Chương 21: Ta mới là thần linh của em
Trên trán Sở Huyền truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Ánh mắt cậu ngây dại, ngay cả đôi mắt cũng không dám chớp.
Hughes tham lam sự mềm mại, ấm áp của thiếu niên xinh đẹp này. Hắn vừa thành kính lại vừa mạnh mẽ hôn lên trán Sở Huyền.
Hughes yếu ớt vùi vào cổ Sở Huyền, ôm chặt lấy giấc mơ đã lâu không gặp. Giọng hắn yếu ớt, khàn khàn. Đuôi mắt ửng đỏ. “Tiểu nô lệ của ta...”
Dần dần, Hughes chìm vào hôn mê. Sở Huyền cẩn thận thở, nhẹ nhàng ôm lấy tay Hughes, sợ hắn lại phát tác.
Cậu biến trở lại thành tinh linh nhỏ, ngã trên tấm thảm lông cừu. Bàn tay nhỏ che trán, trong mắt tràn ngập sự không thể tin nổi.
“Tên ác quỷ này đúng là điên thật rồi...”
Sở Huyền cau mày, dùng tay ra sức cọ vài cái lên trán. Cậu hầm hừ bò lại vỏ sò bảo vệ của mình.
Sở Huyền bị mùi cá nướng đánh thức. Cậu ngồi dậy, vuốt cái bụng đang réo ầm ĩ, mở một khe hở nhỏ của vỏ sò.
Đôi mắt to tròn, linh động của Sở Huyền lén nhìn ra bên ngoài. Bản thân cậu được Hughes đặt trên một chiếc đệm nhung len đặt trên bàn gỗ nhỏ. Cách đó không xa, một thau đầy ắp thịt cá biển đang bốc hơi nóng hổi, tẩm ướp gia vị thơm lừng, càng thêm quyến rũ.
Sở Huyền ghé miệng ra khỏi vỏ sò, nuốt một ngụm nước bọt, nhưng chậm chạp không chịu bước ra ngoài.
“ Nhóc con, em còn chưa chịu ra ăn trưa à?”
Hughes dùng chiếc thìa bạc múc một muỗng thịt cá, miếng thịt cá biển trông vô cùng tươi ngon và mềm mịn.
Sở Huyền lại nuốt nước bọt. Cậu chớp chớp mắt vài cái, cuối cùng đành miễn cưỡng mở vỏ sò, từng chút từng chút bò ra khỏi vỏ sò.
Đôi mắt đỏ tươi của Hughes ánh lên sự dịu dàng, trên người hắn sớm đã không còn chút vết máu nào. Hắn đặt Sở Huyền lên chiếc đệm nhung, cẩn thận súc miệng cho cậu, rồi đút cậu uống một ly sữa dê.
Sở Huyền ngoan ngoãn ngồi trên đệm mềm, nhấp từng ngụm sữa dê nhỏ. Uống xong, cậu còn tự mình nâng bàn tay bé xíu lên, dùng mu bàn tay lau khóe miệng.
Cậu ngây người nhìn thẳng vào thau thịt cá cách đó không xa, ngón tay nhỏ xíu chỉ vào đó, rồi ngửa đầu nhìn Hughes. Đôi mắt to tròn, trong veo chớp liên hồi : “Muốn ăn thịt cá.”
Hughes nhéo nhẹ gương mặt nhỏ bé ngoan ngoãn của Sở Huyền: “Được.”
Sở Huyền ăn hết phần thịt cá Hughes đưa đến miệng, ăn một cách ngon lành.
Sau khi Sở Huyền ăn xong, Hughes lau sạch khóe miệng dính mỡ cho cậu, ánh mắt dịu dàng, “Muốn đi bắt cá không?”
Sở Huyền lắc lắc đầu, mi mắt rũ xuống, ngáp một cái, lại muốn bò về vỏ sò của mình ngủ bù.
“Em không thể ngủ nữa, tiểu Đế Nhĩ của ta.”
Hughes đặt Sở Huyền lên túi áo, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu : “Vậy hôm nay em muốn đi đâu?”
Sở Huyền lắc lắc cái đầu vẫn còn mơ màng, bàn tay nhỏ nắm chặt mép túi áo của Hughes. Sau một hồi suy nghĩ, giọng nói non nớt cất lên :“Đi bờ biển!”
“Được thôi.”
Hughes mang theo vỏ sò của cậu đi đến bãi cát. Hoàng hôn đã buông xuống, rặng mây phản chiếu lộng lẫy trên mặt biển.
Sở Huyền ủ rũ ngồi trên bãi cát, buồn bã vo vo đống cát thành một đống nhỏ.
Bất chợt, một con cua nhỏ dùng chiếc càng bé xíu lật đổ "pháo đài" cát mà cậu vừa xây.
“Hửm?” Sở Huyền sững người, muốn vươn tay bắt lấy kẻ đầu sỏ.
Nhưng chú cua nhỏ đã nhanh chóng rụt mình vào cát rồi chạy mất.
Sở Huyền chống nạnh. Lẽ nào cậu lại không bắt được một con cua nhỏ bé thế này?
Cậu đứng dậy, lần theo dấu vết chú cua bỏ chạy. Đi được vài bước, cậu nhào người xuống cát, quyết tâm bắt lấy con cua kia.
Sở Huyền đi ngày càng xa Hughes. Cậu bám sát theo vệt lằn gồ lên trên cát, rồi đột nhiên một cú nhào mạnh xuống. Thật đáng tiếc, con cua nhỏ đã chạy thật nhanh xuống biển.
Sở Huyền thở dài, chống eo ngẩng đầu lên. Cách đó không xa, một con sóng lớn dâng cao chắn tầm mắt cậu, thế nước ào ào kéo tới.
Sở Huyền sợ hãi lùi lại vài bước.
Ngay khoảnh khắc con sóng dữ dội sắp nuốt chửng Sở Huyền, một luồng khói đỏ nhanh chóng quấn lấy cậu, Sở Huyền được Hughes nắm chặt trong tay.
Hughes kiểm tra xem cậu có bị thương không, rồi sửa lại lọn tóc rối bời cho Sở Huyền : “Sao thế?”
Sở Huyền bĩu cái môi nhỏ, chỉ vào "pháo đài" bị phá hủy trên mặt đất.
Hughes lập tức hiểu ra.
Rất nhanh sau đó, Sở Huyền ngồi trên tảng đá bên bờ biển gặm quả mâm xôi, bên cạnh đặt một thùng cua lớn.
Sở Huyền thoải mái đung đưa đôi chân nhỏ, ánh mắt hướng về phía hoàng hôn dịu dàng.
Hughes thấy Sở Huyền cứ mãi dõi mắt về phía mặt biển xa xăm, hắn nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cậu : “Muốn đi tới đó không? Ta có thể đưa em đi ngay bây giờ.”
Sở Huyền nhai quả mâm xôi, không chút hứng thú lắc đầu.
Bởi vì cậu biết, nơi xa xăm kia, ngoài biển ra, vẫn chỉ là biển mênh mông.
Cậu dần cảm thấy cuộc sống trên hoang đảo này càng lúc càng tẻ nhạt vô vị. Cây ăn quả vĩnh viễn chỉ có mấy loại đó, cá biển lần nào cũng kết thành đàn để cậu bắt, mỗi ngày cậu chỉ có ăn rồi ngủ. Cậu và Hughes đã trải qua một mùa thu đông ở đây, cứ như thể đã trôi qua mười năm…
Sở Huyền đặt nửa quả mâm xôi đang gặm dở xuống, thở dài.
Cậu đột nhiên bắt đầu nhớ đến cuộc sống ôn thi đại học ở thế giới hiện thực. Nếu cậu không rơi vào cái nơi quỷ quái này, hẳn cậu đã an nhàn trải qua học kỳ đầu tiên của đại học rồi.
Sở Huyền suy sụp, lại thở dài một hơi đầy vẻ "ông cụ non".
Hughes nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Sở Huyền. Hắn nhẹ nhàng đặt cậu lên ngón tay xương xẩu tái nhợt, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Tiểu Đế Nhĩ của ta sao vậy?”
Sở Huyền ngước mắt đối diện với Hughes, môi nhỏ mấp máy, nhẹ giọng nói : “Đi ra ngoài.”
Cậu nhớ Hughes đã từng nói, hắn sẽ dẫn cậu rời khỏi nơi này.
Đôi con ngươi đỏ tươi của Hughes ánh lên vẻ dịu dàng, “Em muốn rời khỏi đây sao?”
“Vâng!” Vừa nghe đến hai chữ "rời đi", đôi mắt to tròn, sáng rỡ của Sở Huyền lập tức trở nên lấp lánh, cậu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
“Mau đi.” Hughes nhéo bàn tay nhỏ của Sở Huyền: “Tin ta, Đế Nhĩ, ta sẽ mang em rời khỏi nơi này.”
Hughes nhẹ nhàng đặt Sở Huyền trở lại vỏ sò, vuốt ve hoa văn màu tím lam nhạt của vỏ sò, kiên nhẫn dỗ dành cậu : “Chúng ta sẽ đến Tư Gia Hải bắt cá, đến Tô Khoa Tư Quả Trấn hái loại mâm xôi em thích nhất… Ta sẽ cho em mọi thứ em muốn.”
Khóe môi mỏng tái nhợt của Hughes cong lên, hắn nói bằng giọng điệu dịu dàng nhưng có phần bệnh hoạn: “Sau đó, ta muốn giấu em đi, muốn em hoàn toàn thuộc về về ta.”
“ Đế Nhĩ em phải nhớ kỹ.” Hughes cúi xuống khẽ hôn lên gáy Sở Huyền, đôi mắt đỏ đậm : “Ta mới là thần linh của em… Thần linh vĩnh viễn không rời xa em.”
Sở Huyền run rẩy, ánh mắt mong đợi trong cậu dần nhạt đi, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi nóng.
Điên rồi, tên ác quỷ này tuyệt đối đã phát điên.
Bên hồ nước nhỏ của Sở Huyền có thêm một thùng nước mới, dùng để nuôi những con cua nhỏ Hughes bắt giúp cậu.
Sở Huyền rất hứng thú với những sinh vật nhỏ này, cậu ngồi xổm bên cạnh thùng nước quan sát rất lâu, yên lặng co lại thành một khối nhỏ.
“ Đế Nhĩ, đến giờ uống sữa dê rồi.”
Sở Huyền đang chăm chú nhìn hai con cua nhỏ đang đánh nhau, tiện miệng đáp lại bằng giọng nói non nớt : “Vâng.”
Nhưng Sở Huyền không có ý định đứng dậy chút nào, đôi mắt tròn xoe mở rất lớn, bàn tay nhỏ nắm chặt vì căng thẳng.
Dường như con cua màu đỏ nhạt sắp thắng rồi.
Vài phút sau.
Sở Huyền đang xem say sưa bỗng nhiên bị Hughes nhấc lên. Cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị Hughes đặt mạnh xuống chiếc đệm nhung.
Sở Huyền chột dạ liếc nhìn đôi mắt đỏ u tối của Hughes, rồi tự mình bưng cốc nhỏ lên, nhấp từng ngụm sữa dê.
“Như vậy mới ngoan.” Đôi mắt đỏ thẫm của Hughes lại ánh lên sự dịu dàng, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Sở Huyền.
Đêm đã khuya, gió lạnh luồn qua cửa sổ hang động.
Sau khi Sở Huyền súc miệng xong, Hughes sắp xếp cậu vào chiếc ổ nhỏ mềm mại, “Ngủ đi, hy vọng trong giấc mơ còn có thể gặp lại em.”
Hughes nhắm mắt nằm cạnh Sở Huyền, ngón tay lạnh lẽo vẫn dán vào má cậu, thỉnh thoảng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Sở Huyền hắt hơi một cái, cậu hít hít mũi, liếc nhìn Hughes bên cạnh. Theo kinh nghiệm những đêm trước, đêm nay Hughes có khả năng lại tái phát bệnh.
Sở Huyền lén lút trượt ra khỏi ngón tay của Hughes, bò ra khỏi chiếc ổ ấm áp.
Hughes vẫn nhắm mắt, cất tiếng, “ Đế Nhĩ, em lại muốn đi ăn vụng mâm xôi sao?”
“Không có.” Sở Huyền túm lấy chiếc chăn nhỏ của mình, nhẹ nhàng đi đến bên đầu Hughes, trải chiếc chăn mềm mại của mình ra.
Sau đó, cậu nhón mũi chân, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng che lên mắt trái của Hughes.
Hughes nhắm hai mắt, một luồng hơi ấm lan tỏa từ mắt trái.
Một lúc lâu sau, hàng mi hắn rung động, khóe môi cong lên một cách bệnh hoạn : “Có lẽ em thật sự là từ thiên đường rơi xuống.”
Bàn tay nhỏ che mắt trái Hughes rất lâu, đến khi màn đêm sâu thẳm, Sở Huyền mới ngáp một cái, cuộn tròn ở cổ Hughes, dán vào chiếc cổ lạnh lẽo của hắn mà đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm, quanh thân Hughes lóe lên làn sương Huyết Hắc Sắc , cơn đau nhói như dao cắt nối gót kéo đến.
- Huyết Hắc Sắc : màu đen đỏ
Máu từ mắt trái hắn chảy xuống trán Sở Huyền, cậu theo bản năng bừng tỉnh.
Sở Huyền gần như ngay lập tức biến trở lại hình người. Cậu lấy tay che lên mắt trái của Hughes, tay kia ôm lấy lưng hắn, động tác nhẹ nhàng nhưng tay lại khẽ run.
Hơi ấm nóng lan tỏa về phía Hughes. Đôi mắt trái đau đớn được thiếu niên xinh đẹp nhẹ nhàng che lại, cơn đau trên người hắn dần dần bị đè nén.
Hắn cố gắng chống đỡ sức lực còn lại, dùng bàn tay xương xẩu lạnh lẽo xoa lên gương mặt trắng nõn của Sở Huyền.
Ánh mắt Sở Huyền hơi kinh ngạc, giọng nói rất khẽ :“ Ngươi còn đau không?”
Hughes áp trán mình vào trán Sở Huyền, cơ thể tái nhợt và suy yếu. Ngón tay xương xẩu lạnh lẽo của hắn vuốt ve đôi môi hồng nhuận, mê người của Sở Huyền, ánh mắt tối tăm.
Hắn thật may mắn, trong những đêm đen thống khổ khó qua, hắn có Sở Huyền an ủi và chữa lành.
Cơ thể hắn tàn tạ, xấu xí và gớm ghiếc, dơ bẩn đến mức chính hắn cũng căm ghét tột cùng.
Nhưng Sở Huyền chưa bao giờ sợ hãi hắn.
Cậu thuần khiết, dịu dàng, trắng tinh không tì vết, ấm áp như một đốm lửa.
Hughes khàn khàn đáp lại : “Không đau.”
Sau đó, hắn hôn lên chiếc cổ trắng nõn của thiếu niên một nụ hôn thành kính và lưu luyến.
Quang Minh Thần Điện trưng bày tượng thần Sáng Thế Chi Thần bằng vàng. Khắp nơi trong Thần Điện đều lộng lẫy vàng son, ánh sáng thần thánh chói lòa chiếu rọi.
Giữa Thần Điện rộng lớn có 999 bậc thang vàng rực, trên thần tọa được khắc họa hoa văn mặt trời huy hoàng. Vị thần ngồi trên ghế dùng tay vuốt ve viên hồng ngọc trên quyền trượng, giọng nói trầm ấm nhưng không thiếu sự nhân từ :“Ta biết nên trừng phạt ngươi như thế nào, tên tội đồ bất tử.”
“Quái vật này đã tồn tại gần 600 năm, bất tử bất lão” Vị phó thần thứ nhất cung kính nói : “Xin hỏi ngài định trừng phạt hắn thế nào?”
Vị Chủ Thần trên ghế trầm mặc rất lâu, ánh sáng từ viên hồng ngọc trên quyền trượng chậm rãi lan tỏa ra ngoài Thần Điện.
“Nếu đã không thể đánh bại linh hồn suy sụp của hắn, thì hãy khiến hắn mất đi thứ quý giá nhất.”
……
Sở Huyền đang gặm quả mâm xôi thứ năm, thỉnh thoảng liếc nhìn Hughes đang nhìn chằm chằm mình.
Cậu cắn một miếng nhỏ, rồi kiêu ngạo giơ quả mâm xôi trong tay lên, giọng nói non nớt :“Này.”
Ta biết ngươi muốn ăn mâm xôi của ta.
“Em ăn đi, nhóc con.” Hughes dùng lòng bàn tay lau đi vệt nước nơi khóe miệng Sở Huyền, đáy mắt tối tăm mang theo vẻ cưng chiều : “Ta không cần.”
Sở Huyền lại ôm một quả mâm xôi mới, cẩn thận lau sạch sẽ, rồi giơ lên đặt vào ngón tay xương xẩu của Hughes : “Này, quả mới.”
Đôi mắt to tròn, trong veo của Sở Huyền tràn đầy sự chân thành, ánh mắt dịu dàng như một hồ nước trong.
Ánh mắt Hughes đắm chìm trong đó, hắn nắm lấy quả mâm xôi trong tay mình.
Bên ngoài hang động, mặt trời chói chang, ánh nắng gay gắt chói mắt rọi qua khung cửa sổ. Ánh sáng trắng chói lòa chiếu vào hang động yên tĩnh và hòa bình, tạo ra một vết nứt lớn trên tường.
Sở Huyền sợ hãi run rẩy, quả mâm xôi trong tay cậu rơi xuống đất.
Hughes khoác lên người Sở Huyền một tấm chắn bảo vệ màu đỏ, ôm cậu vào ngực.
Ánh sáng trắng và sương khói Huyết Hắc Sắc va chạm, làm vỡ nát đồ đạc và bức tường gỗ trong hang động. Lực va chạm cực lớn khiến mọi thứ tan tành, Sở Huyền run rẩy co ro trong tay Hughes.
Hughes che chở cậu :“Đừng sợ.”
Ánh sáng trắng và Hughes giằng co không dứt, cơn đau trên người Hughes ngay lập tức gào thét trong cơ thể hắn.
Hughes bắt đầu kiệt sức, nửa quỳ trên mặt đất, máu tươi trào ra từ mắt trái đỏ tươi, ánh mắt lạnh lẽo và dữ tợn : “Lão già kia, ngươi vĩnh viễn đừng mơ tưởng có thể tiêu diệt ta.”
“Thật sao, tội đồ Cổ Phổ La - Hughes.” Giọng nói từ trên cao vọng xuống, vang vọng khắp hòn đảo nhỏ : “Ngươi vẫn kiêu ngạo như vậy.”
Sở Huyền dán vào ngực Hughes, cố gắng hết sức để giảm bớt cơn đau trên người hắn. Khóe mắt cậu đỏ hoe, không ngừng run rẩy.
Máu của Hughes dính trên tay cậu, xúc cảm lạnh lẽo khiến Sở Huyền vô cùng bất an.
“Rầm!”
Sau một tiếng động lớn, ánh sáng trắng và sương khói Huyết Hắc Sắc triệt tiêu. Lực va chạm khủng khiếp khiến Hughes phun ra một ngụm máu đen.
Sở Huyền bị ánh sáng trắng cuốn lên không trung. Đôi mắt đỏ tươi khát máu của Hughes ánh lên sát ý lạnh lẽo.
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️
Xin lỗi vì bây giờ mới ra chương nha , tại mấy tuần nay tui bị khủng hoảng tinh thần quá mức , cộng thêm việc bạn trọ nữa nó đè ép tinh thần tui quá nhiều nên tui k thể ra chương đc , xin lỗi mọi người nha .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro