Chương 65. Những ký ức đã bị niêm phong giấu kín
Quầy hàng của Chimora hơi khác so với các phù thủy xung quanh, đó là một cái lều bình thường không lớn không nhỏ. Trên lều thêu hoa văn tinh xảo, xung quanh có hoa tường vi đỏ nở rộ, vừa đến cửa lều Lâm Chiếu Hạc đã ngửi thấy một mùi... Rượu rất nồng.
Đúng vậy, chính là mùi rượu.
Lâm Chiếu Hạc suýt chút nữa nghĩ mình thấy ảo giác, nơi xinh đẹp thế này không phải nên thơm ngào ngạt à, sao lại có thể có mùi rượu được nhỉ.
Cậu vén cửa lều lên thấy một người phụ nữ thuần đen đang ngồi dưới ánh đèn lờ mờ. Cô ta mặc một bộ váy dài màu đen, bên hông đeo một chuỗi ngọc trai đen, trên viền váy là những bông hồng nở rộ, mái tóc đen tô điểm cho làn da trắng như tuyết của cô ta làm nó càng thêm trắng, chiếc mũ tròn rộng vành che gần hết khuôn mặt, nhìn vào chỉ có thể thấy bờ môi dưới xinh đẹp được tô một lớp son tươi sáng.
Cuối cùng cũng tìm được nơi xuất phát của hương rượu nồng nàn tràn ngập trong không khí, dưới chân cô ta là từng hàng chai rượu rỗng mà trong tay cô ta vẫn cầm chai rượu uống được một nửa. Cô ta để ý thấy có người đến cũng không có ý định đứng dậy chào hỏi, thản nhiên lắc lắc ly rượu trong tay như đang chào hỏi người tới.
"Chimora." Lâm Yên tiến lên.
"Xin chào, cậu cần gì?" Chimora mở miệng hỏi, giọng điệu không quen, dường như cô ta không nhận ra Lâm Yên.
"Tôi là người một năm trước đến gặp cô để giao dịch." Lâm Yên nói: "Không nhớ?" Vì phù thủy thuần trắng không nhận ra sự khác biệt giữa anh ta và Lâm Yên kia nên anh ta chỉ đơn giản là dùng thân phận của Lâm Yên để nói vài lời.
"Xin lỗi, trí nhớ tôi không tốt lắm." Chimora bối rối nhìn Lâm Yên, ánh mắt đầy kỳ lạ: "Không nhớ rõ."
"Vậy còn hơi thở ma pháp trên người cậu ấy là cô để lại đúng không?" Lâm Yên chỉ Lâm Chiếu Hạc hỏi.
Chimora ngửi ngửi rồi gật đầu thừa nhận: "Đúng rồi."
"Có cách nào cởi bỏ không?" Lâm Yên nói.
"Cởi bỏ? Cái này không cởi được." Chimora nhìn Lâm Chiếu Hạc chằm chằm một lúc rồi đưa ra đáp án, cô ta nhấp một ngụm rượu, ợ hơi sau đó lắc đầu: "Thuốc ma pháp trên người cậu ấy được điều phối từ tình yêu, một khi đã trúng thì không thể bỏ được, có thể biến về đã không dễ gì rồi... Cậu biết không cái thứ tình yêu này vừa không tinh khiết vừa không đủ cho nên ma pháp được tạo ra bình thường không có cách giải, trừ khi..."
Lâm Yên hỏi: "Trừ khi cái gì?"
"Trừ khi thuốc giải được điều phối bằng một tình yêu khác." Chimora nói: "Đó cũng không phải chuyện dễ dàng..."
Trang Lạc hỏi: "Không còn cách nào khác?"
Chimora vốn muốn lắc đầu tỏ vẻ không có nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn Trang Lạc, cái đầu sắp lắc lập tức dừng lại, trong ánh mắt lộ vẻ khủng bố và nghi ngờ, thậm chí cô ta còn chậm rãi nhích người ra sau, nhỏ giọng nói: "Tôi từng gặp anh ở đâu rồi đúng không?"
Mặt Trang Lạc không có biểu cảm gì nói: "Tôi không có ấn tượng."
"Không phải chứ." Chimora cũng có chút bối rối, cô vỗ đầu thật mạnh giống đang sửa một chiếc TV bị hỏng, như thể cô ta đập mạnh là có kỳ tích xảy ra, âm thanh đập mạnh đến mức Lâm Chiếu Hạc nghe thôi cũng thấy đau: "Không được, tôi không nhớ ra, thôi bỏ đi..."
"Cô giúp cậu ấy điều chế thuốc giải đi." Lâm Yên nói: "Dùng tình yêu của tôi."
Trước khi Chimora kịp lên tiếng Lâm Chiếu Hạc đã kéo Lâm Yên lại, cậu không muốn Lâm Yên trước mặt phải trả giá cho những gì người kia đã làm sai cho nên cậu ra vẻ không sao cả nói: "Không cần, di chứng thỉnh thoảng sẽ trở thành chó con cũng không phải chuyện gì to tát. Hơn nữa, đó là chuyện cậu ta làm sai, tôi không muốn cậu tự gánh vác tất cả."
"Là chuyện Lâm Yên làm sai." Lâm Yên nói: "Mà tôi cũng là Lâm Yên."
Lâm Chiếu Hạc còn muốn nói gì đó nhưng Chimora lại xua xua tay nói đừng tranh nhau, tôi đã quên hết bài thuốc bí truyền điều chế độc dược rồi, mấy người có rượu ngon nào khiến tôi tỉnh táo chút không.
Trang Lạc không lên tiếng, mò mẫm tìm trong túi một lát lấy một cái bình không lớn không nhỏ bằng gốm ra. Sau khi lấy ra thì hắn mở nắp bình, một mùi rượu đậm đà thơm ngát đột nhiên vây quanh từng ngóc ngách trong căn lều.
Ánh mắt Chimora lập tức thay đổi, nhìn bình rượu trong tay Trang Lạc chằm chẳm, cô ta không kìm được nuốt nước miếng, nói: "Đây là loại rượu gì mà thơm vậy?"
Trang Lạc: "Đương nhiên là thơm rồi, đây là rượu ngon ủ trăm năm."
Rượu này do Cố Tu Du làm ra, dùng hết tất cả dược liệu tràn đầy linh khí giữa trời đất ủ trăm năm mới có được một bình nhỏ như vậy, chỉ cần mở nắp chai ra là có thể ngửi được mùi thơm hấp dẫn của rượu, với một phù thủy nghiện rượu như Chimora thì quả thực nó hấp dẫn đến mức không thể rời mắt.
Chimora nhìn chằm chằm cái bình nhỏ trong tay Trang Lạc, thái độ lạnh nhạt ban đầu đã biến thành nhiệt tình thậm chí còn có chút nịnh nọt, cô ta nói: "Ngài xem ngài cần thứ gì ở đây? Tôi thật sự không cần tình yêu lắm, nếu muốn thuốc giải thì đổi bình rượu này là được rồi."
Trang Lạc cười như không cười: "Bình rượu này?" Đôi mắt hắn đảo quanh, nói: "Sao tôi có thể ngang nhiên chiếm lợi của cô được, trước tiên cho cô nếm thử một ngụm đã." Cho nên hắn lấy một cái chén rót một rượu cho Chimora.
Chimora vội vàng nhận lấy uống một hơi cạn sạch, rượu này không mạnh nhưng hương vị lại mềm mại trơn trượt và đậm đà. Khi nuốt xuống cổ họng, mùi thơm độc đáo của rượu bùng nổ trong miệng như một quả bom, với nhiệt độ thiêu đốt từ từ chảy xuống dạ dày, luồng nhiệt từ dạ dày dần lan khắp người, sự mệt mọi cũng bị cuốn đi.
Đôi mắt Chimora trừng lớn, cô ta thở ra một hơi dài: "Rượu ngon!!"
Trang Lạc nói: "Không tệ đúng không?"
Chimora gật đầu như giã tỏi, ánh mắt sáng quắc nhìn Trang Lạc chằm chằm: "Rượu của thế giới này đều nhàm chán khó nuốt*, cuối cùng tôi cũng tìm thấy thứ tốt, nói đi anh muốn gì?"
(*gốc: 淡出鸟来: là một cách diễn đạt để chỉ sự không hài lòng hoặc thất vọng với một sự việc hoặc tình huống hiện tại.)
Trang Lạc chỉ chỉ Lâm Chiếu Hạc, sau đó chỉ vào Lâm Yên: "Tôi muốn cô giúp cậu ấy loại bỏ di chứng của thuốc ma pháp đồng thời cũng muốn biết một năm trước cậu ta đã dùng thứ gì để đổi với thuốc của cô."
Chimora cười gượng: "Không phải tôi không muốn nói cho anh biết mà là tôi thật sự không nhớ." Cô ta đứng dậy, ngọc trai đeo bên hông va vào nhau kêu leng keng: "Thời gian trôi qua quá dài, nhiều ký ức đã dần mờ nhạt."
"Cô sống được bao lâu rồi?" Anh Lý rất vô duyên hỏi tuổi người ta.
"Hơn một ngàn năm." Cũng may Chimora không để ý, hào sảng nói: "Chẳng lẽ anh có thể nhớ những chuyện đã xảy ra hơn một ngàn năm trước?"
"Mặc dù không nhớ rõ chuyện hơn một ngàn năm trước nhưng cũng đâu thể nào quên chuyện một năm trước đâu đúng không?" Anh Lý nói: "Cô cứ vậy chúng tôi khó tin tưởng cô lắm."
Trang Lạc nói: "Cô đã quên bài thuốc bí truyền của thuốc giải, sợ là không uống được rượu này rồi." Hắn cố ý lạt mềm buộc chặt Chimora nên mới cho cô ta nếm thử một ngụm, bây giờ Chimora đã nếm thử hương vị rượu ngon sao lại không sẵn sàng chịu dàn hoà được, cô ta thở dài rồi lại cau mày nhưng cô ta không dám đánh Trang Lạc, có một loại trực giác kỳ lạ nào đó đang cảnh báo cô ta người trước mặt cô ta không dễ chọc.
Sao Chimora yêu rượu như mạng có thể chịu đựng được điều này, biểu cảm của cô ta thay đổi hết lần này đến lần khác như thể cô ta đang do dự gì đó, cuối cùng chỉ thở dài một hơi, trả lời được rồi được rồi như đã buông xuôi, mấy anh rất giỏi còn tôi sẽ tìm cách.
Cô ta chuẩn bị tinh thần một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nói: "Đợi đã." Sau đó, cô ta cúi xuống gỡ một viên ngọc trai bên eo, giữ nó trong lòng bàn tay.
Lâm Chiếu Hạc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị phản ứng của Chimora dọa sợ, chỉ thấy sau khi cô ta ngậm viên ngọc trai gương mặt cô ta đột nhiên trở nên méo mó, như thể cô ta đã phải trải qua tận cùng nỗi đau, những giọt nước mắt lớn chảy xuống gò má. Cô ta ngồi đó, cơ thể bắt đầu co giật, dường như cô ta không cách nào chịu đựng sự đau khổ này.
"Cô không sao chứ?" Mặc dù tính tình Lâm Yên không như xưa nữa nhưng vẫn giữ bản tính lương thiện, lo lắng hỏi.
Chimora không trả lời, sau khi khóc nức nở một lúc cô ta mở đôi mắt đỏ hoe vì khóc lắc đầu nói không được không được, tôi không thể tiếp tục nữa.
"Cô sao vậy? Viên ngọc này có độc?" Lâm Yên hỏi.
"Còn hơn cả thuốc độc." Chimora nói.
"Chứ nó là cái gì?" Lâm Chiếu Hạc hỏi.
"Là một vài ký ức lộn xộn, nên vứt bỏ." Chimora lấy khăn tay ra chậm rãi lau nước mắt, gương mặt cô ta khóc đến đỏ bừng vẻ mặt có chút mờ mịt: "Tôi... Không được, thử lại lần nữa, sẽ phát điên mất, hay là..." Cô ta nhìn bốn người họ: "Mấy anh giúp tôi?"
"Giúp thế nào?" Lâm Yên hỏi.
"Ký ức của tôi đều nằm trong những viên ngọc trai này." Chimora nói: "Chỉ cần nắm nó trong lòng bàn tay là có thể thấy được, tôi chia ký ức của năm trước thành nhiều phần. Không thể tìm ra cái nào là phần nào, các anh giúp tôi tìm xem trong đó có thứ các anh muốn không."
"Cũng không phải không thể." Trang Lạc nói.
"Chúng ta có thể đọc ký ức trong khi uống rượu không?" Không biết Chimora đã nhìn thấy ký ức gì mà trông cô ta như bị tổn thương nặng cả về thể xác lẫn tinh thần, hoảng hốt nói: "Tôi muốn uống thứ gì đó."
Trang Lạc đồng ý.
Vài phút sau, bốn người họ xuất hiện ở quầy rượu nhỏ bên cạnh.
Chimora gọi vài món ăn, sau đó liếm môi bảo Trang Lạc rót rượu, Trang Lạc rót cho cô ta một ly nhưng cô ta chưa muốn uống, mà đập mấy viên ngọc trai phủ đầy bụi ký ức lên bàn.
"Chẹp, chỉ mấy viên này thôi." Chimora nói: "Mấy cậu tự mình xem đi."
"Tôi xem trước." Anh Lý xung phong đi đầu cầm một viên lên nắm trong lòng bàn tay. Đột nhiên trong đầu anh xuất hiện nhiều hình ảnh không thuộc về mình, trong ký ức đó anh biến thành một con mèo đen, cảm giác nhói nhói ở bàn chân trước không ngừng ập đến, anh ngẩng đầu lên thấy đồng bằng cằn cỗi và hai mặt trăng treo cao trên bầu trời.
Dường như đây là ký ức của phù thủy khi lần đầu tiên đến thế giới này, con mèo đen lang thang không mục đích trên đồng bằng hoang vu cho đến khi nó đi qua một thị trấn nhỏ và được một gia đình ba người nhặt nuôi. Sau đó các vết thương trên cơ thể được băng bó, còn có sữa bò nóng và một cái tổ ấm áp, mèo đen gầy gò thích nằm bên cửa sổ phơi nắng, liếm chân và nhìn bé gái chơi búp bê.
"Khi nào cha mới về vậy ta?" Cái ôm của bé rất ấm áp, bé ôm phù thủy biến thành con mèo đen trong tay, hôn lên trán cô ta: "Hôm nay cha nói cha có thể mang cá về cho em ăn đó, chị biết mèo thích ăn cá nhất..."
Chính cảm giác ấm áp này đã mê hoặc người không thích cái lạnh như cô ta.
Gia đình này đã ở thế giới này được một năm, tuy luôn phải đấu tranh để tồn tại nơi hoang dã nhưng may mắn thay họ luôn có nhau chứ không giống phù thủy, cho dù đi đến bất cứ nơi nào cũng chỉ lẻ loi một mình.
Phù thủy nằm trên thảm phơi mình dưới ánh mặt trời ấm áp nghĩ rằng thỉnh thoảng ở lại đây cũng không tệ, con người là những sinh vật yếu ớt và đáng thương và bọn họ chỉ sống có vài thập kỷ ngắn ngủi. Khi thời gian đến, bọn họ sẽ hóa thành cát bụi trở về với tự nhiên.
Tuy nhiên ngày hôm đó, phù thủy không chờ được cá của mình.
Cha của cô gái nhỏ đã trở lại nhưng là được người ta khiêng về, ngôi nhà tràn ngập mùi máu và tiếng khóc của cô bé, phù thủy nhìn người đàn ông hồi sáng còn cười đùa đi ra ngoài mà lúc này không còn hơi thở, thậm chí chỉ còn lại nửa người. Cô bé nhào lên người ông ấy khóc gọi cha ơi, nước mắt và máu trộn lẫn với nhau. Bên ngoài vô cùng ồn ào, rất nhiều rất nhiều con người dìu già dắt trẻ định rời đi, người mẹ đi tới kéo cô bé lên, chật vật cõng hành lý hoảng loạn đi. Con mèo đen đứng trong nhà nhìn họ đi xa bỏ lại bản thân và xác chết đã bắt đầu phân hủy phía sau.
(*gốc: 拖家带口: có nghĩa là chăm sóc cả gia đình, ám chỉ việc bị người trong gia đình kéo đi.)
Sau đó con mèo đen đào một cái hố nông bằng bàn chân của nó để chôn cất người đàn ông, cơn bão ở vùng hoang dã càng trở nên lớn hơn. Cô ta thấy một đàn quái vật như những con kền kền bị quỷ ám bay trên bầu trời, chúng dễ dàng phá hủy tất cả các ngôi nhà và phun lửa thiêu rụi mọi thứ.
Không ai chú ý tới con mèo đen gầy gò trầm mặc đứng trong góc chứng kiến mọi thứ.
Con mèo đen quay người chậm rãi bước vào vùng hoang vu.
Ký ức dừng ở đây, anh Lý tỉnh táo lại phát hiện cả bốn người đều đang nhìn mình, chỉ có phù thủy là đang mỉm cười ăn thức ăn trước mặt hỏi anh thấy cái gì.
"Mèo đen." Anh Lý cân nhắc dùng từ: "Hình như là lúc cô mới đến thế giới này."
"Vừa mới đến thế giới này?" Chimora nói: "Tôi không nhớ rõ..."
Anh Lý nói: "Không có thứ chúng tôi tìm." Anh lắc đầu.
"Tôi sẽ lấy viên tiếp theo." Lâm Yên giơ tay ra cầm một viên, khung cảnh trước mắt anh ta sáng lên sau đó là ngửi thấy hơi thở của lửa, chính xác là mùi cháy thứ gì đó. Ban đầu anh ta còn tưởng rằng là thứ gì đó xung quanh sau mà một lúc sau mới nhận ra thứ bị đốt là chủ nhân của ký ức.
"Đốt hắn!! Đây là phù thủy!!" Giọng nói ồn ào của mọi người truyền đến từ bốn phương tám hướng, xuyên qua ngọn lửa nóng gương mặt bọn họ méo mó như ma quỷ. Trong tay mọi người đều cầm đuốc hét lên những câu nói như thần chú nguyền rủa, cơn đau rát không ngừng lan ra khắp cơ thể.
Dường như phù thủy đang khóc, Lâm Yên có thể cảm nhận được có thứ gì đó không ngừng xẹt qua gò má mang theo cảm giác hơi ngứa nhè nhẹ, cô ta khốn khổ cúi đầu xuống không muốn để mọi người thấy nước mắt của mình.
Đứng trước đám đông là một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, ánh mắt phù thủy rất nhiều lần nhìn anh ta còn mang theo mong đợi, cầu xin và cuối cùng biến thành tuyệt vọng trầm lặng. Cơ thể cô ta bị ngọn lửa thiêu đốt như vô số người bạn của cô ta từng gặp phải, cô ta không còn ngẩng đầu nhìn lên, cũng không muốn nhìn người kia nữa.
"Mora." Người đàn ông nhẹ nhàng gọi tên cô ta.
Phù thủy không trả lời.
"Mora—" Giọng của người đàn ông cao hơn, phù thủy nghe thấy một tiếng kêu lên trong ngạc nhiên từ đám đông ồn ào, cơ thể gần như bị đốt cháy sạch của cô ta lại cảm nhận được một sức mạnh kỳ diệu, một sức mạnh đến từ cái ôm. Cô ta ngước lên lần nữa thấy gương mặt nhuốm nước mắt của người đàn ông, anh ta cuồng loạn như một kẻ điên cố gắng giúp cô ta dập tắt lửa trên cơ thể, bất chấp nguy cơ bị bỏng.
"Mora!!" Tiếng hét xé ruột xé gan.
Thần kỳ là trái tim phù thủy không thấy đau, cô ta hé miệng muốn nói lời cuối cùng, muốn người đàn ông tránh ra nếu không anh ta sẽ bị coi là đồng phạm rồi bị giết như cô ta nhưng cơ thể bị đốt cháy không cách nào nói ra một câu. Đột nhiên tầm mắt cô ta thay đổi, dường như nguyên nhân là do cổ không còn chịu được sức nặng của đầu, cô ta cứ vậy bịch một tiếng ngã xuống đất.
Ký ức chấm dứt, cuối cùng Lâm Yên cũng hiểu nỗi đau lúc đó của phù thủy đến từ đâu, anh ta ngồi đó đôi mắt ngấn đầy nước, mãi đến khi anh Lý nhẹ nhàng vỗ vai anh ta hỏi cậu có ổn không anh ta mới đột nhiên tỉnh táo lại, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt rơi bộp trên mặt bàn.
"Thấy cái gì vậy?" Phù thủy thấy anh ta khóc nên tò mò hỏi.
"Vài hình ảnh..." Lâm Yên mơ hồ nói: "Có người gọi cô là Mola."
Phù thủy chống cằm bảo người gọi tôi là Mora nhiều lắm, để tôi nhớ xem là ai nào. Thằng chó đã lừa tôi lấy ma dược tình yêu rồi dùng với người khác, hay là đứa trẻ tội nghiệp từ từ chết vì tuổi già đi theo tôi cả đời, hoặc...
"Là người đã đến cứu cô khi cô bị thiêu." Lâm Yên nói.
Phù thủy sững sờ một lúc, nước mắt trào ra từng giọt từng giọt rơi xuống bàn nhưng cô ta lại vô cùng mờ mịt, nói: "Anh ấy, tôi đã quên rồi, tại sao tôi lại khóc, kỳ lạ..."
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ có phù thủy vẫn đang chậm rãi uống rượu, Lâm Chiếu Hạc không giỏi nói chuyện nên chỉ biết lẳng lặng rót cho phù thủy thêm một chén nữa. Dường như phù thủy uống rượu xong thì tâm trạng tốt hơn hẳn, cô ta xua tay nói mày xui thật đó, ngay cả cái này cũng để mấy người bọn họ thấy được rồi lại lẩm bẩm những thứ còn lại hẳn là ký ức mà mấy cô muốn, nhanh xem đi cô ta vẫn còn đang bận uống rượu.
Trang Lạc giơ tay muốn cầm viên ngọc trai lên nhưng lại bị Lâm Chiếu Hạc ngăn lại.
"Để tôi làm cho." Lâm Chiếu Hạc đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ khi Trang Lạc phải nhìn ký ức bi thương như vậy, cậu nhỏ giọng nói còn tay thì đã ấn lên viên ngọc trai trên bàn.
Trang Lạc nói: "Không cần, để tôi." Hai người đã xảy ra tranh cãi về vấn đề này.
"Thật đó sếp, để tôi làm cho." Lâm Chiếu Hạc là một người cố chấp, lúc này sự cố chấp đã được thể hiện một cách hoàn hảo, cho dù Trang Lạc có thuyết phục thế nào Lâm Chiếu Hạc vẫn không chịu bỏ ngón tay ra, cậu nắm lấy viên ngọc trao, ánh mắt ướt át nhìn Trang Lạc như một con cún con đứng lên bảo vệ chủ nhân của mình, cho dù chủ nhân nói với cậu rằng hắn không có việc gì, cậu cũng không chịu thả lỏng nửa khắc*.
(*1 khắc = 15 phút.)
Với sự kiên định đột ngột của Lâm Chiếu Hạc, Trang Lạc chỉ đành nhẹ nhàng thở dài, lựa chọn buông tay: "Được rồi, cậu làm đi."
Lâm Chiếu Hạc vui vẻ gật đầu, luôn cảm thấy mình có chút hữu dụng.
Mục đích của chuyến đi này đều là vì cậu, nếu không Trang Lạc vốn không cần tới nơi nguy hiểm như vậy làm gì. Lúc này khó khăn lắm Lâm Chiếu Hạc mới biến về được nên tất nhiên cậu muốn làm chút chuyện trong khả năng.
Cậu liếm liếm môi nắm viên ngọc trai trong lòng bàn tay...
Ngay sau đó, mặt Lâm Yên xuất hiện trong tầm nhìn.
Quả nhiên đúng như những gì suy đoán lúc trước, cậu ta cũng uống lọ thuốc có thể biến thành phụ nữ như Lâm Yên kia, biến thành một cô gái có dáng người nhỏ nhắn. Cậu ta mặc áo choàng, mặt không biểu cảm ngồi trước mặt Chimora, nói với giọng lạnh lùng: "Tôi muốn giao dịch với cô."
Chimora hỏi: "Cô muốn cái gì?"
"Tôi muốn một ít ma dược đặc biệt." Lâm Yên đáp.
Chimora hỏi lại: "Một ít?"
"Đúng vậy, một ít." Lâm Yên nói.
"Cô có thứ gì có thể đổi lấy một ít ma dược?" Chimora tò mò.
"Không phải các cô cần tình yêu sao?" Lâm Yên bình tĩnh nói: "Tôi muốn bán hết tình yêu của mình."
Chimora rất ngạc nhiên, người trước mặt cô ta mang hơi thở không thuộc về con người, cô ta nghĩ cô ấy là phù thủy nhưng hiện tại xem ra có vẻ như không phải. Thứ quý giá nhất mà một phù thủy có được chính là tình yêu cho nên tuyệt đối không bao giờ dễ dàng lấy ra đổi một ít ma dược như vậy.
"Ừm, cô cần ma dược gì?" Chimora thỏa hiệp.
"Có cái gì thì cho tôi cái đó, biến người chết thành người sống, biến người thành động vật, cái quái gì cũng được." Lâm Yên thờ ơ nói: "Tôi không lựa."
Chimora nghe lời nói không thèm quan tâm của cậu ta nhịn không được bật cười: "Cô đúng là một kẻ quái dị." Cô ta vươn những ngón tay mảnh khảnh phủ sơn móng tay màu đen ra nhẹ nhàng vuốt ve má Lâm Yên sau đó biểu cảm chuyển từ mỉm cười rạng rỡ sang sửng sốt.
"Sao?" Lâm Yên thấy vẻ mặt cô ta không đúng liền hỏi.
"Cô... Cô thực sự muốn trao đổi tình yêu của cô?" Chimora trừng mắt: "Tình yêu của cô thật đặc biệt."
Lâm Yên nói: "Có gì đặc biệt?"
Chimora cau mày: "Tôi không biết phải hình dung sao mới được."
Một người bình thường hoặc phù thủy thường chỉ yêu một số thứ nhất định, chẳng hạn như người thân, người yêu, vật nuôi trong nhà và thậm chí cả những người bạn sớm chiều ở bên cạnh. Tình cảm càng sâu, tình yêu càng bền chặt nhưng thứ cô ta khám phá được trên người Lâm Yên lại là một tình yêu chưa từng có. Dường như cậu ta yêu tất cả mọi người nhưng không có một đối tượng cụ thể. Có vẻ tình yêu của người trước mặt đã trở thành một khái niệm rộng chứ không phải là một người cụ thể...
Nghe phù thủy miêu tả, Lâm Yên vốn sao cũng được, trong mắt cậu ta không có ánh sáng cũng không có cảm xúc, dường như lúc này cậu ta ngồi trước mặt cô ta không phải để đổi ma dược mà là từ bỏ một số cảm xúc không cần thiết, ngón tay cậu ta gõ gõ lên mặt bàn: "Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì?"
Chimora nhún vai: "Cũng đúng."
"Nếu cậu vẫn kiên trì thì dùng tình yêu của cậu để làm ra ma dược cậu muốn." Chimora mỉm cười.
Lâm Yên rũ mắt không mặn không nhạt ừ một tiếng, đến khi Chimora đứng lên cậu ta đột nhiên nói: "Đợi đã."
"Sao? Hối hận?" Chimora hỏi.
"Không." Lâm Yên nói: "Cô có thể giúp người ta xóa đi những ký ức không muốn nhớ không?"
"Đương nhiên có thể." Chimora nói.
"Vậy thì giúp tôi xóa một vài ký ức đi." Lâm Yên nói.
Chimora gật đầu xem như đồng ý, sau đó ném một viên ngọc trai qua nói cho Lâm Yên biết chỉ cần cầm viên ngọc trai trong lòng bàn tay phối thêm một lọ ma dược đặc biệt là có thể niêm phong một ký ức nhất định, trải qua ngần ấy năm cô ta đã dựa vào thứ này để sống. Lâm Yên nhìn viên ngọc trai chằm chằm một lúc lâu rồi mới vươn tay ra nắm lấy trong lòng bàn tay. Sau đó là quá trình cậu ta giao dịch với Chimora, không có gì đặc biệt nhưng rõ ràng Lâm Chiếu Hạc cảm thấy sau khi Lâm Yên đánh đổi tất cả tình yêu của mình, không khí u ám quanh người càng thêm nặng, tia nhanh nhẹn cuối cùng trong mắt cũng biến mất.
Theo cách nói của Chimora thì cậu ta đã phong ấn một ký ức nhất định, cậu ta nhìn viên ngọc trai trong lòng bàn tay rồi thuận tay nhét nó vào con thỏ bông sau đó quay người rời đi.
Chimora nhìn bóng lưng cậu ta lắc đầu, đại khái là cô ta đang nghĩ rằng chàng trai trẻ không biết thứ mình mất quý giá đến nhường nào...
Lâm Chiếu Hạc trở về từ ký ức, đối mặt với ánh mắt lo lắng của mọi người chỉ nhìn Lâm Yên: "Con thỏ bông kia của cậu đâu?"
Lâm Yên đưa cho cậu hỏi có chuyện gì.
Lâm Chiếu Hạc nhận lấy con thỏ bông, kéo khóa kéo phía sau xuống quả nhiên thấy một viên ngọc trai đen trong cơ thể nó, cậu nín thở cẩn thận lấy viên ngọc trai ra khỏi đó.
"Viên ngọc trai này của ai?" Lâm Yên cũng kinh ngạc khi thấy thứ này trong thỏ bông, cậu ta lập tức nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được: "Có phải là Lâm Yên kia không?"
"Ừ." Lâm Chiếu Hạc nói: "Chimora đã giúp cậu ta niêm phong ký ức vào đây."
Lâm Yên nói: "Để tôi xem——"
"Đợi đã, tôi sẽ xem trước." Lâm Chiếu Hạc nói.
Lâm Yên muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị anh Lý nhẹ nhàng vỗ bả vai, trấn an: "Đừng lo lắng, cứ để Lâm Chiếu Hạc xem trước đi."
Lâm Yên đành phải miễn cưỡng nhẫn nại.
Rõ ràng chỉ là xem ký ức nhưng Lâm Chiếu Hạc lại đột nhiên lo lắng một cách không thể giải thích được, cậu cảm thấy như mình sắp vạch trần một bí mật thuộc về Lâm Yên đó.
Lâm Chiếu Hạc hít sâu một hơi cầm viên ngọc trai trong tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Chiếu Hạc: Nếu có thể, anh có thể niêm phong những ký ức xấu hổ của tôi không?
Trang Lạc: Vậy thì tôi sợ cuộc sống của cậu sẽ trở nên tẻ nhạt.
Tối ưu hóa phương pháp đọc ký ức, không cần đưa vào miệng mà chỉ cần cầm trong lòng bàn tay nếu không sẽ rất mất vệ sinh.
Hôm qua tôi có một giấc mơ thực sự rất đáng sợ, tôi mơ thấy mình gặp một kẻ xấu trong hẻm rồi tôi sợ hãi gọi điện cho anh trai, anh trai tôi đến rồi hỏi tôi sao tôi không tiễn người ta đi điQAQ, sau đó tôi đột nhiên sợ hãi choàng tỉnh, cảm thấy còn ghê hơn gặp ma luôn á.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro