Chương 10: Cơn ác mộng
Sở Huyền ngửa đầu dựa vào tay Hughes mà ngủ say, cơ thể nhỏ bé dần dần thả lỏng, còn khẽ ngáy.
Hughes thấy Sở Huyền ngủ ngon lành rồi mới từ từ nằm trở lại. Ánh mắt đỏ mờ mịt của hắn lộ vẻ phức tạp, vẫn không khỏi nghi ngờ về lai lịch của tiểu nô lệ này.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu không thể kiểm soát mà hiện lên hình ảnh thiếu niên tuấn mỹ với khóe mắt ửng đỏ, chiếc cổ trắng nõn tinh tế, đôi môi đỏ mọng ướt át, cùng với tiếng khóc nhẹ nhàng và mềm mại đó…
Mà thiếu niên tuấn mỹ đó lại đang nằm bên cạnh hắn, ngủ ở vị trí của tiểu nô lệ…
Hughes đột ngột mở mắt, nâng ngón tay phải ấn vào giữa trán, hắn chắc chắn là bị ngốc rồi.
Cái vật nhỏ tròn trịa này có lẽ chính là thiếu niên trong mộng.
Sở Huyền có một giấc mơ rất dài. Trong mơ, cậu trốn thoát khỏi môi trường chết chóc đó và trở về thế giới thực.
Cậu mặc chiếc đồng phục còn mới tinh, đứng dưới ánh nắng chói chang đi vào cổng trường nhộn nhịp. Cậu nghe thấy tiếng ve sầu mùa hè. Lá cây ngô đồng rơi trên vai cậu. Ánh nắng rực rỡ chiếu lên người cậu. Mọi thứ đều như thường lệ, bình dị và tươi đẹp…
Tuy nhiên, khi cậu băng qua biển người đi vào khu học đường, một bàn tay chỉ còn khớp xương trắng bệch đã ngăn vai cậu lại. Sở Huyền sững người. Cậu quay đầu lại, thấy vẻ mặt u ám, hung ác của Hughes. Hắn cười, nói khẽ: “Thì ra chạy đến đây à, vật nhỏ. Lại đây, về với chủ nhân của ngươi thôi.”
Sở Huyền hoảng loạn. Cậu làm sao có thể cam tâm trở lại cái nơi lạnh lẽo, hoang vu đó được!
Vì vậy, cậu cất bước chạy. Nhưng chưa chạy được xa đã bị Hughes dễ dàng vác lên vai.
Sở Huyền vô lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hughes mang mình rời xa thế giới hiện thực ngày càng xa…
“À, ngoan, đừng sợ.”
“Ta sẽ tặng cả thế giới này cho ngươi, được không, Đế Nhĩ của ta?”
…
Sở Huyền toát mồ hôi hột, "soạt" một tiếng ngồi bật dậy.
Trong hai mắt cậu tràn đầy sự mất mát. Cậu thở hổn hển từng ngụm lớn.
Chưa kịp hoàn hồn, vầng trán cậu đã bị một ngón tay lạnh lẽo bao phủ. Giọng nói của người đó vẫn thờ ơ như trong mơ, nhưng thêm vài phần ôn hòa. Hughes kiểm tra tình trạng của Sở Huyền:
“Không còn nóng nữa.”
Hughes kẹp Sở Huyền bằng bàn tay trái còn lành lặn. Sở Huyền đặt bàn tay nhỏ lên đầu gối, đôi mắt to ngây thơ, trong suốt chớp chớp vài cái, ngẩng đầu nhìn Hughes.
Hughes nhìn đôi mắt to đáng yêu long lanh nước kia. Trong đôi mắt u tối của hắn xuất hiện một vài tia dịu dàng rất nhỏ. Hắn dùng ngón tay nhéo khuôn mặt Sở Huyền: “Lần sau còn dám lén uống sữa dê, sẽ phạt ngươi đói hai mươi ngày.”
Khuôn mặt nhỏ mềm mại của Sở Huyền bị ngón tay Hughes nhẹ nhàng nhéo. Cậu "hừ" một tiếng non nớt, ôm lấy ngón tay của Hughes trước mặt, thầm gạt bỏ nỗi sợ hãi trong lòng đối với tên ác quỷ này.
Hughes chắc chắn sẽ không tàn nhẫn với cậu như vậy. Cậu ngây thơ tin tưởng.
Sau giờ ngọ. ( Sau 1 giờ chiều )
Sở Huyền nắm lấy tay Hughes, ngoan ngoãn uống vài ngụm nước.
Khi Sở Huyền uống được hơn nửa ly, Hughes mới buông chiếc cốc nhỏ chuyên dụng của cậu ra.
Sở Huyền ngáp một cái ỉu xìu, lại chạy về vỏ sò bảo vệ của mình, chơi với báu vật Tiểu Tím một lúc. Rồi cậu lại ủ rũ, chán nản quay trở lại tấm màng bảo vệ màu xanh nhạt của mình. Kể từ khi lớn hơn một chút, cậu rất hiếm khi ngủ trong vỏ sò nữa.
Cậu thường tự kéo tấm thảm lông cừu nhỏ, chui vào cạnh Hughes. Dù ban đêm Hughes sẽ nhấc cậu ra, cậu vẫn sẽ lén lút cuộn mình vào bên cạnh hắn, ngủ ngon lành.
Lần này, trong chiếc vỏ sò màu xanh nhạt pha tím của cậu dường như có một luồng khí chữa lành ấm áp, thu hút cậu.
Sở Huyền ôm viên sỏi tím sẫm, ngây người nằm xuống, cảm nhận linh khí trên tấm màng bảo vệ luồn lách trên cơ thể mình. Cậu mở to đôi mắt đen láy. Mặc dù không ngủ được, nhưng cậu không hiểu vì sao và cũng không muốn cuộn mình trong vỏ sò bảo vệ của mình.
Ánh mắt cậu đờ đẫn, hồi tưởng lại cảnh tượng tối qua. Cậu rơi vào trầm tư và hoài nghi vô tận.
Đó không phải là mơ.
Tối qua, sau khi uống sữa dê và toàn thân nóng bừng, cậu bị sự nóng rát khó chịu này hành hạ. Thực sự không chịu nổi, cậu ôm bụng khó chịu mà khóc. Cơn nóng rát quấy nhiễu ý thức, cậu dần dần chìm vào hỗn loạn.
Trong cơn nóng bỏng vô tận, cậu chợt biến thành hình người ở thế giới thực. Chiếc áo sơ mi màu trắng cậu đã mặc ở kiếp trước khi xuyên không đến đây vẫn còn…
Cậu nhớ lúc đó, trên người cậu rất nóng. Cậu siết chặt vạt áo của mình, cắn khóe môi đỏ mọng, có chút đau khổ nức nở…
Tuy nhiên, hình người của cậu không duy trì được lâu. Cậu nhanh chóng biến trở lại thành tinh linh sò biển nhỏ cao mười hai centimet. Trong cơn ác mộng hỗn loạn, cậu thậm chí còn mơ hồ nghe thấy Hughes thì thầm. Mùi máu tươi đã lâu không gặp lại lan tỏa trong khoang miệng.
Sở Huyền nhíu mày. “Vậy Hughes... rốt cuộc có phát hiện ra hình dáng người của mình không?”
Nếu Hughes đã thấy, vậy chờ đợi Sở Huyền sẽ là nhiều phiền phức hơn.
Sở Huyền vỗ trán một cái. “Nếu Hughes thấy rồi, hẳn là đã làm rõ từ lâu rồi, sao lại có thể thản nhiên nằm trên tấm thảm lông cừu nghỉ ngơi như vậy.”
Lúc này, cậu mới lắc lắc đầu, cảm thấy mình chỉ là lo lắng thái quá. Cậu cẩn thận đặt viên sỏi tím sẫm sáng rực trở lại màng bảo vệ màu xanh, nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt nhẵn bóng của nó.
Nói là sỏi, nhưng giờ đây nó lại trông giống một viên trân châu hiếm có hơn.
Từ cửa sổ lại truyền đến tiếng gõ của sóc con. Sở Huyền tung tăng chạy đến mở cửa.
Ngoài cửa sổ, sóc con đổ "rầm" một đống quả thông xuống trước mặt Sở Huyền. Má nó ửng hồng. “Pi pi pi, pi pi, pi?”
"Không được đâu , ta không thể lấy quả thông của ngươi được đâu!" Sở Huyền gãi đầu, quay lại nhìn Hughes một cái, rồi nói nhỏ. “Đây là lương thực để ngươi sống sót qua mùa đông mà, mau mang về nhà đi.”
Sóc con dùng mu bàn tay cọ má. Mặt nó càng đỏ hơn. “Pi pi... pi.”
“Tôi... tôi muốn cùng ở cậu qua mùa đông.”
"Hả?" Sở Huyền ngây người. Cậu không nghĩ nhiều, nhặt lên một quả thông, giọng nói non nớt đáp: “Đương nhiên có thể rồi.”
“Chúng ta sẽ cùng nhau ở qua mùa đông nhé.”
Sóc con lúng túng, nó xoay vài vòng tại chỗ, má đỏ bừng liếc nhìn Sở Huyền, không dám nhìn thẳng. “Pi pi pi... pi pi.”
“Vậy... vậy cậu đồng ý làm bạn đời của tôi sao?”
“Pi pi, pi...”
“Tôi vui lắm, chúng ta làm chuyện đó ngay hôm nay đi!”
Sở Huyền đờ đẫn, quả thông trong tay rơi xuống. “Không, không không, ta không phải ý đó...”
Sóc con đỏ mặt, nghĩ Sở Huyền ngại ngùng, liền tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu.
Sở Huyền sợ hãi lùi lại. Hóa ra sóc con nói nhiều như vậy là đang tìm bạn đời!
“Nhưng bây giờ là mùa thu mà!”
“Pi pi...”
Hughes nghe thấy tiếng động ở cửa sổ, ngước mắt nhìn Sở Huyền. “Đế Nhĩ, ngươi lại làm gì đấy?”
Hughes với vẻ mặt u ám đi đến sau lưng Sở Huyền. Hắn thấy con sóc đang lôi kéo Sở Huyền không buông. Đột nhiên một luồng khói đỏ lướt qua, tạo ra một lực tác động lớn khiến tay Sở Huyền và con sóc tách ra.
Sóc con chỉ nhìn thoáng qua đôi mắt u ám, lạnh lẽo của Hughes, liền sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức.
Chỉ còn lại một đống quả thông.
Sở Huyền nhìn chằm chằm bóng dáng chạy trốn của sóc con, cậu mệt mỏi thở dài. Cậu cúi người thu dọn quả thông thành một đống nhỏ, nghĩ rằng sóc con hẳn sẽ quay lại lấy.
Hughes dứt khoát đóng cửa sổ lại, rồi túm lấy Sở Huyền, đặt cậu lên tấm thảm lông cừu. “Ngươi nên ngủ trưa.”
Nửa đêm.
Hughes nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Trán hắn toát mồ hôi mỏng. Cơn đau dữ dội trên người hắn như hàng nghìn lưỡi dao đang cắt từng chút một da thịt và xương tủy…
Hughes nhíu chặt mày. Dưới sự tra tấn của cơn đau, một luồng ấm áp mềm mại ở cổ hắn dần khuếch đại.
Một hơi ấm mềm mại, ấm áp từ cổ hắn lan tỏa khắp cơ thể.
Trong cơn ác mộng, hắn lại thấy thiếu niên tuấn tú, trắng trẻo kia.
Bàn tay thiếu niên đặt lên vai Hughes, nhẹ nhàng, chậm rãi vỗ vào lưng hắn. Lông mi của người đó dài, đôi môi ẩm ướt. Bàn tay trắng nõn, trơn trượt, như một cục bông mềm ấm đang chạm vào người hắn…
Cơn đau trên người Hughes được kiềm chế, nhưng tinh thần hắn lại càng căng thẳng hơn vì thiếu niên tuấn tú này lại xuất hiện.
“Ngươi, rốt cuộc là ai?”
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️
Ảnh mà ra chậm tý nữa là mất vợ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro