Chương 10: Nguyên nhân cái chết

Bữa tối diễn ra trong ánh đèn cầy leo lét. Chiếc bàn ăn dài tít tắp, ngày hôm qua chật kín người, nay chỉ còn lại bốn bóng người cô độc, lặng lẽ ngồi ăn.

Hầu tước Featherstonehaugh ngồi ở đầu bàn gương mặt toát lên vẻ đau buồn. Bên phải ông là "Phu nhân Cavendish" và "Tiểu thư Davenport", còn bên trái là Rupert Ravenscroft. Tất cả đều im lặng, không ai nói với ai một lời nào, chỉ có tiếng dao nĩa chạm vào đĩa sứ là thỉnh thoảng vang lên.

Cuối cùng, Hầu tước Featherstonehaugh là người phá vỡ sự tĩnh mịch đến rợn người này.

"Ta đã nói chuyện với bác sĩ Mortimer." ngài Hầu tước nói. "Ông ấy nói rằng, vì Victoria mất do bệnh truyền nhiễm, nên chúng ta cần phải chôn cất cô ấy càng sớm càng tốt để tránh lây lan. Quan tài đã được chuẩn bị xong xuôi. Ngày mai, chúng ta sẽ tiến hành lễ hạ táng cho Victoria."

Rupert nghe thấy vậy, liền vội vàng đáp.

"Cảm ơn ngài, ngài Hầu tước. Tôi... tôi rất biết ơn ngài vì đã lo liệu mọi việc chu đáo cho em gái tôi."

"Đừng gọi ta là 'ngài Hầu tước' nữa, Rupert." Hầu tước Featherstonehaugh dịu giọng nói. "Dù Victoria chỉ ở bên ta có một ngày, nhưng cô ấy đã là vợ ta, là Phu nhân Featherstonehaugh. Và cậu, Rupert, cậu sẽ mãi mãi là anh em của ta. Vì vậy, xin hãy gọi tôi là Archie như Victoria đã từng."

"Cảm ơn anh, Archie." Rupert xúc động, "Em... em không biết phải nói gì hơn."

Harry ngồi đối diện, im lặng quan sát hai người đàn ông trò chuyện. Cậu thật khâm phục ngài hầu tước đã dành cho Rupert Ravenscroft sự tôn trọng như vậy dù rằng bọn họ có thể nói chỉ là người nhà của nhau trên pháp luật.

Snape thì không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, hắn chỉ ngồi đó, ưu nhã cắt thịt bò như chẳng hề nghe gì.

Bữa tối kết thúc trong im lặng. Harry cảm thấy ngột ngạt và khó chịu trong bầu không khí ảm đạm đó nên đã rất biết ơn Snape khi hắn đề nghị kết thúc sớm bữa ăn tối. Chỉ chờ lúc hắn đứng lên, Harry liền theo Snape trở về phòng. Khi hai người vừa bước vào, Thorne đã đứng chờ sẵn với vẻ mặt nghiêm túc.

"Thưa Phu nhân, tôi đã thu thập được một vài thông tin," Thorne nói, "Tôi đã nói chuyện với Marie Janes, hầu gái thân cận của Phu nhân Featherstonehaugh."

"Cô ta nói gì?" Snape hỏi với giọng điệu trầm khàn không chút cảm xúc.

"Marie Janes nói rằng, sau khi buổi lễ ở nhà thờ kết thúc và trước khi bữa tiệc tối bắt đầu cô ấy đã giúp Phu nhân thay bộ lễ phục khiêu vũ," Thorne bắt đầu kể, "Sau khi đã giúp Phu nhân thay đồ xong, Marie rời khỏi phòng trong khoảng mười phút, để mang những bộ váy áo lót bẩn đi đến phòng giặt, và cất những món đồ trang sức của Phu nhân vào nơi an toàn."

"Trong khoảng thời gian đó, cô ta có biết ai đã vào phòng của Phu nhân hay không?" Snape hỏi.

"Marie nói rằng, cô ấy không biết," Thorne đáp, "Khi cô ấy rời đi, không có ai ở trong phòng cả, và khi cô ấy quay lại, thì thấy ông Biggleswade đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài cửa, để gọi Phu nhân xuống dự tiệc."

"Vậy là, trong khoảng mười phút đó, chúng ta không biết có ai đã lẻn vào phòng của Phu nhân hay không," Snape trầm ngâm nói.

"Và Victoria có nói với cô Janes, cô ấy đã gặp gỡ, hay nói chuyện với ai không?" Harry xen vào.

"Marie không nói gì về việc đó," Thorne trả lời.

"Thế còn sau khi Phu nhân 'phát bệnh' thì sao?" Snape hỏi tiếp.

"Marie và những cô hầu gái khác của lâu đài đã thay phiên nhau túc trực trong phòng, để chăm sóc cho Phu nhân." Thorne nói. "Họ thay ga trải giường, lau rửa cho Phu nhân và cố gắng làm cho Phu nhân cảm thấy dễ chịu hơn."

"Còn ngài Hầu tước?" Snape hỏi.

"Ngài Hầu tước đã ở bên cạnh Phu nhân suốt cả đêm, không rời nửa bước." Thorne đáp. "Ngài ấy đã rất lo lắng, rất đau khổ."

"Sáng hôm nay, khi Phu nhân tỉnh lại, thì chuyện gì đã xảy ra?" Snape tiếp tục tra hỏi.

"Khi Phu nhân tỉnh lại, trông cô ấy rất yếu, rất mệt mỏi." Thorne kể. "Ông Biggleswade đã mang trà và súp loãng đến cho Phu nhân. Và chính tay ngài Hầu tước đã đút cho Phu nhân ăn từng thìa một. Sau đó, phu nhân lại ói, ngài Hầu Tước đã cho người gọi bác sĩ Mortimer đến. Nhưng bác sĩ chưa kịp tới thì phu nhân đã..."

"Ngoài trà và súp, Phu nhân có ăn hay uống thêm thứ gì khác không?" Snape nhíu mày hỏi.

"Không, thưa Phu nhân." Thorne đáp. "Suốt cả ngày hôm qua, Phu nhân Victoria không ăn bất cứ thứ gì, ngoài một vài miếng bánh tart dứa mà cô ấy đã ăn cùng với Tiểu thư Davenport vào buổi chiều, và bát súp loãng, cùng với tách trà mà ông Biggleswade đã mang đến vào buổi sáng hôm sau."

"Không có bất kỳ thứ gì khác thường sao?" Snape hỏi lại một lần nữa.

"Không, thưa Phu nhân," Thorne khẳng định, "Không có gì khác thường cả."

Snape sau khi nghe Thorne kể lại mọi chuyện, liền rơi vào trạng thái trầm ngâm, suy tư. Hắn đứng im lặng, không nói gì, đôi mắt nheo lại, như thể đang cố gắng xâu chuỗi, phân tích từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Ở bên cạnh, Harry lại không thể kiềm chế được sự sốt ruột, bực bội. Cậu liên tục đi đi lại lại, hai tay bấu chặt vào nhau, vẻ mặt đầy lo lắng và khó chịu.

"Ông đang nghĩ gì vậy, bác sĩ Snape?" Harry lớn tiếng hỏi, "Nói cho tôi biết đi. Chúng ta là cộng sự, ông không thể cứ giấu giếm mọi thứ với tôi như vậy được."

Snape bị cắt ngang dòng suy nghĩ, liền thở dài, liếc nhìn Harry với vẻ mặt có phần bất lực.

"Tôi nghi ngờ Phu nhân Featherstonehaugh không phải chết vì bệnh thương hàn," Snape nói.

"Vậy... vậy là vì sao?" Harry trợn tròn mắt, ngạc nhiên hỏi.

"Tôi cho rằng Victoria Ravenscroft đã bị đầu độc," Snape cuối cùng cũng tiết lộ suy đoán mà hắn đã giữ kín từ tối hôm qua, "Nhưng tôi vẫn chưa chắc chắn lắm."

"Đầu độc?!" Harry hét lên, giọng nói đầy vẻ kinh hoàng và khó tin.

"Sao cậu lại ngạc nhiên đến vậy?" Snape hỏi ngược lại, có chút khó hiểu, "Không phải cậu đã luôn cho rằng Chim Ưng Đen là kẻ đứng sau cái chết của cô ấy hay sao? Vậy cậu nghĩ, gã ta đã dùng cách gì để hại cô ấy?"

"Tôi... tôi không biết," Harry lắp bắp, "Tôi cứ nghĩ là... là Ravenscroft đã cho Victoria ăn, hoặc uống thứ gì đó... có chứa mầm bệnh thương hàn ở trong."

"Nếu là như vậy, thì chúng ta càng có lý do để loại bỏ Rupert Ravenscroft ra khỏi diện tình nghi," Snape nói, "Như tôi đã giải thích, bệnh thương hàn cần một khoảng thời gian ủ bệnh khá dài, từ bảy đến mười bốn ngày. Trong khi đó, Rupert Ravenscroft chỉ mới đến lâu đài Featherstonehaugh vào ngày hôm kia, trước lễ cưới chỉ một ngày. Hắn ta không thể nào là người đã gây ra bệnh thương hàn cho Victoria được."

"Nhưng... nhưng ông cũng đâu có chắc chắn là Victoria bị đầu độc," Harry ngượng ngùng lẩm bẩm, cố gắng vớt vát lại chút thể diện.

"Đúng vậy, tôi chưa chắc chắn," Snape thừa nhận, " Vậy nên chúng ta mới cần chứng minh Victoria Ravenscroft bị đầu độc. Vào tối nay, trước khi cô ấy được chôn cất "

"Chứng minh?" Harry nghi hoặc, "Nhưng bằng cách nào? Đừng nói với tôi là..."

Harry đột nhiên dừng lại, không nói tiếp. Cậu nhìn Snape, ánh mắt mở to đầy vẻ kinh hoàng và khó tin. Cậu đã đoán ra được ý định của Snape.

"Đúng vậy," Snape gật đầu dứt khoát, "Phải giải phẫu tử thi."

...

Khi mọi người đã đi ngủ hết, trong bóng tối tĩnh lặng có hai bóng đen cẩn thận di chuyển qua các hành lang.

Bịch!

"Xin lỗi!" Harry nhỏ giọng nói sau khi đâm sầm vào lưng Snape.

"Tôi đã nói cậu ở lại phòng." Snape gắt lên với âm lượng nhỏ nhất có thể.

"Không đời nào!" Harry gạt phắt đi. "Tôi là cảnh sát, và tôi có quyền được tham gia vào cuộc điều tra này."

Snape không nói gì, chỉ lắc đầu ngán ngẩm, rồi lại tiếp tục dò dẫm bước đi trong bóng tối.

"Mà này," Harry sau một hồi im lặng, lại lên tiếng, "Sao buổi tối ở đây người ta không thắp nến vậy? Tôi cứ tưởng, những tòa lâu đài lớn như thế này, thì lúc nào cũng phải để lại vài ngọn đèn ở hành lang chứ."

"Suỵt! Câm miệng đi trước khi cậu đánh thức cả tòa lâu đài này lên."

Sau một hồi lâu mò mẫm, cuối cùng, họ cũng đến được nhà nguyện của lâu đài, nơi thi thể của Victoria Ravenscroft đang được quàn tạm.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Harry, khi cậu bước vào bên trong nhà nguyện. Không gian tĩnh lặng, u ám, với những bức tường đá cao vút, những ô cửa sổ kính màu loang lổ, và... chiếc quan tài gỗ sẫm màu, đang nằm im lìm ở giữa phòng, khiến cho cậu cảm thấy rờn rợn.

Harry do dự chùn chân, không dám tiến tới sâu hơn. Cậu đứng nép vào một góc, đưa mắt nhìn quanh, cố gắng trấn an bản thân.

Trái ngược với Harry, Snape lại tỏ ra hoàn toàn bình thản. Hắn không hề do dự, bước thẳng về phía chiếc quan tài.

May mắn thay, đêm nay ánh trăng khá sáng. Những tia sáng trắng bàng bạc, lạnh lẽo, xuyên qua ô cửa sổ kính màu cao vút trên tường, chiếu rọi vào bên trong nhà nguyện, tạo nên một thứ ánh sáng mờ ảo, huyền hoặc.

Snape không hề chần chừ, dứt khoát đẩy mạnh nắp quan tài. Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng tuyệt đối của không gian.

Và rồi, dưới ánh trăng mờ ảo, thi thể của Victoria Ravenscroft hiện ra trước mắt họ. Cô nằm đó, im lìm, bất động, sắc mặt trắng bệch, xám xịt như tro tàn. Người ta đã thay cho cô một bộ váy đen đơn giản, làm bằng vải lanh, không có bất kỳ họa tiết hay đồ trang sức nào. Mái tóc nâu hạt dẻ của cô được búi cao, gọn gàng, để lộ vầng trán và khuôn mặt hốc hác, tiều tụy.

Sau một hồi đứng chôn chân tại chỗ, đấu tranh tư tưởng dữ dội, Harry cuối cùng cũng lấy hết can đảm, lò dò tiến lại gần chiếc quan tài. Snape hoàn toàn không để tâm đến sự có mặt của Harry, hắn vẫn tiếp tục công việc của mình, không hề ngẩng đầu lên.

"Nếu cậu đã kiên quyết đi theo tôi, thì ít nhất hãy tỏ ra có ích một chút." Snape lạnh lùng ra lệnh. "Giúp tôi cởi áo của cô ta ra."

Harry nghe thấy vậy, liền hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn lên cây thánh giá lớn bằng gỗ, được treo trên bức tường phía trước, lẩm nhẩm đọc một lời cầu nguyện ngắn gọn.

"Xin Chúa hãy tha thứ cho con, thưa Đức Cha. Con buộc phải làm điều này, vì công lý, vì sự thật."

Sau đó Harry vói đôi bàn tay run rẩy vào bên trong bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo trên bộ váy của Victoria. Cậu cố gắng làm thật nhanh để có thể kết thúc cái công việc đáng sợ này càng sớm càng tốt.

Khi những chiếc cúc áo cuối cùng đã được cởi ra, phần thân trên của Victoria hoàn toàn lộ ra trước mắt họ. Harry không dám nhìn, vội vàng nhắm chặt mắt lại, quay mặt đi.

Snape liếc nhìn Harry một cái nhưng không nói gì. Hắn lấy từ trong túi áo ra một bộ dao mổ, được bọc cẩn thận trong một miếng vải màu xám đậm. Đây là những dụng cụ mà Snape luôn mang theo bên mình, để có thể thực hiện công việc khám nghiệm tử thi ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào.

Cầm con dao mổ sắc bén trên tay, Snape đặt lưỡi dao lên giữa ngực của thi thể rạch một đường dài với một động tác dứt khoát, quen thuộc, như thể hắn đã làm việc này hàng trăm, hàng ngàn lần.

Thời gian dường như trôi qua một cách chậm chạp, nặng nề. Trong không gian tĩnh lặng, u ám của nhà nguyện, chỉ có tiếng dao mổ rạch trên da thịt, tiếng thở khẽ của Snape và tiếng tim đập thình thịch của Harry. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán cậu, chảy dài xuống thái dương.

Đột nhiên, giữa cái không gian tĩnh lặng đến đáng sợ đó, một âm thanh vang lên, phá vỡ sự im lặng.

Lộp cộp...

Tiếng giày da nện trên sàn đá tiến lại gần...

... dừng lại một chút ... một giọng nói nghiêm khắc, lạnh lùng đanh thép vang lên.

"Ai đang ởđó?!"


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro