Chương 11. Chư thần rút lui
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, mây mù dày đặc che kín bầu trời. Rõ ràng giờ là mùa hè nóng nực, nhưng có một sự lạnh lẽo không thể lý giải khi đi dạo trong thôn. Không giống như tối hôm qua, hôm nay thấy người dân đang đi vòng quanh. Họ làm ngơ với sự xuất hiện của Lâm Chiếu Hạc như thể họ không nhìn thấy cậu, Lâm Chiếu Hạc đi về hướng đông, quay tây, quay lại, sau đó quay vào nhà thờ tổ ở cạnh cổng thôn.
Nhà thờ tổ nhìn từ bên ngoài thì rất hoành tráng, được trang hoàng bằng đèn lồng đỏ và dải lụa đỏ, thoạt nhìn không giống nhà thờ tổ mà là một lễ đường được chuẩn bị đặc biệt cho những người mới đến.
Theo tình tiết trong phim, Từ Uyên đã về sớm hơn dòng thời gian hiện tại vài ngày, sau khi trải qua cô đơn và sợ hãi, Từ Uyên đã bị giết vào ngày cha mẹ anh được chôn cất. Anh không biết ai đã giết mình và khán giả cũng vậy, đó có lẽ là điều khiến bộ phim trở nên thú vị. Khán giả là Từ Uyên, đến chết cũng không rõ tại sao lại chết, là ai đã giết mình.
Cánh cửa nhà thờ tổ trước mặt Lâm Chiếu Hạc bị khóa bằng xích sắt, cậu cẩn thận quan sát bên trong qua khe cửa.
Ở chính giữa nhà thờ tổ có một bức tượng đá to lớn được che bằng một tấm vải đỏ, chỉ có thể nhìn thấy nửa bức tượng. Ban đầu Lâm Chiếu Hạc tưởng là một bức tượng Phật, nhưng có điều gì đó không ổn, bàn tay dưới bức tượng đá không có dấu ấn giống như một bức tượng Phật, mà giống như đang giữ một đôi chân bị gãy, có nhướn người lên cũng không nhìn rõ được. Trong ấn tượng của Lâm Chiếu Hạc, không có tượng Phật nào như thế này, khi cậu muốn nhìn kỹ hơn thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt cậu.
Người đó mặc đồ đen, có vẻ là một người dân trong thôn, anh ta chậm rãi đi về phía trước, và cúi xuống trước tượng Phật. Lâm Chiếu Hạc vốn tưởng rằng anh ta định quỳ xuống, nhưng ai biết rằng mặc dù cong eo nhưng đầu gối lại không cong, sau đó bắt đầu bò quanh phòng với tư thế kỳ lạ bằng bốn chi. Anh ta vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm những ngôn ngữ kỳ lạ, Lâm Chiếu Hạc nghe không hiểu câu nào.
Theo sau hành vi kỳ quái của người đàn ông này, một số biến hóa nhỏ xíu cũng diễn ra trong nhà thờ tổ, Lâm Chiếu Hạc nhìn kỹ thì thấy tấm vải đỏ che tượng đá bị một lực vô hình vén lên từng chút một, lộ ra thêm đôi tay. Đôi tay đó nắm lấy những bộ phận trên cơ thể người từ bàn chân, đến chân, đến cánh tay -
Còn người đàn ông đang bò trên mặt đất chỉ còn lại đôi mắt trắng dã, cơ thể không ngừng co giật, trông vô cùng quái dị.
Vào lúc căng thẳng này, lưng của Lâm Chiếu Hạc đột nhiên bị đẩy mạnh - cậu đột nhiên lảo đảo, va vào cửa nhà thờ tổ. Cánh cửa vốn được khóa bằng xích sắt kiên cố vậy mà dễ dàng bị cậu đẩy ra! Lâm Chiếu Hạc ngã xuống đất, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông kia bò về phía mình với vẻ mặt dữ tợn.
Lâm Chiếu Hạc hét lên, may mà cậu phản ứng nhanh, cậu lăn lê bò trườn lao ra khỏi nhà thờ tổ, không dám quay đầu nhìn lại, bỏ chạy với tốc độ một trăm mét. Cuối cùng khi dừng lại, cậu liên tục thở dốc.
"Đệt, làm mình sợ chết khiếp." Lâm Chiếu Hạc mồ hôi nhễ nhại, "Làm mình sợ chết khiếp -" Cậu thở gấp một lúc lâu, gần như thở không ra hơi.
Chỉ trong chốc lát, bầu trời càng ảm đạm hơn. Cậu vừa run rẩy vừa đi về phía trước, trong đầu toàn những hình ảnh vừa thấy.
Trong thôn chỉ có một con đường, Lâm Chiếu Hạc đi bộ một hồi cuối cùng cũng tới cửa nhà.
Trước khi đi vào, cậu đã nhìn thấy một bà cụ đang đứng ở cửa nhà Từ Uyên, bà ta nhìn cậu với một nụ cười kỳ quái trên mặt.
Lâm Chiếu Hạc chậm rãi hỏi: "Cụ bà, bà có chuyện gì vậy?"
Khẩu âm của bà cụ rất nặng, Lâm Chiếu Hạc gần như không hiểu, bà ta nói: "Tôi là hàng xóm của cậu nhóc nhà họ Từ, cậu là người từ bên ngoài đến à?"
Lâm Chiếu Hạc gật đầu.
"Các cậu mau đi đi." Bà cụ nói, "Nhà cậu ta làm chuyện không tốt, đụng phải thứ không lành... Không thể cứu vãn được nữa."
Lâm Chiếu Hạc thắc mắc hỏi: "Thứ không lành là gì ạ?"
Bà cụ nói gì đó, nhưng Lâm Chiếu Hạc không hiểu, đại khái là cái gì đó hình tròn hay thần thánh gì đấy. Lâm Chiếu Hạc thầm nghĩ không lẽ bà ta và thiếu nữ ma pháp có quan hệ.
Cậu tự lừa mình hai câu rồi định đi vào. Khi đi ngang qua bà cụ, bà cụ liền ngoáy mũi rồi kiên quyết tóm lấy cậu.
Lâm Chiếu Hạc sửng sốt, nói: "Bà à, bà làm sao vậy?"
Vẻ mặt vốn dĩ tốt bụng của bà cụ trở nên kỳ quái, bà ta hỏi: "Cậu đã đi đến đâu rồi?"
Lâm Chiếu Hạc lập tức nhớ tới chuyện vừa mới trải qua, Nhưng cậu nào dám nói ra nên chỉ có thể lắc đầu: "Cháu không đi đâu cả, cháu chỉ đi loanh quanh trong thôn thôi."
Bà cụ hung dữ: "Cậu đã nhìn thấy?"
Lâm Chiếu Hạc nhìn bà ta chằm chằm, nghiêm nghị: "Nhìn thấy cái gì?"
Bà cụ thấy cậu không chịu thừa nhận liền buông ra, lắc đầu sau đó nói xong rồi, không chạy được nữa rồi, với cái mùi này, cậu không bao giờ có thể chạy trốn được nữa. Bà ta cũng không làm phiền Lâm Chiếu Hạc, dứt khoát xoay người rời đi, để lại Lâm Chiếu Hạc nhìn bóng lưng bà ta một lúc lâu, không biết nên nói cái gì.
Sau khi về nhà, chỉ có ba người Từ Uyên đang ngồi trong phòng khách, không thấy bóng dáng của Trang Lạc.
"Mọi người đi đâu vậy?" Lâm Chiếu Hạc kéo áo phông ướt đẫm mồ hôi.
"Giúp Từ Uyên và bố mẹ anh ấy đi xem đất." Tề Danh nói, "Sao người cậu toàn là mồ hôi thế?"
Lâm Chiếu Hạc: "Tôi chỉ tình cờ đi đến nhà thờ tổ mà thôi..."
Tề Danh sửng sốt: "Đến đó làm gì?" Cậu liếc nhìn Từ Uyên, sau đó đếm ngày, "Cậu nhìn thấy gì?"
Lâm Chiếu Hạc miêu tả những gì cậu nhìn thấy.
Nghe xong lời này, ba người không khỏi kinh ngạc, Trương Tiêu Tiêu châm một điếu thuốc khác, cười khổ: "Quả thật cậu đã đảm nhiệm vai chính rồi."
Lâm Chiếu Hạc: "Làm tôi sợ chết khiếp, tượng thần kia là cái thứ gì chứ?"
Tề Danh đáp: "Một tà thần đến từ Đông Nam Á... Ngôi làng này tin vào tà thần này."
Lâm Chiếu Hạc: "Tin tưởng thì có ích lợi gì?"
Tề Danh khoanh tay: "Tôi không biết."
Lâm Chiếu Hạc: "Được rồi."
Trương Tiêu Tiêu do dự muốn nói lại thôi, khi Lâm Chiếu Hạc hỏi, cậu ta lại lắc đầu không nói gì.
"Mà này, sếp đâu?" Lâm Chiếu Hạc hỏi.
"Không biết." Tề Danh nói, "Tôi còn tưởng cậu đi với anh ấy. Mấy ngày nữa là ngày chôn cất của bố mẹ của Từ Uyên... Cẩn thận chút."
Tề Danh nói sơ qua kịch bản, vào chính ngày chôn cất bộ mẹ mình, Từ Uyên đã bị giết. Theo như trong phim, Từ Uyên về sớm hơn nửa tháng, trong thời gian này anh bị dân làng khủng bố tinh thần, giở trò bát quái khiến tinh thần anh kiệt quệ, thậm chí bắt đầu tin vào quái lực loạn thần*. Cho đến ngày chôn cất bố mẹ, anh không còn nghi ngờ gì về điều đó nữa.
*怪力亂神 (Quái, Lực, Loạn, Thần) được dùng để ám chỉ những hiện tượng siêu nhiên.
Ngày chôn cất trời mưa rất to, Từ Uyên đi theo đoàn người đưa tang đi về phía trước, đường núi nhỏ hẹp như một hố đen không có điểm kết thúc. Từ Uyên không biết mình bất tỉnh như thế nào, khi ý thức trở lại trong cơ thể, anh mới nhận ra mình bị nhốt trong thùng kín. Thông qua âm anh truyền vào bên trong, Từ Uyên nghe thấy tiếng kèn chói tai và tiếng than khóc thảm thiết, anh mới nhận ra mình đang nằm trong quan tài và bị một nhóm người khiêng đến nghĩa trang. Sự sợ hãi khổng lồ lấn át sự tỉnh táo của Từ Uyên, anh hét lên và vùng vẫy.
Sau đó là tiếng vật nặng va vào quan tài, hết xẻng đất này đến xẻng đất khác đổ lên quan tài. Bàn tay Từ Uyên cào lên quan tài tạo thành những vệt máu.
"Con trai - con chết thật thảm thương."
"Con trai - sao lại có chuyện kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh cơ chứ -"
"Con trai -"
Tiếng kêu dần dần bị bóp méo và từ từ biến thành một tiếng thét kinh hoàng, đất bị mưa làm ẩm chôn vùi tất cả âm thanh, dưỡng khí dần cạn kiệt, Từ Uyên sợ hãi chết điếng. Kèm theo góc nhìn của anh bị mờ đi, màn hình của khán giả cũng dần mờ.
Từ Uyên chắc đã chết rồi, bởi vì sau đó chạy một hàng phụ đề dài, ở cuối phụ đề là một hàng chữ đen trắng nổi bật "Điều cuối cùng, cảm ơn Từ Uyên vì sự cống hiến của anh ấy."
Cuối cùng ai đã giết anh đã trở thành một bí ẩn mà Từ Uyên không bao giờ có thể giải đáp được. Có rất nhiều cách giải thích về bộ phim này, mà không ai có thể giải thích cái nào là đúng. Từ Uyên bị kéo vào chiều không gian thật. Anh chấp nhận thế giới này và vô tình nhìn thấy chính mình ở trong phim đã chết một cách bi thảm, đây trở thành một căn bệnh mà anh không thể giải quyết được. Anh muốn tìm ra kẻ sát nhân, tìm ra hung thủ đã làm chuyện này và tất nhiên còn một việc nữa phải làm...
"Anh à, anh không sao chứ?" Ký ức của Từ Uyên bị một tiếng nói cắt ngang, anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lâm Chiếu Hạc. Tề Danh từng nói rằng người này có cái gì đó rất đặc biệt, là cái gì đây, Từ Uyên không hiểu.
"Không sao." Sắc mặt Từ Uyên tái nhợt, bây giờ anh cũng giống như dân làng, ai bị coi là ma còn chưa biết được, anh nhìn Lâm Chiếu Hạc, bỗng nhiên hỏi: "Lâm Chiếu Hạc, cậu có tin trên đời này có ma không?"
Lâm Chiếu Hạc khó hiểu trả lời: "Tin chứ." Làm sao cậu không dám tin được, ở nhà cậu vẫn còn một thứ nằm đang đó đợi cậu về chơi cùng nè.
Từ Uyên không nói nữa, dường như câu trả lời của Lâm Chiếu Hạc khiến anh mất hứng nói tiếp. Lâm Chiếu Hạc cũng không thèm để ý đến anh, cả người mồ hôi nhễ nhại, chỉ muốn đi tắm rửa thay quần áo trước.
Phòng tắm ở tầng hai, lâu ngày không có ai sử dụng, máy nước nóng thì bị hỏng. Cũng may là thời tiết khá nóng nên vẫn tắm bằng nước lạnh được. Sau khi tắm rửa xong, Lâm Chiếu Hạc về phòng, đương nhiên việc đầu tiên khi về phòng chính là xem dưới giường của mình có người lạ nào không.
Nghỉ ngơi một lát, Lâm Chiếu Hạc định đi tìm quần áo mới trong vali, nhưng lại phát hiện trong vali của mình có một quyển sổ, không biết là ai đã bí mật vào phòng cậu rồi bỏ thứ này vào vali của cậu. Lâm Chiếu Hạc cầm quyển sổ lên, chậm rãi lật xem.
----------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lâm Chiếu Hạc: Sếp, anh theo tôi đi nhà thờ tổ đi...
Trang Lạc: ???
Lâm Chiếu Hạc: Tôi phải chuẩn bị thêm mấy trái bắp ngô cho sếp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro