Chương 21. Người giết tôi
Lâm Chiếu Hạc vốn tưởng rằng Trang Lạc nói chuyện đến nhà hắn ở chỉ là nói giỡn, không nghĩ tới hóa ra sếp nhà cậu nghiêm túc thật.
Hai mươi phút sau, trước mắt Lâm Chiếu Hạc và Tề Danh xuất hiện một biệt thự, hai người xuống xe trừng mắt nhìn kiến trúc trước mắt một hồi lâu không nói gì.
Nơi này cách nhà cậu cũng không xa lắm, chỉ là Lâm Chiếu Hạc ở chỗ này lâu như vậy mà cũng không biết còn có một nơi như thế này.
"Vào đi." Trang Lạc dẫn hai cấp dưới vào khu chung cư.
An ninh của khu chung cư này cùng ông cụ linh vật dưới tầng dưới nhà Lâm Chiếu Hạc tạo thành sự tương phản rõ rệt, có thể làm được trình độ này trong ngày tận thế thì người ở nơi này tài lực nhân lực quả thực không thể tưởng tượng được. Có điều cũng đúng, công ty bảo hiểm của Trang Lạc hay tiếp những khách hàng đều rất trâu bò.
"Tùy tiện ngồi đại một chỗ đi." Trang Lạc nói: "Tầng hai là phòng giành cho khách, Tề Danh tự chọn đi, Lâm Chiếu Hạc đi đến phòng cuối cùng, nơi đó cách phòng tôi tương đối gần."
Lâm Chiếu Hạc ngoan ngoãn nói vâng.
"Cũng không còn sớm, nghỉ ngơi đi." Trang Lạc đơn giản dặn dò những điều cần lưu ý,sau đó Lâm Chiếu Hạc và Tề Danh liền đi nghỉ ngơi.
Lâm Chiếu Hạc không dám đi khắp nơi, ngoan ngoãn đi đến phòng mà sếp nhà mình sắp xếp, phòng ốc ở đây rất rộng rãi, sau khi đi vào chính là một chiếc giường lớn trắng như tuyết. Nhưng hấp dẫn người nhìn nhất chính là giá sách cao lớn bên cạnh giường lớn trắng như tuyết.
Trên giá sách đó xếp đầy sách vở, Lâm Chiếu Hạc nhìn lướt qua, có truyện tranh có tiểu thuyết, có tác phẩm văn học, có cả những bộ hot trên mạng.
Lâm Chiếu Hạc nhìn đến đôi mắt sáng ngời, mấy thứ này đặt ở trước ngày tận thế cũng chỉ nhiều nhất cảm thán một câu người chủ ở đây đọc nhiều sách vở, lại còn có tầm hiểu biết rộng nhưng đặt ở hiện tại, mấy thứ này lại là bảo bối hiếm có.
Khi ngày tận thế bắt đầu, mọi người thực sự rất phấn khích. Dù sao nhìn thấy nhân vật mình thích đột nhiên xuất hiện trước mắt thì đối với fan mà nói chính là một bữa tiệc cuồng hoan.
Nhưng chẳng bao lâu niềm vui này đã bị hòa tan bởi một cái gì đó khác, hủy diệt thế giới chỉ cần một ngón tay, mà để cứu thế giới lại đòi hỏi sự nỗ lực của vô số anh hùng, một loại tận thế khác cứ đột ngột đến như vậy.
Cảm xúc của người dân từ cực này sang cực khác, mọi người bắt đầu ghét tất cả các tác phẩm, tiểu thuyết, phim điện ảnh, manga và anime- tất cả trí tưởng tượng đã trở thành nguồn gốc của tội lỗi.
Tất cả các tác phẩm hot trước ngày tận thế đều bị tiêu hủy- mỗi khi có thêm người thích, chúng sẽ có thêm một sức mạnh để thay đổi thế giới. Đồng thời, chuyện sáng tạo cũng đã trở thành điều cấm kỵ của con người, không cho phép bất kỳ tác phẩm nào được sinh ra, trí tưởng tượng của người dân đều bị cấm.
Tất nhiên bạn có thể lén lút sáng tạo nhưng không được xuất bản công khai, bởi vì tác phẩm của bạn cũng có thể xuất hiện trong thế giới thực mà sự thích thú của fan sẽ trở thành đồng lõa.
Ánh mắt Lâm Chiếu Hạc dừng lại ở một vị trí nào đó trên giá sách, cậu nhìn thấy tên của một quyển sách, lại nhớ tới đây là thảm án thế kỷ phát sinh vào thời điểm ba năm trước.
Lúc đó đang là tết Nguyên Đán, thành phố bọn họ có hoạt động canh giữ ban đêm như thường lệ, vô số dân chúng tụ tập ở quảng trường trung tâm thành phố, chờ đợi tiếng chuông vang lên nghênh đón năm mới.
TV đang phát sóng trực tiếp, Lâm Chiếu Hạc thì ăn bữa cơm tất niên nóng hổi, cười tủm tỉm xem livestream. Lúc đó thậm chí cậu còn nói chuyện phiếm với bạn bè, nói tết Nguyên Đán năm nay có nên đi thành phố khác chơi vài ngày hay không...
"Là A Yên, A Yên cũng tới rồi!"
"Oa —— A Yên cũng tới, mau chụp ảnh đi——"
"Anh ấy lớn lên trông đẹp thật đó, đẹp hơn trong trong tiểu thuyết viết nhiều..."
Trên màn hình, đám người đột nhiên bắt đầu xao động, Lâm Chiếu Hạc nghe được một cái tên quen thuộc, A Yên là nhân vật chính của một quyển sách bán chạy nhất.
Không, không dùng bán chạy nhất để mô tả cuốn sách này được. Nó vô cùng hot, đặc biệt là với giới trẻ, gần như đạt đến mức không ai không biết. Nhân vật chính của một quyển sách như vậy thì tất nhiên là độ phổ biến cũng cao đến thái quá.
"A Yên——" Mọi người nhìn nhân vật chính bay cao trên bầu trời, phát ra tiếng la hét nhiệt tình, bọn họ lấy điện thoại ra muốn chụp được nhân vật mình thích. A Yên nhìn xuống đám người từ trên cao, vì anh ta cách quá xa nên không ai có thể thấy rõ biểu cảm của anh ta.
Lâm Chiếu Hạc cười nói với bạn bè: "Cậu nói xem A Yên đã quen với thế giới thật chưa?"
Người bạn nói: "Tại sao lại không quen, rất nhiều người thích anh ấy đây... Anh ấy đang làm cái quái gì vậy?"
Ánh mắt Lâm Chiếu Hạc trở lại màn hình, cậu nhìn thấy đám người bên dưới A Yên và A Yên phát ra tiếng kêu sợ hãi.
A Yên giống như siêu nhân bắn ra tia đỏ vào đám đông. Đi đến đâu, cơ thể yếu ớt của con người giống như đậu phụ bị vỡ nát đến đó, màu sắc chói mắt nhuộm đỏ màn hình, cũng nhuộm đỏ đôi mắt Lâm Chiếu Hạc.
"Cứu mạng——" Đám người chạy tán loạn, trong lúc hoảng loạn vô số người bị giẫm đạp.
Dường như A Yên đang nở nụ cười, tay anh ta vừa nhấc lên—— ống kính tối sầm lại.
Tết Nguyên Đán đó là cái tết Nguyên Đán cuối cùng của Lâm Chiếu Hạc. Bởi vì sự kiện lần này rốt cuộc đã chết bao nhiêu người thì đến nay phía chính phủ vẫn chưa đưa ra một con số chính xác nhưng bên cạnh thành phố Lâm Chiếu Hạc đang ở lại tràn ngập người vì tai nạn này mà mất đi người thân, thậm chí ngay chính Lâm Chiếu Hạc, tất cả đều là nạn nhân.
Trong nguyên tác A Yên rất chính trực dũng cảm, chấp nhất thiện lương. Cho nên vẫn không ai có thể hiểu được vì sao khi đến hiện thực anh ta lại giống như một con quỷ ác độc, thái độ đối mặt với đám người giống như đối mặt với mấy con kiến, đã vậy còn dùng tính mạng của mọi người để tìm niềm vui.
Bởi vì chuyện này nên những tác phẩm của thế giới 2D bắt đầu bị tất cả mọi người tẩy chay và căm ghét nhưng sự dung hợp đã bắt đầu, cảm xúc không thay đổi được thế giới này. Lúc này mọi người mới ý thức được, đây không phải là trời cao ban phước mà là một thảm họa không thể tránh khỏi.
Ngón tay Lâm Chiếu Hạc dừng ở trên một quyển sách nào đó, cậu nhìn tên sách rồi thở dài.
Thật ra cậu cũng có rất nhiều tác phẩm và nhân vật yêu thích nhưng đã lâu lắm rồi không tiếp xúc với chúng.
"Cốc cốc." Có người gõ cửa, gọi suy nghĩ của Lâm Chiếu Hạc trở về, cậu quay đầu liền thấy Trang Lạc mặc áo ngủ đứng ở cửa.
So với lúc ở công ty, lúc này Trang Lạc thoạt nhìn dịu dàng hơn rất nhiều, hắn vừa gội đầu nên tóc vẫn còn ướt sũng, lộn xộn rủ xuống sườn mặt, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lâm Chiếu Hạc trông giống như một con nai lạc đường.
Trong lòng Lâm Chiếu Hạc khẽ động, kêu lên: "Sếp——"
Trang Lạc nói: "Có cuốn sách yêu thích nào không?"
Lâm Chiếu Hạc cười nói: "Đương nhiên có rồi, những thứ này tôi đều rất thích."
Trang Lạc nói: "Thích quyển nào nhất?"
Lâm Chiếu Hạc nói: "Thích nhất à? Tất cả đều thích á."
Trang Lạc nói: "Không có thích nhất?"
Lâm Chiếu Hạc nói: "Không có..." Thật ra cậu có quyển sách yêu thích nhất nhưng quyển sách đó có chút đặc biệt nên cậu không muốn nói ra.
"Được rồi." Trang Lạc nói: "Chúc ngủ ngon, mơ đẹp." Hắn nói xong liền đóng sầm cửa lại.
Lâm Chiếu Hạc thấy thế nhất thời có chút hối hận, cậu nên tùy tiện nói đại một quyển cho rồi, lần này lại làm cho sếp mất hứng... Oa oa.
Lật sách xem được một lát Lâm Chiếu Hạc mới quyết định đi ngủ, từ khi ở trong thôn lăn qua lăn lại lâu như vậy đến giờ, đã lâu rồi cậu không ngủ một giấc thật sâu cũng không biết tối nay thứ kia có tới tìm mình hay không, Lâm Chiếu Hạc nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
May mắn là một đêm không mộng, cuối cùng Lâm Chiếu Hạc cũng được ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, ba người lái xe đi về phía đích.
Nơi bọn họ muốn đi thì phải ngồi tàu cao tốc một tiếng, lái xe ba tiếng, không tính là xa cũng không tính là gần.
Lâm Chiếu Hạc ngồi trong xe lại ôn lại bộ phim một lần, vừa xem vừa xoa da gà trên cánh tay mình.
Tề Danh gặm một cái bánh bao thịt: "Lúc trước không phải lá gan cậu rất lớn à, sao lúc này lại sợ thành như vậy rồi."
Lâm Chiếu Hạc khóc nói: "Lúc trước là phim trong nước, còn giờ lại là phim của nước R, sao mà giống nhau được?"
Tề Danh: "Có chút hợp lý." Cậu ấy liếc mắt nhìn màn hình của Lâm Chiếu Hạc, phát hiện người này tạm dừng đúng đoạn nữ quỷ chui ra ngoài, toàn bộ màn hình đều là khuôn mặt trắng bệch của nữ quỷ: "Vậy cậu nhìn chằm chằm vào mặt cô ta làm gì?"
Lâm Chiếu Hạc nói: "Cậu không hiểu à, sự sợ hãi xuất phát từ không biết, cậu nhìn xem cô ấy trông như thế nào, nhìn quen mặt rồi thì sẽ không sợ hãi nữa thôi."
Tề Danh nghi ngờ nói: "Thật sao?" Cậu ấy xem nhiều phim kinh dị như vậy sao lại không có cảm giác này.
Lâm Chiếu Hạc bật khóc thất thanh: "Đương nhiên là giả, tôi chỉ muốn nhớ rõ diện mạo của hung thủ giết tôi thôi mà——"
Tề Danh: "..."
Trong bầu không khí nặng nề, ba người cuối cùng đã đến nơi biểu thị trên tấm vé xe.
Đó là một thị trấn nhỏ, dân cư ở đó không nhiều lắm, thoạt nhìn độ dung hợp cũng không tính là cao, trên đường phố không hề phát hiện mấy sinh vật của không gian giả tưởng.
Trước tiên Lâm Chiếu Hạc đã in tòa nhà nơi người phụ nữ đã chết trong phim ra rồi hỏi từng người một, hỏi nửa ngày mới nghe được một chút manh mối.
"Khu chung cư bọn họ nói hẳn là khu chung cư phía trước." Lâm Chiếu Hạc nói: "Chúng ta vào đó hỏi một chút thử đi."
Trang Lạc nói: "Cậu và Tề Danh đi trước đi, tôi quan sát bên cạnh một chút."
Lâm Chiếu Hạc cùng Tề Danh đi vào khu chung cư, khu chung cư này có môi trường không tốt chút nào, ngay cả một bảo vệ cũng không có, bên trong khu chung cư này cây cối tươi tốt, vào mùa hè đi trong này cứ cảm thấy âm u.
Kiến trúc bên trong thực sự giống y chang truong bức ảnh của Lâm Chiếu Hạc nhưng vấn đề là kiến trúc như vậy ước chừng có mười hai tòa nhà, cho nên căn bản không tìm được địa điểm của mục tiêu.
"Không được, phải tìm người hỏi một chút." Tề Danh đi dạo trong một lúc, cảm thấy cứ như vậy mãi thì quả thực khá lãng phí thời gian.
Lâm Chiếu Hạc nói: "Này, có một người phụ nữ ở đó kìa, tôi đi hỏi một chút nha." Cậu tình cờ nhìn thấy một cư dân đi ra từ trong tòa nhà, vội vã lại gần hỏi.
Cư dân ở đây là một người đẹp tóc dài, nghe thấy vấn đề của Lâm Chiếu Hạc liền liếc cậu: "Xung quanh đây đều trông giống nhau mà, tôi nhìn không biết tòa nhà nào hết."
Lâm Chiếu Hạc nói: "Người đẹp à, ngài nhìn kỹ đi, chúng tôi thật sự có việc gấp."
Có lẽ người đẹp đó thấy thái độ của cậu không tệ, cuối cùng cũng chịu nhìn kỹ một lúc: "Hình như là tòa nhà số tám bên kia, hai người từ đâu đến thế? Có phải muốn làm chuyện gì xấu không?"
Lâm Chiếu Hạc nói: "Làm sao có thể chứ, cô xem diện mạo của tôi đi, cũng không giống người xấu mà."
Diện mạo của cậu quả thật rất có lực tương tác, đặc biệt là bộ dáng cười rộ lên, còn được mấy cô gái thích.
"Vậy tôi dẫn cậu đi." Cũng không biết có phải bị nụ cười của Lâm Chiếu Hạc đả động hay không, người đẹp cười nói: "Cũng miễn cho các cậu làm chuyện xấu."
"Được rồi, cảm ơn ngài." Lâm Chiếu Hạc vui vẻ, vội vàng gọi Tề Danh rồi cùng nhau đi về phía tòa nhà số tám.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lâm Chiếu Hạc: Sếp ơi anh muốn dùng quy tắc ngầm như thế nào với tôi, tôi rất sợ đấy.
Trang Lạc: Tất nhiên là đầu tiên là đi đến bên cạnh cậu, sau đó đôi môi tiến lại gần tai cậu.
Lâm Chiếu Hạc: Sau đó thì sao?
Trang Lạc: Sau đó thông báo với cậu là hôm sau tăng ca.
Lâm Chiếu Hạc: ???
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro