Chương 115. Đạt được mong ước

Khi lần đầu La Phiến Vũ đến thế giới này Lâm Yên đã làm chuyện quá khích kia để rồi trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

Khi đó La Phiến Vũ vừa đến thế giới này, sau khi nhìn rõ mọi chuyện mới biết người anh em thân nhất của mình là Lâm Yên đã phát điên.

"Lâm Yên điên rồi?" La Phiến Vũ nhìn lệnh truy nã cảnh sát ban hành, hắn ta cảm giác như mình đang xem một bộ phim hài vô lý: "Thằng khốn Lâm Yên này mà cũng nổi điên sao?"

La Phiến Vũ là người trái tính trái nết, không ai nhận ra hắn ta trong tiểu thuyết và đương nhiên cùng không ai nhận ra hắn ta ở ngoài đời, đám người bên cạnh nghe lời ngạc nhiên của hắn ta liền tức giận nói: "Đúng vậy, ngay cả Lâm Yên cũng có thể trở thành như thế này, những con quái vật thế giới 2D đó thực sự không thể tin được."

La Phiến Vũ vô cảm nói: "Nhỉ."

Cũng không biết có phải do gương mặt hắn ta trông hiền hơn hay không mà khiến mọi người có ảo giác có thể thoải mái nói chuyện. Khoảnh khắc hắn ta cúi đầu, người đó lập tức cảm nhận được một ý định giết người lạnh lùng, bọn họ không nhịn được rụt người lại, biểu cảm tức giận trước đó biến thành sự ngại ngùng: "Tôi chỉ đùa thôi..."

La Phiến Vũ liếc anh ta, người đàn ông nhanh chóng quay người rời đi.

Sau đó, La Phiến Vũ phải tốt chút công sức mới tìm ra tác phẩm gốc đã bị cấm, sau khi đọc qua tác phẩm gốc, hắn ta đã ngồi tự hỏi một lúc lâu.

Trong tiểu thuyết, Lâm Yên giống hệt người hắn ta biết, vẫn là một thành mẫu tốt bụng muốn cứu vớt mọi người. Nếu La Phiến Vũ là một con dao sắc bén thì Lâm Yên là vỏ dao, ngăn chặn mong muốn tiêu diệt của La Phiến Vũ.

Lý do là La Phiến Vũ cứ một mạch mà đến thẳng thế giới thật, nơi không có điều cấm kỵ. Điều hắn ta muốn làm nhất là tàn phá nhưng lúc này La Phiến Vũ lại cảm thấy không có hứng thú.

Hắn ta không biết chuyện gì đã xảy ra với Lâm Yên mà khiến cậu ta lại trở nên như vậy, nhưng với những gì hắn ta biết về Lâm Yên. Bất kể là vì lý do gì, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ hối hận.

La Phiến Vũ nghĩ nếu cậu ta cũng phát điên, mặc dù nghe có vẻ khá vui nhưng khi Lâm Yên hối hận, dường như hắn ta không còn tư cách để an ủi cậu ta nữa.

La Phiến Vũ đã đọc tác phẩm gốc, cuối cùng đã đưa ra quyết định, hắn ta sẽ không hủy hoại danh tiếng của mình cho đến khi thấy Lâm Yên và biết được sự thật.

Chỉ là Lâm Yên luôn che giấu thân phận của mình, La Phiến Vũ tìm một lúc lâu nhưng không thấy. La Phiến Vũ vừa nghiến răng nghiến lợi vừa bảo vệ những người mà Lâm Yên từng muốn bảo vệ.

"Đừng cho rằng tôi đã chết." La Phiến Vũ đang làm việc tốt, nghiến răng nghĩ: "Nếu không tôi sẽ phải giết tất cả những người tôi đã giải cứu rồi đem thịt đi rải."

Người ta hay nói người tốt việc tốt, luận tích bất luận tâm*, cho dù La Phiến Vũ đang nghĩ gì, ít nhất những gì hắn ta làm là chuyện tốt.

(*Quân tử luận tích bất luận tâm (君子论迹不论心) nghĩa là người quân từ làm việc bắt nguồn từ cái tâm chứ không phải từ sự vật hay sự việc.)

Thực ra sau này khi gặp lại Lâm Yên lại bị nói mình hay làm việc xấu trước mặt hai phiên bản, trong sâu thẳm trái tim hắn ta còn có chút mất mát khó tả.

Lâm Yên đó ở đâu và tại sao cậu ta lại phát điên? Bên cạnh cậu ta có người đồng đội tốt nào không... Trong đầu La Phiến Vũ đầy suy nghĩ lộn xộn, hắn ta tự hỏi khi nào bọn họ sẽ gặp lại. Khi gặp lại liệu Lâm Yên còn nhớ người anh em tốt của mình không.

Nhưng La Phiến Vũ chưa bao giờ nghĩ lần gặp lại của bọn họ lại đến đột ngột như vậy.

Lâm Yên bị hắn ta ôm chặt, mặc dù đeo mặt nạ cũng biết khuôn mặt mình xấu xí nhưng La Phiến Vũ vẫn không tim không phổi cười. Tay hắn ta như một ổ khóa sắt, cho dù Lâm Yên có vùng vẫy cỡ nào cũng không chút sứt mẻ.

Cuối cùng Lâm Yên cũng tức giận nhưng cậu ta vẫn giống hệt như trong ký ức, ngay cả khi tức giận cũng không cách nào đối phó với La Phiến Vũ. Cậu ta khó chịu đến mức phát điên, nghiến răng nghiến lợi buông lời cay độc: "La Phiến Vũ, nếu cậu không buông tay đừng trách tôi trở mặt vô tình!"

La Phiến Vũ cười nói: "Nào nào nào, thử lật mặt cho tôi xem đi." Hắn ta thực sự muốn xem sau khi Lâm Yên thay đổi có thể làm chuyện gì quá đáng.

Lâm Yên sụp đổ, tức giận nói: "Lâm Chiếu Hạc—— cậu có thể đưa cậu ta đi giùm tôi không——"

Lâm Chiếu Hạc tỏ vẻ vô tội nhìn Lâm Yên: "Đây là anh em của cậu, sao tôi đưa cậu ấy đi được."

Cũng có lý, vậy mà lại thuyết phục được Lâm Yên. Nhưng ngay cả trong nguyên tác, Lâm Yên cũng là người không cách nào đối phó với La Phiến Vũ, cậu ta cảm thấy dù có cố gắng hết sức thì cũng chỉ có thể ngăn La Phiến Vũ không trả thù xã hội mà thôi. Giờ đây ngay cả bản thân cậu ta không còn là người tốt, lại càng không thể làm gì được La Phiến Vũ.

Lâm Chiếu Hạc nhìn hai người đang "ngọt ngào tình tứ" rồi nói: "Vậy hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi trước đây."

Lâm Yên tức giận: "Lâm Chiếu Hạc—— mẹ nó, tôi đến đây là để tặng quà cho cậu mà cậu lại đối xử với tôi như vậy sao?"

Vẻ mặt Lâm Chiếu Hạc vô tội: "Chẳng phải tôi đã tặng lại cậu một người anh em tốt rồi sao? Không cảm ơn tôi thì thôi sao còn trách tôi được."

Lâm Yên: "..."

Lâm Chiếu Hạc, cậu thay đổi rồi, sao cậu có thể mặt dày mà nói chuyện hùng hồn như vậy chứ?

"Lâu rồi các cậu chưa gặp nhau chẳng phải nên ôn chuyện cũ à?" Lâm Chiếu Hạc quyết định làm người tốt đến cùng, lấy một tấm thẻ ra rồi đưa qua: "Tiệm cà phê này có bánh ngọt rất ngon, tôi có thẻ thành viên, hai người qua đó ngồi xuống trò chuyện đàng hoàng đi."

La Phiến Vũ vui vẻ nhận lấy, cười nói cảm ơn sếp Lâm.

Lâm Yên lộ vẻ hoàn toàn bất lực. Lúc này, cuối cùng Lâm Chiếu Hạc đã thấy được nét thuần khiết như trong nguyên tác trên gương mặt cậu ta. Đáng tiếc chính sự thuần khiết này lại càng khiến La Phiến Vũ hứng thú hơn. Rốt cuộc điều gì đã khiến người anh em tốt mình đầy lương thiện của hắn ta muốn hủy diệt thế giới chứ? La Phiến Vũ quả thức vội đến mức không thể chờ nổi muốn biết được sự thật——

Thế nên hắn ta vui vẻ nhận lấy tấm thẻ mà Lâm Chiếu Hạc đưa, sau đó kéo tay Lâm Yên đi về phía bên kia.

Đứa trẻ đứng bên cạnh đã chứng kiến toàn bộ cảnh này liền kéo góc áo mẹ, lớn tiếng hỏi: "Mẹ ơi, chú kia có phải là kẻ buôn người không ạ?"

Người mẹ ngẩn ra: "Hả?"

"Anh kia trông sợ hãi lắm." Đứa trẻ nói, rõ ràng là chỉ Lâm Yên.

"Không sao đâu." Người mẹ xoa đầu con, cười nói: "Anh với chú chỉ đang đùa thôi mà..."

Đúng là đang đùa thật. Lâm Chiếu Hạc nhìn theo bóng dáng Lâm Yên bị La Phiến Vũ kéo đi rồi vẫy tay chào tạm biệt, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên không thể làm chuyện xấu được. Cậu xem, đi làm chuyện xấu rồi gặp lại người ngày xưa mình từng dạy dỗ là lập tức bị đổi vai ngay.

Nhưng nói thật, Lâm Chiếu Hạc cảm thấy Lâm Yên không hẳn khó chịu, thậm chí còn có chút vui vẻ. Dù bề ngoài tỏ ra không tình nguyện nhưng nếu thực sự muốn thoát khỏi tay La Phiến Vũ, cậu ta có thể làm được trong chớp mắt rồi.

Lâm Chiếu Hạc nghĩ, bất kể gặp lại người quen ở đâu, so với hoảng loạn có lẽ niềm vui vẫn nhiều hơn một chút.

Trở về nhà, Lâm Chiếu Hạc mở quà Lâm Yên tặng, đó là một con chip lưu trữ nhỏ. Cậu cắm vào máy tính, đọc dữ liệu bên trong và phát hiện đó là một gói dữ liệu vô cùng đặc biệt. Dòng chữ "Địa Cầu Online" sáng chói trên màn hình đã nói lên tất cả nội dung bên trong.

Đây vậy mà lại là mã nguồn của tựa game online đó. Từ sau khi trò chơi bị gỡ xuống nó chưa bao giờ xuất hiện trở lại, trong lòng Lâm Chiếu Hạc vẫn luôn có một khoảng trống khó lấp đầy. Trong trò chơi đó tồn tại một tương lai duy nhất thuộc về cậu và Trang Lạc, cậu vốn nghĩ rằng sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy nó nữa nhưng không ngờ Lâm Yên không biết đã lấy được dữ liệu trò chơi từ đâu, rồi tặng nó cho cậu như một món quà mừng năm mới.

Lâm Chiếu Hạc nhìn chằm chằm vào màn hình, chợt nhớ đến cảnh Lâm Yên bị kéo đi khi nãy. Đột nhiên cậu cảm thấy hình như mình có hơi ác quá liền gọi điện cho cậu ta.

Chỉ là không biết lúc này hai người kia đang làm gì, điện thoại cứ reo mãi mà không ai bắt máy.

Lâm Chiếu Hạc thở dài, cảm thán thật đáng tiếc.

Đến hơn bốn giờ chiều, một Lâm Yên khác xuất hiện. Cùng đi với cậu ta còn có anh Lý. Hai người một trước một sau đi vào trong nhà.

Lúc này mọi người đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa cơm tất niên.

Lâm Chiếu Hạc cúi đầu bóc tỏi thấy Lâm Yên bước vào thì vui vẻ chào hỏi: "Đến rồi à?"

Lâm Yên đáp: "Ừ, đến rồi." Anh ta nhìn trái nhìn phải, không thấy La Phiến Vũ đâu liền ngạc nhiên hỏi: "La Phiến Vũ chưa đến à?"

"Lúc nãy có đến." Lâm Chiếu Hạc thành thật trả lời: "Nhưng lại đi rồi."

Lâm Yên ngạc nhiên: "Đi rồi? Cậu ta đi luôn hả? Uống nhầm thuốc à?" Rõ ràng hôm qua còn cố chấp một hai phải đến đây, sáng nay cũng ra khỏi nhà từ sớm. Anh ta vốn nghĩ La Phiến Vũ sẽ đến trước không ngờ hắn ta lại đến rồi đi mất.

"Ừ." Lâm Chiếu Hạc nói: "Cậu ấy gặp Lâm Yên kia, rồi đi cùng cậu ta luôn..."

Lâm Yên: "..."

Lâm Chiếu Hạc hỏi: "Cậu có gì muốn nói không?"

Trên mặt Lâm Yên thoáng hiện lên vẻ đồng cảm. Rõ ràng anh ta đã bắt đầu lo lắng cho chính bản thân thứ hai. Anh ta quá hiểu La Phiến Vũ phiền phức đến mức nào...

"Hy vọng cậu ta vẫn ổn." Lâm Yên thành thật nói.

Lâm Chiếu Hạc nhớ lại cảnh Lâm Yên bị kéo đi, trong phút chốc không nhịn được liền che miệng ho khan mấy tiếng để che giấu tiếng cười. Thằng cha Lý Ngư nghe tin La Phiến Vũ rời đi, anh vui mừng đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên, nói kẻ ti tiện đó nên cút từ trước rồi, còn ở đây dây dưa với Yên Yên nhà mình làm gì.

Lâm Yên bị tiếng Yên Yên này làm cho biểu cảm méo mó, hỏi: "Cậu có muốn cân nhắc việc đi cùng La Phiến Vũ không?"

Anh Lý nói: "Tôi không đi đâu hết, có chết cũng phải chết trước mặt cậu!"

Lâm Yên: "..." Anh ta cảm thấy anh Lý không hề nói đùa mà là thật lòng.

Mọi người chuẩn bị bữa cơm tất niên trong bầu không khí náo nhiệt, Lâm Chiếu Hạc chợt nhớ Trang Lạc. Nhưng vừa mới gọi điện hỏi xong, bây giờ lại gọi tiếp thì có vẻ hơi bám người quá không? Đang suy nghĩ như vậy thì Trang Lạc đã gọi tới nói đang trên đường về, sắp đến nơi rồi.

Trời mùa đông tối nhanh hơn hẳn, khoảng năm giờ chiều mặt trời đã lấp ló sắp lặn. Bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, lác đác có người đốt pháo hoa trong khoảng sân trống của công viên gần đó. Chương trình Gala Mừng Xuân bị hủy trước đó nay đã quay trở lại trên màn hình tivi, âm nhạc và phần mở màn quen thuộc vẫn như xưa chỉ là MC đã thay đổi mấy người. Nghe nói vì sự dung hợp mà nhiều người trong số họ đã mất mạng, chỉ còn lại hai người duy nhất trụ được.

Khi Trang Lạc về đến nhà, bữa cơm tất niên vừa được dọn lên bàn. Trên vai và đầu hắn vẫn còn vương đầy gió tuyết. Lâm Chiếu Hạc thấy hắn bước vào, vội vàng tiến lên giúp hắn cởi áo khoác, nói: "Về rồi à?"

"Về rồi." Trang Lạc đáp.

"Mau ăn cơm thôi." Lâm Chiếu Hạc nói: "Mọi người đều đang đợi anh."

Trên bàn ăn rộn ràng tiếng cười nói, Cố Tu Du, Lâm Yên, A Diêu, còn có hình vuông nhỏ màu đỏ trong bộ váy mới, tất cả cùng ngồi quây quần nâng ly chúc mừng nhau. Hơi nóng từ các món ăn nghi ngút tỏa lên, trên tivi vang lên những giai điệu vui tươi mừng năm mới.

Những tháng ngày hoảng loạn, thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng đã qua, giờ đây họ mới thực sự chào đón được sự bình yên.

Không biết có phải vì đói hay không mà Lâm Chiếu Hạc cảm thấy thức ăn hôm nay ngon lạ thường, đặc biệt là món canh do Cố Tuyệt Dục nấu, ngon đến mức khiến đầu lưỡi cậu như muốn tan ra. Cố Tuyệt Dục cũng uống liền hai chén rượu, đây là linh tửu do Cố Tu Du ủ, hương vị thơm ngon nhưng nồng độ cũng khá cao. Anh ấy uống ừng ực cạn hai ly, bắt đầu thấy hơi chếnh choáng, đập tay lên bàn hỏi mọi người điều ước năm mới của họ là gì?

Hình vuông nhỏ màu đỏ là người đầu tiên lên tiếng, nó khẽ nói: "Em hy vọng năm mới có thể tìm được một công việc mới, không phải làm ghế băng nữa."

"Tôi hy vọng người tôi thích cũng thích tôi." Anh Lý nhìn Lâm Yên, ánh mắt u oán như một người vợ bị ruồng bỏ.

"Tôi hy vọng mọi người đều khỏe mạnh, bình an." Lâm Yên phớt lờ ông Lý, đưa ra một điều ước giản dị nhưng chân thành.

"Tôi hy vọng..." Lâm Chiếu Hạc nhìn Trang Lạc, dịu dàng nói: "Có thể luôn ở bên sếp."

"Tôi hy vọng..." Cố Tuyệt Dục đã uống hơi say, buột miệng thốt ra: "Tôi hy vọng mình cũng có thể yêu đương. Cứu mạng với—— tu tiên bao năm cuối cùng lại đi yêu đương qua mạng à? Thảm quá rồi đấy?"

Người bị nhắc đến trong câu "yêu đương qua mạng" đang ngồi đối diện, sắc mặt lập tức sa sầm, lạnh lùng nói: "Cố Tuyệt Dục, nếu cậu dám tìm đàn ông, tôi giết cậu."

Cố Tuyệt Dục ấm ức đến mức suýt rơi nước mắt.

Ánh mắt Trang Lạc cũng nhìn Lâm Chiếu Hạc, giọng nói tuy bình thản nhưng lại mang theo một trọng lượng vô hình: "Hy vọng điều ước của mọi người đều sẽ trở thành hiện thực."

Thần linh chưa hề biến mất, đối diện với những mong ước chỉ trao lời hứa dịu dàng.

Điều ước của Lâm Chiếu Hạc đã thành hiện thực, cũng là điều đầu tiên mà vị thần của cậu giúp cậu thực hiện. Đôi mắt cậu bỗng thấy cay cay, lặng lẽ nắm lấy tay Trang Lạc. Hai bàn tay đan chặt vào nhau, hơi ấm trong lòng bàn tay như hòa làm một.

----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Hy vọng hôm nay không có màn kịch nhỏ.

Trang Lạc: Cũng được.

(Thụy: Vậy là hoàn chính truyện ròi, mọi người cùng chờ ngoại truyện với tụi tớ nha.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro