Chương 19: Hate
Soda Crash: The Path Of The Unseen.
Chương 19:
Wil đứng phắt dậy khỏi ghế, bước nhanh ra ngoài hành lang nơi Bob đang liên lạc với đội trinh sát:
- Huy động toàn bộ lực lượng đặc nhiệm. Phân tán thành ba mũi tấn công - Wil ra lệnh, tay vẽ sơ đồ trên điện thoại - Mũi một, đột kích phòng thí nghiệm. Mũi hai, kiểm soát toàn bộ các tiệm thuốc trong khu Wymfrey. Mũi ba, theo dõi các điểm vận chuyển hàng.
Bob gật đầu, nhanh chóng truyền lệnh qua bộ đàm. Anh ta liếc nhìn Wil:
- Còn anh sẽ làm gì?
- Tôi sẽ tới phòng thí nghiệm đó - Wil nói, kiểm tra khẩu súng của mình - Những gì Mad nói về mắt xích trong chuỗi bí mật... tôi cảm thấy chúng ta đang đụng phải một tổ chức lớn hơn nhiều.
- Tôi đi cùng anh.
Wil lắc đầu:
- Không, cậu phải ở lại đây. Giám sát bọn này và điều phối các mũi tấn công. Tôi cần một người đáng tin cậy làm việc đó.
Bob còn chưa kịp phản đối thì Wil đã biến mất trong thang máy, để lại sau lưng ánh đèn lấp lánh của Sky Bar và tiếng nhạc jazz du dương.
***
Wil lái xe qua những con phố tối om, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống những vũng nước đọng. Đằng sau anh là ba chiếc xe đen bóng - nơi đội cảnh sát đặc biệt của anh đang ngồi. Jean ngồi ở ghế phụ lái, đôi mắt xanh biếc của cô tập trung theo dõi bản đồ kỹ thuật số trên màn hình hologram.
Phía sau họ còn có năm chiếc xe bọc thép của Đội Thanh Trừng - những kẻ thừa hành khét tiếng nhất của cục. Người ta đồn rằng đội này chuyên xử lý những vụ việc đen tối mà công chúng không bao giờ được biết. Họ mặc những bộ áo giáp đen tuyền với mặt nạ che kín mặt, không ai biết danh tính thật của họ.
- Còn 2km nữa - Jean lên tiếng, tay lướt trên bản đồ - Khu vực này khá hẻo lánh, rất thích hợp cho một phòng thí nghiệm bí mật.
Wil gật đầu, trong đầu đã vẽ ra kế hoạch tấn công. Anh bật bộ đàm:
- Chia làm ba mũi. Đội 1 do tôi dẫn đầu, đột nhập từ cổng chính. Đội 2 của Jean vòng ra sau. Đội Thanh Trừng, các anh biết việc phải làm - không để ai thoát và không để lại dấu vết.
Đèn pha của đoàn xe tắt hết, chỉ còn tiếng động cơ êm ru và tiếng bánh xe nghiến trên đường đất. Trong bóng tối, những bóng đen lặng lẽ di chuyển vào vị trí, chờ đợi mệnh lệnh từ Wil.
Khu nhà kho bỏ hoang nằm sâu trong rừng Monarch trông như một cấu trúc công nghiệp cũ kỹ thông thường. Mặt tiền là một tòa nhà hai tầng xây bằng gạch đỏ đã bạc màu, cửa sổ được bịt kín bằng những tấm gỗ ván mục nát. Cổng sắt rỉ sét cao ba mét được khóa bằng một sợi xích to bản, phía trên có dây thép gai. Biển báo "Khu vực nguy hiểm - Cấm vào" và "Nhà máy đóng cửa" được treo lệch lạc.
Wil ra hiệu cho đội của mình dừng lại. Qua kính nhìn đêm, anh phát hiện những chi tiết đáng ngờ:
- Dây điện ngầm mới được lắp đặt, chạy dọc theo hàng rào
- Các camera an ninh được ngụy trang khéo léo trong những bụi cây
- Mặt đất xung quanh nhà kho có dấu hiệu bị đào xới gần đây
- Những ống thông gió được giấu dưới lớp dây leo, nhưng vẫn còn mới
Anh nghiêng người về phía Jean, thì thầm:
- Cả tòa nhà này chỉ là ngụy trang. Phòng thí nghiệm thật nằm dưới lòng đất.
Jean gật đầu, tay lướt trên màn hình máy dò:
- Em phát hiện một nguồn nhiệt lớn phát ra từ dưới lòng đất. Và có những dao động điện từ mạnh bất thường.
Wil ra hiệu cho đội của mình triển khai. Trong đêm tối, những bóng đen lặng lẽ di chuyển vào vị trí, súng ống sẵn sàng. Đội Thanh Trừng như những bóng ma, lẩn khuất giữa những thân cây, chờ đợi thời cơ.
Wil đứng trong bóng tối, ánh trăng nhợt nhạt phản chiếu trên khuôn mặt lạnh như băng của anh. Mười năm với con chip trong đầu, mười năm là công cụ của tổ chức, và giờ đây anh lại đứng trước một phòng thí nghiệm bí mật khác. Những ký ức đau đớn về quá khứ như những mảnh kính vỡ, cứa vào tâm trí anh.
"Chúng đang làm gì ở dưới đó?" - Wil tự hỏi, tay vô thức siết chặt báng súng. Anh đã chứng kiến quá nhiều phòng thí nghiệm như thế này, nơi con người bị biến thành vật thí nghiệm, nơi ranh giới giữa khoa học và tội ác bị xóa nhòa. Mỗi lần đột kích một nơi như vậy, Wil lại thấy bóng dáng của chính mình trong quá khứ - một con người bị biến thành công cụ.
Nhưng lần này khác. Không phải vì mệnh lệnh từ cấp trên, không phải vì con chip trong đầu. Đây là quyết định của riêng anh. Wil muốn tìm ra sự thật đằng sau những vụ mất tích, đằng sau những thí nghiệm với thuốc an thần. Có thể đây chính là cơ hội để anh tìm ra cách giải thoát cho chính mình.
Jean đứng bên cạnh, lo lắng nhìn sếp của mình. Cô biết, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy là một Wil đang giằng xé giữa nghĩa vụ của một cảnh sát và khao khát tự do của một con người. Nhưng cô không nói gì - có những nỗi đau chỉ người trong cuộc mới hiểu được.
Wil hít một hơi thật sâu. "Đêm nay," - anh thầm nghĩ - "ta sẽ làm điều đúng đắn, không phải vì mệnh lệnh, mà vì đó là điều ta muốn."
Wil nhắm mắt lại, kích hoạt giao diện hack trong não. Những dòng code xanh lục hiện lên trong tâm trí anh, chạy như thác đổ. Anh tìm kiếm các điểm truy cập vào hệ thống camera an ninh, nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, anh không tìm thấy gì cả.
- Lạ thật - Wil thì thầm, mắt vẫn nhắm - Không có tín hiệu mạng nào cả.
Jean nghiêng đầu nhìn màn hình scanner của cô:
- Hệ thống hoàn toàn offline, sếp ạ. Tất cả đều chạy trên mạng nội bộ khép kín. Thậm chí... - Cô nhíu mày - Cả nguồn điện cũng được tạo ra từ bên trong.
Wil mở mắt, ánh nhìn sắc lẹm. Một phòng thí nghiệm với hệ thống độc lập hoàn toàn, không có bất kỳ kết nối nào với thế giới bên ngoài. Họ đã chuẩn bị kỹ đến mức này sao?
- Khôn thật - Wil cảm thán - Cách duy nhất để không bị hack là cắt đứt mọi liên hệ với mạng bên ngoài.
Anh ra hiệu cho một thành viên Đội Thanh Trừng tiến lên. Người này rút ra một thiết bị nhỏ - một loại EMP thu nhỏ có thể vô hiệu hóa mọi thiết bị điện tử trong phạm vi hẹp.
- Không - Wil giơ tay chặn lại - Chúng đã chuẩn bị kỹ thế này, chắc chắn sẽ có cơ chế tự hủy nếu mất điện đột ngột.
Anh quay sang đội của mình:
- Chúng ta phải làm theo cách cũ rồi. Jean, cho tôi sơ đồ các camera.
Jean nhanh chóng chiếu bản đồ 3D lên không trung. Những chấm đỏ hiện rõ vị trí của từng camera. Wil nghiên cứu kỹ, môi khẽ nhếch lên:
- Có những điểm mù. Chúng cố tình để lại chúng.
- Bẫy sao, sếp? - Jean lo lắng hỏi.
- Không - Wil lắc đầu - Là lối thoát cho người của chúng. Và đó chính là con đường chúng ta sẽ đi vào.
Anh dẫn đội men theo một đường ống thông gió cũ kỹ, nằm khuất sau những dây leo rậm rạp. Cánh cửa bí mật được ngụy trang khéo léo dưới lớp rêu phong. Wil đặt tay lên bề mặt ẩm ướt, tìm kiếm cơ chế mở khóa. Một tiếng "cạch" khẽ vang lên, và cánh cửa từ từ lún xuống, để lộ một cầu thang xoắn ốc dẫn sâu vào lòng đất.
Không khí dưới này lạnh buốt và ẩm ướt. Những bậc thang kim loại rỉ sét kêu cót két dưới mỗi bước chân. Càng xuống sâu, mùi thuốc sát trùng càng nồng nặc hơn, trộn lẫn với mùi ẩm mốc của bê tông cũ.
Đội của Wil di chuyển theo đội hình chữ V dọc hành lang tối om. Ánh đèn pin chiếu lên những bức tường bê tông ẩm ướt phủ đầy rêu mốc. Mùi thuốc sát trùng quen thuộc càng lúc càng nồng nặc.
Họ dừng lại trước ngã ba đầu tiên. Jean lướt ngón tay trên màn hình scanner:
- Ba lối đi, sếp. Bên trái dẫn đến khu vực giam giữ, thẳng là phòng thí nghiệm chính, phải là khu điều khiển.
Wil siết chặt báng súng. Mỗi bước chân trong này đều khiến con chip trong đầu anh nhức nhối. Những ký ức về quá khứ ùa về - tiếng la hét, mùi máu tanh, ánh đèn phẫu thuật chói chang...
- Chia làm ba - Anh ra lệnh, giọng trầm xuống - Jean, em dẫn một nửa đội lên khu điều khiển. Tôi sẽ kiểm tra khu giam giữ. Đội 3 vào phòng thí nghiệm chính.
Rồi một tiếng động cơ gầm vang lên từ xa. Tiếng kim loại ma sát ken két như tiếng máy móc đang khởi động. Wil giơ tay ra hiệu dừng lại.
- Họ biết chúng ta ở đây rồi - Anh thì thầm - Chuẩn bị đi, sẽ không dễ dàng đâu.
Tiếng gầm còn chưa dứt thì hệ thống đèn khẩn cấp bật sáng, nhuộm cả hành lang trong ánh đỏ ma quái. Qua ánh đèn chập chờn, Wil thấy rõ sinh vật đang đứng cách họ chừng 30 mét - một thứ lai tạp kinh tởm, có cái đầu như chuột, nhưng thân hình to lớn gấp mấy lần người thường. Da thịt nó nhăn nhúm, lổn nhổn những khối u và vảy cứng. Phần lưng nó gồ lên thành những khối cơ bất thường, như thể xương sống đang cố phá vỡ da thịt để chui ra.
- Đội hình phòng thủ! - Wil hạ giọng ra lệnh. Các đặc nhiệm nhanh chóng tạo thành vòng tròn, súng chĩa ra ngoài.
Jean đột nhiên khụyu xuống, hai tay ôm đầu:
- Sếp... nó không chỉ có một. Em cảm nhận được... nhiều... rất nhiều sinh vật nữa. Chúng... - Cô thở gấp - Chúng không còn lý trí của con người nữa. Chỉ còn... đau đớn và căm thù.
Wil nghiến răng. Anh đã thấy những thí nghiệm như thế này trước đây - những nạn nhân bị biến đổi gen đến mức không còn nhận ra được hình dạng ban đầu. Tiếng móng vuốt cào xuống sàn kim loại vang lên ken két từ nhiều hướng.
- Jean, dẫn một nửa đội lên phòng điều khiển phụ, ngay lập tức - Wil ra lệnh - Em phải vô hiệu hóa hệ thống an ninh trước khi...
Một tiếng thét ghê rợn - nửa người nửa thú - cắt ngang câu nói của anh. Cánh cửa thép cuối hành lang bị đập văng, và thêm nhiều sinh vật biến dị lao ra. Da thịt chúng nhợt nhạt dưới ánh đèn đỏ, những cái miệng đầy răng nanh há rộng trong tiếng gầm man rợ.
- Tản ra! - Wil hét lớn - Không được để chúng áp sát!
Rồi bỗng nhiên, mọi thứ chìm vào bóng tối. Toàn bộ hệ thống điện đã bị ngắt.
Trong bóng tối hoàn toàn, chỉ còn tiếng thở khò khè của lũ quái vật, và mùi thịt thối rữa nồng nặc của chúng đang tràn ngập không gian chật hẹp.
- Jean, dẫn đội lên trên - Wil nói nhỏ, tay phải đặt lên ngực trái - Tôi sẽ giữ chân chúng.
- Nhưng sếp...
- Đi ngay.
Wil nhắm mắt lại, kích hoạt chuỗi mệnh lệnh được cài sâu trong não. Con chip bắt đầu nóng lên, phát ra những xung điện lan tỏa khắp cơ thể. Anh cảm nhận được từng tế bào đang thay đổi - kết quả của hàng nghìn cuộc thí nghiệm đau đớn mà anh từng trải qua.
Lớp da bắt đầu biến đổi, những mảnh giáp nano đen tuyền trồi lên từ bên trong, bao phủ toàn bộ cơ thể. Không phải loại giáp bình thường được mặc vào - đây là một phần cơ thể anh, được cấy ghép và cải tạo qua nhiều năm. Mỗi mảnh giáp đều kết nối trực tiếp với hệ thần kinh, phản ứng theo ý nghĩ của Wil.
Đèn pin LED công suất cao từ đội đặc nhiệm đồng loạt bật sáng, tạo thành một vòng tròn ánh sáng xung quanh Wil. Dưới những tia sáng trắng chói lọi, lũ quái vật càng trông kinh tởm hơn. Da thịt chúng nhợt nhạt, loang lổ những vết sẹo và khối u. Mắt chúng phản quang như mắt mèo, lóe lên những tia vàng hung dữ.
- Giữ ánh sáng ổn định - Wil ra lệnh, trong khi bộ giáp tiếp tục hoàn thiện quanh người anh - Đừng để chúng có cơ hội ẩn nấp trong bóng tối.
Jean và đội của cô đã rút dần lên cầu thang, nhưng vẫn giữ chùm sáng chiếu xuống. Các đặc nhiệm còn lại tạo thành một vòng tròn bảo vệ xung quanh Wil, súng chĩa thẳng vào lũ quái vật đang gầm gừ.
Dưới ánh đèn pin, bộ giáp của Wil lấp lánh như được đúc từ hắc diện thạch - đen tuyền và chết chóc. Những đường mạch năng lượng chạy dọc bộ giáp phát sáng xanh nhạt, tạo thành những hoa văn phức tạp. Mắt giáp của anh sáng lên màu đỏ rực, quét qua từng con quái vật một.
- Những sinh vật này... - Wil nói, giọng đã thay đổi qua bộ lọc của mặt nạ - Chúng không còn là người nữa. Đây là kết quả của những thí nghiệm biến đổi gen. Đừng ngần ngại khai hỏa khi cần thiết.
Lũ quái vật như hiểu được lời anh nói. Chúng đồng loạt gầm lên man rợ, nanh vuốt giương ra, sẵn sàng lao vào tấn công.
Quái vật đầu tiên lao tới như một mũi tên thịt. Wil xoay người né đòn, nhưng móng vuốt của nó vẫn cào được lên bộ giáp, tóe lửa. Các đặc nhiệm đồng loạt nổ súng, ánh đạn chớp sáng hành lang như pháo hoa.
Tiếng đạn găm vào thịt phát ra những âm thanh ướt át. Nhưng lũ quái vật dường như không biết đau là gì. Con bị trúng năm phát đạn vào ngực vẫn lao tới, hất văng một đặc nhiệm vào tường. Máu phun ra từ những vết đạn trên người nó - một thứ máu đen sệt như dầu nhớt.
- Chuyển sang đạn xuyên giáp! - Wil hét lên, tay đấm thẳng vào đầu một con quái vật. Xương sọ của nó vỡ vụn dưới sức mạnh của bộ giáp, óc và máu bắn tung tóe lên tường.
Hai con khác nhảy xổ tới từ hai bên. Móng vuốt của chúng dài như dao găm, sắc như thép. Wil kịp đưa tay lên đỡ, nhưng lực tấn công quá mạnh khiến anh bị đẩy lùi. Bộ giáp rên rỉ, những vết xước sâu hoắm xuất hiện trên lớp kim loại đen.
Một đặc nhiệm bị quật ngã. Anh ta chưa kịp kêu lên thì nanh vuốt đã cắm phập vào cổ, máu phun thành vòi. Con quái vật siết chặt hàm, xé đứt động mạch. Tiếng xương gãy răng rắc vang lên ghê rợn.
- Lùi lại! - Wil gầm lên. Bộ giáp của anh bung ra những lưỡi dao plasma, cắt đôi con quái vật đang lao tới. Nửa thân trên của nó còn kịp gầm lên một tiếng trước khi rơi xuống sàn, nội tạng đổ ra như một mớ hỗn độn của thịt và máu.
Nhưng vẫn còn ba con nữa. Chúng di chuyển nhanh hơn, mạnh hơn những con đầu. Da thịt chúng cứng như thép, đạn nảy ra khi chạm vào. Một con nhào tới, móng vuốt găm thẳng vào mặt nạ của Wil. Hệ thống hiển thị loạn nhịp, màn hình ngập tràn những cảnh báo màu đỏ.
Máu của cả người và quái vật nhuộm đỏ sàn nhà, khiến mặt kim loại trở nên trơn trượt. Mùi tanh tưởi nồng nặc xộc vào mũi, trộn lẫn với mùi thuốc súng và mùi thịt cháy từ những vết thương plasma.
Wil biết họ không thể kéo dài trận chiến này mãi được.
Máu nhớp nháp dưới chân. Tiếng gầm của quái vật. Tiếng súng nổ. Tiếng thở hổn hển của đồng đội. Wil lọc bỏ tất cả những âm thanh đó ra khỏi tâm trí. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, anh bắt đầu đọc trận địa.
Hành lang hẹp - lợi thế và bất lợi. Quái vật không thể tấn công đồng loạt, nhưng đội của anh cũng không có đường thoát. Ống dẫn khí trên trần - có thể sử dụng. Các đường ống điện dọc tường - nguồn điện dự phòng vẫn hoạt động. Và quan trọng nhất: sàn kim loại phủ đầy máu.
"Điện. Máu. Kim loại." Những mảnh ghép bắt đầu khớp vào nhau trong đầu Wil.
- Đội 2, rút lên cao! - Wil hét lên - Đội 1, tập trung hỏa lực đẩy chúng về phía nam!
Không ai hỏi tại sao. Họ tin tưởng anh. Đã quá nhiều lần Wil đưa họ thoát khỏi tử địa bằng những kế hoạch điên rồ.
Các đặc nhiệm nhanh chóng di chuyển theo đội hình mới. Tiếng súng nổ dồn dập, buộc lũ quái vật phải lùi dần về phía Wil muốn. Máu của chúng - thứ máu đen sệt như dầu - càng lúc càng phủ dày trên sàn kim loại.
"Đủ rồi."
Wil đấm vỡ hộp cầu dao trên tường. Tay anh nắm lấy dây điện trần, trong khi chân đạp vỡ ống dẫn khí trên cao. Khí gas tràn ra, trộn với không khí ẩm ướt.
- Tất cả lên cao! NGAY!
Đội của anh không cần nghe hết câu. Họ bám vào những điểm tựa trên tường, nhảy lên những gờ đá và ống dẫn cao hơn mặt sàn.
Lũ quái vật, thấy con mồi tháo chạy, gầm lên đắc thắng. Chúng lao về phía trước, móng vuốt cào xuống sàn kim loại ướt đẫm máu dẫn điện.
Wil thả dây điện xuống.
Tia lửa xanh lam lóe lên. Mùi thịt cháy xém bốc lên nồng nặc. Điện cao thế chạy qua lớp máu dẫn điện, biến cả sàn nhà thành một tấm lưới điện khổng lồ. Lũ quái vật co giật, những tiếng gầm man rợ chuyển thành tiếng rít thảm thiết. Gas bắt lửa. Lửa xanh bùng lên dữ dội.
Trong ánh lửa chói lòa, Wil thấy những cái bóng đen của đồng đội mình đã an toàn ở vị trí cao. Không một ai hy sinh thêm.
"Đây mới chỉ là màn mở đầu," Wil thầm nghĩ, nhìn sâu vào hành lang tối om phía trước. "Chúng ta vẫn còn phải xuống sâu hơn
Ada đứng trước màn hình giám sát, tay khẽ chạm vào tấm kính lạnh buốt. Những hình ảnh từ camera còn sót lại cho thấy Wil trong bộ giáp đen tuyền của anh, điện xanh lóe lên quanh người như một vị thần sấm từ địa ngục. Môi cô khẽ cong lên - nụ cười của kẻ đã quá quen với những trò chơi trí tuệ.
"Vẫn như ngày nào." Ada thì thầm. "Luôn là người thông minh nhất phòng nhưng không bao giờ khoe khoang về điều đó."
Hai mươi năm trước, tại Học viện Khoa học Ứng dụng. Ada còn nhớ như in buổi học đầu tiên của họ. Wil ngồi ở cuối lớp, lặng lẽ như một cái bóng. Không ai để ý đến anh cho đến khi giáo sư đưa ra một bài toán về phản ứng hóa học phức tạp. Cả lớp im lặng. Ada - sinh viên xuất sắc nhất - đang loay hoay với phương trình thì Wil đứng dậy.
"Không phải phương trình này sai." Anh nói, giọng nhẹ như gió thoảng. "Mà là cách chúng ta nhìn nhận nó sai."
Wil tiến lên bảng. Và trong 15 phút tiếp theo, anh đã chứng minh được một lý thuyết hoàn toàn mới về phản ứng hóa học. Thậm chí giáo sư cũng phải sững sờ.
"Tôi chỉ nhìn vấn đề từ một góc độ khác." Wil khiêm tốn nói rồi quay về chỗ ngồi.
Ada siết chặt tay thành nắm đấm. Cô nhớ cảm giác bị vượt mặt ngày hôm đó. Nhớ cách mình đã theo dõi Wil, cố gắng tìm ra bí mật của anh. Và rồi cô phát hiện ra - Wil không chỉ thông minh mà còn mang trong mình một nỗi đau không tên.
"Anh luôn giấu nỗi đau của mình sau những phép tính và logic." Ada thì thầm với màn hình. "Nhưng tôi đã thấy nó, Wil ạ. Tôi đã thấy cách anh nhìn những con chuột thí nghiệm. Cách anh run rẩy mỗi khi ai đó nhắc đến từ 'cải tiến gen'."
Một tiếng nổ từ màn hình kéo Ada về thực tại. Wil vừa phá hủy thêm một đợt quái vật. Bộ giáp của anh loang lổ vết máu đen nhưng vẫn tiến về phía trước không chút do dự.
"Anh vẫn không thay đổi." Ada nhếch môi. "Vẫn luôn là người duy nhất thấy được những mảnh ghép mà người khác bỏ qua."
Cô với tay ấn nút trên bảng điều khiển.
"Kích hoạt giao thức phong tỏa khu B. Thả thêm mẫu vật ra."
Đã đến lúc kiểm tra xem liệu trí tuệ của Wil có đủ sức đương đầu với những con quái vật mà chính anh đã truyền cảm hứng để tạo ra hay không.
Ada đứng trước bảng điều khiển. Những ngón tay thon dài của cô lướt nhẹ trên một thiết bị nhỏ màu bạc - vũ khí EMP cỡ nhỏ cô đã chuẩn bị từ trước. Cô biết rõ bộ giáp của Wil dù có khả năng chống EMP nhưng cũng có giới hạn chịu đựng.
"Phân tích làm gì cho mệt Wil." Ada thì thầm trong bóng tối của phòng quan sát. "Anh luôn tự hào về khả năng suy luận logic của mình. Nhưng đôi khi logic không phải tất cả."
Cô kích hoạt thiết bị. Một xung điện từ màu xanh lam phát ra không một tiếng động. Nó lan tỏa xuống tầng hầm như một làn sóng vô hình. Tất cả màn hình trong phòng điều khiển chớp nháy rồi tắt ngấm.
"EMP đặc biệt này được thiết kế riêng cho những kẻ như anh đấy." Ada quan sát qua camera dự phòng chạy bằng pin. "Tôi đã nghiên cứu nó suốt hai mươi năm qua."
Dưới tầng hầm. Bộ giáp của Wil đột ngột tê liệt. Các khớp nối cứng đờ. Màn hình hiển thị loạn nhịp rồi tắt ngấm. Chỉ còn lại bóng tối và tiếng gầm của lũ quái vật đang áp sát.
Hai mươi chiến binh - hai đội đặc nhiệm tinh nhuệ nhất - đứng thành vòng tròn bảo vệ Wil. Trong bóng tối, ánh đèn pin trên nòng súng của họ như những vì sao le lói cuối cùng.
Sarah - đội trưởng đội 1 - là người đầu tiên ngã xuống. Cô không hề kêu một tiếng khi móng vuốt của con quái vật xé toạc áo giáp. Cô chỉ quay lại nhìn Wil lần cuối, môi nở một nụ cười nhẹ như thể muốn nói "Em tin tưởng anh".
Marcus ngã xuống tiếp theo. Anh lao vào đàn quái vật với một quả lựu đạn trong tay. Ánh lửa bùng lên soi rõ khuôn mặt anh - bình thản và kiên định. Tiếng nổ vang lên, nuốt chửng cả tiếng hét của những con quái vật.
Tuy từng người một đã gục xuống, nhưng họ không sợ hãi hay bất lực. Mỗi mạng sống đổi lấy từng giây quý giá cho Wil.
Kai là người cuối cùng. Cậu thanh niên trẻ nhất đội, vừa tròn hai mươi ba tuổi. Cậu đứng chắn trước mặt Wil, súng đã cạn đạn từ lâu.
- Cố lên, thưa chỉ huy. - Kai nói, giọng nhẹ như gió thoảng - Chúng tôi không hối tiếc.
Rồi bóng tối nuốt chửng cậu.
"Giờ thì cho tôi xem." Ada nở nụ cười lạnh lẽo. "Liệu anh có thể sống sót mà không cần đến công nghệ."
Rồi một cú va đập đánh Wil lên trần nhà. Máu từ mũi, tai, mắt Wil chảy ra đen ngòm dưới bộ giáp chết máy. Cơn đau từ con chip vẫn âm ỉ như một lời nguyền.
"Gomen ne, Amanai."
Và rồi - trong một khoảnh khắc ngắn ngủi của cơn đau tột cùng đó - có cái gì đó trong não Wil VỠ RA.
HATEHATEHATEHATEHATE.
Não bộ Wil bùng nổ với hàng tỷ thông tin vô nghĩa: Một con chuột có thể sống sót sau khi rơi từ độ cao 50 tầng. Nhiệt độ của tia chớp có thể lên tới 27,000 độ C - nóng hơn 5 lần bề mặt mặt trời. Một cái hắt xì có thể phóng vi khuẩn với vận tốc 160km/h. Hội chứng Lima khiến kẻ bắt cóc yêu con tin của mình. Chỉ cần 1.6 gram chất độc botulinumeron là đủ để giết toàn bộ loài người...
Những con số. Những sự thật. Những mảnh ghép vô nghĩa của thế giới.
Trong thế giới tự nhiên, một số loài kiến đã phát triển mối quan hệ cộng sinh đáng kinh ngạc với rệp vừng - chúng chăn nuôi, bảo vệ và "vắt sữa" những sinh vật nhỏ bé này để lấy chất ngọt, như cách con người thuần hóa gia súc. Chúng thậm chí còn mang trứng rệp vừng vào tổ qua mùa đông, như thể đầu tư cho tương lai của đàn "gia súc" của mình.
Bộ giáp sống dậy - được vận hành bởi những phép tính lạnh lùng. Một con quái vật lao tới. Cổ họng nó có đường kính 45.6cm - rộng gấp ba người thường. Lực cắn 2250kg/cm2 - đủ để nghiền nát thép. Tốc độ di chuyển 135km/h - nhanh hơn một chiếc Ducatix phân khối lớn. Điểm yếu vẫn nằm ở khớp C4 của cột sống, nhưng được bọc bởi lớp cơ dày 30cm.
"Thú vị." Wil nghĩ. "Khả năng sinh tồn của ta chỉ là 0.0147%."
Nhưng với não bộ đang xử lý một tỷ phép tính mỗi giây, 0.0147% là một con số hoàn toàn khả thi.
Xương cổ gãy với âm thanh khô khốc - tần số chính xác là 441 Hz.
"Thú vị." Wil nghĩ. "Cùng một âm thanh với nốt La chuẩn trong âm nhạc."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro