Chương 19: Hắn không còn phải cam chịu sự tĩnh mịch

Bàn tay Hughes che đôi mắt chảy đầy máu tươi. Dòng máu tanh đỏ không ngừng trào ra, nhỏ giọt lên tay áo trắng tinh của Sở Huyền. Sở Huyền thấy Hughes không có ý định đẩy mình ra. Bàn tay cậu bao lấy bàn tay xương xẩu của Hughes không còn run rẩy nữa. Chiếc mũi cao thẳng của cậu chạm vào lưng Hughes.

Cậu cố gắng chạm vào Hughes nhiều nhất có thể. Bàn tay cậu ấm áp, mềm mại, nhẹ như một đám bông.

Hughes khom lưng, cảm nhận vòng ôm từ phía sau. Cơn đau trên cơ thể tàn tạ khiến hắn trở nên hung bạo, khát máu. Trong ý thức hắn chỉ còn lại sự điên cuồng, giết chóc và căm hận Thần Sáng Thế.

Cơ thể hắn xấu xí, gớm ghiếc. Hoa văn rắn đen lan tràn từ cổ. Người hắn dính đầy m·áu. Hắn là một con quái vật không được thế giới chấp nhận.

Và giờ đây, bộ dạng nhếch nhác này của hắn lại bị thiếu niên nhìn thấy.

Hughes nghiến chặt răng, quay người lại. Điều này còn khiến hắn đau khổ hơn cả cơn đau thể xác.

Nhưng thiếu niên xinh đẹp ấy lại không hề sợ hãi. Cậu không chút do dự đến gần, dịu dàng dang tay. Không màng tay áo trắng tinh bị nhuốm bẩn, cậu ôm lấy hắn.

Đôi mắt đáng sợ của hắn chảy máu, thiếu niên liền dùng tay giúp hắn cầm máu, không hề do dự hay sợ hãi. Cậu như một cánh chim trắng tinh, dịu dàng ôm lấy và chữa lành cho hắn…

Sự hung bạo của Hughes dần lắng xuống, hắn chỉ quan tâm đến bàn tay trắng nõn đang chạm vào bàn tay xương xẩu của mình.

Sở Huyền dùng bàn tay còn lại nhẹ nhàng trấn an vai trái của Hughes, động tác chậm rãi.

“Sẽ hết đau ngay thôi...”

Sở Huyền vỗ về vai Hughes từng chút một. Khóe mắt cậu ửng đỏ, ngay cả hơi thở cũng rất cẩn thận.

Một lúc lâu sau, bão tuyết ngoài cửa sổ ngừng lại.

Sở Huyền vẫn lo lắng, cẩn thận trấn an Hughes. Khi mắt trái của Hughes không còn chảy máu không ngừng nữa, cậu mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ gánh nặng trong lòng.

Sở Huyền đỡ Hughes nằm xuống. Từ phía sau, cậu cẩn thận quan sát khuôn mặt nghiêng hoàn hảo, tuấn tú của Hughes. Hình như hắn đã hôn mê rồi. Vì ở bóng tối, cậu không nhìn rõ vệt máu trên tấm thảm lông cừu.

Sở Huyền cẩn thận ngừng động tác trấn an trên vai hắn. Dưới ánh trăng, cậu thấy rõ trên mặt Hughes còn dính rất nhiều máu tươi. Cậu muốn rút bàn tay đang để trên mắt trái của hắn, đi lấy chút nước để lau mặt cho Hughes.

Nhưng ngón tay Sở Huyền còn chưa rời khỏi mắt trái của Hughes, đã bị hắn nắm chặt. Động tác bản năng cực kỳ nhanh chóng.

Chỉ nghe giọng Hughes khàn khàn. “Đừng đi.”

Hughes quay người lại, giam cầm Sở Huyền trong lòng. Sở Huyền ngây ngốc, còn chưa kịp phản ứng, trán Hughes đã áp vào cổ cậu. Bàn tay ôm lấy eo cậu, cố chấp kéo Sở Huyền sát vào người hắn.

Đôi môi mỏng của Hughes tái nhợt. Đôi mắt u ám híp lại. Trông hắn như sắp hôn mê ngay lập tức. “Đế Nhĩ, ngươi có phải từ thiên đường rơi xuống không?”

Hughes tham lam ôm lấy hơi ấm, như một dây leo tham lam chiếm hữu cành cây khô thuộc về mình. Hắn được sinh ra trong sự u ám, dơ bẩn và tĩnh mịch, còn Sở Huyền là một đốm lửa vốn không nên bị hắn gặp.

Đó là lần duy nhất Hughes chạm vào ánh lửa ấm áp. Hắn kinh ngạc trước vẻ đẹp và sự dịu dàng của ánh lửa. Vậy nên, làm sao hắn có thể cam chịu chìm đắm trong sự tĩnh mịch một lần nữa.

Hughes tham lam, trơ trẽn và bệnh hoạn muốn chiếm lấy đốm lửa này làm của riêng.

“Đáng tiếc, chủ nhân của ngươi sẽ không bao giờ để ngươi trở về nữa.”

Giọng điệu Hughes rất nhẹ, thanh âm trầm thấp. Hắn yếu ớt nhắm đôi mắt u ám lại, hít hà mùi hương thoang thoảng trên người Sở Huyền. “Bởi vì... ngươi là của ta.”

Nói xong, khóe môi bệnh hoạn của hắn nhếch lên, nụ cười kỳ quái đó thể hiện sự cố chấp và chiếm hữu của hắn.

Hughes hung hăng ôm chặt Sở Huyền, sợ cậu sẽ hóa thành một làn khói mờ ảo, trở về thế giới thuần khiết và tốt đẹp vốn thuộc về cậu.

Sở Huyền rùng mình. Cậu lặng lẽ nhìn tên ác quỷ trước mặt chìm vào hôn mê sâu. Sau khi Hughes hôn mê, cậu thử nhấc cánh tay lên, nhưng lực của Hughes quá mạnh, Sở Huyền không thể nào thoát ra được dù có cố gắng.

Hughes ôm chặt đến mức khiến cậu không thể chợp mắt. Cậu mệt mỏi buông lỏng suy nghĩ. Nhưng chỉ cần nhắm mắt, hình ảnh Hughes vừa rồi dính đầy máu tươi lại hiện ra, khiến cậu không khỏi kinh hãi.

Trong khoảnh khắc đó cậu thậm chí đã có ảo giác rằng Hughes sẽ chết vì bị cơn đau tra tấn.

“Mặc dù tên ác quỷ này là một kẻ biến thái bệnh hoạn, nhưng hắn cũng đã cứu mình rất nhiều lần... Mình không hy vọng Hughes chết.”

Sở Huyền nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Hughes một lúc lâu. Khi cơn buồn ngủ ập đến, cậu mới thu lại ánh mắt, từ từ nhắm mắt lại.

Rất nhanh, cậu biến trở lại thành tinh linh sò biển. Trước khi chìm vào hôn mê vài chục giây, cậu bò lại tổ ấm nhỏ của mình, nằm ngửa và ngủ thiếp đi.

Sở Huyền ngủ rất ngon. Cậu cảm thấy mình như đang nằm trên mây. Ánh mặt trời chiếu vào người cậu ấm áp dễ chịu, khiến cậu thoải mái trở mình hai lần.

Nhưng điều làm cậu bực mình là luôn có một con chim khó tính bay đến mặt cậu, vươn móng vuốt, giẫm lên má thịt của cậu, làm cậu ngủ không ngon.

Sở Huyền nhắm mắt, hậm hực đá chăn ra, nhưng không ngờ lại khiến móng vuốt của con chim kia tấn công nhiều hơn, xoa má thịt của cậu thành một cục.

Cậu dần tỉnh táo. Hừ hừ vài tiếng non nớt, mở đôi mắt to ngây thơ, mơ màng.

Móng vuốt của con chim trong mơ biến mất, thay vào đó là lòng bàn tay lạnh lẽo của Hughes.

"Cuối cùng cũng tỉnh." Trong đôi mắt đỏ u ám của Hughes ánh lên một chút dịu dàng. Hắn lại nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt đáng yêu của Sở Huyền. “Ngươi đã ngủ đến hoàng hôn rồi, tiểu Đế Nhĩ.”

Sở Huyền dùng mu bàn tay xoa xoa mắt. Cậu thật sự thoáng thấy ánh ráng chiều bên ngoài cửa sổ. “Ưm.”

Cậu quan sát xung quanh. Tấm thảm lông cừu mềm mại vẫn trắng tinh như thường lệ, như thể những vết máu tanh hôi tối qua chưa bao giờ tồn tại.

Cậu ngây ngốc ngồi dậy, vẫn chưa phân biệt được đây là mơ hay hiện thực.

Hughes đã chuẩn bị sẵn dụng cụ rửa mặt cho cậu. Thấy bàn tay nhỏ của Sở Huyền vẫn ngơ ngác vuốt tấm thảm lông cừu, hắn hỏi, “Tối nay ngươi muốn ăn gì?”

Lúc này, Sở Huyền mới rụt bàn tay nhỏ lại, ngước mắt nhìn Hughes. Bụng cậu lập tức réo ầm ĩ. Cậu rũ mắt suy nghĩ một lúc, rồi nói bằng giọng non nớt. “Muốn ăn cá.”

Hughes lau khuôn mặt nhỏ của Sở Huyền, cưng chiều xoa đầu cậu. “Được.”

Vì đã ngủ cả ngày không ăn gì, Sở Huyền ăn liền hai chậu cá biển lớn. Cuối cùng, cậu căng bụng đến mức cứ ợ lên. Cậu thỏa mãn vỗ bụng, muốn trốn về vỏ sò của mình để ngủ tiếp.

Ngay khoảnh khắc cậu leo lên vỏ sò, Hughes đã bắt cậu trở lại lòng bàn tay. “Ngươi nên đi tiêu thực đã , Đế Nhĩ.”

Hoàng hôn buông xuống, mặt biển lấp lánh ánh vàng.

Hughes đặt Sở Huyền lên bãi cát, bắt buộc cậu cùng mình ngắm cảnh biển.

Sở Huyền nhìn một lúc rồi thấy chán. Cậu đi về phía trước vài chục bước, cúi đầu bắt đầu xếp cát.

Ánh mắt Hughes dõi theo Sở Huyền. Vài phút sau, hắn thấy Sở Huyền nghiêm túc xếp một tòa thành nhỏ. Nhưng rất nhanh, thủy triều dâng lên, xóa tan thành quả của cậu.

Sở Huyền lùi lại vài bước, vô cùng tiếc nuối nhìn thành quả của mình bị thủy triều cuốn đi. Cậu dậm chân tại chỗ, đôi mắt to tròn trừng mắt nhìn thủy triều cách đó không xa. “ Hừ!”

“Đều tại anh.”

Hughes chống cằm, nâng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Sở Huyền. “Tiểu Đế Nhĩ, ta tặng ngươi một món quà nhé?”

Sở Huyền quay đầu lại. Cậu ngước nhìn Hughes, nghi hoặc lên tiếng non nớt. “Hả?”

"Nhìn kìa." Ngón tay xương xẩu của Hughes nắm lấy vai Sở Huyền, chỉ ra phía mặt biển.

Sở Huyền nhìn theo hướng Hughes chỉ. Vừa quay đầu lại, cậu thấy mặt biển tĩnh lặng giờ đây xuất hiện một tòa thành lớn được làm bằng nước biển. Tòa thành vĩ đại, cao ngất đứng trên mặt biển, khiến Sở Huyền ngây người.

“Thích không?”

Sở Huyền ngây ngốc nhìn, theo bản năng gật đầu.

Hughes tranh thủ lúc Sở Huyền xuất thần, đặt cậu lên lòng bàn tay trắng bệch, tùy ý xoa má thịt của Sở Huyền.

Sở Huyền nhìn thêm chục giây, rồi mới thu lại ánh mắt, vội vàng che mặt nhỏ. Cậu thái độ cứng rắn, ý bảo Hughes không được xoa mặt cậu nữa.

"Nhìn bên kia." Hughes lại đưa mắt về phía xa. Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Sở Huyền.

Sở Huyền bán tín bán nghi quay đầu lại. Cậu thấy tòa thành kia biến thành một con cá voi khổng lồ. Con cá voi từ từ bơi về phía Sở Huyền. Thân hình nó màu xanh lam. Cậu hưng phấn đứng thẳng trên tay Hughes, kinh ngạc reo lên : “Oa!”

Sở Huyền giơ bàn tay nhỏ, chạm vào đầu con cá voi khổng lồ. Sau khi bị cậu chạm vào, con cá voi từ từ bơi trở lại biển xanh thẳm.

Nước biển bắn lên rồi trở lại mặt biển.

Sở Huyền nhìn mặt biển lấp lánh ánh vàng, vô cùng phấn khích.

“Thích không?”

Sở Huyền vẫn dán mắt vào hoàng hôn và mặt biển. Cậu đáp bằng giọng non nớt. “ Thích!”

Hughes nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Sở Huyền. “Vậy, bây giờ đến lượt ngươi tặng quà đáp lễ.”

Sở Huyền quay đầu lại nghi hoặc. “Hả?”

☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️

Xin lỗi mn nha , tại mấy nay thi nên k có tgian edit 👻

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro