Chương 37: Cố làm chủ năng lực.


Chương 37: Cố làm chủ năng lực.

Sau khi Sabata đã đi ngủ hay chính xác hơn là đổ gục sau buổi tập "kéo xe", Wil ngồi trước màn hình máy tính trong bóng tối. Mạng kín dành cho quan chức cấp cao hiện lên - một không gian số được mã hóa kỹ đến mức mà chỉ có những hacker cấp cao như anh mới có thể truy cập.

"Báo cáo về đối tượng Sabata," - Wil gõ - "Sau thời gian theo dõi, có thể khẳng định đối tượng không liên quan đến Sol Dawn. Power word của cậu ta là một năng lực tự nhiên, không phải được cấy ghép hay cài đặt."

Những dòng chữ xanh nhấp nháy hiện lên từ phía bên kia:

"Căn cứ?"

"Thứ nhất, cậu ta quá... vụng về với năng lực của mình. Sol không bao giờ để một công cụ của hắn thiếu kiểm soát đến vậy. Thứ hai, những phản ứng của cậu ta quá tự nhiên, không có dấu hiệu của lập trình hành vi."

Im lặng một lúc. Rồi:

"Còn tên Bill?"

"Có vẻ đã thật sự hoàn lương. Việc buôn bán của ông ta ở khu vực công khai hoàn toàn hợp pháp. Không còn dính líu đến vũ khí hay công nghệ quân sự nữa."

"Ý kiến cá nhân của anh về Sabata?"

Wil dừng lại một chút trước khi gõ:

"Một hạt giống tốt. Power word là năng lực nguy hiểm, nhưng cậu ta có đạo đức trong việc sử dụng nó. Nếu được đào tạo đúng cách ở The Sun..."

"Cậu ta có thể có ích," - Wil gõ tiếp - "đặc biệt là với khả năng tư duy độc lập và giải quyết vấn đề."

Bên kia im lặng một lúc dài. Rồi những dòng chữ xanh lại nhấp nháy: "Một đứa trẻ chưa biết kiểm soát năng lực, phải mất 10-20 năm nữa mới có thể thành công cụ hữu dụng. Quá lâu."

"Không phải công cụ," - Wil đáp lại, ngón tay gõ mạnh hơn bình thường một chút - "mà là nhân tài cần bồi dưỡng."

"Ha. Anh đang trở nên cảm tính đấy, Wil. Nhưng... được. Có thể cân nhắc việc bồi dưỡng. Miễn là anh đảm bảo được cậu ta không là mối đe dọa."

Wil nhìn dòng chữ cuối cùng, tay vô thức chạm vào chỗ da nơi chip được cấy vào não mình. Đôi khi, để bảo vệ một người, bạn phải đóng vai kẻ kiểm soát họ.

***

Có một sự thật thú vị về niềm vui - nó có thể khiến ngay cả một thú nhân cũng quên mất bản năng tự nhiên của mình. Laya nhìn số dư tài khoản - 150.000P - và suýt nhảy cẫng lên, điều mà một con sói bình thường không bao giờ làm trước mặt người khác.

"Cuối cùng!" - Cô thầm reo lên, đuôi vẫy vẫy đầy phấn khích. Ba tháng chở Everlyn đi đêm với tiền boa hậu hĩnh đã cho kết quả xứng đáng.

Chiếc xe kéo lăn bánh trên những con phố của Tri Tera, nơi ánh đèn neon bắt đầu thức giấc trong hoàng hôn. Quán bar Alaza nằm ở khu giải trí - một tòa nhà ba tầng với kiến trúc tối giản, không phô trương như những quán bar khác nhưng lại toát lên vẻ sang trọng kín đáo.

- Laya này, - Everlyn lên tiếng từ phía sau xe, giọng nhẹ nhàng như khói - Cô có bao giờ nghĩ về việc... mở rộng tâm trí không?

Laya khựng lại một nhịp. Trong suốt thời gian làm việc, đây là lần đầu tiên vị khách quen của cô đề cập đến điều gì đó ngoài điểm đến và tiền boa.

Everlyn đẹp theo một cách... kỳ lạ. Không phải kiểu đẹp rực rỡ mà bạn thường thấy trên tạp chí thời trang, mà là vẻ đẹp khiến bạn phải nhìn đi nhìn lại để chắc chắn rằng mình không hoa mắt. Mái tóc xanh nhạt của cô xõa xuống lưng như một dòng thác ánh trăng, và làn da của cô có màu của ngọc thạch - không phải trắng, không phải xanh, mà là một sắc độ nằm đâu đó giữa hai màu đó.

Đôi mắt của Everlyn mới là thứ khiến Laya cảm thấy không thoải mái nhất. Chúng có màu tím nhạt và dường như... thay đổi độ sâu. Đôi khi chúng nông như mặt hồ, có lúc lại sâu thẳm như một cái giếng không đáy. Và chúng luôn như đang nhìn xuyên qua bạn, không phải để đọc suy nghĩ, mà để xem liệu bạn có đáng để đọc hay không.

Tối nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu tím than, với những họa tiết phát sáng nhẹ chạy dọc theo viền váy như những chòm sao di động.

- Xin lỗi cô, - Laya đáp nhẹ nhàng, tay vẫn nắm chặt càng xe - Hiện tại tôi đang tập trung ôn thi vào The Sun. Có lẽ... việc mở rộng tâm trí nên để sau.

Everlyn khẽ thở dài, một âm thanh nghe như tiếng gió lướt qua pha lê:

- The Sun... - Cô ta nhắc lại cái tên ấy như thể đang nếm thử một món ăn lạ - Một ngôi trường danh giá, nhưng đôi khi... những điều thú vị nhất lại nằm ngoài những thể chế chính thống.

Mái tóc xanh nhạt của Everlyn lay động trong gió đêm, những sợi tóc như phát ra ánh sáng nhè nhẹ:

- Đáng tiếc thật. Cô có một tâm hồn... đặc biệt, Laya à. Tôi có thể cảm nhận được điều đó ngay từ lần đầu gặp mặt.

Laya cảm thấy lông trên gáy dựng lên - một phản ứng tự nhiên của thú nhân khi cảm thấy nguy hiểm. Nhưng đồng thời, số tiền 150.000P trong tài khoản như đang thì thầm rằng đôi khi, tiền bạc quan trọng hơn linh tính.

Khi Laya tìm cớ phải chạy tiếp chuyến khác, Everlyn chỉ mỉm cười - nụ cười kỳ lạ như thể cô ta biết điều gì đó mà Laya không biết. Rồi cô ta bước vào quán bar Alaza, nơi không khí đột nhiên trở nên... khác lạ.

Ánh đèn trong quán dường như sáng hơn một chút khi Everlyn bước vào. Những vị khách đang trò chuyện sôi nổi bỗng im bặt, rồi hào hứng vẫy tay chào như thể họ vừa gặp một ngôi sao nhạc rock. Một số người còn đứng dậy, cúi đầu nhẹ theo cách mà người ta thường làm với những nhân vật quyền lực.

- Everlyn! - Bartender reo lên, một ly cocktail màu tím đã được chuẩn bị sẵn - Hôm nay chúng tôi có thêm hai người muốn tham gia buổi thảo luận về "khai mở".

Đôi mắt tím của Everlyn lấp lánh trong ánh đèn bar:

- Tuyệt vời. Càng nhiều tâm hồn khát khao tri thức càng tốt.

Trước khi Laya quay xe rời đi, cô thoáng thấy qua cửa kính: Everlyn bước lên sân khấu nhỏ của quán bar với dáng vẻ uyển chuyển như một làn khói. Nữ ca sĩ đang biểu diễn dừng lại giữa bài hát, cúi đầu kính cẩn và nhường micro cho Everlyn - điều mà Laya chưa từng thấy xảy ra ở bất kỳ quán bar nào.

Mái tóc xanh nhạt của Everlyn tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu, trông như một dòng thác ánh sáng đang chảy xuống. Đôi mắt tím của cô ta quét qua đám đông, và tất cả mọi người trong quán đều im lặng, như thể bị thôi miên.

"May mà mình có The Sun để tập trung," - Laya nghĩ khi cho xe chạy về phía khu ổ chuột - "Dù gì thì... tiền boa hậu hĩnh không đáng để mạo hiểm tâm trí của mình."

Nhưng khi về đến nhà, Laya vẫn không thể không tự hỏi điều gì đang diễn ra trong quán bar Alaza vào lúc này. Và tại sao một người sẵn sàng trả tiền boa hậu hĩnh như vậy lại quan tâm đến một thú nhân kéo xe nghèo khó như cô.

Khu "ổ chuột" giờ đây không còn xứng với cái tên đó nữa. Sau vụ chuột đột biến và quá trình tái thiết, nó đã trở thành một khu dân cư bình dân đúng nghĩa. Không sang trọng như khu trung lưu, nhưng cũng không còn là nơi mà người ta phải lo về việc sập nhà hay thiếu điện nước.

Căn phòng thuê của Laya nằm trên tầng hai của một tòa nhà mới xây - loại nhà được thiết kế theo tiêu chuẩn "đủ tốt để ở, đủ rẻ để thuê". Hai mươi mét vuông, với một phòng ngủ nhỏ, một góc bếp, và một ban công vừa đủ để phơi quần áo. Điểm đặc biệt duy nhất là giá sách cao kịch trần, nơi những cuốn sách về lý thuyết siêu năng lực xếp ngay ngắn bên cạnh những tập ghi chép cũ.

Trên bàn học - thực ra là một chiếc bàn gỗ đơn giản được Laya tự đóng từ những tấm gỗ thừa - là cuốn "Lý Thuyết Mana Cơ Bản" đã sờn cũ, với những trang giấy được đánh dấu cẩn thận. Bên cạnh là một tờ lịch với ngày thi vào The Sun được khoanh tròn đỏ.

"Ít ra," - Laya nghĩ khi ngồi xuống bàn học - "giờ mình có thể học mà không phải lo về việc chuột gặm sách nữa."

Laya đặt cuốn "Hướng Dẫn Thi Thực Hành" trước mặt - một cuốn sách đặc biệt với những trang giấy được tẩm mana, dùng để học viên thực hành. Cô đã phải nhịn ăn sáng cả tháng để mua nó.

"Tập trung," - Laya tự nhủ, áp dụng những bài học về kiểm soát hơi thở - "Để mana chảy từ từ, như dòng nước nhỏ giọt, không phải như vòi nước bị vặn mạnh."

Cô đặt tay lên trang sách có ghi chú "Cầu Lửa Cơ Bản". Những chữ trên trang giấy bắt đầu phát sáng nhè nhẹ, như những con đom đóm li ti đang thức giấc. Dần dần, chúng tách ra khỏi trang giấy, bay lượn trong không khí như những hạt sáng, rồi bắt đầu tụ lại thành một quả cầu nhỏ.

"Đừng vội," - Laya điều chỉnh hơi thở - "Từ từ thôi..."

Quả cầu lửa nhỏ như viên bi giờ đang lơ lửng trên trang sách, tỏa ra ánh sáng ấm áp. Không phải loại lửa thường - mà là lửa được tạo ra từ mana, được kiểm soát và định hình bởi ý chí của người sử dụng.

"Tiết kiệm được tiền gas," - Laya nghĩ khi điều khiển quả cầu lửa bay đến dưới cái chảo cũ - "Và còn tập luyện được ma thuật."

Quả trứng xèo xèo trên chảo, tỏa ra mùi thơm quyến rũ. Laya cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ bằng cách tăng giảm mana trong quả cầu lửa. Đây là một bài tập về kiểm soát khá tốt - nếu nhiệt quá cao, trứng sẽ cháy; quá thấp, lòng đỏ sẽ không chín.

"Không biết những pháp sư vĩ đại có bao giờ dùng ma thuật để nấu ăn không nhỉ?" - Cô tự hỏi, đuôi khẽ vẫy theo nhịp độ của quả trứng đang chín dần - "Hay họ toàn ăn những món cao cấp do người khác nấu?"

Trứng chiên với mana - có lẽ đây không phải món ăn mà người ta mơ đến khi học ma thuật, nhưng với một thú nhân nghèo đang cố gắng vào The Sun, nó là một bữa tối hoàn hảo.

Có những lúc bản năng của thú nhân không thể (và không cần) được kiềm chế. Ăn uống là một trong những lúc đó.

Laya ngấu nghiến quả trứng như thể đó là miếng thịt cuối cùng trên đời. Răng nanh của cô xé toạc lòng đỏ, khiến nó chảy ra như máu của một con mồi vừa bị hạ. Đôi tai dựng đứng, đuôi vẫy qua vẫy lại trong sự phấn khích hoang dã. Tiếng gầm gừ nhẹ phát ra từ cổ họng - một thói quen mà cô không bao giờ thể hiện trước mặt khách hàng.

"Ngon quá!" - Laya nghĩ, mắt sáng rực lên màu vàng của loài săn mồi - "Có lẽ lần sau nên làm hai quả."

Chỉ mất chưa đầy một phút, quả trứng đã biến mất. Laya liếm sạch những giọt lòng đỏ còn sót lại trên móng vuốt, rồi mới chợt nhận ra mình vừa... hơi mất kiểm soát.

"May mà không ai thấy cảnh này," - Cô tự nhủ, vuốt lại bộ lông đang dựng đứng vì phấn khích - "Không biết ở The Sun có ai ăn kiểu này không nhỉ?"

Laya treo bộ quần áo lao động đầy mùi mồ hôi lên móc, rồi bước vào phòng tắm nhỏ. Làn nước mát ban đầu khiến bộ lông xám của cô dựng đứng lên phản đối.

Cô mở cuốn sách ma thuật đặt cẩn thận trên kệ nhựa - nơi nước không thể bắn tới. Lần này là trang "Thần Chú Làm Nóng Nước" - một câu thần chú đơn giản nhưng vô cùng hữu ích với những người không có tiền mua máy nước nóng.

"Lại tiết kiệm được tiền điện," - Cô mỉm cười, đặt tay lên trang sách.

Những dòng chữ ma thuật lại sáng lên, nhưng lần này chúng không tụ thành quả cầu mà tỏa ra thành những dải sáng mềm mại như khói. Chúng len lỏi vào đường ống nước, và chẳng mấy chốc, hơi nước ấm bắt đầu bốc lên từ vòi sen cũ kỹ.

Laya thở phào thư giãn dưới làn nước ấm. Bộ lông xám của cô ướt sũng, dính vào người như một bộ áo giáp ẩm ướt. Đuôi cô nặng trịch vì nước, khiến việc giữ thăng bằng trở nên khó khăn hơn một chút.

"Biết đâu," - Cô nghĩ trong khi gội đầu - "Đây mới chính là cách mà các pháp sư vĩ đại tắm. Hoặc có thể họ có những câu thần chú phức tạp hơn nhiều..."

Có những sản phẩm chỉ tồn tại ở khu bình dân - nơi mà tính đa năng quan trọng hơn đẳng cấp. Dung dịch Animo 13 trong 1 là một trong số đó. Theo quảng cáo, nó có thể làm từ sà phòng tắm, nước hoa, cho đến dầu máy ô tô. Thậm chí có người còn dùng nó để pha cà phê dù không ai chắc đây có phải một trong 13 công dụng được quảng cáo hay không.

Laya xoa dung dịch màu xanh lơ kỳ diệu này lên bộ lông. Nó có mùi... khó tả, như thể ai đó đã trộn tất cả các loại hương liệu trong một nhà máy hóa chất rồi quyết định rằng "mùi này ngửi cũng được". Nhưng nó rẻ, và quan trọng hơn, nó thực sự làm sạch.

"Ít ra," - Cô nghĩ khi cố gắng không hít quá sâu - "Mùi này sẽ bay đi sau vài giờ. Còn nếu không bay, mình có thể nói đó là nước hoa đắt tiền."

Sau khi lau khô bộ lông mất gần nửa tiếng với một chiếc khăn cũ và mặc một bộ quần áo mới, Laya lại ngồi xuống bàn học. Lần này là trang "Đao Gió Cơ Bản" - một phép thuật phức tạp hơn cầu lửa nhiều.

"Tập trung," - Cô tự nhủ - "Gió không giống lửa. Nó không thể bị gò ép, chỉ có thể được dẫn dắt."

Những chữ ma thuật trên trang sách lại sáng lên, nhưng lần này chúng không tụ lại mà tản ra, tạo thành những dòng khí xoáy nhỏ. Laya cố gắng điều khiển chúng thành hình lưỡi dao, như sách chỉ dẫn.

PHẬP!

Một vết cắt nhỏ xuất hiện trên bàn gỗ.

"Ups," - Laya nhăn mặt - "May mà mình không thử phép này trong phòng tắm."

Đuôi cô vẫy vẫy bồn chồn khi cố gắng lần nữa. Lần này, luồng gió xoáy bớt hung hãn hơn, nhưng vẫn chưa đủ sắc để gọi là "đao".

"Có lẽ," - Cô thở dài - "Mình nên quay lại thực hành chiên trứng. Không! Không được bỏ cuộc"

Laya đặt một tấm sắt cũ dựa vào tường - thứ mà cô nhặt được từ bãi phế liệu gần đó. "Có lẽ vì mình là sói," - Cô tự nhủ - "Nên thích những thứ sắc nhọn hơn là phép thuật phòng thủ."

Lần này, cô tập trung mạnh hơn. Những dòng chữ ma thuật tách khỏi trang sách, xoáy trong không khí như những con rắn vô hình. Laya nhớ lại cảm giác khi săn mồi - cách mà bản năng tự nhiên giúp cô tính toán góc độ và lực đạo.

VÚT!

Một lưỡi dao gió cắt qua không khí, để lại một vết xước nhỏ trên tấm sắt. Không sâu lắm, nhưng là một tiến bộ.

"Được rồi," - Đôi mắt Laya sáng lên màu vàng của thú săn mồi - "Lần nữa."

VÚT! VÚT! VÚT!

Những nhát cắt liên tiếp, mỗi lúc một sâu hơn. Một số trượt đi, tạo thành những vết cắt loạn xạ trên tường - may mà cô đã dán sẵn một lớp gỗ để bảo vệ. Mồ hôi bắt đầu thấm qua bộ lông xám, nhưng Laya không dừng lại.

"The Sun không nhận những kẻ từ bỏ dễ dàng," - Cô tự nhắc nhở, tiếp tục tạo ra những lưỡi dao gió - "Và mình không phải kẻ dễ từ bỏ."

Có một điểm giống nhau giữa việc kéo xe và tập ma thuật - cả hai đều có thể khiến bạn kiệt sức theo cách mà bạn không ngờ tới.

VÚT! VÍU! VÚT!

Mỗi lưỡi đao gió rít lên trong không khí, mỗi lần một yếu dần. Tấm sắt giờ đã đầy những vết cắt - một số sâu, số khác chỉ là những vết xước nông. Chúng đan xen vào nhau như một bức tranh trừu tượng được vẽ bằng ma thuật và sự cố gắng.

"Chỉ... một lần... nữa..." - Laya thở hổn hển, bộ lông xám ướt đẫm mồ hôi.

PHỤP!

Lần này, thay vì một lưỡi dao gió sắc lẹm, chỉ có một làn gió yếu ớt thoảng qua, đủ mạnh để thổi bay vài tờ giấy trên bàn. Laya gục xuống sàn, thở dốc. Đuôi cô rũ xuống mệt mỏi, đôi tai thõng ra như hai chiếc lá héo.

"Ít ra," - Cô nhìn tấm sắt với chút tự hào lẫn trong mệt mỏi - "Mình đã tạo được vài vết cắt ra trò."

Có một kỹ thuật đặc biệt mà những thú nhân phải làm việc vất vả thường sử dụng - ngủ nhanh và sâu như một con sói trong mùa đông. Đó không phải ma thuật, mà là một kỹ năng sinh tồn được truyền từ đời này sang đời khác.

Laya cuộn tròn người trên sàn nhà, bộ lông xám ướt mồ hôi xù lên. Cô không cần gối - tư thế cuộn tròn tự nhiên của loài sói đã là tư thế ngủ hoàn hảo nhất. Đuôi cô quấn quanh người như một chiếc chăn ấm, và đôi tai từ từ thả lỏng.

"Thở sâu," - Cô tự nhủ - "Như những con sói hoang trong hang động. Không suy nghĩ. Không lo lắng. Chỉ có nhịp thở..."

Chỉ trong vòng ba mươi giây, Laya đã chìm vào giấc ngủ sâu. Hơi thở của cô đều đặn và sâu, cơ thể tự động chuyển sang trạng thái hồi phục nhanh nhất có thể. Đây là cách mà tổ tiên của cô đã sống sót qua những cuộc săn đuổi dài - ngủ nhanh, hồi phục nhanh, và sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo.

Một giờ sau, đồng hồ sinh học tự nhiên của Laya đánh thức cô dậy. Bộ lông xám đã khô, và sức lực đã hồi phục được phần nào.

"Được rồi," - Cô lật đến trang "Sấm Sét Cơ Bản" trong cuốn sách - "Thử cái khó hơn nào."

Sấm sét không giống gió hay lửa. Nó không thể được dẫn dắt như gió, cũng không thể được nuôi dưỡng như lửa. Sét là năng lượng thuần túy, là sự hỗn loạn được kết tinh thành một khoảnh khắc chói lòa.

"Tập trung," - Laya hít sâu - "Cảm nhận không khí xung quanh..."

Những chữ ma thuật trên trang sách bắt đầu nhảy múa, tạo thành những tia sáng xanh nhỏ. Nhưng thay vì tụ lại thành tia sét như mong đợi, chúng chỉ lóe lên vài cái rồi tắt ngấm, để lại một mùi khét nhẹ trong không khí.

"Khó thật," - Laya thở dài.

Laya mở điện thoại mua từ chợ đồ second-hand lên, gõ vào thanh tìm kiếm: "Cách thi triển sét cho người mới học". Hàng loạt video hiện ra, phần lớn là những pháp sư tự xưng với những tiêu đề giật gân kiểu "BÍ QUYẾT TRIỆU HỒI SÉT TRONG 3 NGÀY!!!" hay "100% THÀNH CÔNG - KHÔNG CẦN THẦY DẠY".

Cuối cùng, cô tìm thấy một kênh YouTube khiêm tốn có tên "Pháp Sư Tự Học" - chuyên hướng dẫn cho những người không có điều kiện theo học các trường chính quy.

"Chào các bạn," - Người trong video nói, một phù thủy trung niên đeo kính - "Hôm nay chúng ta sẽ học về nguyên lý cơ bản của sét. Đầu tiên, hãy hiểu rằng sét không phải là việc tạo ra điện, mà là điều khiển các electron có sẵn trong không khí..."

"À," - Laya gật gù, đuôi vẫy nhẹ với sự phấn khích khi hiểu ra - "Thì ra mình cứ cố tạo ra sét, trong khi đáng lẽ phải tập trung vào việc dẫn dắt nó."

Laya ngừng video, cau mày. Có gì đó không đúng. Sách nói sét không thể dẫn dắt như gió, nhưng video lại nói về việc dẫn dắt electron. Cô lật lại sách ma thuật, đọc kỹ phần giải thích.

"Sấm sét không thể bị dẫn dắt như gió - vì nó không phải một dòng chảy liên tục. Thay vào đó, nó là một khoảnh khắc bùng nổ của năng lượng tích tụ."

Cô nhìn lại video. Người thầy đang giải thích về việc tích tụ electron trước, rồi mới giải phóng chúng trong một khoảnh khắc.

"À!" - Đôi tai Laya dựng lên khi cuối cùng cũng hiểu ra - "Không phải là không thể dẫn dắt, mà là không thể dẫn dắt TRONG LÚC thi triển. Phải chuẩn bị trước, như một con sói mai phục con mồi vậy!"

Đây chính là điều mà sách muốn nói - sét không thể được điều khiển trong khoảnh khắc nó xuất hiện, nhưng có thể được chuẩn bị trước đó.

Laya thử lại, lần này tập trung vào việc tích tụ năng lượng trước. Những chữ ma thuật trên trang sách bắt đầu nhảy múa, tạo ra những tia điện nhỏ xíu trong không khí.

"Tập trung," - Cô tự nhủ - "Như việc mai phục con mồi. Kiên nhẫn... kiên nhẫn..."

CRACKK!

Một tia sét nhỏ xuất hiện, nhưng thay vì thành một đường thẳng như trong sách, nó lại uốn éo như một con rắn điện. Tia sét đánh vào tấm sắt, để lại một vết cháy đen nhỏ.

"Không đúng," - Laya cau mày, đuôi vẫy qua vẫy lại bực bội - "Sao nó cứ uốn éo thế nhỉ?"

Cô thử lại. CRACKK! CRACKK! CRACKK!

Mỗi lần đều tạo ra những tia sét ngoằn ngoèo khác nhau. Không cái nào đi thẳng như mẫu trong sách. Có cái còn tạo thành hình zigzag như một đứa trẻ đang vẽ nguệch ngoạc.

"Có lẽ," - Laya nghĩ - "Mình nên xem thêm vài video nữa..."

Mười lăm phút sau...

CRACKK!

Một tia sét vừa ngoằn ngoèo vừa xoắn ốc xuất hiện, trông như thể một con rắn điện đang cố tập nhảy ba lê. Nó không chỉ không đi thẳng, mà còn tạo ra một hình vẽ trên tấm sắt trông giống... một con mèo đang cười?

Laya nhìn chằm chằm vào "tác phẩm nghệ thuật" của mình, đuôi cụp xuống trong thất vọng:

- Được rồi, có lẽ hôm nay đủ rồi. Mai học tiếp.

Laya nhìn mình trong gương và không nhịn được cười. Với bộ lông dựng đứng vì tĩnh điện, cô trông giống một quả cầu lông xám hơn là một con sói.

"Biết đâu," - Cô tự an ủi khi cất sách vở - "Ở The Sun người ta đang cần một pháp sư chuyên... vẽ tranh bằng sét?"

Rồi cô nhìn lại tấm sắt đầy những vết cháy đen kỳ quặc và thở dài:

- Không, chắc không đâu.

***

Ultra Field là một trong những nơi kỳ quặc nhất mà tiền có thể thuê được ở Tri Tera, nếu bạn có đủ 1000P một giờ và không ngại ký vào một bản cam kết dài bảy trang về việc công ty không chịu trách nhiệm nếu bạn vô tình biến mình thành một trò hề cho báo chí.

Về bản chất, đó là một căn phòng rộng 100 mét vuông được thiết kế để chịu đựng mọi thứ mà một người có siêu năng lực có thể gây ra. Tường được làm bằng một loại hợp kim đặc biệt có thể tự phục hồi sau khi bị đấm bể, sàn được trang bị công nghệ hấp thụ tác động mới nhất để người tập không bị bật ngược lại khi đấm quá mạnh, và trần nhà có khả năng tự động dập lửa trong trường hợp ai đó chưa làm chủ được năng lực phun lửa của mình.

Nhưng điều thú vị nhất về Ultra Field không phải là công nghệ của nó, mà là cách họ tính phí bảo hiểm. Biểu phí được tính theo một công thức phức tạp dựa trên chỉ số Anomaly của người thuê, số lần họ đã phá hủy thiết bị trước đó, và một yếu tố bí ẩn mà công ty gọi là hệ số may mắn. Mud, với chỉ số Anomaly 50, phải trả phí bảo hiểm gấp ba lần tiền thuê phòng.

Soda đứng một bên, nhìn Mud nhấc một tảng đá to bằng chiếc xe hơi với vẻ tuyệt vọng của một giáo viên dạy mỹ thuật vừa thấy học trò dùng con lăn sơn tường để vẽ tranh chân dung:

- KHÔNG! Không phải kiểu đó! Càng nhỏ càng tốt chứ không phải càng to càng giỏi!

Mud đứng đó, cao 2.1 mét với tảng đá khổng lồ trên vai, trông như một gã khổng lồ đang cân nhắc xem có nên ném đá vào giáo viên của mình không:

- Nhưng... tảng đá to hơn thì sức công phá mạnh hơn mà?

- Đây không phải WWE! - Soda day trán - Điều quan trọng là độ chính xác và kiểm soát. Cậu nghĩ tại sao họ gọi là địa ĐỘNG học chứ không phải là địa ĐẬP học?

Mud nhìn xuống tảng đá trong tay, rồi nhìn sang đống sỏi nhỏ mà Soda đã chuẩn bị sẵn. Trông cô như một đứa trẻ vừa bị bảo phải từ bỏ búa tạ để chơi với những viên bi.

Có một sự thật thú vị về siêu năng lực - đôi khi việc nhấc một hòn sỏi có thể khó hơn việc nhấc cả một tảng đá. Điều này nghe vô lý như việc một con voi không thể nhặt kim vậy, nhưng đó chính xác là điều đang xảy ra với Mud.

Bia ngắm đứng cách đó 50 mét, một khoảng cách mà với tảng đá to Mud có thể dễ dàng ném trúng bằng mắt nhắm. Nhưng giờ đây, với một hòn sỏi bé xíu, cô phải vận dụng địa động học một cách tinh tế hơn nhiều.

- Tập trung vào từng phân tử đá. - Soda hướng dẫn - Tưởng tượng cậu đang... KHÔNG, KHÔNG ĐƯỢC DÙNG TAY NHẶT!

Mud rụt tay lại như đứa trẻ vừa bị bắt quả tang ăn vụng bánh:

- Nhưng... nó quá nhỏ! Giống như cố gắng bắt một con kiến bằng đũa vậy!

- Chính xác! - Soda gật đầu - Đó mới là điểm mấu chốt. Nếu cậu có thể điều khiển được một hòn sỏi, cậu sẽ điều khiển được cả một ngọn núi. Ngược lại thì không.

Mud thở dài, nhìn hòn sỏi với vẻ mặt của người đang cố giải một bài toán lượng tử trong khi chỉ biết cộng trừ nhân chia.

Mud tập trung, mặt nhăn lại như đang cố giải một bài toán hóa học hữu cơ. Và rồi, thay vì một hòn sỏi bay lên như kế hoạch, cả một nắm sỏi - khoảng hai chục viên - đồng loạt nhảy múa trong không khí như một đám kiến đang mở tiệc.

- Ừm... - Mud cười ngượng, cao 2.1 mét mà trông như đứa trẻ vừa làm đổ bình kẹo - Ít nhất thì chúng nhỏ?

Soda đưa tay lên che mặt, một cử chỉ mà cô đã thực hiện quá nhiều lần trong buổi học này:

- Mud à... đây không phải là shotgun đá. Cậu không cần bắn nhiều phát một lúc với hy vọng trúng được một phát.

- Nhưng chẳng phải nhiều viên thì cơ hội trúng cao hơn sao?

- KHÔNG! - Soda dậm chân, làm rung cả sàn phòng tập - Đó chính xác là những gì chúng ta KHÔNG làm! Điều khiển một viên nghĩa là CỐ TÌNH điều khiển MỘT viên, không phải vô tình làm bay lung tung cả đống!

Những viên sỏi vẫn đang nhảy múa trong không khí, tạo thành một vũ điệu địa chất kỳ quặc.

Mud tập trung đến nỗi mặt đỏ như một quả cà chua khổng lồ. Mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt góc cạnh của cô - điều mà hiếm khi xảy ra ngay cả khi cô nhấc cả một tảng đá to bằng xe hơi.

Số lượng sỏi bay lượn trong không khí giảm dần. Mười lăm... mười... bảy...

- Tốt lắm, - Soda động viên - Giờ thì cố gắng giảm xuống một viên...

Mud nghiến răng, gân cổ nổi lên. Cuối cùng, cô cũng thu hẹp được xuống năm viên sỏi - chúng bay lơ lửng trong không khí như một chùm chìa khóa địa chất.

- Năm viên... - Mud thở hổn hển - Tại sao việc làm ít lại khó hơn làm nhiều thế này?

- Vì đó là bản chất của kiểm soát. - Soda gật đầu.

- Giống như việc hét to dễ hơn là thì thầm vậy. Nhưng này, - Cô mỉm cười - Ít ra cậu đã tiến bộ từ hai chục xuống năm viên. Có thể sau vài năm nữa...

- VÀI NĂM!?

Năm viên sỏi rơi bộp xuống đất khi Mud mất tập trung vì sốc.

- Không, không, ý mình là làm chủ khả năng của cậu. - Soda vội vàng sửa lời, nhận ra vừa khiến Mud hoảng hốt - Hiện tại cậu giống như một... người khổng lồ đang cố gắng xỏ chỉ vào kim vậy.

Mud nhìn xuống năm viên sỏi vừa rơi, vẻ mặt vừa nản vừa bối rối:

- Nhưng tại sao mình phải học cách làm những thứ nhỏ nhặt như thế này? Mình có thể nhấc cả một tòa nhà cơ mà!

- Đó chính là vấn đề. - Soda thở dài - Cậu có sức mạnh của một người khổng lồ nhưng không có sự tinh tế của một nghệ nhân.

- Mình không phá hủy! - Mud phản đối, rồi chợt nhớ ra vụ công trường - À... ừm... ý mình là không phải lúc nào cũng phá hủy.

- Chính xác! Và đó là lý do chúng ta đang tập điều khiển những viên sỏi, chứ không phải ném tảng đá vào bia ngắm như ném bowling.

- Được rồi, làm lại nào. - Mud đứng thẳng người lên, trông như một tòa tháp quyết tâm học cách thêu thùa.

Lần này, cô tập trung vào từng viên sỏi riêng biệt thay vì cố gắng nhấc cả đống. Mồ hôi lại bắt đầu rịn ra trên trán khi cô cố gắng thu hẹp phạm vi năng lực của mình - như thể đang cố gắng biến một vòi phun nước thành một ống nhỏ giọt.

- Tưởng tượng cậu đang vẽ. - Soda gợi ý - Không ai vẽ tranh bằng cách tạt cả xô sơn lên tường cả.

- Ngoại trừ nghệ thuật hiện đại... - Mud lẩm bẩm.

- TẬP TRUNG!

Những viên sỏi bắt đầu tách ra. Bốn... ba... hai...

- Được rồi! - Soda reo lên phấn khích - Giờ thì cố giữ nguyên một viên...

UỲNH!

Cả đống sỏi bất ngờ bắn tung lên như pháo hoa đá khi Mud quá phấn khích với thành công của mình.

Soda đứng đó, đau khổ nhìn những viên sỏi rơi lả tả xuống như một cơn mưa địa chất. Cô cười, nhưng đó là kiểu cười của người vừa nhận ra mình đang cố dạy một con voi tập ba lê.

- Ít ra... - Soda nói, cố gắng tìm điểm tích cực trong tình huống này - Cậu đã gần đạt được mục tiêu. Chỉ là... hơi quá phấn khích một chút.

- Mình xin lỗi... Có lẽ mình không hợp với những thứ nhỏ nhắn, tinh tế.

- Không phải vấn đề về kích thước. - Soda lắc đầu - Đó là vấn đề về kiểm soát cảm xúc. Cậu để cảm xúc chi phối năng lực quá nhiều. Giống như...

- Giống như một con voi đang cố gắng múa ba lê? - Mud buồn bã nói.

- Không, giống như một nghệ sĩ tài năng chưa học cách kiểm soát cảm xúc thôi.

- Làm được lần một thì ắt sẽ có lần hai. - Soda nói, giọng đầy tự tin của một giáo viên đã quá quen với việc học trò thất bại - Lúc nãy cậu đã làm được đến hai viên rồi, đúng không?

Mud nhìn đống sỏi vương vãi khắp sàn, gật đầu. Có một sự thật thú vị về người khổng lồ - họ có thể trông rất đáng sợ, nhưng khi thất bại, họ lại giống những đứa trẻ bị mắc kẹt trong thân hình to lớn của mình.

- Được rồi. - Mud hít một hơi thật sâu - Lần này mình sẽ không để cảm xúc chi phối.

Cô tập trung vào đống sỏi, cố gắng điều khiển chúng một cách nhẹ nhàng hơn. Giống như đang vuốt ve một con thỏ con vậy - quá mạnh sẽ làm nó sợ, quá nhẹ sẽ không đủ để nâng nó lên.

"Mình là người khổng lồ," - Mud tự nhủ - "Nhưng người khổng lồ cũng có thể làm được những việc tinh tế."

Sau 30 phút tập trung cao độ, cuối cùng Mud cũng làm được - một viên sỏi duy nhất lơ lửng trong không khí, ổn định như một ngôi sao tí hon.

- Tuyệt! - Soda vỗ tay - Giờ thì bắn nó vào bia ngắm.

VÈO!

Viên sỏi bay vọt qua bia ngắm cả mét, đập vào tường phòng tập với một tiếng cốp buồn bã.

- Không sao. - Soda động viên - Thử lại đi.

VÈO! VÈO! VÈO!

Những viên sỏi bay đi khắp nơi, chỉ có điều không viên nào chạm vào bia ngắm. Một viên bay quá cao, một viên bay quá thấp, có viên thậm chí bay theo đường cong như một quả bóng tennis bị đánh méo.

- Thật kỳ quặc. - Mud lẩm bẩm, mồ hôi lại rịn ra - Mình có thể ném trúng bia bằng tay, nhưng dùng năng lực thì...

- Vì cậu quen với việc ném bằng mắt. - Soda giải thích - Còn đây là điều khiển bằng ý chí. Giống như học viết bằng tay trái vậy.

"Hoặc như một con khỉ học bắn cung." - Mud thầm nghĩ khi lại một viên sỏi nữa bay chệch bia.

- Này, - Soda lên tiếng sau khi viên sỏi thứ hai mươi bay chệch bia - Cậu biết giá thuê hướng dẫn viên ở đây là bao nhiêu không?

Mud lắc đầu, vẫn đang tập trung vào viên sỏi tiếp theo.

- 2000P một giờ. - Soda nói - Gấp đôi tiền thuê phòng. Và vì chúng ta là bạn, nên mình đang làm việc này miễn phí.

Viên sỏi trong không trung khựng lại. Mud quay sang nhìn Soda với vẻ mặt của người vừa nhận ra mình đang phí phạm thời gian của người khác:

- Mình... mình xin lỗi. Mình không nghĩ...

- Chính xác! Cậu không nghĩ! - Soda dậm chân - Giờ thì, với tư cách là một hướng dẫn viên chuyên nghiệp đang làm việc miễn phí, mình yêu cầu cậu tập trung vào bài tập! Mỗi viên sỏi bay trượt là 2000P mình đang cho không đấy!

Mud nhìn đống sỏi vương vãi quanh bia ngắm, mặt tái mét khi bắt đầu tính nhẩm số tiền lẽ ra phải trả.

Thấy Mud có vẻ sốc quá với phép tính nhẩm, Soda nhẹ giọng lại:

- Đùa thôi. Mình đâu tính tiền với bạn thân. Nhưng cậu hiểu ý mình mà, đúng không? Đây không phải trò chơi, mà là việc chuẩn bị cho tương lai của cậu.

Mud gật đầu, trông như một ngọn núi đang hối lỗi:

- Mình biết. Chỉ là... đôi khi mình cảm thấy như đang cố gắng học may vá bằng xà beng ấy.

- Không phải vậy. - Soda mỉm cười - Cậu giống như một nhạc sĩ đang học điều chỉnh âm lượng thì đúng hơn. Cậu có tài năng, chỉ cần học cách kiểm soát nó.

- Một nhạc sĩ cao 2.1 mét đang cố gắng chơi đàn violin bé xíu?

- Chính xác! Và này - đôi mắt Soda lấp lánh - Mozarty cũng phải tập chơi đàn từ những nốt nhạc đơn giản đấy.

Có một sự thật thú vị về việc dạy học - đôi khi phương pháp tốt nhất lại là phương pháp nguy hiểm nhất.

- Được rồi. - Soda bước đến đứng cạnh tấm bia - Bây giờ, nếu cậu bắn hụt, viên sỏi sẽ có thể trúng mình.

Mud giật mình, lùi lại một bước:

- KHÔNG! Lỡ mình trúng cậu thì sao?

- Chính xác. - Soda gật đầu - "Lỡ trúng" - đó chính là điều chúng ta cần tránh. Khi năng lực của cậu có thể gây nguy hiểm cho người khác, cậu PHẢI học cách kiểm soát nó.

- Nhưng... nhưng...

- Đừng lo. - Soda mỉm cười - Mình tin cậu sẽ không để bạn thân nhất của mình bị thương đâu. Và nỗi sợ đó sẽ buộc cậu phải tập trung hơn.

Mud nuốt khan, nhìn viên sỏi đang lơ lửng trong không khí. Bỗng nhiên, việc điều khiển nó không còn là một bài tập nữa - mà là một trách nhiệm.

Soda, vẫn đứng sau tấm bia, bắt đầu lắc lư theo một điệu nhảy cổ động:

- Mud bé nhỏ của tôi ơi, cố lên nàooo~

- ĐỪNG CÓ NHẢY! - Mud hoảng hốt - Làm sao mình tập trung bắn vào bia được khi cậu nhảy múa bên cạnh nó thế kia!?

- Sao lại không? - Soda vừa nhảy vừa hát - Trong thực tế, xung quanh mục tiêu sẽ có nhiều thứ gây mất tập trung hơn thế~

Mud đứng đó, trông như một đứa trẻ đang bị ép biểu diễn trong buổi học năng khiếu:

- Soda... làm ơn... mình không thể ngắm bia khi cậu đang... moonwalk bên cạnh nó được.

- Ồ? - Soda tiếp tục điệu nhảy - Khi thi đấu, người ta sẽ không đứng yên một chỗ để cậu ngắm đâu nha~

"Ít ra lúc thi người ta không nhảy múa," - Mud thầm nghĩ, cố gắng tập trung vào tấm bia thay vì bạn mình đang biểu diễn vũ đạo bên cạnh.

Có một điều không may về định luật Murphy - khi bạn cố gắng không làm điều gì, bạn thường sẽ làm chính xác điều đó.

VÈO!

- AUA!

Viên sỏi, thay vì bay vào tấm bia, đã tìm được đường đi hoàn toàn mới - thẳng vào trán Soda đang nhảy múa.

- SODA! - Mud hét lên kinh hoàng - Mình xin lỗi! Mình không cố ý...

Soda đứng đó, xoa xoa cục u đang nhú lên trên trán, trông như một ma cà rồng vừa bị ném tỏi:

- Ừm... có một tin tốt và một tin xấu.

- Tin xấu là mình vừa làm cậu bị thương? - Mud lo lắng.

- Không, tin xấu là cậu lại bắn trượt bia. - Soda nhe răng cười - Tin tốt là... này, có khi cậu nên tập làm pháp sư hệ băng. Với cục u này, mình cần một ít băng đắp trán.

Mud đứng đó, chỉ muốn chui xuống đất trốn:

- Mình nghĩ... chúng ta nên kết thúc buổi tập hôm nay.

- Đồng ý. - Soda gật đầu - Lần sau mình sẽ đứng xa bia hơn. Và không nhảy múa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro