Chương 12: Đêm kiều diễm

Rầm!

Snape chống tay lên tường, cố gắng giữ thăng bằng. Cơ thể hắn nóng bừng, tim đập loạn xạ, hơi thở trở nên nặng nhọc, gấp gáp. Hắn biết mình cần phải rời khỏi đây ngay lập tức, trước khi không thể kiểm soát được bản thân.

Còn Rupert, trước khi gã kịp chạm vào, Snape dù đang trong tình trạng bị ảnh hưởng bởi thuốc, vẫn kịp thời phản ứng. Hắn giáng một đòn mạnh vào gáy Rupert, khiến y ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Snape lảo đảo bước ra khỏi phòng khách, bỏ lại Rupert nằm sõng soài trên sàn. Hắn lê bước dọc theo bờ tường. Cả một đoạn hành lang dài không có một bóng người nào khiến hắn càng nghi ngờ hơn. Rõ ràng, có kẻ nào đó đã cố tình sắp đặt mọi chuyện, và mục tiêu của chúng không chỉ là Rupert Ravenscroft.

Khi Snape cuối cùng cũng về đến phòng, Harry vừa nhìn thấy khuôn mặt đỏ gay của hắn, liền hốt hoảng kêu lên.

"Bác sĩ Snape! Ông làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với ông thế này?"

Harry vội vàng chạy đến đỡ lấy Snape khi thấy hắn loạng choạng, suýt ngã. Snape thở hổn hển. Khi Harry vừa chạm vào người hắn, một cảm giác kỳ lạ, nóng rực, lan tỏa khắp cơ thể, khiến hắn không khỏi rùng mình.

Snape như cảm nhận được điều gì đó, liền bám chặt lấy cánh tay Harry, kéo cậu lại gần. Mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng từ cơ thể Harry, hòa quyện với mùi rượu nồng nàn còn vương trên người, tạo nên một thứ hỗn hợp kỳ lạ, khiến cho đầu óc hắn càng trở nên choáng váng, mụ mị.

Snape trở nên mất kiểm soát, vùi mặt vào hõm cổ Harry, hít hà một cách tham lam, như thể muốn cảm nhận trọn vẹn cái mùi hương quyến rũ đó.

"Bác sĩ Snape! Ông... ông làm gì vậy?" Harry hốt hoảng, cố gắng đẩy Snape ra, "Có chuyện gì xảy ra với ông vậy? Để tôi... để tôi đi gọi bác sĩ."

Trong một khoảnh khắc, lý trí của Snape như bừng tỉnh. Hắn nhận ra mình đang làm gì, và với ai. Một cảm giác kinh hoàng trào dâng trong lòng hắn.

"Cút ra ngoài!" Snape hét lên, đẩy mạnh Harry ra, "Đừng có đụng vào ta! Cút ngay!"

"Bác sĩ Snape..." Harry vẫn còn lo lắng, gọi với theo.

"Cút!" Snape lại hét lên, giọng nói khàn đặc, đầy vẻ đau đớn và tuyệt vọng.

Thorne vẫn vẫn đứng im lặng quan sát nãy giờ, thấy vậy liền vội vàng tiến đến kéo Harry ra khỏi phòng.

"Buông ra, Thorne!" Harry vùng vẫy, "Bác sĩ Snape... ông ấy không ổn. Tôi cần phải giúp ông ấy."

"Cậu không thể giúp được gì cho ông ấy đâu, Harry." Thorne lắc đầu nói, "Bây giờ, chúng ta chỉ có thể chờ đợi mà thôi."

"Chờ đợi?" Harry ngạc nhiên hỏi, "Chờ đợi cái gì? Thorne, cô biết... cô biết bác sĩ Snape bị làm sao, đúng không?"

Thorne do dự một hồi, rồi khẽ gật đầu:

"Phải," cô đáp, giọng nói nhỏ đến mức gần như chỉ là một tiếng thì thầm, "Tôi biết. Bác sĩ Snape... ông ấy đã bị trúng thuốc. Một loại thuốc... một loại thuốc đáng xấu hổ, mà người ta thường gọi là... thần dược hoặc là nước khoái lạc."

" Nước khoái lạc?" Harry trợn tròn mắt lên khi lờ mờ hiểu công dụng của thứ thuốc đó là gì. "Nhưng... nhưng làm sao có thể... Ai... ai đã làm chuyện đó?"

"Đó là một loại thuốc kích thích, có tác dụng làm tăng ham muốn tình dục." Thorne giải thích, giọng nói có phần ngập ngừng. "Nó thường được sử dụng... trong những chuyện... không đứng đắn. Người ta thường bí mật bỏ nó vào đồ ăn, thức uống của người khác, để đạt được những mục đích xấu xa."

"Thật là... đê tiện." Harry không kìm được nghiến răng, giọng nói đầy vẻ căm phẫn.

Trong phòng, những tiếng rên rỉ, vật vã, xen lẫn những tiếng la hét đầy đau đớn của Snape vẫn không ngừng vang lên, khiến cho Harry đứng bên ngoài, cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào tim.

"Khi uống phải loại thuốc đó... người ta sẽ đau đớn đến như vậy sao, Thorne?" Harry hoảng loạn hỏi.

"Nếu như... nếu như không được... giải tỏa, thì đúng vậy," Thorne ngập ngừng đáp, đôi gò má ửng hồng. Cô vẫn chưa lập gia đình.

Harry nghe thấy, liền mím chặt môi, trong lòng nóng như lửa đốt. Cậu không thể nào chịu đựng được việc Snape đang phải đau đớn, vật vã một mình trong phòng, mà cậu thì lại đứng đây, bất lực, không thể làm gì.

Nghĩ vậy, Harry liền xoay người, định đẩy cửa bước vào trong. Nhưng Thorne đã nhanh hơn một bước chặn cậu lại. Cô nắm chặt lấy cổ tay Harry, khi cậu đang đặt tay lên nắm cửa.

"Cậu... cậu có biết mình đang làm gì không, trung sĩ Potter?" Thorne run run hỏi, "Cậu... cậu nhất định sẽ phải hối hận về hành động này đấy."

"Tôi không biết mình có hối hận hay không." Harry siết chặt nắm tay, "Nhưng tôi biết, tôi không thể nào đứng yên ở đây nhìn Snape đau đớn như vậy mà không làm gì cả. Xin cô, Thorne, hãy buông tay ra. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tự mình chịu trách nhiệm."

Harry nhìn thẳng vào mắt Thorne, ánh mắt cậu ánh lên một vẻ quyết tâm, một sự quyết tuyệt, mà trước đây, chưa từng có ai nhìn thấy ở cậu. Mà cậu, cũng chưa từng biết tới là mình có.

Có lẽ Thorne đã bị lay động bởi sự kiên quyết đó của Harry. Hoặc có lẽ, cô đã nhìn thấy được một thứ tình cảm đặc biệt, một thứ tình cảm cấm kỵ, đang ẩn giấu trong đôi mắt xanh biếc, to tròn của cậu.

Thorne sau một hồi do dự, cuối cùng cũng từ từ buông tay ra. Harry không chần chừ, đẩy mạnh cánh cửa, bước nhanh vào trong phòng.

Nhưng, ngay khi Harry vừa bước vào, một sự im lặng đến rợn người bao trùm lấy không gian. Những tiếng rên rỉ, la hét, vật vã của Snape, đã hoàn toàn biến mất.

"Bác sĩ Snape!" Harry lo lắng gọi, đưa mắt nhìn quanh căn phòng.

Và rồi cậu gần như hóa đá, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Snape trong bộ váy xộc xệch, đang nằm nghiêng trên giường, cơ thể run rẩy, co quắp lại. Những nút áo trên chiếc váy đã bị cởi bung ra gần hết, để lộ một phần da thịt trắng xanh, lấm tấm mồ hôi. Một tay hắn đang bấu chặt vào tấm ga trải giường, tay còn lại thì... thì đang luồn vào bên trong lớp váy, mò mẫm, tìm kiếm...

Điều khiến cho Harry cảm thấy sốc nhất, đó là khi Snape luồn tay vào trong váy, một phần của đôi chân dài, thẳng tắp, trắng ngần, được bao bọc bởi một lớp tất lưới màu đen, đã lộ ra trước mắt cậu.

Khung cảnh đó, quá mức kích thích, quá mức... không thể chấp nhận được, đối với một chàng trai mới lớn, ngây thơ như Harry. Cậu cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến cho cả người cậu nóng bừng lên, tim đập loạn xạ, hơi thở trở nên gấp gáp. Cậu cảm thấy như chính mình, chứ không phải Snape, mới là người đã uống phải cái thứ thuốc đáng nguyền rủa kia.

Thật quyến rũ!

Harry biết thật điên rồ khi gán một từ ngữ như vậy cho một tên đàn ông chính hiệu như Snape, nhưng có lẽ cậu đã điên rồi.

Sau một hồi đứng chôn chân tại chỗ, Harry cuối cùng cũng lấy hết can đảm, từ từ bước đến bên cạnh Snape. Cậu luống cuống, bối rối, không biết phải làm gì, phải nói gì.

"Snape..." Harry run rẩy gọi, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên bả vai Snape. Ngay khi đầu ngón tay cậu vừa chạm vào làn da của Snape, một cảm giác nóng rực, như lửa đốt, truyền đến, khiến Harry giật mình như phải bỏng, rụt tay lại.

Bất thình lình, Snape chộp lấy cổ tay Harry, giữ chặt lấy cậu. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, vằn lên những tia máu, trừng trừng nhìn Harry, khiến cậu không khỏi hoảng sợ, lùi lại một bước.

"Tôi... tôi đã bảo cậu... cút đi rồi cơ mà..." Snape nói, giọng nói đứt quãng, khàn đặc, xen lẫn những tiếng thở hổn hển, nặng nhọc.

"Nhưng... nhưng ông đang đau..." Harry thổn thức. "Ông đang... đang không ổn... Tôi... tôi muốn giúp ông..."

"Cút!" Snape lại hét lên, đẩy mạnh Harry ra, "Cút đi, trước khi... trước khi ta không thể kiềm chế được nữa, trước khi ta... cưỡng ép cậu."

Harry bị đẩy ra, lảo đảo lùi lại vài bước. Cậu nhìn Snape đang nằm đó, đau đớn, vật vã, mà lòng quặn thắt. Cậu không biết phải làm gì, phải làm sao để giúp hắn.

Và rồi, trong một khoảnh khắc, một quyết định táo bạo, điên rồ, lóe lên trong đầu Harry. Cậu hít một hơi thật sâu... rồi với đôi bàn tay run rẩy, cậu bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo trên bộ váy của mình.

Sột soạt!

Tiếng vải vóc cọ xát, vang lên trong không gian tĩnh lặng, khiến Snape đang quay mặt đi, phải ngẩng đầu lên nhìn. Và hắn sững sờ, kinh ngạc, khi thấy Harry từ từ trút bỏ lớp váy áo bên ngoài, để lộ ra... một cơ thể hoàn toàn khác biệt.

Lớp váy lót, rồi đến chiếc áo corset, lần lượt rơi xuống đất, để lộ ra một thân hình nam tính, mạnh mẽ, hoàn toàn không giống với một "tiểu thư" mềm mại, dịu dàng mà Harry đã cố gắng hóa thân trong suốt mấy ngày qua.

Một cơ thể trẻ trung, tràn đầy sức sống, với những đường nét săn chắc, rắn rỏi hiện ra trước mắt Snape, khiến hắn trong một khoảnh khắc, dường như quên đi cả cơn đau đớn, vật vã đang hành hạ mình.

Vẻ mặt của Harry đỏ bừng như trái cà chua chính mọng. Cậu ngượng ngùng, bối rối, nhưng cũng đầy quyết tâm, leo lên giường đến bên cạnh Snape. Bàn tay cậu khẽ khàng gạt những lọn tóc đen mướt mồ hôi đang bết dính trên trán Snape, để lộ ra khuôn mặt đỏ bừng của hắn.

Thế rồi, Harry cúi xuống, vuốt ve gò má tái nhợt, ánh mắt cậu ánh lên một vẻ dịu dàng, trìu mến, mà trước đây chưa từng có ai làm điều đó với Snape.

"Tôi... em tình nguyện," Harry nói, giọng nói trầm khàn, run rẩy, như thể đang cố gắng kìm nén một cảm xúc mãnh liệt nào đó.

Snape nghe thấy vậy, liền trút bỏ những giằng co của lý trí, đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của Harry kéo cậu lại gần. Không một lời cảnh báo, không một chút do dự, hắn cúi xuống, đặt lên môi Harry một nụ hôn nồng nàn, say đắm, như thể muốn rút cạn hết sinh lực của cậu.

Harry ban đầu có chút bất ngờ, nhưng rồi cậu nhanh chóng đáp lại nụ hôn của Snape, vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn lại gần hơn nữa. Hai người, như hai con thiêu thân, lao vào nhau, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.

Trong một thoáng, theo bản năng Harry đưa tay xuống phía sau lưng Snape, lần mò, tìm kiếm... Nhưng ngay trước khi cậu kịp chạm vào nơi bí ẩn đó, Snape đã nhanh chóng bắt lấy tay cậu đè xuống, giữ chặt.

"Em nghĩ em đang làm gì thế hả?" Snape nheo mắt với vẻ nguy hiểm, giọng nói khàn đặc có phần gấp gáp, nhưng vẫn không giấu được vẻ mỉa mai, châm chọc thường thấy.

"Tôi... em..." Harry lắp bắp, không biết phải trả lời thế nào. Gương mặt cậu đỏ bừng, không rõ là do xấu hổ, hay do những cảm xúc đang trào dâng trong lòng.

Snape không nói gì thêm, chỉ đẩy mạnh Harry xuống giường, rồi xoay người, cưỡi lên trên người cậu. Với một động tác dứt khoát, hắn cởi bỏ lớp váy ngủ vướng víu, đang che phủ cơ thể mình, ném sang một bên.

Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, Harry ngẩng đầu ngơ ngác ngắm nhìn vòng eo thon thả, nhỏ nhắn đến vô thực của Snape, được bao bọc trong chiếc áo corset màu đen bằng lụa. Và điều đó khiến cậu bị kích thích. Một hình ảnh đầy mâu thuẫn, vừa hài hòa, vừa mạnh mẽ, vừa mềm mại, khiến cho Harry không thể nào rời mắt.

Từng lớp vải, từng món đồ, lần lượt bị ném xuống đất, cho đến khi, cả hai không còn một mảnh vải che thân. Họ quấn lấy nhau, hòa quyện vào nhau, trong một nhịp điệu gấp gáp, điên cuồng, và nồng nhiệt, như thể muốn thiêu đốt tất cả, như thể muốn quên đi tất cả, chỉ còn lại... nhục cảm nguyên thủy, bản năng nhất.

Lúc tiến vào rất đau, Snape không còn đủ lý trí để chuẩn bị kĩ càng cho Harry nữa. Cậu phát ra một tiếng nức nở nhè nhẹ nhưng như thế càng khiến Snape điên cuồng hơn. Từng cú thúc mạng giáng xuống liên tiếp khiến Harry choáng váng. Cơ thể cậu như một con thuyền dập dìu trong con sóng lớn, lên xuống, nhấp nhô từng hồi không dứt.

Từng giọt, từng giọt mồ hôi nóng bỏng của Snape rơi vãi lên lồng ngực của cậu như mưa. Trong mông lung cậu nghe thấy tiếng gào thét trầm khàn lặp đi lặp lại tên của cậu.

"Potter... Potter..."

Harry vươn đôi tay mảnh khảnh quấn lấy cổ hắn, đôi môi lại tìm kiếm một nụ hôn nồng nhiệt.

"Gọi tên của em đi... xin ông..." Harry ghé vào tai hắn nỉ non mời gọi.

Con ngươi đen sẫm của Snape trong ánh nến như càng thêm đen sẫm lại.

"Harry..." Hắn thì thầm. "Harry của ta..."

Harry không biết rằng chỉ một vài thanh âm dịu dàng lại có thể khiến người ta kích thích, u mê đến thế. Trước mắt cậu thoáng hiện một tia chớp sáng lóa, cơ mông thít chặt, cậu bắn ra từng dòng tinh dịch trắng ngần dây đầy lên bụng Snape.

Cùng lúc đó là một tiếng gầm gừ cao vút, Harry cảm nhận được dòng chất lỏng sánh đặc đánh sâu vào cơ thể.

"Snape... nóng quá!" Harry rì rầm lẩm bẩm.

Sau một lần bắn tinh, Snape đã trở nên tỉnh táo hơn. Nhưng cơn sốt nóng cháy trong người vẫn chưa lui bớt. Hắn thúc nhẹ phần thân dưới đang dần cứng lại, vươn những ngón tay thon dài vân vê đầu ti đã sưng tấy của Harry.

"Ta cho phép em gọi tên của ta, Harry."

"Ưm..." Harry khó chịu muốn nhúc nhích bản thân, nhưng lại bị kìm chế gắt gao. "Severus... không phải chỗ đó..."

"Đừng trốn... Harry. Em nên học cách chịu trách nhiệm về hành vi của mình đi."

Snape cắn lấy bờ môi Harry, vói lưỡi vào trong ép buộc cậu vào một vòng xoáy điên cuồng mới.

Đêm còn dài, họ còn rất nhiều thời gian.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro