Chương 20: Đây là quà của tôi
Sở Huyền ngẩng đầu nhìn Hughes, đôi mắt to ngây thơ chớp chớp. “Hả?”
Đôi mắt đỏ sâu thẳm của Hughes nhìn chằm chằm Sở Huyền một lúc lâu. Hắn nhéo bàn tay nhỏ của cậu. “Ngươi sẽ không nói là mình không có quà đáp lễ nào đấy chứ?”
Sở Huyền cúi mắt xuống, khuôn mặt nhỏ nghẹn lại ửng đỏ. Cậu kiêu ngạo nghiêng đầu, giọng non nớt. “Mới không phải.”
“Ồ? Vậy quà của ta là gì?”
Khuôn mặt nhỏ của Sở Huyền càng đỏ hơn, cậu chột dạ chớp chớp mắt, cái miệng nhỏ ấp úng.
“Là... là...”
Hughes. “Hả?”
Sở Huyền tránh ánh mắt sâu thẳm của Hughes. “Là...”
Cậu lầm bầm rất lâu, vẫn không thể nghĩ ra một món quà nào.
"Được rồi, không sao cả." Hughes không trêu chọc Sở Huyền nữa. Hắn xoa bóp khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cậu. “Ngươi chính là món quà của ta.”
Hoàng hôn dần buông xuống. Mặt trời từ từ lặn xuống dưới mặt biển.
Hughes đặt Sở Huyền trở lại trong túi. Đôi mắt đỏ tươi mang theo sự dịu dàng. “Chúng ta nên về nhà thôi, tiểu Đế Nhĩ.”
Sở Huyền dùng bàn tay nhỏ nắm lấy mép túi của Hughes. Cậu ngẩng đầu ngáp một cái, khóe mắt vương vài giọt nước, xuất thần.
Nói đi thì cũng phải nói lại, mình thật sự không có món quà nào ra hồn sao?
Sở Huyền khẽ hừ.
Không thể nào, mình nhất định có!
Vài ngày sau, vào buổi tối, Hughes lại theo thói quen từng ngụm, từng ngụm đút Sở Huyền uống sữa dê.
Sở Huyền đang suy nghĩ. Trong lòng cậu tính toán xem có thể tặng gì cho tên ác quỷ để đáp lễ. Cậu ngẩng đầu uống một ngụm sữa dê, chưa kịp nuốt xong đã uống tiếp ngụm thứ hai. Cậu uống quá nhanh, cứ uống một ngụm lại ợ một cái.
Hughes lấy chiếc cốc nhỏ đựng sữa dê lại. “Uống nghiêm túc đi.”
Sở Huyền cố nén tiếng ợ, gật đầu.
Hughes lại đưa sữa dê đến, nhưng chưa kịp đến miệng Sở Huyền.
"Ực." Sở Huyền không nhịn được, ôm đầu gối và liếc nhìn Hughes. “Ực.”
Hughes buông cốc sữa dê của Sở Huyền xuống, lên tiếng một cách u ám: “Đế Nhĩ.”
Sở Huyền dùng bàn tay nhỏ che miệng, ép mình không được ợ nữa. Cậu lén liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hughes.
Nhưng hiệu quả không rõ rệt. Cơ thể cậu run lên. “Ưm... ực.”
Hughes nhìn chằm chằm Sở Huyền một lúc. Hắn cong khóe môi tái nhợt. Hắn bị dáng vẻ đáng yêu của Sở Huyền làm cho bật cười.
Hắn giơ ngón tay xương lên vuốt ve lưng Sở Huyền, đưa cốc nước đến miệng cậu. “Uống nước đi.”
Sở Huyền ngoan ngoãn uống rất nhiều nước, lúc này mới ngừng ợ. Sau khi súc miệng xong, cậu no đến không đứng dậy nổi. Cậu ôm bụng tròn vo, ngã lăn hai vòng trên đệm lông cừu chuẩn bị ngủ.
Hughes xách Sở Huyền lên. “Ngươi nên tỉa móng tay, đồ lười biếng nhỏ.”
Sở Huyền không tình nguyện duỗi bàn tay nhỏ, ngáp hai cái, để Hughes tỉa móng tay cho mình.
Hughes liếc nhìn khuôn mặt nhỏ tròn trịa của Sở Huyền, tùy ý hỏi : “Ngày mai muốn ăn gì?”
Sở Huyền nâng đôi mắt to linh động, hàng mi cong vút chớp chớp. Cậu nhón chân nhỏ, đáp lại bằng giọng trong trẻo. “Quả mâm xôi.”
"Ăn cá biển đi. Gần đây ngươi sao càng ngày càng gầy thế." Hughes nói, giơ ngón tay xương còn lại, khẽ sờ vào má thịt của Sở Huyền.
Sở Huyền ngây người nhìn Hughes. Bàn tay nhỏ của cậu nhéo vào má mình, chớp mắt.
Hughes dạo này đúng là ngày càng nói thật.
Hughes cẩn thận tỉa móng tay cho Sở Huyền, động tác rất nhẹ nhàng.
Tỉa móng tay xong, Sở Huyền đột nhiên không còn buồn ngủ nữa. Cậu lén lút trèo lên chiếc bàn gỗ nhỏ của mình, rúc vào vỏ sò bảo vệ đặt trên bàn, xột xoạt không biết đang lục lọi gì.
"Đế Nhĩ, đừng ăn nữa." Hughes nằm trên thảm lông cừu, bình thản nhắm mắt. “Mau qua đây ngủ đi.”
Sở Huyền lén lút nằm trong vỏ sò, tự cho là rất khẽ, gặm xong miếng mâm xôi cuối cùng. Cậu dùng mu bàn tay lau miệng, lén mở một khe hở nhỏ của vỏ sò.
Cậu quay lưng lại, vén tấm màng bảo vệ màu xanh bên trong vỏ sò, để lộ viên trân châu tím sẫm trong veo, lấp lánh. Bề mặt trân châu phát ra ánh huỳnh quang lấp lánh, chiếu sáng cả bên trong vỏ sò tối tăm.
Sở Huyền âu yếm bảo bối của mình. Khuôn mặt nhỏ thân mật cọ cọ vào bề mặt trân châu. “Đây chắc chắn là viên trân châu đẹp nhất mà mình, một tinh linh sò biển, đã ấp ra!”
Cậu ôm trân châu lăn hai vòng, không ngừng cọ mặt vào nó.
“Đế Nhĩ, ngươi có chắc chắn là không qua đây không?”
Nghe thấy giọng nói u ám của Hughes, Sở Huyền mới ngồi dậy, ôm viên trân châu tím sẫm, rón rén đi đến trước mặt hắn.
Hughes dùng tay trái gối đầu, tư thế ngủ tùy tiện nhưng tao nhã. Hắn sắc bén nhận ra Sở Huyền đang đến gần, đôi mắt đỏ mở ra, rũ mắt liếc nhìn vật nhỏ đang lén lút bên cạnh.
Đôi mắt to đen láy của Sở Huyền liên tục chớp chớp, bàn tay nhỏ giấu sau lưng. Cậu ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn Hughes, yên tĩnh một cách bất thường.
Hughes giơ tay vuốt lại mái tóc rối bời trên trán Sở Huyền. “Ngươi lại đói rồi sao?”
Sở Huyền quay đầu đi. “Không.”
Hughes chọc vào khuôn mặt nhỏ của Sở Huyền. “Vậy là lại ăn no quá rồi à?”
“Không!”
Sở Huyền dậm chân, “Không phải!”
“Này.”
Cậu kiêu ngạo đưa viên trân châu tím sẫm ra trước mặt Hughes, nghiêng đầu không nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng, giọng non nớt. “Tặng cho anh.”
Thấy chưa.
Mình rõ ràng có món quà ra hồn mà.
Ánh mắt Hughes sững lại. Hắn rũ mắt nhìn viên trân châu mà Sở Huyền quý báu đến mức đi ngủ cũng phải ôm.
“Ngươi muốn tặng cho ta?”
Sở Huyền nghiêng đầu, nhẹ nhàng đáp : “ Đúng rồi.”
"Nhưng đây là thứ mà ngươi mà ngươi rất thích mà." Hughes rất bất ngờ. Hắn bảo Sở Huyền nhìn mình. “Ngươi có chắc chắn muốn tặng cho ta không, tiểu gia hỏa?”
Sở Huyền gật đầu. Trong mắt cậu không có chút gì luyến tiếc. Viên trân châu này là quý giá nhất đối với cậu, và đây là thứ duy nhất cậu có để đáp lễ.
Tên ác quỷ này tuy rất biến thái, nhưng đã cứu mình rất nhiều lần.
Hơn nữa, nếu không có sự chăm sóc tận tình của hắn, mình cũng không thể sống sót ở đây.
Cậu giơ cao viên trân châu tím sẫm, lắc lư trước mắt Hughes. Giọng cậu non nớt, ngây ngô, nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc nói : “Đây là quà đáp lễ.”
Ánh mắt Hughes hơi giật , hắn nhìn khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn, ngây thơ của Sở Huyền.
Hắn vươn bàn tay xương xẩu trắng bệch ra. Sở Huyền nhón chân, đặt viên trân châu trong veo vào lòng bàn tay Hughes.
Hughes ngây người. Đôi mắt u tối của hắn ánh lên sự dịu dàng. Hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve viên trân châu, im lặng rất lâu.
“Cảm ơn.”
Hắn ôm Sở Huyền trong tay, ánh mắt sâu thẳm. “Đây là món quà duy nhất ta từng nhận được.”
Sở Huyền ôm lấy cánh tay nhỏ của mình, cười. Đôi mắt híp lại thành hai vầng trăng khuyết nhỏ.
Hughes đắm chìm trong đôi mắt dịu dàng, trong sáng của Sở Huyền. Trong cơn hoảng hốt, ánh mắt hắn như hiện ra khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp ấy. Ánh mắt thiếu niên ôn hòa, linh động. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn cười. Đôi môi đỏ mọng, mềm mại khẽ cong. Sự trong sạch của thiếu niên càng khiến Hughes căm ghét cơ thể tàn tạ, xấu xí của mình. Cậu như một mặt trời nhỏ.
Hughes nuốt nước bọt. Hắn cẩn thận cất viên trân châu tím sẫm, rồi đặt Sở Huyền vào tổ ấm nhỏ bên cạnh mình.
Hughes quay lưng lại, nằm bên cạnh Sở Huyền. Rất nhanh, hắn lại quay người lại. Ánh mắt u tối, nhẹ nhàng nắm lấy khuôn mặt nhỏ của Sở Huyền. “Rốt cuộc khi nào ngươi mới biến trở lại thành người?”
Sở Huyền vô tội nhìn Hughes, trong mắt rưng rưng nước.
Tên ác quỷ này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.
…
Mùa đông sắp kết thúc.
Mấy ngày nay Sở Huyền vẫn duy trì hình dáng tinh linh sò biển. Vào buổi tối, khi Hughes đau, cậu sẽ rúc vào cổ hắn, ôm lấy cổ hắn mà ngủ.
Họ cuộn tròn bên nhau trên tấm thảm lông cừu ấm áp , không cảm nhận được chút lạnh giá nào của mùa đông.
Hughes treo viên trân châu tím sẫm Sở Huyền tặng lên chiếc nhẫn rắn đen. Vòng ngoài của chiếc nhẫn trở nên xám đen. Con rắn đen uốn lượn cuốn quanh viên trân châu trong suốt. Trông vừa kỳ dị và đột ngột nhưng Hughes lại rất thích.
Hắn thường xuyên nhẹ nhàng vuốt ve viên trân châu tím sẫm. Mỗi lần chạm vào nó, trong đầu hắn luôn hiện ra dáng vẻ ngoan ngoãn, mềm mại của thiếu niên xinh đẹp. Dần dần, sự hung bạo trong lòng hắn được kiềm chế.
Hughes tham lam, khao khát được nhìn thấy thiếu niên vào mỗi đêm. Nhưng đêm nào cũng không thấy.
Vào sáng sớm, hắn dùng tay cách tấm thảm lông cừu để nắm lấy cơ thể nhỏ của Sở Huyền. Trong đôi mắt u ám không có sự lạnh lẽo. Hắn nhẹ giọng nói: “Không sao, ngươi vẫn ở đây là đủ rồi.”
"Ưm." Sở Huyền hừ hừ như một chú mèo con, nghiêng người tiếp tục ngủ.
Hughes nhẹ nhàng an ủi Sở Huyền, vuốt phẳng tấm thảm lông cừu đang đè lên người cậu.
Sở Huyền ngáy khò khè, cuộn tròn trong tay Hughes ngủ thiếp đi.
Vào đêm đầu tiên của mùa xuân, Sở Huyền đang ngủ ngon lành trong cổ Hughes, bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ đau khổ của hắn. Làn khói đen lẫn máu trên người hắn không thể kiềm chế mà lan tràn ra ngoài.
Sở Huyền vội mở đôi mắt mờ mịt, ôm chặt lấy cổ Hughes.
Nhưng làn khói bên cạnh hắn càng lúc càng dày đặc. Không lâu sau, một giọt máu lạnh lẽo rơi xuống trán Sở Huyền. Sở Huyền ngây người. Dấu hiệu này cực kỳ không tốt.
Hughes cau mày. Ngón tay khớp xương trắng bệch, gớm ghiếc siết chặt. Giữa các ngón tay vang lên tiếng "cạch cạch" rợn người.
Sở Huyền đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng lên. Làn khói đỏ như máu như đang kéo căng dây thần kinh của cậu. Chân tay cậu nhũn ra. Cậu sắp không thể ôm được Hughes nữa…
Sở Huyền nghiến chặt răng. Dưới tác động mạnh mẽ của làn khói đen lẫn máu, cậu vẫn ôm lấy Hughes. Trên người cậu lan tỏa ánh sáng xanh nhạt. Cậu kiên trì chịu đựng cho đến khi biến trở lại thành người.
Ý thức của Hughes bị sự hung bạo, khát máu chiếm lấy. Làn khói đen va đập trong hốc cây, đập nát chiếc bàn gỗ nhỏ và hồ nước của Sở Huyền.
Mắt trái hắn không ngừng chảy máu tươi. Cơn đau từ cơ thể tàn tạ khiến Hughes vô cùng đau đớn. Sự hung bạo và tội ác tràn ngập nội tâm hắn…
Sở Huyền không bận tâm đến những thứ đó. Cậu dùng sức ôm chặt Hughes đang u ám, hung bạo. Bàn tay còn lại ôm lấy lưng Hughes, nhẹ nhàng vỗ về Hughes đang bị sự hung bạo chiếm lấy. Giọng nói run rẩy : “Không sao, không sao cả.”
Cảm giác ấm áp, mềm mại lại chống lại sự gớm ghiếc, hung bạo. Nó giúp Hughes lấy lại một chút ý thức. Hắn mở đôi mắt khát máu, dùng ngón tay xương xẩu xấu xí, gớm ghiếc của mình ôm lấy eo Sở Huyền. Dòng máu bẩn thỉu của hắn làm bẩn tay áo trắng tinh của thiếu niên.
Hughes căm ghét cơ thể rách nát của mình. Hắn muốn quay người đi, để thiếu niên rời xa cơ thể xấu xí của mình.
Nhưng Sở Huyền đối diện với Hughes. Trước khi Hughes kịp quay người, cậu dùng tay mềm mại che lên mắt trái đang chảy máu của Hughes. “Sẽ hết đau ngay thôi.”
Đôi mắt thiếu niên tuấn tú, ôn hòa. Ánh mắt trong sáng, không có chút sợ hãi hay chán ghét nào.
Hughes chịu đựng cơn đau khắc sâu vào linh hồn, dùng hết sức lực ôm Sở Huyền vào lòng.
Cậu ấy không né tránh.
Trán Hughes áp vào trán Sở Huyền, tham lam sự ôm ấp của thiếu niên. Hắn ti tiện nghĩ như vậy.
Sở Huyền giữ nguyên tư thế che mắt trái của Hughes một lúc lâu, cho đến khi không còn chảy máu nữa.
Đôi mắt đỏ của Hughes híp lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú, dịu dàng của thiếu niên trước mặt. Trong chút ý thức còn sót lại, hắn ngẩng đầu, khẽ hôn lên trán thiếu niên.
Động tác thành kính và cẩn thận. Đôi môi tái nhợt bệnh hoạn của Hughes áp vào phần trán ấm áp của Sở Huyền. Hắn nuốt nước bọt dồn dập.
Linh hồn hắn đang điên cuồng khao khát nụ hôn này, hôn lên giấc mơ mà hắn đã mong nhớ bấy lâu.
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️
Thấy anh Hughes khổ ghê 🫠🫠🫠🫠
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro