(ST) Chương 69: Tử Vong

Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Wattpad: tuyetnhi0753

WP: nhacomeoltn.wordpress.com

Ins: @tuyetnhi0753

***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi

🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kì Thời đứng trong góc lặng lẽ nhìn tất cả cảnh tượng này, cậu bé đã nhảy xuống khỏi tường rào, Thẩm Triều Dụ tiến về phía trước vài bước, rồi đột nhiên như nhận ra gì đó, cậu ta bỗng quay sang nhìn về phía mà Kì Thời đang đứng.

Đôi mắt nhìn như có nét trẻ thơ đó nhìn sang chỗ Kì Thời trong bóng tối, trong phút chốc cậu như sinh ra ảo giác rằng đứa trẻ có thể nhìn thấy mình.

Kì Thời đứng yên tại chỗ, bóng cây lay động, một con mèo hoang lắc lư cái đuôi đi ra từ trong góc tối.

Nó dừng lại bên chân Kì Thời, ngồi xuống liếm láp móng vuốt, rồi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Triều Dụ, mèo hoang kêu meo meo vài tiếng, sau đó phóng lên bờ tường rào chạy ra ngoài, biến mất tăm.

Sau khi mèo hoang chạy đi, thì đứa nhỏ cũng thu hồi ánh nhìn và trở lại vào trong nhà, nhóc dọn dẹp những quyển sách bài tập trên bàn thật gọn gàng, không bao lâu sau, trước khi bà nội kịp hối thúc tắt đèn đi ngủ, thì cậu nhóc đã dọn dẹp xong, tắt đèn và chui vào trong chăn, chưa được vài giây thì nhóc đã nhắm mắt, giống như là đã ngủ rồi.

Kì Thời đứng đợi ở trong góc, đợi cho tiếng thở của đứa trẻ dần ổn định lại, rồi cậu mới dám tiến lại gần, mặt trăng bên ngoài chiếu rọi vào trong đây, bức tranh trên bàn vẫn chưa được che chắn, cho nên Kì Thời vừa nhìn là đã thấy được.

Động tác tiến đến bên giường chuyển thành đi sang chiếc bàn học nhỏ, Kì Thời đi về phía bức vẽ đó. Thứ bên trên đó rất rõ ràng chính là một thôn làng, đây chắc có lẽ là nơi mà Thẩm Triều Dụ đang sinh sống, nhưng màu sắc chủ đạo của bức vẽ này toàn là đen với xám, làm cho tranh vẽ trở nên trừu tượng và ngột ngạt.

Hoặc có lẽ đây vốn chính là hình ảnh quê hương trong chính đáy lòng của Thẩm Triều Dụ, không có lấy dù chỉ là một màu sắc.

Kì Thời đặt bức vẽ trở lại chỗ cũ mà không gây ra bất kỳ sự thay đổi nào, khi cậu xoay người lại, thì chợt chạm mắt với bé Thẩm Triều Dụ, không biết đối phương đã thức dậy từ lúc nào, hoặc là ngay từ đầu nhóc đã không hề ngủ, khác với ánh nhìn trong sân nhà, lúc này đây Thẩm Triều Dụ đang thật sự nhìn chằm chằm về phía cậu, dường như là đã chắc chắn rằng ở đó có một sự tồn tại đặc thù nào đó.

Mà trong mắt của bé Thẩm Triều Dụ, thì chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ như có như không dưới ánh trăng nhạt màu, cậu nhóc không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng lại biết được có một thứ gì đó đang đứng ngay vị trí đó.

"Mày là ma à? "

Thẩm Triều Dụ ngồi nửa người lên chất vấn, khuôn mặt nhóc không có một chút biến đổi nào, dường như là không hề sợ hãi thứ kì lạ xuất hiện ở trong phòng, cảm xúc cũng không có lên xuống quá lớn, mà trái lại rất bình tĩnh nói chuyện với Kì Thời.

Kì Thời vô cùng kinh ngạc, bất ngờ khi Thẩm Triều Dụ có thể phát hiện ra sự tồn tại của mình, cậu lặng lẽ tiến lại gần bên giường, lên tiếng đáp lại: "Không phải. "

Tuy đứa nhỏ có thể nhìn thấy bóng người lúc ẩn lúc hiện của cậu nhưng lại chẳng thể nghe thấy câu trả lời, bên trong căn phòng là một mảnh tĩnh mịch, Thẩm Triều Dụ không nghe thấy âm thanh gì, nhưng lại nhìn thấy cái bóng đen đen đang đến gần mình.

Cậu nhóc lại hỏi: "Mày đến lấy mạng của tao à? "

Thẩm Triều Dụ cho rằng Kì Thời chính là oan hồn ác quỷ, cho rằng cậu đang đến đoạt mạng mình.

Khuôn mặt lạnh băng băng của Thẩm Triều Dụ không lộ ra cảm xúc gì, chỉ nói: "Tại sao chỉ đến tìm một mình tao, rõ ràng cái đám kia mới là người xấu, kẻ nên chết sớm phải là chúng mới đúng. "

"Bọn chúng mới là những kẻ đáng chết nhất... "

Đứa nhóc dùng chất giọng khàn khàn non nớt nói ra những câu từ tàn nhẫn, Kì Thời lẳng lặng khom người xuống, đối diện ngang hàng với đối phương.

"Bọn họ đúng là hư lắm. "

"Cho nên nhóc phải tự bảo vệ bản thân mình cho tốt... "

Những lời này của Kì Thời rõ ràng là rất nhạt nhòa và yếu ớt.

Cậu không biết nên nói như thế nào, nên giải thích ra sao, bởi vì ngay lúc này đây Thẩm Triều Dụ chẳng thể nghe được gì cả, vì để chứng minh bản thân mình không có ý đồ xấu xa gì, cậu đưa tay ra, xoa xoa mái đầu của đứa nhỏ.

Khi lòng bàn tay có hơi lạnh lẽo lướt ngang, đứa nhỏ không nói tiếp nữa, đôi mắt nó nhìn vào hư không, qua vài giây sau, hoặc có lẽ là vài phút, thì bóng đen trong hư vô lặng thinh không tiếng động leo lên trên giường, bé Thẩm Triều Dụ giống như là đã mất đi sự hứng thú, bé nằm xuống trở lại.

Bé lách người qua, chừa lại cái bóng lưng cho Kì Thời, rất lâu rất lâu sau đó mới thốt ra một câu nho nhỏ: "Quỷ nhát gan. "

Ở nơi sâu thẳm trong vùng ký ức mơ hồ, Thẩm Triều Dụ thời thơ ấu dường như từng gặp ảo giác thấy được một quỷ hồn, cậu ta đem tất cả mặt tối của bản thân mình phơi bày trước mặt quỷ hồn, cũng đã nói rất nhiều rất nhiều lời nhưng chẳng hề nhận được bất kì hồi đáp nào.

Cậu ta nói rằng đó là một con quỷ nhát gan.

Con quỷ đó phảng phất như là được sinh ra từ trong ảo giác của cậu ta, có lẽ là do đã quá lâu rồi không có ai bên cạnh yên ổn lắng nghe cậu ta đôi ba lời, cho nên sâu trong não bộ của Thẩm Triều Dụ đã tự nặn ra một cái bóng, một cái bóng để bầu bạn với cậu ta.

Nhưng mà Thẩm Triều Dụ không biết chính là, đêm hôm đó mỗi một lời mà cậu ta nói, Kì Thời đều đáp lại rất rõ ràng, và bầu bạn với cậu ta cho đến tận lúc trời sáng, chỉ là tất cả những điều này, Thẩm Triều Dụ đều không hề hay biết.

Những cảnh tượng trong mộng cảnh giống như một thước phim điện ảnh được tua nhanh lướt ngang trước mặt Kì Thời, cậu nhóc trở thành thiếu niên, cũng dần dà trở nên trầm mặc kiệm lời, không nắm bắt được.

Khung cảnh lần nữa xoay chuyển, đó là một ngày mưa tầm tã, âm u.

Mưa nhỏ rả rích chuyển sang ồ ạt như suối, gió thổi mạnh khiến những cánh buồm trắng tung bay phấp phới, mái hiên che mưa kêu lộp bộp, nước rỉ xuống chảy thành dòng, những người trong thôn làng đến viếng chỉ nhìn lướt một cái rồi vội vã rời đi, trong gian nhà chính chỉ còn lại một cậu thiếu niên mặc áo vải trắng, không ngừng đốt tiền giấy.

★★Trong bối cảnh tang lễ, "白帆" (cánh buồm trắng) thường mang ý nghĩa biểu tượng, gợi lên hình ảnh về sự ra đi, hành trình sang thế giới khác hoặc sự tiễn biệt cuối cùng.

Vào năm thứ nhất học trung học phổ thông, bà nội Thẩm, người đã nuôi dưỡng Thẩm Triều Dụ nên người, bởi vì các cơ quan trong cơ thể dần suy yếu mà lâm bệnh, và qua đời.

Bà nội Thẩm từ nơi khác dọn đến đây, nên bà không có người thân ở trong thôn làng này, nhưng hàng xóm qua lại tới lui, nên cũng có quen biết và dần trở nên thân thiết với nhau.

Khi gặp phải tang lễ, mỗi nhà sẽ gọi một hai người đi phụ giúp, dựng linh đường, đào hố, ai bận việc nấy, do nghĩ cho tình huống gia đình cùa nhà họ Thẩm, nên họ thậm chí không tổ chức cả tiệc tang, chỉ gọi những người thân thích đang bận rộn đến ăn bữa cơm, rồi đưa 2 phong lì xì, chờ hố đào xong thì hạ quan tài bà cụ xuống chôn là xem như xong chuyện.

★★Trong văn hóa Trung Quốc, việc tổ chức tiệc trong đám tang (gọi là "tiệc tang" hoặc "đám tiệc tang") là một phong tục truyền thống. Mục đích của việc này là để thể hiện sự tôn kính và lòng biết ơn đối với người đã qua đời, cũng như để giúp gia đình người đó vượt qua thời gian khó khăn.
Tiệc tang thường được tổ chức sau khi lễ tang kết thúc, và thường bao gồm các món ăn truyền thống, rượu và các loại thực phẩm khác. Việc tổ chức tiệc tang cũng giúp cho gia đình người đã qua đời có cơ hội để gặp gỡ và chia sẻ nỗi buồn với bạn bè, họ hàng và những người quen biết.
Tuy nhiên, trong một số trường hợp, việc tổ chức tiệc tang có thể bị giản lược hoặc không được tổ chức, như trong trường hợp gia đình người đã qua đời có hoàn cảnh khó khăn hoặc không muốn tổ chức tiệc tang.

★★Trong văn hóa Trung Quốc, việc đi lì xì (hay còn gọi là "bảo lì xì" hoặc "hồng bao") trong tiệc tang là một phong tục truyền thống. Mục đích của việc này là để thể hiện sự tôn kính và lòng biết ơn đối với người đã qua đời, cũng như để giúp gia đình người đó vượt qua thời gian khó khăn.
Khi đi lì xì trong tiệc tang, người tham dự thường sẽ đưa một phong bao lì xì chứa tiền cho gia đình người đã qua đời. Số tiền này được gọi là "tiền tang" hoặc "tiền lì xì". Việc đưa tiền tang này không chỉ là một cách thể hiện sự tôn kính, mà còn là một cách để giúp gia đình người đã qua đời trang trải các chi phí liên quan đến đám tang.
Tuy nhiên, cần lưu ý rằng việc đi lì xì trong tiệc tang không phải là một phong tục phổ biến ở tất cả các vùng của Trung Quốc, và cũng không phải là một yêu cầu bắt buộc.

Sau khi bà nội Thẩm đi rồi, thì trên thế giới này, chỉ còn lại Thẩm Triều Dụ cô đơn lẻ loi trên đời.

Không còn ai nắm lấy tay cậu ta và bảo vệ cậu ta nữa.

Cách một màn mưa, Kì Thời trông theo cậu thiếu niên đang gù lưng ngồi trong linh đường, khói nhang xám xịt, lan tỏa cảm giác cô tịch không bến bờ.




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro