Chương 46: Giải cứu con tin (1)

Chương 46: Giải cứu con tin (1)

Băng truyền cát của Mud chậm dần khi họ đến gần tòa tháp, như một đứa trẻ đã chạy quá lâu và cuối cùng cũng cạn kiệt năng lượng. Khi họ dừng lại hoàn toàn, Mud loạng choạng một chút, khuôn mặt cô xanh xao dưới lớp bụi sa mạc.

- Tôi cần... một chút năng lượng. - Cô nói, giọng khàn đặc.

Sabata chưa từng thấy ai ăn bọ cạp sa mạc sống một cách thanh lịch, và hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Mud bóc phần vỏ cứng của con bọ cạp như thể đang bóc vỏ tôm, rồi nuốt phần thịt bên trong với sự tập trung của một người đang uống thuốc đắng. Cô uống một ngụm nước từ bình, mắt nhắm nghiền khi năng lượng bắt đầu quay trở lại cơ thể.

Trong lúc đó, Sabata quan sát tòa tháp từ khoảng cách gần. Thứ mà từ xa trông đã kỳ quặc, từ gần lại càng kỳ quặc hơn. Những viên đá tạo nên tòa tháp không hoàn toàn... ở yên một chỗ. Chúng không di chuyển khi bạn nhìn thẳng vào chúng, nhưng nếu bạn liếc nhìn từ khóe mắt, bạn có thể thấy chúng khẽ xê dịch, như thể đang tìm vị trí thoải mái hơn.

Cánh cửa vào tháp làm từ gỗ sẫm màu với những đường vân xoắn ốc kỳ lạ, như thể cây đã lớn lên trong một cơn lốc xoáy. Không có tay nắm, khóa, hay bản lề. Chỉ có một dấu hiệu đơn giản được khắc trên đó: một vòng tròn với ba đường thẳng cắt ngang.

- Tôi nghĩ đây là... một câu đố. - Gabrielle nói, ngón tay lướt trên bề mặt của ký hiệu.

Sau khi đã lấy lại đủ sức, Mud tiến lên, đặt bàn tay lên cánh cửa. Cô tập trung, có lẽ đang cố gắng cảm nhận cấu trúc của nó.

- Không... phải... gỗ. - Cô nói, giọng ngạc nhiên - Đá. Đá được cải trang thành gỗ.

"Vậy đó," - Sabata nghĩ - "Một tòa tháp làm từ đá giả vờ là gỗ, trong một sa mạc không có cây. Có lẽ người thiết kế có ý thức hài hước."

Gabrielle lùi lại, quan sát toàn bộ cánh cửa.

- Ba đường thẳng cắt một vòng tròn... - Cô lẩm bẩm, rồi đột nhiên vỗ tay - Đó là chữ 'mặt trời' trong ngôn ngữ cổ!

Không đợi phản ứng từ những người khác, cô đặt tay lên ký hiệu và nói rõ ràng:

- Mặt trời.

Không có gì xảy ra.

Cô thử lại, lần này bằng vài ngôn ngữ khác mà Sabata không nhận ra. Vẫn không có gì xảy ra.

"Có lẽ," - Sabata nghĩ - "đây là lúc để một power word."

- Sun. - Cậu nói, tập trung năng lượng vào từ đó.

Cánh cửa rung lên, những đường vân gỗ xoay như những con rắn nhỏ. Một tiếng click nhẹ vang lên, và cửa từ từ mở ra, không phải theo kiểu cửa thông thường mở vào hoặc ra, mà là tan biến dần như sương mù dưới ánh mặt trời.

Bên trong là một không gian rộng lớn không tương xứng với kích thước bên ngoài của tòa tháp. Trần nhà cao vút lên, biến mất trong bóng tối. Những cột đá khổng lồ chống đỡ... không có gì cả, chỉ đơn giản dừng lại giữa không trung. Ánh sáng đến từ những quả cầu phát sáng trôi nổi, không tuân theo bất kỳ quy luật vật lý nào mà Sabata từng học.

Nhưng điều thực sự thu hút sự chú ý của Sabata là sàn nhà. Nó được chia thành một mạng lưới ô vuông, mỗi ô có một biểu tượng khác nhau - mặt trời, mặt trăng, sao, lửa, nước, đất, không khí... Một số ô phát sáng nhẹ, số khác tối đen như mực.

Tại trung tâm căn phòng là một cột đá cao với một tấm bảng đá. Trên đó, những dòng chữ xuất hiện như thể đang được một bàn tay vô hình khắc lên:

"Đi theo con đường của thời gian, Từ bình minh đến hoàng hôn. Bước sai, bạn sẽ rơi, Vào vực thẳm không đáy."

Sabata nhìn xuống sàn nhà lần nữa và nhận ra - những ô không chỉ là những biểu tượng ngẫu nhiên. Chúng tạo thành một mẫu. Nếu bạn bắt đầu từ ô "mặt trời mọc" ở một bên của căn phòng và kết thúc ở ô "mặt trời lặn" ở bên kia, bạn sẽ đi qua những ô đại diện cho một ngày hoàn chỉnh - từ bình minh, qua buổi sáng, trưa, chiều, và hoàng hôn.

- Chúng ta cần đi đúng con đường. - Gabrielle nói, mắt nheo lại khi cô nghiên cứu mẫu hình trên sàn - Nếu không...

Mud nhặt một mảnh đá nhỏ và ném vào một ô tối. Mảnh đá rơi xuống và... tiếp tục rơi, biến mất khỏi tầm mắt. Không có tiếng va chạm với đáy.

- Rơi. - Mud nói, hoàn thành câu nói của Gabrielle.

Sabata nhìn lại mẫu hình trên sàn với sự tôn trọng mới. "Không phải kiểu câu đố cho phép sai lầm," - cậu nghĩ - "Kiểu câu đố một sai là chết."

Môn học yêu thích của cậu trong trường chưa bao giờ là thiên văn học, và giờ cậu bắt đầu hối tiếc về điều đó. Cậu cố gắng nhớ lại trình tự chính xác của một ngày - liệu "sương mai" có đến trước "ánh dương đầu tiên" không? "Chạng vạng" và "hoàng hôn" - cái nào đến trước?

Sabata nhìn xuống sàn nhà đầy ẩn số, rồi nhìn lên hai người đồng đội. Mud đang nhìn những ô vuông với vẻ không mấy xúc động, như thể sẵn sàng nện nát toàn bộ sàn nhà nếu nó tiếp tục phức tạp hóa cuộc sống. Gabrielle đang phân tích từng biểu tượng với sự tập trung của một nhà khảo cổ đang giải mã một ngôn ngữ mới phát hiện.

"Chờ đã," - một ý tưởng nảy ra trong đầu Sabata - "Mình là người có thể ra lệnh cho thực tại. Tại sao phải phức tạp hóa vấn đề?"

- Answer. - Cậu nói, power word vang vọng trong không gian như tiếng chuông.

Có một khoảng lặng. Rồi một khoảng lặng nữa. Khoảng lặng thứ ba còn trầm trọng hơn hai khoảng lặng trước cộng lại.

Những ô vuông trên sàn bắt đầu phát sáng theo trình tự hoàn hảo - từ "bình minh" đến "hoàng hôn" - tạo thành một con đường sáng rõ ràng. Sabata thoáng nở nụ cười đắc thắng, như một người vừa mở được ổ khóa bằng cách phá tan cửa.

Tuy nhiên, vũ trụ thường không coi trọng những người coi thường quy tắc. Nó có cách riêng để dạy dỗ những kẻ gian lận, và cách này thường liên quan đến nhiều chân hơn mức cần thiết.

Một tiếng rít phát ra từ những bức tường, nghe như tiếng cười khúc khích của một đứa trẻ nếu đứa trẻ đó được làm hoàn toàn từ lưỡi dao cạo gỉ. Không khí giữa họ và con đường sáng bắt đầu... nứt ra. Không phải kiểu nứt ra thông thường theo nghĩa đen, mà là... đúng vậy, theo nghĩa đen. Không khí nứt ra như thủy tinh, và từ những khe nứt, chúng xuất hiện.

"Bọ cạp bay" nghe có vẻ là một trong những cách kết hợp từ tệ nhất trong lịch sử tiếng nói, tương đương với "cá mập trên cạn" hay "người thu thuế thân thiện".

Vậy mà ở đây, trước mắt Sabata, là cả một đàn sinh vật hoàn toàn cam kết với ý tưởng rằng tám chân, hai càng và một đuôi độc vẫn chưa đủ gây khó chịu nếu không có thêm đôi cánh màu tím bóng.

Chúng lao ra từ những khe nứt trong không khí, tạo thành một đám mây đen kịt của sự tức giận và nhiều chân. Chúng không lớn - mỗi con chỉ khoảng bằng nửa bàn tay Sabata - nhưng chúng bù đắp kích thước bằng số lượng và sự phẫn nộ thuần túy.

Mud lùi lại một bước, lần đầu tiên tỏ ra dè dặt kể từ khi họ gặp nhau.

- Bọ cạp bay chí tử. - Gabrielle nói, giọng nghiêm trọng đến mức kỳ lạ - Mỗi con có đủ nọc độc để giết chết một...

Cô không cần phải nói hết câu vì một trong những sinh vật ác mộng đó đã bay ngay vào mặt Sabata, cắt ngang bài giảng về độc tính của nó. Sabata đập tay lên mặt trong một cử chỉ hoảng loạn mà nhiều năm sau cậu vẫn sẽ mô tả là "phản xạ tự nhiên" chứ không phải "đập mặt mình với lực như thể đang cố đánh bại kỷ lục thế giới về tự gây chấn thương".

Con bọ cạp bay bị đập vỡ với tiếng "bép" nhỏ, làm bắn tung dịch nhầy màu xanh lam lên má Sabata. Nhiều con khác xông tới, như thể cái chết của đồng loại chúng không phải là lời cảnh báo mà là một lời mời.

Không có thứ gì đẩy bạn ra khỏi một tòa tháp kỳ lạ nhanh bằng một đám bọ cạp bay. Chúng có hiệu quả tương tự như một tấm biển "Cháy! Thoát ngay!" nhưng thêm vào đó là khả năng đâm và tiêm nọc độc.

Ba người lao ra khỏi tòa tháp với tốc độ mà các nhà vật lý trái đất có thể muốn nghiên cứu, vì nó dường như phá vỡ một số định luật cơ bản về giới hạn vận tốc của con người. Đàn bọ cạp bay theo sau họ như một đám mây đen tức giận.

- Mud! - Sabata hét lên, cố gắng vừa chạy vừa nghĩ - Có sinh vật nào dưới cát không? Sinh Vật ăn bọ cạp ý?

Mud, không dừng lại, đặt hai bàn tay xuống cát. Mặt đất rung lên, không phải kiểu rung nhẹ nhàng mà là kiểu rung tôi đang chuẩn bị làm điều gì đó kỳ lạ và bạn nên chuẩn bị tinh thần. Cát bắt đầu sôi lên như một nồi nước đun, và từ bên dưới, một đống sinh vật tạp nham xuất hiện. Gồm bọ, thằn lằn, rắn, và vô số những con vật bé xíu khác. Nhưng không có con vật nào trông có thể đánh lại lũ bọ cạp cả.

Và rồi chúng xuất hiện.

Nếu ai đó từng nói với Sabata rằng "chuột" và "đáng sợ" có thể đi cùng nhau trong một câu mà không có từ "không" ở giữa, cậu có lẽ đã tỏ ra hoài nghi. Nhưng những sinh vật đang tràn lên từ cát không thể mô tả bằng bất kỳ từ nào khác ngoài "chuột điên cuồng đáng sợ". Chúng có đôi chân sau khỏe như loài châu chấu, bộ lông màu cát phủ đốm đen, và đôi mắt... đôi mắt chứa đựng niềm vui thuần túy của một kẻ săn mồi đã tìm thấy thức ăn yêu thích.

- Chuột nhảy cỏ sa mạc! - Gabrielle hét lên, giọng đầy phấn khích như một nhà sinh vật học vừa phát hiện ra một loài mới - Thiên địch tự nhiên của bọ cạp!

- Eat! - Sabata ra lệnh, chỉ về phía đàn bọ cạp bay.

Đàn chuột nhảy cỏ không cần được bảo lần thứ hai. Chúng phóng lên không trung với những cú nhảy mà có thể khiến vận động viên Olympic phải ghen tỵ, chộp lấy những con bọ cạp bay bằng những cú cắn chính xác. Bầu trời trở thành một sàn diễn của Vũ Điệu Chuột Và Bọ Cạp - một tác phẩm nghệ thuật sẽ không bao giờ được công nhận trong các rạp hát đàng hoàng.

Mud không lãng phí thời gian. Cô đưa hai tay lên, kéo theo một khối cát dày đặc. Khối cát này uốn éo, co giãn và đông cứng lại thành hình dạng của... một cây đập ruồi khổng lồ. Một cây đập ruồi làm từ cát nén có thể không phải vũ khí đầu tiên được chọn trong hầu hết các trận chiến, nhưng khi đối mặt với côn trùng bay, nó có một số ưu điểm không thể phủ nhận - chẳng hạn như diện tích bề mặt rộng và khả năng biến bọ cạp bay thành... bọ cạp bẹp.

Gabrielle, trong khi đó, rút ra một cây bút từ túi áo - một cây bút trông hoàn toàn bình thường cho đến khi cô nhấn nút bên cạnh. Thân bút kéo dài ra như một ống nhòm, biến thành một cây gậy hai mét mảnh mai nhưng chắc chắn. Cô vung nó với sự chính xác của một người đã từng đập nhiều côn trùng hơn mức có thể kể ra trong một cuộc trò chuyện lịch sự.

- Burn! - Sabata ra lệnh với ánh mặt trời, hướng sự chú ý của nó vào đàn bọ cạp bay.

Ánh mặt trời, vốn đã nóng đến mức có thể nướng chín trứng trên đá, dường như quyết định ưu tiên đặc biệt cho đàn bọ cạp bay. Những tia sáng tập trung như thể qua một kính lúp vô hình, nhắm vào các sinh vật đang bay, biến chúng thành những mẩu than rơi xuống cát.

Quá nhiều power word trong thời gian ngắn bắt đầu có tác dụng phụ. Máu rỉ ra từ mắt Sabata, và một dòng máu mỏng chảy từ mũi cậu. Cảm giác như có ai đó đang cố gắng kéo não cậu ra qua lỗ tai.

Mặc dù có đàn chuột nhảy háu ăn, cây đập ruồi bằng cát, gậy của Gabrielle và ánh mặt trời đặc biệt, họ vẫn không tránh khỏi... số phận. Một con bọ cạp bay lẻn qua hàng phòng thủ, lao thẳng vào cổ Mud và cắm chiếc đuôi độc vào. Một con khác lẩn trốn bên dưới cổ áo Gabrielle, để lại vết chích đau điếng trên vai cô. Và Sabata, có lẽ vì đã trực tiếp xúc phạm đến quy luật của câu đố, bị ba con cùng lúc - một ở cánh tay, một ở gáy, và một ở vị trí mà gentlemen không bao giờ đề cập đến.

Nơi bị chích sưng lên nhanh chóng, đỏ ửng và phát nhiệt như những ngọn đèn cảnh báo nhỏ. Đau - chắc chắn là đau.

Thế là hết, cả đám sẽ chết. Nhưng không có dấu hiệu nào của cái chết sắp xảy đến sau mười lăm phút.

Gabrielle, mặc dù đang nhăn mặt vì đau, vẫn kịp ghi chép vào cuốn sổ của mình: "Nọc độc của bọ cạp bay chí tử dường như được điều chỉnh để gây đau đớn tối đa mà không gây chết người."

- Tôi nghĩ chúng ta nên quay lại và... giải quyết câu đố đúng cách. - Cô nói, day day chỗ vai bị sưng.

Đàn chuột nhảy cỏ sa mạc nằm rải rác quanh họ như một đám binh lính say sau trận đánh. Những cái bụng phình to, căng tròn đến mức khó tin rằng chúng từng có kích thước nhỏ hơn. Những chiếc lưỡi nhỏ xíu thè ra, thở dốc trong không khí nóng bỏng. Một số con còn đang nhai nốt phần bọ cạp cuối cùng, nhưng hầu hết đều đã quá no để quan tâm đến những con mồi còn lại.

- Chúng có vẻ... hài lòng. - Sabata nói, cố gắng không di chuyển quá nhiều khi nói.

- Nọc của bọ cạp bay chí tử không gây chết người trong môi trường thử thách. - Gabrielle giải thích, day day vết sưng trên vai - Nhưng không có cách nào để giải độc ngoài... chờ đợi.

- Đau. - Mud nói, một tay ấn vào cổ, nơi vết chích đã sưng lên bằng quả trứng gà.

Ba người khập khiễng quay trở lại tòa tháp, mỗi người một kiểu đi riêng phản ánh vị trí bị thương của họ. Mud nghiêng đầu sang một bên, tránh căng cơ cổ. Gabrielle giữ vai bên phải cao hơn bình thường, như một người đang bắt chước tư thế của quý tộc nhưng chỉ nhớ một nửa bài học.

Còn Sabata... Sabata di chuyển theo cách mà chỉ những người đàn ông đã từng bị thương ở một vùng cụ thể mới có thể hiểu đầy đủ. Mỗi bước đi là một bài tập về sự cân bằng, cố gắng giảm thiểu ma sát ở những khu vực đang rất, rất không muốn có bất kỳ loại ma sát nào. Đó là kiểu đi mà nếu được đặt nhạc nền, có lẽ sẽ là tiếng kèn trumpet chơi một nốt dài, buồn bã.

"Biết đâu," - cậu tự an ủi - "Đây sẽ là bước đi nổi tiếng trong tương lai. 'The Sabata Walk' - tư thế đặc trưng của những người đã gặp rắc rối với bọ cạp bay ở những vị trí không may."

Khi họ quay lại căn phòng với sàn nhà đầy biểu tượng, không còn dấu vết nào của đàn bọ cạp bay. Thậm chí cả không khí cũng không còn những vết nứt kỳ lạ. Như thể căn phòng đang cho họ một cơ hội thứ hai - hoặc ít nhất là một cơ hội để làm đúng cách.

- Tôi đã ghi nhớ thứ tự. - Gabrielle nói, nhìn xuống sàn nhà.

Cô bắt đầu chỉ ra đường đi:

- Bình minh, sương mai, ánh dương đầu tiên, buổi sáng sớm, giữa sáng, trưa, đầu giờ chiều, giữa chiều, chiều tà, hoàng hôn, chạng vạng, và cuối cùng là đêm tối.

Họ đi theo con đường mà Gabrielle chỉ ra, từng bước một cẩn thận - mặc dù sự cẩn thận của Sabata phần lớn là do tình trạng bị thương chứ không phải do lo lắng về độ chính xác. Mỗi ô vuông họ đặt chân lên đều phát sáng, xác nhận rằng họ đang đi đúng hướng.

Khi bước lên ô cuối cùng - "đêm tối" - cả ba đều thở phào nhẹ nhõm. Một tiếng "cạch" nhẹ vang lên từ đâu đó bên dưới họ, và sàn nhà bắt đầu... tái sắp xếp. Những ô vuông di chuyển như những mảnh ghép trong một trò chơi xếp hình phức tạp, trượt qua và vượt lên trên nhau, cho đến khi một lối đi tròn mở ra ở giữa sàn nhà.

Không phải lối đi xuống như họ đã lo ngại, mà là... một thang máy. Một thang máy hiện đại, sáng bóng, với những nút bấm phát sáng và một tấm gương ở mặt sau, trông hết sức lạc lõng trong tòa tháp cổ xưa này.

- Tiện lợi. - Mud nhận xét, có vẻ thích thú với ý tưởng không phải leo cầu thang với vết thương trên cổ.

Cả ba bước vào thang máy. Bên trong có mùi nước hoa quế và một bản nhạc không lời nhẹ nhàng đang phát - loại nhạc thường được sử dụng trong các trung tâm mua sắm để ngăn mọi người nhận ra họ đã ở đó quá lâu.

Chỉ có một nút bấm trên bảng điều khiển, và nó đơn giản hiển thị hình một mũi tên hướng lên. Không có chỉ báo tầng, không có nút báo động, không có giấy chứng nhận kiểm tra an toàn. Chỉ có một mũi tên đơn độc, như thể thang máy này chỉ có một mục đích duy nhất trong cuộc đời buồn tẻ của nó.

"Tiếng nhạc và mùi nước hoa," - Sabata nghĩ khi nhìn vào gương và thấy vẻ mặt đau đớn của mình - "Rất phù hợp cho ba người đang bị sưng tấy vì nọc bọ cạp."

Gabrielle ấn nút, và thang máy bắt đầu di chuyển lên cao, đưa họ đến... nơi nào đó, hy vọng là nơi có con tin cần giải cứu.

- Nếu lên tới đỉnh rồi có con ấn rune phát sáng nào đó cần được sửa nữa thì chuẩn bài... - Sabata lẩm bẩm, cố gắng dịch chuyển sự chú ý khỏi vết sưng đang đau nhức - Rồi chúng ta sẽ phải đánh nhau với một tên khổng lồ có mấy chục tay và một thanh gươm có thể biến thành rồng...

Gabrielle bật cười khúc khích - một âm thanh bất ngờ đến mức Mud quay phắt lại nhìn, như thể có ai đó vừa nói rằng đất sét thực ra là món tráng miệng. Tiếng cười của Gabrielle nghe như tiếng chuông gió - dễ chịu nhưng hơi kỳ lạ trong hoàn cảnh hiện tại.

Tuy nhiên, nụ cười của cô biến mất nhanh như khi nó xuất hiện. Đôi mắt cô đột nhiên trở nên sắc lẹm, tập trung vào những con số đang nhảy trên bảng hiển thị thang máy.

- Mud. - Cô nói, giọng căng như dây đàn - Khiên. Ngay.

Mud không đặt câu hỏi. Cô nhanh chóng giơ hai tay lên, kéo những hạt cát mà cô đã mang theo từ sa mạc. Chúng hợp lại thành một tấm khiên dày trước mặt cả nhóm, cứng như xi măng, đúng vào giây phút cửa thang máy kéo ra với tiếng "đinh" vui vẻ đến nực cười.

Và rất may mắn là điều đó đã xảy ra, vì thứ chào đón họ không phải là một bàn đặt bánh quy và trà chiều.

Hai quả cầu - một cuồn cuộn lửa đỏ cam như một mặt trời thu nhỏ, một đông đặc băng với những mảnh nhọn hoắt xoay tít - bay thẳng về phía họ với tốc độ và ý định gây hại mà không một lá thư chào mừng nào nên có. Chúng đập vào tấm khiên cát, biến nó thành một phần thủy tinh tan chảy, phần còn lại thành đá băng - một tác phẩm nghệ thuật hiện đại mà không ai có thời gian ngắm nghía.

- Hai pháp sư, mười hai và ba giờ! - Gabrielle hét lên, nghiêng người qua một bên để nhìn qua tấm khiên đang tan chảy.

Đứng ở hai bên thang máy, cách nhau khoảng hai mươi mét, là hai thí sinh. Người bên trái - pháp sư lửa - mặc áo choàng đỏ rực với những họa tiết ngọn lửa thêu bằng chỉ vàng. Râu quai nón của hắn được tết thành những bím nhỏ, mỗi bím buộc một chiếc nhẫn bằng đồng, trông giống như một bộ sưu tập vật phế liệu di động. Đôi mắt hắn có màu hổ phách kỳ lạ, và khi hắn nhìn vào họ, Sabata có thể thề rằng cậu thấy ngọn lửa nhảy múa trong đồng tử của hắn.

Người bên phải - pháp sư băng - trông như đối lập hoàn toàn. Da cô trắng như tuyết, tóc bạch kim buộc cao, quần áo màu xanh lam nhạt đến mức gần như trắng. Cô không mang trang sức nào ngoài một dây chuyền có mặt hình bông tuyết, và ngón tay đeo găng của cô phủ một lớp sương mỏng. Khuôn mặt thanh tú của cô không biểu lộ cảm xúc gì ngoài sự tập trung chết người.

- Nhiệm vụ của họ là thủ thành. - Gabrielle thì thầm, mắt nhanh chóng quét qua căn phòng rộng lớn phía trước - Chúng ta cần chỗ nấp. Mud, cậu có thể nâng tấm chắn di động không?

Sabata nhìn quanh, cố gắng hiểu địa hình trong vài giây quý giá trước khi hai pháp sư tung ra đòn tấn công tiếp theo. Họ đang ở một căn phòng tròn rộng lớn, có lẽ ở tầng áp mái của tòa tháp. Những cột đá cao vút đỡ trần nhà vòm. Ở giữa phòng là một bệ đá tròn, và trên đó là... một người bị trói!

"Con tin," - Sabata nghĩ - "Và có hai người quyết tâm ngăn chúng ta tiếp cận."

Gabrielle thì thầm nhanh với giọng của một chiến lược gia:

- Hai cột đá, cách đây mười lăm mét, bên trái và phải. Nắp cống nước bên trái. Cửa sổ tròn phía sau lưng pháp sư lửa. Và... góc chết ngay sau thang máy cho hai người, nếu chúng ta di chuyển nhanh.

"Góc chết, nắp cống, cột đá, cửa sổ tròn," - Sabata ghi nhớ - "Không phải những thứ mình mong đợi khi bị hai pháp sư tấn công, nhưng hiện giờ chúng là những thứ quý giá."

Pháp sư lửa đứng thẳng người, hai chân dang rộng bằng vai như thể cố tình tìm cách chiếm nhiều không gian hơn mức cần thiết. Hắn nâng hai tay lên ngang ngực, lòng bàn tay đối diện nhau nhưng không chạm vào nhau, như thể đang giữ một quả cầu vô hình. Rồi hắn bắt đầu nói, không phải thì thầm hay hét lớn, mà là một âm lượng được tính toán chính xác để vang vọng trong không gian.

"Ignis, vorago, tempestas, potentia, consumerent, hostes."

Sáu từ. Sáu âm tiết cổ được phát âm với sự chính xác mà chỉ những người đã dành hàng trăm giờ luyện tập mới có thể đạt được. Không phải vì sự chính xác làm cho phép thuật mạnh hơn, mà vì sự thiếu chính xác có thể dẫn đến những hậu quả tai hại. Sabata có thể thấy không khí giữa hai bàn tay hắn bắt đầu méo mó, như thể bị đun nóng đến mức không thể duy trì trạng thái bình thường nữa.

Pháp sư băng, ngược lại, đứng hoàn toàn bất động. Cô nhắm mắt, không phải vì sợ hãi hay để tập trung, mà vì đó là một phần của quá trình. Một cánh cổng cần thiết. Những hơi thở của cô trở nên sâu và chậm, như thể cô đang tụt dần vào trạng thái khác của ý thức. Không có lời nói, không có cử chỉ tay - chỉ có sự tĩnh lặng hoàn hảo và kiểm soát tuyệt đối từng hơi thở.

Trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó, khi cả hai pháp sư đang chuẩn bị phép thuật tiếp theo của họ, Sabata nhớ lại một cuộc trò chuyện với Layla về hệ thống phân loại pháp sư.

"Pháp sư tập sự," cô đã giải thích, "cần phương thức trung gian để kết nối với năng lượng ma thuật - một câu thần chú, một động tác tay, một trạng thái ý thức đặc biệt. Họ như những người đang học lái xe, vẫn cần phải thực hiện từng bước một cách có ý thức."

"Pháp sư trung cấp đã nội hóa những phương thức đó. Họ không cần đọc toàn bộ thần chú, chỉ cần một từ then chốt. Không cần một trạng thái ý thức hoàn chỉnh, chỉ cần một nhịp thở đặc biệt."

"Pháp sư cao cấp không cần phương thức trung gian nữa - họ kết nối trực tiếp với nguồn năng lượng. Và bậc thầy... bậc thầy là những người đã trở thành kênh dẫn cho phép thuật, không phải người sử dụng nó."

Layla đã dừng lại ở đó, nhưng ánh mắt của cô đã nói lên phần còn lại. Có những cấp độ cao hơn, nhưng chúng quá xa vời, như việc thảo luận về các vì sao khi bạn vẫn đang học cách lái xe đạp.

Sabata nhìn hai pháp sư trước mặt với sự hiểu biết mới. "Tập sự," cậu nghĩ. "Mạnh, nguy hiểm, nhưng không phải không thể đối phó. Họ cần thời gian để thi triển phép thuật, cần những bước đệm, cần..."

Đây không phải là kiểu tạo ra lửa bằng ý nghĩ hay băng bằng cái liếc mắt. Đây là phép thuật được xây dựng lớp dưới lớp, tựa một người thợ mộc đang đóng một chiếc ghế phức tạp - cẩn thận, chính xác, nhưng không tránh khỏi... chậm.

"Và trong chiến đấu," Sabata nhớ lời Layla nói, "thời gian là thứ quý giá nhất."

Dư âm từ đợt tấn công đầu tiên vẫn còn vang vọng trong không khí khi hai pháp sư bắt đầu chuẩn bị lần nữa. Lần này có gì đó khác biệt - một sự gấp gáp, một chút vội vàng. Có lẽ vì họ đã thấy nhóm của Sabata không dễ hạ gục như mong đợi, hoặc có lẽ vì họ đang theo một kịch bản được luyện tập trước.

Gabrielle nhìn chằm chằm vào hai pháp sư, đôi mắt cô nheo lại, tính toán, đo lường từng cử động nhỏ của họ. Cô quan sát cách pháp sư lửa vung tay, cách pháp sư băng hít vào, và một cái gì đó khẽ nhấp nháy trong mắt cô - một sự hiểu biết đột ngột.

- Mười bảy giây, - cô thì thầm - Pháp sư lửa cần mười bảy giây từ lúc bắt đầu đến lúc phóng phép. Pháp sư băng cần hai mươi mốt.

Sabata không hỏi làm sao cô biết. Không phải lúc này. Cậu chỉ gật đầu, ghi nhớ những con số như thể chúng là chìa khóa để mở một cánh cửa vô hình.

Pháp sư lửa hoàn thành câu thần chú của mình nhanh hơn một nhịp. Quả cầu lửa hình thành giữa hai bàn tay hắn, không lớn như lần trước - có lẽ chỉ bằng quả bóng tennis - nhưng nó được nén lại, đậm đặc hơn. Mắt hắn lóe lên khi hắn phóng nó về phía họ.

Quả cầu bay đi với tốc độ của một hòn đá được ném bởi một người ném đá lành nghề. Nhanh, nhưng có thể thấy được. Khả năng tránh né vẫn còn đó, dù mỏng manh.

Sabata, Mud và Gabrielle tản ra, mỗi người một hướng như đã thỏa thuận trước bằng ánh mắt. Quả cầu lửa bay qua giữa họ, đập vào bức tường phía sau và để lại một vết cháy xém màu đen trên đá.

Sabata cảm thấy hơi nóng từ nó khi nó lướt qua, đủ gần để làm cháy xém vài sợi tóc trên thái dương cậu. Không phải một cú suýt trúng thoải mái, nhưng vẫn tốt hơn một cú trúng thật sự.

Pháp sư băng vẫn chưa hoàn thành phép thuật của mình. Cô đứng bất động, hít vào từng hơi thở đều đặn, nhịp nhàng. Không phải vì cô chậm chạp hay kém cỏi, mà vì cô đang xây dựng cái gì đó phức tạp hơn, đòi hỏi nhiều sự chuẩn bị hơn.

Sabata không biết liệu cậu có thể giảm bớt bốn giây còn lại trong phép thuật của cô không, nhưng cậu biết một điều - họ không thể đứng yên chờ đợi để tìm hiểu.

Khi pháp sư băng mở mắt, Sabata biết rằng họ sắp gặp rắc rối.

Không phải kiểu rắc rối mà bạn có thể nhảy sang một bên để tránh, hay kiểu mà bạn có thể chặn bằng một tấm khiên. Đôi mắt của cô ấy, vốn đã xanh như băng, giờ đây phát sáng với một màu trắng lạnh như khi ánh mặt trời chiếu qua một tảng băng nguyên khối.

Cô không phóng ra một đòn tấn công đơn lẻ. Thay vào đó, cô nâng hai tay lên trên, lòng bàn tay hướng lên trần nhà, và khẽ mỉm cười - nụ cười của người biết rằng bạn không thể tránh né điều sắp xảy ra.

Không gian phía trên đầu họ... lạnh đi. Không phải kiểu lạnh khi ai đó vừa mở cửa sổ vào mùa đông, mà là kiểu lạnh đặc tức thì - như khi bạn nhúng tay vào nước đá. Không khí ngưng tụ thành một màn sương mù trắng xóa, và từ màn sương đó, chúng xuất hiện.

Hàng trăm viên đá, mỗi viên có kích cỡ của một viên đá cuội, nhưng làm hoàn toàn từ băng cứng. Chúng không rơi xuống cùng một lúc như một tấm màn, mà rơi rải rác, không theo mẫu nào, làm cho việc dự đoán nơi chúng sẽ rơi trở thành không thể.

Sabata nâng tay lên để che đầu, nhưng động tác này vô ích như việc cố gắng giữ khô khi đứng dưới mưa bằng một chiếc gậy. Những viên đá băng đập vào vai, lưng, đầu cậu - không đủ mạnh để làm gãy xương hay thậm chí để lại vết bầm nghiêm trọng, nhưng đủ đau để khiến cậu phải rên lên.

Mud, với bản năng xây dựng của mình, cố gắng tạo một mái che từ cát mang theo, nhưng khoảng cách quá lớn và phạm vi quá rộng. Cô chỉ có thể che chắn cho một phần cơ thể mình, phần còn lại vẫn hứng chịu cơn mưa đá lạnh giá.

Gabrielle thì... Gabrielle đang lướt giữa cơn mưa đá. Không phải bằng cách chạy nhanh hay nhảy cao, mà bằng một loạt những chuyển động tối thiểu - nghiêng đầu đúng lúc để tránh một viên đá lớn, xoay vai để giảm tác động của một viên khác. Cô không tránh được tất cả - không ai có thể - nhưng cô đã biến điều không thể tránh thành... ít không thể tránh hơn.

Cơn mưa đá kéo dài chỉ vài giây, nhưng cảm giác như hàng phút. Khi nó kết thúc, cả ba người đều ướt, lạnh và khó chịu - nhưng không bị thương nặng.

"Đây không phải đòn tấn công để hạ gục," Sabata nhận ra, "Mà là để làm chậm và phân tâm."

Và quả thực, pháp sư lửa đã bắt đầu niệm chú lần nữa, hai bàn tay tạo thành một tam giác trước ngực - biểu tượng của một phép thuật mạnh hơn, phức tạp hơn.

Gabrielle lướt đến bên cạnh Sabata khi họ tìm chỗ ẩn nấp tạm thời sau một cột đá. Mái tóc cô ướt sũng và dính vào trán, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực với sự phân tích sắc bén.

- Phép thuật có tính linh hoạt. - Cô thì thầm, giọng gấp gáp nhưng vẫn rõ ràng - Mười bảy giây và hai mươi mốt giây là thời gian tối ưu, không phải thời gian bắt buộc. Họ có thể tung phép sớm nếu bị ép, nhưng uy lực sẽ giảm đáng kể.

"Linh hoạt," Sabata nghĩ, "Như mọi hệ thống chiến đấu thực sự. Không có quy tắc cứng nhắc, chỉ có những sự đánh đổi."

- Họ đang chuẩn bị gì đó lớn hơn... - Mud lẩm bẩm, nhìn qua vai cột đá - Tư thế đó... giống như chuẩn bị bão lửa.

Sabata liếc nhìn ra. Đúng như Mud nói, pháp sư lửa đã chuyển sang một tư thế mới - đôi tay không còn đối diện nhau mà đan vào nhau thành một mẫu phức tạp, ngón tay cong như móng vuốt. Pháp sư băng cũng đã mở mắt, hai tay đặt chéo trước ngực.

"Bây giờ hoặc không bao giờ," Sabata nghĩ. Cậu tập trung vào cảm giác power word hình thành trong tâm trí, cảm nhận nguồn năng lượng Anomaly dâng lên trong cơ thể.

- Cough! - Cậu ra lệnh, tập trung vào cả hai pháp sư cùng lúc.

Power word bay đi như một mũi tên vô hình, xuyên qua không khí thẳng tới mục tiêu của nó. Nhưng khi nó chạm tới khoảng không gian xung quanh hai pháp sư, nó... chậm lại. Không phải dừng hẳn, nhưng như thể đang di chuyển qua một chất lỏng đặc.

Sabata có thể cảm nhận được sự kháng cự - một loại hào quang ma thuật mỏng manh nhưng rõ ràng bao quanh hai pháp sư. Không phải lá chắn có ý thức hay phép bảo vệ, mà đơn giản là hệ quả tự nhiên của việc làm việc thường xuyên với phép thuật. Giống như thợ rèn phát triển vết chai sau nhiều năm cầm búa, những pháp sư này đã phát triển một loại miễn dịch tự nhiên với các dạng can thiệp Anomaly.

Power word của Sabata không hoàn toàn vô dụng, nhưng sức mạnh của nó bị suy yếu đáng kể khi cuối cùng cũng chạm tới hai pháp sư.

Pháp sư lửa khẽ ho - không phải cơn ho dữ dội có thể làm gián đoạn thần chú, mà chỉ là một tiếng khẽ, như khi bạn bị vướng một hạt bụi trong cổ họng. Phép thuật của hắn bị gián đoạn, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc. Ngọn lửa đang hình thành giữa những ngón tay đan của hắn chập chờn, dao động như ngọn nến trong gió nhẹ, trước khi ổn định trở lại.

Pháp sư băng thậm chí còn phản ứng nhẹ nhàng hơn - chỉ là một cái nhíu mày khó chịu, tựa có ai đó vừa nói một câu đùa kém duyên trong lúc cô đang tập trung. Vòng xoáy băng giá đang hình thành trước ngực cô không hề bị ảnh hưởng.

"Kế hoạch A thất bại," Sabata nghĩ, cảm thấy một dòng máu nhỏ bắt đầu chảy từ mũi - dấu hiệu của sự mệt mỏi khi sử dụng power word quá nhiều trong một ngày. "Đến lúc cho kế hoạch B rồi."

Sabata nhìn Mud và Gabrielle, một ý tưởng nhanh chóng hình thành trong tâm trí. Không có thời gian để tranh luận, không có thời gian để đắn đo - chỉ có hành động. Cậu cởi chiếc vớ phải ra, động tác nhanh nhẹn đến mức gần như khó tin với một người vừa bị bọ cạp chích vào vùng nhạy cảm.

- Mud, tôi cần cát. - Cậu thì thầm khẩn cấp.

Mud không hỏi tại sao. Đây là điều Sabata thích ở cô - khi hành động là cần thiết, cô hành động. Cô đưa tay ra, kéo một dòng cát từ hành trang của mình vào chiếc vớ Sabata đang cầm. Cát chảy như một dòng suối vàng, đổ đầy chiếc vớ cho đến khi nó trở nên căng phồng và nặng.

- Cường hóa nó. - Sabata nói, và một lần nữa, Mud làm theo không thắc mắc.

Cô nhắm mắt trong một tích tắc tập trung, và Sabata có thể cảm nhận chiếc vớ trong tay cậu... thay đổi. Không phải về hình dạng, mà về trọng lượng và mật độ. Cát bên trong không còn mềm mại và rời rạc, mà đã trở nên chắc nịch, gần như rắn như đá. Một vũ khí tạm thời.

Trong khi đó, Gabrielle đang lục tìm trong túi thức ăn dự trữ của họ, nơi những con bọ cạp sa mạc đã thu thập được đang ngọ nguậy.

- Tôi sẽ phân tán, cậu ném. - Cô nói nhanh với Sabata, lấy ra hai con bọ cạp đang quẫy đuôi giận dữ.

Sabata gật đầu. Họ không cần kế hoạch chi tiết hơn. Đôi khi, phương án đơn giản nhất lại là phương án hiệu quả nhất. Và hiện tại, không có gì đơn giản hơn việc ném đồ vào kẻ địch.

Gabrielle vọt ra từ sau cột đá trước tiên, di chuyển sang trái với những bước chạy zic-zac khó đoán. Cô ném hai con bọ cạp về phía pháp sư băng trong một đường vòng cung. Chúng bay trong không trung, chân và đuôi vẫy vẫy một cách đáng sợ, như những quả bom sinh học nhỏ xíu.

Pháp sư băng mở to mắt ngạc nhiên - rõ ràng là không mong đợi cuộc tấn công bằng... côn trùng. Cô lập tức mất tập trung khỏi phép thuật đang chuẩn bị, bản năng bắt cô giơ tay lên để bảo vệ mặt.

Đó là khoảnh khắc Sabata cần. Cậu lao ra từ phía bên kia cột đá, vung chiếc vớ đầy cát nặng như chùy trên đầu. Cậu quay tròn nó hai lần để lấy đà, rồi phóng về phía pháp sư lửa với toàn bộ sức mạnh của cánh tay.

Chiếc vớ bay qua không trung như một quả tạ, xoay tròn và phát ra tiếng xé gió. Pháp sư lửa, đang tập trung vào phép thuật phức tạp của mình, không kịp phản ứng. Chiếc vớ đầy cát đập trúng vào giữa mặt hắn với tiếng "Phụp".

Hiệu ứng thật đáng kinh ngạc. Không phải vì chiếc vớ gây ra thương tích nghiêm trọng - nó không đủ nặng cho việc đó - mà vì sự xúc phạm thuần túy của nó.

Phép thuật đang hình thành giữa tay pháp sư lửa tan biến với tiếng "xì xì" nhỏ, như một quả bóng bay bị xì hơi. Hắn lùi lại hai bước, một tay ôm mũi, một tay vung vẩy trước mặt như thể cố gắng xua đi nỗi nhục nhã còn hơn cả cơn đau.

Pháp sư băng cũng không khá hơn. Cô đã tránh được một con bọ cạp, nhưng con thứ hai đã bám vào tóc cô. Nỗi kinh hoàng thuần túy trên khuôn mặt cô khi cảm thấy tám cái chân nhỏ đang di chuyển trên da đầu đã đủ để phá vỡ mọi tập trung cần thiết cho phép thuật cao cấp.

Trong khoảnh khắc hoảng loạn của hai pháp sư, Sabata nhận ra điều gì đó quan trọng - hào quang ma thuật bảo vệ họ không còn nữa. Như một chiếc áo giáp được kích hoạt chỉ khi người mặc tập trung, hàng rào chống Anomaly của họ dường như chỉ hoạt động khi họ đang thi triển phép thuật. Giờ đây, khi họ đang bận rộn với chiếc vớ và bọ cạp, họ trở nên... dễ tổn thương.

Pháp sư lửa lấy lại thăng bằng trước, lau vết máu nhỏ từ mũi với vẻ khó tin.

- Một chiếc vớ? - Hắn gầm lên, giọng vừa giận dữ vừa xấu hổ - Ngươi dám tấn công ta, một pháp sư hệ lửa bậc bốn của Hội Đoàn Mặt Trời Đỏ, bằng một chiếc vớ?

Pháp sư băng đã thoát khỏi con bọ cạp, nhưng tóc cô rối bù và khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận - một sự tương phản kỳ lạ với hình tượng lạnh lùng trước đó của cô.

- Đáng lẽ chúng ta nên kết liễu chúng ngay từ đầu, Ignis. - Cô nói, giọng lạnh như băng dù mặt đang đỏ ửng - Những trò chơi ma thuật phức tạp của anh luôn khiến mọi thứ rắc rối hơn.

- Đừng đổ lỗi cho ta, Glacies. - Pháp sư lửa cau có - Không phải ta là người bị... một con bọ cạp đánh bại.

"Họ đang tranh cãi," Sabata nghĩ, "Và họ không đang thi triển phép thuật."

Đây là cơ hội của cậu. Cậu tập trung toàn bộ sự chú ý vào cả hai pháp sư, thu thập năng lượng Anomaly còn lại trong cơ thể. Một giọt máu chảy từ tai cậu - dấu hiệu cảnh báo rằng cậu đang đẩy bản thân quá giới hạn.

- Blind! - Sabata ra lệnh, tập trung vào mắt của cả hai pháp sư.

Power word bay đi không gặp trở ngại, cắm thẳng vào mục tiêu. Cả hai pháp sư đồng thời giơ tay lên ôm mắt, khuôn mặt biến dạng vì hoảng loạn.

- Ta không thấy gì cả! - Pháp sư lửa gào lên.

- Im đi và thi triển phép chống lại! - Pháp sư băng quát.

Không thể nhìn thấy, nhưng không phải không thể chiến đấu - đó là bài học đầu tiên mà mọi pháp sư đều được dạy. Cả hai bắt đầu niệm những câu thần chú ngắn, nhanh - không phải loại phép thuật phức tạp, tinh vi mà họ đã chuẩn bị trước đó, mà là những phép thuật cấp thấp, đơn giản, loại mà bất kỳ học sinh năm nhất nào cũng có thể thực hiện.

- Ignis minor! - Pháp sư lửa hét lên, và một quả cầu lửa nhỏ bằng quả táo bắn ra từ tay hắn... về phía bức tường.

- Glacies sagitta! - Pháp sư băng thì thầm, và ba mũi tên băng xuất hiện, bay thẳng... vào một cột đá cách Sabata ba mét.

Họ bắn loạn xạ, không thể nhắm mục tiêu, nhưng sự nguy hiểm vẫn còn đó. Sabata, Mud và Gabrielle phân tán ra, cố gắng tránh xa tầm bắn, nhưng không gian không đủ rộng để tránh hoàn toàn những cuộc tấn công ngẫu nhiên.

- Ignis sphae- ối! - Pháp sư lửa va vào một cột đá, cắt ngang thần chú. Nhưng thần chú bị cắt ngang vẫn giải phóng năng lượng, chỉ là theo cách không kiểm soát.

Một tia lửa - không phải quả cầu, không phải tia chớp, mà là một dạng giữa hai thứ đó - bắn ra từ tay hắn, nảy trên trần nhà rồi lao thẳng xuống... đỉnh đầu Sabata.

Cậu nhảy sang một bên, nhưng không đủ nhanh. Tia lửa lướt qua đầu cậu, mang theo mùi tóc cháy và một cảm giác nóng rát khủng khiếp. Một mảng tóc rộng bằng bàn tay ở đỉnh đầu cậu biến mất trong một đám mây khói nhỏ, để lại một vùng da đầu trơ trọi đỏ ửng, nhưng may mắn thay, không bị bỏng nặng.

"Holy shit," Sabata nghĩ, một tay sờ lên vùng đầu mới bị hói, "Chắc giờ mình trông như con Kappa."

- Sabata, cúi xuống! - Gabrielle hét lên khi một mũi tên băng bay sượt qua vai cậu.

Không cần được bảo lần thứ hai, Sabata lao xuống sàn, lăn một vòng và ép sát người vào chân cột đá. Dòng máu từ tai cậu đã ngừng chảy, nhưng đầu vẫn đau như búa bổ - dấu hiệu cảnh báo từ cơ thể rằng cậu đã đẩy năng lực quá giới hạn an toàn.

- Mud! - Sabata hét lên giữa tiếng nổ lách tách của phép thuật loạn xạ - Tận dụng lúc chúng không thấy gì! Chọi cát vào mắt hoặc nhảy từ trên cao để đột kích!

Mud gật đầu, hiểu ngay lập tức. Đối với những pháp sư bị mù, chiến đấu cận chiến là cơn ác mộng tồi tệ nhất. Hầu hết các pháp sư đều không được đào tạo để chiến đấu bằng tay không - họ quá phụ thuộc vào phép thuật, quá coi thường sức mạnh vật lý thuần túy.

Cô vung tay, kéo theo một dòng cát từ túi dự trữ, nén nó thành những quả cầu nhỏ rồi bắn chúng đi như đạn súng cao su. Những viên đạn cát bay thẳng vào mặt hai pháp sư, đập vào mắt, mũi, miệng họ - không gây thương tích nghiêm trọng nhưng khiến họ càng thêm bối rối và mất phương hướng.

Không lãng phí thời gian, Mud nhảy lên một mảnh đá cao rồi lao xuống như một con đại bàng săn mồi. Đôi tay to lớn của cô giơ sẵn, sẵn sàng túm lấy cổ áo của cả hai pháp sư và đập đầu họ vào nhau - một giải pháp đơn giản nhưng thường hiệu quả để kết thúc mọi cuộc chiến.

Nhưng khi chân Mud chạm xuống sàn, giữa hai pháp sư, một tia sáng xanh bạc bất ngờ lóe lên. Một vòng tròn phép thuật - trước đó được giấu kín dưới sàn đá - bừng sáng dưới chân cô, những đường vân ma thuật cổ xưa uốn lượn như rắn sống.

"Bẫy phép," Sabata nghĩ, trái tim như thắt lại, "Đáng lẽ chúng ta phải lường trước điều này."

Mud không kịp phản ứng. Vòng phép thuật phát sáng mạnh hơn, rồi bùng lên thành một cột ánh sáng bao quanh cô. Khuôn mặt cô đông cứng trong biểu cảm ngạc nhiên khi toàn bộ cơ thể cô... cứng lại. Không phải bất động vì sợ hãi hay đứng yên có ý thức, mà thực sự cứng lại - như thể cô đã bị biến thành đá.

- Tôi thắng rồi, Ignis! - Pháp sư băng thốt lên, mặc dù vẫn không thể nhìn thấy - Bẫy hóa đá của tôi đã được kích hoạt! Tôi đã nói với anh rằng cài đặt những bẫy phép là ý hay mà!

- Một trong ba. - Pháp sư lửa làu bàu, cố gắng lau cát ra khỏi mắt - Còn hai tên kia vẫn đang hoạt động.

Sabata nhìn Mud mà không thốt nên lời. Cô đứng đó, trong tư thế nhảy xuống, hoàn toàn bất động - không phải đá thực sự, nhưng cứng như đá. Chỉ có đôi mắt là còn chuyển động, liếc qua liếc lại trong sự hoảng loạn câm lặng.

"Mud..." Sabata thầm nghĩ, cảm giác tội lỗi dâng trào, "Chính mình đã bảo cô ấy nhảy vào..."

Sabata bắt gặp ánh mắt của Gabrielle từ bên kia phòng. Ngay cả trong tình huống hỗn loạn này, một thông điệp im lặng vẫn được trao đổi giữa họ.

- Chỉ còn lại chúng ta. - Cậu nói đủ để cô nghe thấy - Cố lên.

Rồi Sabata nhìn về phía Mud - người bạn đồng hành mới bị hóa đá vì lời khuyên của cậu. Đôi mắt cô vẫn cử động, vẫn nhìn, vẫn hiểu, vẫn cầu xin sự giúp đỡ mà cô không thể thốt thành lời. Sabata cảm thấy một quyết tâm mới dâng lên trong lòng - không phải cho thành công của nhiệm vụ, mà cho người đồng đội đang bị mắc kẹt.

Cậu biết rằng mình đã đạt đến giới hạn của power word cho ngày hôm nay. Máu chảy từ tai, từ mũi, và đầu cậu đau như thể có ai đó đang đóng đinh vào hộp sọ. Sử dụng thêm một power word nữa có thể khiến cậu ngất xỉu... hoặc tệ hơn.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt Mud, cậu biết mình không có lựa chọn nào khác.

Sabata tập trung năng lượng cuối cùng trong cơ thể, cảm nhận sức nóng của Anomaly dâng lên trong lồng ngực như ngọn lửa cháy bỏng.

- Move! - Cậu ra lệnh, truyền mọi ý chí vào từ đó, hướng nó vào cơ thể bị hóa đá của Mud.

Hiệu ứng không phải là sự giải thoát hoàn toàn như cậu hy vọng. Bùa hóa đá quá mạnh để bị phá vỡ hoàn toàn bởi một power word đơn lẻ, đặc biệt là từ một người đã kiệt sức. Nhưng nó đủ để tạo ra... một kẽ hở.

Lớp phép thuật hóa đá trên cơ thể Mud nứt ra như thủy tinh có vết rạn, những đường vân tách biệt hiện lên trên bề mặt. Cô vẫn không thể di chuyển tự do, nhưng giờ đây cô có thể... di chuyển. Chậm chạp, khó khăn, như thể đang cử động dưới nước, nhưng đó là chuyển động.

Ánh mắt Mud sáng lên với sự biết ơn và quyết tâm mới khi cô từ từ, rất từ từ, đưa tay lên trong tư thế phòng thủ.

Sabata không kịp thấy gì thêm. Thế giới xung quanh cậu mờ đi, rồi tối sầm lại. Chân cậu không còn đỡ nổi cơ thể, và cậu ngã xuống, bất tỉnh vì đã đẩy Anomaly vượt quá giới hạn an toàn.

Điều cuối cùng cậu thấy là Gabrielle đứng thẳng người, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt cô.

- Overdrive! - Gabrielle hô lớn, ánh mắt cô bất chợt lóe sáng với màu vàng kim chói lọi.

Cô nhắm mắt trong một khoảnh khắc, rồi mở ra lần nữa. Và giờ đây, cô nhìn thấy... nhiều thứ. Không phải chỉ là vật thể và người, mà là cấu trúc của chúng. Không phải chỉ là bề mặt, mà là những điểm yếu ẩn giấu bên dưới.

Sàn nhà trước mắt cô không còn là một bề mặt đá đồng nhất, mà là một tấm bản đồ phức tạp của những vết nứt, điểm uốn và... bẫy phép. Năm vòng tròn ma thuật được giấu kín dưới sàn nhà hiện lên trong tầm nhìn của cô, phát sáng như những vòng tròn neon dưới ánh đèn cực tím.

Gabrielle nhanh chóng lôi ra từ túi của mình những tờ giấy từ cuốn sổ dự phòng. Cô cuộn chúng thành những viên nhỏ, rồi nem chúng vào chính giữa từng vòng bẫy phép - động tác nhanh và chính xác như một người ném phi tiêu chuyên nghiệp.

Cô chuyển sự chú ý sang hai pháp sư. Họ không còn chỉ là hai người với áo choàng màu sắc khác nhau. Trong tầm nhìn đặc biệt của Gabrielle, cô thấy mọi điểm yếu trên cơ thể họ, mọi vết thương cũ, mọi khớp xương dễ gãy. Và quan trọng hơn - cô thấy được điểm yếu trong phép thuật của họ.

- Ba huyệt đạo ma thuật trên cơ thể! - Cô hét lên với Mud, người vẫn đang cố gắng cử động chậm chạp - Cổ, đan điền, và sau gáy! Đánh vào đó để ngắt kết nối của họ với nguồn phép thuật!

Mud gật đầu, chậm rãi nhưng kiên quyết. Cô bước từng bước nặng nề, tránh những cuộn giấy đánh dấu bẫy phép, tiến thẳng về phía hai pháp sư đang hoảng loạn.

Pháp sư lửa vẫn đang cố lau cát khỏi mắt, và pháp sư băng đang lần mò tìm đường trong bóng tối của sự mù lòa. Họ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề tiến lại gần, nhưng không thể xác định phương hướng chính xác.

- Bên trái, Ignis! - Pháp sư băng hét lên, nhưng quá muộn.

Gabrielle đã di chuyển vòng qua phía sau pháp sư băng, nhắm chính xác vào điểm yếu ở gáy mà cô có thể nhìn thấy rõ ràng như một mục tiêu phát sáng. Một cú đánh nhanh, gọn, chính xác vào đúng huyệt đạo.

Pháp sư băng cứng người, rồi gục xuống như một con búp bê bị cắt dây.

Mud, với sự chậm chạp nhưng không thể ngăn cản, đã tiếp cận pháp sư lửa. Mỗi chuyển động của cô đều khó khăn, như thể đang đẩy qua một bức tường vô hình. Nhưng ánh mắt cô vẫn sáng với quyết tâm sắt đá.

Pháp sư lửa cuối cùng cũng lau sạch mắt đủ để mở được chúng, nhưng điều đầu tiên hắn thấy là... cái nhìn chết chóc của Mud. Hắn cố giơ tay lên để phòng thủ, nhưng đã quá muộn.

Mud, với tất cả sức mạnh có thể huy động được trong trạng thái nửa bị hóa đá, đấm thẳng vào đan điền của hắn - đúng điểm yếu mà Gabrielle đã chỉ ra. Cú đấm thiếu đi sức mạnh thông thường của cô, nhưng lại trúng chính xác vào huyệt đạo ma thuật quan trọng.

Pháp sư lửa khựng lại, khuôn mặt biến dạng trong sự ngạc nhiên và đau đớn. Rồi hắn cũng gục xuống, cơ thể cuộn tròn quanh vùng bụng bị đánh trúng.

Gabrielle tiến đến bên cạnh Mud, đưa tay đỡ lấy người đồng đội vẫn đang cố gắng cử động trong bộ giáp đá vô hình.

- Chúng ta làm được rồi. - Cô nói, ánh mắt vẫn phát sáng với sức mạnh Overdrive - Bây giờ, hãy giải cứu con tin và đưa Sabata ra khỏi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro