Chương 92. Trò chơi độc nhất vô nhị (10)
Năm nay Lê Tiểu Hứa mười bảy tuổi cao 1m75, không chăm làm cho lắm.
Yêu cầu một người từ sáng đến tối chỉ ngồi trước máy tính chơi game đối mặt với con quái vật ghê gớm này quả thực như đang làm khó cậu ta vậy, hai chân cậu ta nhũn ra ngồi bệt dưới đất khóc khiến Lâm Chiếu Hạc còn nghĩ quái vật là cậu nữa.
Nhưng thực tế người đang ngăn cản quái vật là Lâm Chiếu Hạc, đòn tấn công của con quái vật kia cũng không kinh khủng như cậu nghĩ, ả cũng không có đủ sức mạnh, sau khi nhào đến chỗ Lâm Chiếu Hạc thì bị cậu đẩy mạnh ra, dường như ả vẫn còn bất ngờ, không ngờ rằng Lâm Chiếu Hạc lại mạnh đến vậy.
Đẩy quái vật ra rồi Lâm Chiếu Hạc lại kéo Lê Tiểu Hứa đang ngồi dưới đất lên, hai người chạy từ phòng ngủ đến phòng khách, trong bóng đêm khắp nơi đều là quái vật với đủ mọi hình thù, Lê Tiểu Hứa vẫn không ngừng khóc, bầu không khí hỗn loạn cùng cực.
Lâm Chiếu Hạc vốn đang nôn nóng nay lại càng sốt ruột hơn, đầu đổ đầy mồ hôi giữ chặt Lê Tiểu Hứa như đang cầm một con gà, quát: "Đừng khóc nữa... Mau nói cho anh biết công tắc nguồn điện ở đâu đi..."
Lê Tiểu Hứa bị Lâm Chiếu Hạc quát hơi mông lung nhưng cuối cùng cũng không khóc nữa nhưng vành mắt vẫn đỏ lên, nức nở nói: "Ở, ở trong tủ cạnh cửa ra vào."
Lâm Chiếu Hạc bước nhanh đến bên cạnh ngăn tủ, lúc đang định mở ra lại bị Lê Tiểu Hứa chặn tay lại, cậu ta khóc ròng: "Anh Lâm, anh đừng mở tủ mà, trong đó toàn là quái vật."
Lâm Chiếu Hạc cả giận nói: "Không mở không có nghĩa là bên ngoài không có quái." Bây giờ bọn họ bị bóng tối vây quanh, bốn phía đều là những sinh vật hình hài dữ tợn, giống như một giây sau sẽ bỏ mạng tại nơi này.
Màn đêm đã thành chất dinh dưỡng dồi dào cho chúng, Lâm Chiếu Hạc nhìn thấy vô số khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện đang nở nụ cười kinh tởm, ngón tay hao gầy, sợi tóc xơ xác và tiếng gào khóc thảm thiết bao vây lấy hai người họ, dường như chỉ một giây sau là sẽ hóa thành đợt sóng ập đến hoàn toàn vùi lấp hai người.
"Nhưng, nhưng..." Lê Tiểu Hứa nghẹn ngào: "Quái vật trong ngăn tủ là thứ đáng sợ nhất..."
Lâm Chiếu Hạc thầm nghĩ còn có quái vật gì đáng sợ nhất nữa, đã sắp chết rồi còn quan tâm gì đến sợ hay không sợ. Cậu không nghe lời Lê Tiểu Hứa mà mở cửa tủ ra, ánh đèn pin lập tức chiếu vào trong khiến Lâm Chiếu Hạc nhìn thấy rõ tình hình trong đó, vẻ mặt cậu cứng đờ...
Có một người phụ nữ mặc váy đỏ ngồi trong ngăn tủ, cơ thể vặn vẹo xoắn lại với nhau chen chúc trong tủ chén chật chội chặn kín hòm điện phía sau, nhưng điều khiến Lâm Chiếu Hạc sợ hãi không phải là vì cơ thể vặn vẹo kia mà là khuôn mặt trắng bệch ấy... Giống hệt với khuôn mặt của cô Lê mẹ của Lê Tiểu Hứa.
Lâm Chiếu Hạc chật vật quay lại, run giọng gọi: "Lê Tiểu Hứa."
Lê Tiểu Hứa: "Dạ?"
Lâm Chiếu Hạc hỏi: "Sao mẹ cậu ở bên trong vậy?"
Lê Tiểu Hứa: "?" Khuôn mặt khó hiểu kia dần trở nên hốt hoảng, cậu ta nhìn qua người Lâm Chiếu Hạc cũng thấy cô Lê mặc áo đỏ đang cuộn mình nằm trong đó.
Khuôn mặt kia giống hệt với mẹ mình đã hoàn toàn đánh sập phòng tuyến tinh thần của cậu ta, khó khăn lắm mới nín khóc được bây giờ lại bật khóc nức nở: "Cứu mạng..." La xong lại xoay người chạy, nếu không phải Lâm Chiếu Hạc kéo về thì có lẽ đã xông ra ngoài rồi.
Phản ứng này còn kinh khủng hơn cả lúc gặp quỷ.
Lâm Chiếu Hạc dở khóc dở cười, rốt cuộc cũng hiểu tại sao Lê Tiểu Hứa không để cậu mở cửa tủ, cậu còn muốn nói gì đó nhưng Lê Tiểu Hứa đã chỉ vào người phụ nữ trong tủ nói: "Chạy mau... Mẹ em sắp ra rồi!" Nói xong cơ thể nhỏ gầy kia như có sức mạnh khổng lồ mà lôi cả Lâm Chiếu Hạc theo chạy ra ngoài cửa.
Lâm Chiếu Hạc chỉ cảm thấy mình không phải đang giữ Lê Tiểu Hứa mà giống một con trâu đực sung sức hơn, cậu ta kéo cậu chạy về phía trước vọt ra ngoài hành lang.
Tình huống lại càng hỏng bét, trên vách tường ở dãy hành lang đen ngòm như biến thành tác phẩm điêu khắc vặn vẹo, vô số quái vật muốn bò ra khỏi vách tường, Lê Tiểu Hứa bị dọa sắp ngất, cậu ta cố gắng dùng đèn pin chiếu đám quái vật chui vào lại, ánh sáng chiếu đến đâu nơi đó sẽ trở lại bình thường nhưng chỉ cần dời đi một chút là quái vật sẽ lại bò ra.
Lê Tiểu Hứa bị dọa sắp sụp đổ đến nơi, cậu ta khóc lóc muốn chạy đến thang máy rời khỏi đây nhưng hành lang vốn chỉ dài vài mét lúc này lại như trở thành một mê cung không lối thoát, cậu ta đi cùng với Lâm Chiếu Hạc nhưng không thể tìm được đường ra.
Lúc này Lâm Chiếu Hạc đã lấy lại sức, cậu đã nhìn thấy những cảnh tượng kinh khủng hơn bây giờ nhiều, lúc này bị quái vật chụp mấy lần đột nhiên nhận ra mặc dù bọn chúng rất đáng sợ nhưng không có sức chiến đấu, cậu chỉ hơi dùng sức là đã đẩy được chúng ra, cho dù bị cắn lên người cũng không bị rách một miếng da nào.
Lâm Chiếu Hạc sờ lên chỗ bị cắn ban nãy, lúc này đã không cảm nhận được gì nữa, cậu cúi đầu nhìn vai mình thấy thậm chí trên đó còn không có dấu răng, bởi vậy có thể thấy sức chiến đấu của bọn chúng không mạnh lắm.
Nhưng rõ ràng Lê Tiểu Hứa không cùng đẳng cấp với Lâm Chiếu Hạc, thi thoảng bị quái vật hù dọa gào lên thảm thiết như con gà bị nắm cổ.
Ngay cả khi Lâm Chiếu Hạc vỗ vai cậu ta thì cũng run lên hai lần.
"Hay là chúng ta trở về đi?" Đi trên hành lang lâu vậy rồi mà vẫn chưa đến được thang máy, Lâm Chiếu Hạc cảm thấy có lẽ không thể đến được thế là quay đầu đề nghị với Lê Tiểu Hứa.
Lúc này Lê Tiểu Hứa như chim sợ cành cong, sắc mặt cậu ta trắng bệch, người không biết nhìn vào dáng vẻ hiện tại của cậu ta thấy cũng không khác con quái vật bên cạnh nhiều lắm.
"Đừng mà đừng mà." Lê Tiểu Hứa lắc đầu liên tục: "Mẹ em trong nhà... Em trở về, trở về thì chết chắc."
Lâm Chiếu Hạc khó hiểu hỏi: "Rốt cuộc cậu sợ quái vật hay là sợ mẹ vậy?"
Lê Tiểu Hứa ngập ngừng đáp: "Đương nhiên là sợ quái vật."
Lâm Chiếu Hạc nói: "Vậy nếu mẹ cậu đứng trước chờ cậu, trong nhà có quái vật chờ thì cậu tiếp tục tiến về phía trước hay là về nhà?"
Câu hỏi này nếu là bình thường thì có lẽ không cần suy nghĩ nhưng hiện tại Lê Tiểu Hứa lại do dự.
"Vậy, vậy thì tìm mẹ tốt hơn." Lê Tiểu Hứa miễn cưỡng đáp.
Lâm Chiếu Hạc không còn gì để nói: "Cậu sợ mẹ như vậy sao?"
Lê Tiểu Hứa cúi đầu, cậu ta hơi khổ sở: "Em cũng không muốn như vậy đâu, nhưng đôi khi mẹ em thật sự rất đáng sợ..."
"Ví dụ xem?" Lâm Chiếu Hạc hỏi.
"Ví dụ như..." Lê Tiểu Hứa nhỏ giọng nói: "Ví dụ như anh ngủ đến nửa đêm tỉnh dậy liền thấy mẹ mình đứng cạnh giường nhìn chằm chằm anh."
Lâm Chiếu Hạc sửng sốt: "Chỉ vậy thôi?" Cậu vẫn cảm thấy ổn.
Lê Tiểu Hứa: "Ừm..."
Nhưng thực tế chuyện như vậy không chỉ xảy ra một lần, từ sau khi cậu ta bắt đầu sợ bóng tối, lúc tỉnh dậy thường thấy mẹ mình im lặng đứng cạnh giường, đã vậy còn mặc chiếc váy dài màu đỏ mà cô thích nhất, nhìn như mới làm việc mệt mỏi trở về, Lê Tiểu Hứa đổ mồ hôi tỉnh dậy khỏi giấc mộng, mở mắt ra lại đối mặt với ánh mắt của cô.
"Dậy rồi à." Giọng của mẹ vô cùng dịu dàng, đôi mắt đen nhánh nhìn cậu ta chòng chọc.
Lê Tiểu Hứa lại nhớ tới những con quái vật trong giấc mộng kia, kỳ lạ là ánh mắt chúng giống hệt như mẹ, loại cảm giác hoảng hốt quen thuộc khiến Lê Tiểu Hứa như nằm trong giấc mộng ấy một lần nữa, thậm chí còn trốn vào trong chăn theo phản xạ.
"Tiểu Hứa." Giọng của mẹ truyền đến cách một lớp chăn, vốn nên là chất giọng ấm áp nhưng lại khiến Lê Tiểu Hứa run lạnh cả người, cô nói: "Con nằm mơ gì vậy? Mơ về mẹ sao?"
Đương nhiên Lê Tiểu Hứa không mơ về mẹ, trong giấc mộng toàn là quái vật. Lời của mẹ khiến cậu ta nhất thời không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.
Lê Tiểu Hứa là người bảo sao nghe vậy, bị hỏi như vậy như lại sợ mẹ từ tận sâu xương tủy, một lúc lâu cậu ta cũng không dám nhìn mẹ, sợ mình vừa ngẩng đầu lên một cái là nhìn thấy khuôn mặt quái vật thay vì mẹ mình.
Lâm Chiếu Hạc là người ngoài đứng xem hoàn toàn không thể hiểu được nỗi sợ của Lê Tiểu Hứa, cho dù tỉnh lại từ giấc mơ nhưng nhìn thấy mẹ mình bên cạnh thì không phải là cảnh tượng ấm áp sao, sao lại sợ hãi như vậy. Nhưng lúc hai người nói chuyện quái vật xung quanh đã bớt đi không ít, Lâm Chiếu Hạc khó hiểu, thầm nghĩ sao bọn chúng lại yên tĩnh như vậy, lẽ nào cũng ngồi hóng câu chuyện của Lê Tiểu Hứa sao?
Mà cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, lúc này phải còn ít nhất ba tiếng nữa mới đến bình minh, bọn họ không thể qua đêm trên hành lang được, Lâm Chiếu Hạc nghĩ, cắn môi bắt lấy tay Lê Tiểu Hứa rồi nói: "Đi, chúng ta trở về."
Lê Tiểu Hứa cầu xin: "Nhưng..."
Lâm Chiếu Hạc: "Không có nhưng."
Lê Tiểu Hứa còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng đã bị Lâm Chiếu Hạc kéo đi.
Lâm Chiếu Hạc lôi cậu ta về nhà, cậu cầm đèn pin hít sâu một hơi rồi lại mở cửa tủ ra lần nữa. Người phụ nữ trông giống hệt mẹ Lê Tiểu Hứa vừa nãy đã biến đâu mất, chỉ còn lại một ngăn tủ trống không và hòm điện phía sau.
Lâm Chiếu Hạc thấy vậy lộ vẻ vui mừng, cậu đưa tay kéo cửa hòm điện ra muốn gạt công tắc lên.
Lê Tiểu Hứa còn không ngại chuyện lớn mà đứng hóng, cậu ta đứng bên cạnh hỏi: "Bọn chúng sẽ không phá hòm điện chứ?"
Cậu ta vừa nói xong, Lâm Chiếu Hạc vừa gạt lên liền tóe tia điện, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét, nếu không phải Lâm Chiếu Hạc nhanh mắt co tay lại có lẽ lúc này cậu đã đi rồi.
Lâm Chiếu Hạc nghiêng đầu nhìn sang, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lê Tiểu Hứa.
Có lẽ ánh mắt cậu quá mức kích động nên Lê Tiểu Hứa có hơi sợ, cậu ta rụt cổ lại khẽ nói: "Anh Lâm đừng nhìn em, em chỉ nói bừa thôi."
Vẻ mặt Lâm Chiếu Hạc quái dị.
Lê Tiểu Hứa bị cậu nhìn không được tự nhiên lắm: "Anh Lâm, anh nhìn em làm gì?"
Lâm Chiếu Hạc: "Cậu... không để quên cái gì chứ?" Cậu chậm rãi nhìn sang tay cầm đèn pin của Lê Tiểu Hứa, cả căn phòng tối đen như mực, chỉ có cây đèn pin duy nhất trong tay cậu ta là vật cứu mạng, cậu chầm chậm nhìn lên trên, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Hứa.
"Lê Tiểu Hứa." Giọng Lâm Chiếu Hạc nhẹ nhàng.
"Anh Lâm?" Lê Tiểu Hứa nhìn vẻ mặt Lâm Chiếu Hạc dần thay đổi, không hiểu sao hơi co người lại.
"Cậu nói xem, một người muốn tỉnh lại khỏi giấc mộng thì cần làm gì?" Lâm Chiếu Hạc hỏi.
"Cần làm gì ạ?" Lê Tiểu Hứa khó hiểu: "Bị hù sợ quá nên tỉnh dậy."
Lâm Chiếu Hạc suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh nghĩ cậu nói có lý." Cậu đưa tay ra bắt lấy Lê Tiểu Hứa, lúc Lê Tiểu Hứa chưa kịp phản ứng thì cướp lấy đèn pin trong tay cậu ta.
Lê Tiểu Hứa còn chưa nhận ra Lâm Chiếu Hạc muốn làm gì, mãi đến khi thấy ngón tay Lâm Chiếu Hạc ấn công tắc mở đèn pin thì hét to: "Anh Lâm anh muốn làm gì..."
Lâm Chiếu Hạc vô tội nói: "Cậu đừng lo lắng, anh sẽ không làm gì đâu." Cậu dừng lại một chút: "Đúng là anh muốn thử một chút xem cậu có thể tỉnh lại không." Nói xong cậu ấn nút, đèn pin tắt ngóm.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối, tiếng kêu gào thê lương của Lê Tiểu Hứa vang lên bên tai Lâm Chiếu Hạc, tiếng kêu dần vặn vẹo hóa thành tiếng gào thét của dã thú.
Lâm Chiếu Hạc cho rằng mình sẽ tỉnh lại nhưng không ngờ khung cảnh không có thay đổi gì, cậu hơi mông lung thầm nghĩ lẽ nào là mình đoán sai rồi nên vội mở đèn pin lên, không mở còn ổn, vừa mở lên đã bị giật mình, Lê Tiểu Hứa vốn đang đứng cạnh cậu đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là một làn sương mù màu đen, trong sương mù là khuôn mặt đau khổ của Lê Tiểu Hứa.
Lâm Chiếu Hạc thấy vậy thì sợ hãi, không ngờ phán đoán của mình là sai, cậu gọi Tiểu Hứa một tiếng đưa tay muốn kéo cậu ta ra khỏi làn sương nhưng không ngờ tay cậu lại xuyên qua làn sương mù... Cậu không thể chạm vào Lê Tiểu Hứa được.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Chiếu Hạc: Trong giấc mơ của em thi thoảng sẽ xuất hiện sếp và...
Trang Lạc: Và gì?
Lâm Chiếu Hạc: Và cảnh làm mờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro