Chương 40: Mã số G (4)

Trang Lạc cố nhịn cười, hắn chỉ thử chút thôi, không ngờ có tác dụng thật.

"Mẹ nó, mẹ nó, sao tôi lại ở đây?" Khi Lâm Chiếu Hạc tỉnh lại mới thấy rõ tình cảnh của mình, máu me đầy người, tay không tấc sắt đứng trong phòng, xung quanh là mớ hỗn độn, Lâm Chiếu Hạc mờ mịt hỏi: "Sếp, tôi bị sao vậy? Có phải tôi bị thứ này bắt cóc không? Anh đã cứu tôi hả?"

Trang Lạc: "... Chắc là vậy?"

"Vậy chúng ta đi nhanh đi." Lâm Chiếu Hạc sợ hãi: "Ở đây thật là khủng khiếp."

Trong tầm mắt, khắp nơi đều là máu thịt đỏ hồng, trong không khí còn có thứ mùi buồn nôn làm cậu thấy rất sợ hãi.

Nhìn Lâm Chiếu Hạc trước mặt vừa nhỏ yếu đáng thương vừa bất lực, Trang Lạc cũng không nhịn được mà khẽ cười khiến Lâm Chiếu Hạc mơ hồ, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Tại sao sếp lại cười vui vẻ như vậy? Lẽ nào là vì cứu được mình? Lâm chiếu Hạc không hiểu, không đúng, không phải vừa mới nhìn thấy Tần Hủ nổ súng với sếp sao? Sếp còn trúng đạn ngã xuống... Rồi đỡ? Đỡ xong sau đó hoàn toàn không còn ấn tượng.

"Đi thôi." Trang Lạc nhìn Lâm Chiếu Hạc đang đứng ngây người rồi giơ tay ra.

Lâm Chiếu Hạc ngoan ngoãn cho Trang Lạc nắm tay, chậm rãi bước đi như trẻ con được cha mẹ dẫn về từ nhà trẻ. Còn mọi thứ xung quanh vẫn khủng bố như cũ.

Nhờ phúc của Lâm Chiếu Hạc, đường đi ra ngoài bệnh viện rất thuận lợi, thậm chí khối thịt ban đầu chặn bên hành lang cũng không thấy bóng dáng, Du Chúc Kỳ còn thấy kỳ lạ: "Gặp quỷ à, mới vừa rồi còn chặn, sao mấy người vừa tới thì rút lui..."

Trang Lạc nói: "Có thể là hy vọng chúng ta rời đi sớm một chút."

Du Chúc Kỳ: "..."

Lâm Chiếu Hạc đứng cạnh Trang Lạc bị dọa đến biến sắc, như thể người vừa nãy xách lưỡi rìu chém người ta không phải là cậu, khiến Du Chúc Kỳ muốn tâm thần phân liệt đến nơi, hỏi Lâm Chiếu Hạc không sao chứ?

"Tôi không sao." Lâm Chiếu Hạc nhỏ giọng: "Vừa nãy ghê thật, tôi bị dọa sợ luôn..."

Tần Hủ đang hấp hối vịn vào Du Chúc Kỳ, nghe được câu nói của Lâm Chiếu Hạc thì như sắp hộc máu, thầm nghĩ anh xém chút bị dọa chết, còn tôi xém chút bị anh chém chết rồi. Mặc dù tôi suýt mất mạng nhưng anh thật sự đã bị dọa á!

Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn không nhớ vừa nãy mình đã làm gì, cũng không nhận ra thái độ e ngại của Tần Hủ, cậu chỉ nghĩ rằng sau khi Tần Hủ nổ súng bắn sếp thì cắn rứt lương tâm.

Bọn họ băng qua hành lang, sau đó ra ngoài từ một lối khác, cuối cùng thuận lợi rời khỏi bệnh viện.

Sau khi rời khỏi đó, Du Chúc Kỳ liền tháo mặt nạ phòng độc của mình xuống, hít một hơi không khí trong lành thật mạnh, giờ đây cậu ta mấy tang thi nhỏ cũng đáng yêu phết.

Hiển nhiên Tần Hủ cũng cảm thấy như vậy, nói: "Đám sinh vật nhỏ nhắn này đáng yêu biết bao..." Và so sánh với Lâm Chiếu Hạc.

Lâm Chiếu Hạc: "?" Đầu óc mấy người bị hun hỏng rồi hả?

"Nhanh đến phòng thí nghiệm." Trang Lạc phá vỡ bầu không khí an lành này.

Mọi người ngước mắt lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy một dãy nhà ở phía xa, tòa kiến trúc cao vút chạm mây, không hề phù hợp với môi trường đổ nát xung quanh mình, nhìn từ bên ngoài, nó vẫn ngay ngắn xinh đẹp, thậm chí còn có vài căn phòng đang tỏa ra hào quang yếu ớt, nhìn cao ngất trong cái thế giới tối tăm này.

"Chất liệu phòng thí nghiệm đặc biệt." Tần Hủ chậm chạp đến sau, lúc này mới lấy tài liệu mà cô Nghiêm đã chuẩn bị cho bọn họ ra chậm rãi đọc: "Bên ngoài là một loại kính chống đạn đặc biệt, có thể chịu được va chạm trên mười tấn, phá từ bên ngoài rất khó, chúng ta chỉ có thể đi vào từ cửa. Mà cửa vào cũng chỉ có một, toàn bộ đều thiết kế tự động hóa, cho phép hoạt động mà không cần tác động của con người, chương trình bảo vệ cũng vận hành tự động, lối vào có hai tháp laser, một khi có người không thuộc công ty bước vào thì sẽ phát động, nhưng không sao, chúng ta có thẻ ra vào..."

"Phòng thí nghiệm này chưa bị tấn công cũng trâu bò thật." Lâm Chiếu Hạc ngẩng đầu nhìn: "Đây là sức mạnh của đồng tiền à?"

"Đúng là sức mạnh của đồng tiền thật." Du Chúc Kỳ khẳng định.

Trong nguyên tác, phòng thí nghiệm nổi tiếng này chống được đến phần ba mới bị nhân vật chính dùng tên lửa đặc chế mới phá hủy được, có thể tưởng tượng được độ phòng thủ của nó mạnh đến đâu, nhưng dù bên ngoài có kiên cố đến đâu cũng không thể ngăn được biến chất bên trong, sau khi virus bộc phát, phòng thí nghiệm liền trở thành chỗ nuôi cấy quái vật, rất nhiều sinh vật quái dị được nuôi dưỡng bên trong bị lây nhiễm, virus ban cho bọn chúng sức mạnh khủng khiếp hơn.

Trong phim, đội của nhân vật chính suýt nữa là bị diệt.. Có thể tưởng tượng đến sức chiến đấu của bọn quái vật bên trong, với lại hiện tại tang thi tiến hóa nhanh,

Dựa theo kế hoạch, bọn họ cần bước vào phòng thí nghiệm, đi thang máy đến tầng 10, sau đó lại đổi sang thang máy cao tầng đến tầng 60, kháng thể duy nhất trên thế giới đặt ở phòng nào đó ở tầng 60, trước khi trời sáng bọn họ phải lấy được nó.

"Bên Lâm Yên không sao chứ?" Đột nhiên Lâm Chiếu Hạc nhớ ra gì đó.

Bọn họ nhanh chóng đến phòng thí nghiệm, nhưng bên Lâm Yên vẫn không có động tĩnh, sau khi xảy ra vụ nổ thì đường phố lại lặng ngắt như tờ, khiến người ta có hơi bận tâm.

"Liên lạc không được." Trang Lạc nói ngắn gọn: "Không có thời gian lo cho bọn họ."

"Chúng ta đi thôi." Tần Hủ chủ động mang mặt nạ phòng độc đi... Anh không muốn lại bị Lâm Chiếu Hạc đuổi theo đòi chém.

Trước khi vào, cô Nghiêm đưa cho bọn họ mỗi người một tấm thẻ thân phận, thẻ thân phận này đủ để bọn họ đi đến chỗ cần đến ở tầng cao nhất.

"Đi." Du Chúc Kỳ sắp xếp lại tất cả vũ khí một lần, cậu ta hít một hơi thật sâu: "Nhớ kỹ, nhất định không được làm mất thẻ thân phận của mình, vứt thẻ thân phận rồi thì rất khó vào phòng thí nghiệm, hiểu không?"

"Đã hiểu." Tần Hủ mệt mỏi, vừa nãy anh đã cố gắng vẽ kết cấu bên trong tòa kiến trúc lại một lần, nhưng đã thất bại, cũng không biết là do dùng khả năng này quá nhiều hay cấp bậc của những thứ này quá cao siêu, nằm ngoài phạm vi năng lực.

"Mọi người cẩn thận." Trang Lạc là người vào đầu tiên.

Bước vào đại sảnh, đầu tiên phải vượt qua gác cổng, bốn người đều thuận lợi thông qua.

Tầng này có một số tang thi, nhìn quần áo đều là nhân viên công tác tại phòng thí nghiệm, Tần Hủ cầm bản đồ kết cấu kiến trúc, nói: "Thang máy bên kia cần quẹt thẻ ra vào, đi tầng 10 trước đi."

Mọi người đến bên ngoài thang máy, nhìn thấy một số chất lỏng màu xanh đáng ngờ treo trên nóc thang máy.

"Không muốn ngồi thang máy chút nào." Tần Hủ nói thầm: "Một khi xảy ra chuyện, cái này sẽ biến thành một cái quan tài bằng sắt."

"Chỉ có thể đặt cược thôi." Trang Lạc nói, "Còn bốn giờ nữa, không thể đi lên 60 tầng lầu thuận lợi được." Trên lầu chắc chắn cũng có rất nhiều tang thi, nếu gặp phải phiền phức, sẽ trực tiếp tuyên bố nhiệm vụ thất bại.

"Đi thôi." Du Chúc Kỳ tỏ ra thông minh: "Đến lúc đó nếu thang máy đột ngột rơi xuống, mọi người chỉ cần nhảy ra ngoài trước khi nó chạm đất là được."

Lâm Chiếu Hạc: "..." Lời cậu nói khác mẹ gì với việc đầu tiên đặt mục tiêu nhỏ là kiếm được mười tỷ ở nơi này?

"Nghĩ thoáng chút." Tần Hủ nói: "Tôi còn nhớ cảnh trong phim, lúc nhân vật chính đi thang máy không có xảy ra chuyện gì, chắc là chúng ta không kém may vậy đâu."

"Hi vọng là vậy." Lâm Chiếu Hạc bất lực.

Trong lòng như đánh trống, mọi người đi vào thang máy, nhấn số 10.

"Đinh" một tiếng, thang máy bắt đầu chậm rãi đi lên.

Bốn người trong thang máy chăm chú nhìn chằm chằm con số đang lặng lẽ thay đổi trên màn hình hiển thị.

Lâm Chiếu Hạc đứng bên phải, ở vách thang máy bên phải có chất nhầy màu xanh lá bám lên, nhìn cực kỳ buồn nôn, Lâm Chiếu Hạc không muốn chạm phải nên đã nhích ra gần giữa, nói thầm: "Cái này là gì thế, không phải nước bọt chứ."

"Quan tâm nó làm gì." Du Chúc Kỳ dồn chú ý vào con số đang tăng lên: "Đến tầng 8 rồi, hẳn là không có chuyện gì..."

Cậu ta vừa nói được một nửa, trên đỉnh đầu đã truyền đến tiếng vang, có vật nặng gì đó rơi trên nóc thang máy, va phải khiến thang máy bị dừng, trên thang máy bị va chạm mạnh liên tục, bắt đầu rung chuyển dữ dội, sắc mặt bốn người đứng trong thang máy rất khó coi.

"Cái miệng quạ đen này." Tần Hủ mắng: "Thấy sắp đến rồi còn nói..."

"Mẹ nó cái này có thể trách tôi sao!" Du Chúc Kỳ tức giận bất bình, cậu ta lấy công cụ ra, đâm vào cửa thang máy, muốn cạy mở cánh cửa trước mặt.

"Tránh ra." Trang Lạc nói, nhận lấy công cụ trong tay Du Chúc Kỳ, dùng sức cạy mở cửa thang máy mới miễn cưỡng mở được khe hở đủ cho một người lọt qua.

Lúc này thang máy bọn họ bị kẹt ở giữa tầng 9 và tầng 10, nửa thang máy còn ở tầng 9, muốn chạy ra thì phải nương theo khe hở duy nhất bò ra ngoài.

"Cái cảnh nào sao lại quen mắt như vậy." Du Chúc Kỳ trừng mắt: "Mẹ nó nếu tôi nhớ không lầm thì nhân vật chính có một đồng đội chết như thế này."

Tần Hủ uể oải: "Cậu nhớ không lầm đâu, lúc ra được hai, ba người thì thang máy rơi xuống..." Người kẹt bên trong có kết cục như thế nào cũng không cần nghĩ.

"Làm sao bây giờ." Du Chúc Kỳ không còn cách nào.

Tần Hủ bất đắc dĩ: "Nghĩ thoáng chút, ít nhất bọn họ không phải chết trong thang máy."

"Đi." Trang Lạc không rảnh nói chuyện phiếm với bọn họ, hất cằm với Du Chúc Kỳ: "Cậu đi trước, không chết được."

Có lẽ là do câu không chết được của Trang Lạc quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Du Chúc Kỳ cũng tự hoài nghi có phải mình nghĩ quá nhiều rồi không, cậu ta cắn môi nói: "Tôi lên thật đó, sếp..."

Trang Lạc "ừ" một tiếng.

Sau đó Du Chúc Kỳ xoay người trèo lên từ khe hở, trước đây cậu ta làm nghề này, động tác lưu loát. chỉ dừng lại giữa khe hở một lát đã ra khỏi thang máy.

Cậu ta vừa ra ngoài, thang máy bắt đầu rung lắc dữ dội, tấm thép trên đỉnh đầu bắt đầu xuất hiện những dấu vết lõm xuống, như là trên đầu bọn họ có rất nhiều chân vậy.

"Tần Hủ, anh cũng lên đi." Trang Lạc nói.

Tần Hủ như muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt của Trang Lạc xong anh lại không dám lên tiếng, cũng nghe theo.

Du Chúc Kỳ bên ngoài kéo tay Tần Hủ lên, dùng sức lôi Tần Hủ từ trong thang máy ra.

Sau khi xác định đã an toàn, hai người nhẹ nhàng thở hắt, nói: "Sếp... Nhanh lên..."

"Tôi có lên không sếp?" Lâm Chiếu Hạc hỏi.

Trang Lạc nói: "Chờ chút."

Chờ chút? Nhưng chờ chút thì thang máy này sẽ không chịu nổi, nhưng qua một lúc sau, cả thang máy đã lung lay như sắp đổ, cửa cũng bắt đầu biến dạng, lúc này nếu bò ra ngoài thì tỉ lệ nguy hiểm rất cao.

Lúc này mặt mũi Du Chúc Kỳ toàn là mồ hôi, cậu ta nói: "Sếp, tôi có thể thử sửa trên nóc..." Lúc này một nửa thang máy đang ở tầng 9, cậu ta muốn cạy mở cửa thang máy để dễ vận hành, ai ngờ vừa mới cố làm thì đã thấy hơn mười mấy con mắt xanh ló ra từ dưới thang máy... Xuyên qua khe cửa nhìn chằm chằm cậu ta.

"Đm, đây là gì?" Du Chúc Kỳ nổi da gà.

"Không kịp nữa rồi..." Tần Hủ quát: "Thang máy sắp rơi xuống!"

Lâm Chiếu Hạc nghe Tần Hủ quát, tự nhiên cậu hiểu được thang máy sắp rơi xuống, nói: "Sếp, anh ra ngoài trước đi!"

Trang Lạc còn chưa lên tiếng, thang máy đã rung lắc kịch liệt, Lâm Chiếu Hạc không đứng vững được, ngã trên mặt đất, sau đó cảm nhận được cảm giác không trọng lượng... Thang máy đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh, cậu và Trang Lạc rơi xuống rồi!!

"Sếp!!" Lâm Chiếu Hạc nghẹn ngào, cả người vì mất trọng lượng nên như muốn bay lên, chỉ có thể cố gắng giữ chặt lấy tay vịn trong thang máy, nỗi sợ với cái chết sắp xảy ra đã quét sạch ý thức của Lâm Chiếu Hạc, cậu không khống chế được mà kêu lên: "Có phải chúng ta sắp chết rồi không!!"

Giọng nói Trang Lạc như vang lên bên tai cậu, vẫn dịu dàng như thường ngày, hắn nói: "Nhắm mắt lại."

Lâm Chiếu Hạc kêu thảm: "Nhắm lâu rồi ——" Với tốc độ rơi nhanh như vậy, cậu vốn không mở mắt ra được.

Một giây sau, Lâm Chiếu Hạc nghe được một tiếng vang thanh thúy, tựa như có người nhẹ nhàng xé túi đồ ăn vặt. Cảm giác không trọng lực bị rút đi, cậu nghe thấy âm thanh chói tai từ trên đỉnh đầu... Thang máy bọn họ như có gì đó cố định chắc chắn, ngăn cú rơi đáng sợ kia.

Lâm Chiếu Hạc mở mắt ra, nhìn thấy rất nhiều bong bóng sặc sỡ, cậu được bong bóng nâng lên, như chiếc lông vũ lơ lửng giữa không trung, Trang Lạc đang ở bên cạnh cậu, tay cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo, thấy hắn nhìn sang, cậu cũng nhìn hắn chằm chằm.

Những bong bóng đầy màu sắc được thổi ra bên ngoài, dính vào gò má và lọn tóc của Lâm Chiếu Hạc, cực kỳ thơ mộng.

Lâm Chiếu Hạc sợ ngây người: "Sếp, sao thang máy lại dừng rồi? Là bong bóng làm sao?"

"Không phải." Trang Lạc nói: "Có người giúp nhóm chúng ta cố định lại thang máy."

"Người nào?" Lâm Chiếu Hạc thấy kỳ lạ hỏi.

Câu hỏi của cậu còn chưa được giải đáp thì đã cảm nhận được thang máy đang dần di chuyển lên cao.

"Hả?? Thang máy ổn rồi sao?" Lâm Chiếu Hạc kinh ngạc.

"Không có." Trang Lạc đáp.

Quả nhiên là không, toàn bộ thang máy đã hư hỏng, màn hình hiển thị đen kịt, thang máy vẫn còn di chuyển lên trên, mãi đến khi đến tầng thứ 10 mới dừng lại.

Cửa thang máy không mở, Trang Lạc liếc nhìn đỉnh đầu một chút, dứt khoát sử dụng công cụ cạy mở cửa thang máy ra. Hắn và Lâm Chiếu Hạc vừa ra khỏi thì thang máy đã mất đi lực kéo, rơi thẳng xuống dưới, mấy giây sau bọn họ nghe được tiếng nổ vang lên phía dưới lầu.

"Mẹ nó." Lâm Chiếu Hạc kinh ngạc: "Rốt cuộc là thứ gì..."

Một bóng người đi ra khỏi cửa thang máy, Lâm Chiếu Hạc nhìn chằm chằm, hóa ra là A Yên đi cứu hộ cho đội khác, nhìn vào cách ăn mặc của anh ta thì xem ra khá chật vật, trên mặt có vài vết máu khô, anh ta nhìn thấy Lâm Chiếu Hạc, nhỏ giọng hỏi: "Mấy người không sao chứ?"

"Không sao." Lâm Chiếu Hạc nói: "Sao cậu lại ở đây? Vừa rồi cậu giúp bọn tôi kéo thang máy lên à?" Lâm Yên vậy mà có thể kéo được thang máy.

"Ừm." Lâm Yên đáp: "Tôi cũng vừa mới đến đây, nghe được tiếng động nên chạy đến."

"Cảm ơn." Lâm Chiếu Hạc nói.

"Không cần." Lâm Yên nói nhỏ: "Dễ như trở bàn tay thôi."

Lâm Chiếu Hạc theo dõi sắc mặt anh ta, không biết tại sao mà không thể rời mắt, cậu nhịn không được mà hỏi: "A Yên, mặt cậu bị sao vậy?" Cậu còn nhớ trong nguyên tác, trên mặt Lâm Yên không có vết thương.

Lâm Yên nghe Lâm Chiếu Hạc gọi A Yên, cơ thể hơi run lên một chút, nhỏ giọng trả lời: "Không cẩn thận để bị thương."

Trả lời qua loa, không muốn trả lời câu hỏi của Lâm Chiếu Hạc.

Lâm Chiếu Hạc lại nhìn chằm chằm anh ta thêm giây lát rồi mới nhìn đi chỗ khác.

"Tần Hủ và Du Chúc Kỳ đâu?" Lâm Chiếu Hạc hỏi.

"Dưới lầu." Trang Lạc đáp.

Lâm Chiếu Hạc: "Sao còn chưa đi lên nữa..."

Cậu đang cảm thấy kỳ lạ thì nghe được âm thanh chạy thùng thục gần đó, nhưng âm thanh này nghe có hơi kỳ quái, như là có cả một đám người.

"Cái gì vậy?" Lâm Chiếu Hạc nghi ngờ, nhìn về phía phát ra âm thanh.

"Chạy mau... Đm..." Tiếng gào thét của Tần Hủ từ xa truyền đến, Lâm Chiếu Hạc tập trung nhìn vào, nhìn thấy Tần Hủ và Du Chúc Kỳ đang chạy như điên đến.

Sau lưng của hai người là một đám tang thi lít nha lít nhít, đám này khác với đám tang thi bình thường, con mắt tỏa ra ánh sáng màu lục, tốc độ cũng rất nhanh, gần như đã đuổi sát bọn họ.

Du Chúc Kỳ cầm một súng phun lửa cỡ nhỏ, vừa phun về phía đám tang thi vừa lùi lại, quát: "Chạy mau ——" Cậu ta ném một quả bom cỡ nhỏ, nổ giữa đám tang thi, tứ chi bay loạn xạ, cuối cùng cũng trì hoãn được bước chân của bọn chúng.

Lâm Chiếu Hạc đã thấy choáng váng, tòa nhà này lại có nhiều tang thi như vậy!

"Tránh ra." A Yên kêu lên, nhanh chân chạy đến trước mặt mọi người, tiện tay khiêng một chiếc bàn hội nghị bằng đá cẩm thạch, thoạt nhìn rất nặng, nhảy ra sau lưng Du Chúc Kỳ và Tần Hủ, đánh bay những tang thi đằng trước.

Tần Hủ nhìn mà kích động không thôi, ngay cả thù hận cũng tạm thời quên sạch, cảm thán: "Trâu bò!!"

Lâm Yên không để ý đến anh, lấy bàn làm vũ khí, dễ dàng đập nát đám tang thi đuổi đến.

Đối mặt với giá trị vũ lực tuyệt đối trước mặt, số lượng nhiều cũng vô dụng.

Tần Hủ và Du Chúc Kỳ thở hổn hển, cuối cùng nghỉ ngơi một lát, nói đám tang thi này ở giữa thang máy chạy ra, thi thể bọn chúng rơi trên thang máy, cứ thế đập vào thang máy, hai người bọn họ vừa chui từ cửa thang máy ra, suýt nữa đã bị tang thi bắt được, may là chạy kịp.

Lâm Chiếu Hạc nhìn trang phục của bọn chúng, hẳn là nhân viên công tác trong tòa nhà này, sau khi virus bộc phát thì không may dính phải nó.

Đám tang thi bị A Yên đánh vẫn chưa chết hẳn, tứ chi rơi trên mặt đất co giật rồi tiến gần về phía bọn họ, Tần Hủ đạp một cước xuống, đập vỡ đầu, chất lỏng màu xanh lục chảy ra đầy đất, nói: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng hai người đều không..." Anh còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Lâm Yên, lời ra đến miệng lại nuốt ngược vào.

Lâm Yên mặt không cảm xúc, như cũng không phát hiện ra Tần Hủ có gì khác thường.

Trang Lạc hỏi Lâm Yên: "Đội mà anh đi cứu có còn sống không?"

"Có, chỉ cứu được hai, trong đó vẫn còn một người đang hôn mê." Lâm Yên nói: "Bọn họ ở tầng 10 chờ chúng ta, nhanh dẫn bọn họ ra ngoài chữa trị, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm."

"Vậy đi thôi." Trang Lạc nói.

Mọi người đi lên tầng 10, nửa đường còn giải quyết nốt mấy tang thi còn sót lại.

Sau khi vòng qua mấy hành lang, bọn họ nhìn thấy hai người mà Lâm Yên cứu được ở lối vào thang máy đi lên mấy tầng trên, người trong đội nhìn Lâm Yên, nhưng mặt lại không mấy cảm kích, bọn họ nói chuyện bằng tiếng nước ngoài, đáng tiếc Lâm Chiếu Hạc nghe không hiểu, nhưng nhìn sắc mặt của người xung quanh, có lẽ không phải lời gì tốt.

Quả nhiên, Du Chúc Kỳ khó tính nhếch môi cười gằn một tiếng, trực tiếp lên nòng súng trong tay, họng súng gõ mạnh vào đầu người kia, gõ đến chảy máu: "Lâm Yên dễ tính, nhưng tao thì không, nếu giết mày ở đây thì tính là tội của tang thi, chắc không ai biết đâu nhỉ?"

Người kia không ngờ tính cách của Du Chúc Kỳ lại như vậy, sau khi ngẩn người ra thì nhìn về phía Trang Lạc, kích động hô hào gì đó, Lâm Chiếu Hạc nghĩ có lẽ anh ta đang trách móc Trang Lạc không thể quản được cấp dưới của mình.

Ai ngờ Trang Lạc lại không phản ứng gì, đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ: "Đừng dùng súng, để lại đạn không tiện bàn giao."

Người kia nghe vậy, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, hiển nhiên không ngờ tới cốt truyện lại phát triển thành ra như vậy.

Vừa nãy lúc Lâm Yên đến cứu bọn họ, gần như là đã đáp ứng yêu cầu, làm anh ta hiểu lầm tính cách bọn Trang Lạc cũng tốt như Lâm Yên, vậy nên đã yêu cầu hắn đưa mình và đồng bạn ra ngoài trước, không ngờ vừa nói xong đã xém bị Du Chúc Kỳ gõ dập đầu.

"Cho mày lựa chọn." Giọng nói Du Chúc Kỳ đầy mùi thuốc súng: "Hoặc là ngoan ngoãn ở đây chờ bọn tao làm xong nhiệm vụ rồi đến đón mày, hoặc là bây giờ tao đưa mày lên thiên đường chữa trị."

Người kia không lên tiếng, lúng túng nói vài câu tiếng Trung què quặt, có lẽ là mấy người không thân thiện hay gì đó.

Du Chúc Kỳ lười đôi co, lại gõ đầu anh ta một cái, lần này anh ta đã thành thật, nói mình sẽ ở đây chờ bọn họ, nói bọn họ chú ý an toàn, giọng điệu thân thiện khiến người ta muốn rớt nước mắt.

"Lâm Yên, anh dễ tính quá." Du Chúc Kỳ gắt gỏng: "Nhìn đám khốn nạn này được đà lấn tới, mẹ nó, chưa đến được phòng thí nghiệm mà người nhà đã chết sạch rồi, đây là đến làm nhiệm vụ hả? Tôi thấy bọn họ rõ ràng là khách du lịch..."
Lâm Yên cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Không cần thiết phải đi so với bọn họ làm gì."

"Đừng để ý tới bọn họ, đi thôi." Trang Lạc nói: "Tiểu Hạc, nhấn nút thang máy đi." Thang máy lên tầng trên cách bọn họ không xa.

"Sao nó không di chuyển vậy nè?" Lâm Chiếu Hạc nhấn nút mở cửa thang máy, phát hiện thang máy đi đến tầng 60 không phản ứng gì, con số cũng không thay đổi.

"Để tôi xem thử." Du Chúc Kỳ lấy máy tính mang theo ra, nghiên cứu một chút: "Có một tin xấu và một tin tốt, tin xấu là tháng máy này bị hỏng rồi."

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

"Tin tốt là mấy tầng trên vẫn ổn." Du Chúc Kỳ nói: "Chúng ta phải đi bộ lên tầng 13, sau đó lại đi thang máy đến tầng 60... Để tôi xem cấu tạo của tầng 13..." Cậu ta nhìn rồi hít sâu một hơi.

"Làm sao vậy?" Lâm Chiếu Hạc hỏi.

"Tầng 13, là phòng thí nghiệm sinh học của công ty này." Du Chúc Kỳ đáp.

Mọi người nghe xong, vẻ mặt cũng hơi thay đổi.

Vì để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, tất cả mọi người đều xem lại nội dung phim một lần, đương nhiên họ cũng xem cảnh khi nhân vật chính đến phòng thí nghiệm tầng 13.

Khác với bọn họ là nhân vật chính thuận lợi đi thang máy đến tầng 10, nhưng tầng 13 buộc phải đi bộ, phân cảnh đi qua phòng thí nghiệm trở thành phần thú vị nhất của cả bộ phim.

Dựa theo tình hình hiện tại, bọn họ dường như còn thê thảm hơn nhân vật chính, tang thi tiến hóa nhanh, cũng không ai biết rốt cuộc mấy con quái vật trong phòng thí nghiệm kia đã tiến hóa lên thành gì.

Nhưng việc đã đến nước này cũng không còn cách nào khác.

-----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Chiếu Hạc: Tôi thật sự vừa đáng thương nhỏ yếu vừa bất lực.

Trang Lạc sờ sờ đầu chó con: Tôi cũng thấy vậy.

Tần Hủ: ??? Tiền công yêu đương phải không??

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro