Chương 62 (2) Hoàn chương

Tuy nói chuyện diễn ra sau đó vượt ra ngoài tầm kiểm soát, cũng không quan hệ gì với Tôn Khôi, bất quá hắn vẫn cảm thấy chột dạ, dùng cả ngày gọi điện thoại để thám thính tin tức. Sau Vệ Dật bị làm phiền đến bực cả người, đơn giản trực tiếp đuổi hắn đến Đông Nam Á đổi lấy sự thanh bình.

Khác với Tôn Khôi lo sợ bất an, tâm tình Vệ Dật đương nhiên tốt hơn rất nhiều, nam chính " Bình Lạc Sự Kiện" Phương Nhạc Cảnh vừa mới được tung ra, người ngoài mới bắt đất bình luận, nói bộ phim này bên cạnh có đạo diễn quốc tế Nhạc Sanh, nói không chừng có thể giúp Phương Nhạc Cảnh được đề cử Ảnh đế.

" Tâm thứ " cơ bản đã giúp cậu giành giải diễn viên mới xuất sắc nhất, nếu thêm cả Ảnh đế, phỏng chừng là trong giới giải trí tiền đồ rộng mở.

Làm đối thủ cạnh trang, Vệ Dật hiển nhiên sẽ không mong loại sự tình này phát sinh, mà ông trời cũng giúp hắn, cư nhiên tại phân đoạn cuối cùng tuyển chọn nữ chính lại xảy ra chuyện. Có thể coi như hắn từ Canada về, tin này là tin tốt nhất hắn nghe được.

" Nhạc Nhạc" Thẩm Hàm gọi điện thoại đến.

" Muốn đến chơi game hả?" Phương Nhạc Cảnh lười biếng duỗi thắt lưng, "Nhớ mang cho tớ 2 bình sữa chua."

" Không phải." Thẩm Hàm nói, " Tớ cuối tuần có việc, không có ở đây."

" Hả?" Phương Nhạc Cảnh nói, " Tham dự hoạt động sao?"

" Không tớ muốn đi tìm anh họ, chuyện gia đình."Thẩm Hàm nói, "À, chị dâu tớ làm bánh cookie chocolate ngon lắm, trở về tớ mang cho cậu một ít, đặc biệt bỏ thêm nhiều mè." Giọng nói quả thực kích động hưng phấn, nhìn qua chính là tên ăn hàng chính hiệu. ( bản Hán Việt ghi chi ma, mình nghĩ là chí mà phủ, nhưng mà ko biết chí mà phủ có rắc lên bánh coockie không, nên mình đổi thành mè vậy.)

Vì thế Phương Nhạc Cảnh liền cảm nhận được sâu sắc, dùng ngữ điệu đồng minh cách mạng, nghiêm túc nói:" ĐƯỢC ."

" Đang nói chuyện gì thế?" Nghiêm Khải ngồi bên cạnh đang làm việc, cảm thấy vẻ mặt cậu có chút thần kỳ, nhìn không được mà hỏi một câu.

" Đang nói bánh cookie." Phương Nhạc Cảnh cúp điện thoại.

Nghiêm Khải:...

Còn tưởng là đại sự khó lường gì...


" Em hôm nay có gọi cho Nhạc đạo diễn." Phương Nhạc Cảnh ngồi ở bên cạnh anh, " Thân thể ông ấy bình phục rất tốt, bất quá tinh thần vẫn là có chút kém."

" Không cần quá lo lắng, không có chuyện  gì lớn." Nghiêm Khải nói, " Bác sĩ cũng nói, nhân dịp thời gian này giúp ông ấy nghỉ ngơi một thể."

" Lý Tĩnh có hỏi qua ý kiến của em, có muốn nhận bô phim nào không." Phương Nhạc Cảnh nói.

" Rảnh rỗi một thời gian có gì là không tốt, công ty nguyên bảncũng không tính sắp xếp cho em quá nhiều việc." Nghiêm Khải dịu dàng nói, "Không thì anh mang em ra nước ngoài thư giãn một chút?"

" Công ty anh không có việc gì làm sao?" Phương Nhạc Cảnh bất ngờ.

" Làm sao lại không có việc." Nghiêm Khải bật cười." Bất quá trong thời gian ngắn đi du lịch vài ngày vẫn không có vấn đề gì, muốn tới Pháp không? Sau đó anh trở về công ty, em trở về Anh quốc thăm cha mẹ."

" Cũng được."Phương Nhạc Cảnh cong cong mắt, gật gật đầu.

"Anh liền đi sắp xếp" Nghiêm Khải đem cậu ôm vào lồng ngực, '' Vừa lúc anh cũng tranh thủ nhàn rỗi."

  Phương Nhạc Cảnh ôm thắt lưng anh, lười biếng nhắm mắt lại.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bên kia, Thẩm Hàm đang ngồi trong xe, được Ngô Phi, Ngô Kiếm mang đi tìm anh họ!

" Hàm Hàm, em ở đâu?" La Lực gọi điện thoại tới.

" Ở đấu phố, em sắp tới rồi." Thẩm Hàm đang ra sức mút kẹo que.

" Quành xe lại." La Lực nói.

Thẩm Đô Đô lập tức khẩn trương lên, "Có người theo dõi em?" Việc theo dõi như vầy trong phim ảnh thường xuyên chiếu, thật sự là phi thường kích thích.

La Lực dừng một chút, nói" Em suy nghĩ nhiều."

Thẩm Hàm:...

La Lực bình tĩnh nói:" Anh không có ở nhà."

Thẩm Hàm lập tức rất không cao hứng á, " Anh cư nhiên không ở nhà??? Em đã nói trước là tới tìm anh có việc rồi mà!" Quả thực vô trách nhiệm.

" Anh đang ở tiểu khu Hoa Niên." La Lực bất lực nói.

"A'' Thẩm Hàm chợt la lớn, " Thì ra anh về nhà mẹ đẻ."

La Lực trán nổi gân xanh, cố nén tâm tình muốn gào thét lên. Dù sao em họ cũng đã trường thành, không phù hợp với bạo lực giáo dục.

" Đi Hoa Niên tiểu khu." Thẩm Hàm tắt di động.

"Được." Ngô Phi đánh vòng bánh lái, đem xe ra khỏi ngã rẽ.

Khi biệt thự La Lực xuất hiện, tiểu khu Hoa Niên hiện ra hiển nhiên muốn mê người hơn rất nhiều, cho nên Thẩm Hàm ngồi trên sofa sinh ra ảo giác,cảm thấy đầu anh họ nhất định đụng vào cửa nhà vệ sinh.

" Hàm Hàm uống nước." Từ trong bếp, một nam nhân có gương mặt thanh tú đi ra- hắn là người trong lòng biểu ca La Lực, cũng là người đại diện của ảnh đế Tô Nặc,tên là Đới An.

Cho nên với loại quan hệ này, Thẩm Hàm trong giới giải trí muốn nhân duyên kém cũng thực khó a...

" Anh cũng muốn." La Lực nhân cơ hội yêu cầu.

Đới An hoàn toàn không nhìn đến hắn, xoay người trở về thư phòng.

La Lực đứng lên, nghĩ muốn theo vào.

" Không nênKhông nên! Buổi tối em còn việc, thời gian có hạn, anh trước hết nghe em nói đã." Thẩm Hàm vươn tay bám trụ hắn.

Cửa thư phòng nháy mắt khóa trái lại!

Biểu ca rất muốn đem con sên dính chặt trên người mình quăng lên tường ! Kết quả đương nhiên là không thể, bởi vì tên biểu đệ ốc sên này sẽ đi cáo trạng.

" Nói đi nói đi. chuyện gì." La Lực tâm phiền ý loạn ngồi lại trên sofa.

" Anh giúp người đại diện của em một chút nha. " Thẩm Hàm nắm chặt tay hắn.

" Lâm Na, cô ấy làm sao?" La Lực hỏi.

" Không phải Lâm Na tỷ, là Dương Hi." Thẩm Hảm đến bên cạnh hắn cọ cọ, quả thực thân thiết! Phi thường chân chó lấy lòng!!!

" Từ chức rồi, có quan hệ gì với em đâu." La Lực trước sau như một biểu hiện tố chất làm " Tuân thủ kỷ pháp hảo công dân".

" Làm người không thể vong ân phụ nghĩa." Thẩm Hàm kháng nghị.

La Lực đau đầu, " Em tìm anh chính vì chuyện này?"

" Ân" Thẩm Hàm gật đầu, " Kính nhờ, anh liền giúp anh ấy đi."

" Trừ bỏ những thứ trước em đã nói với anh, em còn biết những thứ gì?" La Lực thỏa hiệp.

" Còn lại cũng không có gì, " Thẩm Hàm nói, " Anh ấy không nói cho em biết quá nhiều chuyện."

" Liên quan đên Tập Đoàn Đại Diên, anh nghĩ can thiệp rõ ràng cũng không tốt." La Lực tựa vào trên ghế sofa như có điều suy nghĩ.

" Em không cho anh can thiệp rõ ràng." Thẩm Hàm vội nói," Âm thầm điều tra một chút, xem có thể tìm được chứng cứ gì hay không, ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn lần đừng để kẻ nào phát hiện." Dùng liền nhau ba cái " ngàn vạn" , thật sự là phi thường có thành ý.

La Lực thoáng vui mừng, tốt xấu cũng thông cảm đến mình .

Ngay sau đó, hắn nghe đứa em họ thân yêu của mình nói, " Tóm lại mặc kệ thế nào, cũng không thể để Dương Hi biết được!" Hoàn toàn không lo lắng tình cảm biểu huynh đệ thuần khiết sẽ vỡ tan.

La Lực buồn bực, cuối cùng vẫn là vì người khác suy nghĩ?

" Cứ quyết định vậy đi."Thẩm Hàm nhanh chóng cùng anh họ đạt được hiệp nghị, sau đó hoan hoan hỉ hỉ nhấc tay nói," Khẩu hiệu của chúng ta là gì?"

La Lực:...

Thẩm Hàm cao hứng phấn chấn tự hỏi từ đáp " HIỆU SUẤT CAO! GIỮ BÍ MẬT! KHÔNG CẦN TIỀN ."

La Lực thật sự nhịn không được, quay đầu cho cậu một bạt tay.

" A nha." Thẩm Đô Đô ôm lấy đầu, lấy lòng cọ cọ hắn.

" Thật sự không có biện pháp với em." La Lực đem đệm dựa nhét vào trong lòng Thẩm Hàm,'' Anh sẽ cố."

" Ân ân ân." Đầu Thẩm Hàm gật liên tục như con lật đật.


" Không có việc gì nữa?" La Lực nói, " Bánh coockie và điểm tâm mà em muốn đều ở nhà, tự về mà lấy."

" Được." Thẩm Hàm thân thiết nói, " Anh có muốn em nói giúp anh không?"

La Lực buông lỏng tính tình, tuy rằng không muốn để người khác nhúng tay vào, nhưng Đới An vẫn luôn rất thương đứa em họ này, nói không chừng sẽ có thay đổi.

Thẩm Hàm ánh mắt rạng rỡ sáng chớp chớp, ngồi thẳng chờ anh họ phân phó nhiệm vụ, hai tay còn nghiêm túc đặt trên đầu gối.

La Lực tiếp tục do dự, vì hắn sợ lão bà dưới cơn nóng giận, đem chuyện mình tối qua chủ động xin quỳ bàn giặt quần áo nói ra, nếu vậy về sau trước mặt biểu đệ không cần tưởng xin xỏ, nói không chừng trong nhà tất cả cô dì thím mợ đều sẽ biết a!

Mà ngay tại thời điểm La Lực do dự, hành lang ngoài phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, sau đó chính là tràn ngập mong đợi kêu gọi, " Ái phi! Nghe nói nàng cùng tên mặt sẹo cãi nhau ! Trầm tới đón nàng hồi cung ! "

Ngay sau đó, Tô Nặc vẻ mặt vui mừng như nhặt được vàng, cầm cái chìa khóa tiến vào.

Ngọa tào* ! Tô ảnh đế dừng lại cước bộ, cấp tốc truy hồi về gương mặt Tiểu Bạch Hoa lạnh lùng không ăn khói lửa.

*tiếng chửi thông dụng của Trung Quốc, có thể hiểu là " mẹ kiếp"

" Nằm mơ." La Lực âm sắc trầm xuống.

" Vậy chờ xem." Tô Nặc hung ác cùng hắn đối diện, hiển nhiên chính là muốn đem ái phi nhà mình đoạt lại.

Cửa thư phòng mở ra, Đới An mặt không đổi sắc lao tới, quyết đoán đem Tô Nặc tha đi.

Thẩm Hàm nhanh chóng đứng lên," Em nghĩ mình đi vẫn tốt hơn, gặp lại sau."

" Không tiễn." La Lực đứng lên, khí phách hôi hổi vén tay áo, tính toán đá sập cửa thư phòng.

Thẩm Hàm nhanh chóng chuồn mất.

Không có Dương tiên sinh uy mãnh bên người,thế giới thật sự là hảo nguy hiểm nha.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lại qua một đoạn thời gian, bình luận trên mạng về vòng tuyển chọn chậm rãi bình tĩnh lại, cũng không ít fan ở trên weibo của Phương Nhạc Cảnh quan tâm hỏi khi nào cậu quay trở lại chụp ảnh- đóng phim.

Phương Nhạc Cảnh sau khi hỏi qua ý kiến của Lý Tĩnh và đoàn phim, cũng lên tiếng giải thích, nói mọi người không cần lo lắng, hứa hẹn chờ ngày quay được xác định trở lại, chắc chắn trước nhất sẽ thông báo cho mọi người, còn mình thì tạm thời phải quay về  Anh quốc thăm cha mẹ.

Tuy rằng điện ảnh gặp phải scandal đúng là không may, nhưng nhìn thấy tâm tình cậu không bị quấy nhiễu nhiều, fan tập thể cũng có thể nhẹ nhàng thở phào, cảm thấy nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút cũng không tồi á, vì thế một đám phi mã giáp * khoái trá nhắn lại, a a a cậu mau nghỉ ngời cho thật tốt, nhớ PO nhiều nhiều ảnh chụp cho chúng ta xem với nhé.

*phi mã giáp: mình nghĩ đây nói là cưỡi ngựa mặc áo giáp, chắc là muốn chỉ hùng hổ, hăng hái =.= thật sự không biết

*PO : để nguyên bản Hán Việt đó, tra gg là Post Office = bưu điện, chắc là bảo Nhạc Nhạc đăng nhiều nhiều hình thôi ấy mà

Một chiếc máy bay khổng lồ xé toạc không gian oanh oanh liệt liệt bay lên bầu trời, Phương Nhạc Cảnh mang bịt mắt chìm vào giấc ngủ, một đường an ổn mơ giấc mộng đẹp. Sau khi đáp xuống sân bay Paris, một đại thúc Châu Âu phát ra từ nội tâm nói, " Người trẻ tuổi thật là tốt." Trời biết mình suốt mười mấy giờ bay có bao nhiêu đau đầu, nhìn người nam sinh bên cạnh này ngủ đến  cả hai má ửng hồng, trong lòng có bao nhiêu hâm mộ !

Phương Nhạc Cảnh cười hì hì, phụ giúp người mang hành lý ra xe, tìm được chiếc taxi đã thuê từ trước, một đường thuận lợi đến khách sạn.

" Hoan nghênh." Nghiêm Khải đến trước cậu một bước, đang ngồi trên sofa xem báo chí.

Phương Nhạc Cảnh  ghé vào trong lòng anh, thoải mái đến nhắm cả mắt lại.

"Có mệt không?" Nghiêm Khải thanh âm có chút ý cười, ôm cậu ngồi xuống.

" Không mệt, cả đường em đều ngủ." Phương Nhạc Cảnh  lo lắng hỏi, " Còn anh ?"

" Trước mệt chết đi." Nghiêm Khải xoa bóp gò má cậu, '' Nhưng nhìn thấy em mọi muộn phiền liền tan biến hết."

   Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng, ôm cổ anh hôn một cái.

" Hôm nay trước tiên nghỉ ngơi." Nghiêm Khải nói, " Ngày mai anh mang em đi gặp người khác."

" Sao?" Phương Nhạc Cảnh hỏi, " Có thể bị phóng viên chụp được hay không?"

"Không có đâu." Nghiêm Khải cười cười, " Ngoại trừ chúng ta, chỉ có 2 người, Phillip  cùng ca ca cậu ta Augustine."

Nhớ tới lần trước bị vây xem hôn lưỡi, Phương Nhạc Cảnh lãnh tĩnh trầm mặc một chút.

" Paris có không ít đoàn phim và du khách trong nước,  chạy lung tung sẽ bị chụp được." Nghiêm Khải nói, " Chúng ta ở nơi này nghỉ ngơi 2 3 ngày, sau đó đi Iceland, hiện tại nhiệt độ không khí nơi đó thật tốt."

" Được." Phương Nhạc Cảnh tựa vào trong lòng ngực anh, động cũng không muốn động.

Nghiêm Khải khóe miệng kéo cao, tay như có như không vỗ vỗ trên lưng cậu.

An bình lại hạnh phúc...

Giữa trưa ngày thứ hai, Philip gọi điện thoại tới, nói 10 phút nữa xe sẽ chờ dưới lầu. Phương Nhạc Cảnh đang ở trong nhà bếp bận việc, lò nướng " ding" một cái vang lên, cả phòng đều là mùi bánh thơm ngọt ngào.

" Hảo." Phương Nhạc Cảnh mở cửa lò nướng, cẩn thận bưng khay ra, " Anh có muốn ăn một miếng trước hay không?"

" Không cần" Nghiêm Khải tựa vào cửa, biểu tình thực lãnh khốc.

" Đi làm khách ở nhà người khác, biết ý tứ mộtchút được không?"Phương Nhạc Cảnh đem điểm tâm nhỏ bỏ vào hộp giấy, mở nắp chờ bánh nguội.

Đạo lý là không sai, nhưng điểm này cũng không thể cản trở Nghiêm tổng sinh khí !

Buối sáng rõ ràng đang ôm trong ngực thân thân sờ sờ, mắt thấy có thể làm thêm chút chuyện hay ho, đột nhiên lại bị đẩy ra, đẩy ra coi như xong đi, lại còn bị sai đi siêu thị Trung Quốc ở gần đó, xách một túi đầy đậu đỏ, trứng gà và bột mì,  giống như là một người đàn ông có gia đình !

Thật sự là không thể nhịn được mà!!!

" Đến, cười một cái." Phương Nhạc Cảnh tiến đến ôm cổ anh.

Nghiêm Khải lãnh diễm " HỪ" một chút.


  Phương Nhạc Cảnh thật sự nhịn không được, " hì hì"  cười phá ra tiếng.

Nghiêm Khải nghiến răng nghiến lợi nắm cằm cậu, cúi đầu hôn xuống.

Chờ 2 người xuống lầu, đã không sai biệt lắm là nửa giờ sau, Philip đang ngồi chồm hổm bên cạnh xe, ngáp đến cả sái quai hàm,  nhìn qua giây tiếp theo liền sẽ ngủ lăn ra đất.

" Xin lỗi." Phương Nhạc Cảnh chủ động nói trước.

Philip khoát tay, "Không sao, so với  chờ đợi Nghiêm, đã khá hơn rất nhiều rồi, tôi từng chờ hắn những năm tiếng lận." Thật sự nghe thấy lền thương tâm, nhìn thấy liền muốn rơi lệ, phi thường đáng thương.

  Phương Nhạc Cảnh  dùng ánh mắt cúng bái nhìn nam nhân của mình, 5 giờ đồng hồ, thật sự là anh có khái niệm về thời gian không.

" Hắn nói cũng tin." Nghiêm Khải mang Phương Nhạc Cảnh  ngồi vào phía sau xe. " 3 giờ sáng chạy đến dưới lầu nhà anh, hỏi có muốn đến bar nhìn mấy em xinh tươi không."

  Phương Nhạc Cảnh  nhanh chóng cảnh giác, " Cái gì????" Cư nhiên còn có loại sự tình này !

" Hai năm trước." Nghiêm Khả nói, " Sau đó anh điền lấy di động, gọi bảo vệ nhốt hắn ở ngoài."

Phillip một bên buồn bã nói, " Anh tại mức độ nào đó, quả thực đồng dạng với Augustine - đều  không thú vị ." Các cô em quán bar xinh tươi, rốt cuộc vì cái gì lại không đi tán tỉnh uống rượu, lại phí thời gian muốn đi ngủ.

Theo cách đạo diễn Chung mà nói:

Quả thực chính là!

Đối với !

Cuộc sống!

Vĩ đại!

Khinh thường !

" Augustine gần đây thế nào?" Nghiêm Khải nhanh chóng đổi đề tài.

" Cũng không tệ lắm." Philip nói. "Gần đây cũng muốn đầu tư phim ảnh, hai người có thể hảo hảo nói chuyện."

" Phải không?" Nghiêm Khải dương dương khóe miệng, mắt nhìn Phương Nhạc Cảnh bên canh.

" Đúng vậy." Philip nói," Anh cùng Augustine đã lâu rồi chưa ngồi xuống uống rượu , nói không chừng đêm nay có thể trắng đêm hàn thuyên, đến lúc đó tôi và Nhạc Nhạc phụ trách xem xét cảnh đêm ở hoa viên, còn có thể ngâm thơ Shakespeare nữa chứ."

Phương Nhạc Cảnh 囧 một chút, có thể có lựa chọn khác không.

" Cậu cảm thấy thế nào?" Philip trong mắt lóe ra ánh sáng đèn xe hơi rọi trong đêm tối.

Nghiêm Khải vươn tay qua đầu vai Phương Nhạc Cảnh, sau đó nói," Nằm mơ, tôi sẽ không để cho em ấy cùng cậu một chỗ."

Philip cõi long tan nát như muốn nứt ra.

Chiếc xe hơi màu đen một đường bay nhanh trong gió, vững vàng thắng lại ở gara xe. Thang máy nhanh chóng đưa lên lầu 3, cửa mở , một khuôn mặt nam nhân anh tuấn tóc vàng tươi cười hiện ra, mở ra hai tay chào đón,'' Đã lâu không gặp."

" Đã lâu không gặp." Nghiêm Khải cũng cười cùng hắn ôm chầm, hiển nhiên hai người rất quen thuộc.

" Chào cậu."  Nam nhân tóc vàng hướng Phương Nhạc Cảnh nho nhã lễ độ vươn tay, " Tôi tên Augustine."

" Chào anh." Phương Nhạc Cảnh cùng hắn nắm tay, trong lòng tràn ngập tò mò.

Đại sảnh  hoa lệ hơi u ám, phía góc tường mọc đầy hoa hồng đỏ, trong chiếc cốc chân dài rót đầy rượu đỏ, hai huynh đệ tóc vàng cao ngất

Vì cái gì giống như phim điện ảnh thời Trung cổ như vậy... =.=

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 

lời nói editor: hơn 3k chữ, nói chung là chương này gần 7k chữ =.=

Bội phục mụ Tiếu =.=







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro