Chương 35: Bài test năng lực.

Chương 35: Bài test năng lực.

Tiếng chuông cửa vang lên trong căn hộ tầng 17, phòng 173. Sabata nhìn qua mắt mèo và thấy Wil đứng đó, vẫn trong bộ đồng phục cảnh sát quen thuộc. Bốn tháng ở Chợ Đen đã dạy cậu nhiều điều, nhưng khả năng đọc được cảm xúc của Wil vẫn không phải một trong số đó.

- Con đã về rồi. - Wil nói khi Sabata mở cửa.

Sabata đứng sang một bên, để Wil bước vào căn hộ. Cậu vẫn không quen với việc được Wil gọi là "con", nhưng giờ đây, từ ngữ đó không còn khiến cậu khó chịu như trước.

Họ ngồi xuống bàn, nơi một ấm trà đang tỏa khói. Sabata nhìn người đàn ông trước mặt - người đã rèn luyện cậu theo cách của một lập trình viên viết code bảo vệ: nghiêm khắc, có phương pháp, và đôi khi có vẻ vô cảm. Nhưng sau tất cả, những bài học đó đã giúp cậu sống sót.

- Bốn tháng qua... - Wil lên tiếng, giọng vẫn đều đều - Con học được gì?

"Nhiều thứ," Sabata nghĩ. "Có lẽ cả những thứ mà các bài test của anh không thể dạy." Nhưng điều cậu nói là:

- Tôi đã hiểu hơn về... cách anh dạy dỗ tôi.

Wil hơi nghiêng đầu, một cử chỉ gần nhất với sự ngạc nhiên mà anh có thể thể hiện.

- Smith kể cho tôi nghe về cách anh thức ba đêm để tính toán độ khó cho mỗi bài tập. - Sabata tiếp tục, tay vân vê sợi dây chuyền Void Iron - Về cách anh coi tình thương như một phương trình cần được tối ưu hóa.

- Những bài test của anh... - Sabata nhìn vào tách trà đang tỏa khói - So với việc phải chịu đựng ác ý của thầy Smith trong xưởng rèn, chúng không còn đáng sợ nữa.

Wil vẫn im lặng lắng nghe, như một AI đang thu thập dữ liệu.

- Mỗi ngày trong xưởng, tôi phải đối mặt với ác ý của nhiều người. Cảm giác như bị nghiền nát. - Sabata khẽ cười - Còn có cả Mitten, một con mèo bảy trăm tuổi dạy thiền định. Ban đầu tôi cứ tưởng đó là chuyện đùa.

Cậu dừng lại một chút:

- Nhưng chuyện kỳ quặc nhất là cách tôi thức tỉnh năng lực. Anh biết không? Tôi suýt chết vì một con bọ chét. Không phải kiểu bọ chét bình thường - mà là loại có thể giết chết một con rồng. Nó nhỏ lắm, nhưng sát khí của nó...

Sabata chạm nhẹ vào ngực:

- Tim tôi đã ngừng đập trong ba mươi giây. Trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra rằng đôi khi thứ nguy hiểm nhất không phải là những mối đe dọa to lớn, mà là những thứ nhỏ bé ta không ngờ tới.

Wil vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt anh có một thoáng dao động.

- Tôi không thể gọi anh là cha. - Sabata nói thẳng thắn - Có lẽ sẽ không bao giờ có thể. Nhưng... tôi hiểu tại sao anh làm những điều đó. Và một ngày nào đó, khi tôi đủ mạnh, tôi sẽ giúp anh giống như cách anh đã chuẩn bị cho tôi đối mặt với thế giới này.

Lần đầu tiên trong cuộc trò chuyện, Wil có một biểu hiện gần giống với cảm xúc - một cái nhếch môi rất nhẹ:

- Ta biết.

"Ta biết" - Wil nói, nhưng trong lòng anh, có một đứa trẻ sáu tuổi vẫn đang đứng giữa tuyết rơi, tự hỏi tại sao mình không có cha như những đứa trẻ khác. Những ký ức ấy - về những đêm đông lạnh giá, về tiếng rên đau đớn của mẹ, về cảm giác cô độc tột cùng - chúng chưa bao giờ thực sự rời xa anh.

Khi nhận nuôi Sabata, có lẽ một phần trong anh đã hy vọng có thể làm được điều mà không ai đã làm cho mình - trở thành một người cha. Nhưng Wil đã quên mất rằng tình phụ tử không phải là một thuật toán có thể được lập trình, không phải là một chuỗi mã binary đơn giản. Anh đã cố gắng tính toán mọi biến số, từ cường độ rèn luyện đến thời gian nghỉ ngơi, nhưng lại quên mất yếu tố quan trọng nhất - trái tim của một đứa trẻ không thể được đo đếm bằng những con số.

Giờ đây, nghe Sabata nói không thể gọi mình là cha, Wil cảm thấy một nỗi đau quen thuộc - nỗi đau của đứa trẻ không cha năm xưa. Nhưng anh đã học được cách che giấu cảm xúc quá tốt, đến mức ngay cả bản thân đôi khi cũng không nhận ra chúng tồn tại. Chỉ có một cái nhếch môi rất nhẹ, như một dòng code bị lỗi thoáng qua trong một chương trình hoàn hảo.

"Và một ngày nào đó, khi tôi đủ mạnh, tôi sẽ giúp anh" - Câu nói của Sabata vang vọng trong tâm trí Wil. Không phải lời hứa của một đứa con với cha, mà là lời hẹn ước giữa hai con người đã trải qua quá nhiều để có thể định nghĩa mối quan hệ của họ bằng những từ ngữ đơn giản như "cha" và "con". Có lẽ đó mới là điều quan trọng - không phải danh xưng.

Wil nhìn Sabata - không còn là đứa trẻ yếu ớt anh từng gặp, mà là một người đã trải qua địa ngục của riêng mình và sống sót. Trong khoảnh khắc đó, anh tự hỏi liệu mình đã thất bại với vai trò một người cha, hay đã thành công trong việc chuẩn bị cho Sabata đối mặt với một thế giới không bao giờ cho không ai bất cứ điều gì.

"Có lẽ," - Wil nghĩ - "đây mới là thứ ta có thể cho cậu ấy - không phải tình cha con người ta thường mơ về, mà là sự chuẩn bị để đứng vững trước những cơn bão của cuộc đời." Và có lẽ, theo một cách nào đó, điều đó còn có ý nghĩa hơn cả những cái ôm ấm áp mà anh chưa bao giờ học được cách trao đi.

Có một sự thật thú vị về những khoảnh khắc ngượng ngùng - chúng luôn có cảm giác dài hơn thời gian thực rất nhiều. Ba mươi phút ngồi im lặng với một hacker không biết cách thể hiện cảm xúc có thể cảm giác dài như cả một kiếp debugging code.

Sabata đếm từng giọt trà rơi từ ấm xuống khay. Wil thì nhìn chăm chăm vào bức tường như thể nó chứa đựng một đoạn mã cần được giải mã. Không ai trong số họ biết phải nói gì tiếp theo - một tình huống khá phổ biến giữa những người đã trải qua quá nhiều drama để có thể duy trì một cuộc trò chuyện bình thường.

Cuối cùng, như một chương trình tự động chạy sau khi hết thời gian chờ, Wil ho khan:

- À phải rồi... - Anh lên tiếng, giọng mang theo chút nhẹ nhõm vì tìm được chủ đề mới - Con nên đi đăng ký hồ sơ siêu năng lực đi.

- Sao tự nhiên...?

- Vì nếu không... - Wil nhìn thẳng vào mắt Sabata - Ta sẽ phải bắt con vào tù. Luật về việc sử dụng siêu năng lực nơi công cộng khá... nghiêm ngặt.

Wil rút ra một máy tính bảng, chiếu lên một bản đồ thành phố với những chấm đỏ nhấp nháy:

- Mỗi chấm đỏ này là một vụ việc được ghi nhận về việc sử dụng siêu năng lực không phép. Từ những vụ đánh nhau ở trường học bằng năng lực tinh thần, cho đến việc dùng thuật tăng tốc để chen hàng mua cà phê.

Anh vuốt màn hình, hiện lên những con số thống kê:

- Thiệt hại về tài sản công mỗi năm lên đến hàng tỷ P. Chưa kể đến những tổn thương về tâm lý khi người dân bị ảnh hưởng bởi các siêu năng lực không kiểm soát.

Sabata gật đầu. Cậu đã từng chứng kiến những hậu quả của việc sử dụng siêu năng lực bừa bãi ở khu ổ chuột - từ những bức tường bị đục thủng vì teleport hỏng, cho đến những vụ đọc trộm suy nghĩ dẫn đến ẩu đả hàng loạt.

- Vì thế, - Wil tiếp tục - nhà nước cần một hệ thống quản lý. Mỗi người có siêu năng lực sẽ được cấp một mã số riêng, kèm theo giới hạn về khu vực và thời gian được phép sử dụng năng lực. Giống như... bằng lái xe vậy.

- Nhưng nếu họ lạm dụng thông tin đó thì sao? - Sabata hỏi - Biến chúng ta thành vũ khí, hoặc thí nghiệm?

Một thoáng gì đó như đau đớn lướt qua mắt Wil:

- Đó là lý do ta ở đây. Trong hệ thống. Để đảm bảo điều đó không xảy ra.

- Vì vậy... - Wil đứng dậy - Ngày mai ta sẽ đưa con đến Cục Đăng Ký Siêu Năng Lực. Trừ khi con thích ở tù hơn?

Sabata thở dài. Đôi khi, việc có một hacker làm cha nuôi cũng có những lợi thế riêng - ít nhất anh ta biết cách làm mọi thứ hợp pháp một cách...gượng ép.

Sabata nhìn Wil với ánh mắt dò xét:

- Hy vọng đằng sau việc đăng ký này không có luật lệ hay xiềng xích nào tệ hơn ngồi tù. - Cậu nhấn mạnh từng chữ, nhớ lại cái chip điều khiển trong não của Wil - Anh hiểu ý tôi mà, phải không?

Một thoáng im lặng trôi qua. Wil không trả lời ngay, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt anh - một sự đau đớn thoáng qua nhanh như một dòng code bị lỗi. Anh hiểu rõ hơn ai hết về những xiềng xích vô hình của hệ thống.

- Không. - Cuối cùng Wil lên tiếng, giọng chắc chắn đến bất ngờ - Chỉ là đăng ký thông thường. Ta... - anh ngập ngừng một chút, như thể đang tìm cách diễn đạt điều gì đó khó khăn - Ta không để con trải qua những gì ta đã trải qua đâu.

Sabata nhìn người đàn ông trước mặt. Một kẻ bị điều khiển bởi hệ thống, nhưng vẫn cố gắng bảo vệ người khác khỏi số phận tương tự.

- Được rồi. - Sabata gật đầu - Mai tôi sẽ đi đăng ký.

Một khoảnh khắc im lặng khác trôi qua, nhưng lần này là loại im lặng dễ chịu hơn - như khi hai lập trình viên cuối cùng cũng debug xong một đoạn code khó.

"Có lẽ," - Sabata thầm nghĩ - "đây là cách duy nhất chúng ta có thể giao tiếp."

***

Cục Đăng Ký Siêu Năng Lực nằm ở một vị trí mà chỉ có thể được chọn bởi một ủy ban gồm những người chưa bao giờ phải đi làm thủ tục hành chính trong đời. Nó được đặt ở ngã tư của hai con đường một chiều - đi theo chiều ngược nhau, dĩ nhiên rồi - và cách ba trạm xe điện một đoạn vừa đủ dài để khiến bạn tự hỏi liệu có đáng để bắt taxi không.

Tòa nhà trông như thể một kiến trúc sư hậu hiện đại đã uống quá nhiều cà phê, rồi quyết định rằng góc vuông là một khái niệm quá lỗi thời. Những khối bê tông và kính nghiêng ngả theo những góc độ như người say. Người ta đồn rằng có một thực tập sinh từng bị lạc trong đó ba ngày vì cứ nghĩ mình đang đi xuống trong khi thực ra đang đi lên.

Phía trước tòa nhà là một quảng trường được thiết kế theo phong cách "chúng tôi có ngân sách dư nên phải tiêu cho hết". Những bồn cây được cắt tỉa thành hình những biểu tượng siêu năng lực nổi tiếng - có cả một bụi cây hình tia sét đang đuổi theo một bụi cây hình người chạy. Ở trung tâm là một đài phun nước, nơi nước không chảy theo quy luật trọng lực mà uốn lượn trong không khí thành những hình thù kỳ quặc, như để nhắc nhở mọi người rằng đây là nơi dành cho những người có thể làm được những điều phi thường.

"Cục Đăng Ký Siêu Năng Lực - Nơi Phi Thường Trở Nên Bình Thường" - dòng chữ trên cổng như đang cố gắng trấn an những người mới đến, trong khi đồng thời tạo ra một nghịch lý logic khiến các triết gia phải đau đầu.

Sabata nhìn tòa nhà với vẻ hoài nghi:

- Họ có thực sự cần một tòa nhà trông như thế này à?

- Cái này là một cách để quảng cáo hay để phô diễn siêu năng lực?

Wil không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói:

- Ta có việc phải đi. Con tự lo được chứ?

Cậu gật đầu, nhìn Wil quay người rời đi. Con đường dẫn vào tòa nhà được lát những tấm pin động năng thế hệ mới - loại có thể chuyển hóa lực từ mỗi bước chân thành điện năng. Mỗi khi có người bước qua, những đường vân xanh dương nhẹ nhàng lan tỏa dưới chân họ, như thể đang vẽ một bản đồ của những chuyển động. Một tấm biển hologram bên cạnh tự hào thông báo rằng "Mỗi bước chân của bạn đóng góp 0.0001 watt vào nguồn điện xanh của tòa nhà" - một cách kỳ cục để nhắc nhở mọi người rằng ngay cả việc đi bộ cũng có thể trở nên high-tech nếu bạn đủ cố gắng.

Cậu bước chậm rãi. Cửa kính tự động mở ra với một âm thanh "whoosh" hoàn hảo đến mức chắc chắn đã được thu âm và chỉnh sửa bởi một chuyên gia âm thanh nào đó bị ám ảnh với science fiction.

Bên trong là một không gian rộng lớn được thiết kế theo kiểu "chúng tôi muốn tương lai đến ngay bây giờ". Những hologram thông tin nổi lơ lửng trên không trung, hiển thị đủ loại biểu đồ và con số mà không mấy ai thực sự hiểu ý nghĩa. Trên tường, những màn hình phát những video về cách sử dụng siêu năng lực có trách nhiệm - kiểu như "Đừng dùng năng lực đọc suy nghĩ khi xem phim trong rạp" hay "Teleport có thể gây tắc nghẽn không gian".

Tại quầy tiếp tân, một nhân viên với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc đang chiến đấu với cơn buồn ngủ bằng một cốc cà phê size siêu to khổng lồ. Cô ta mặc bộ đồng phục trắng với những đường viền phát sáng xanh neon - kiểu thời trang mà ai đó nghĩ sẽ là tương lai vào những năm 80. Trên ngực áo là một tấm thẻ hologram hiển thị tên "Alice" cùng chức danh "Chuyên viên Định hướng Siêu năng lực", và một dòng chữ nhỏ phía dưới: "Xin đừng dùng năng lực tâm linh - tôi chưa uống đủ cà phê để đối phó với chuyện đó."

Bên trong, Sabata thấy mình đứng giữa một hàng dài những người trẻ - hầu hết trông như vừa tốt nghiệp cấp hai. Điều này không có gì ngạc nhiên. Siêu năng lực thường thức tỉnh vào khoảng tuổi 13, cùng thời điểm với nỗi khổ của tuổi dậy thì và việc phát hiện ra rằng người lớn không phải lúc nào cũng đúng. Có lẽ đó là lý do mà tự nhiên chọn thời điểm này - khi bạn đã đủ trưởng thành để hiểu được trách nhiệm, nhưng chưa đủ già để trở nên nhàm chán.

Một cậu bé đang làm nổ tung những bong bóng kẹo cao su bằng siêu năng lực, trong khi cô bé đứng cạnh liên tục biến đổi màu tóc như một đèn disco di động. Ở góc phòng, một nhóm thiếu niên đang thì thầm bàn tán về việc liệu có thể dùng siêu năng lực để "vô tình" đọc được đáp án bài kiểm tra hay không.

"Mình có vẻ hơi... già cho việc này," - Sabata nghĩ, cảm thấy như một người lớn lạc vào tiệc sinh nhật của trẻ con. Nhưng rồi cậu nhớ ra rằng trong thế giới này, tuổi tác không quan trọng bằng việc bạn làm gì với sức mạnh của mình.

Sabata tiến đến quầy, nơi cô nhân viên mắt gấu trúc đang có một cuộc đối thoại thầm lặng với cốc cà phê của mình.

- Xin lỗi, tôi muốn đăng ký siêu năng lực...

Alice - theo tấm biển tên hologram - ngẩng lên với vẻ mặt của người vừa phát hiện ra rằng thế giới không biến mất khi ta nhắm mắt:

- À vâng. Bốc số ở máy bên trái, ngồi chờ đến lượt ở khu B, điền sẵn form SR-42 trong lúc chờ. - Cô ta nói một mạch, rõ ràng đã lặp lại câu này cả nghìn lần - Và làm ơn ĐỪNG dùng siêu năng lực để cố nhảy số. Hệ thống sẽ phát hiện ra và đẩy bạn xuống cuối hàng.

Sabata liếc nhìn màn hình số thứ tự: 147 đang được gọi, số trong tay cậu là 268. Một cậu bé vừa thử teleport lên trước đã bị hệ thống tự động đánh về số 425, kèm theo một thông báo hologram nhẹ nhàng: "Gian lận là biểu hiện của việc thiếu kiểm soát siêu năng lực."

- KHÔNG! - Cậu bé gào lên, giọng vỡ ra - Con đã hứa với mẹ sẽ về ăn trưa! Bà ấy nấu carbonara hôm nay! Carbonaraaaaa!

Đám đông xung quanh nhìn cậu bé với sự thông cảm. Ai cũng biết rằng carbonara của mẹ là một trong những lý do chính đáng hiếm hoi để phá vỡ quy tắc về siêu năng lực. Nhưng hệ thống thì không quan tâm đến những chi tiết cảm động như vậy.

"Có vẻ như," - Sabata thầm nghĩ khi ngồi xuống ghế chờ - "đây sẽ là một ngày dài."

Trong lúc chờ đợi, Sabata lấy điện thoại ra. 6G cuối cùng cũng có sóng sau 4 tháng "mất tích" ở Chợ Đen. Cậu mở app nhắn tin:

"Yo Layla, thứ lỗi vì lâu quá không liên lạc. Ở Chợ Đen không phủ sóng nên chẳng cách nào liên lạc được. Cậu vẫn khỏe chứ? Tôi đang đợi chỗ đăng ký siêu năng lực sau 4 tháng luyện tập khá là khổ sở."

Tin nhắn hiện trạng thái "đã gửi", rồi "đã xem" gần như ngay lập tức. Layla có vẻ đang rảnh.

"Ồ, cậu thức tỉnh siêu năng lực sao? Chúc mừng nhé! Tôi đoán là nó không dễ dàng gì, nhưng mà cậu làm được rồi đấy."

Giọng điệu lịch sự và thân thiện của Layla khiến Sabata mỉm cười. Cảm giác như vừa được kết nối lại với thế giới bình thường sau một thời gian dài sống trong tác phẩm khu vườn kỳ quái của Alice.

Sabata bắt đầu điền mẫu đơn SR-42. Một form hologram hiện lên trong không khí, với những ô thông tin phát sáng nhẹ màu xanh.

Tuổi: 17

Nghề nghiệp: Học sinh

Học vấn: Tốt nghiệp cấp 3

Phụ huynh: ...

Cậu khựng lại ở mục này. "Wil Steel?" - Cậu tự hỏi, cảm thấy kỳ lạ khi phải điền tên anh vào đó. Mở điện thoại ra kiểm tra hồ sơ cá nhân, cậu ngạc nhiên khi thấy tên mình giờ đã là "Sabata Steel".

"Chẳng biết từ lúc nào nữa," - Cậu thầm nghĩ, nhớ lại cách Wil làm mọi thứ - âm thầm, không báo trước, như một hacker thay đổi một dòng code mà không cần thông báo update.

Mô tả siêu năng lực: Có thể dùng lời nói hoặc chữ viết để điều khiển người hoặc thứ khác.

Cậu nhìn dòng chữ vừa điền, tự hỏi liệu nó có nghe quá nguy hiểm không. Nhưng rồi nghĩ lại, việc khai báo không đầy đủ có thể còn nguy hiểm hơn.

Đang loay hoay với đơn đăng ký, điện thoại Sabata rung lên.

"Thế mà tôi cứ tưởng cậu chết toi rồi."

Sabata không nhịn được cười. Đó chính là Layla mà cậu nhớ - thẳng thắn đến mức suýt thành thô lỗi, nhưng lại kỳ lạ thay, khiến người ta cảm thấy được quan tâm. Không phải kiểu quan tâm giả tạo của những câu xã giao "cậu khỏe không?", mà là sự thật thà của một thú nhân không thèm che giấu việc đã lo lắng cho bạn.

"Suýt thật," - Cậu gõ phản hồi trong khi vẫn cố điền nốt mẫu đơn - "Có lần tôi gần chết vì một con bọ chét đấy. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng đó là sự thật."

"Bọ chét á?" - Tin nhắn của Layla hiện lên nhanh như phản xạ của một thú nhân nghe thấy từ "bọ chét" - "Loại sinh vật đáng ghét chuyên làm phiền bọn tôi ấy hả? Cậu ở dơ đến mức nào mà để bọ chét làm suýt chết thế?"

Sabata có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ghê tởm của Layla. Là một thú nhân, cô hẳn đã có không ít trải nghiệm không mấy vui vẻ với những kẻ hút máu tí hon này.

"Thật ra thì chỉ duy nhất một con," - Sabata nhắn lại - "và nó đã cắn chết rất nhiều người, trong đó có cả một con mèo 700 tuổi, một con rồng, một kiếm sĩ thương buôn và một thợ rèn cận vệ hoàng gia. Tôi chỉ vừa đủ may mắn không bị nó cắn."

"Ừ ha, được rồi." - Tin nhắn của Layla hiện lên với vẻ hoài nghi rõ rệt - "Chắc cậu đọc truyện nhiều quá rồi. Tôi có khách, nói chuyện sau nhé."

Sabata nhìn dòng tin nhắn mà không khỏi bật cười. Đúng là nếu không tận mắt chứng kiến, ai mà tin được một con bọ chét có thể gây ra nhiều cái chết đến thế. Nhưng có lẽ đó là điều thú vị về Chợ Đen - nơi mà những câu chuyện nghe như bịa đặt lại hóa ra là sự thật.

Trong hai tiếng chờ đợi, Sabata chứng kiến đủ loại tình huống thú vị. Một cô bé có khả năng điều khiển thực vật đã vô tình khiến tất cả cây cảnh trong sảnh nở hoa - điều này sẽ rất đẹp nếu đó không phải là những cây nhựa. Một cậu thiếu niên phát hiện mình có thể biến đổi kim loại đã biến ghế ngồi thành vàng ròng, chỉ để rồi bị phạt phải đền ghế mới vì "làm thay đổi tài sản công mà không được phép."

Thú vị nhất là một nhóm sinh viên với khả năng dịch chuyển tức thời cứ liên tục teleport vào nhầm phòng. Họ xuất hiện ở khắp nơi - trong phòng copy, nhà vệ sinh, thậm chí cả phòng giám đốc - trước khi cuối cùng cũng tìm được phòng đăng ký. Một tấm biển hologram nhanh chóng được dựng lên: "Xin đừng teleport khi chưa biết điểm đến. Chúng tôi không chịu trách nhiệm nếu bạn kẹt trong tường."

"Số thứ tự 268, mời vào phòng test số 7."

Cuối cùng cũng đến lượt Sabata. Một nhân viên trong bộ đồng phục trắng viền xanh neon dẫn cậu qua một hành lang dài với những cánh cửa được đánh số. Mỗi cửa đều có một màn hình hologram hiển thị trạng thái: "Đang test" "Đã xong" "Đang dọn dẹp sau vụ nổ nhỏ"...

Phòng test số 7 là một không gian vuông vức 10 mét mỗi chiều, được sơn toàn màu trắng như phòng cách ly tâm thần trong phim. Ánh sáng phát ra từ khắp các bề mặt, khiến không gian không có bóng tối, không có góc khuất - hoàn hảo cho việc quan sát và ghi hình.

Ở giữa phòng, một con búp bê ngồi trên chiếc ghế nhỏ. Nó trông như thể được thiết kế bởi một ủy ban gồm các nhà tâm lý học và kỹ sư robot - đủ giống người để test năng lực, nhưng không đủ giống để gây ra các vấn đề đạo đức. Đôi mắt của nó là hai camera thu phát tinh vi, có thể ghi lại mọi biểu hiện của siêu năng lực.

Một bức tường hoàn toàn được làm bằng kính một chiều, phản chiếu hình ảnh Sabata như một tấm gương khổng lồ. Cậu biết đằng sau đó là phòng quan sát, nơi các chuyên gia đang chuẩn bị đánh giá khả năng của mình. Không khí trong phòng thoang thoảng mùi của thiết bị điện tử mới và chất khử trùng - mùi đặc trưng của sự nghiêm túc được đóng gói trong một không gian kín.

Đúng rồi, sửa lại cách đánh dấu thoại:

- Xin chào thí sinh Sabata, Steel, - Một giọng nữ vô cảm phát ra từ loa - Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra năng lực của cậu. Trước tiên, hãy ra lệnh cho búp bê đứng lên.

Sabata nhìn con búp bê. Dù đã thức tỉnh năng lực được một thời gian, nhưng cậu chưa từng được học cách kiểm soát nó. Mọi thứ đều dựa vào bản năng và may rủi. "Cứ thử đi," - Cậu tự nhủ - "Không ai bắt mình phải hoàn hảo ngay lần đầu."

- Đứng lên. - Cậu nói.

Con búp bê đứng dậy, hơi giật cục như thể bị ai đó kéo dây.

- Tốt. Bây giờ, hãy ra lệnh cho búp bê thực hiện một chuỗi hành động phức tạp hơn.

- Dance, sing, joke. - Sabata ra lệnh.

Con búp bê bắt đầu thực hiện một điệu nhảy robot vụng về, đồng thời hát một bài hát với giọng máy đều đều:

- Tôi là một con búp bê, được lập trình để test năng lực. Công việc của tôi thật nhàm chán, nhưng ít nhất tôi không phải trả tiền thuê nhà.

Tiếng cười khúc khích vang lên từ phía sau tấm kính một chiều. Rõ ràng các giám khảo không ngờ rằng voice command của Sabata có thể tạo ra... sense of humor cho một con búp bê test năng lực.

- Thí sinh Sabata, Steel, - Giọng nói từ loa đã mất đi vẻ vô cảm ban đầu - Cậu có biết rằng đây là lần đầu tiên con búp bê này... kể chuyện cười không?

Con búp bê vẫn tiếp tục nhảy múa và hát:

- Họ bảo tôi phải nghiêm túc, nhưng ai mà nghiêm túc được khi đang nhảy múa như thế này?

Tiếng cười từ phía sau tấm kính càng lúc càng rõ. Có vẻ như buổi kiểm tra đang trở nên thú vị hơn nhiều so với thông thường.

- Thí sinh có thể cho búp bê dừng lại. - Giọng nói từ loa giờ đã có chút vui vẻ.

Sabata quyết định thử thêm một điều:

- Transmute - sắt.

Không có gì xảy ra. Con búp bê vẫn đứng đó, vẫn là nhựa và kim loại nhẹ như cũ.

- Voice command chỉ có thể điều khiển hành động, không thể thay đổi bản chất vật chất. - Giọng nói từ loa giải thích - Nhưng đó là một ý tưởng thú vị đấy.

- Chuyển sang thử nghiệm mức 2. - Giọng nói từ loa thông báo - Chúng tôi sẽ bật trường chống dị năng lên mức 1 cho con búp bê.

Một ánh sáng xanh nhạt phát ra từ con búp bê, tạo thành một lớp màng bảo vệ mỏng gần như vô hình. Sabata có thể cảm nhận được - giống như cảm giác khi bạn cố gắng đẩy hai cực cùng dấu của nam châm lại gần nhau.

- Bây giờ hãy thử ra lệnh lần nữa.

- Dance. - Sabata ra lệnh.

Con búp bê khẽ rung nhẹ nhưng không nhảy múa. Voice command của cậu đang phải vật lộn với trường chống dị năng, như nước cố chảy qua một tấm lọc quá dày.

- Dance! - Sabata thử lần thứ hai, giọng mạnh hơn một chút.

Con búp bê vẫn chỉ rung nhẹ, như thể đang cố chống lại mệnh lệnh.

- DANCE! - Cậu quát lên lần thứ ba, dồn toàn bộ ý chí vào voice command.

Một cảm giác nóng rát lan tỏa trong đầu. Máu bắt đầu chảy ra từ mắt, mũi và miệng cậu. Nhưng đồng thời, con búp bê bỗng vỡ tung lớp màng bảo vệ và bắt đầu break dance điên cuồng - xoay người, nhảy lộn, và thực hiện những động tác mà một con búp bê test năng lực không nên có khả năng làm được.

- Dừng thử nghiệm! - Giọng nói từ loa trở nên gấp gáp - Thí sinh đang chảy máu! Cần hỗ trợ y tế ngay lập tức!

Nhưng con búp bê vẫn tiếp tục nhảy múa như phát điên, trong khi Sabata cảm thấy thế giới xung quanh bắt đầu tối dần...

Cửa phòng bật mở, một cô y tá trong bộ đồng phục trắng viền xanh lam lao vào - khác với màu xanh neon của nhân viên hành chính. Đôi tay cô tỏa ra ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt khi đặt lên trán Sabata.

- May quá, chỉ là vỡ mạch máu nhỏ thôi. - Cô lẩm bẩm khi năng lực hồi phục lan tỏa khắp cơ thể Sabata - Này cậu, lần sau đừng cố quá như thế. Chỉ là bài test thôi không phải dùng quá sức đâu.

Máu ngừng chảy, cơn đau đầu dịu đi. Trong khi đó, con búp bê vẫn đang break dance điên cuồng ở góc phòng, tạo nên một khung cảnh vừa hài hước vừa kỳ quái.

- Ai đó làm ơn tắt nó đi được không? - Y tá thở dài - Tôi không muốn phải chữa thêm ca chấn thương tâm lý vì phải xem một con búp bê test năng lực nhảy head spin.

Từ trần nhà, một ống hút kim loại khổng lồ thò xuống như một con trăn robot, nuốt chửng con búp bê đang break dance vào trong. Nó được thay thế bằng một robot cảnh sát đáp xuống từ một cửa sập trên trần.

Robot cao khoảng hai mét, được thiết kế theo phong cách retro-futuristic - kiểu tương lai được tưởng tượng bởi người những năm 80. Thân hình chrome sáng bóng với những đường nét góc cạnh như origami kim loại. Đôi mắt LED màu xanh dương toát lên vẻ nghiêm nghị của một viên cảnh sát máy. Trên ngực nó là huy hiệu số "R-078" phát sáng nhẹ, bên cạnh là một ngôi sao đơn độc - biểu tượng của cấp bậc thấp nhất trong lực lượng robot cảnh sát.

Đặc biệt ấn tượng là chiếc mũ cảnh sát được gắn trực tiếp vào đầu robot, như thể ai đó trong bộ phận thiết kế nghĩ rằng một robot cảnh sát mà không đội mũ cảnh sát thì không đủ... cảnh sát.

- Sau khi đã hồi phục, chúng ta sẽ tiếp tục bài kiểm tra. - Giọng nói từ loa vang lên.

- Lần này là kiểm tra khả năng chiến đấu. - Giọng nói từ loa trở nên nghiêm túc hơn - Mời thí sinh chuẩn bị.

Robot R-078 chuyển từ tư thế đứng nghiêm sang tư thế chiến đấu, đôi mắt LED chuyển từ xanh dương sang đỏ. Dù chỉ là robot một sao, nhưng những khớp nối của nó chuyển động mượt mà và chính xác như một võ sĩ lão luyện. Tiếng động cơ servo kêu vo vo nhẹ nhàng, báo hiệu các hệ thống chiến đấu đã được kích hoạt.

Sabata siết chặt nắm đấm. Máu vẫn còn đọng lại một chút trên cổ áo. Lần này, cậu cần phải thông minh hơn.

- Ba... - Giọng nói từ loa vang lên.

Sabata đã chuẩn bị sẵn chiến thuật. Voice command không phải lúc nào cũng phải là những câu lệnh phức tạp. Đôi khi những từ đơn giản lại hiệu quả nhất.

- Hai...

- Slow. - Sabata thì thầm, hướng mệnh lệnh vào robot.

- Một...

- Strength. - Cậu ra lệnh cho chính mình.

- Bắt đầu!

Robot vung nắm đấm kim loại về phía Sabata, chậm hơn một nhịp vì voice command, nhưng vẫn đủ nhanh để làm không khí rít lên. Sabata nghiêng người né đòn, cảm nhận được sức mạnh tăng cường - không nhiều, chỉ đủ để cậu khỏe hơn một người bình thường một chút.

CRACK!

Đó là âm thanh của việc đấm trực tiếp vào thép. Sabata rút tay lại, đau điếng. Rõ ràng voice command không thể biến cậu thành siêu nhân. Robot xoay người với sự chính xác của máy móc, một cú đá quét như búa tạ nhằm vào chân Sabata.

"Đây không phải trận đấu mình có thể thắng bằng sức mạnh," - Cậu nghĩ trong khi lùi lại tránh đòn - "Phải nghĩ ra cách khác..."

Tay vẫn nhức nhối sau cú đấm ngớ ngẩn vào thép, Sabata biết mình cần đổi chiến thuật. Không phải dùng strength yếu ớt, không phải slow vô dụng.

- Trip. - Cậu ra lệnh.

Đôi chân robot bỗng rối loạn như thể đang cố tự đá vào nhau. R-078 loạng choạng, cố giữ thăng bằng nhưng những động tác của nó trở nên vụng về như một vũ công say rượu. Tiếng servo kêu inh ỏi khi các khớp nối không còn đồng bộ với nhau.

"Voice command không cần phải mạnh," - Sabata nhớ lại bài học đắt giá từ lúc nãy - "Nó chỉ cần... đúng chỗ."

Thấy robot đang loạng choạng ngã xuống, Sabata quyết định thử một nước cờ cuối:

- Power word off.

Đây là canh bạc tất tay. Nếu không hiệu quả, cậu sẽ chạy thật nhanh ra cửa. Không phải vì sợ - mà là vì không muốn bị một con robot đập cho bầm dập trong khi mấy người sau tấm kính kia đang nhâm nhi cà phê và đánh giá.

Robot đông cứng tại chỗ. Tiếng động cơ servo vẫn kêu ro ro, như thể các mạch điện đang giằng co giữa mệnh lệnh của voice command và chương trình vận hành gốc. Đôi mắt LED chớp chớp - đỏ, xanh, đỏ, xanh - như một chiếc đèn giao thông bị trục trặc.

Ba giây... Năm giây... Mười giây...

Rồi, như một chiếc máy tính cũ đang cố gắng xử lý một file quá nặng, R-078 từ từ khuỵu gối xuống. Đôi mắt LED tắt ngấm, và thân hình sáng bóng gục xuống sàn với một tiếng clang nặng nề.

"Có vẻ như," - Sabata thầm nghĩ - "Voice command cũng giống như việc tắt máy Windows - đôi khi phải đợi một lúc nó mới chịu shutdown."

Robot cảnh sát một sao được thu gọn vào ống dẫn trên trần. Thay vào đó, một con robot khác hạ xuống từ cửa sập - và đây mới thực sự là một tác phẩm nghệ thuật của kỹ thuật robot.

Nếu R-078 được thiết kế để trông đáng sợ thì con robot hai sao này được tạo ra để trông... bảnh. Thân hình mảnh mai nhưng rắn rỏi, làm từ hợp kim titan đen bóng với những đường viền bạc tinh tế. Không còn vẻ thô kệch của đàn anh, nó di chuyển với sự uyển chuyển của một vũ công và chính xác của một sát thủ. Hai ngôi sao trên ngực sáng lên một cách nguy hiểm, và chiếc mũ cảnh sát nghiêng một góc duyên dáng đến khó tin đối với một cỗ máy.

Sabata cảm thấy khô cổ.

- Bắt đầu! - Giọng nói từ loa vang lên.

- Power word introduct...

PHỊCH!

Viên đạn cao su găm vào cổ Sabata nhanh như chớp, cắt ngang voice command và khiến cậu không thốt được tiếng nào. Chưa kịp định thần, hai cú tát như sét đánh đã giáng xuống má cậu - BỐP! BỐP! - nhanh và chính xác đến mức không kịp né.

Cậu loạng choạng lùi lại, tai vẫn ong ong sau hai cái tát. Robot hai sao không cho cậu cơ hội định thần. Chỉ trong tích tắc, một dải băng keo đã được dán kín miệng cậu, và đôi tay đã bị khóa sau lưng bằng một cặp còng đặc biệt.

Sabata đứng đó, há hốc miệng sau lớp băng keo. Cả quá trình không kéo dài quá ba giây.

"Đây," - Cậu nghĩ, mặt vẫn còn đau nhức - "Mới đúng là cách đối phó với voice command."

Cô y tá lập tức lao vào, tháo băng keo và còng tay cho Sabata trong khi lầm bầm về "mấy con robot quá nhiệt tình". Ánh sáng hồi phục màu vàng nhạt lại tỏa ra từ đôi tay cô, xoa dịu vết bầm trên má và vết đạn cao su ở cổ cậu.

- Đừng lo, ai lần đầu cũng bị như thế cả. - Cô cười nhẹ khi thấy vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng của Sabata - Robot hai sao được lập trình để vô hiệu hóa siêu năng lực càng nhanh càng tốt. Ít nhất nó không đấm vào mũi cậu như mấy ca trước.

Sabata xoa xoa cổ. Giờ thì cậu hiểu tại sao Wil nói đăng ký siêu năng lực còn tốt hơn là ngồi tù. Ít ra ở tù người ta không bitch slap mình bằng robot.

Cô y tá giải thích trong khi chữa vết thương:

- Bọn chúng có cả một thư viện các biện pháp đối phó, từ băng keo đến súng phun bọt.

Một nhân viên bước vào, mang theo một cây bút và một xấp giấy trông như thể chúng vừa được lấy ra từ bảo tàng văn phòng phẩm thế kỷ 21. Loại giấy đặc biệt với những đường vân phức tạp như mã vạch DNA, và cây bút trông như một thiết bị thí nghiệm mini với đèn LED nhấp nháy dọc thân.

- Đây là bút MA-742 và giấy test năng lực NK-890. - Nhân viên giải thích với vẻ trang trọng của người đang giới thiệu vũ khí hạt nhân thu nhỏ - Được thiết kế đặc biệt để đo lường và ghi nhận các dạng siêu năng lực thể hiện qua chữ viết.

"Họ có thực sự cần một cái bút phát sáng để test siêu năng lực không?" - Sabata tự hỏi - "Hay đây chỉ là cách để biện minh cho ngân sách mua sắm thiết bị?"

- Còn phải kiểm tra bước nào nữa không? - Sabata hỏi, tay vẫn xoa xoa má, nơi vẫn còn cảm giác tê tê sau hai cái tát của robot.

- Có thể cậu muốn thử đánh nhau với robot ba sao không? - Cô y tá hỏi với nụ cười tinh quái - Nó có thêm súng điện và dùi cui.

Thấy mặt Sabata tái đi, cô vội vã xua tay:

- Đùa thôi! Chỉ cần test năng lực qua chữ viết nữa là xong. Dù sao thì... - Cô liếc nhìn hai vệt đỏ trên má cậu - Tôi nghĩ cậu đã bị đánh đủ cho một buổi sáng rồi.

- Tôi hy vọng không phải bị ăn tát thêm, hoặc sẽ ăn dùi cui lẫn súng điện

Sabata nhìn cây bút phát sáng và tờ giấy đặc biệt. Nếu đã phải test, sao không thử một thứ thú vị?

Cậu viết xuống hai từ: "ZA WARUDO"

Cây bút LED nhấp nháy như điên, và tờ giấy rung lên như thể vừa bị điện giật. Những đường vân trên giấy bắt đầu chuyển động, tạo thành những hoa văn kỳ lạ.

- Thí sinh Sabata, Steel! - Giọng từ loa vang lên, có chút hốt hoảng - Đây là phòng test năng lực chính thống, không phải hội chợ cosplay! Làm ơn đừng dùng meme của anime!

Mấy giám khảo phía sau tấm kính một chiều bắt đầu cười khúc khích. Có vẻ như không phải ngày nào họ cũng gặp được thí sinh dùng thoại trong JoJo để test năng lực.

"Được rồi, thử cái gì đó thực tế hơn," - Sabata nghĩ.

Cậu viết chữ "LIGHT" lên tờ giấy. Ngay lập tức, những chữ cái bắt đầu tỏa sáng nhẹ nhàng, như thể được viết bằng mực dạ quang. Ánh sáng lan tỏa từ các nét chữ, tạo thành một vầng hào quang nhỏ trên tờ giấy.

- Thú vị đấy. - Giọng nói từ loa có vẻ hài lòng hơn - Ít nhất đây là một năng lực thực tế và... không phải reference từ anime. Thí sinh có thể thử điều khiển cường độ ánh sáng không?

Sabata nhìn những chữ cái đang phát sáng. Đây là lần đầu tiên cậu thực sự thấy siêu năng lực của mình có thể làm được điều gì đó... không liên quan đến đánh nhau.

Được cổ vũ bởi thành công với chữ "LIGHT", Sabata quyết định thử mạnh hơn. Cậu viết xuống: "DAZZLE"

Đột nhiên, tờ giấy biến thành một quả cầu ánh sáng chói lòa, tỏa ra năng lượng mạnh như một quả bom flash. Cô y tá và nhân viên test vội vàng che mắt, kêu lên những tiếng kêu ngạc nhiên lẫn đau đớn. Nhưng với Sabata, ánh sáng đó chỉ như một ngày nắng bình thường - nhờ dòng máu nửa thiên thần trong người cậu.

WHOOSH!

Tờ giấy test đặc biệt bốc cháy và biến mất trong tích tắc, để lại căn phòng trắng với độ sáng bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

- Xin lỗi... - Sabata gãi đầu - Tôi không nghĩ nó sẽ mạnh đến thế.

- Không sao. - Giọng từ loa vang lên, nghe có vẻ hơi khàn - Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn kính râm trong phòng quan sát... dù có lẽ nên tăng độ chống chói lên gấp đôi.

Cơn mệt đột ngột ập đến như thể ai đó vừa tắt công tắc nguồn trong người Sabata. Có lẽ là hậu quả của việc bị robot tát, rồi dùng voice command quá sức, và giờ là thử nghiệm với chữ viết. Cậu loạng choạng, phải vịn vào tường để giữ thăng bằng.

Cô y tá lập tức tiến đến đỡ lấy cậu:

- Đủ rồi đấy. Dùng quá nhiều siêu năng lực trong một buổi sáng không tốt đâu, nhất là khi cậu chưa được huấn luyện đàng hoàng.

- Test xong rồi. - Giọng nói từ loa thông báo, nghe có vẻ hài lòng - Thí sinh có thể nghỉ ngơi. Kết quả sẽ được thông báo sau mười lăm phút.

"Huh," - Sabata nghĩ - "Có vẻ như Cục Đăng Ký này không đến nỗi quan liêu như vẻ bề ngoài của nó."

***

Sabata được dẫn tới quầy thu phí - một không gian được thiết kế với độ sang trọng vừa đủ để khiến bạn cảm thấy có lỗi khi phàn nàn về giá cả. Quầy làm từ đá cẩm thạch nhân tạo vì đá thật thì hơi đắt cho ngân sách nhà nước, với những đường vân tinh xảo đến mức bạn phải tự hỏi ai đã bỏ thời gian thiết kế một cái quầy thu tiền. Phía sau quầy là một màn hình khổng lồ hiển thị bảng giá với những con số được trình bày đẹp đến mức khiến chúng trông không còn giống tiền nữa.

- Phí đăng ký là 10000p ạ. - Nhân viên thu ngân nói với nụ cười chuyên nghiệp của người đã quen với việc thấy khách hàng suýt ngất khi nghe giá.

- 10000p? - Sabata suýt ngã khỏi ghế - Chỉ để bị robot tát và viết chữ phát sáng lên giấy!?

"10000p" - Sabata thầm nghĩ - "Với số tiền này, người ta có thể mua được một con robot dọn nhà cũ, hoặc thuê một đầu bếp hologram trong một tuần, hoặc thậm chí là một tháng dùng thử dịch vụ 'Làm Giàu Nhanh Không Cần Động Não' của mấy guru trên mạng."

- Đó là giá ưu đãi rồi. - Cô ta giải thích - Bao gồm phí đăng ký, phí kiểm tra, phí sử dụng robot, phí giấy đặc biệt, và phí chữa thương của y tá. À, cả phí tổn thất tinh thần của giám khảo khi phải xem JoJo reference nữa.

May mắn thay, tài khoản của cậu vẫn còn 50000p - món quà từ người cha nuôi kiêm sugar daddy không mời mà đến. Số tiền được chuyển đi với một tiếng beep vui vẻ đến khó chịu.

Mười lăm phút sau, điện thoại Sabata rung lên. Một tin nhắn hiện ra:

ĐÁNH GIÁ SIÊU NĂNG LỰC

Tiềm năng: S

Cấp độ hiện tại: E

Anomaly: 10

"Không biết đây là tin tốt hay tin xấu nữa," - Sabata nghĩ - "Nhưng ít ra mình đã có giấy phép để không bị bắt vào tù."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro