for my eternity love

Vĩnh hằng một tình yêu.

Ngày anh đi, linh hồn em như đã chết,
Ngày anh đi, chỉ vương vấn lại sầu bi.
....

Gửi tới gió cả ngàn lời nguyện cầu.

Kiếp người khác, rồi ta lại gặp nhau.

-

Biển xanh biếc màu mắt ngọc, sóng vỗ nhẹ từng cơn.

Nghe bản hòa ca của gió rì rào, nghe khúc nhạc trầm lắng xuyến xao của trái tim, em vẫn đang chờ anh về, chờ người em yêu, chờ người em thương. Chờ ánh mắt anh lại một lần nữa nhìn em, chờ bàn tay anh lại một lần nữa nắm lấy tay em, chờ ngày em lại được ôm lấy cơ thể ấm áp ấy.

Từ ngày anh rời xa.

Đôi chân em chẳng thể đi, một mắt em chẳng thể nhìn, nhưng cuối cùng, ta không cần phải chiến đấu thêm nữa, ta không cần phải ngửi mùi tanh máu, không cần giẫm xác đồng đội mà tiến bước.

Tất cả đã kết thúc.

Một nốt nhạc nặng nề kết thúc tất thảy. Kết thúc cả cõi đời anh, khi lý tưởng trong anh vẫn còn chưa nguội lạnh.

Anh đi, mình em ở lại.

Sự giải thoát nhẹ nhàng tới tiễn anh về nơi có đồng đội ta, nơi xa ngàn mây, nơi dài nghìn dặm. Nơi mà em chưa thể tới vì còn bận chờ anh về.

Nơi mà nếu như anh không thể về, thì sẽ là em tới.

Em sẽ tới, và chẳng còn lâu nữa đâu anh.

Trong những tháng ngày chỉ chìm trong khốn cùng tuyệt vọng, máu, và nước mắt.

Anh hiện hữu trong hồi ức của em, hiện hữu trong một ngày mà em chưa bao giờ dám quên, cũng chưa bao giờ dám tỏ ra hối hận, vì đã giải thoát cho anh khỏi sự sống khổ đau.

Ngày hôm ấy, là ngày người em yêu rời xa em mãi mãi.

Mãi mãi,
là bao lâu?

Em nguyện ý chờ anh, chờ tới hết quãng đời mà em còn lại.

Chờ tới lúc mái đầu kia bạc trắng, chờ tới lúc kí ức kia tiếp bước thời gian. Phôi pha đi mất.

Em ngồi đây.

Với lá thư gửi anh, từ trần thế đầy rẫy khổ đau, tới chốn ngàn mây dẫn đường chỉ lối.

Để rồi, thả nỗi niềm nhớ mong phiêu dạt tới tận cùng biển cả, hi vọng một mai ánh nắng vẫn chiếu rọi.

Và một mai.

Anh thấy được thư em.

Một mai, cuộc đời anh vẫn còn sống mãi.

Một mai, em sống, và cuộc đời anh vẫn hoài tồn tại.
Một mai, em chết, cùng cuộc đời anh tàn phai theo hơi thở em, cuối cùng.

Em sao quên được, anh của những tháng năm ấy.

Sao quên được, người chiến binh giữ hoài trong mình một thắc mắc. Thắc mắc dùng cả một đời để đổi lấy.

Rằng, ngoài bức tường kia là gì?

Em sẽ nói về nó cho anh, hãy lắng nghe thật kĩ, anh nhé.

Nơi ngoài bức tường, là thứ mà ta luôn mơ hồ tưởng tượng.

Là nơi mà ta đã muốn thử tới từ rất lâu, có con người, có sự tự do, và biển xanh thăm thẳm.

Chiều chiều mặt trời ghé ngang qua, rồi lại rời đi, mặt trời đi, tựa như còn để lại ngàn vệt nắng trên mặt biển, một màu nắng hồng đào dịu êm yên ả.

Chỉ tiếc, anh đã không còn ở đây để nhìn thấy chúng cùng em, thế giới bao la rộng lớn không tưởng, chân trời xa xăm chẳng thể đi tới.

Và một anh. Em chẳng thể chạm vào được.

Mặt trời của biển vẫn ngày ngày đi qua.
Mặt trời của anh vẫn ngày ngày mong mỏi.

Mong mỏi mãi một nỗi nhớ đã hằn sâu vào trái tim.
Mong mỏi mãi một bóng hình đã in sâu vào trí não.

Ngoài khơi xa kia, nơi tự do vẫy gọi.

Đây là thứ anh dùng cả đời để đổi lấy.

Đây là lý tưởng của anh, là tương lai anh luôn mong mỏi đợi chờ.

Đây là. Một kiếp người.

Erwin, anh liệu có nghe thấy không?

Em đã nói cho anh nghe, về thế giới. Giờ đây, em sẽ tiếp tục nói cho anh nghe, về em.

Một em của anh.

Một em biết rằng, còn yêu là còn được sống, vì khi ấy em biết trái tim mình còn rung động. Một em biết rằng, mình vẫn còn sống, vì em còn nhớ tới, và còn yêu anh mãi.

Tiếc rằng, đôi ta chỉ còn trái tim của mình em là đỏ hồng.
Tiếc rằng, chỉ còn lại mình em trên cõi đời này.

Tiếc rằng, ở chốn địa đàng kia xa mãi, anh không thể nghe được tiếng em nhớ thương anh. Mỗi giờ, mỗi khắc, mỗi phút giây. Từng năm, từng tháng, từng thương nhớ.
Không phai nhoà.

Một sớm, một mai, một chiều tà.

Vĩnh hằng...

Luôn là em ngồi nhìn biển xanh biếc, luôn là em chẳng ngừng nhớ mong anh, luôn là em.

Biển nhẹ nhàng ru, ru cho em vào cơn mơ. Nơi anh tồn tại.

Ru tình ta vào giấc ngủ ngàn thu. Không tỉnh.

Biển xanh, xanh tựa màu mắt anh. Xanh tựa hi vọng trong đổ nát những ngày chinh chiến.

Trong một mảnh vỡ không thể nhạt phai tồn tại nơi kí ức đã nát vụn của em. Là anh.

Trong kí ức những ngày ta rong ruổi ngoài tường thành, trong kí ức sau những chiến dịch, ta lại về với xác đồng đội chất chồng, nước mắt nhuộm màu đỏ máu, tang thương nối tiếp tang thương.

Khi ấy,
Cái chết như là lời nguyền, cũng lại như phước lành, được ban xuống thế gian một màu ảm đạm này.

Giày vò chúng ta, cũng giải thoát chúng ta.

Chúng ta không xứng đáng phải sống một cuộc đời như vậy.

Farlan, Isabel, Hange, Petra, Moblit, cùng cái chết của những người đồng đội đã kề bên ta từng phút giây, tại nơi đây, xin được kính trọng cúi đầu tưởng niệm, hãy tiếp tục sống trong kí ức của những người đang thật sự còn sống.

Hãy tiếp tục tồn tại.

Bia mộ lạnh lẽo khắc tên anh, những tia nắng nhẹ nhàng rắc lên, riêng anh, xin cho em được phép cất vào trái tim mình.

Giờ đây, tất cả những gì em nhớ về anh, chỉ còn lại hai chữ đã-từng, đã-từng có một Erwin Smith em yêu trên cõi đời này, đã-từng có một Erwin Smith yêu em trên cõi đời này, đã-từng tồn tại một Erwin dấu yêu, đã-từng tồn tại một Erwin yêu dấu.

Giờ đây, chúng ta không cần phải chiến đấu nữa, anh hãy nhìn xem, em đã chẳng còn lành lặn, em không cần phải cầm kiếm lên, không cần mỗi ngày treo mình đu qua những cánh rừng hay con đường dài nhỏ hẹp, không cần tiến bước khi dưới chân là những thi thể la liệt, không cần đổ máu rơi lệ, không còn nghe thấy tiếng súng, chẳng còn nhìn thấy làn khói xám đen.

Mặt biển sóng gợn, trong nắng chiều hiện lên đẹp đẽ mà đượm màu buồn tẻ.

Em đang đứng ở nơi chân trời gần anh nhất, đợi anh, trở về.

Em đang đứng ở nơi chân trời gần anh nhất, theo anh, qua đó.

Đem biển xanh cất gọn vào đôi mắt, nơi em thuộc về,
tựa hồ là nơi anh.

————

2021.

Một eye water dành cho Eruri.


Artist: @LK_cyz on X (Twitter)
Đã xin phép đăng lại từ 2021.

240624

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro