Chương 50: Đua ngựa (2)
Chương 50: Đua ngựa (2)
Sa mạc nhường chỗ cho hẻm núi với sự đột ngột của một câu chuyện bị cắt ngang giữa chừng. Một khoảnh khắc, họ đang lướt trên những đụn cát vàng cam rực rỡ, và khoảnh khắc tiếp theo, họ đứng trước một vết rách khổng lồ trên bề mặt thế giới - một vết thương cổ xưa mà thời gian chưa bao giờ có thể chữa lành hoàn toàn.
Sabata kéo dây cương, khiến con Chocky của cậu chậm lại. Sinh vật khổng lồ phát ra tiếng gừ gừ khó chịu nhưng vẫn tuân theo, móng vuốt cào trên bề mặt đá sạn. Phía trước, hẻm núi mở ra như một cái miệng đói khát - một khe nứt sâu hoắm giữa hai vách đá đỏ thẫm, vươn cao đến mức khiến người ta có cảm giác đây là nơi bầu trời bị cắt làm đôi.
Có ba lối vào. Con đường chính giữa là rộng nhất, trải đá mòn nhẵn bởi vô số bước chân đã đi qua. Lối bên trái hẹp hơn, lờ mờ trong bóng tối, thi thoảng có ánh sáng lấp lánh như những mảnh kim cương vỡ nát. Và lối bên phải - lối mà Ming Li đã khuyên họ nên đi - là một con đường mòn mấp mô quanh co, dường như được tạo ra bởi dòng nước đã khô cạn từ lâu.
"Biển đã từng ở đây," Sabata nghĩ, nhìn những vách đá cao với những đường vân ngoằn ngoèo như sóng nước đã hóa đá, "Có lẽ hàng triệu năm trước. Những gì chúng ta đang nhìn thấy chỉ là bộ xương của nó."
Gabrielle kéo con Chocky của cô đến gần Sabata và Mud, ba sinh vật cao lớn xếp thành một hàng trước cửa ngõ hẻm núi. Ánh mặt trời sa mạc chiếu vào vách đá, khiến chúng ánh lên màu đỏ sẫm như máu khô - một hình ảnh mà Sabata ước gì mình không nghĩ đến.
- Đường bên phải. - Gabrielle nhắc lại, đôi mắt quét qua cả ba lối vào - Tôi không thấy bẫy nào, nhưng Ming Li không bao giờ cảnh báo vô cớ.
Mud không nói gì, chỉ gật đầu và thúc con Chocky của cô tiến về phía lối đi bên phải. Tuy nhiên, khi họ tiến gần, Sabata bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Không phải kiểu không ổn rõ ràng như một bẫy rập hay kẻ địch, mà là một cảm giác mơ hồ, như khi bạn biết mình đã quên điều gì đó nhưng không thể nhớ ra đó là gì.
Lối đi bên phải hẹp - quá hẹp cho ba Chocky đi cùng lúc. Họ sẽ phải đi hàng một.
- Mặt trời lặn hướng nào? - Sabata bất chợt hỏi.
Câu hỏi tưởng chừng vô lý vào lúc này, nhưng Sabata đã học được rằng đôi khi những câu hỏi vô lý nhất lại đưa đến những sự thật quan trọng nhất.
Gabrielle nhíu mày, giơ tay che mắt và nhìn lên bầu trời.
- Mặt trời sẽ lặn ở phía tây, sau khoảng một giờ nữa, nhưng tại sao đây lại là điều quan trọng vào lúc này?
- Đường đua của chúng ta hướng về phía bắc. - Sabata trả lời, vẫn nhìn chăm chú vào ba lối đi - Vậy nên phải là... đường bên phải. Bắc, nam, đông, tây; phải, trái, trước, sau. Đây không phải là sự lựa chọn ngẫu nhiên. Đây là một bài kiểm tra về định hướng.
Sabata cảm thấy sự thỏa mãn trào dâng khi nhìn thấy vẻ mặt của Gabrielle - nửa ngạc nhiên, nửa thán phục. Không phải ai cũng có thể làm Gabrielle nhìn nhận họ theo cách khác.
Họ đi vào hẻm núi theo đội hình hàng một, với Mud dẫn đầu, Gabrielle ở giữa và Sabata đi sau cùng. Con đường mòn mấp mô khiến những con Chocky phải bước cẩn thận, thỉnh thoảng lắc mạnh khiến những người cưỡi phải bám chặt dây cương.
Không khí trong hẻm núi khác hẳn với sa mạc - mát hơn, ẩm hơn, như thể núi đá tự mình giữ lại hơi nước mà sa mạc không thể. Mùi của đá cổ xưa và rêu ẩm thấp thoảng trong không khí. Âm thanh cũng khác - tiếng gió không còn rít qua sa mạc trống trải nữa, mà trở thành tiếng thì thầm âm vang giữa những vách đá, như thể núi đang kể chuyện cho nhau nghe.
Khi họ đi sâu hơn vào hẻm núi, ánh sáng mặt trời dần biến mất, chỉ còn lại những vệt sáng mỏng manh chiếu qua những khe nứt trên vách đá. Sabata cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, không chỉ vì nhiệt độ mát hơn. Có một cảm giác kỳ lạ về sự bị theo dõi, như thể hẻm núi không chỉ là một thực thể địa lý mà còn là một sinh vật đang quan sát họ.
Con Chocky của Sabata dường như cũng cảm nhận được điều gì đó. Nó di chuyển chậm hơn, đầu liên tục quay ngang quay dọc, mắt đảo loạn lên như thể đang tìm kiếm mối nguy hiểm ẩn giấu. Lông đen bóng trên cổ nó dựng đứng lên, và đôi khi nó phát ra những tiếng gừ gừ khẽ từ sâu trong cổ họng.
Tiếng vó Chocky đập trên nền đá vang vọng trong không gian hẹp, tạo ra một giai điệu đều đặn gần như thôi miên. Sabata bắt đầu để tâm trí mình trôi theo âm thanh đó, như một chiếc lá theo dòng nước. Cảm giác cho rằng họ đang được theo dõi ngày càng mạnh mẽ hơn.
- Có ai nghe thấy tiếng gì không? - Cậu hỏi qua bộ đàm.
- Chỉ có tiếng chân Chocky thôi. - Gabrielle trả lời - Sao vậy?
- Không có gì, chỉ là... - Sabata ngập ngừng. Làm sao cậu có thể giải thích cảm giác rằng hẻm núi đang hít thở cùng họ? Rằng những bức tường đá không chỉ là đá, và bóng tối không chỉ là sự vắng mặt của ánh sáng?
Con đường rẽ sang trái, rồi lại rẽ phải, rồi lại trái, như thể đang cố tình làm lạc hướng họ. Sabata có thể cảm nhận được sự bồn chồn ngày càng tăng trong giọng nói của Gabrielle qua bộ đàm.
- Chúng ta đã đi bao xa rồi? - Cô hỏi - Tôi có cảm giác chúng ta đang đi vòng vòng.
- Không. - Mud bất ngờ lên tiếng - Chúng ta vẫn đang đi về phía bắc. Tôi có thể cảm nhận được qua đá.
Sự tự tin trong giọng nói của Mud khiến Sabata an tâm phần nào. Nếu có ai hiểu đá, thì đó chắc chắn là Mud.
Hẻm núi ngày càng hẹp lại, đến mức có những đoạn họ phải xoay người sang một bên để tránh cọ vào vách đá. Những con Chocky không hề phàn nàn, nhưng cách chúng di chuyển chậm chạp hơn, cẩn trọng hơn, cho thấy chúng cũng không thoải mái lắm.
Và rồi, khi họ đi qua một khúc cua đặc biệt hẹp, Sabata nghe thấy nó - một âm thanh nhỏ, gần như không nghe thấy được, như tiếng thở khẽ của một đứa trẻ đang cố giấu mình trong trò chơi trốn tìm. Nhưng không có đứa trẻ nào ở đây, giữa vách đá và bóng tối.
Cậu dừng lại, lắng nghe. Con Chocky của cậu cũng dừng theo, đầu nghiêng sang một bên như thể cũng đang cố hiểu âm thanh đó là gì.
"Đó không phải tiếng gió," Sabata nghĩ, "Cũng không phải tiếng đá rơi hay nước chảy."
Âm thanh đó quá... có chủ đích.
Cậu thúc con Chocky tiến lên, cố gắng theo kịp Mud và Gabrielle, nhưng vẫn không thể xua đi cảm giác rằng có thứ gì đó đang theo dõi họ từ trong bóng tối. Không phải một sinh vật cụ thể, mà là chính hẻm núi này - một thực thể cổ xưa đã tồn tại lâu trước khi con người xuất hiện và sẽ tiếp tục tồn tại lâu sau khi họ biến mất.
Rồi hẻm núi mở rộng ra. Một không gian kiểu amphitheater tự nhiên - một khoảng trống hình tròn được bao quanh bởi vách đá cao. Ánh mặt trời xiên qua một khe hở lớn trên đỉnh, tạo ra một cột ánh sáng vàng rực chiếu xuống trung tâm không gian. Và ở đó, dưới ánh sáng đó, là...
- Một con suối! - Gabrielle thốt lên qua bộ đàm, giọng đầy ngạc nhiên.
Quả thực, giữa lòng sa mạc, được bao bọc bởi vách đá, là một dòng suối nhỏ - trong vắt và mát lạnh, nước tuôn trào từ một khe nứt trên vách đá cao, tạo thành một thác nước nhỏ trước khi đổ vào một hồ nước trong xanh. Xung quanh hồ nước là những vòng tròn cỏ xanh mướt và hoa dại đủ màu.
Mud dừng con Chocky của mình lại và chậm rãi trượt xuống. Mặt cô không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng cách cô tiến về phía hồ nước cho thấy sự thán phục.
- Đây không phải ảo ảnh. - Cô nói đơn giản.
Gabrielle cũng xuống khỏi con Chocky của mình, lập tức lấy ra cuốn sổ để ghi chép.
- Môi trường, khí hậu. - Cô giải thích - Nước ngầm bị kẹt giữa các lớp đá không thấm, tìm đường lên mặt đất qua các khe nứt. Nhưng khoảng cách từ sa mạc... đây phải là một lượng nước cực kỳ lớn.
Sabata cũng trượt xuống khỏi con Chocky, cảm giác chân mình run rẩy sau chuyến đi dài. Con vật khẽ đánh mũi vào vai cậu, như thể nhắc nhở về thỏa thuận khoai lang.
- Đừng lo, tôi không quên đâu. - Sabata nói nhỏ - Sau cuộc đua này, 105 củ khoai lang. Lời hứa là lời hứa.
Cậu tiến về phía hồ nước, cảm thấy một cơn khát khủng khiếp mà trước đó cậu không nhận ra. Sa mạc có cách lấy đi nước từ cơ thể bạn mà không cho bạn biết - cho đến khi bạn thấy nước, và đột nhiên cổ họng bạn khô như giấy nhám.
Nhưng khi Sabata quỳ xuống bên hồ nước, sắp vốc nước lên uống, Gabrielle đặt tay lên vai cậu.
- Khoan đã. - Cô nói, đôi mắt đang quét qua mặt nước - Có gì đó... không đúng.
Cô kích hoạt năng lực của mình, đôi mắt chuyển sang màu vàng kim.
- Nước này... không phải nước thường. - Gabrielle nói, giọng căng thẳng - Tôi thấy một mẫu hình kỳ lạ trong cấu trúc phân tử của nó. Như thể... nó đang chờ đợi.
- Chờ đợi? - Mud hỏi - Nước không thể chờ đợi.
- Ở đây thì có thể. - Gabrielle đáp, lùi lại một bước khỏi hồ nước - Đây là một loại... bẫy là bẫy hóa học. Nước này sẽ... thay đổi bất cứ ai uống nó.
Sabata ngồi lại trên gót chân, nhìn vào mặt hồ trong veo. Bạn không bao giờ có thể thực sự hiểu hết sự nguy hiểm của một thứ gì đó quá đẹp, quá hoàn hảo giữa một môi trường khắc nghiệt như vậy. Nó giống như việc tìm thấy một chiếc ghế thoải mái giữa chiến trường - có thể đó là sự may mắn, nhưng nhiều khả năng đó là một cái bẫy.
Cậu đứng lên, quay lại nhìn vách đá xung quanh họ. Cảm giác bị theo dõi ngày càng mạnh mẽ. Cậu không tin rằng phong cảnh xinh đẹp này là tình cờ. Nó ở đây vì một lý do.
- Chúng ta nên tiếp tục. - Cậu nói - Còn bao xa nữa mới qua được hẻm núi?
Mud nhìn về phía trước, nơi con đường tiếp tục sau khoảng trống hình tròn này.
- Không xa. - Cô nói - Tôi có thể cảm nhận... sự thay đổi trong cấu trúc đá. Chúng ta sắp tới cuối hẻm núi.
Họ trở lại với những con Chocky. Chúng đã uống nước từ hồ, nhưng dường như không có vấn đề gì xảy ra. "Có lẽ," Sabata nghĩ, "bẫy đó chỉ hoạt động với con người."
Khi họ tiếp tục hành trình, Sabata không thể không nhìn lại khoảng trống hình tròn với dòng suối và hồ nước. Từ góc nhìn này, trông nó gần giống một hốc mắt khổng lồ - một con mắt của núi đá đang nhìn chằm chằm vào bầu trời.
Và có lẽ, theo một cách nào đó, nó cũng đang nhìn vào họ.
Họ đi tiếp chưa được mười phút thì nghe thấy tiếng gì đó phía trước - tiếng người la hét, tiếng Chocky gầm rú, và một âm thanh khác, sâu và rền vang như sấm, nhưng... khác. Như thể bản thân núi đá đang gầm lên.
- Cẩn thận! - Sabata cảnh báo qua bộ đàm - Phía trước có chuyện gì đó đang xảy ra.
Họ đi chậm lại, thận trọng tiến về phía âm thanh. Hẻm núi tiếp tục uốn lượn, nhưng tiếng ồn ngày càng lớn. Và rồi, khi họ rẽ qua khúc cua cuối cùng, họ thấy nó.
Lối ra của hẻm núi - một khoảng sáng rực rỡ, nơi ánh mặt trời tràn vào không bị vách đá cản trở. Nhưng giữa họ và lối ra là một cảnh tượng hỗn loạn.
Một nhóm thí sinh - ít nhất là mười người - đang chiến đấu với thứ gì đó khổng lồ. Ban đầu, Sabata không thể nhìn rõ đó là gì, chỉ thấy một khối đá di động, cao bằng ba con Chocky xếp chồng lên nhau. Nhưng khi con vật xoay người, Sabata nhận ra đó là gì.
Một con rùa đá. Con rùa được làm từ chính vách đá của hẻm núi. Mai của nó có gai nhọn như những mũi giáo, và mỗi bước đi của nó làm rung chuyển mặt đất. Đầu nó trông như đầu của một con rùa snapping khổng lồ, với cái mỏ sắc như dao cạo.
- Đó là con rùa đá cổ. - Gabrielle nói, giọng không giấu nổi sự kinh ngạc - Tôi tưởng chúng chỉ có trong truyền thuyết. Sinh vật bảo vệ các hẻm núi cổ xưa.
Mud nheo mắt nhìn con vật.
- Đá granite... với vết nứt ở chân phải trước.
- Chúng ta có thể đi vòng qua nó được không? - Sabata hỏi, cảm thấy tim đập mạnh trong lồng ngực. Con Chocky của cậu cũng cảm nhận được nguy hiểm, di chuyển lùi lại một bước với tiếng gừ nhẹ.
Gabrielle lắc đầu.
- Không có đường vòng. Đó là lối ra duy nhất của hẻm núi này.
Sabata nhìn cảnh chiến đấu phía trước với nỗi lo lắng ngày càng tăng. Những thí sinh kia đang sử dụng mọi năng lực họ có - lửa, băng, điện, thậm chí cả biến đổi hình dạng - nhưng con rùa đá dường như không hề hấn gì. Mỗi đòn tấn công chỉ làm rơi vài mảnh đá nhỏ từ cơ thể nó, như thể chỉ là những vết xước nhỏ trên làn da đá.
"Power word," Sabata nghĩ, cảm nhận nguồn năng lượng Anomaly trong cơ thể mình, "nhưng từ nào có thể tác động đến một khối đá sống?"
Cậu cố gắng suy nghĩ, tim đập mạnh hơn khi con rùa đá quét đuôi, hất văng hai thí sinh vào vách núi với tiếng "rầm" đau đớn. "Explode? Destroy? Không, quá nguy hiểm, có thể sẽ làm sập cả hẻm núi. Freeze? Stop? Không đủ mạnh đối với sinh vật đá."
- Tôi có một ý tưởng. - Gabrielle đột nhiên lên tiếng, mắt nhìn chăm chú vào con rùa - Vết nứt ở chân phải. Mud, nếu cô có thể mở rộng vết nứt đó... và Sabata, nếu cậu có thể làm nó... ngưng di chuyển trong vài giây, chúng ta có thể tạo ra cơ hội.
Sabata nhìn Mud, rồi nhìn lại con rùa đá. Cậu hiểu ý tưởng của Gabrielle. Một kế hoạch nguy hiểm, nhưng có thể thực hiện được.
- Freeze! - Cậu thử nói nhỏ, tập trung vào cảm giác của power word. Đó không phải lựa chọn hoàn hảo - "Đóng băng" một con rùa đá nghe có vẻ mâu thuẫn - nhưng nó có thể làm chậm sinh vật đủ lâu.
- Được rồi. - Cậu gật đầu với Gabrielle - Nhưng chúng ta cần tiếp cận gần hơn.
Mud không nói gì, chỉ điều khiển con Chocky của mình về phía trước. Không phải lao vào giữa cuộc chiến, mà là đi vòng theo rìa, nơi những bóng tối của vách đá có thể che giấu họ.
Sabata và Gabrielle theo sau, tim đập như trống khi họ tiến gần hơn đến sinh vật khổng lồ và tiếng gầm rú kinh hoàng của nó.
"Mình đã tham gia The Sun để tìm kiếm sức mạnh và kiến thức," Sabata nghĩ khi con Chocky của cậu chậm rãi di chuyển về phía trước, "Không phải để chiến đấu với những sinh vật huyền thoại làm từ đá cổ đại."
Nhưng đó chính là điều cậu sắp làm. Và kỳ lạ thay, mặc dù sợ hãi, một phần trong cậu - phần mà cậu hiếm khi thừa nhận với chính mình - lại cảm thấy phấn khích.
Bởi vì nếu bạn muốn trở thành huyền thoại, đôi khi bạn phải đối mặt với những thứ huyền thoại.
Sabata thúc con Chocky đi theo Mud và Gabrielle, theo sát họ khi họ tiến về phía rìa khu vực chiến đấu. Cậu hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh trong cơn hỗn loạn. Tiếng gầm của con rùa đá làm rung chuyển cả không gian, âm thanh dội lại từ vách núi như tiếng vỡ của vô số mặt gương giấu kín.
Khi họ vòng ra sau một tảng đá lớn, Sabata quyết định kích hoạt khả năng đọc cảm xúc của mình. Cảm giác bị theo dõi đã ám ảnh cậu quá lâu; đã đến lúc biết sự thật là gì.
Cậu nhắm mắt lại trong một nhịp tim, để tâm trí mình mở rộng như sóng gợn trên mặt hồ. Thông thường, cậu chỉ tập trung vào cảm xúc của con người, nhưng giờ đây, cậu mở rộng nhận thức, tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào của sự hiện diện có ý thức.
Ban đầu, tất cả những gì cậu nhận được chỉ là sự hỗn độn từ cuộc chiến. Nỗi sợ hãi, phấn khích và quyết tâm của các thí sinh khác tạo thành một bức tranh cảm xúc rối rắm. Cơn giận dữ nguyên thủy của con rùa đá—không hẳn là sự thù ghét mà giống như cơn bực bội của một sinh vật cổ đại bị quấy rầy giấc ngủ dài—tỏa ra như sóng nhiệt từ một lò lửa.
Nhưng có thứ gì đó khác, nhỏ hơn và tinh tế hơn, ẩn náu trong những góc khuất của hẻm núi. Sabata xoay đầu, để giác quan thứ sáu dẫn dắt, tìm kiếm nguồn gốc của cảm giác đó.
Ở đó, trên một mỏm đá cao phía trên, ẩn trong bóng tối của một vết nứt, là một cặp mắt vàng đang quan sát họ. Không phải con mắt vô hình của núi đá hay một thực thể siêu nhiên nào đó, mà là một cặp mắt rất thật, rất sống, của một con mèo núi lớn.
Bộ lông của nó có màu cát và đá, gần như tàng hình trên nền đá của hẻm núi. Thân hình mảnh mai nhưng cơ bắp, tư thế là sự kết hợp hoàn hảo giữa thư giãn và sẵn sàng tấn công. Đôi tai vằn vện của nó khẽ động đậy, lắng nghe từng âm thanh dù nhỏ nhất.
Nhưng điều thực sự thu hút Sabata là cảm xúc từ con vật. Không phải sự hung dữ hay đói khát của một kẻ săn mồi, mà là...tò mò. Tò mò thuần túy, gần như mang tính học thuật, về những sinh vật lạ đang di chuyển qua lãnh địa của nó. Có một sự thông minh sắc sảo trong cách nó quan sát, một sự hiểu biết vượt xa bản năng động vật thuần túy.
"Hóa ra là mi," Sabata thầm nghĩ, mắt không rời khỏi con mèo núi. "Mi mới là người đã theo dõi chúng ta suốt chặng đường qua hẻm núi."
Con mèo dường như nhận ra rằng nó đã bị phát hiện. Nó không hề hoảng sợ hay bỏ chạy, chỉ đơn giản nhìn thẳng vào mắt Sabata với vẻ thích thú, như thể nói: "Cuối cùng cũng có ai đó thông minh đủ để nhận ra ta."
Sabata khẽ gật đầu với nó, một cử chỉ tôn trọng giữa hai sinh vật thông minh. Con mèo núi chớp mắt chậm rãi—một dấu hiệu của sự tin tưởng trong thế giới loài mèo—rồi xoay người, biến mất vào bóng tối của vách đá với sự thanh lịch của một bóng ma.
Một tiếng gầm to hơn từ con rùa đá kéo Sabata trở lại với thực tại trước mắt. Điều tốt là biết rằng không có mối đe dọa siêu nhiên nào đang rình rập họ, nhưng điều đó không làm giảm đi sự nguy hiểm trước mắt.
Sabata thúc con Chocky của mình tiến lên, bắt kịp với Mud và Gabrielle, những người đã đạt đến vị trí của họ gần chân của con rùa đá khổng lồ.
- Ở đó! - Gabrielle chỉ tay, giọng gấp gáp qua bộ đàm - Vết nứt ở chân phải trước. Sabata, chuẩn bị đi!
Sabata nhìn theo hướng chỉ của cô và thấy nó—một đường nứt trên chân phải của con rùa, nơi đá granite gần như đã tách ra, tạo thành một điểm yếu trong bộ giáp dày của nó. Con rùa đá đang quay lưng về phía họ, tập trung vào việc đuổi một nhóm thí sinh đang rút lui.
Đây là cơ hội của họ.
Sabata tập trung, cảm nhận năng lượng Anomaly dâng lên trong cơ thể. Đôi khi power word giống như việc tìm kiếm một từ cụ thể trong cuốn từ điển khổng lồ của vũ trụ—bạn biết nó tồn tại, nhưng phải tìm đúng trang, đúng cột, đúng dòng.
"Freeze không đủ mạnh," cậu nghĩ, "Chậm lại, đứng yên, dừng lại..." và rồi, như một tia chớp trong tâm trí, cậu tìm thấy từ đúng.
- Stand! - Cậu hét lên, power word vỡ ra từ miệng cậu như một tiếng chuông, vang vọng qua hẻm núi.
Hiệu ứng không phải là sự đóng băng hoàn toàn như Sabata mong đợi, nhưng đủ tốt. Con rùa đá dường như bị một lực vô hình giữ chặt, chân trái của nó đang giơ lên giữa bước đi, thân hình khổng lồ đột nhiên bất động như bức tượng. Cú sốc của việc bị dừng lại khiến nó gầm lên một tiếng giận dữ, nhưng không thể di chuyển.
- Bây giờ! - Sabata hét lên, cảm thấy năng lượng tuôn chảy từ cơ thể cậu, mỗi giây trôi qua đều khiến cậu kiệt sức hơn.
Mud không lãng phí một khắc nào. Cô nhảy xuống khỏi con Chocky của mình và chạy thẳng đến vết nứt trên chân phải của con rùa đá. Hai bàn tay cô áp vào đó, và Sabata có thể cảm nhận được sức mạnh rung động vô hình khi cô kích hoạt năng lực địa chất của mình.
Đá bắt đầu rạn nứt dưới sự chỉ đạo của Mud, vết nứt mở rộng ra như một mạng nhện lan dần. Tiếng răng rắc vang lên, tưởng chừng như một tiếng thét câm lặng của đau đớn.
Con rùa đá gầm lên, cố gắng phá vỡ sự kiểm soát của power word. Sabata có thể cảm nhận được sức mạnh của nó đang chiến đấu lại, như một sợi dây kéo căng đến giới hạn, sắp đứt đoạn.
Máu bắt đầu rỉ ra từ mũi Sabata, một dấu hiệu cảnh báo rằng cậu đang đẩy bản thân quá xa.
- Nhanh lên... - Cậu thì thầm, giọng căng thẳng vì nỗ lực - Không giữ được... lâu nữa...
Vết nứt trên chân con rùa giờ đã lan rộng, đá vỡ ra từng mảnh dưới những cú đấm mạnh mẽ của Mud. Cuối cùng, với một tiếng rắc cuối cùng, toàn bộ chân phải của sinh vật tách rời khỏi thân.
Con rùa đá rống lên, tiếng gầm của nó làm rung chuyển cả hẻm núi, làm rơi những mảnh đá nhỏ từ trên cao xuống. Cùng lúc đó, hiệu lực của power word của Sabata cũng tan biến, khi cơ thể cậu không thể chịu đựng được áp lực thêm nữa.
Sinh vật khổng lồ, mất thăng bằng và đau đớn, lảo đảo sang một bên. Nó cố gắng đứng vững trên ba chân còn lại, nhưng trọng lượng khổng lồ của nó làm nó ngã xuống, va vào vách đá với một tiếng động kinh hoàng.
- Đi thôi! - Gabrielle hét lên qua bộ đàm - Ngay bây giờ!
Mud lao trở lại con Chocky của mình, nhảy lên lưng nó với một cú nhảy mạnh mẽ. Không ai cần phải bảo hai lần. Cả nhóm thúc những con Chocky của họ lao về phía lối ra của hẻm núi, vượt qua con rùa đá đang gầm rú trong cơn đau đớn.
Trước khi đi quá xa, Sabata chợt nhớ ra điều gì đó. Cậu kéo dây cương, khiến con Chocky của mình dừng lại gần vùng nước trong.
- Đợi đã! - Cậu nói qua bộ đàm, rồi nhanh chóng trượt xuống khỏi lưng con vật.
Cậu lấy từ trong túi ra một chai nước rỗng—thứ mà cậu đã uống hết trong sa mạc—rồi cẩn thận múc một ít nước từ hồ, nơi những con Chocky đã uống mà không gặp vấn đề gì.
"Đây không phải nước thường," cậu nghĩ, "Gabrielle nói nó sẽ thay đổi con người, nhưng Chocky có thể uống được. Có thể nó sẽ hữu ích."
Cậu đậy chặt nắp chai và nhét vào túi. Con Chocky của cậu nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu—nếu một sinh vật có đầu rồng và bản mặt như võ sĩ quyền Anh có thể có vẻ mặt khó hiểu.
- Phòng hờ thôi, - Sabata giải thích, vỗ nhẹ vào cổ con vật, - Đôi khi những thứ độc hại đối với con người lại có thể là thuốc giải độc trong trường hợp khẩn cấp.
Cậu nhảy trở lên lưng Chocky và thúc nó đuổi theo Mud và Gabrielle, những người đã gần đến lối ra của hẻm núi.
Ánh sáng phía trước trở nên chói chang hơn khi họ thoát ra khỏi bóng tối của hẻm núi. Sabata có thể cảm nhận được không khí thay đổi—từ sự mát mẻ ẩm ướt của hẻm núi đến... không phải sa mạc nóng bỏng, mà là một thứ gì đó khác hẳn.
Khi cậu phóng ra khỏi hẻm núi, nhìn ánh sáng chói chang.
Trước mặt họ trải rộng một thảo nguyên xanh tươi, cỏ cao đung đưa trong gió như những đợt sóng trên một đại dương xanh bất tận. Từng cụm hoa dại đủ màu sắc rải rác khắp nơi, tạo ra những điểm nhấn sặc sỡ trên tấm thảm xanh. Xa xa, một dãy núi phủ tuyết vươn cao, đỉnh núi trắng xóa lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Sabata há hốc mồm kinh ngạc. Sau sa mạc khô cằn và hẻm núi tối tăm, vẻ đẹp trước mắt cậu dường như không thực.
- Bức tranh thật đẹp, phải không? - Gabrielle nói, giọng cô mang một nét thích thú hiếm hoi - Chúng ta đã đi qua ba môi trường hoàn toàn khác nhau trong một cuộc đua. The Sun thực sự biết cách làm cho mọi thứ... thú vị.
Mud nghiêng đầu sang một bên, nhìn cánh đồng cỏ trước mắt.
- Đây là phần cuối cùng. - Cô nói, giọng chắc nịch - Và thường thì phần cuối cùng luôn là khó nhất.
Sabata gật đầu, biết rằng Mud nói đúng. Sự yên bình của phong cảnh trước mắt gần như chắc chắn là một ảo ảnh, che giấu những thử thách nguy hiểm hơn. Nhưng ít nhất, họ đã vượt qua sa mạc và hẻm núi.
Một con Chocky khác phi nước đại vượt qua họ—là con Chocky đỏ rực của Leonard Tea. Hắn quay lại nhìn Sabata với nụ cười nhạo báng.
- Chúc may mắn vượt qua cánh đồng, nhà quê! - Hắn gọi với - Và nhớ cẩn thận với đám sói đồng cỏ nhé!
Rồi hắn thúc con Chocky của mình lao đi, bóng hắn nhanh chóng mờ dần trong biển cỏ xanh mênh mông.
- Sói đồng cỏ? - Sabata lặp lại, cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
- Không quan trọng. - Gabrielle nói, khuôn mặt cô lại trở nên nghiêm túc - Điều quan trọng là chúng ta vẫn còn cơ hội. Đường đua chưa kết thúc.
Sabata liếc nhìn lên bầu trời, nơi mặt trời đã nghiêng về phía tây. Họ đã vượt qua hai phần ba của đường đua, nhưng cậu biết rằng phần còn lại sẽ không dễ dàng.
Cậu vỗ nhẹ vào cổ con Chocky của mình.
- Sẵn sàng cho chặng cuối chưa, anh bạn? - Cậu hỏi - Có vẻ như chúng ta sắp có thêm nhiều câu chuyện để kể cho câu lạc bộ sách Chocky của anh đấy.
Con Chocky khịt mũi, vẻ tự tin, và Sabata không thể không mỉm cười. Dù gặp phải gì phía trước—dù là đàn sói đồng cỏ, thời tiết khắc nghiệp, hay bất cứ thử thách nào khác mà The Sun nghĩ ra—họ sẽ đối mặt với nó cùng nhau.
Và cậu vẫn còn nợ 105 củ khoai lang.
Khi họ phi ra khỏi hẻm núi vào thảo nguyên xanh mướt, một vài thí sinh từ nhóm chiến đấu với con rùa đá cũng lao theo sau. Họ vẫy tay về phía nhóm Sabata khi lướt qua.
- Cảm ơn vì đã giúp với con quái vật! - Một cô gái với mái tóc xanh lam điện nhoẻn miệng cười khi phóng ngang qua họ.
- Chân nó! Thật thông minh! - Một thí sinh khác hét lên, giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Nhưng không ai trong số họ dừng lại. Lời cảm ơn được ném ra vội vã khi họ lướt qua, mắt vẫn nhìn chăm chú về phía trước, quyết tâm không để lỡ một giây nào trong cuộc đua.
Sabata mỉm cười. Trong thế giới thi đua của The Sun, ngay cả lòng biết ơn cũng phải nhường chỗ cho sự cạnh tranh.
Cánh đồng cỏ trải rộng trước mắt họ như một đại dương xanh, đẹp đến nao lòng sau cảnh khô cằn của sa mạc. Nhưng lời cảnh báo của Leonard Tea về "sói đồng cỏ" vẫn vang vọng trong tâm trí Sabata.
- Chúng ta nên cẩn thận. - Gabrielle nói qua bộ đàm - Đồng cỏ cao là nơi ẩn náu hoàn hảo cho kẻ săn mồi.
Mud gật đầu đồng ý, mắt quét qua những ngọn cỏ đung đưa.
- Nghe máy không? - Một giọng lạ vang lên trong bộ đàm của họ, khiến cả ba giật mình.
- Ai đó đang xâm nhập tần số của chúng ta. - Gabrielle lập tức cảnh giác.
- Phía trước có bầy sói đồng cỏ. - Giọng nói tiếp tục, rõ ràng và chính xác - Chúng rất thông minh và săn mồi theo đội. Nhắm vào chân Chocky. Đừng dừng lại. Đây là Ming Li.
Sabata và Mud nhìn Gabrielle, chờ đợi phản ứng của cô. Nếu có ai biết đây có phải là Ming Li thật hay không, thì đó chính là Gabrielle.
- Đó là cô ấy. - Gabrielle gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
- Sói đồng cỏ là sinh vật gì vậy? - Sabata hỏi, tay nắm chặt dây cương hơn.
- Tưởng tượng một con sói, nhưng có khả năng ngụy trang hoàn hảo trong cỏ và thông minh như một nhà chiến lược quân sự. - Giọng Ming Li đáp lại, vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh đặc trưng - Chúng không thể bị đánh lừa bởi mánh khóe đơn giản. Và chúng luôn đói.
Khi họ tiến sâu hơn vào thảo nguyên, Sabata bắt đầu cảm nhận được điều gì đó. Không phải bằng khả năng đọc cảm xúc, mà bằng bản năng nguyên thủy mách bảo rằng có thứ gì đó đang theo dõi họ. Cỏ đung đưa theo gió, nhưng có những đụn cỏ chuyển động khác biệt, mang tính mục đích hơn.
Con Chocky của Sabata cũng cảm nhận được nguy hiểm. Nó căng thẳng dưới thân cậu, mắt quét tìm mối đe dọa, móng vuốt sẵn sàng tấn công.
- Tôi nghĩ chúng đang ở đây. - Sabata nói khẽ qua bộ đàm, cố không để giọng run rẩy.
Gabrielle nhìn về phía trước, mắt phát sáng vàng kim khi cô kích hoạt năng lực Overdrive.
- Bảy con. - Cô nói, giọng đều đều - Đang di chuyển theo hình bán nguyệt để bao vây chúng ta.
Không khí đột nhiên nặng nề bởi sự đe dọa. Một tiếng gầm gừ khẽ vang lên từ bên trái, được tiếp nối bởi một tiếng tương tự từ bên phải. Sabata cảm thấy lông tơ trên cánh tay dựng đứng.
- Tôi có thể thử dùng power word. - Cậu đề xuất, mắt vẫn không rời khỏi vùng cỏ đang động đậy.
- Tiết kiệm sức. - Giọng Ming Li vang lên - Gặp chúng tôi ở đồi đá phía trước, cách đây hai kilômét. Sẽ an toàn hơn ở đó.
Một con sói đồng cỏ lao ra từ bên phải, nhanh như một mũi tên xám bạc. Nó không giống bất kỳ loài sói nào Sabata từng thấy. Thân hình thon gọn với lớp lông màu xanh lục-xám hòa hoàn hảo với màu cỏ. Đôi mắt vàng thông minh tính toán mỗi bước nhảy. Nó nhắm thẳng vào chân con Chocky của Mud.
- Bên phải! - Sabata hét lên cảnh báo.
Mud phản ứng với tốc độ đáng kinh ngạc, điều khiển con Chocky của mình tránh sang trái. Con sói lướt qua, hụt mất mục tiêu chỉ vài centimet. Nó lập tức biến mất trở lại vào biển cỏ, như thể chưa từng tồn tại.
Nhưng đó chỉ là đòn dạo đầu. Hai con sói khác xuất hiện từ hai hướng khác nhau, phối hợp tấn công với sự chính xác của một đội quân được huấn luyện. Một con nhảy cao, nhắm vào người cưỡi để gây phân tâm, trong khi con kia lặng lẽ lao vào chân Chocky.
- Tăng tốc! - Gabrielle hét lên - Đừng để chúng bắt kịp nhịp điệu của chúng ta!
Cả ba thúc Chocky của mình lao đi với tốc độ tối đa, phi nước đại qua thảo nguyên. Nhưng bầy sói không dễ dàng bỏ cuộc. Chúng chạy song song, thỉnh thoảng lao ra tấn công rồi lại biến mất vào biển cỏ.
Một con sói lớn hơn, có lẽ là thủ lĩnh, xuất hiện trước mặt họ, cắt ngang đường đi. Nó không tấn công ngay, chỉ đứng đó, răng nanh trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời, như thể thách thức họ tiến lên.
- Đó là sự dẫn dụ. - Ming Li cảnh báo qua bộ đàm - Đừng thay đổi hướng. Đó là điều chúng muốn.
Sabata hiểu ngay. Bầy sói đang cố gắng đẩy họ vào một hướng khác—có lẽ là nơi phần còn lại của bầy đang chờ đợi, hoặc một khu vực địa hình bất lợi.
- Cứ tiếp tục! - Cậu ra hiệu với Mud và Gabrielle - Đừng rẽ!
Con sói thủ lĩnh dường như thấy được quyết tâm trong mắt họ. Nó chỉ đứng đó cho đến giây cuối cùng, khi ba con Chocky lao thẳng về phía nó với tốc độ tối đa. Rồi, với một cú nhảy uyển chuyển, nó biến mất vào biển cỏ.
Bầy sói tiếp tục theo đuổi họ, nhưng tấn công ít dần khi họ duy trì tốc độ cao. Cuối cùng, ở phía trước, một ngọn đồi đá nhô lên khỏi biển cỏ—đích đến mà Ming Li đã nói tới.
Đứng trên đỉnh đồi là hai bóng người quen thuộc trên lưng Chocky của họ—Ming Li với bốn thanh kiếm lơ lửng sau lưng, và Valeria trong bộ giáp đen bóng. Họ vẫy tay ra hiệu cho nhóm Sabata tăng tốc.
Khi họ tiếp cận chân đồi, bầy sói đồng cỏ phát động đợt tấn công cuối cùng, quyết liệt hơn. Chúng lao ra từ mọi hướng, không còn e dè hay tính toán nữa.
- Fast! - Sabata không thể kìm được, power word bật ra từ miệng cậu, năng lượng Anomaly tuôn chảy vào ba con Chocky.
Sinh vật dưới chân họ đột nhiên tăng tốc với sức mạnh siêu nhiên, bứt khỏi tầm với của bầy sói trong một tích tắc. Họ phi lên đồi đá với tốc độ không tưởng, chỉ dừng lại khi đã an toàn bên cạnh Ming Li và Valeria.
Sabata cảm thấy máu nhỏ giọt từ mũi, nhưng cậu không quan tâm. Họ đã thoát khỏi bầy sói.
Bên dưới chân đồi, bầy sói đồng cỏ đứng thành một hàng, nhìn lên với vẻ thất vọng rõ rệt. Con thủ lĩnh ngước nhìn Sabata, và trong một khoảnh khắc, cậu gần như thề rằng nó khẽ gật đầu—một cử chỉ tôn trọng dành cho đối thủ đã thoát được.
- Cảm ơn vì sự giúp đỡ. - Gabrielle nói với Ming Li và Valeria - Thật tiện là hai người ở đây.
Ming Li không mỉm cười, nhưng ánh mắt cô có vẻ hài lòng.
- Đồng đội cũ cũng là đồng đội. - Cô nói đơn giản - Và chúng ta còn một cuộc đua phía trước.
Valeria chỉ về phía xa xa, nơi dãy núi phủ tuyết hiện ra rõ hơn.
- Vạch đích ở chân núi, cách đây khoảng năm kilômét nữa. - Cô thông báo - Nhưng có một rừng cây và một con sông giữa chúng ta và nơi đó.
Sabata lau máu trên mũi, nhìn về hướng mà Valeria đã chỉ. Từ vị trí cao của đồi đá, cậu có thể thấy một dải rừng xanh thẫm trải dài như một đường viền giữa thảo nguyên và dãy núi, với một dải bạc lấp lánh của dòng sông chảy dọc theo rìa rừng.
- Nghĩa là chúng ta chưa đi được nửa đường. - Cậu thở dài, cảm thấy mệt mỏi bắt đầu xâm chiếm cơ thể.
- Nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội. - Gabrielle nói, mắt nhìn xuống một nhóm thí sinh đang vật lộn với bầy sói đồng cỏ ở phía xa - Không phải ai cũng may mắn như chúng ta.
Ming Li gật đầu nhẹ với họ.
- Chúng tôi sẽ đi trước. - Cô nói - Để dọn đường. Có nhiều... bất ngờ trong khu rừng phía trước.
- Chúng tôi không cần sự giúp đỡ đâu. - Mud đột ngột lên tiếng, giọng cứng rắn - Chúng tôi có thể tự mình vượt qua.
Ming Li và Valeria trao đổi ánh mắt, rồi Valeria mỉm cười—một nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt thường nghiêm nghị của cô.
- Dĩ nhiên là các cậu có thể. - Cô nói - Nhưng tại sao phải gặp khó khăn khi có thể tránh được?
Trước khi Mud có thể phản đối thêm, hai người phụ nữ đã thúc Chocky của họ lao xuống sườn đồi đối diện, hướng về phía rừng cây phía xa.
Sabata nhìn theo họ, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
- Tôi không hiểu. - Cậu nói - Các cô ấy là đối thủ của chúng ta. Tại sao lại giúp?
Gabrielle nhìn cậu, một nụ cười thoáng qua trên môi.
- Đôi khi, Sabata, cuộc thi không chỉ là về việc ai về đích trước. - Cô nói - Mà còn về cách bạn đua như thế nào.
Mud khịt mũi, rõ ràng không bị thuyết phục, nhưng cô không nói gì thêm.
Sabata vỗ nhẹ vào cổ con Chocky của mình, cảm thấy nó run rẩy nhẹ sau đợt tăng tốc siêu nhiên.
- Anh bạn có thể tiếp tục không? - Cậu hỏi nhỏ - Chúng ta còn một chặng đường dài phía trước.
Con Chocky phát ra tiếng kêu như tiếng huýt sáo thấp, nghe gần như phàn nàn, nhưng vẫn gật đầu. Sabata mỉm cười. Đúng là một con vật kiên cường.
- Vậy thì lên đường thôi. - Cậu nói, quay sang Mud và Gabrielle - Còn một khu rừng, một con sông, và có lẽ là hàng chục thử thách khác đang chờ đợi chúng ta.
Mud gật đầu, vẻ mặt đầy quyết tâm.
- Và 105 củ khoai lang đang chờ ở đích đến. - Cô nói, khiến Sabata bật cười ngạc nhiên.
Thì ra Mud cũng có khiếu hài hước.
Khi họ đứng trên đồi đá, nhìn xuống bầy sói đồng cỏ vẫn đang chờ đợi ở chân đồi để lấy sức, Sabata bỗng nảy ra một câu hỏi. Cậu vỗ nhẹ vào cổ con Chocky của mình.
- Này anh bạn, tôi tự hỏi... - Sabata nghiêng người xuống gần đầu con vật - Nếu không có chúng tôi trên lưng và phải đấu một chọi một với mấy con sói đồng cỏ kia, anh nghĩ mình có thắng không?
Con Chocky quay đầu nhìn Sabata, đôi mắt đỏ rực lấp lánh một tia sáng kỳ lạ. Nó nhìn xuống bầy sói, rồi nhìn lại Sabata. Cái mỏ rồng của nó mở ra, phát ra một tiếng kêu ngắn ngạo nghễ, và rồi - theo một cách mà Sabata không thể giải thích được - nó nhếch một bên mép trong cử chỉ đầy tự tin đến mức ngạo mạn.
Con vật khổng lồ đứng thẳng người, vươn ngực ra và vung nắm đấm quyền Anh tự nhiên của nó vài cái trong không khí, như một võ sĩ đang khởi động. Sabata thề rằng nếu Chocky vẫn có thể nói chuyện, nó hẳn đã đáp "Nah, I'd win" với vẻ tự tin tuyệt đối.
Không dừng lại ở đó, con Chocky còn tạo dáng, đưa một nắm đấm lên che một bên mắt giống như đang đeo kính râm, một cử chỉ trông vừa buồn cười vừa kỳ lạ đến bất ngờ trên sinh vật to lớn này.
Mud nhìn cảnh tượng với vẻ mặt khó hiểu. Gabrielle thì nhướn một bên mày.
- Tôi không biết anh đã làm gì với con Chocky của mình, - cô nói, - nhưng nó có vẻ... tự tin quá mức cần thiết?
Sabata bật cười, vỗ nhẹ vào cổ con vật.
Con Chocky tiếp tục giữ nguyên tư thế tạo dáng thêm vài giây nữa, trước khi trở lại với vẻ nghiêm túc, sẵn sàng tiếp tục cuộc đua. Nhưng Sabata không thể không nhận thấy cách nó liếc nhìn bầy sói một lần cuối với vẻ thương hại, như thể nói "May mắn là các ngươi không phải đối đầu với ta hôm nay."
Khi ba người vẫn đứng trên đồi đá, đánh giá con đường phía trước, tiếng ồn ào từ phía sau khiến họ quay lại nhìn. Một đoàn thí sinh đông đảo đang tiến đến - ít nhất hai mươi người, tất cả đều cưỡi Chocky, di chuyển theo một đội hình rộng và chặt chẽ.
- Có người! - Sabata kêu lên khi nhận ra những gương mặt quen thuộc trong đám đông.
Bầy sói đồng cỏ đứng nhìn đoàn người tiếp cận, tai cụp xuống, bất lực trước số lượng áp đảo. Con thủ lĩnh phát ra tiếng gầm gừ không hài lòng, rồi ra hiệu cho cả bầy rút lui, biến mất vào biển cỏ như những bóng ma.
Đoàn người dừng lại ở chân đồi, và Sabata nhận ra tất cả bạn bè cũ của mình - Aria, Dave, Vex, Hazel, Layla, Pixie, và Thousand. Cùng với họ là nhiều thí sinh khác, tất cả đều mang dấu hiệu của những trận chiến gian khổ - quần áo rách tả tơi, vết thương chưa lành, và khuôn mặt mệt mỏi.
Nhóm ba người nhanh chóng xuống đồi để gặp đoàn người.
- Các cậu trông... thật tàn tạ. - Sabata nói khi đến gần, nhận thấy vết cắt dài trên cánh tay Vex và một vết bỏng trên má Aria.
- Cậu cũng không khá hơn là bao. - Aria đáp lại, nhìn vết máu khô trên mũi Sabata và vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cậu.
Layla trượt xuống khỏi con Chocky của mình, đôi tai thú nhân cụp xuống vì mệt mỏi.
- Chúng tôi gặp phải Leonard và nhóm của hắn ở sa mạc. - Cô giải thích - Không phải cuộc gặp gỡ thân thiện cho lắm.
- Nhóm quý tộc chết tiệt! - Vex khạc ra, lau vết máu khô trên khóe miệng - Họ cố tình làm cồng kềnh cuộc đua bằng cách tấn công bất kỳ ai vượt lên trước.
Dave trông có vẻ là người mệt mỏi nhất. Cậu ngồi sụp xuống dưới chân con Chocky của mình, thở nặng nhọc.
- Chúng tôi phải chiến đấu với mấy con bọ cạp bay đột biến ở hẻm núi. - Cậu nói, giọng khàn đặc - May mắn là chúng tôi gặp nhóm của Aria và Vex, nếu không...
Thousand, người mà Sabata ít khi thấy biểu lộ cảm xúc, đưa tay lên gãi đầu, để lộ một vết thương dài trên cánh tay.
- Chúng tôi quyết định tập hợp lại. - Cậu ta nói - Nhiều người hơn, ít rắc rối hơn.
Pixie đậu trên vai Layla, đôi cánh trong suốt rung nhẹ, yếu ớt hơn nhiều so với bình thường.
- Chúng tôi cần nghỉ ngơi. - Cô nói nhỏ - Chỉ một lát thôi.
Hazel lấy từ trong túi ra một tấm vải lớn và trải xuống đất.
- Chúng tôi còn một ít thức ăn và nước. - Cô nói - Không nhiều, nhưng đủ để chia sẻ.
Các thí sinh khác cũng bắt đầu tháo hành lý, lấy ra những túi thức ăn, bình nước, và các vật dụng sơ cứu. Sabata nhận ra rằng họ đã bắt đầu hoạt động như một cộng đồng nhỏ, chia sẻ tài nguyên và chăm sóc nhau.
Aria lôi ra một túi đầy những quả mọng đỏ rực.
- Quả mọng sa mạc. - Cô giải thích - Chúng tôi tìm thấy một ốc đảo nhỏ trên đường đi. Rất giàu năng lượng và giúp hồi phục nhanh.
Dave thì đang chia sẻ một loại bánh làm từ hạt và mật ong, nướng trên một mảnh đá mỏng.
- Tự làm đấy. - Cậu tự hào nói - Công thức từ một cây cổ thụ thân thiện ở sa mạc.
Mud quan sát cảnh tượng với vẻ lúng túng, rõ ràng không quen với bầu không khí cộng đồng như vậy. Gabrielle thì lặng lẽ ghi chép vào cuốn sổ của mình, có lẽ đang phân tích động lực nhóm mà cô đang chứng kiến.
Sabata ngồi xuống cạnh Vex, người đang uống nước từ một cái bình bằng da.
- Tình hình thế nào? - Cậu hỏi - Có bao nhiêu đội đã bỏ cuộc?
Vex lau miệng và đưa bình nước cho Sabata.
- Khó nói. - Cậu ta trả lời - Nhưng tôi đã thấy ít nhất năm đội bị mắc kẹt ở sa mạc và ba đội bỏ cuộc ở hẻm núi.
Layla ngồi xuống bên cạnh họ, đôi tai giật giật theo thói quen khi cô nghe ngóng xung quanh.
- Có tin đồn rằng chỉ có ba đội đầu tiên về đích mới được tính điểm. - Cô nói nhỏ - Còn lại sẽ phải thi đấu trong một vòng phụ.
- Ba đội đầu tiên? - Sabata cau mày - Nghĩa là chỉ có chín người vượt qua?
Hazel, đang phân phát những miếng thịt khô, gật đầu.
- Đó là lý do tại sao Leonard và đám quý tộc của hắn điên cuồng như vậy. - Cô nói - Họ biết cơ hội vượt qua rất thấp.
Sabata nhìn quanh, đếm nhanh số thí sinh đang hiện diện. Ít nhất hai mươi người, cộng với nhóm của cậu, Ming Li và Valeria đã đi trước, và chắc chắn còn nhiều thí sinh khác đang trên đường. Và chỉ có ba đội được chọn?
- Vậy tại sao các cậu dừng lại? - Gabrielle bất ngờ lên tiếng, giọng cô lạnh lùng và tính toán - Nếu chỉ có ba đội được chọn, tại sao lại lãng phí thời gian ở đây?
Pixie bay lên khỏi vai Layla, đôi cánh phát ra ánh sáng lấp lánh yếu ớt.
- Vì sống sót quan trọng hơn chiến thắng. - Cô nói nhỏ - Chúng tôi đã thấy hai thí sinh bị thương nặng ở sa mạc. Không ai dừng lại giúp họ.
Dave gật đầu, đôi mắt buồn bã.
- Họ chỉ là thí sinh giả, phần của thử thách, nhưng cũng đủ để khiến chúng tôi suy nghĩ. - Cậu nói - Nếu The Sun muốn kiểm tra khả năng hợp tác của chúng ta, có lẽ đây không chỉ là về vị trí về đích.
Vex khịt mũi, rõ ràng không hoàn toàn đồng ý, nhưng vẫn tiếp tục chia sẻ thức ăn của mình.
- Tôi vẫn muốn thắng. - Cậu ta nói - Nhưng không phải bằng mọi giá.
Aria đưa cho Sabata một nắm quả mọng đỏ.
- Ăn đi. - Cô nói - Bọn chúng thực sự có hiệu quả đấy.
Sabata cầm lấy, cảm thấy sự ấm áp kỳ lạ dâng lên trong lòng.
- Các cậu định ở lại đây bao lâu? - Cậu hỏi, bỏ một quả mọng vào miệng. Vị ngọt sắc như điện chạy qua lưỡi cậu, theo sau là cảm giác hồi phục lan tỏa khắp cơ thể.
- Chỉ đủ lâu để lấy lại sức. - Aria đáp - Khoảng mười lăm phút nữa. Sau đó, chúng tôi sẽ tiếp tục.
Sabata gật đầu, liếc nhìn Mud và Gabrielle. Cả hai đều cần nghỉ ngơi, dù họ không nói ra.
- Chúng tôi sẽ ở lại cùng các cậu. - Cậu quyết định - Nhưng sau đó, mọi người sẽ lại là đối thủ.
Vex cười khẽ, đưa tay ra bắt tay Sabata.
- Đối thủ, không phải kẻ thù. - Cậu ta nhắc lại lời đã nói trước đó - Tôi có thể chấp nhận điều đó.
Khi họ ngồi ăn và nghỉ ngơi, chia sẻ những câu chuyện về cuộc đua, Sabata không thể không nghĩ rằng đây có thể là thử thách thực sự của The Sun - về cách họ đối xử với nhau khi đối mặt với nghịch cảnh.
Con Chocky của cậu đứng gần đó, nhìn những con Chocky khác đang ăn những loại thực vật và côn trùng được các người cưỡi mang theo. Nó liếc nhìn Sabata một cách đầy ý vị.
Cậu mỉm cười và thì thầm:
- Đừng lo, anh bạn. 105 củ khoai lang vẫn chờ anh ở đích đến. Và có lẽ... thêm vài củ nữa cho màn trình diễn ấn tượng với bầy sói.
Giữa lúc nhóm đang chia sẻ thức ăn và câu chuyện, Sabata bỗng nhớ ra điều gì đó. Cậu lục tìm trong túi và lấy ra chiếc bình đựng nước trong suốt mà cậu đã thu thập từ hồ nước bí ẩn trong hẻm núi. Trong ánh mặt trời chiều, chất lỏng bên trong lấp lánh với một màu xanh nhạt kỳ lạ.
- Này các bạn, nhìn cái này. - Sabata nói, xoay xoay chai nước trong tay - Tôi lấy được từ một hồ nước kỳ lạ trong hẻm núi. Gabrielle nói nó có thể thay đổi con người nếu uống vào, nhưng các Chocky uống vào lại không sao.
Mọi ánh mắt đều hướng về chiếc bình. Ánh sáng xuyên qua chất lỏng, tạo ra những hình thù nhảy múa trên mặt đất - quá đẹp để chỉ là bóng nước thông thường.
Aria nghiêng người tới trước, đôi mắt nheo lại đầy tò mò.
- Nước thay đổi con người? - Cô hỏi - Thay đổi như thế nào?
- Chúng tôi không biết chắc. - Sabata đáp, lắc nhẹ bình nước - Gabrielle phát hiện ra một mẫu hình bất thường trong cấu trúc phân tử của nó. Quá nguy hiểm để uống thử, nhưng tôi nghĩ nó có thể hữu ích trong trường hợp khẩn cấp.
Cậu ngừng lại, môi khẽ cong lên trong một nụ cười tinh quái.
- Hoặc trong trường hợp tệ nhất, chúng ta có thể chuốc một ít cho Tea, biết đâu cậu ta sẽ bớt gây phiền phức cho mọi người.
Vex khịt mũi, gần như sặc nước khi cười.
- Hình dung Tea biến thành một con ếch quý tộc cứ kêu Ri-ribit, dân chúng hạ đẳng cũng thú vị đấy.
Mọi người bật cười với hình ảnh đó. Ngay cả Mud, thường rất ít biểu lộ cảm xúc, cũng khẽ cong môi.
- Ai muốn mang một ít để phòng thân không? - Sabata hỏi, rút ra vài cái chai nhỏ từ trong túi - Tôi có thể chia sẻ.
Hazel giơ tay, ánh mắt chuyên nghiệp của một người hầu đã phục vụ quá nhiều bữa tiệc quý tộc.
- Tôi sẽ lấy một ít. - Cô nói - Tôi có một bộ dụng cụ thử độc.
Khi Sabata đang đổ một ít chất lỏng xanh vào chai nhỏ Hazel đưa cho, bầu không khí đột ngột thay đổi. Cả nhóm lặng đi trong một khoảnh khắc hoàn hảo của sự im lặng - kiểu im lặng không tự nhiên đến mức khiến da gáy bạn dựng lên như những ngọn cỏ dưới gió bất chợt.
Layla là người đầu tiên phản ứng. Đôi tai thú nhân của cô giật giật, xoay về phía đồng cỏ phía nam - nơi họ vừa đi qua.
- Có người đến. - Cô thì thầm, giọng gấp gáp - Nhiều người. Và họ không di chuyển như thể muốn kết bạn.
Thousand đứng bật dậy, cơ thể thanh mảnh nhưng đầy cảnh giác như một mũi tên đã được kéo căng trên dây cung.
- Còn một nhóm quý tộc khác của Tea? - Vex hỏi, chất lỏng đỏ đã bắt đầu chuyển động dưới da cậu ta, chuẩn bị cho một cuộc chiến.
Aria gật đầu, đã bắt đầu vẽ những biểu tượng phòng thủ trên không khí bằng ánh sáng.
- Tôi nghe thấy tiếng cười của Eliza Blackhorn. - Cô nói, giọng lạnh như băng - Cô ta luôn cười trước khi tấn công.
Bầu trời chiều nhuốm màu cam đỏ khi tia nắng cuối cùng của ngày đang dần tắt, nhưng không phải ánh mặt trời làm rạng rỡ chân trời phía nam. Đó là ánh sáng từ phép thuật - những quả cầu lửa xanh đặc trưng của gia tộc Blackhorn, vũ khí yêu thích của Eliza.
Và rồi họ xuất hiện, phá vỡ đường chân trời như một cơn sóng triều tàn khốc ập vào bờ cát yên bình. Khoảng mười lăm thí sinh trên lưng Chocky, tất cả đều mặc trang phục đắt tiền đã được điều chỉnh cho phù hợp với cuộc đua. Dẫn đầu là một thanh niên cao lớn với khuôn mặt ngạo mạn giống hệt Leonard - Reginald Tea, em trai của Leonard và nổi tiếng còn tàn nhẫn hơn anh trai mình.
- Nhìn kìa! - Một giọng nói lanh lảnh cất lên - Đám bình dân đang có một bữa tiệc picnic nhỏ!
Một tiếng cười vang lên - tiếng cười của Eliza, lạnh lẽo và cắt như thủy tinh vỡ. Cô ta cưỡi trên lưng Chocky màu trắng, mái tóc đen tuyền buông xuống như một dòng thác đêm.
Ánh mắt Reginald quét qua đám đông, và dừng lại khi nhìn thấy Sabata. Một nụ cười chậm rãi nở trên môi hắn - không phải nụ cười thực sự, mà là kiểu vặn vẹo môi chỉ có thể học được từ bảy thế hệ tổ tiên đã hoàn thiện nghệ thuật nhìn xuống người khác.
- Sabata. - Hắn nói, tên Sabata tuột ra từ môi hắn như một thứ hắn miễn cưỡng phải chạm vào - Thằng nhà quê đã làm anh trai tôi cáu từ ngày đầu tiên.
Hắn quay sang đám quý tộc của mình, giọng vang vọng trong không khí chiều:
- Leonard sẽ thưởng hậu hĩnh cho ai loại được cậu ta khỏi cuộc đua! Có lẽ là một vị trí trong gia tộc Tea!
Mọi người trong nhóm Sabata đã đứng dậy, bỏ lại bữa ăn dở dang, thức ăn vương vãi trên tấm vải trải dưới đất. Không ai nói lời nào, nhưng tất cả đều di chuyển - khẽ khàng, từ từ - đến bên cạnh Chocky của mình.
Sabata cảm thấy sự căng thẳng trong không khí dày đặc.
Reginald vung tay, một cử chỉ duyên dáng nhưng đầy hiểm ác:
- Tấn công!
Và thế giới vỡ vụn thành hỗn loạn.
Eliza Blackhorn phóng ra những quả cầu lửa xanh đầu tiên, chúng bay vút qua không trung như những vì sao băng giận dữ. Hazel, với phản xạ của một người hầu đã từng phục vụ trong nhiều bữa tiệc quý tộc thất bại, lập tức tạo ra một tấm chắn trong suốt từ những giọt nước trong bình của cô. Lửa xanh bắn trúng tấm chắn, bùng lên trong một vụ nổ nhỏ rực rỡ như pháo hoa.
- Tản ra! - Aria ra lệnh, giọng cô vang lên như tiếng chuông bạc trong hỗn loạn - Đừng để họ bao vây!
Mọi người bắt đầu di chuyển, nhưng quá muộn. Nhóm của Reginald đã vây quanh họ thành một vòng tròn hoàn hảo, khép lại như một chiếc bẫy đã chờ đợi quá lâu để được giăng ra.
Dave là người đầu tiên phản công. Từ đôi tay cậu, những dây leo xanh bắn ra như những ngón tay dài mảnh khảnh, quấn lấy chân của hai con Chocky quý tộc. Những sinh vật bị bất ngờ, vấp ngã trong một mớ hỗn độn chân tay và tiếng kêu giận dữ. Những người cưỡi hét lên khi bị ném ra khỏi lưng Chocky, rơi xuống đất với những tiếng rên rỉ đầy phẫn nộ.
Vex không lãng phí thời gian với sự tinh tế. Máu từ vết thương trên cánh tay cậu ta bỗng nhiên nổi lên thành những giọt nhỏ, rồi bắn đi như những mũi tên đỏ tươi. Chúng không nhắm vào cơ thể đối thủ, mà là vào dây cương - cắt đứt những sợi dây da dày, khiến nhiều con Chocky đột nhiên được tự do và lộn xộn.
- Ngăn cậu ta lại! - Reginald hét lên, chỉ tay về phía Vex - Đừng để hắn sử dụng máu!
Nhưng đã quá muộn. Hỗn chiến đã bắt đầu.
Layla phóng mình lên cao với sự mạnh mẽ của một thú nhân thuần chủng, cơ thể cô vẽ nên một đường cong hoàn hảo trên không trung. Những móng vuốt của cô vươn dài, lấp lánh với năng lượng điện, và cô hạ xuống giữa ba tên quý tộc. Tiếng nổ lép bép của tia sét nhỏ vang lên, theo sau là những tiếng kêu đau đớn và kinh ngạc.
- Tấn công cả đám nhà quê này! - Eliza ra lệnh, tạo ra một ngọn lửa xanh lớn hơn giữa hai bàn tay - Đừng để chúng thoát!
Gabrielle, người vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc, đang quét mắt qua chiến trường. Đôi mắt cô chuyển sang màu vàng kim khi kích hoạt năng lực Overdrive.
- Sabata! - Cô gọi, giọng rõ ràng và kiểm soát giữa tiếng hỗn loạn - Reginald đang nhắm vào cậu! Hai giờ!
Sabata xoay người đúng lúc thấy Reginald đang lao về phía mình, một thanh kiếm gió trong tay - sắc như dao cạo nhưng vô hình trừ ánh sáng mờ lấp lánh dọc theo đường viền. Sabata nhảy sang một bên, né đòn tấn công trong gang tấc. Thanh kiếm gió cắt qua không khí nơi cậu vừa đứng, cắt đứt một lọn tóc của cậu sạch như thể nó chưa từng tồn tại.
- Đứng yên, nhà quê! - Reginald gầm lên, xoay người và lao tới lần nữa - Leonard muốn thấy cậu thất bại!
Mud, người đã quan sát cuộc chiến trong im lặng, rồi di chuyển. Cô không hề nhanh nhẹn hay duyên dáng, nhưng cô di chuyển với sự chắc chắn của một ngọn núi đang trượt. Một bước, hai bước, và cô đứng giữa Sabata và Reginald, đôi tay to lớn duỗi ra như hai cột trụ.
- Không. - Cô nói đơn giản, rồi đấm thẳng vào mặt Reginald.
Tiếng động khi nắm đấm của Mud chạm vào mặt Reginald không phải là tiếng thịt đập vào thịt. Đó là âm thanh của một vụ va chạm nông nghiệp - như tiếng một củ khoai tây bị đập mạnh bởi một chiếc xẻng. Reginald bay ngược về phía sau, thanh kiếm gió tan biến trong không khí. Hắn rơi xuống đất như một con búp bê rối đứt dây, máu chảy từ mũi và miệng.
- Reginald! - Một quý tộc tóc vàng hét lên, rồi quay sang Mud với ánh mắt giận dữ - Mày dám!
Anh ta vẽ một ký hiệu phức tạp trong không khí, từ đó phóng ra những mũi tên băng sắc nhọn về phía Mud. Aria nhảy vào, sử dụng ánh sáng để tạo ra một tấm khiên, nhưng quá nhiều mũi tên, quá nhanh. Vài mũi lọt qua, cắm phập vào cánh tay Mud. Cô không hề nhăn mặt, chỉ nhìn xuống những mũi tên như thể chúng là những con côn trùng phiền toái.
Chiến trường lúc này đã trở thành một bức tranh hỗn loạn của ánh sáng, bóng tối, lửa và băng. Phép thuật bay vút qua không trung, đụng độ và phát nổ với những âm thanh như một bãi chiến trường. Những con Chocky hoảng sợ chạy tán loạn, một số vẫn có người cưỡi cố gắng kiểm soát, số khác đã bỏ chạy vào đồng cỏ.
Giữa tất cả những điều đó, Sabata thấy một điều kỳ lạ. Thousand đứng bất động giữa hỗn loạn, mắt nhắm nghiền, tay kết một ấn phức tạp trước ngực. Không ai tấn công cậu ta, như thể có một hiệp ước ngầm rằng người đang thiền không phải mục tiêu.
Rồi đột nhiên, Thousand mở mắt. Và không còn chỉ một Thousand nữa.
Cậu ta tách ra, như một hình ảnh trong gương vỡ thành nhiều mảnh, mỗi mảnh lại hoàn chỉnh như hình ảnh gốc. Hai, rồi bốn, rồi tám, rồi mười sáu... Thousand tiếp tục phân thân cho đến khi có ít nhất ba mươi bản sao đứng xung quanh cậu ta, tất cả đều giống hệt nhau đến từng chi tiết nhỏ nhất.
- Đi đi! - Tất cả các Thousand đồng thanh lên tiếng - Đi tiếp! Tôi sẽ cầm chân bọn họ! Cậu còn có cơ hội bắt kịp Leonard!
Không ai trong nhóm quý tộc chuẩn bị cho điều này. Mặt họ biến sắc khi nhìn thấy đội quân Thousand đột ngột xuất hiện.
Tất cả các bản sao của Thousand di chuyển như một, nhảy vào giữa nhóm quý tộc. Để gây rối loạn và phân tâm.
- Sabata! - Thousand chính gọi lớn, trong khi các bản sao của cậu ta tạo nên một bức tường người chặn giữa hai nhóm - Coi như đây là trả lại món nợ của cậu! Hãy thắng cuộc đua này!
Aria hiểu ngay ý định của Thousand. Cô tạo ra một quả cầu ánh sáng chói lòa, ném nó lên trời. Nó phát nổ như một quả pháo sáng, khiến cả nhóm quý tộc phải nhắm mắt lại.
- Lên Chocky! - Cô ra lệnh - Đi ngay!
Không ai trong nhóm của Sabata lãng phí thời gian tranh luận. Tất cả đều lao về phía Chocky của mình, nhảy lên lưng và thúc chúng phi nước đại về phía trước, hướng tới khu rừng và dãy núi phía xa.
Sabata quay lại nhìn. Thousand - cả chính và bản sao - đang giữ chặt nhóm quý tộc trong một trận chiến mà họ không thể thắng, nhưng cũng không thể thua nhanh chóng. Một sự hy sinh hoàn hảo để cho những người khác cơ hội.
- Cám ơn, Thousand. - Sabata thì thầm khi con Chocky của cậu lao đi, rời xa chiến trường - Tôi sẽ không quên điều này.
Biển cỏ xanh mướt vút qua khi họ phi nước đại về phía chân trời. Bầu trời đã chuyển sang màu tím sẫm của hoàng hôn, và những ngôi sao đầu tiên bắt đầu nhấp nháy trên bầu trời.
Phía trước họ là khu rừng tối tăm và con sông lấp lánh bạc trong ánh trăng mới mọc. Còn xa hơn nữa, ở đâu đó giữa bóng đêm và ánh sáng mờ ảo, Leonard Tea và nhóm của hắn đang dẫn trước.
Cuộc đua vẫn tiếp tục, và đích đến vẫn còn xa. Nhưng Sabata biết rằng dù cuộc đua có kết thúc thế nào, cậu đã thấy được điều gì thực sự quan trọng trong The Sun.
Khi họ phi nước đại qua thảo nguyên, màn đêm dần buông xuống như một tấm màn nhung đen. Sabata cảm thấy tầm nhìn của mình mờ dần, một hiệu ứng phụ kỳ lạ mà cậu đã học cách chấp nhận. Dòng máu thiên thần trong người - cho cậu nhiều lợi thế, nhưng cũng mang đến những hạn chế riêng. Ánh sáng mặt trời nuôi dưỡng sức mạnh cậu, nhưng khi bóng tối buông xuống, thị lực cậu suy giảm đáng kể.
- May mắn là chúng ta thoát được. - Sabata nói với Mud và Gabrielle khi họ phi cùng nhau, cố gắng nhìn rõ con đường mờ ảo phía trước - Nếu cuộc đấu kéo dài hơn, có lẽ Mud sẽ là người phù hợp nhất để hạ Eliza. Đất luôn dập được lửa.
Mud chỉ khịt mũi, một âm thanh mơ hồ giữa sự đồng ý và thích thú.
- Còn về Reginald... - Sabata tiếp tục, vỗ nhẹ vào cổ con Chocky của mình - Điều tốt nhất tôi có thể làm là nhờ vào quyền pháp của Chocky 105 củ này. Anh bạn đây hẳn sẽ thích đấm vào mặt những quý tộc kiêu căng.
Con Chocky của cậu phát ra tiếng kêu nghe như đồng tình, thậm chí vung vẩy nắm đấm của nó trong không khí như thể đang tưởng tượng cảnh đấm vào khuôn mặt quý tộc của Reginald.
Phía sau họ, Aria phi nước đại trên con Chocky màu bạc của mình. Khi những tia nắng cuối cùng biến mất khỏi chân trời, một sự thay đổi kỳ diệu diễn ra. Mái tóc của Aria bắt đầu phát sáng nhẹ với ánh bạc, như thể đang hấp thụ ánh trăng đầu đêm. Làn da cô trở nên rực rỡ với một ánh sáng nội tại, và đôi mắt cô chuyển sang màu bạc lấp lánh.
- Nhường đường! - Cô gọi, giọng cô vang vọng với sức mạnh mới - Để tôi dẫn đầu!
Không ai phản đối. Aria thúc con Chocky của mình lên phía trước, vượt qua nhóm. Khi cô đi qua, ánh sáng từ cơ thể cô tăng lên, tạo thành một quầng sáng trắng bạc rực rỡ chiếu sáng đường đi phía trước. Chất lượng ánh sáng khác hẳn ánh đèn hay ngọn lửa - đó là ánh sáng tinh khiết của mặt trăng, được khuếch đại và tập trung qua cơ thể của cô.
- Quên mất rằng Aria mạnh hơn khi có ánh Trăng. - Sabata thầm thì với Gabrielle - Gia tộc của cô ấy có liên kết với mặt trăng.
Gabrielle gật đầu, đôi mắt vẫn quét môi trường xung quanh một cách cẩn trọng.
- Nhưng chúng ta sắp vào rừng. - Cô chỉ về phía trước, nơi bức tường cây cối tối đen đang dần hiện ra - Và ngay cả ánh sáng của Aria cũng có giới hạn của nó.
Sabata nhìn về phía khu rừng đang tiến đến gần và cảm thấy một cơn ớn lạnh không liên quan gì đến nhiệt độ. Trong ánh trăng mờ ảo, những thân cây trông như những cột trụ của một ngôi đền cổ xưa bị bỏ hoang, và những cành cây uốn éo như những cánh tay gầy guộc đang vươn ra để túm lấy kẻ đi qua. Khu rừng phát ra một sự u ám gần như hữu hình, đậm đặc hơn cả bóng tối thông thường.
Đám Chocky cũng cảm nhận được điều đó. Chúng chậm lại, đầu hơi cúi xuống, tai vểnh lên cảnh giác. Chocky của Sabata phát ra tiếng gừ gừ khẽ, một âm thanh của lo ngại.
- Tôi đã thấy nhiều khu rừng, - Dave lên tiếng, giọng cậu nhỏ hơn - Nhưng chưa bao giờ thấy một khu rừng mà bản thân cây cối cũng sợ hãi.
Sabata liếc nhìn cậu ta, nhận thấy vẻ mặt căng thẳng bất thường của Dave - người thường luôn thoải mái với thực vật.
- Cậu cảm nhận được điều gì đó? - Sabata hỏi.
Dave gật đầu, mắt không rời khỏi đường viền đen tối của khu rừng.
- Những cây cối... đang thì thầm cảnh báo. - Cậu ta nói, giọng run run - Chúng sợ thứ gì đó ở sâu trong rừng. Thứ gì đó cổ xưa. Thứ gì đó... đói.
Cái từ cuối cùng - "đói" - khiến cả nhóm lặng đi trong một giây. Không phải nỗi sợ hãi bị ăn thịt thông thường, mà là một kiểu sợ hãi sâu xa, nguyên thủy hơn - nỗi sợ trước cơn đói không đáy của một sinh vật không thể thỏa mãn.
Aria nâng tay lên, tạo ra một quả cầu ánh sáng lớn hơn. Nó bay lên cao, chiếu sáng khu vực trước mặt rõ hơn. Trong ánh sáng đó, họ có thể thấy rõ con đường mòn hẹp dẫn vào rừng - một vết cắt tối tăm trên bức tường cây xanh đen.
- Đó là lối vào duy nhất. - Gabrielle nói, giọng bình tĩnh đến mức gần như vô cảm - Leonard và nhóm của hắn đã đi qua đây. Chúng ta cũng phải đi.
Sabata nuốt khan, cảm thấy cổ họng khô rát. Cậu từng đối mặt với rất nhiều thứ kỳ lạ và nguy hiểm, nhưng có gì đó về khu rừng này khiến những sợi lông tơ trên cánh tay cậu dựng đứng.
- Được rồi. - Cậu nói, tự buộc mình phải mạnh mẽ - Chúng ta sẽ đi theo con đường mòn, giữ khoảng cách gần, và di chuyển nhanh nhất có thể. Không dừng lại vì bất cứ lý do gì.
Mọi người đều gật đầu đồng ý. Với Aria dẫn đầu, ánh sáng từ cơ thể cô tạo thành một vầng hào quang bảo vệ, họ tiến về phía lối vào của khu rừng.
Khi họ đến gần, tiếng kêu của một con chim đêm vang lên từ sâu trong rừng - một tiếng kêu kéo dài, ai oán, nghe giống như tiếng khóc của một đứa trẻ đang đau đớn. Âm thanh đó rung động trong không khí, tạo nên những gợn sóng không nhìn thấy được của nỗi sợ hãi.
- Ôi, vãi nồi thật. - Vex thì thầm, nói ra điều mà tất cả đều đang nghĩ - Khu rừng này đáng sợ vãi.
Aria hít một hơi sâu, ánh sáng quanh người cô mạnh lên như một tuyên bố thách thức với bóng tối.
- Vào nào. - Cô nói, giọng kiên quyết - Không còn nhiều thời gian.
Và với quyết tâm đó, họ thúc những con Chocky tiến về phía trước, hướng thẳng vào trái tim đen tối của khu rừng - nơi Leonard đã đi qua và nơi con đường đến đích chờ đợi họ.
Ánh sáng và bóng tối, dũng cảm và sợ hãi, mục tiêu và nguy hiểm - tất cả đan xen khi họ tiến vào vùng tối tăm phía trước.
Khi họ tiến sâu vào rừng, không khí thay đổi trở nên đặc quánh, gần như nặng nề, khiến mỗi hơi thở trở thành một nỗ lực có ý thức. Những âm thanh cũng khác đi - bị bóp méo và kéo dài, như thể đang di chuyển qua một chất lỏng thay vì không khí.
Con đường mòn uốn lượn giữa những thân cây khổng lồ, đen kịt như than. Chúng không giống bất kỳ loài cây nào Sabata từng thấy - vỏ cây xoắn vặn như những dải băng đen, và những cành cây vươn ra như những cánh tay gầy guộc với những ngón tay dài quá khổ. Không có lá, chỉ có những chùm rêu đen treo xuống như tóc người chết đuối.
Aria dẫn đầu, ánh sáng trăng từ cơ thể cô tạo ra một quả cầu bảo vệ khoảng năm mét xung quanh. Trong vùng ánh sáng đó, họ cảm thấy an toàn - tương đối. Nhưng bên ngoài vòng tròn ấy, bóng tối dày đặc đến mức gần như chắc đặc, như một bức tường đen tuyền.
- Hãy ở gần nhau. - Aria ra lệnh, giọng cô căng thẳng dù cố giữ bình tĩnh - Đừng ai ra khỏi vòng sáng.
Sabata gật đầu, cố nhìn xuyên qua bóng tối với đôi mắt đang yếu dần theo màn đêm. Cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của những người khác hơn là nhìn thấy họ - Mud ở bên phải, Gabrielle bên trái, Dave và Vex ngay phía sau. Layla và Hazel đi kế tiếp, tiếp theo là Pixie và ba thí sinh khác mà Sabata không biết rõ tên.
Đoàn người di chuyển chậm chạp, những con Chocky giờ đã rất e dè, đi từng bước một như thể sợ rằng mặt đất sẽ sụp đổ dưới chân chúng. Tiếng thở nặng nhọc của chúng hòa vào với tiếng gió rít qua những kẽ hở giữa các thân cây, tạo nên một bản giao hưởng rùng rợn của nỗi sợ hãi.
Dave đột nhiên hít vào một hơi thở sắc lẹm.
- Chúng đang thì thầm mạnh hơn. - Cậu thì thào, mắt mở to trong sự kinh hoàng - Cây cối... chúng đang cảnh báo. Lại gần hơn. Gần hơn...
- Cái gì gần hơn? - Sabata hỏi, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Dave lắc đầu, không thể trả lời. Nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt cậu ta như một chiếc mặt nạ.
Một tiếng "xoạt" nhỏ vang lên từ đuôi đoàn người, như tiếng vải rách. Sabata quay phắt lại, cố nhìn xuyên qua những bóng người mờ ảo trong ánh sáng nhạt của Aria.
- Có chuyện gì vậy? - Cậu gọi.
Không có ai trả lời. Chỉ có tiếng gió và tiếng thở của Chocky.
- Ai đang ở cuối hàng? - Sabata hỏi, giọng lớn hơn một chút, sự lo lắng bắt đầu dâng lên.
- Tôi nghĩ là... Jonah? - Vex đáp, vẻ không chắc chắn - Cậu thợ rèn với năng lực nhiệt.
Sabata nhìn kỹ hơn. Không có ai ở vị trí cuối cùng.
- Jonah? - Cậu gọi, giọng bắt đầu run - Jonah, cậu đâu rồi?
Im lặng. Một sự im lặng đáng sợ hơn bất kỳ tiếng thét nào.
- Dừng lại. - Sabata ra lệnh, giọng đã hoàn toàn tỉnh táo vì lo sợ - Dừng đoàn lại. Chúng ta mất Jonah rồi.
Mọi người dừng lại, quay người nhìn quanh. Giờ đây, trong sự tĩnh lặng và ánh sáng yếu ớt, họ có thể thấy rõ ràng - đúng là Jonah đã biến mất.
- Có lẽ cậu ấy đi lạc. - Hazel nói, nhưng giọng cô không có vẻ tin vào điều mình nói - Hay... đi trước?
Layla lắc đầu, đôi tai thú nhân của cô di chuyển liên tục, quét tìm âm thanh.
- Không có tiếng bước chân nào phía trước ngoài của chúng ta. - Cô nói, giọng căng thẳng - Và không có tiếng động nào cho thấy ai đó chạy đi... chỉ có tiếng "xoạt" đó.
Cả nhóm xích lại gần hơn, bản năng tự vệ nguyên thủy khiến họ tạo thành một vòng tròn quay mặt ra ngoài. Họ tiếp tục di chuyển, nhưng chậm hơn, cảnh giác hơn, mắt không ngừng quét bóng tối bên ngoài vùng ánh sáng.
Năm phút trôi qua trong sự căng thẳng tột độ. Không ai nói gì, chỉ có tiếng thở và tiếng bước chân. Rồi...
- Chúng ta bị theo dõi. - Gabrielle đột nhiên lên tiếng, đôi mắt vàng kim của cô nhìn chằm chằm vào bóng tối - Tôi không thể thấy nó, nhưng tôi có thể cảm nhận được. Rất nhiều điểm yếu đang di chuyển xung quanh chúng ta, quá nhiều để là một sinh vật đơn lẻ.
Vex rút một con dao nhỏ ra, cắt một vết nhỏ trên lòng bàn tay. Máu chảy ra không rơi xuống mà lơ lửng, hình thành những giọt nhỏ xoay quanh cậu ta như những hành tinh quanh mặt trời.
- Sẵn sàng. - Cậu ta thì thầm - Bất cứ thứ gì đang ở ngoài đó, chúng không muốn nói chuyện.
Họ tiếp tục tiến lên, giờ đây mỗi bước đi đều như một sự chinh phục nhỏ trước nỗi sợ hãi đang dâng trào. Sabata cảm thấy trống ngực đập mạnh đến mức có thể nghe thấy, và miệng cậu khô đến mức nói cũng khó khăn.
Tiếng "xoạt" thứ hai vang lên, lần này là từ phía bên phải. Tiếp theo là một tiếng kêu bị bóp nghẹt, nhanh đến mức gần như không tồn tại.
- Pixie! - Layla hét lên, vụt quay về hướng đó.
Nhưng đã quá muộn. Nơi Pixie vừa bay lơ lửng giờ chỉ còn lại không khí trống rỗng. Không có dấu vết nào của tiên nhỏ, không có ánh sáng lấp lánh từ đôi cánh của cô, không có tiếng vỗ cánh, không có gì cả.
Sabata cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu cố gắng quan sát bóng tối, nhưng đôi mắt đã suy yếu hoàn toàn vào ban đêm không giúp được gì. Cậu chỉ cảm thấy, hơn là thấy, một sự chuyển động trong bóng tối xung quanh - như thể chính bóng đêm đang chuyển động, đang thở, đang quan sát.
- Aria! - Cậu gọi, giọng gấp gáp - Chúng ta cần nhiều ánh sáng hơn!
Aria gật đầu, rõ ràng cũng đang hoảng sợ. Cô nâng hai tay lên, cố gắng tập trung nhiều năng lượng hơn. Ánh sáng từ cơ thể cô mạnh lên, mở rộng vòng tròn bảo vệ thêm vài mét. Nhưng ngay khi ánh sáng lan rộng, bóng tối phản ứng - không phải lùi lại, mà là dày đặc hơn, đậm hơn, như thể đang tập trung sức mạnh để chống lại sự xâm lấn của ánh sáng.
Và trong giây phút ánh sáng mạnh lên đó, Sabata thấy nó.
Một cánh tay dài, mỏng như giấy, đen như mực, vươn ra từ bóng tối. Không phải một cánh tay bình thường, mà là một thứ gì đó dường như được làm từ chính bóng đêm - không có khớp xương, không có cơ bắp, chỉ có một dải bóng tối uốn éo như một con rắn. Và nó đang vươn về phía họ, ngón tay dài quá khổ xòe ra như những lưỡi dao.
- Cái gì? - Cậu nói, nhưng lời nói biến thành tiếng hét khi cậu nhìn thấy không chỉ một, mà là hàng chục, có lẽ hàng trăm cánh tay bóng tối đang vươn vào vòng ánh sáng, rút lui, rồi lại vươn vào, như sóng biển đen ngòm trong cơn triều.
Hazel là người tiếp theo. Một tiếng "xoạt" nữa, và một tiếng kêu ngắn ngủi. Khi Sabata quay lại, cậu kịp thấy một thoáng hình ảnh Hazel bị kéo ra khỏi vùng ánh sáng, một cánh tay bóng tối quấn quanh cổ cô. Rồi cô biến mất, nuốt chửng bởi bóng tối.
- Chạy! - Dave hét lên, giọng vỡ vụn vì kinh hoàng - Chạy đi! chúng đang đói!
Không ai cần được bảo lần thứ hai. Mọi người thúc Chocky lao về phía trước, vẫn cố giữ mình trong vòng ánh sáng bảo vệ của Aria. Nhưng ánh sáng đó đang dao động, trở nên yếu ớt khi Aria phải vừa tập trung duy trì nó vừa cưỡi Chocky phi nước đại.
Họ phi như điên, bỏ mặc con đường mòn, lao thẳng qua những bụi cây và rễ cây nhô lên. Những con Chocky, dù hoảng sợ, vẫn chứng tỏ sự khéo léo phi thường khi nhảy qua những chướng ngại vật, đâm xuyên qua những lùm cây.
Tiếng "xoạt" vang lên lần nữa, lần này là từ gần đuôi đoàn. Sabata quay lại, vừa kịp thấy một thí sinh mà cậu không biết tên bị kéo khỏi lưng Chocky. Không phải bị kéo lên hay sang bên, mà là xuống - như thể mặt đất đã nứt ra và nuốt chửng cậu ta. Con Chocky của cậu ta lao đi, kêu rú lên trong tuyệt vọng.
- Chúng ta mất bao nhiêu người rồi? - Gabrielle hét lên khi họ phi qua một khoảng trống nhỏ giữa rừng.
- Quá nhiều! - Sabata đáp, không dám dừng lại để đếm - Jonah, Pixie, Hazel, và ít nhất hai người nữa!
- Mud, cậu có thể làm gì với đất không? - Gabrielle hỏi, giọng cô vẫn kiểm soát dù trong cơn hoảng loạn.
Mud lắc đầu, vẻ mặt căng thẳng.
- Không phải trong... rừng này. - Cô đáp - Đất ở đây... không nghe lời tôi. Nó đã thuộc về... thứ khác.
Một tiếng "xoạt" nữa, và Layla biến mất. Không có tiếng hét, không có tiếng kêu, chỉ có âm thanh của bóng tối kéo rách không khí và cô đã không còn ở đó nữa.
- Layla! - Vex hét lên, quay phắt lại - Không!
Cậu ta định dừng lại, nhưng Dave túm lấy dây cương con Chocky của cậu ta.
- Đừng dừng lại! - Dave hét - Đừng bao giờ dừng lại!
Sabata cảm thấy nỗi tuyệt vọng dâng trào. Một nửa nhóm đã biến mất, và họ thậm chí không biết kẻ thù là gì, hay làm thế nào để chiến đấu với nó. Tất cả những gì họ biết là những cánh tay bóng tối, những tiếng "xoạt", và sự mất tích đột ngột của đồng đội.
- Có ánh sáng phía trước! - Aria đột nhiên kêu lên, giọng cô vừa hoảng hốt vừa hy vọng - Tôi có thể thấy nó! Có lẽ là bìa rừng!
Sabata hướng mắt về phía trước, và đúng vậy - một vệt sáng mờ đang lấp ló giữa những thân cây. Không phải ánh sáng trắng của mặt trăng, mà là ánh lửa cam nhảy múa. Ai đó đã đốt lửa ở phía trước.
- Cố lên! - Cậu hét, thúc con Chocky của mình nhanh hơn - Chỉ một chút nữa thôi!
Nhưng giống như thể bóng tối cũng nhận ra mục tiêu của họ. Nó tấn công dữ dội hơn. Sabata có thể thấy những cánh tay đen vươn vào vòng ánh sáng từ mọi hướng, quờ quạng trong không khí như những xúc tu tìm kiếm con mồi. Một trong số đó vụt qua chỉ cách mặt cậu vài centimet, để lại một luồng hơi lạnh như băng trên má.
Con Chocky của Dave là con tiếp theo bị tấn công. Một cánh tay bóng tối vươn lên từ mặt đất, quấn lấy chân trước con vật. Con Chocky vấp ngã, hất Dave ra khỏi lưng. Cậu ta rơi xuống đất, lăn mấy vòng, cố gắng đứng dậy ngay lập tức.
- Dave! - Sabata hét, quay mạnh con Chocky của mình lại.
Dave nhìn lên, mắt mở to trong nỗi kinh hoàng tột cùng khi những cánh tay bóng tối bắt đầu vươn ra từ xung quanh cậu ta.
- Cứu t
Cậu ta không kịp hoàn thành câu nói. Bóng tối cuộn lên như một làn sóng, nuốt chửng cậu ta. Không còn lại gì ngoài mặt đất trống nơi cậu ta vừa đứng.
- Không! - Sabata hét, nhưng không có thời gian để đau buồn.
Ánh sáng của Aria đang yếu dần, và những cánh tay bóng tối đang tiến gần hơn, nhiều hơn. Vex, Gabrielle, Mud và Sabata - chỉ còn bốn người, cưỡi những con Chocky hoảng loạn, lao về phía ánh lửa phía trước với tốc độ tuyệt vọng.
Khoảng cách dần thu hẹp. Họ có thể thấy rõ hơn bây giờ - đó là một đống lửa lớn, được đốt lên ở một khoảng đất trống nhỏ. Và đứng quanh đống lửa là những bóng người, nhưng Sabata không thể nhận ra họ là ai.
- Gần rồi! - Cậu hét lên khích lệ - Chỉ một chút nữa!
Một cánh tay bóng tối vươn lên, chụp lấy đuôi con Chocky của Sabata. Con vật kêu lên một tiếng đau đớn và hoảng sợ, cố gắng lắc thoát ra. Sabata cúi người xuống, ôm chặt cổ con vật, miệng thì thầm:
- Cố lên, anh bạn. Chỉ một chút nữa thôi.
Với một cú đá mạnh, con Chocky giằng thoát ra khỏi cánh tay bóng tối và lao về phía trước với sức mạnh cuối cùng. Họ lao ra khỏi rừng, vào khoảng trống nơi đống lửa đang cháy rực.
Ánh sáng từ ngọn lửa bùng lên như một bức tường thiêu đốt, đẩy lùi bóng tối. Những cánh tay đen rút lui, biến mất vào trong rừng như những sợi khói bị gió thổi tan.
Sabata cảm thấy toàn thân run rẩy, vừa vì kiệt sức vừa vì nỗi sợ hãi vẫn còn đọng lại. Cậu trượt xuống khỏi lưng Chocky, chân yếu đến mức gần như không đứng vững.
Đống lửa cháy rực giữa khoảng đất trống không biết do ai đốt lên. Thực ra, không có ai quanh đống lửa cả - nó dường như được đốt lên và bỏ lại một cách vội vàng. Những dấu chân Chocky hỗn loạn trên mặt đất cho thấy một nhóm đã dừng lại ở đây không lâu trước đó, rồi tiếp tục di chuyển.
- Có lẽ là nhóm khác. - Gabrielle nói, giọng của cô vẫn kiểm soát mặc dù căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt - Họ cũng đã gặp... những thứ đó.
Chỉ còn năm người bọn họ - Sabata, Gabrielle, Mud, Aria và Vex. Tất cả những người khác đều đã biến mất, nuốt chửng bởi bóng tối.
Sabata nhìn lại Aria, người vẫn đang cố gắng duy trì vùng ánh sáng bảo vệ, mặc dù cô đã kiệt sức. Ánh trăng phản chiếu từ cơ thể cô, mái tóc bạc lấp lánh như một vương miện ánh sáng.
Với một nỗ lực tuyệt vọng để làm dịu bầu không khí căng thẳng, Sabata thốt lên:
- Cậu biết không Aria, nếu cậu làm hiệp sĩ với năng lực đó, cậu sẽ là Moon Knight đấy. - Cậu cố gắng mỉm cười - Mà nếu làm thủy thủ thì chúng ta sẽ có Sailor Moon.
Câu đùa vụng về trong tình huống sinh tử có lẽ là điều cuối cùng ai cũng mong đợi, nhưng thật kỳ lạ, nó phát huy tác dụng. Aria bật cười, một âm thanh ngắn nhưng thật, và cảm giác căng thẳng dường như tan đi một chút.
- Moon Knight à? - Cô lắc đầu, vẫn cười - Tôi thà làm Sailor Moon còn hơn.
Nhưng niềm vui thoáng qua nhanh chóng biến mất khi họ nhìn lại khu rừng tối tăm, nơi những người bạn của họ đã biến mất.
- Chúng ta phải tiếp tục. - Sabata nói, giọng trở nên nghiêm túc - Đích đến vẫn ở phía trước. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là... hy vọng bạn bè chúng ta sẽ được tìm thấy.
Vex lắc đầu, vẻ mặt tối sầm.
- Tôi sẽ ở lại tìm Layla và những người khác. - Cậu ta tuyên bố, đôi mắt đỏ lóe sáng quyết tâm - Các cậu đi trước đi.
- Tôi cũng đi - Aria tiếp lời.
Sabata định phản đối, nhưng Gabrielle đặt tay lên vai cậu, lắc đầu nhẹ.
- Đó là quyết định của cậu ấy. - Cô nói nhỏ - Chúng ta còn có cuộc đua phía trước.
- Cẩn thận nhé, Vex. - Sabata siết chặt tay bạn - Chúng tôi sẽ báo với The Sun về những gì đã xảy ra.
Vex gật đầu, rồi quay lại nhìn khu rừng, máu từ vết thương của cậu ta đã bắt đầu tạo thành một lá chắn mỏng xung quanh người.
- Tôi sẽ tìm thấy họ. - Cậu ta nói, không quay lại nhìn - Dù có phải đối mặt với cả khu rừng.
Với quyết tâm nặng nề trong tim, nhóm giờ chỉ còn ba người - Sabata, Mud và Gabrielle - leo lên lưng Chocky và tiếp tục hành trình.
Họ phát hiện ra con sông không xa đống lửa, dòng nước lấp lánh dưới ánh trăng như một con đường bạc trải dài. Những cánh tay bóng tối dường như không thể vượt qua dòng sông. Dù bóng tối vẫn quần đảo trên bờ, thậm chí vươn dài ra trên mặt nước, nhưng chúng không bao giờ chạm vào dòng nước đang chảy.
Họ lội qua con sông với những con Chocky của mình, nước lạnh lên đến ngang bụng những sinh vật to lớn. Khi đã sang đến bờ bên kia, họ nhìn lại khu rừng tối, cố tìm dấu hiệu của Vex hoặc những người bạn đã mất, nhưng chỉ thấy bóng tối vô tận.
- Đi thôi. - Mud nói, giọng cô trầm và cương quyết - Phía trước. Vạch đích.
Họ tiếp tục hành trình, để lại khu rừng tối và sông nước phía sau. Địa hình bắt đầu thay đổi, cỏ xanh nhường chỗ cho sỏi đá, và không khí trở nên lạnh hơn, sắc hơn. Họ đang tiến về phía dãy núi tuyết phủ ở phía xa.
Khi họ leo lên cao hơn, hơi thở của họ bắt đầu đông thành những đám mây nhỏ trước mặt. Những mảng tuyết đầu tiên xuất hiện, lúc đầu chỉ là những đốm trắng rải rác giữa đá xám, nhưng dần dần trở thành một tấm thảm trắng xóa phủ kín mặt đất.
Những con Chocky di chuyển cẩn thận hơn trên bề mặt trơn trượt, chân chúng để lại những dấu ấn sâu trên nền tuyết. Mud dường như không bị ảnh hưởng bởi giá lạnh, nhưng Sabata và Gabrielle bắt đầu run bần bật, chiếc áo mỏng manh của họ không đủ để chống chọi với cái lạnh cắt da cắt thịt của vùng núi.
- Có gì đó phía trước. - Gabrielle đột nhiên lên tiếng, đôi mắt vàng kim của cô nhìn xuyên qua màn đêm và tuyết rơi - Một cuộc chiến.
Họ dừng lại, lắng nghe. Và đúng vậy, gió mang đến tiếng vang xa xôi của chiến đấu - tiếng kim loại va chạm, tiếng hét, và những âm thanh khó xác định của phép thuật đang được sử dụng.
Họ cẩn thận tiến đến gần hơn, trèo lên một gờ đá để có tầm nhìn tốt hơn. Dưới ánh trăng và tuyết rơi, một cảnh tượng hỗn loạn hiện ra trước mắt họ.
Từ vị trí này, họ có thể thấy rõ toàn cảnh - không phải một màn trình diễn kiếm thuật ưu nhã mà là một trận chiến thực sự, khốc liệt đến tàn nhẫn trên sân khấu tuyết trắng dưới ánh trăng.
Leonard Tea và bốn thành viên còn lại của nhóm quý tộc đang tấn công Ming Li và Valeria với tất cả sức mạnh họ có. Dù cuộc đua không cho phép giết người, nhưng không có quy định nào cấm làm đối thủ bị thương nặng tới mức phải rút lui. Và các thí sinh đều biết: nếu bị thương quá nặng, họ sẽ tự động được dịch chuyển về hội trường - điều đồng nghĩa với thất bại.
Ming Li di chuyển như thủy ngân trên băng - mỗi động tác chính xác tới từng milimet, bốn thanh kiếm của cô vừa là vũ khí vừa là khiên. Cô không giữ lại chút sức nào khi những lưỡi kiếm xanh cắt qua không khí, nguy hiểm tới mức mỗi đường kiếm đều có thể gây thương tích nặng nếu trúng đích.
Một quý tộc tóc đỏ lao tới, hai tay tạo thành những móng vuốt băng sắc như dao cạo. Anh ta không nhắm vào tay hay chân - mà là cổ Ming Li, một đòn tấn công tàn nhẫn nhắm đến động mạch. Ming Li nghiêng người, chỉ vừa đủ để vuốt băng sượt qua, cắt một đường mảnh trên da. Máu tươi phun ra, nhưng cô không tỏ ra đau đớn - thay vào đó, hai thanh kiếm của cô quét ngang, cắt sâu vào đùi anh ta.
Quý tộc tóc đỏ gào lên, máu phun ra từ vết thương, tuyết dưới chân anh ta nhuộm một màu đỏ tươi. Nhưng chưa đủ để kích hoạt dịch chuyển khẩn cấp.
Valeria, trên lưng con Wyrm, còn khủng khiếp hơn. Sinh vật khổng lồ uốn éo như một dòng sông kim loại đen trên nền tuyết, đuôi nó vung lên như một cái roi da với những mảnh vảy sắc nhọn, quét qua hai quý tộc cùng lúc. Một trong số họ kịp nhảy lên, nhưng người còn lại bị đuôi Wyrm quật vào ngực, văng đi như một con búp bê rách, đập vào một tảng đá với một tiếng "rắc" khô khốc của xương gãy.
Ngay lập tức, một ánh sáng đỏ bao trùm lấy quý tộc bị thương, và anh ta biến mất - được dịch chuyển về hội trường, quá thương nặng để tiếp tục.
"Không phải trò chơi," Sabata nghĩ, "Họ đang chiến đấu thực sự."
Một quý tộc với mái tóc vàng được buộc gọn gàng kết một ấn phức tạp và phóng ra một quả cầu lửa vàng. Lần này không phải chiêu đánh nghi binh - quả cầu nhắm thẳng vào mặt Valeria, với ý định rõ ràng là gây thương tích nặng để loại cô khỏi cuộc đua.
Valeria nghiêng người sang một bên, nhưng quả cầu vẫn sượt qua vai cô, đốt cháy một mảng áo choàng và da bên dưới. Cô rít lên trong đau đớn, nhưng không mất tập trung - con Wyrm của cô lập tức phóng ra một tia axit xanh, trúng thẳng vào chân quý tộc tóc vàng.
Tiếng kêu thét đau đớn vang lên khi axit ăn mòn qua giày và da. Quý tộc tóc vàng quỵ xuống, nhưng một đồng đội đã kịp kéo anh ta lại và dùng clean spell, ngăn không cho axit lan rộng.
Cuộc chiến tiếp diễn, không bên nào nhượng bộ. Leonard không tham gia trực tiếp vào giao tranh này - hắn đang tập trung điều khiển gió, tạo ra những cơn lốc nhỏ để phân tán và kiềm hãm đối thủ. Một chiến thuật thông minh, chứng tỏ hắn không chỉ có thể thực chiến mà còn biết chỉ huy.
- Tại sao hai cựu đồng đội của cậu lại chặn đường Leonard? - Sabata hỏi, không thể rời mắt khỏi cảnh tượng phía dưới.
Gabrielle mỉm cười khẽ, loại nụ cười biết quá nhiều nhưng chọn chia sẻ rất ít.
- Ming Li là người của nguyên tắc. Cô ấy không thích cách Leonard và nhóm quý tộc của hắn đẩy lùi và làm tổn thương những thí sinh khác để giành lợi thế. Họ đang cố làm Leonard chậm lại, cho những thí sinh khác cơ hội.
Cuộc chiến tiếp tục, mỗi đòn tấn công và phòng thủ đều được tính toán như một ván cờ, nhưng là ván cờ nơi mỗi quân bị loại đều phải trả giá bằng máu. Ming Li và Valeria có kỹ thuật xuất sắc, nhưng Leonard và nhóm quý tộc có số lượng áp đảo. Tuyết và băng bay tung, ánh lửa và ánh kiếm lấp lánh trong đêm, tạo nên một bức tranh chiến đấu đẫm máu nhưng đầy mê hoặc.
Nhưng rồi, cục diện bắt đầu thay đổi.
Leonard Tea dừng lại giữa trận chiến, đưa tay vào trong áo choàng và lấy ra một thứ nhỏ xíu - một hạt giống đen bóng, không lớn hơn hạt tiêu. Ánh mắt hắn tràn đầy quyết tâm và... sợ hãi?
- Leonard, không! - Một trong những quý tộc hét lên - Cha cậu sẽ giết cậu mất!
Nhưng Leonard phớt lờ. Với một cử chỉ dứt khoát, hắn đặt hạt đen vào miệng và nuốt.
Khoảnh khắc đó dường như kéo dài mãi mãi. Toàn bộ chiến trường như đóng băng trong một giây - Ming Li dừng tay giữa không trung, Valeria khựng lại trên lưng con Wyrm, ngay cả những bông tuyết cũng như ngừng rơi.
Rồi năng lượng bùng nổ.
Một cột ánh sáng đen - không phải bóng tối mà là ánh sáng đen kịt, một mâu thuẫn hoàn hảo - phun trào từ cơ thể Leonard. Làn da hắn nứt ra, những đường vân đen chạy dọc cổ, lan lên mặt như những vết rạn trên sứ. Đôi mắt hắn, vốn đã mang vẻ khinh thường quý tộc, giờ bùng cháy với một ngọn lửa màu tím, và hơi thở hắn tỏa ra thành những làn khói đen.
"Anomaly tăng vọt." Sabata thở hắt ra, cảm nhận được làn sóng năng lượng nguyên thủy tỏa ra từ Leonard như sức nóng từ lò lửa.
Ming Li lùi lại, cảnh giác hiện rõ trên gương mặt. Valeria thì thầm gì đó vào tai con Wyrm, khiến nó khụyu chân, sẵn sàng phóng đi hoặc đánh trả.
- Tôi đã nói rồi, - Leonard mở miệng, giọng hắn giờ đây có thêm một âm vang, như thể nhiều Leonard đang nói cùng lúc - Rằng các cô sẽ không thể cản đường tôi.
Hắn giơ tay lên, và không khí xung quanh hắn bắt đầu... uốn cong. Không phải kiểu méo mó vì nhiệt độ, mà là kiểu uốn cong của chính không gian, như thể thực tại quanh Leonard đang bị vặn vẹo.
- Tránh ra! - Ming Li hét lên khi nhận ra điều gì đang xảy ra.
Cô và Valeria nhảy sang hai bên đúng lúc một làn sóng gió đen phóng ra từ bàn tay Leonard, cắt qua vị trí họ vừa đứng, để lại một vết cắt hoàn hảo trên mặt tuyết, sâu đến mức có thể thấy đá bên dưới.
Ming Li gọi cả bốn thanh kiếm về quanh mình, chúng quay tròn với tốc độ đáng kinh ngạc, tạo thành một tấm khiên ánh sáng.
- Valeria, đi đi! - Cô hét lên - Tôi sẽ cầm chân hắn!
Valeria lắc đầu, vẫn kiểm soát con Wyrm của mình:
- Tôi không bỏ rơi đồng đội. Không bao giờ.
Leonard cười, một tiếng cười lạnh lẽo như băng và sắc như dao. Hắn nhấc cả người lên khỏi mặt đất, lơ lửng vài centimet trên tuyết, năng lượng đen đặc cuộn tròn quanh chân hắn.
- Một sai lầm đắt giá. - hắn nói, rồi vung tay.
Lần này, không phải một luồng gió mà là mười, hai mươi, năm mươi luồng gió đen - tất cả đều bắn ra cùng lúc từ cơ thể hắn như những chiếc gai khổng lồ của một con nhím ma quái.
Ming Li xoay người giữa những luồng gió đen, thanh kiếm của cô chặn đỡ, bẻ hướng, cắt đứt - nhưng có quá nhiều, quá nhanh. Một luồng cắt qua vai áo cô, một luồng khác sượt qua chân. Cô rít lên trong đau đớn, máu phun ra từ những vết thương, nhưng vẫn kiên cường đứng vững.
Valeria và con Wyrm của cô phản công. Sinh vật khổng lồ cuộn mình rồi bắn đi như một mũi tên đen, lao thẳng về phía Leonard. Nó phun ra một dòng axit xanh dài, nhắm thẳng vào mặt hắn - một đòn tấn công chết người nếu trúng đích.
Leonard không chút bối rối. Hắn vung tay một cái, và một bức tường gió đen dựng lên, axit va vào đó và bốc hơi thành một đám mây độc, không thể xuyên qua. Nhưng đó chỉ là đòn nghi binh - con Wyrm đã di chuyển sang một bên, và Valeria phóng từ lưng nó một mũi lao ánh sáng đen - sử dụng chính bóng tối chống lại Leonard.
Mũi lao găm vào vai Leonard, và trong một khoảnh khắc, hắn khựng lại, máu phun ra từ vết thương. Valeria mỉm cười - nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngúm khi vết thương từ từ khép lại, và mũi lao từ từ tan biến, hấp thụ vào cơ thể Leonard như nước thấm vào cát.
- Đừng dùng bóng tối chống lại bóng tối, - hắn nói, giọng gần như thương hại, - Đặc biệt là với bóng tối mạnh hơn.
Hắn không vung tay nữa. Thay vào đó, hắn chỉ đơn giản... nhìn vào con Wyrm. Và con vật bắt đầu run rẩy. Các gai trên lưng nó, vốn phát sáng một cách đều đặn, bắt đầu chớp tắt. Nó rít lên một tiếng đau đớn, cơ thể uốn éo như thể đang bị bóp nghẹt bởi những bàn tay vô hình.
- Thả nó ra! - Valeria hét lên, lần đầu tiên mất bình tĩnh - Ngay lập tức!
Leonard nghiêng đầu sang một bên, như thể đang xem xét điều gì đó thú vị.
- Hay là... không nhỉ?
Con Wyrm bắt đầu nổi lên những vết sậm màu trên vảy, như thể đang bị đốt từ bên trong. Valeria nhảy khỏi lưng nó, tạo một dấu ấn phức tạp trong không khí, cố gắng phá vỡ bất cứ thứ gì Leonard đang làm. Máu tươi chảy từ mắt và mũi cô khi cô đẩy Anomaly của mình đến giới hạn để cứu sinh vật của mình.
Nhưng dường như đã quá muộn. Năng lượng Anomaly của Leonard đã tăng vọt đến mức không ai có thể đối đầu. Con Wyrm rít lên lần cuối, rồi sụp xuống, kiệt sức nhưng vẫn sống. Valeria quỳ một gối bên cạnh nó, vẻ mặt lo lắng hiện rõ, cơ thể cô đẫm máu từ những vết thương trong cuộc chiến.
Ming Li lao tới, cả bốn thanh kiếm giờ xếp thành hình quạt trước mặt cô, máu từ vết thương trên mặt nhỏ giọt xuống tuyết. Nhưng Leonard chỉ hất tay một cái, và tất cả bốn thanh kiếm đều bắn ngược lại, cắm phập xuống tuyết xung quanh cô.
- Tôi đánh giá cao tài năng của các cô, - Leonard nói, giọng không còn là của một kẻ kiêu ngạo mà của kẻ nắm toàn quyền kiểm soát - Nhưng cuộc trò chuyện của chúng ta kết thúc ở đây.
Hắn nhấc cả Ming Li và Valeria lên bằng năng lượng đen, khiến họ lơ lửng trong không khí, rồi nhẹ nhàng - gần như lịch sự - đặt họ sang một bên, không đủ mạnh để kích hoạt dịch chuyển khẩn cấp, nhưng đủ để làm họ bất động trong chốc lát.
- Tôi sẽ không làm tổn thương các cô nhiều hơn, - hắn nói - Vì tôi tôn trọng các cô. Nhưng đừng cản đường tôi lần nữa.
Rồi hắn quay sang phía đồi đá, nhìn thẳng lên nơi Sabata, Mud và Gabrielle đang ẩn nấp. Đôi mắt tím của hắn bắt gặp ánh mắt của Sabata, và một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi.
- Nhà quê, - hắn gọi, giọng vang vọng qua tuyết và gió - Cố gắng đuổi theo tôi nếu có thể.
Rồi hắn vung tay, và một cơn lốc đen xuất hiện, cuốn lấy hắn và đồng đội của hắn, đưa họ bay vút đi về phía vạch đích với tốc độ không tưởng.
Sabata, Mud và Gabrielle đứng đó, kinh ngạc trước sức mạnh vừa chứng kiến.
- Cái quái gì vậy? - Sabata thì thầm, mắt vẫn mở to nhìn theo cơn lốc đen đang bay đi - Hắn vừa nuốt cái gì thế?
Gabrielle lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng hiếm thấy:
- Tôi không biết, nhưng chắc đó không phải thứ được phép sử dụng trong cuộc thi này. Hắn đã uống thuốc tăng lực hoặc nuốt phải một dạng Anomaly nguyên chất.
Họ lập tức lao xuống đồi, tiến về phía hai đồng đội cũ của Gabrielle. Ming Li đang đứng dậy, lau vết máu trên má, trong khi Valeria vỗ nhẹ vào đầu con Wyrm, thì thầm an ủi nó.
- Các cô không sao chứ? - Gabrielle hỏi, giọng hiếm hoi mang theo sự lo lắng thực sự.
Ming Li gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không chút dao động dù máu vẫn chảy từ nhiều vết thương trên người:
- Chỉ là vết xước. Leonard... không còn là Leonard nữa.
Valeria nhìn lên, đôi mắt tối sầm lại:
- Tôi chưa từng thấy thứ đó trước đây. Cái hạt đen hắn nuốt vào... nó làm biến đổi hắn. Mức Anomaly của hắn tăng vọt đến mức... phi lý.
- Đó là một loại chất cấm, phải không? - Sabata hỏi, một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng.
Ming Li đứng dậy, nhặt thanh kiếm của mình lên từ trong tuyết.
- Đó là vấn đề của Ban Giám Khảo The Sun, không phải của chúng ta. - Cô nói, giọng nghiêm nghị - Chúng ta vẫn còn một cuộc đua phải hoàn thành.
- Con Wyrm có ổn không? - Mud hỏi.
Valeria mỉm cười nhẹ, vẫn vuốt ve cổ con vật khổng lồ:
- Varlor sẽ ổn thôi. Nó cần nghỉ ngơi, nhưng sẽ hồi phục. Chúng tôi đã chiến đấu trong những điều kiện tồi tệ hơn.
Sabata nhìn về hướng Leonard đã biến mất, rồi nhìn xuống vạch đích xa xa ở chân núi. Cơn lốc đen đã biến mất khỏi tầm mắt, nhưng năng lượng của nó vẫn để lại một vết sẹo vô hình trên bầu không khí.
- Dù hắn đã làm gì, - cậu nói - Tôi không nghĩ thứ đó là không có hệ quả tiêu cực.
- Cậu nói đúng đấy, Sabata. - Ming Li gật đầu, ánh mắt cô chiếu thẳng vào mắt cậu - Quyền năng càng lớn, cái giá càng cao. Và Leonard vừa vay một khoản nợ rất, rất lớn.
Con đường phía trước họ hiện ra rõ ràng - dãy núi tuyết trắng dẫn xuống, qua một thung lũng hẹp, đến vạch đích lấp lánh ánh đèn phía xa. Leonard và nhóm quý tộc đã dẫn trước một khoảng cách không thể đuổi kịp, nhưng cuộc đua vẫn chưa kết thúc.
- Chúng ta tiếp tục chứ? - Sabata hỏi, quay sang nhìn Mud và Gabrielle.
Mud gật đầu, khuôn mặt như đá của cô không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong mắt cô có một tia sáng quyết tâm.
- Cát, đất, sỏi, đá... cũng chỉ là địa chất dưới nhiều dạng khác nhau. - Cô nói - Tôi có thể làm việc với cái này.
Gabrielle đã lấy lại vẻ mặt phân tích lạnh lùng quen thuộc:
- Ming Li, Valeria, chúng tôi sẽ về đích cùng các cô, hoặc về đích trước các cô. - Cô nói, một tuyên bố vừa là lời chào vừa là lời thách đấu.
Ming Li mỉm cười khẽ - một biểu hiện cảm xúc hiếm hoi:
- Chúng ta sẽ xem. Varlor cần nghỉ ngơi, nhưng chúng tôi vẫn có Chocky của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro