Chương 104: Cuồn cuộn như thủy triều
Nếu nói trước đó mọi người còn e ngại về trò chơi này vậy thì hiện tại đã bộc bạch sự cuồng nhiệt đáng sợ đó ra.
Mọi người đều hô hào khẩu hiệu, giơ băng biểu ngữ và bảng hiệu lên đi trên đường, có thể thấy nhiều người đi đường tụ tập lại với nhau nhiệt tình hô hào giới thiệu "Địa Cầu".
"Đây là tựa game hay nhất mà tôi từng chơi! Nếu bạn chưa thử chắc chắn sẽ hối hận!"
Bọn họ vây quanh mọi người, trong tiếng đám đông vồn vã có thể miễn cưỡng nghe rõ được vài câu, tất cả đều là lời ca tụng khen ngợi trò chơi: "Trong trò chơi còn có thần linh, chỉ cần bạn ước nguyện thì sẽ có cơ hội biến nguyện vọng thành hiện thực."
Người đi đường bị vây quanh có hơi khó hiểu, luống cuống nói mình cũng chơi nên không cần phải giới thiệu, mà đám người kia vốn không chịu bỏ qua, bọn họ túm anh ta lại hỏi đã chơi đến level 10 chưa, đã nhìn thấy nhiệm vụ thần linh chưa...
Người qua đường không hiểu gì sất, chỉ mông lung gật đầu.
Đám người kia lập tức kích động nói về sự vĩ đại của thần, thậm chí còn có người còn lấy mình làm ví dụ, nói người thân của mình chết lúc dung hợp nhưng sau khi cầu xin thần linh thì lại trở về bên cạnh.
Vẻ chần chừ của người đi đường dần biến thành do dự, cuối cùng họ nửa tin nửa ngờ.
Lâm Chiếu Hạc đứng trên lầu nhìn thấy cảnh tượng này cảm thấy đám người đó đã điên rồi, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện ra không chỉ có mỗi bọn họ phát điên.
Mà tất cả mọi người trên mạng cũng như vậy.
Chuyện quái thú đêm qua đột nhiên biến thành khí cầu nổ tung thành vô số dải lụa đã bị quay lại phát tán trên mạng, người đăng video chính là một người nào đó đã được Lâm Chiếu Hạc cứu, trong điện thoại của anh ta còn quay lại cảnh thê thảm của mọi người khi gặp tai nạn và những người đã chết thảm dưới màn tuyết kia, tất cả đều hiện rõ ngay trước ống kính.
Thi thể không trọn vẹn, người người khóc lóc khiến ai xem video cũng không đành lòng. Trong video, lúc con quái thú to lớn kia sắp ngã xuống thì mọi người cũng không cảm thấy vui mừng vì đã chiến thắng...
Đây không phải là một bộ phim hay tác phẩm tận thế, cảnh tượng con quái thú to lớn đè xuống hàng vạn thi thể dưới chân sẽ trở thành vết thương trong lòng mọi người. Vết thương này không thể chữa trị, mãi mãi không biết mất mà càng ngày càng thối rữa mục nát, mọi người chỉ có thể nhìn không làm được gì.
Đúng lúc này tiếng cầu nguyện vang lên, trước khi chết con quái thú đã kêu gào đau khổ bất lực đến cùng cực, xen lẫn với đó là tiếng gào khóc của đứa trẻ, âm thanh hệt như một bộ phim tận thế.
Toàn thế giới là màu xám, mọi người đứng ven đường nhìn bóng tối trên đỉnh đầu, vẻ mặt sững sờ tuyệt vọng... Mãi đến khi, mãi đến khi hàng ngàn bông tuyết rực rỡ sắc màu rơi xuống, con quái thú phình to giống một quả khí cầu rồi vỡ tung trước mặt mọi người như thể đang chúc mừng lễ Giáng Sinh.
Trong video, Lâm Chiếu Hạc nghe thấy tiếng mọi người reo hò, dù vậy tiếng reo hò ngoài video vẫn vang dội nhiệt liệt hơn.
Bên dưới video có khoảng mười mấy ngàn người bình luận, đồng thời còn tăng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một bình luận được đẩy lên top nói mọi người xem video đi, trong video chính là thần linh trong trò chơi "Địa Cầu", ngài ấy vừa từ bi vừa dịu dàng, yêu thương những tín đồ thành kính của mình và sẵn lòng thực hiện tất cả ước nguyện của họ.
Giọng của phái phản đối hoàn toàn bị áp đảo, tất cả mọi người tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, cố gắng túm chặt lấy hy vọng duy nhất trong tay.
Chỉ trong vòng một đêm, hầu hết mọi người đều đứng về phái ủng hộ.
"Không còn cách nào khác, sau khi dung hợp, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ mất đi khu sinh tồn cuối cùng, đã như vậy rồi còn cần gì cách khác nữa?"
"Đúng đó đúng đó, nếu thần linh từ bi đó đi đến thế giới thật thì..."
"Nếu đến thật thì tốt biết bao."
...
Như thủy triều bị cuốn theo mặt trăng, âm thanh ồn ào dồn dập đã lấn át tất cả. Lý trí trước đó đã hóa hư không, mọi người chìm đắm vào dòng thủy triều cuồng nhiệt.
Lâm Chiếu Hạc nhìn màn hình máy tính, cảm giác quả thực mình không phù hợp với thế giới này.
Cùng lúc đó, độ nổi tiếng của game online "Địa Cầu" ngày càng gia tăng, lúc Lâm Chiếu Hạc đăng nhập vào trò chơi thì độ nổi tiếng đã tăng quá mười tỷ, đây là một con số khủng khiếp vì sau khi dung hợp loài người đã bỏ mạng rất nhiều, dân số hiện tại chưa đến mười lăm tỷ, nói cách khác đã có xấp xỉ hai phần ba dân số đã chơi trò chơi này, đồng thời còn cố gắng tìm hiểu về "Thần" trong truyền thuyết kia.
Tương tự như quỹ đạo phát triển của lịch sử, nếu không có gì bất ngờ thì hắn sắp trở thành nhân vật giả tưởng nổi tiếng nhất trong lịch sử nhân loại, trên thực tế, độ nổi tiếng của hắn sẽ chuyển thành thực thể và ảnh hưởng đến thế giới thật.
Đột nhiên Lâm Chiếu Hạc nhận ra mình đang chứng kiến một sự kiện lịch sử, một sự kiện lịch sử đáng sợ, lý trí của đám người cuồng nhiệt ấy sẽ dần tan biến trở thành một tập thể mất ý thức, cho dù có tiếng lay tỉnh cũng sẽ nhanh chóng bị áp đảo.
Nhân vật của Lâm Chiếu Hạc đứng ở một nơi đông đúc nhưng vẫn cảm thấy cô đơn, cậu dần nghĩ đến hậu quả mà đám người điên cuồng này đem lại thì sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Cậu có hơi lo cho Trang Lạc nên vội gọi cho hắn.
Không ai nghe máy.
Lâm Chiếu Hạc gọi thêm vài lần nhưng vẫn không liên lạc được, ngược lại Lâm Yên gửi một tin nhắn đến hỏi cậu đang ở đâu, nói cậu chú ý an toàn một chút.
"Làm sao vậy?" Lâm Chiếu Hạc kỳ quái hỏi.
"Mọi người điên hết rồi." Lâm Yên nói: "Bọn họ bắt đầu xử lý những người không chơi game..."
Lâm Chiếu Hạc: "..." Đây quả thực là sóng này chưa lặng sóng sau đã ập đến.
Lâm Chiếu Hạc hỏi: "Cậu có biết Trang Lạc đi đâu không?"
Lâm Yên đáp: "Không biết."
Lâm Chiếu hạc suy nghĩ một lúc, cũng không dám nói nhiều về Trang Lạc cho Lâm Yên, dù sao bây giờ chỉ có một mình cậu biết chuyện Trang Lạc là thần...
Mọi người điên rồi, cả thế giới cũng hoảng loạn theo.
Trang Lạc biến mất ba ngày, dù Lâm Chiếu Hạc có gọi cũng không gọi được, mà ba ngày này ngoại trừ Lâm Chiếu Hạc ra thì dường như ai cũng gặp chuyện tốt.
Khu dung hợp bắt đầu biến mất với tốc độ kinh người, những loại sinh vật giả tưởng có hại với con người cũng vậy.
Những khu dung hợp cấp S không thích hợp để loài người sống lại trở về như lúc ban đầu. Lâm Chiếu Hạc lại thấy công viên rừng rậm mà lâu rồi cậu chưa nhìn thấy, khung cảnh quen thuộc khiến cậu cảm giác như đã trôi qua được mấy đời, cậu nhớ đến những khoảnh khắc tươi đẹp lúc trước, nhớ về cha mẹ mình hay thích đi dạo, thậm chí còn nhìn thấy cửa tiệm nhỏ trong công viên, mặc dù không có nhân viên cửa hàng nhưng cách bài trí vẫn giống hệt như trong trí nhớ cậu.
Thật sự loại cảm giác này rất khó để hình dung, giống như vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, nhận ra cuộc sống lại quay về quỹ đạo cũ, bọn họ cũng có thể sống như trước kia...
Lâm Chiếu Hạc đã phản ứng như vậy, lại càng không phải nói về những người khác.
Mọi người nói thần linh trong trò chơi đã đến thế giới thật rồi, bắt đầu giúp tín đồ của hắn thực hiện nguyện vọng, thế là bầu không khí cuồng nhiệt lại càng sôi trào hơn, đầu phố ngõ hẻm đều dán đầy miêu tả về thần linh, còn có người đóng thành tập sách phân tán mọi nẻo, chỉ hận không thể phát cho mỗi người một cuốn.
Kế hoạch tạo thần đã thành công ngoài mong đợi.
Lâm Chiếu Hạc lại không cảm thấy vui mừng là bao, cậu vẫn còn gọi cho Trang Lạc, đồng thời quyết định nếu hôm nay không gọi được cho hắn cậu sẽ đến máy chủ tìm.
Nhưng xế chiều hôm đó, Trang Lạc biến mất cuối cùng cũng quay lại, Lâm Chiếu Hạc vừa ra ngoài một chuyến trở về thì đã thấy hắn ngồi trên ghế sô pha xem tivi với vẻ mặt đầy vô tội, trên tivi đang chiếu thông tin về thần linh, dường như hắn cảm thấy hơi nhàm chán nên chống cằm đổi kênh khác.
Lâm Chiếu Hạc thấy vậy nổi giận, xông lên đánh Trang Lạc hai cái, nói Trang Lạc mẹ nó anh muốn chơi trò trốn tìm à?
Trang Lạc bị đánh có hơi tủi thân, cau mày khẽ nói: "Sức lực của Tiểu Hạc càng ngày càng lớn, đánh anh đau muốn chết."
Lâm Chiếu Hạc nói: "Anh chạy đi đâu vậy? Em rất lo lắng, còn định chạy đến căn cứ tìm nữa!"
Trang Lạc đáp: "Không phải suýt bị lộ thân phận sao, bị bắt đi thẩm tra."
Lâm Chiếu Hạc: "Hả? Bọn họ phát hiện anh là người đó rồi?"
Trang Lạc lắc đầu: "Chỉ nghi ngờ thôi, không có bằng chứng."
Đúng vậy, thời gian xuất hiện của Trang Lạc rất kỳ lạ, nếu không phải bản thân Lâm Chiếu Hạc là tác giả thì cũng sẽ không nghĩ về hắn như vậy, vừa nghĩ đến Trang Lạc làm thần, mỗi ngày đều phải thực hiện mấy nguyện vọng của họ Lâm Chiếu Hạc cảm thấy mình sẽ không thể chịu nổi, vậy thì phải làm sao bây giờ.
"Nhưng không giấu được quá lâu." Trang Lạc cũng không để ý lắm: "Bị phát hiện thì thôi."
Lâm Chiếu hạc hỏi: "Vậy anh sẽ không bị bọn họ nhốt lại đúng không?"
Trang Lạc chớp mắt: "Nhìn anh rất giống người sẽ bị bọn họ hại sao?"
Lâm Chiếu Hạc cảm thấy có lý, dựa vào biểu hiện của Trang Lạc, tên này hoàn toàn không phải thần linh đơn thuần như trong tưởng tượng mà là một nhà tư bản độc ác, sợ là sẽ tóm tất cả các tín đồ nhà mình đến tăng ca cả lũ. Lâm Chiếu Hạc cảm thấy hắn thực sự khác xa so với nhân vật trong game, thế là vội ho một tiếng: "Đúng rồi, đưa nhân vật của anh cho em chơi đi."
Trang Lạc nói: "Đi thôi."
Trước đó muốn chơi nhưng lại bị người ta làm ngắt đoạn, cuối cùng lần này Lâm Chiếu Hạc cũng được toại nguyện, cậu nhìn thấy nhân vật của Trang Lạc, hắn cấp hai trăm, nhưng sau khi vào lại đứng trong một khoảng không tối đen không nhìn thấy được thứ gì cả.
"Đây là gì?" Lâm Chiếu Hạc khó hiểu.
"Trò chơi đó." Trang Lạc nói: "Không phải trước đó đã nói cho em thần linh yêu cầu người yêu khiến hắn biến mất sao."
Lâm Chiếu Hạc đáp: "Đúng vậy, nhưng người yêu hắn sẽ không đồng ý thật đó chứ?" Cậu cảm thấy nếu như là bản thân cậu thì cậu sẽ không đồng ý, không phải là thần linh biến thế giới trở nên tồi tệ hơn mà là do những người tham lam kia.
"Không biết nữa, chắc là đồng ý rồi." Trang Lạc nói: "Nếu không tại sao thế giới lại tối đen như vậy." Nhân vật của hắn đi đến cốt truyện cuối cùng, rơi vào bóng tối vô tận, bóng tối ấy dường như là điềm báo trước tương lai của nhân loại sau này, sâu trong đó ẩn chứa những điềm gở.
Lâm Chiếu Hạc nhìn chằm chằm vào màn hình không đáp, cậu điều khiển nhân vật đi qua đi lại nhưng vẫn không chạm đến ranh giới, lúc này nhân vật của Trang Lạc như bước vào chiều không gian khác, chỉ còn lại khoảng không tối tăm trống rỗng.
Tâm trạng Lâm Chiếu Hạc cực kỳ sa sút.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Lâm Chiếu Hạc hỏi.
Trang Lạc lạc quan hơn Lâm Chiếu Hạc rất nhiều, hắn nói: "Không sao, chờ anh xử lý tất cả khu dung hợp trước, biến trái đất thành nơi con người có thể sinh sống rồi nói tiếp."
Cũng chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó, Lâm Chiếu Hạc nghĩ đến những tín đồ cuồng nhiệt trên internet kia, cậu chỉ có thể che giấu thân phận của Trang Lạc không để ai phát hiện.
Dường như chỉ trong một đêm tình hình đã khá hơn, rất nhiều khu dung hợp dần trở về như cũ, mức độ dung hợp cũng giảm đều. Trong cuộc sống ngày thường của mọi người luôn có một vị thần hộ mệnh vô hình đang lần lượt trả lại khu sinh tồn cho họ, xem ra mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Mãi đến khi có một người đăng tải một bài viết, đó là người chơi level 100, dùng cách hành văn cuốn hút của mình để miêu tả về thay đổi cốt truyện cuối cùng và thần linh cực kỳ kinh khủng.
"Đó là một cái bẫy..." Người đó nói: "Đừng tin những thứ ngoại lai kia, nó sẽ chỉ khiến thế giới ngày càng sụp đổ."
"Không phải thứ khiến thế giới ngày càng sụp đổ là loài người tham lam sao?" Có một bình luận phản bác lại: "Tại sao cứ mãi oán trách thần linh vậy?"
"Thần linh sẽ thực hiện bất kỳ nguyện vọng gì." Người đăng bài nói: "Cậu có từng tưởng tượng rằng nếu nguyện vọng gì cũng trở thành hiện thực sẽ đáng sợ biết bao nhiêu không?"
"Ha ha." Người kia cười: "Nếu như vậy, tôi hy vọng cả nhà tên XX chết hết đi cho rồi..."
Lâm Chiếu Hạc nhìn thấy bài viết này, cậu hít một hơi rồi quay lại nhìn Trang Lạc.
Trang Lạc đang gặm một quả táo, đương nhiên cũng nhìn thấy, hắn chớp mắt, cười nói: Tiểu Hạc, anh phát hiện ra..."
Lâm Chiếu Hạc: "Hửm?"
Trang Lạc nói: "Hình như anh không phải là vị thần từ bi mà họ muốn."
Lâm Chiếu Hạc: "..."
Trang Lạc vẫn kiên định, hắn chưa từng do dự hay tỏ vẻ gì trước những nguyện vọng này, quả thực khác xa với vị thần linh từ bi dưới ngòi bút của Lâm Chiếu Hạc.
Lâm Chiếu Hạc khó hiểu hỏi: "Anh thực sự là do em viết ra sao?"
Trang Lạc chẳng biết xấu hổ: "Không tin thì tối em thử xem sao, đảm bảo hoàn hảo hệt như em miêu tả."
Lâm Chiếu Hạc: "..." Anh càng ngày càng không biết xấu hổ.
-----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Chiếu Hạc: Em hy vọng sẽ được tăng lương!
Trang Lạc: Anh là thần linh nên nguyện vọng gì cũng sẽ thực hiện, tăng tăng tăng.
Nhân viên khác: Tôi cũng hy vọng được tăng lương.
Trang Lạc: Hôm nay cậu có tăng ca không? Có thì tăng lương.
Lâm Chiếu Hạc: ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro