape cần học cách làm việc cùng nhau. Đến cuối cùng nó sẽ được chứng minh là một chuyện bắt buộc, bất kể mối quan hệ giữa cả hai."
Harry không nói gì, nhưng khuôn mặt của cậu hẳn đã tiết lộ điều gì đó, bởi vì khi cụ Dumbledore nói tiếp, giọng cụ đã trở nên thực tế hơn nhiều. "Năm học mới sẽ bắt đầu sau hơn sáu tuần nữa, lúc đó con sẽ tiếp tục học các bài học Bế quan Bí thuật của mình. Để những nỗ lực của con với việc đó có cơ hội thành công, con phải có khả năng làm việc chung và học hỏi từ Giáo sư Snape. Cậu ấy vẫn là người phù hợp nhất để dạy con môn đó, và đó vẫn là một kỹ năng con cần thành thạo, ngay khi các môn học khác của con đã ổn."
Bàn tay của Harry siết chặt thành nắm đấm trên bàn. "Nghe này, con biết cụ nghĩ nó quan trọng, và con sẵn sàng đồng ý với điều đó, nhưng Giáo sư Snape và con, chúng con không... nó sẽ không bao giờ hiệu quả. Con không-"
Cụ Dumbledore giơ một ngón tay lên để chặn lời cậu. "Hãy nhớ, ta không nói rằng con phải *thích* cậu ấy, chỉ cần học hỏi từ cậu ấy – đó là một điểm khác biệt quan trọng. Giáo sư Snape có thể... cực kỳ xấu tính, đúng thế, và thậm chí đôi khi còn khá khiêu khích, ta đồng ý với con, nhưng bởi vì con không thể thay đổi điều đó, con có thể kiểm soát phản ứng của mình với chúng." Cụ Dumbledore dừng lại, ghé sát vào cậu và hạ giọng. "Nếu con không để mình bị khiêu khích, và nếu con cố gắng tập trung vào mục tiêu hơn là phương pháp đạt được nó, ta nghĩ rằng con sẽ thấy mình có thể học hỏi ngay cả giáo sư Snape."
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro