Chương 7
Cổ họng Harry đau kinh khủng khi cậu nén lại một âm thanh khó tin trong họng. Snape vừa cảm ơn cậu. Harry chợt nghĩ mình nên để mắt đến Snape để tìm dấu hiệu của việc tự bốc cháy – đây rõ ràng là một ngày để mong đợi những thứ bất ngờ.
"Tẩy rửa sạch sẽ đi," Snape cáu kỉnh nói. "Không thể làm gì nhiều vào thời điểm này, nhưng nếu cứ đi bộ xuống Hẻm Xéo như thế này thì rất có thể chúng ta sẽ bị đưa vào Bệnh viện Thánh Mungo."
Cậu nhìn Snape bắt đầu dùng bùa tẩy rửa lên người, và một câu thần chú để chữa vết rách lớn bên hông áo choàng của ông. Rồi Harry làm theo, hơi rùng mình với cảm giác ngứa ran của vết thương trên cổ cậu. Cậu cảm thấy khó giữ vững tay mình, và vô cùng ngạc nhiên khi thấy rằng việc quan sát Snape giúp cậu bình tĩnh lại. Mặc dù ông đã phải chịu vết thương còn tồi tệ hơn Harry, nhưng Snape vẫn có vẻ nhanh nhẹn và thực tế như trong lớp học; và mặc dù điều đó không gợi lại chính xác bất kỳ ký ức dễ chịu nào, nhưng chắc chắn nó tốt hơn thử thách mà họ vừa trải qua.
"Thứ cần làm," rốt cuộc Snape nói. "Là chúng ta sẽ phải rời khỏi đây trước khi có bất kỳ ai khác đến kiểm tra thành quả của Bellatrix."
Harry thực sự không thể tranh luận điều đó, vì vậy cậu căng vai và đi theo Snape ra đường, nắm chặt đũa phép trong túi. Tốt nhất là sẵn sàng cho bất cứ điều gì.
Nhưng bất chấp suy nghĩ đó, cậu vẫn chưa sẵn sàng cho những gì xảy ra tiếp theo; khi cô Tonks mặt đầy nước mắt lao tới đủ nhanh để hạ gục cả hai. Cô ấy há hốc miệng vì ngạc nhiên, rồi lập tức điên cuồng ôm chầm lấy Harry. Cậu không thể không rên rỉ một chút trước cách mà cô ấy khiến xương cậu kêu răng rắc.
"Harry, cảm ơn chúa vì tôi đã tìm thấy cậu!" cô ấy kêu lên, vỗ nhẹ vào lưng cậu với sự nhiệt tình quá đỗi. "Cậu đã trở về hơi muộn từ quán Cái Vạc Lủng và cụ Albus đã rất lo lắng – cụ ấy cử tôi đi tìm. Hai người *đã* ở đâu trên trái đất vậy? Có chuyện gì xảy ra với cậu à?"
"Em không sao, chúng em ổn," cậu nói, những lời nói bị bóp nghẹt và hầu như không nghe được khi khuôn mặt cậu gần như bị che khuất trong nếp gấp của chiếc áo choàng của cô ấy. "Chà, em nghĩ là chúng em ổn. Nhưng nghe này, Tonks, chúng ta không thể ở lại đây, chúng ta phải quay lại..."
Cậu ngừng lại khi cô ấy buông mình ra và chuyển sự chú ý sang Snape. *Tất cả* sự chú ý của cô ấy. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Snape với cái miệng há hốc và đôi mắt mở to, như thể bị sốc bởi sự hiện diện của ông. Snape chỉ lườm lại. "Cái gì?"
"Ừm... Tonks?" Harry ngập ngừng hỏi.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Tonks lao vào Snape, và Harry thấy mình đang loay hoay tìm cây đũa phép đã nhét trong túi một cách tuyệt vọng – thật ngu ngốc, thật ngu ngốc khi không lấy nó ra và sẵn sàng, và dù sao thì Snape cũng thật ngu ngốc vì không muốn nói về những hậu quả mà lời nguyền có thể gây ra, bởi vì Snape đã bị thương và dù Tonks có thể nhỏ con, nhưng cô ấy rất mạnh và nếu thực sự cố gắng thì cô ấy có thể gây ra khá nhiều thiệt hại, và cô ấy đang ở đây, gần như vật Snape xuống đất và rồi cô ấy–
Ôm ông.
Đôi mắt giận dữ của Snape bắt gặp ánh mắt của Harry qua vai Tonks khi cô ấy bám lấy ông, dụi đầu vào ngực ông trong một biểu hiện không thể nhầm lẫn của việc... bị quyến rũ.
"Ai đã làm tổn thương ông vậy?" cô ấy hỏi, nghe có vẻ thực sự đau khổ. "Severus, chuyện gì đã xảy ra với ông vậy? Ai đã làm tổn thương ông? Tôi thề, tôi sẽ giết chúng – tôi sẽ tự tay giao chúng cho bọn Giám ngục và chúng sẽ không bao giờ chạm vào ông nữa, tôi sẽ không bao giờ để chúng làm tổn thương ông nữa, ông thật xinh đẹp, xinh đẹp, xinh đẹp–"
"Ôi Chúa ơi," Harry nói nhỏ, sửng sốt.
Tonks tiến lại gần nhất có thể để rúc vào cổ Snape. "Ông thật xinh đẹp, Severus, và tôi chưa bao giờ nói thế với ông – kể từ khi tôi mười một tuổi, tôi đã nghĩ điều đó, và tôi đã không thể nói với ông, xin hãy tha thứ cho tôi. Ông sẽ tha thứ cho tôi, phải không? Ôi làm ơn, hãy nói rằng ông sẽ–"
"Thề có Merlin thương xót, Potter – đánh bùa Choáng cô ta đi!" Snape gầm lên, cố gắng thoát ra nhưng không thành công, vì Tonks giờ đã hoàn toàn quấn quanh ông và dường như đang cố gắng trèo lên như thể ông là một cái cây đầy mê hoặc.
Harry không thể làm choáng cô ấy. Harry thực sự không thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ trợn mắt há mồm, sững sờ và há hốc khi Tonks vụt qua cánh tay đang khua khoắng của Snape và xé toạc áo choàng của ông. "Người đàn ông đẹp trai," cô ấy ngân nga, "Tôi có thể biến thành bất cứ thứ gì cho ông, ông biết đấy. Nói cho tôi biết ông muốn gì, ông thích gì, Severus – có phải tóc vàng không? Tóc nâu đen? Tóc đỏ? Hay là một cô gái tóc đỏ mỏng manh, yểu điệu với một bộ đồ cực kỳ–"
"Potter!" Snape thét lên, và Harry cuối cùng cũng di chuyển – nhưng không đủ nhanh. Snape đã vùng thoát được một tay, và sau đó, với một tiếng niệm chú lớn, bài phát biểu của Tonks đột ngột bị cắt ngang và cô ấy nằm bất động trên mặt đất, bị ếm bùa choáng váng.
Cậu và Snape đứng hai bên, nhìn xuống thân hình đổ gục của cô ấy. Harry nghĩ rằng có đổi mạng sống của cậu cũng đáng để nhìn vào Snape lúc này. "Ừm..." cậu khẽ nói, "do lời nguyền à?"
Một âm thanh nghèn nghẹn phát ra từ Snape. "Tất nhiên là do lời nguyền chết tiệt đó rồi, đồ ngốc bất tài vô dụng! Cậu nghĩ rằng ta có những người sẵn sàng ném mình vào ta như thế mỗi ngày à?"
Harry mở miệng, rồi ngậm lại trong tích tắc. Ôi không. Cậu đang đau nhức, từ trong ra ngoài, và cậu rất rất chắc chắn rằng một điều rất rất rất tồi tệ sắp xảy ra – cậu đang gồng mình để không phá lên cười mất kiểm soát, và rồi Snape sẽ giết cậu. Ôi chết tiệt-
"Ở ngay đây!" Một giọng nói vênh váo, giận dữ cắt ngang họ, và một pháp sư trông đứng đắn, cùng với người vợ cũng trông đứng đắn của ông ta đằng sau đang tiến về phía họ từ bên kia đường. "Các người đang làm gì vậy? Tôi nói cho ông biết, tôi đã thấy ông làm choáng cô gái đáng thương đó – tôi đã thấy ông, và vợ tôi cũng vậy. Nhân danh tất cả những điều kỳ diệu của thế giới này, tấn công một cô gái tội nghiệp ngay tại đây, giữa Hẻm Xéo, nó... nó..." giờ đây cặp đôi đã đến khá gần, và cả hai đều nhắm vào Snape. "Thật ra thì cũng dễ hiểu thôi," người đàn ông nói với giọng dịu dàng hơn nhiều. "Cô ấy không thể thấy ông là một người đàn ông tốt đến nhường nào, đúng không, ông bạn? Cô ấy thậm chí còn chưa hiểu – Griselda!"
Chữ cuối cùng là nói với người vợ có vẻ ngoài chỉn chu của anh ta, người vừa khiến mình trông kém đứng đắn hơn nhiều bằng cách ôm lấy mặt Snape và đặt một nụ hôn mạnh bạo vụng về lên ngay trên môi ông. Snape rít lên một tiếng đầy phẫn nộ.
"Có lẽ chúng ta nên chạy trốn," Harry yếu ớt nói.
"Ta nghĩ–" Snape gầm gừ, nhưng bị cắt ngang khi cặp đôi vốn trông có vẻ đứng đắn giờ đã nắm lấy cánh tay ông và bắt đầu kéo theo hướng ngược lại.
"Tôi nhìn thấy ông ấy trước!" Người đàn ông rên rỉ.
"Ông ấy là của tôi!" Vợ anh ta đáp lại chói tai. "Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi ông ấy, anh–"
"Ôi, vì Chúa," Harry nói một cách ghê tởm, sự khó chịu đã lấn át sự tức cười lúc này. "Xin lỗi, hai người, nhưng hãy tin tôi, sau này hai người sẽ phải cảm ơn tôi vì điều đó."
Cậu đánh bùa Choáng họ, lao về phía trước để đỡ lấy Griselda trước khi cô ta kịp ngã xuống đất, và suýt bị đè chết dưới sức nặng đáng kể của cô ta vì cơn đau của cậu. Nhưng cuối cùng cô ta cũng ngã xuống mà không có bất kỳ thương tích nghiêm trọng nào xảy ra với cả hai người, và cậu có thể đứng thẳng dậy và đối mặt với Snape.
Snape hoàn toàn, hoàn toàn trắng bệch ngoại trừ đốm màu rực rỡ mỗi bên má. Ông trông có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng để giết ai đó, và Harry vui mừng vì sự thôi thúc muốn gục ngã trong cơn cười cuồng loạn của chính cậu đã qua.
Harry mở miệng, nhưng một ánh mắt hằn học đã thuyết phục cậu ngậm miệng lại. "Đừng. Nói. Lời. Nào," Snape hung hăng. "Đừng nói một lời chết tiệt nào, hoặc ta sẽ... không một lời nào."
Thế là Harry không nói lời nào. Ít nhất là cho đến khi Snape quay ngoắt lại và bắt đầu lao về phía quán Cái Vạc Lủng. "Đợi đã," cậu gọi, "chúng ta không thể – tôi sẽ không bỏ Tonks lại đây."
Snape quay lại, khuôn mặt ông lập kỷ lục mới về sự dữ tợn. "Và ta cho rằng cậu muốn ta cõng cô ta? Thật là một điều thú vị cho cả hai chúng ta, một khi cô ta thức dậy." Ông rùng mình thấy rõ.
Harry buộc mình giữ vẻ mặt nghiêm túc. "Chà... có thể là không. Nhưng... có lẽ ông chỉ nên Độn thổ đến... đến nơi ông gặp tôi sáng nay – giờ không có ai ở đó – tôi sẽ dùng bùa Tỉnh thức với cô ấy và để cô ấy đưa tôi về. Tôi sẽ không, ừm, tôi sẽ không đi đâu một mình cả, tôi hứa."
Snape quắc mắt, và Harry đợi Snape nói cho cậu biết kế hoạch của cậu ngu ngốc, liều lĩnh và kém hiệu quả như thế nào; ngay lúc đó, một nhóm lớn các phù thủy và pháp sư xuất hiện ở góc phố, và khi nhìn thấy hai người họ đứng giữa ba người bất tỉnh, một số người mới đến dừng lại, vẻ mặt cảnh giác, phần lớn hơn rút đũa phép và lao về phía trước .
"Chết tiệt," Snape rít lên. "Được rồi – nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, cậu sẽ không phải đợi đến lúc Bellatrix ra tay với mình đâu. Ta sẽ săn lùng cậu và tự thân nguyền rủa cậu." Ông chĩa đũa phép vào Tonks. "Tỉnh thức!"
Rồi ông biến mất.
Hết chương 7
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro