Chương 4 (18+)
Chương 4
Snape ở lại phòng của Harry sau đêm đầu tiên, trong một chiếc túi ngủ trên sàn nhà. Ông không muốn trói Harry lại khi cậu đang ngủ, nhưng ông muốn đảm bảo rằng Harry sẽ không cố gắng tự thủ dâm để đạt cực khoái khi ông không có ở đó. Harry không thấy phiền khi có Snape ở đó chút nào. Snape đã nhìn thấy cậu khỏa thân và bị kích thích; không còn gì phải che giấu nữa. Snape đã nhìn thấy cậu lúc cậu yếu đuối nhất, ông không chế giễu cậu hay vui vẻ khi thấy Harry đau khổ.
Harry uống thuốc liên tục, tập thể dục rồi ăn kiêng. Việc giữ chế độ ăn kiêng của cậu cũng thật dễ dàng, vì Snape đã nấu tất cả. Harry đã không dưới một lần đề nghị giúp đỡ, nhưng Snape lúc nào cũng từ chối lời đề nghị của cậu và khăng khăng nói Harry cứ thoải mái, như một vị khách. Buổi tối là khoảng thời gian khó chịu đựng được nhất, vì đó là lúc Snape phải bôi thuốc lên da một lần nữa và lần nào Harry cũng lo lắng rằng mình sẽ quá phấn khích rồi xuất ra, ngay cả khi cậu đã cố gắng kìm nén.
Hai người giống như đã bị nhốt trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, Harry thấy bản thân không muốn rời khỏi nó. Một đêm nọ, đôi mắt cậu mở to sau một giấc mơ vô cùng khiêu gợi với hình ảnh cơ thể của Snape quấn lấy cơ thể của cậu. Dương vật của Harry đã cương lên, phập phồng giữa hai chân nhưng cậu vẫn chưa thể xuất ra. Harry đưa tay chạm vào đáy quần pyjama nhưng rồi lại rút về, nắm chặt vào đầu giường. "Snape!" Cậu kêu lên, không chắc mình có thể ngăn cản bản thân chạm vào chỗ kia hay không.
Đầu Snape nhô lên khỏi sàn, mái tóc rối bù, nhưng trông ông hoàn toàn tỉnh táo.
"Tôi có một giấc mơ," Harry thở hổn hển giải thích. "Ôi Chúa ơi! Tôi muốn chạm vào! Tôi rất muốn bắn ra! Giúp tôi!"
Snape ngồi trên giường, hai chân đặt ở hai bên hông của Harry. Ông nắm chặt cổ tay Harry, ghim chúng vào chiếc gối sau đầu cậu. "Cậu có thể làm được, Harry. Nó sẽ qua thôi."
"Ông gọi tôi là Harry."
"Xin lỗi."
"Không sao, tôi thích vậy."
Snape đang ngồi trên đùi của Harry, cách hơi xa dương vật của cậu. Nhưng nếu ông di chuyển hoặc nếu Harry chỉ cần cử động như vậy, cậu sẽ có thể cong người lên và ma sát dương vật của chính mình. Harry rên rỉ trước hình ảnh đó, đôi mắt cậu nhắm nghiền lại. Merlin, cậu muốn! Chưa từng muốn thứ gì như lúc này.
"Làm ơn!" Harry rên rỉ. "Oh, thưa ông, làm ơn!"
"Chưa đâu, Harry. Sẽ sớm thôi, ta hứa. Sớm thôi."
***
Harry không biết làm thế nào mà cậu sống sót qua được những tuần tràn ngập thất vọng về tình dục. Như thể tất cả những năm bị bất lực đã được cứu vớt và những kích thích khi Snape bôi thuốc cho cậu mạnh hơn nhiều so với bất kỳ sự kích thích tự nhiên nào mà Harry nhớ trước đây. Cậu dồn hết tâm trí vào các bài tập của mình, đôi khi lại làm một việc gì đó về thể chất giúp cậu quên đi vật giữa hai chân kia cùng ham muốn cao trào, nhưng không phải lúc nào cũng vậy.
Mỗi đêm, hai mắt cậu lại ngập nước, trơ trẽn cầu xin khi bị Snape trói vào giường và từ chối hết lần này đến lần khác, bộ phận nam tính lúc nào cũng nhức nhối vì ham muốn. Dù vậy, cậu đã đặt hết niềm tin vào đêm nay, tin vào những cái chạm vừa khiến cậu đau khổ vừa làm cậu hài lòng từ Snape.
Harry đã quen thuộc với Snape. Cậu liên tục quan sát vị giáo sư cũ của mình, nhìn chằm chằm vào đôi môi của ông, tự hỏi mùi vị của chúng sẽ như thế nào. Giờ đây, Snape luôn cương cứng bất cứ khi nào ông chạm vào Harry, nhưng luôn từ chối những lời đề nghị giúp đỡ của cậu. Harry tự hỏi liệu sau khi chăm sóc mình, Snape có đi đâu đó và tự xử hay không. Nếu vậy, nó phải xảy ra lúc Harry đang ngủ, vì Snape luôn ở bên cậu mọi lúc để đảm bảo rằng Harry sẽ không mắc lỗi. Snape thậm chí còn lảng vảng bên ngoài cửa phòng tắm khi Harry đi vệ sinh! Cơ thể của Harry căng như dây đàn hạc, cậu biết rằng mình có thể đạt cực khoái trong vài giây nếu tập trung tinh thần (và tay) vào nó, nhưng cậu không muốn làm Snape thất vọng, vì vậy bằng cách nào đó cậu đã cố gắng chống lại sự cám dỗ. Đi vệ sinh là thời điểm duy nhất Harry ở một mình; hai người còn tắm cùng nhau để Harry tránh được ham muốn chạm vào mình.
Lúc đầu, Harry muốn Snape phải lòng mình để cậu có thể cười vào mặt Snape rằng ông thật lố bịch khi nghĩ rằng Harry có thể yêu ông. Harry chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể yêu Snape, nhưng Harry biết đó là những gì đang xảy ra. Chỉ có hai người họ ở đây tại Alvor, không ai phải che giấu con người thật của mình và trong các buổi trị liệu của Harry, cả hai đều tìm hiểu về nhau, không chỉ về Harry. Harry đã yêu Snape và yêu rất nhiều, nhưng cậu cũng cảm thấy tội lỗi về những gì mình đã định làm.
Sau một thời gian, Harry hoàn toàn mất ý thức về thời gian. Cậu trở nên nhạy bén hơn về cơ thể của mình, từ máu chảy trong huyết quản đến không khí lọc qua phổi. Và, luôn đứng ở vị trí đầu tiên, sự nhức nhối mãnh liệt giữa hai chân. Cứ như thể cậu hoàn toàn được tạo ra từ ham muốn và khao khát vậy. Cảm giác cao trào ngày càng khó ngó lơ hơn. Chẳng mấy chốc, cậu không thể tập trung vào các bài tập của mình nữa, cũng không có chút hứng thú nào với đồ ăn. Cuối cùng, cậu chỉ ăn vì Snape phải cho cậu ăn bằng tay. Và rồi ngón tay của Snape chạm vào miệng cậu khiến Harry lại thút thít vì kích thích và ham muốn.
Harry luôn đặt sự hy vọng của mình vào ban đêm, khi bàn tay Snape trên dương vật của cậu vừa là sự cứu giúp vừa là sự dày vò. Đó là một con dao hai lưỡi, vì Snape càng dịu dàng chạm vào cậu, Harry càng khao khát được giải thoát.
"Làm ơn!" Harry lại cầu xin, như mọi đêm. Cậu giật mạnh dây trói một cách vô vọng. "Làm ơn!"
Đôi mắt của Snape tối sầm lại, có một thứ gì đó trong mắt ông mà Harry không thể hiểu được, ngay sau đó, Snape đã hạ môi xuống môi cậu, tạo nên nụ hôn đầu tiên giữa hai người. Họ hôn nhau trong vài giây, trong hàng thiên niên kỷ, thật khó để diễn tả. Đó là thời gian dài vô tận và vĩnh cửu, nhưng cũng là khoảng thời gian quá ngắn để Snape rời miệng ra, thở hổn hển nặng nề như Harry. Nhịp tim của Harry đập thình thịch bên tai như tiếng ngựa hoang giẫm đạp. "Làm ơn," cậu thì thào lần nữa.
Nhưng đêm đó, Snape đã không hứa 'sớm thôi'... Ông hứa với cậu 'ngày mai'.
***
Harry gần như không thể tập trung vào ngày hôm sau; cậu đã quá dồn nén quá nhiều ham muốn. Tối nay – cuối cùng – cậu cũng có thể xuất ra. Tối nay Snape sẽ để cậu làm vậy.
Harry uống cạn lọ thuốc cuối cùng vào bữa sáng, nhăn mặt vì vị đắng. Khi Snape mang đĩa bữa sáng của họ đến bồn rửa, Harry hít một hơi thật sâu. Cậu phải nói điều gì đó ngay bây giờ hoặc sẽ không bao giờ có can đảm để làm sau khi Snape chạm vào cậu.
"Tôi phải nói với ông một chuyện," Harry vội vàng nói, như thể sợ rằng nếu để quá lâu sẽ không bao giờ nói ra được.
Snape quay lại, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay để rửa bát đĩa. Harry nhìn chằm chằm vào những sợi lông đen mịn bao phủ làn da của Snape, rùng mình vì một cảm giác gì đó giống như ham muốn. Snape ngồi thụp xuống tủ, không nhìn ra được gì từ khuôn mặt của ông. "Không sao đâu, ta biết rồi. Những gì cậu định làm, và những gì cậu cảm thấy lúc này."
Harry hoài nghi nhìn chằm chằm vào ông. Cậu không thể tin vào những gì mình đang nghe. "Bằng cách nào?" cậu thở hổn hển.
"Cậu thật thiếu cảnh giác khi đang mê sảng vì sung sướng. Tâm trí của cậu được phơi bày ra vô cùng rõ ràng." Snape không hề chế nhạo, ông chỉ đang nói ra một sự thật.
"Ông sử dụng Chiết tâm trí thuật lên tôi trong khi tôi đã mất nhận thức đến độ gần như không thể nhớ được tên của chính mình?" Harry kinh ngạc hỏi.
"Không hẳn, suy nghĩ của cậu cứ lọt vào đầu ta. Cứ như thể cậu muốn ta biết vậy."
Harry gật đầu, sự phẫn nộ trước đó của cậu đã bị lãng quên. Cậu nhận ra đó là sự thật. Cậu muốn Snape biết, vì nói chuyện không phải là điều mà cả hai người họ có thể làm tốt. "Vậy ông biết tôi cảm thấy thế nào sao?"
"Phải, Harry. Ta biết." Snape bước tới, quỳ xuống cạnh ghế của Harry, đưa tay ra vuốt ve má cậu. Harry rên rỉ, cong người áp sát cái chạm đó, ruột gan như xoắn lại, dương vật trong quần bắt đầu phấn chấn. "Và ta cũng yêu cậu."
"Thật sao?" Harry thì thầm, hôn nhẹ lên môi ông. Không phải để quyến rũ hay khiêu khích, những cái đó để sau. Trong bóng tối của phòng ngủ khi hai người có thể tiến xa nhất có thể. Harry lùi lại, thở hổn hển. "Tối nay, tôi không muốn ông chỉ chạm vào tôi. Tôi muốn làm tình với ông."
"Không, Harry," Snape trả lời, và với những lời đó, trái tim của Harry như vỡ ra thành hàng triệu mảnh nhỏ. "Ta sẽ không bao giờ làm tình với cậu... Ta chỉ muốn ân ái mặn nồng bên cậu."
Trái tim của Harry cũng tự hồi phục nhanh chóng, cậu có thể hét lên để trả lời, "Được! Ôi, Chúa ơi, Severus, tất nhiên là được!"
"Đáng lẽ cậu phải gọi thẳng tên ta sớm hơn!" Snape – không, Severus – sau đó cười thầm, Harry thấy đó là tiếng cười tuyệt vời nhất mà cậu từng nghe. "Cậu chắc về chuyện này chứ, Harry?" Snape tiếp tục nghiêm túc nói. "Thực sự chắc chắn rồi?"
"Tôi chưa bao giờ chắc chắn như vậy về bất cứ điều gì trong đời mình. Tôi muốn đó phải là ông, Severus. Tôi muốn ông là người yêu đầu tiên và duy nhất của tôi."
"Cậu chưa từng ở bên một người đàn ông nào trước đây?"
"Không, chưa bao giờ."
"Vậy thì có lẽ chúng ta nên để việc này vào một thời điểm khác. Lần đầu có thể hơi đau."
Harry lắc đầu. "Severus, tôi đã sống trong trạng thái cương cứng nhiều tuần rồi! Tôi cần nó!"
"Rất tốt, cậu thực sự chắc chắn rồi?"
"Tôi chắc chắn."
Sau đó, Severus lại hôn cậu, ôm lấy khuôn mặt cậu trong tay. Harry gần như tan chảy trước cử chỉ dịu dàng đó. Đây có phải là lý do tại sao cậu không bao giờ cảm thấy đủ phấn khích với các cô gái? Tất cả bọn họ đều chờ mong cậu là một người mạnh mẽ, nam tính, nhưng giờ Harry nhận ra rằng cậu muốn trở thành người được ôm ấp và nâng niu, là bên tiếp nhận chứ không phải bên cho. "Chết tiệt," Harry nói khi hai người tách nhau ra. "Tôi nghĩ mình sinh ra để nằm dưới. Hãy nói với tôi rằng ông muốn đè tôi đi."
Đôi mắt rực lửa đầy dục vọng của Severus quét qua Harry. "Ồ, phải, Harry. Ta rất muốn." Ông đặt một nụ hôn lên môi Harry rồi đứng dậy, và Harry có thể thấy rõ đũng quần ông đang phồng lên. Harry rùng mình, giống như cậu có thể hình dung ra được bộ phận đó đâm vào mình. "Đợi tới tối nay, Harry." Snape quay trở lại bồn rửa.
"Tối nay," Harry khàn khàn nói, đứng dậy trên đôi chân run rẩy, giúp ông lau khô bát đĩa. Thật đúng là kỳ tích khi Harry đã không đánh rơi bất kỳ thứ gì, cậu đang vô cùng run rẩy. Màn đêm còn rất lâu mới buông xuống.
Hết chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro