Chương 15 : Ngươi không thuộc về nơi này

Vành tai truyền đến một chút đau nhẹ. Vẻ mặt Sở Huyền kinh ngạc. Khóe mắt cậu hơi ửng đỏ. Hughes vẫn cố chấp giam cầm cậu trong lòng, như một sợi dây leo máu mọc lên từ địa ngục, từng chút một quấn lấy cành cây mới sinh, cố chấp muốn cành cây non nớt cộng sinh với mình.

Răng của Hughes không còn dùng sức, nhưng vẫn không rời khỏi vành tai nhỏ của Sở Huyền. Hắn luyến tiếc buông ra, ngay trước khi một chút ý thức cuối cùng biến mất.

Gió đêm thổi bay vài lọn tóc của Sở Huyền. Sự kinh ngạc bất ngờ trong mắt cậu vẫn chưa tan biến. Tim cậu đập thình thịch. “Chuyện này không thể nào...”

Bình thường khi lâm vào cơn đau cùng cực, Hughes không hề có ý thức. Nhưng hôm nay, hắn lại có thể phá vỡ cơn đau hỗn loạn, mở mắt, ôm cậu vào lòng. Sức mạnh lớn đến mức Sở Huyền không thể nào thoát ra.

Sở Huyền không thể tin nổi. Cậu giơ tay sờ vành tai bị cắn đỏ của mình, hung hăng lườm Hughes.

“Ôm thì thôi đi, lại còn dám cắn mình nữa!”

Sở Huyền mở to đôi mắt linh động, ngồi dậy. Rất nhanh, cậu lại biến trở về hình dáng tinh linh sò biển nhỏ. Cậu xòe bàn tay nhỏ ra, duỗi các ngón tay, rồi chạy trốn như tránh ôn thần, trở về vỏ của mình.

Mí mắt cậu nặng trĩu vì mệt. Sở Huyền lao thẳng vào màng bảo vệ màu xanh, bàn tay nhỏ áp vào má tròn. Vành tai cậu vẫn còn hơi nhói. Điều này ảnh hưởng lớn khá lớn tới cậu, người đã mệt đến cực hạn. Sở Huyền nheo mắt lại, hừ vài tiếng bất mãn. Cậu tùy tiện nhấc màng bảo vệ màu xanh bên cạnh, đắp lên hai bên vành tai.

Cậu thề, lần sau nếu Hughes lại lên cơn, ai quản hắn thì người đó là đồ ngốc!

Cậu lầm bầm che tai, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Vỏ sò tím nhạt của cậu phát ra ánh sáng huỳnh quang nhẹ, bao phủ Sở Huyền, như vô số đốm sáng mộng ảo, điểm xuyết một bầu trời dịu dàng cho giấc mơ của cậu.

Hughes mở đôi mắt đỏ ra. Hắn đứng dậy, liếc nhìn bên cạnh. Ánh mắt u ám, sâu thẳm. Cảm xúc trong mắt lạnh lẽo. Hắn nâng bàn tay gớm ghiếc, trắng bệch lên. Từ lòng bàn tay đến cánh tay, tất cả đã lộ ra xương trắng. Ngón trỏ đeo chiếc nhẫn rắn đen, vảy rắn phản chiếu ánh sáng bạc.

Hắn nâng tay trái, đặt lên tấm thảm lông cừu bên cạnh, rũ mắt im lặng.

“Đó không phải là mơ.”

Tối qua, hắn thật sự đã tỉnh táo.

Hắn chăm chú nhìn bàn tay của mình một lúc lâu, đắm chìm trong những suy nghĩ của cơn hỗn loạn tối qua. Hắn rõ ràng đã ôm lấy thiếu niên xinh đẹp kia, ôm lấy vòng eo mềm mại của cậu. Xung quanh thiếu niên rất ấm áp. Thiếu niên ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, đôi môi quyến rũ mọng nước. Họ dán vào nhau rất gần, hơi thở ấm áp của thiếu niên phả vào người hắn.

Để giấc mơ tuyệt vời và ngắn ngủi này không trôi đi, hắn đã khẽ cắn vào vành tai thiếu niên. Ánh mắt Hughes tối lại. Hughes không dấu vết mà nuốt nước bọt.

Sở Huyền nằm trong vỏ sò cách đó không xa, đang ngủ ngon lành, thỉnh thoảng lại khẽ khò khè. Bong bóng nước mũi của cậu chợt vỡ ra, cậu trở mình, rồi đột nhiên tỉnh giấc.

Cậu vươn vai, dùng hai chân đẩy màng bảo vệ màu xanh ra, hừ hừ non nớt. Dấu vết trên vành tai đã mờ đi dưới sự bao phủ của màng bảo vệ màu xanh nhạt. Nó trông giống như bình thường.

Tiếng hừ của cậu phá vỡ suy nghĩ của Hughes. Hughes ngước mắt liếc nhìn Sở Huyền cách đó không xa. Một làn khói đen lướt qua. Hắn di chuyển đến trước mặt Sở Huyền ngay lập tức. “Đế Nhĩ, tối qua ngươi ngủ ở trong đó sao?”

Sở Huyền nghe thấy, dần lấy lại cảm xúc. Cậu nhìn lên vỏ sò trên đầu mình, chột dạ đáp bằng giọng yếu ớt. “Vâng .”

Hughes im lặng nhìn chằm chằm Sở Huyền. Không khí rất tĩnh lặng.

Sở Huyền nhìn chằm chằm hoa văn trên vỏ sò, nội tâm căng thẳng, chờ đợi động thái tiếp theo của Hughes.

Vài phút sau, Hughes mới lên tiếng.

“Tiểu nô lệ, ngươi nên thức dậy rồi.”

Trái tim đang treo ngược của Sở Huyền chợt hạ xuống. Cậu sợ Hughes vẫn còn nhớ chuyện tối qua.

Hughes đặt Sở Huyền lên chiếc bàn gỗ nhỏ, từng chút một đút cho cậu những miếng thịt dê nướng.

Sở Huyền nâng đầu gối lên, ngoan ngoãn há miệng nhai. Khi miếng thịt dê vào miệng, vị ngon làm cậu nheo mắt lại. Hôm nay, thịt dê nướng ngoài giòn trong mềm, mùi thơm lan tỏa.

Vừa nhai xong một miếng to, Sở Huyền phát hiện mình đã ăn quá nhiều. Cậu cảm thấy có chút ngượng, giơ bàn tay nhỏ lên chặn miếng thịt dê tiếp theo mà Hughes đưa đến. Đôi mắt tròn nhìn về phía Hughes.

Hughes buông thìa vàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Sở Huyền. Hắn đưa một chén sữa dê nhỏ đến miệng Sở Huyền, nhìn cậu ngoan ngoãn uống.

Khi Hughes lại đưa thịt dê đến, Sở Huyền lắc đầu, giọng điệu chậm rãi. “Cho... cho anh đấy , ăn đi.”

Hughes buông thìa vàng. Trong mắt hắn dấy lên một tia dịu dàng nhạt nhòa. Hắn dùng bàn tay còn lại nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt tròn vo của Sở Huyền.

“Cảm ơn, nhưng chủ nhân của ngươi không cần những thứ này.”

Lúc này, Sở Huyền mới miễn cưỡng ăn nốt nửa miếng thịt dê còn lại, rồi ợ một cái.

Hughes xoa xoa cái đầu nhỏ của Sở Huyền. Cảm xúc trong mắt khó đoán. Đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Sở Huyền. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve từ đỉnh đầu Sở Huyền xuống sau tai, ngón tay cuối cùng dừng lại trên vành tai ửng đỏ.

Giọng hắn rất nhẹ, bình thản. “Đế Nhĩ.”

Sở Huyền trong lòng căng thẳng. Cậu ngước mắt lên, yếu ớt đáp lại. “Vâng?”

Lòng bàn tay Sở Huyền đổ mồ hôi. “Không thể nào. Dấu răng trên vành tai rõ ràng đã bị màng bảo vệ làm mờ rồi...”

Dường như sau một thế kỷ, động tác nhẹ vuốt tai của Hughes mới dừng lại. Sự im lặng kéo dài vô tận khiến nội tâm Sở Huyền cực kỳ bất an.

Cuối cùng, Hughes lên tiếng lạnh lùng. “Tối qua ngủ có ngon không?”

Giọng hắn rất nhẹ, như một giọt nước rơi trên mặt băng, rồi đông cứng ngay lập tức.

Sở Huyền nhanh chóng chớp chớp đôi mắt trong veo, long lanh. Sở Huyền hoảng loạn , cúi đầu, do dự nói nhỏ. “Cũng... cũng tạm.”

Giọng nói non nớt, ngây thơ, như thể mới học nói không lâu. Hughes vuốt ve khuôn mặt nhỏ tròn của Sở Huyền. Động tác chậm rãi, thong dong.

Một làn khói đỏ lướt qua trước mặt Sở Huyền. Hughes lấy một giọt m·áu tươi từ cánh tay, đặt lên đầu ngón tay trắng bệch, đưa đến bên môi Sở Huyền.

“Ngẩng đầu lên, uống hết nó đi.”

Sở Huyền vẻ mặt từ chối, nhưng vừa ngẩng mắt lên, cậu đã thấy vẻ mặt u ám, lạnh lẽo của Hughes. Cậu lập tức không dám phản kháng. Cậu đành phải do dự hé miệng, ngậm lấy giọt m·áu tươi kia.

Mùi máu nồng nặc lan tỏa trong khoang miệng. Cậu nhíu chặt mày. Dưới áp lực của Hughes, cậu khó khăn nuốt xuống.

Hughes ôm Sở Huyền đến vỏ sò của cậu. Hắn vuốt ve mái tóc rủ xuống trên trán Sở Huyền. Ánh mắt sâu thẳm, bình thản. Hắn nhìn chằm chằm Sở Huyền một lúc lâu, rồi lại đến gần, thì thầm bên tai cậu. “Thật sao?”

Sở Huyền khẽ rùng mình. Sau khi uống ngụm máu kia, cậu cảm thấy tai trái bị cắn hơi nóng lên, như có thứ gì đó ấm áp quấn lấy vành tai mình…

Khi Hughes lại ngước mắt lên, Sở Huyền lại thấy trong mắt hắn ta một tia phấn khích.

Sở Huyền siết chặt lòng bàn tay : Tên này thay đổi thái độ nhanh thật.

“Vậy thì.”

Hughes nhẹ nhàng nhéo bàn tay nhỏ của Sở Huyền, lạnh lùng lên tiếng. “Rốt cuộc ngươi đến từ đâu, tiểu gia hỏa?”

Từng lời của Hughes khiến Sở Huyền kinh hãi. Ánh mắt cậu đờ đẫn, đầy sự không thể tin nổi.

Làm sao... làm sao cậu lại bị phát hiện?

Hughes thấy Sở Huyền khẽ run rẩy, liền đặt cậu xuống nơi có ánh nắng mặt trời chiếu vào. Hắn dùng ngón tay xương xẩu vuốt ve những hoa văn tuyệt đẹp trên vỏ sò của Sở Huyền. Đôi mắt đỏ chưa bao giờ rời khỏi cậu.

Hắn an ủi xoa xoa khuôn mặt của Sở Huyền. “Ngươi dường như không thuộc về nơi này.”

Sở Huyền căng thẳng nắm chặt vạt áo, trốn tránh ánh mắt nóng như lửa của Hughes.

Sở Huyền chỉ thấy trong đôi mắt đỏ của Hughes là sự phấn khích và cố chấp. Hắn nói một cách dịu dàng: “Nhưng, những điều đó không quan trọng.”

“Ngươi bây giờ, thuộc về ta.”

Hughes cong môi. Hắn đang cười.

Sở Huyền nhận ra đó là nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng. Đó là lần đầu tiên cậu thấy tên ác quỷ này cười thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro