Chương 11: Chột dạ
Sở Huyền tỉnh dậy vào nửa đêm, kinh ngạc phát hiện mình lại biến trở về hình người. Cậu mơ màng mở mắt, giơ lên năm ngón tay dài mảnh, có chút hoảng hốt. Cậu đang nằm ngay bên cạnh Hughes.
Sở Huyền cao 1m7 mấy, khi nằm xuống, mũi chân chỉ vừa chạm đến dưới đầu gối Hughes một chút. Có thể thấy, Hughes hẳn cao khoảng 1m9 mấy.
Nhưng bây giờ không phải lúc để so chiều cao. Hughes hình như lại bắt đầu đau rồi.
Cậu giơ tay xuống, do dự vài giây, cũng không kịp nghĩ nhiều, giơ cánh tay lên nhẹ nhàng ôm lấy lưng Hughes. Động tác của cậu mềm mại và cẩn thận, sợ Hughes đột nhiên tỉnh lại.
Bàn tay cậu đặt trên lưng Hughes. Thấy Hughes ngủ không yên, cậu liền như mọi khi, vỗ nhẹ vào tấm lưng rộng lớn của hắn.
Vì đã lâu không hoạt động ở hình dạng người, động tác của Sở Huyền không khỏi có chút gượng gạo.
Sở Huyền và Hughes nằm rất gần nhau. Đây là lần đầu tiên họ ở gần nhau đến vậy. Cậu có thể nhìn rõ ngũ quan u ám nhưng hoàn hảo của Hughes: chiếc mũi cao thẳng, lông mi, đôi môi mỏng…
Sở Huyền có chút không quen. Cậu nhắm mắt lại, bàn tay chậm rãi vỗ vào Hughes từng chút một.
Dưới sự đụng chạm và an ủi của Sở Huyền, cơn đau trên người Hughes rõ ràng giảm đi. Sở Huyền dần chìm vào giấc ngủ. Ánh sáng màu xanh nhạt tỏa ra từ người cậu, nhưng rất nhanh lại biến mất. Sở Huyền lại lần nữa biến trở lại thành chú tinh linh sò biển nhỏ.
Hình người của cậu chỉ duy trì được không đến vài phút.
Buổi sáng, Hughes đặt Sở Huyền lên lòng bàn tay. Đôi mắt sắc bén xem xét cục bột nhỏ đang ôm quả mâm xôi gặm.
Sở Huyền ôm quả mâm xôi cắn một miếng, ngước mắt nhìn Hughes đang nhìn chằm chằm mình, rồi lại cắn thêm một miếng, lại lén lút ngẩng đầu nhìn hắn.
Dưới ánh mắt im lặng và kéo dài của Hughes, nội tâm Sở Huyền không khỏi càng chột dạ.
Cậu dùng mu bàn tay cọ khóe miệng, má phồng lên.
Hughes nâng khuôn mặt thịt nhỏ của Sở Huyền lên, mạnh mẽ bắt cậu đối diện với mình.
Đôi mắt to linh động của Sở Huyền long lanh nước. Ánh mắt ngây thơ không hề có chút sắc sảo, ngoan ngoãn chớp chớp vài cái.
Hughes xoa xoa cái đầu nhỏ của Sở Huyền, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. “Tiểu nô lệ, ngươi có phải đang giấu chủ nhân của ngươi chuyện gì không?”
Sở Huyền ngây thơ nghiêng đầu, miệng nhỏ ngoan ngoãn mím lại, ý bảo rằng mình không có.
Thấy vẻ ngoan ngoãn của Sở Huyền, Hughes tạm thời gạt đi sự nghi ngờ. Hắn đặt một quả mâm xôi tươi đẹp vào tay Sở Huyền. “Ăn đi.”
Sở Huyền lại cúi đầu, ngoan ngoãn cắn một miếng, ăn ngon lành.
Khi Hughes ngừng dò hỏi, Sở Huyền mới buông lỏng bàn tay nhỏ đang siết chặt. Lòng bàn tay cậu đã ướt đẫm mồ hôi, tất cả là do căng thẳng và chột dạ.
Chẳng lẽ tên ma đầu đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
Sở Huyền đột nhiên lắc đầu, gạt đi suy nghĩ đáng sợ này.
Không thể nào.
Hughes rõ ràng đã bất tỉnh, làm sao có thể nhìn thấy hình người của mình?
Hughes rũ mắt, dùng ngón cái và ngón trỏ của bàn tay trái còn lành lặn vuốt ve bàn tay nhỏ mềm mại của Sở Huyền. Đôi mắt đỏ tươi u tối không rõ, cảm xúc khó đoán. Hắn biết rõ chuyện này không thể xảy ra, nhưng vẫn không khỏi sinh ra nghi ngờ.
Hughes nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay hồng hào của tiểu nô lệ, im lặng không nói.
Điều này khiến Sở Huyền đang ăn mâm xôi càng thêm căng thẳng, ngay cả động tác nhai cũng trở nên cẩn thận.
Hughes phát hiện mình chỉ cần nhắm mắt lại, bóng hình mờ ảo kia sẽ hiện lên trong đầu. Thiếu niên nằm ngay bên cạnh hắn. Cánh tay trắng trẻo thon dài nhẹ nhàng đặt trên người hắn, động tác dịu dàng và tinh tế, chữa lành cơ thể và linh hồn của hắn.
Đôi môi đỏ mọng kia khẽ mấp máy, phả ra hơi thở đều đặn. Khuôn mặt tuấn tú, sáng sủa, nhưng khi Hughes tỉnh lại, khuôn mặt thiếu niên sẽ trở nên mờ ảo…
Hughes thậm chí cảm thấy có một chút bực bội.
Sở Huyền đang ngâm mình trong hồ, chơi với hai quả cầu đỏ. Thỉnh thoảng cậu vỗ vỗ vài bọt nước lên. Cậu dùng mu bàn tay lau đi vết nước trên mặt, ngân nga một bài ca bằng âm thanh non nớt.
Hughes dùng tay chống cằm, hờ hững ngồi cách đó không xa, nhắm mắt lại.
Đột nhiên, khi Sở Huyền vỗ bọt nước lần thứ chín, hắn mới chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp đầy ẩn ý: “Đế Nhĩ.”
Lúc này Sở Huyền mới ngoan ngoãn vớt hai quả cầu đỏ nhỏ lên, dùng đôi chân thịt nhỏ leo lên bệ đá cẩm thạch trên hồ nước, đứng dưới làn khói đen để nó làm khô bộ quần áo bị ướt của mình.
Hughes đứng dậy, đặt một bát đầy quả mâm xôi trước mặt Sở Huyền, tiện thể đưa tay nhéo khuôn mặt thịt của cậu.
“Bây giờ ta phải ra ngoài một chuyến, ngoan ngoãn ở đây, hiểu chưa?”
Sở Huyền giật mình trong lòng. Trên mặt cậu ngoan ngoãn đáp lại, giọng non nớt nói: “Vâng~”
Sau khi Hughes rời đi, cậu lập tức đặt chiếc bàn gỗ nhỏ của mình xuống, vứt cả quả mâm xôi mà bản thân yêu thích nhất.
Dựa vào chút ma pháp tinh linh yếu ớt, Sở Huyền nhảy từ trong hốc cây cao xuống, đáp xuống lớp lá ngô đồng chất đầy trên mặt đất. Cậu lảo đảo đi về phía sâu trong rừng.
Sau đó, cậu gom một đống lá ngô đồng lại, khéo léo đặt lên cành khô nhỏ bên gốc cây đại thụ.
Sở Huyền tung tăng chạy trở về hốc cây, cẩn thận đặt chiếc vỏ sò bảo vệ màu tím lam nhạt của mình lên đám lá ngô đồng mờ nhạt, rồi thoải mái nằm lên lớp vỏ ấy, tận hưởng ánh nắng ấm áp.
Ánh nắng ấm áp, rực rỡ xuyên qua kẽ lá rơi trên người Sở Huyền, khiến Sở Huyền thoải mái nheo mắt lại. Cậu đung đưa đôi chân ngắn, tận hưởng ánh nắng tự nhiên.
Lúc này, đầu óc cậu trống rỗng, như thể thế giới của cậu chỉ có ánh nắng ấm áp và một khoảng trắng vô tận.
Một con bướm màu hồng nhạt nhẹ nhàng đậu trên chóp mũi nhỏ của Sở Huyền. Ánh sáng quanh thân con bướm từ từ lan tỏa, tạo thành những đốm sáng huyền ảo trong không trung. Tất cả ánh sáng rực rỡ lơ lửng trong không khí, bao quanh Sở Huyền. Dưới ánh sáng trắng chói lóa, chúng lặng lẽ hòa vào nhau, tạo thành những sợi ánh sáng mờ ảo, lung linh mà dịu nhẹ.
Một cảm giác ngứa ngáy nơi chóp mũi khiến Sở Huyền bất giác mở choàng đôi mắt trong veo linh động, rồi bật dậy ngồi thẳng tắp.
Con bướm bị động tác của cậu làm giật mình, đành phải vỗ cánh trước mặt Sở Huyền.
Tất cả ánh sáng hồng huyền ảo hòa lại thành một khối trước mặt Sở Huyền. Sở Huyền kinh ngạc nhìn. Cậu vừa nãy thật sự đã nghe thấy tiếng. Giọng nói đó tuy trầm đục và mơ hồ, nhưng vẫn đủ để Sở Huyền phân biệt được chủ nhân của nó…
Sở Huyền không khỏi đứng dậy, áp sát vào con bướm trắng, căng thẳng nghiêng tai, xác nhận lại một lần nữa.
“Đế Nhĩ... Đế Nhĩ...”
"!" Sở Huyền kinh ngạc lùi lại vài bước, suýt nữa thì ngã ngửa vào vỏ sò.
Là giọng của Thánh kỵ sĩ Herbert!
Anh ấy muốn đến tìm mình!
Sở Huyền nhìn quanh. Cậu thấy Hughes vẫn chưa trở về. Cậu lại lo lắng áp sát vào con bướm trắng, lắng nghe Herbert tiếp tục nói: “Ta biết nhóc bây giờ có thể nghe thấy ta nói chuyện. Nếu có thể, làm ơn hãy nói cho ta biết nhóc đang ở đâu, ta sẽ đến đó tìm nhóc.”
Sở Huyền nuốt nước bọt. Lúc này, nội tâm cậu vừa mừng vừa lo. “Sự xuất hiện của Herbert nghĩa là mình sắp thoát khỏi cái nơi quái quỷ này rồi!”
“Nhưng mà... còn tên ác quỷ Hughes...”
Sở Huyền không kịp nghĩ nhiều. Cậu cúi người về phía trước, nói nhỏ: “Herbert, anh nghe thấy không? Tôi ở...”
Sở Huyền ngẩng đầu định tìm kiếm một cái cây đặc trưng để làm mốc.
Đột nhiên, một tiếng nói u ám, lạnh lẽo vang lên ngay gần Sở Huyền, chặn đứng tất cả những lời cậu định nói ra. “Đế Nhĩ, ngươi thật là một tiểu nô lệ không ngoan.”
“Chủ nhân của ngươi đã cho phép ngươi rời đi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro