2
Trong phòng khách rộng lớn, hương trà vẫn chưa tan hết. Tống Hân Nhiễm dựa lưng vào ghế, ánh mắt trầm ngâm nhìn cô gái trước mặt.
Phí Thấm Nguyên.
Một cái tên chưa từng xuất hiện trong kiếp trước của nàng. Nhưng bây giờ, cô gái này lại đứng ở đây, mang theo một bí mật không ai ngờ tới, chủ động đưa ra lời đề nghị hợp tác.
Tống Hân Nhiễm nhẹ nhàng đặt tay lên bàn cờ bên cạnh. Đó là một bàn cờ vây bằng gỗ tử đàn, quân cờ đen trắng lặng lẽ nằm im như đang chờ đợi nước đi tiếp theo.
"Biết chơi cờ không?" Tống Hân Nhiễm đột nhiên lên tiếng.
Phí Thấm Nguyên hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã gật đầu.
Tống Hân Nhiễm mỉm cười, tay thon dài cầm một quân cờ trắng, nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
"Cờ vây là một trò chơi thú vị." Tống Hân Nhiễm nói chậm rãi.
"Người giỏi có thể kiểm soát toàn cục, từng bước dồn ép đối phương vào thế không thể xoay chuyển. Nhưng..." Nàng ngước mắt nhìn Phí Thấm Nguyên.
"Kẻ thua cuộc, chưa chắc đã không có cơ hội lật ngược ván cờ."
Phí Thấm Nguyên im lặng vài giây, rồi cũng cầm một quân cờ đen, đặt xuống bàn.
Tống Hân Nhiễm nhìn động tác của cô, khóe môi khẽ cong lên.
"Cô nói cô có chứng cứ, nhưng tôi muốn biết tại sao cô lại có nó?"
Phí Thấm Nguyên đặt tay lên đầu gối, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ trong phòng. Một lát sau, nàng nhẹ giọng đáp:
"Chuyện đó... có liên quan đến quá khứ của tôi."
Tống Hân Nhiễm không vội hỏi tiếp. Nàng cầm một quân cờ trắng, xoay nhẹ trong tay.
"Cô tìm tôi là vì Trịnh Hạo Nam, hay vì bản thân cô?"
Phí Thấm Nguyên nhìn nàng thật sâu.
"Tôi muốn hắn phải trả giá." Lời nói tuy đơn giản, nhưng trong giọng điệu ấy lại chứa đựng một sự quyết tuyệt đến lạnh lẽo.
Tống Hân Nhiễm khẽ nheo mắt.
Nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Phí Thấm Nguyên, nhưng lại không thể phủ nhận. Cô gái này, dù nhỏ tuổi hơn nàng, nhưng lại mang một sự trầm ổn không hề thua kém ai.
Tống Hân Nhiễm đặt quân cờ xuống bàn, ánh mắt trở nên sắc bén hơn.
"Được thôi, tôi sẽ hợp tác với cô."
Phí Thấm Nguyên không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ gật đầu nhẹ.
"Nhưng..."
Tống Hân Nhiễm nghiêng người về phía trước, chống cằm nhìn Phí Thấm Nguyên.
"Trước tiên, hãy chứng minh đi. Cho tôi xem thứ mà cô có."
Phí Thấm Nguyên im lặng vài giây, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc USB màu bạc, đặt lên bàn.
Ánh mắt Tống Hân Nhiễm lóe lên một tia hứng thú.
Trò chơi, giờ mới thực sự bắt đầu.
Tống Hân Nhiễm lặng lẽ nhìn chiếc USB màu bạc nằm trên mặt bàn, trong lòng dấy lên một tia nghi hoặc. Thứ này thực sự chứa chứng cứ có thể hủy diệt Trịnh Hạo Nam?
Nàng vươn tay cầm lấy nó, nhưng ánh mắt lại rơi vào bàn tay của Phí Thấm Nguyên, những ngón tay thon dài, trắng nõn, nhưng trên ngón trỏ lại có một vết chai mờ nhạt.
Chứng tỏ cô ấy đã quen cầm súng.
Tống Hân Nhiễm khẽ nheo mắt.
Một cô gái mười tám tuổi, nhỏ hơn nàng tận bốn tuổi, tại sao lại có dấu vết như vậy?
Nhưng nàng không hỏi, chỉ rút chiếc laptop bên cạnh ra, cắm USB vào.
Phí Thấm Nguyên ngồi yên, ánh mắt bình tĩnh như thể cô không hề lo lắng về phản ứng của Tống Hân Nhiễm khi xem những tài liệu bên trong.
Màn hình sáng lên, một thư mục duy nhất hiện ra.
[Giao dịch của Trịnh Hạo Nam]
Tống Hân Nhiễm bấm vào.
Hàng loạt tệp tin mở ra, bao gồm các đoạn ghi âm, hình ảnh, tài liệu ngân hàng, tất cả đều chứng minh rằng Trịnh Hạo Nam từng bí mật giao dịch với một tập đoàn ngầm để trục lợi. Có cả một đoạn video quay lén.
Trong đó, Trịnh Hạo Nam đang bắt tay với một người đàn ông trung niên, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Tôi sẽ lo phần còn lại, nhưng tôi muốn chắc chắn rằng Tống gia sẽ không can thiệp vào chuyện này."
Tống Hân Nhiễm nhìn chăm chú đoạn video.
Nàng nhớ rõ, đây chính là thời gian khi trước nàng vẫn còn ngây thơ tin rằng Trịnh Hạo Nam là người đàn ông hoàn hảo.
Thì ra ngay từ khi đó, hắn đã lên kế hoạch tiêu diệt Tống gia.
Cảm giác căm hận chợt bùng lên trong lòng, nhưng nàng nhanh chóng che giấu nó đi.
Khẽ tựa lưng vào ghế, nàng liếc nhìn Phí Thấm Nguyên.
"Những thứ này... làm sao cô có được?"
Phí Thấm Nguyên không trả lời ngay. Cô nhấc tách trà trên bàn lên, chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó mới đáp:
"Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là... cô có muốn dùng nó hay không?"
Tống Hân Nhiễm nheo mắt.
Nàng ghét nhất là những người cố tình giấu giếm.
Nhưng nhìn vào ánh mắt trầm ổn của Phí Thấm Nguyên, nàng lại có cảm giác rằng... có lẽ cô gái này thực sự có lý do riêng.
Tống Hân Nhiễm không vội ép. Dù sao, thời gian vẫn còn dài.
Tống Hân Nhiễm cầm USB trong tay, xoay nhẹ nó giữa những ngón tay thon dài, khóe môi hơi nhếch lên.
"Cô nghĩ chỉ với từng này đã đủ để hủy diệt Trịnh Hạo Nam sao?"
Phí Thấm Nguyên đặt tách trà xuống, giọng điệu bình thản:
"Chưa đủ."
Tống Hân Nhiễm bật cười.
"Vậy thì, cô định làm gì tiếp theo?"
Phí Thấm Nguyên im lặng vài giây, rồi nhẹ giọng nói:
"Tôi cần cô giúp tôi tiếp cận Lâm Uyển."
Tống Hân Nhiễm thoáng khựng lại.
Tên này... nàng không xa lạ gì.
Lâm Uyển.
Kiếp trước, chính ả là người phản bội nàng, đứng sau giật dây để Trịnh Hạo Nam có thể lật đổ Tống gia.
Tại sao Phí Thấm Nguyên lại muốn tiếp cận ả?
Nàng nhìn Phí Thấm Nguyên thật sâu, giọng điệu mang theo chút trêu chọc:
"Đừng nói với tôi rằng cô thích cô ta đấy nhé?"
Phí Thấm Nguyên nhìn thẳng vào nàng, giọng nói chắc chắn:
"Tôi không có hứng thú với cô ta."
"Vậy thì vì sao?"
Phí Thấm Nguyên im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi nói:
"Bởi vì... cô ta cũng có bí mật."
Một cơn gió nhẹ lướt qua, lay động bức rèm cửa màu trắng tinh. Tống Hân Nhiễm gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, đôi mắt hơi nheo lại.
"Lâm Uyển có bí mật?" Tống Hân Nhiễm chậm rãi lặp lại lời của Phí Thấm Nguyên.
Kiếp trước, nàng chỉ nghĩ Lâm Uyển là một con rắn độc ẩn dưới lớp vỏ dịu dàng, nhưng chưa từng nghĩ rằng ả ta cũng có điều gì đó cần che giấu.
Phí Thấm Nguyên gật đầu, ánh mắt bình tĩnh.
"Cô ta không đơn thuần như những gì cô thấy. Nếu có thể moi được bí mật của cô ta, chúng ta sẽ có một con át chủ bài quan trọng."
Tống Hân Nhiễm im lặng. Trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc.
Rốt cuộc, Phí Thấm Nguyên là ai? Vì sao cô ấy biết quá nhiều về những kẻ đã phản bội nàng?
Nhưng nàng không hỏi.
Có những thứ, sớm muộn gì cũng sẽ sáng tỏ.
Tống Hân Nhiễm khẽ mỉm cười, tựa lưng vào ghế.
"Tôi có thể giúp cô tiếp cận Lâm Uyển. Nhưng..." Tống Hân Nhiễm nhướn mày, đôi mắt chứa đầy sự hứng thú.
"Cô định tiếp cận cô ta bằng cách nào?"
Phí Thấm Nguyên đặt tay lên bàn, giọng điệu chậm rãi nhưng chắc chắn:
"Trở thành người mà cô ta tin tưởng nhất."
***
Biệt Thự Lâm Gia
Hai ngày sau, tại một bữa tiệc riêng do Lâm Uyển tổ chức. Trong căn biệt thự sang trọng, ánh đèn pha lê lấp lánh, tiếng cười nói vang lên khắp nơi. Lâm Uyển đứng ở trung tâm buổi tiệc, mặc một chiếc váy đỏ quyến rũ, tay cầm ly rượu vang, dáng vẻ dịu dàng nhưng kiêu kỳ.
Đám người xung quanh đều đang tâng bốc ả ta.
Tống Hân Nhiễm cầm ly rượu vang, thong thả bước vào, ánh mắt lướt qua đám đông, cuối cùng dừng lại ở một góc phòng.
Ở đó, Phí Thấm Nguyên đang đứng.
Mái tóc dài buông nhẹ xuống vai, bộ váy đen thanh lịch tôn lên dáng người cao gầy. Cô không chủ động bắt chuyện với ai, chỉ yên lặng đứng một chỗ, đôi mắt trầm tĩnh như mặt hồ lặng sóng. Nhưng chính sự điềm đạm và xa cách này lại khiến không ít người xung quanh phải lén lút nhìn cô.
Tống Hân Nhiễm nhếch môi cười nhẹ.
Dù vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng khí chất của Phí Thấm Nguyên lại không hề non nớt chút nào. Có lẽ chính vì vậy mà ngay cả nàng cũng bắt đầu để ý đến cô ấy nhiều hơn mức cần thiết.
Lâm Uyển cũng đã nhận ra sự xuất hiện của Phí Thấm Nguyên.
Ả nhíu mày, ánh mắt mang theo chút tò mò.
"Người kia là ai?"
Một người bên cạnh liền cười nói: "Nghe nói là một tiểu thư nhà giàu mới về nước, nhưng khá kín tiếng."
Lâm Uyển liếc nhìn Phí Thấm Nguyên một lúc lâu, rồi cười nhẹ, nhấc váy bước về phía cô.
Tống Hân Nhiễm đứng từ xa quan sát, khóe môi hơi cong lên.
Trò chơi đã chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro