Chương 2: Bước chân không lố thoát


Những ngày sau lễ tưởng niệm, Harry vẫn không sao dứt được hình ảnh ấy: Severus Snape ngồi trong bóng tối bệnh thất, đôi mắt đen u uẩn nhìn cậu như thể xuyên thấu mọi ngóc ngách linh hồn. Ông còn sống – sự thật ấy găm chặt trong tâm trí, vừa là an ủi vừa là gánh nặng.

Harry bắt đầu quay lại Hogwarts thường xuyên hơn, viện cớ muốn thăm mộ bạn bè, trò chuyện với Giáo sư McGonagall. Nhưng thật ra, mỗi lần như thế, cậu đều lặng lẽ bước vào bệnh thất.

Lần thứ hai đến, cậu mang theo một giỏ táo. Pomfrey thoáng ngạc nhiên, rồi mím môi lắc đầu, để mặc cậu đi thẳng đến góc cuối nơi Snape được bố trí giường riêng.

Người đàn ông vẫn ngồi đó, sắc diện xanh xao, nhưng ánh mắt lạnh như lưỡi dao không đổi.

"Potter." Snape lên tiếng ngay khi Harry bước qua ngưỡng cửa. "Ta đã nói rõ ngươi không cần đến nữa."

Harry đặt giỏ táo xuống bàn. "Tôi nghĩ ông cần ăn thêm trái cây."

Một tiếng cười khô khốc thoát ra từ cổ họng Snape. "Ngươi thật sự nghĩ một cái táo sẽ xoá hết quá khứ của ta, của chúng ta sao? Lố bịch."

Harry cúi đầu, tránh ánh mắt sắc lạnh. "Tôi chỉ muốn... giúp một chút. Thế thôi."

"Giúp?" Snape gằn giọng. "Ngươi còn chưa giúp nổi chính mình. Trông ngươi chẳng khác nào một hồn ma lang thang. Tóc rối bù, quầng mắt thâm, tay run rẩy. Ngươi nghĩ ta không nhận ra sao? Ngươi đến đây để tìm thứ ngươi gọi là 'hiểu biết'. Nhưng Potter, ta không phải nơi ngươi tìm được sự cứu rỗi."

Cậu nuốt nghẹn. Những lời ấy cứa sâu vào tim, đau đớn hơn bất cứ nhát dao nào. Nhưng cậu vẫn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, im lặng.

Snape quay đi, tấm lưng gầy khẽ run. Ông không hiểu nổi vì sao thằng bé này – không, chàng trai này – vẫn cứng đầu đến thế. Từ ngày Lily chết, Snape đã học cách xua đuổi, dựng lên lớp tường lạnh lùng để không ai chạm đến được. Thế mà Potter, với đôi mắt giống hệt Lily nhưng khắc khoải hơn, lại cứ gõ mãi vào bức tường ấy.

Những ngày tiếp theo, Harry vẫn quay lại, bất chấp những lời mắng nhiếc. Có lần cậu mang một quyển sách về dược liệu hiếm, đặt lặng lẽ trên bàn rồi ngồi yên. Có lần, cậu chỉ lặng lẽ ngồi, không nói một lời, chỉ để sự hiện diện của mình lấp khoảng trống.

Snape thử đủ cách để đẩy cậu đi – châm chọc, lăng mạ, thậm chí im lặng tuyệt đối. Nhưng cậu trai trẻ vẫn đến.

Harry bắt đầu thấy chính mình bị bào mòn. Mỗi lần nghe Snape lạnh lùng, trái tim cậu lại nứt thêm một chút. Có đêm cậu trở về Grimmauld Place, nằm vật ra giường, tự hỏi: Mình làm thế để làm gì? Ông ấy không bao giờ cần mình. Ông ấy thậm chí còn ghét mình. Nhưng sáng hôm sau, đôi chân lại đưa cậu đến bệnh thất, như một thói quen không thể dứt.

Cậu khát khao một điều gì đó Snape chưa bao giờ hứa hẹn – một sự công nhận, một tia ấm áp, hay chỉ đơn giản là cái gật đầu thừa nhận: Harry Potter không hoàn toàn đơn độc.

Một buổi tối u ám, mưa gõ ràn rạt lên khung cửa kính, Harry lại đến. Cậu bước vào thì thấy Snape đang ngồi tựa vào gối, mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nhọc. Những vết sẹo trên cổ còn hằn rõ, chứng tích của răng độc Nagini.

"Ông ổn chứ?" Harry khẽ hỏi.

Snape mở mắt, liếc nhìn cậu. "Đây là câu hỏi ngu ngốc nhất mà ta từng nghe. Một kẻ vừa thoát khỏi miệng rắn độc liệu có 'ổn' không?"

Harry cười gượng. "Ít ra... ông vẫn sống."

"Đáng tiếc thay."

Một khoảng lặng kéo dài. Harry cắn môi, rồi bất giác nói: "Nếu ông chết... tôi nghĩ tôi sẽ không chịu nổi."

Snape quay hẳn sang, ánh mắt lóe lên ngạc nhiên pha giận dữ. "Ngươi vừa nói gì?"

Harry nhìn thẳng vào ông, giọng khàn đi: "Ông là người cuối cùng còn lại. Người duy nhất biết... tất cả. Nếu ông cũng đi, sẽ không còn ai chứng kiến những gì tôi đã mất."

Ánh mắt hai người chạm nhau – một bên là xanh lá nhuốm bi thương, một bên là đen sâu chứa hàng vạn vết thương chằng chịt.

Snape quay mặt đi trước, giọng nhỏ lại: "Ngươi thật ngốc, Potter."

Harry không đáp. Nhưng cậu biết, đằng sau những lời cay nghiệt kia, có điều gì đó đã lay động.

Tối hôm đó, trở về Grimmauld Place, Harry sụp xuống ghế, cả người mệt nhoài. Cậu tự hỏi bao lâu nữa thì Snape sẽ thật sự đuổi được cậu đi. Bao lâu nữa cậu mới thôi hy vọng. Nhưng ngay cả khi lòng ngập tràn tuyệt vọng, cậu vẫn thấy tia sáng le lói – bởi ít ra, ông đã nghe cậu nói, thay vì chỉ cắt ngang như trước.

Có thể là tự dối lòng. Có thể là hy vọng hão huyền. Nhưng với Harry, điều đó đủ để cậu tiếp tục bước chân đến bệnh thất, dẫu biết trước sẽ nhận thêm đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro