Chương 45: Sa Mạc Đỏ và Tháp Kỳ Dị
Chương 45: Sa Mạc Đỏ và Tháp Kỳ Dị
Cả nhóm Sabata khi đang đào sâu vào việc phân tích các đối thủ tiềm năng thì một thông báo vang lên khắp nơi, giọng nói vô tính đặc trưng của drone:
- Mời tất cả thí sinh tập trung tại Hội trường số 3 sau 15 phút. Vòng 4 sắp bắt đầu.
"Ba ngày nhanh thật," - Sabata nghĩ khi gom lại những ghi chú về đối thủ - "Hoặc có lẽ bọn mình đã quên mất thời gian trong lúc nghiên cứu."
Những con drone bắt đầu bay từ phòng tập này sang phòng tập khác, hướng dẫn thí sinh di chuyển. Đội quân chiến binh thực vật của Dave từ từ tan rã thành những đống phân bón, trong khi những mảnh vỡ của con golem đá được thu gom bởi một đội robot dọn dẹp nhỏ xíu trông như những con kiến máy.
Sabata và nhóm bước qua những hành lang trải thảm đỏ của The Sun, nơi mà việc trang trí nội thất dường như được thực hiện bởi một người vừa yêu thích phong cách hoàng gia La Mã vừa bị ám ảnh với công nghệ cao. Những cột đá cẩm thạch đứng cạnh các màn hình lớn, trong khi những bức bích họa về các anh hùng cổ đại được chiếu sáng bởi đèn LED đổi màu tự động.
"Không gian này," - Sabata nghĩ khi bước qua hành lang - "Trông như thể đang dẫn đến một đấu trường hoặc một yến tiệc hoàng gia nào đó thế? Chỉ thiếu đám nô lệ rải hoa và một gã điên nào đó hô Kesar vạn tuế nữa thôi."
Hội trường số 3 nằm ở cuối một dãy hành lang dài đến mức phi lý tận 800 mét, như thể kiến trúc sư thiết kế nó đang cố gắng tạo ra "hành lang dài nhất mà không có bất kỳ lý do hợp lý nào". Cánh cửa vào hội trường cao đến 15 mét - một chiều cao hoàn toàn không cần thiết trừ khi The Sun đang chuẩn bị cho khả năng có người khổng lồ đến thi.
Trước cửa hội trường, một dòng chữ hologram màu vàng nhảy múa trong không khí: "Hội trường 3 - Nơi Những Giấc Mơ Trở Thành Hiện Thực Và Đôi Khi Là Ác Mộng". Bên dưới là dòng chữ nhỏ hơn: "Vui lòng lau chân trước khi vào. Chúng tôi vừa lau sàn."
Ánh sáng từ hội trường số 3 tràn ra ngoài hành lang với một màu xanh lá nhợt nhạt kỳ lạ, khiến da của mọi người trông như thể họ vừa ăn phải một món hải sản đã qua ngày hết hạn khoảng... hai tuần. Những thí sinh đứng xếp hàng trước cửa trông giống như một đoàn zombie trong một bộ phim kinh dị được quay với ngân sách thấp - tất cả đều xanh xao nhưng không ai trông đủ thuyết phục để dọa được ai.
Bên trong, hội trường số 3 trông như thể được thiết kế bởi một ủy ban gồm một kiến trúc sư La Mã cổ đại, một kỹ sư điện tử bị ám ảnh với đèn LED, và một người nghiện ma túy đang gặp ảo giác. Trần nhà được làm từ kính trong suốt, cho thấy bầu trời bên trên - điều này nghe có vẻ lãng mạn cho đến khi bạn nhận ra rằng đây là một tầng hầm và bầu trời đó hoàn toàn là giả.
Những hàng ghế xếp theo hình bán nguyệt, mỗi ghế được trang bị một màn hình hologram nhỏ và một nút "hoảng loạn" màu đỏ - không ai biết nó làm gì và cũng không ai đủ can đảm để thử. Ở trung tâm là một sân khấu tròn, trên đó đặt một cái gì đó trông giống như sự kết hợp giữa một vòng quay may mắn và một máy tính lượng tử - có lẽ nó vừa có thể quyết định số phận của bạn vừa có thể tính được số pi đến một tỷ chữ số sau dấu phẩy.
- Nhìn khán đài này... - Sabata nói với nhóm khi họ tìm được chỗ ngồi - Các cậu nghĩ vòng 4 có liên quan gì đến trình diễn sân khấu không?
- Làm ơn đi... - Vex rên rỉ, khuôn mặt tái nhợt hơn cả ánh sáng xanh lá trong phòng - Tôi thà đánh nhau với cả chục con cá kungfu còn hơn là phải... diễn kịch.
"Có vẻ như điều khiển máu còn dễ hơn điều khiển cảm xúc trên sân khấu." - Sabata thầm nghĩ khi thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Vex.
Aria và Hazel thì ngược lại hoàn toàn. Họ trao đổi những cái nhìn đầy tự tin, như thể đã quen với việc đứng trước đám đông.
- Diễn kịch là một phần trong giáo dục quý tộc. - Aria giải thích khi thấy ánh mắt nghi hoặc của những người khác - Để rèn luyện khả năng giao tiếp và... thao túng cảm xúc.
- Và là một phần không thể thiếu trong đào tạo người hầu. - Hazel mỉm cười - Chúng tôi phải học cách thể hiện sự chuyên nghiệp trong mọi tình huống.
- Tôi... không chắc nhân vật thú có phần nào trong kịch ngoài vai quái vật. - Layla nói, đôi tai thú nhân hơi cụp xuống - Mà tôi nghĩ họ sẽ không để chúng ta chọn vai.
Dave thì đang cố gắng trò chuyện với một chậu cây cảnh đặt gần ghế ngồi:
- Thế bạn đã từng đóng kịch chưa? Ồ, chỉ đứng làm đạo cụ thôi à?
- Tôi có thể bay lượn trên sân khấu! - Pixie phấn khích nói, đôi cánh lấp lánh trong ánh sáng xanh kỳ quái của hội trường - Như một tiên nữ trong những vở kịch ở quê nhà.
Nhưng rất nhanh thắc mắc của họ được giải đáp:
- Vòng bốn! - Một giọng nói vang lên làm cả hội trường giật mình.
Đèn sân khấu bật sáng, chiếu vào một người phụ nữ cao gầy trong bộ vest đen bóng. Mái tóc đỏ rực của cô được buộc gọn ra sau, để lộ khuôn mặt góc cạnh với đôi mắt sắc lẹm như dao. Những ngón tay dài và mảnh như móng vuốt chim ưng gõ nhẹ lên micro.
- Đấu đội! - Cô tuyên bố - Nhưng đừng vội mừng... các đội sẽ được chọn ngẫu nhiên. Ba người một đội.
Tiếng xì xào lan khắp hội trường:
- Ngẫu nhiên á?
- Không được chọn đồng đội sao?
- Thế này thì gay rồi...
- Suỵt! Cô ta đang nói tiếp...
Một chiếc vòng quay khổng lồ xuất hiện trên sân khấu, chia thành nhiều phần với những hình ảnh khác nhau - sa mạc nóng bỏng, đỉnh núi tuyết phủ trắng, rừng già âm u...
- Và địa hình thi đấu... - Người phụ nữ mỉm cười - Cũng sẽ được chọn ngẫu nhiên. Cùng với... nhiệm vụ của các đội.
Màn hình hologram hiện lên danh sách các nhiệm vụ có thể: giải cứu con tin, đặt bom, bảo vệ mục tiêu...
- Nhìn xuống vòng tay của các bạn. - Người phụ nữ nói - Số của các bạn sẽ quyết định đồng đội của mình.
Những con số màu xanh dạ quang bắt đầu hiện lên trên vòng tay. Sabata nhìn xuống số "17" trên vòng của mình.
Từ hàng ghế phía trên, Mud nghiêng người xuống cho cậu thấy số 17 trên vòng tay của cô. Và bên trái, cách ba ghế, Gabrielle đang lặng lẽ quan sát vòng tay mình - cũng số 17.
Họ di chuyển lại gần nhau, chiếm một góc hàng ghế. Mud ngồi xuống bên phải Sabata, khiến cả hàng ghế hơi nghiêng về phía cô. Gabrielle thì ngồi bên trái, vẫn không rời mắt khỏi cuốn sổ của mình.
"Một nhà nghiên cứu và một người có thể đấm vỡ tường," - Sabata nghĩ khi liếc nhìn hai đồng đội mới - "Không biết The Sun dùng thuật toán gì để ghép đội."
Xung quanh họ, những tiếng xì xào vẫn tiếp tục khi mọi người tìm và ngồi cạnh đồng đội của mình. Có những tiếng cười khúc khích khi bạn bè được xếp cùng đội, và cả những tiếng thở dài não nề khi phải ngồi cạnh kẻ thù.
Gabrielle sắp xếp lại cuốn sổ trong lòng và liếc nhìn hai đồng đội mới. Cô lấy ra một trang mới và bắt đầu ghi chép:
"Đội hình số 17: Một tương phản thú vị. Mud - mẫu hình của sức mạnh thể chất thuần túy, có thể được xếp vào nhóm tank. Sabata... trông như thể một cơn gió mạnh cũng có thể thổi bay."
"Hoặc," - cô thêm vào với một nụ cười khẽ - "như thể cậu ta sẽ bị nghiền nát nếu Mud vô tình ngồi đè lên."
- Chúng ta có một đội hình... thú vị đấy. - Gabrielle lên tiếng - Mud, tôi từng thấy cô đấm vỡ một tảng đá trong phòng tập. Ấn tượng lắm.
"Và Sabata," - cô nghĩ khi quan sát cậu - "trông như thể sẽ gãy xương nếu phải đỡ một cú đấm như vậy."
"Nhưng có lẽ," - cô ghi thêm vào sổ - "đó chính là điểm mạnh của đội hình này. Không ai nghi ngờ một người trông yếu ớt có thể khiến họ tự đấm vỡ đầu mình."
Gabrielle không lãng phí thời gian, ngay lập tức áp dụng những nguyên tắc từ các nghiên cứu tâm lý của mình. Như một người chơi cờ đang đặt những quân cờ vào vị trí chiến lược, cô bắt đầu thao túng động lực nhóm.
- Mud, tôi thực sự ấn tượng với sức mạnh của cô. - Gabrielle nói, giọng ấm áp đầy chân thành - Trong vòng tập, tôi thấy cách cô vượt qua thử thách mà không cần những trò mánh khóe như... một số người.
Cô tinh tế liếc về phía Sabata rồi quay lại với Mud, áp dụng nguyên tắc "khen ngợi để tạo liên minh" trong khi khéo léo tạo khoảng cách với người thứ ba.
- Tôi nghĩ trong vòng thi này, chúng ta cần một người dẫn đầu về thể chất. - Gabrielle tiếp tục, đặt một tay lên vai Mud - Những người có thể... hành động thay vì chỉ nói.
"Đơn giản nhưng hiệu quả," - cô thầm nghĩ - "Kỹ thuật 'chia để trị' cổ điển. Tạo ra một 'chúng ta' và một 'họ' ngay trong chính nhóm."
- Sabata có khả năng đặc biệt... - Gabrielle nói với giọng thận trọng rõ ràng - Nhưng trong trường hợp khẩn cấp, tôi e rằng power word không nhanh bằng một cú đấm.
Cô ghi chép vào sổ, ngón tay vẽ ra một sơ đồ quyền lực nhỏ:
"Phân cấp nhóm:
- Mud: sức mạnh thể chất → thủ lĩnh thực tế
- Gabrielle: chiến lược viên → cố vấn cho thủ lĩnh
- Sabata: hỗ trợ → được 'bảo vệ' (kiểm soát)"
"Trò chơi quyền lực," - cô thầm nghĩ - "Không nhất thiết phải giành quyền lãnh đạo. Đôi khi, kẻ đứng sau ngai vàng mới là người thực sự nắm quyền."
Cô mỉm cười bình thản, quan sát phản ứng của Mud. Nếu Sabata nhận ra điều gì, cậu sẽ phải đấu với một cô gái có thể nghiền nát xương cậu, thay vì với một chuyên gia tâm lý học.
"Trên tất cả," - Gabrielle ghi thêm vào sổ - "luôn tạo cho đối phương cảm giác họ đang thắng, trong khi chính mình mới là người thu hoạch."
- Tôi nghĩ chúng ta nên biết về năng lực của nhau trước khi bắt đầu. - Sabata nói - Để có thể phối hợp tốt hơn. Các cậu có thể chia sẻ khả năng và chỉ số Anomaly của mình không?
- Tôi có thể thao túng địa chất. - Mud đáp, giọng đều đều - Còn về số Anomaly... Soda có bảo là tôi nên giấu.
- Soda? - Sabata nhướn mày.
- Ừ, bạn cùng phòng. Cô ấy bảo "Đừng nói với ai số Anomaly của cậu, nhất là những người dùng từ ngữ như vũ khí". - Mud ngừng lại - Mà cô ấy cũng bảo tôi không nên tiết lộ việc cô ấy khuyên tôi giấu. Chà, xem ra tôi vừa nói ra rồi.
"Đúng là kiểu logic mà một người có thể đấm vỡ tường sẽ áp dụng cho... bí mật," - Sabata thầm nghĩ.
Gabrielle nhìn Sabata với ánh mắt đánh giá, như thể đang quét một mã vạch vô hình để xác định giá trị.
- Tôi có thể nhìn thấy điểm yếu. - Cô nói - Mọi thứ đều có điểm yếu. Con người. Cấu trúc. Tôi nhìn thấy chúng như thể chúng được tô sáng bằng marker huỳnh quang vậy.
Cô dừng lại, như thể đang cân nhắc xem có nên chia sẻ thông tin tiếp theo không.
- Anomaly của tôi là 15. - Cô nói, với vẻ không mấy ấn tượng về con số của mình - Không cao như một số người, nhưng đủ để làm những gì tôi cần.
"Có lẽ đây là lý do tại sao cô ta luôn mang theo cuốn sổ," - Sabata nghĩ - "Để ghi lại mọi điểm yếu cô ta phát hiện ra."
- Còn cậu thì sao, Sabata? - Gabrielle hỏi - Ngoài power word ra, cậu còn giỏi gì khác không?
Cách cô ta đặt câu hỏi nghe như thể đang hỏi một đứa trẻ Con biết làm gì ngoài việc vẽ nguệch ngoạc lên tường không? nhưng với một lớp vỏ lịch sự mỏng manh đủ để không ai có thể buộc tội cô thô lỗ.
Sabata nhìn hai đồng đội mới của mình và kích hoạt một khả năng mà cậu hiếm khi sử dụng gần đây. Nó giống như việc điều chỉnh một chiếc radio cũ kỹ trong đầu để bắt được những tần số cảm xúc của người khác.
Mud đang toát ra cảm xúc lo lắng, bồn chồn như thể một con gấu khổng lồ vừa được bảo phải nhảy múa trước đám đông. Nỗi lo sợ của cô lan tỏa trong không khí, dày đặc và nặng nề - loại cảm xúc mà những người có sức mạnh thể chất kinh khủng thường cố gắng giấu đi. Sabata có thể cảm nhận được nỗi lo của cô về việc sẽ làm hỏng chuyện, làm tổn thương ai đó, hoặc tệ hơn, không đáp ứng được kỳ vọng.
Gabrielle thì khác hẳn. Cô ta toát ra sự tò mò sắc lạnh, giống như một nhà sinh vật học đang quan sát một mẫu vật mới dưới kính hiển vi. Không phải kiểu tò mò thân thiện hay nhiệt tình - mà là một sự thèm khát thông tin, một khao khát được phân loại và phân tích. Mỗi câu hỏi của cô đều mang theo một lưỡi câu ẩn giấu, chờ đợi để kéo ra thêm thông tin.
"Mình có nên cho họ biết khả năng này không?" - Sabata tự hỏi - "Một mặt, đó có thể là lợi thế chiến thuật. Mặt khác, không ai thích cảm giác bị đọc lén tâm tư cả."
- Tôi có một khả năng khác... - Sabata đáp - Gọi là dự đoán đối tượng. Dù rằng tôi chưa thạo nó lắm.
Gabrielle đã mở miệng định hỏi thêm thì tiếng còi chói tai vang lên, cắt ngang mọi cuộc trò chuyện trong hội trường.
- Bắt đầu! - Người phụ nữ trong bộ vest đen tuyên bố, vẻ phấn khích như đang thông báo những con số trúng xổ số - Vòng quay định mệnh!
Chiếc vòng quay khổng lồ bắt đầu xoay với tốc độ đủ để khiến bất kỳ nhà toán học nào trái đất nào cũng phải đặt câu hỏi về vật lý của nó. Các biểu tượng môi trường chớp nháy như đèn hiệu của một sòng bạc, và kim chỉ phát ra tiếng "tạch-tạch-tạch" nghe như tiếng răng va vào nhau của một người đang đứng ngoài trời đông.
Vòng quay chậm dần, và kim chỉ dừng lại ở biểu tượng sa mạc.
- Sa mạc! - Người phụ nữ thông báo, như thể đó là món quà tuyệt vời nhất mà các thí sinh có thể nhận được, chứ không phải một môi trường khắc nghiệt có thể giết chết người chỉ trong vài giờ.
Một vòng quay thứ hai - nhỏ hơn nhưng không kém phần màu mè - bắt đầu xoay. Lần này, kim chỉ dừng lại ở một biểu tượng người bị trói.
- GIải cứu con tin! - Người phụ nữ hét lên, như thể đây là chương trình trò chơi truyền hình thay vì một kỳ thi có thể quyết định cả tương lai.
Và rồi, mọi thứ xảy ra mà không có bất kỳ cảnh báo nào.
Một giây trước, Sabata còn đang ngồi trong phòng máy lạnh với nhiệt độ dễ chịu 23 độ C. Giây tiếp theo, cậu đang đứng trên cát nóng bỏng với nhiệt độ ít nhất là 45 độ C, dưới ánh mặt trời thiêu đốt của một sa mạc rộng lớn đến mức phi lý.
"Đây," - Sabata nghĩ khi cảm nhận mồ hôi ngay lập tức tuôn ra như vòi nước - "Là sự khác biệt giữa nghe về sa mạc và thực sự ở trong một cái sa mạc."
Cảm giác như thể mọi phân tử nước trong cơ thể cậu đồng loạt quyết định rằng chúng thà tự sát bằng cách bay hơi còn hơn là ở lại trong một nơi khô cằn như vậy. Không khí khô đến mức tưởng chừng có thể nghe thấy tiếng da mình nứt nẻ.
- Chào mừng đến Sa Mạc Đỏ! - Giọng của người phụ nữ vang lên từ một loa vô hình - Nhiệm vụ của các bạn là giải cứu con tin trong tòa tháp cách đây 5km về phía Bắc. Thời gian: 3 tiếng. Chúc may mắn!
"Không," - Sabata nghĩ khi nhìn Mud đang cau mày và Gabrielle đang viết điên cuồng trong cuốn sổ của mình - "Đây không phải là chúc may mắn. Đây là trò đùa ác ý của một người vừa thiết kế một thử thách mà họ tự biết là không công bằng."
Sa mạc, Sabata nhanh chóng nhận ra, không chỉ là một nơi nóng. Nó là một khái niệm triết học về sự khắc nghiệt được dịch sang ngôn ngữ địa lý. Nếu địa ngục có một phòng chờ, thì chắc chắn nó sẽ trông giống thế này.
Cát không chỉ đơn thuần là nóng - nó nóng theo cách mà chỉ những thứ đã hấp thụ nhiệt từ một ngôi sao đang cố gắng giết chết mọi thứ trong bán kính hàng triệu cây số mới có thể đạt được. Loại nóng khiến giày của cậu có cảm giác như đang dần biến thành chảo rán, và mỗi hơi thở vào là một lời nhắc nhở rằng không khí cũng có thể được sử dụng làm vũ khí nếu nó đủ khô và đủ nóng.
Mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời không một gợn mây như một vị thần giận dữ, tỏa ra ánh sáng chói chang đến mức Sabata có cảm giác như đang bị công kích cá nhân. Không phải ánh sáng ấm áp dễ chịu mà là loại ánh sáng gợi nhắc về các loại bức xạ nguy hiểm và những thứ có thể nấu chín protein.
Cát trải dài đến tận chân trời, một đại dương màu đỏ cam. Những đụn cát uốn lượn tạo thành các hình dạng mà một người có trí tưởng tượng phong phú có thể cho là đẹp, nếu người đó đang ngồi trong phòng máy lạnh và nhìn qua ống kính của một chiếc camera từ xa, chứ không phải đang đứng giữa chúng và dần bị biến thành thịt khô người.
Vài cây xương rồng rải rác đây đó, nhìn như thể chúng đang giơ ngón tay giữa với cả vũ trụ. Không giống như những bức ảnh trên tạp chí, những cây xương rồng này không xanh tươi và đẹp đẽ - chúng xanh xám và cong queo, như thể đang trải qua một cuộc khủng hoảng hiện sinh.
Đâu đó xa xa, một con kền kền bay vòng tròn với vẻ kiên nhẫn của một nhân viên nhà tang lễ đang chờ khách hàng tiềm năng. Sabata không thể không cảm thấy nó đang nhìn cậu một cách cụ thể.
"Không có bóng râm," - Sabata nghĩ khi mắt quét qua phong cảnh - "Không có nước. Không có chỗ ẩn nấp."
Mồ hôi trên trán cậu bay hơi gần như ngay lập tức, tạo ra một cảm giác mát lạnh tạm thời trước khi bị nhiệt độ xung quanh nuốt chửng. Da cậu bắt đầu cảm thấy căng và nhạy cảm, như thể đang bị kéo quá chặt trên xương.
Không khí rung rinh vì nhiệt, tạo ra những ảo ảnh nước ở phía xa - một trò đùa tàn nhẫn của tự nhiên dành cho những người đang khát. Và mùi... mùi của sự khô héo, của đất đá nóng bỏng, của thực vật đang chết mòn, và một mùi kim loại nhẹ mà Sabata không thể xác định được.
Thỉnh thoảng, một cơn gió nhẹ mang theo tiếng rì rào của cát di chuyển, nhưng ngoài ra, chỉ có tiếng hơi thở nặng nhọc của ba con người và tiếng máu đập trong tai Sabata.
"Có vẻ như," - cậu nghĩ - "đây sẽ là một cuộc dạo chơi dài 5km qua địa ngục."
Còn Mud nhìn quanh sa mạc với vẻ mặt của một người đang thấy không phải địa ngục, mà là một phòng tập thể dục khổng lồ đầy... đồ chơi.
- Tôi có thể làm được cái này.
Cô duỗi những ngón tay to lớn của mình, và Sabata có thể cảm nhận được một rung động nhẹ dưới chân. Cát bắt đầu di chuyển có mục đích, như một đám kiến đang xây tổ. Những hạt cát nhỏ xíu cuộn lên và kết dính lại với nhau, tạo thành một cấu trúc trông như một chiếc ô khổng lồ làm bằng đá sa thạch.
- Bóng râm. - Mud nói, giọng đầy vẻ tự hào.
"Có lẽ," - Sabata nghĩ khi bước vào vùng tối mát mẻ dưới mái vòm cát - "Cô ta nên được gọi là Sand chứ không phải Mud."
Trong khi đó, Gabrielle đang đi vòng quanh, quan sát những cây xương rồng. Cô ghi chép vào cuốn sổ, thỉnh thoảng nghiêng đầu như thể đang lắng nghe một giọng nói mà chỉ mình cô nghe thấy.
- Cây xương rồng thứ ba từ trái sang. - Cuối cùng cô nói - Đó là nguồn nước an toàn duy nhất. Những cây khác có độc tố hoặc quá già để chứa đủ nước.
Gabrielle tiếp tục giải thích, giọng như một hướng dẫn viên du lịch sa mạc đang cố che giấu sự thất vọng về nhóm khách hàng tham quan:
- Xương rồng chứa nước, nhưng không phải tất cả đều an toàn để uống. Một số có chất gây ảo giác, số khác có thể làm tê liệt cơ quan nội tạng. Cây này - cô chỉ vào một cây xương rồng cao năm mét trông khá vững chãi - không có dấu hiệu của bệnh tật hoặc ký sinh trùng, và thịt bên trong có màu đồng nhất.
Gabrielle tiếp cận cây xương rồng được chọn. Cô nghiêng đầu, đôi mắt khẽ nheo lại như thể đang nhìn xuyên qua lớp da gai của cây để thấy những mạch nước bên trong.
- Ngay đây. - Cô nói, giơ ngón tay về phía một điểm cao ngang vai trên thân cây xương rồng - Đây là điểm yếu trong cấu trúc lưu trữ nước của nó.
Với sự chính xác của một thợ kim hoàn, cô chọc ngón tay vào điểm đó.
Điều xảy ra tiếp theo có thể được mô tả theo nhiều cách, nhưng "chính xác" không phải là một trong số đó.
Cây xương rồng, có vẻ như không hài lòng với việc bị đâm thủng mà không có lời cảnh báo hay sự đồng ý. Nó phun nước.
Không phải một tia nhỏ thanh nhã hay một giọt từ từ chảy ra, mà là một vòi phun mạnh mẽ có thể khiến các đội cứu hỏa ở Antca phải ghen tỵ. Nước bắn ra với áp lực đủ để đẩy Gabrielle lùi lại ba bước, làm ướt sũng mặt, tóc và phần trên cơ thể cô.
- Điểm... yếu... - Gabrielle lắp bắp, nước nhỏ giọt từ mũi cô - Có vẻ như tôi đã tìm thấy nó.
"Hoặc nó đã tìm thấy cô." - Sabata nghĩ, cố gắng không cười.
Mud nhìn cảnh tượng với vẻ mặt hoàn toàn không biểu cảm, như thể việc một cây xương rồng tấn công một nhà nghiên cứu hành vi chỉ là một sự kiện bình thường trong ngày.
- Ít nhất chúng ta đã có nước. - Cô nói đơn giản.
Gabrielle đứng đó, trông như một con mèo vừa bị tắm ngoài ý muốn, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc mặc dù nước đang nhỏ giọt trên cơ thể cô. Cuốn sổ của cô, may mắn thay, vẫn khô ráo trong túi.
- Tôi... đoán cây xương rồng này có áp suất nội bộ cao hơn bình thường. - Cô nói, cố gắng lấy lại phẩm giá - Một thông tin hữu ích nếu chúng ta gặp thêm nhiều cây nữa.
Nước trong sa mạc không bao giờ bị lãng phí - chỉ là nó di chuyển nhanh chóng từ nơi không cần thiết đến nơi rất cần thiết. Trong trường hợp này, "rất cần thiết" dường như bao gồm một bộ sưu tập côn trùng sa mạc kì quái
Đầu tiên là những con bọ bò nhẹ nhàng có hình dáng tròn trịa, hơi dẹt ở phần lưng, giống như bọ rùa, nhưng mang một vẻ độc đáo riêng biệt. Kích thước của nó lớn hơn bọ rùa thông thường một chút — khoảng 5 đến 7 cm, đủ để bạn dễ dàng nhận ra từng chi tiết trên cơ thể nó mà không cần nhìn quá sát. Lớp giáp cứng bao phủ lưng nó, được chia thành hai cánh cứng đối xứng, khép chặt khi nghỉ ngơi. Bề mặt giáp không chỉ nhẵn bóng mà còn có những đường vân mảnh như mạch chảy, tạo cảm giác sống động khi ánh nắng chiếu vào. Ánh sáng phản chiếu trên đó không đồng đều, mà chuyển màu từ sắc xanh lục óng ánh sang tím thẫm, rồi đỏ rực, giống như một vệt dầu loang xoáy trên mặt nước. Chúng di chuyển với sự mục đích của những kẻ đã chờ đợi quá lâu cho một sự kiện hiếm hoi, và giờ không muốn bỏ lỡ một giây nào.
Tiếp đến là một sinh vật trông giống như sự kết hợp giữa bọ cạp và cào cào, với kích thước của một con chuột nhỏ. Nó nhẩy từ sau một hòn đá tới vũng nước với vẻ phấn khích của một giám đốc ngân hàng vừa phát hiện ra một lỗ hổng kế toán.
- Đó là bọ cạp nhảy. - Gabrielle nói, vẫn đang cố lau khô tóc - Hoàn toàn vô hại... trừ khi bạn là một con bọ khác.
Nhưng điều thực sự thu hút sự chú ý của Sabata là đám sinh vật đang bay tới. Ban đầu, cậu tưởng đó là một đám ong hoặc ruồi. Nhưng khi chúng đến gần hơn, cậu nhận ra chúng... phát sáng. Những con côn trùng phát ra ánh sáng xanh lam nhạt, trông như những ngôi sao nhỏ đang bay lượn.
- Là bọ phát quang sa mạc. - Gabrielle giải thích, giọng lại quay về chế độ hướng dẫn viên du lịch - Chúng sống nhờ hơi ẩm. Trong các hang động, chúng tạo thành những bản đồ sao trên trần. Người Beidouin cổ đại tin rằng đó là linh hồn của những ngôi sao đã rơi xuống từ bầu trời.
"Linh hồn của những ngôi sao," - Sabata nghĩ - "nghe có vẻ lãng mạn hơn nhiều so với những con côn trùng uống nước còn thừa từ một cây xương rồng nổi điên."
Nhưng sinh vật kỳ lạ nhất xuất hiện sau cùng. Nó trồi lên từ cát như một con cá mập bơi lên từ đại dương - một sinh vật dài khoảng hai gang tay, với cơ thể phân đốt trong suốt đến mức có thể nhìn thấy nội tạng của nó đang làm việc. Đôi càng của nó tỏa ra ánh sáng yếu ớt như đèn neon, và khi nó di chuyển qua cát, nó để lại một vệt phát sáng nhẹ.
- Đó là... - Gabrielle bắt đầu nói, nhưng lần này vẻ mặt cô biểu lộ sự ngạc nhiên thực sự - Tôi không biết đó là gì.
Sinh vật trong suốt uốn mình quanh vũng nước, hút từng giọt với những chuyển động phức tạp của miệng nó. Khi nó uống, những đường vân trên lưng nó bắt đầu thay đổi màu sắc - từ tím nhạt sang xanh lam, rồi xanh lục, rồi vàng.
- Tôi đặt nó là "con sâu cầu vồng uống nước". - Mud nói, nửa đùa nửa thật - Có vẻ không nguy hiểm. Nhưng chúng ta nên đi thôi. Còn 5km nữa đến tháp.
Việc thu thập nước từ một cây xương rồng có khả năng phun nước áp lực cao bị chứng minh là không quá khó khăn. Gabrielle, vẫn ướt nhẹp từ lần "gặp gỡ" đầu tiên, đã rút ra bài học quý giá: đừng đứng trực tiếp trước mặt khi chọc thủng chúng. Lần này, cô đứng sang một bên và chỉ huy Mud thực hiện công việc bấm huyệt với chính xác tỷ mỉ.
Cả nhóm đã tận dụng mọi thứ có thể chứa nước: bình nước mang theo, một chiếc tất mà Sabata vì lý do nào đó có trong túi.
- Bọ cạp sa mạc. - Gabrielle chỉ vào một con vật đang cố gắng lẩn trốn dưới một hòn đá - Ăn được. Giàu protein.
- Bọ cạp nhảy. - Cô chỉ tiếp - Thịt ngọt hơn. Tốt nhất là nướng.
"Từ 'ngọt hơn' nghe thật kỳ lạ khi nói về côn trùng," - Sabata nghĩ khi ngồi xổm xuống để bắt một con bọ cạp nhảy đang cố chạy trốn - "Như kiểu so sánh độ ngọt giữa hai loại thuốc ho vậy."
Mud không phải người kén ăn. Cô bắt chúng một cách dứt khoát và không hề ghê tởm. Trong vòng vài phút, họ đã có một túi "bữa trưa sa mạc" mà hầu hết mọi người sẽ coi là bằng chứng của sự tuyệt vọng tột cùng, nhưng đối với họ lúc này, đó là nguồn thực phẩm quý giá.
- Tôi có thể làm cái này nhanh hơn. - Mud nói khi họ chuẩn bị khởi hành.
Cô quỳ xuống, đặt bàn tay lên cát. Mặt đất dưới chân họ rung lên nhẹ nhàng, như thể đang thức giấc sau một giấc ngủ dài. Cát bắt đầu di chuyển như một tấm thảm cuộn đang được trải ra.
- Đứng lên đây. - Mud chỉ vào phần cát đang chuyển động.
Sabata bước lên, mang theo sự nghi ngờ lành mạnh của một người đang được yêu cầu đứng lên một bề mặt vốn không được thiết kế để chịu lực.
Nhưng cát dưới chân cậu không chỉ chịu được trọng lượng của cậu, mà còn bắt đầu di chuyển, mang cậu theo nó. Đó là sự di chuyển mục đích của một băng truyền trong nhà máy - ổn định, đáng tin cậy và đủ nhanh để khiến việc đi bộ trở nên lỗi thời.
- Tôi gọi nó là "thảm cát".
Gabrielle đứng trên băng truyền cát với tư thế của một vận động viên lướt ván chuyên nghiệp, cẩn thận giữ thăng bằng trong khi ghi chép vào cuốn sổ của mình. Có lẽ cô đang ghi lại chi tiết về cơ chế thao túng địa chất này. Hoặc có lẽ cô chỉ đang viết về cảm giác được "lướt" qua sa mạc trên một tấm thảm cát ma thuật.
"Nhìn cô ấy kìa" - Sabata thầm nghĩ - "Thậm chí khi đang di chuyển qua sa mạc trên một băng truyền cát, cô ấy vẫn không ngừng ghi chép."
Băng truyền cát của Mud đưa họ lướt qua sa mạc với tốc độ đáng ngạc nhiên. Gió táp vào mặt Sabata, mang theo mùi của cát nóng và cái cảm giác rằng mọi phân tử nước trong cơ thể cậu đang cố gắng thoát ra ngoài qua các lỗ chân lông.
Trên đường đi, họ thấy những sinh vật mà Sabata hoàn toàn chắc chắn không thuộc về bất kỳ sách giáo khoa sinh học nào cậu từng đọc. Một con rắn dài bằng xe buýt với vảy phản chiếu ánh mặt trời như thủy tinh nghiền nát nằm cuộn tròn quanh một tảng đá, nhìn họ lướt qua với vẻ thờ ơ của một nhân viên ngân hàng đang xem người vô gia cư đi ngang qua cửa sổ xe hơi của mình.
Gần một cụm xương rồng, một sinh vật trông như sự kết hợp giữa tắc kè và kỳ đà, nhưng có kích thước của một con bò đực, đang nhai thứ gì đó vẫn còn đang giãy giụa, máu nhỏ giọt xuống cát. Nó ngước lên nhìn họ đi qua, hàm vẫn đang nhai, với vẻ mặt của một thực khách đang thưởng thức bữa tối khi người phục vụ đi ngang qua để xem liệu mọi thứ có ổn không.
"Có vẻ như," - Sabata nghĩ - "chúng ta đang di chuyển quá nhanh để trở thành điểm tâm."
Sau khoảng ba mươi phút lướt trên cát, một cấu trúc bắt đầu hiện ra ở đường chân trời. Ban đầu, nó chỉ là một đốm màu tối mờ nhạt giữa không khí rung rinh vì nhiệt. Nhưng càng đến gần, nó càng trở nên... kỳ quặc.
Tòa tháp - nếu bạn có thể gọi nó là một tòa tháp mà không xúc phạm đến tất cả các tòa tháp bình thường khác trên thế giới - trông như thể được thiết kế bởi một kiến trúc sư đã uống quá nhiều cà phê và xem quá nhiều tranh của Escher. Nó vươn lên từ sa mạc như một ngón tay cong queo của một sinh vật khổng lồ đang cố gắng móc trời.
Tòa tháp cao khoảng mười tầng. Nó được xây dựng từ đá sa thạch đỏ sẫm, nhưng có những phần trông như thủy tinh, kim loại, hoặc thứ gì đó mà Sabata không thể xác định - có lẽ là những ý tưởng kiến trúc đã bị từ chối ở những nơi văn minh hơn và đã tìm đường đến đây.
Các cửa sổ xoắn theo một mẫu không có quy luật, như thể chúng đang cố gắng tránh né một quy luật toán học cụ thể nào đó. Một số cửa sổ phát sáng với màu tím không tự nhiên, trong khi những cửa sổ khác đen ngòm. Đỉnh tháp tách ra thành năm phần riêng biệt, mỗi phần uốn cong theo một hướng khác nhau, như những ngón tay của bàn tay đang cố gắng nắm bắt mặt trời.
"Không có kiến trúc sư nào có thể thiết kế thứ này trong trạng thái tỉnh táo," - Sabata nghĩ - "Quả là ác mộng đối với các kỹ sư xây dựng mà."
Nhưng điều khiến Sabata chú ý nhất là cảm giác từ tòa tháp. Nó không chỉ tồn tại ở đó; nó... đang chờ đợi. Như một con mèo già đang nằm phơi nắng, vờ như không quan tâm đến những con chuột đang tiến về phía nó, nhưng đuôi khẽ giật giật phản bội sự phấn khích.
- Đó là nơi giữ con tin của chúng ta. - Gabrielle nói, mắt nheo lại.
"Sabata ơi là Sabata," - cậu tự nhủ - "Cậu đã nghĩ gì khi tham gia kỳ thi này?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro