Chương 51: Đua ngựa (3)

Chương 51: Đua ngựa (3)

Sabata nhìn những vết thương trên người Ming Li và Valeria, máu đỏ tươi thấm vào tuyết trắng. Một ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí. Nếu họ định đuổi theo Leonard, họ cần sức mạnh tối đa.

"Mình có thể chữa lành cho họ." Sabata nghĩ, cảm nhận nguồn Anomaly trong cơ thể như dòng sông chảy ngầm dưới lớp băng.

Cậu hít một hơi sâu, không khí lạnh buốt xé vào phổi.

- Tôi có thể giúp các cô. - Sabata bước tới, giọng cậu vẫn run nhẹ - Tôi có thể dùng power word để chữa lành vết thương.

Ming Li nhướn một bên mày. Valeria nhìn Sabata đầy hoài nghi.

- Power word "Heal"? - Cô hỏi.

- Tôi biết rủi ro. - Sabata gật đầu - Nhưng chúng ta không còn nhiều lựa chọn.

Mud nhìn Sabata, đôi mắt cô như hai viên đá cuội tối màu.

- Cậu không cần phải làm vậy.

Sabata lắc đầu.

- Không, Mud. Đây không chỉ là về cuộc đua nữa. Leonard đã dùng thứ gì đó... quá nguy hiểm. - Cậu quay sang Ming Li và Valeria - Các cô có để tôi thử không?

Ming Li nhìn thẳng vào mắt Sabata, dường như đang đánh giá không chỉ lời đề nghị mà cả giá trị của người đưa ra nó. Cuối cùng, cô gật đầu, một cử chỉ nhỏ nhưng dứt khoát.

- Làm đi.

Sabata không chần chừ. Cậu hít một hơi sâu, tập trung vào năng lượng Anomaly, cảm nhận nó dâng lên, mạnh mẽ và nguyên thủy như thủy triều.

- Heal!

Power word vỡ ra từ môi cậu, không chỉ là âm thanh mà còn là vật chất, là năng lượng tinh khiết. Từ ngữ đó lấp lánh trong không khí lạnh giá, ánh sáng xanh nhạt lan tỏa như sóng gợn trên mặt hồ.

Ngay lập tức, năng lượng chữa lành bao trùm lấy Ming Li, Valeria, và cả con Wyrm Varlor. Vết thương trên người họ bắt đầu khép lại, máu ngừng chảy, và màu sắc dần trở lại trên khuôn mặt tái nhợt.

Nhưng cùng lúc đó, cơn đau ập đến.

Đây là cơn đau như thể có người đang dùng búa tạ đập vào sọ Sabata, từng nhát, từng nhát một, mỗi nhát đều chính xác và không thương tiếc. Cậu loạng choạng lùi lại, một tay ôm đầu, tay kia vịn vào con Chocky để giữ thăng bằng.

Máu bắt đầu chảy từ mũi cậu, từng giọt đỏ tươi rơi xuống tuyết trắng, tạo nên những chấm đỏ hoàn hảo như những hạt ruby rải trên tấm nệm bông.

- Sabata! - Gabrielle kêu lên, chạy đến đỡ lấy cậu.

Cái giá của việc sử dụng power word để chữa lành người khác thật khủng khiếp - như thể một phần năng lượng sống của cậu đang bị rút cạn. Sabata cảm thấy đầu gối mình muốn khuỵu xuống, nhưng cậu cắn chặt răng, buộc mình đứng vững.

Trong khi Sabata vật lộn với cơn đau, Ming Li và Valeria đã đứng thẳng dậy, vết thương trên người họ đã ngừng chảy máu và khép lại, dù vẫn còn rõ ràng. Con Wyrm Varlor cũng cử động mạnh mẽ hơn, những vảy đen lấp lánh dưới ánh trăng.

- Tôi ước gì mình có thể làm nhiều hơn. - Sabata thở hổn hển, lau vết máu trên mũi - Sức mạnh của tôi... không đủ.

Ming Li tiến đến, đặt tay lên vai Sabata.

- Cậu đã làm rất tốt. Chúng tôi đã hồi phục được khoảng 10%. Không nhiều, nhưng đủ để tiếp tục.

- Cảm ơn cậu. - Valeria nói, giọng ấm áp - Không nhiều người sẵn sàng hy sinh bản thân vì người khác như vậy.

Sabata cười yếu ớt, cơn đau vẫn như búa bổ trong đầu.

- Đó là điều Leonard không hiểu.

Cậu đứng thẳng lên, nhìn về phía vạch đích xa xa.

- Tôi có một ý tưởng. - Cậu nói, giọng nghiêm túc nhưng có chút hài hước - Có lẽ hơi... nhảy cẫng một chút.

- Nhảy cẫng đến mức nào? - Gabrielle hỏi, nhướn một bên mày.

- Đến mức mà nếu chúng ta gặp phải tình huống tuyệt vọng, không còn lựa chọn nào khác... - Sabata dừng lại, nuốt khan - Tôi có thể thử dùng power word lên chính Anomaly của cả nhóm, kể cả của Leonard.

Mud và Gabrielle trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhưng Ming Li chỉ khẽ nghiêng đầu, như thể đang cân nhắc một ý tưởng thú vị.

- Giải thích đi. - Cô nói.

- Tôi sẽ cường hóa tinh thần của mình trước, để có thể chịu đựng được áp lực. - Sabata nói, từng lời tuôn ra nhanh chóng - Rồi tôi sẽ dùng power word lên nguồn Anomaly của tất cả chúng ta, có thể làm tăng sức mạnh tạm thời. Và nếu thực sự cần...

Cậu hít một hơi:

- Tôi có thể dùng từ "Explode" lên thứ mà Leonard đã nuốt vào.

Một khoảng lặng nặng nề bao trùm cả nhóm, chỉ có tiếng gió núi vi vút.

- Hoặc... - Sabata thêm vào - Tôi có thể bảo Tea bay lên mặt trăng. "Fly to the moon", cậu ta sẽ thích điều đó.

Varlor phát ra tiếng rít khẽ nghe như tiếng cười. Valeria cũng khẽ bật cười, nhưng rồi nghiêm mặt lại.

- Đó là một ý tưởng nguy hiểm. - Cô nói - Nhưng kỳ lạ thay, tôi lại thấy nó... hấp dẫn.

- Không. - Gabrielle cắt ngang, giọng lạnh như băng - Quá nguy hiểm. Cậu vừa dùng một power word đơn giản mà đã chảy máu mũi. Dùng nó lên Anomaly, nhất là của người khác? Cậu có thể chết.

- Đó là lựa chọn cuối cùng. - Sabata giải thích - Chỉ khi chúng ta không còn cách nào khác.

Ming Li gật đầu, vẻ mặt tư lự.

- Giữ ý tưởng đó lại. - Cô nói - Nhưng chỉ dùng khi không còn lựa chọn nào khác. Có những thứ còn quan trọng hơn chiến thắng.

Valeria vỗ nhẹ vào đầu Varlor.

- Chúng tôi đã quan sát nhóm Leonard. - Cô nói - Nhóm của hắn không còn mạnh như vẻ ngoài. Những con Chocky của họ đã bị thương không nhẹ trong cuộc chiến. Đặc biệt là con Chocky đỏ của hắn, nó bị thương ở chân trước và đang chạy chậm hơn nhiều.

- Có nghĩa là chúng ta có thể bắt kịp họ. - Mud nói, giọng trầm và đều.

- Đúng vậy. - Ming Li gật đầu - Nhưng các cậu nên đi trước. Varlor vẫn cần thêm thời gian để hồi phục hoàn toàn, và chúng tôi sẽ theo sau.

Sabata lắc đầu, cơn đau nhói lên với mỗi cử động.

- Chúng ta sẽ đi cùng nhau. Năm người còn hơn ba người.

Valeria mỉm cười.

- Cậu thực sự không giống một thí sinh thông thường, Sabata. Hãy đi trước đi. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta tiếp cận Leonard từ nhiều hướng khác nhau.

Sabata nhìn sang Mud và Gabrielle, rồi lại nhìn Ming Li và Valeria. Cuối cùng, cậu gật đầu.

- Được rồi. Nhưng hãy cẩn thận. Leonard không còn là chính hắn nữa.

- Chúng tôi biết. - Ming Li nói, bốn thanh kiếm của cô đã bay lại bên cạnh - Giờ đi đi. Vạch đích đang đợi các cậu.

Sabata, Mud và Gabrielle trèo lên lưng những con Chocky của họ. Con vật của Sabata phát ra tiếng kêu khẽ, như thể đang hỏi han tình trạng của cậu.

- Anh bạn, chúng ta có một cuộc đua phải thắng. - Sabata vỗ nhẹ vào cổ con vật - Và tôi vẫn nhớ 105 củ khoai lang của anh đấy.

Con Chocky khịt mũi, tỏ vẻ hài lòng.

Khi họ thúc Chocky phi nước đại xuống sườn núi tuyết phủ, Sabata không thể không nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra. Từ sa mạc đến hẻm núi, từ thảo nguyên đến khu rừng tối và giờ là núi tuyết - cuộc đua này đã thử thách họ theo những cách mà không ai có thể tưởng tượng.

Nhưng khi cậu nhìn sang Mud và Gabrielle phi bên cạnh mình trong ánh trăng bạc, Sabata cảm thấy một niềm tin kỳ lạ. Không phải sự tự tin ngạo mạn kiểu Leonard, mà là một niềm tin sâu sắc, vững chắc như đá tảng, rằng cùng nhau, họ có thể làm được điều không tưởng.

- Nah, I'd win. - Sabata thì thầm, khẽ mỉm cười dù đầu vẫn đau như búa bổ.

Trước mặt họ, đường đua dẫn xuống thung lũng, nơi ánh đèn của vạch đích lấp lánh như những vì sao rơi xuống trái đất. Đâu đó phía trước, Leonard và nhóm quý tộc của hắn đang tiến về đích với sức mạnh đen tối. Nhưng họ sẽ không là những người duy nhất vượt qua vạch đích đêm nay.

Khi họ phi xuống sườn núi, Sabata tiếp tục trăn trở với ý nghĩ về Leonard và sức mạnh kỳ lạ của hắn. Mặc dù cơn đau đầu vẫn giày vò, cậu biết họ cần một kế hoạch.

- Các cậu có ý tưởng gì không? - Sabata hỏi, mắt nhìn về phía trước - Chúng ta có thể vượt qua hoặc ít nhất là cầm chân Leonard bằng cách nào?

Mud nhìn xuống sườn núi, đôi mắt cô dò xét địa hình với sự tính toán lạnh lùng. Cô im lặng theo cách mà chỉ những núi đá và tảng đá mới có thể thực sự đánh giá cao. Không phải kiểu im lặng tạm thời của con người, mà là im lặng của thứ gì đó đã đứng bất động hàng triệu năm và có kế hoạch tiếp tục đứng thêm vài triệu năm nữa.

- Tôi có thể tạo một máy bắn đá. - Cô nói cuối cùng, với giọng của người vừa quyết định rằng vũ trụ cần được sắp xếp lại một chút - Và một cầu trượt ở phía dưới. Cùng với đất mềm để đáp xuống.

- Máy bắn đá? - Gabrielle nhướn mày, với vẻ mặt của người vừa được mời tham gia một buổi tiệc trà với Thần Chết - Cậu định bắn chúng ta xuống à?

- Đúng vậy. - Mud gật đầu, không thể hiện nhiều cảm xúc hơn một phiến đá - Cắt đường thẳng xuống thay vì đi vòng. Hiệu quả hơn.

Sabata nhìn xuống thung lũng phía dưới, đánh giá khoảng cách. Độ cao có thể làm người ta nghĩ đến việc viết di chúc gấp.

- Chúng ta có thể... sống sót sau cú rơi đó chứ? - Cậu hỏi với sự nghi ngờ hợp lý của người chưa bao giờ coi trọng việc được phóng qua không trung như một phương thức di chuyển đáng tin cậy.

- Chocky sẽ đáp đất. - Mud giải thích như thể đang nói về việc đi bộ xuống cầu thang - Chúng biết cách rơi.

Gabrielle nghiêng đầu, vẻ hoài nghi hiện rõ trên gương mặt.

- Làm sao chúng ta biết Chocky sẽ đáp an toàn? - Cô hỏi - Không phải trí óc Chocky thích hợp để tính toán quỹ đạo rơi tự do và lực tác động.

Sabata nhìn sang con Chocky của mình, sinh vật khổng lồ này trông như thể nó mới nghe được điều gì đó xúc phạm sâu sắc đến phả hệ gia đình nó. Nó vung nắm đấm trong không khí, tạo ra tiếng gió rít.

- Tôi nghĩ chúng ta nên tin tưởng vào... bản năng của Chocky. - Sabata nói, cảm giác rằng dù sao họ cũng không có nhiều lựa chọn khác - Hơn nữa, nếu Mud có thể tạo đất mềm ở dưới...

Mud đã dừng Chocky của mình tại một mỏm đá nhô ra. Dưới ánh trăng bạc, cô đặt tay lên bề mặt đá granit. Những người ngoài cuộc có thể nghĩ rằng cô đang vuốt ve nó, nhưng sự thật thì cô đang có một cuộc trò chuyện rất nghiêm túc với khối đá này, một cuộc trò chuyện mà hầu hết các cuộc trò chuyện khác phải nhìn lên với vẻ ngưỡng mộ.

- Ở đây. - Cô tuyên bố.

Đá bắt đầu chuyển động dưới bàn tay cô, không phải với sự miễn cưỡng của vật chất bị uốn cong trái với ý muốn của nó, mà là với sự háo hức của một học sinh muốn chứng minh rằng mình biết câu trả lời. Những tảng đá lớn trồi lên, xếp chồng lên nhau, tạo thành một cấu trúc trông giống như một cánh tay đá khổng lồ với một "lòng bàn tay" phẳng đủ lớn để họ và ba con Chocky đứng lên.

- Leo lên. - Mud hướng dẫn họ vào vị trí.

Sabata và Gabrielle dẫn Chocky của họ lên "lòng bàn tay" đá, với sự thận trọng của những người biết rằng Lịch sử đang chờ đợi để đưa họ vào danh sách "Những Ý Tưởng Tồi Tệ Nhất Mọi Thời Đại".

- Khi máy bắn đá hoạt động, - Mud giải thích với vẻ bình thản đáng kinh ngạc - Các cậu hãy cố gắng không hét quá to. Điều đó làm phân tâm Chocky.

- Và sau đó thì sao? - Gabrielle hỏi, bám chặt vào dây cương của Chocky mình.

- Chúng ta bay, chúng ta rơi, chúng ta sống. - Mud trả lời như thể đang đọc một công thức nấu ăn đặc biệt đơn giản - Tôi sẽ tạo cầu trượt ở phía dưới.

- Sẵn sàng chưa? - Mud hỏi, không thực sự quan tâm đến câu trả lời.

Trước khi bất kỳ ai có thể phản đối, cô đã ra lệnh cho cánh tay đá. Cánh tay từ từ ngả về phía sau, giống như một cầu thủ bóng chày chuẩn bị ném bóng với tốc độ chết người. Có một khoảnh khắc yên tĩnh tuyệt đối - kiểu yên tĩnh mà Vũ trụ thường dùng để nhắc nhở bạn rằng Trọng lực rất thích những trò đùa thực tế.

Rồi cánh tay vung về phía trước.

Không có từ ngữ nào trong bất kỳ ngôn ngữ nào có thể mô tả chính xác cảm giác bị bắn qua không trung trên lưng một sinh vật nửa đà điểu nửa rồng có nắm đấm tự nhiên. Nếu có từ nào gần nhất, thì đó có lẽ là "Aaaaaaaaaaahhhh!".

Ba con Chocky, mỗi con mang một người cưỡi đang hét lên hoặc trong trường hợp của Mud, im lặng một cách đáng sợ bay vút qua không trung như những viên đạn có lông. Không phải kiểu bay ưu nhã của chim muông, mà là kiểu bay kiên quyết của một chiếc tủ lạnh bị ném khỏi cửa sổ tầng mười hai.

Và rồi, điều kỳ diệu xảy ra.

Những con Chocky, có lẽ nhận ra rằng bản năng sinh tồn là thứ không thể thỏa hiệp, bắt đầu vung vẩy nắm đấm của chúng. Không phải vung vẩy một cách ngẫu nhiên, mà là với một mục đích cụ thể, một quyết tâm sắt đá. Chúng đập vào không khí như thể không khí đã xúc phạm đến tổ tiên của chúng.

Và không khí, vốn không quen bị đối xử như vậy, đặc biệt là bởi những sinh vật đáng lẽ không nên bay, đã phản ứng theo cách duy nhất mà nó biết - nó đẩy lại.

Kết quả là những con Chocky thực sự bay - không phải rơi, mà là bay - trong một quãng đường ngắn. Không phải bay theo một cách thanh nhã như đại bàng, mà là bay theo kiểu của một chiếc máy bay làm từ gạch. Nhưng dù sao thì đó vẫn là bay.

Cả Sabata và Gabrielle đều trợn tròn mắt kinh ngạc. Ngay cả Mud cũng tỏ ra ngạc nhiên, điều mà với cô, có nghĩa là một trong những lông mày của cô đã nhích lên khoảng một phần tám milimet.

Những cú đập tay của Chocky không đủ để cho chúng bay mãi mãi, dĩ nhiên rồi. Vật lý cuối cùng cũng giành chiến thắng, như nó vẫn luôn làm. Nhưng những cú đập đã làm giảm tốc độ rơi đáng kể, biến một cú rơi chết người thành một cú rơi chỉ gây đau đớn tạm thời.

Khi họ bắt đầu rơi xuống, Mud đã sẵn sàng. Cô gọi đá, và đá đáp lại. Một cây cầu trượt đá xuất hiện dưới họ, đỡ lấy họ trong một cú tiếp đất mà nếu không có nó, hẳn đã dạy cho họ một bài học rất đáng kính nể về lực hấp dẫn.

Ba con Chocky và người cưỡi của chúng trượt xuống đường cầu trượt đá, xoay tròn, lượn vòng, va đập vào các thành đá đặc biệt là Sabata, người mà Vũ trụ dường như có một mối thù cá nhân. Cuối cùng, họ tiếp đất trên nền đất mềm mại, bụi đá và tuyết bay mù mịt.

Khi bụi lắng xuống, Sabata thấy mình nằm ngửa, nhìn lên bầu trời đầy sao, với một cơn đau đầu thậm chí còn tệ hơn trước và cảm giác rằng cậu vừa được mắt thấy tai nghe một trong những bí mật vĩ đại của vũ trụ: Chocky có thể bay. Một chút. Nếu chúng thực sự, thực sự muốn.

Con Chocky của cậu nằm bên cạnh, trông vừa kiêu hãnh vừa bối rối, như thể nó vừa khám phá ra một tài năng mà ngay cả chính nó cũng không biết mình có.

- Vậy là... - Sabata thì thầm, cố gắng tìm từ ngữ phù hợp - Mọi người có thấy điều đó không?

- Thấy gì? - Gabrielle hỏi, giọng cô đầy vẻ ngờ vực, như thể cô e rằng Sabata đã bị chấn thương đầu nặng hơn cô tưởng.

- Chocky. Bay. - Sabata nói từng từ một - Chúng đập tay và... bay.

- Trọng lực được tạm hoãn do sự ngạc nhiên. - Mud giải thích, đứng dậy và phủi bụi khỏi quần áo - Hiện tượng hiếm gặp.

Dù giải thích thế nào, họ đã làm được điều kỳ diệu - cắt ngang một đoạn đường dài, tiết kiệm ít nhất mười lăm phút quý giá. Ánh đèn của vạch đích giờ chỉ còn cách họ vài trăm mét, lấp lánh trong đêm như những ngôi sao rơi xuống trái đất.

Và ở đó, không xa lắm về phía trước, họ có thể thấy những bóng người - đoàn người của Leonard, đang tiến về đích với tốc độ đáng kinh ngạc, nhưng không nhanh bằng một nhóm đã phát hiện ra rằng Chocky, với một chút động lực thích hợp, có thể bay.

Đường đua mở ra trước mắt họ giống như một tấm thảm hân hoan đón chào những kẻ ngốc nghếch tin rằng đã đến lúc hy vọng. Phía trước, trong tầm nhìn, đàn Chocky của nhóm Leonard lê bước cách nhau những khoảng hổng không đều. Vài con khập khiễng, máu đen đặc từ những vết thương trên đùi và sườn rỏ xuống tạo thành những vệt tanh tởm trên tuyết trắng.

Chúng không phải đối thủ của những con Chocky vừa khám phá ra bí mật của chuyến bay ngắn. Sabata, Mud và Gabrielle thu hẹp khoảng cách với tốc độ cao, gần như có thể ngửi thấy mùi thất bại trên những tên quý tộc – mùi nước hoa đắt tiền pha lẫn mồ hôi sợ hãi.

- Chúng ta có thể bắt kịp họ! - Sabata thúc Chocky tiến lên, mặc cho cơn đau đầu đang cưa xương sọ thành hai nửa.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Một bóng đen tách ra từ nhóm quý tộc phía trước. Một tên trong bọn họ dừng lại, quay mặt về phía nhóm Sabata đang tiến đến, trên môi nở một nụ cười chẳng hàm chứa điều gì tốt đẹp.

Hắn cao, cao đến kỳ dị, với cái kiểu cao của người có thể khinh miệt gã tí hon bằng cách nhìn xuống sống mũi. Mái tóc đen dài đến vai, thẳng và bóng loáng như vết dầu loang trên mặt nước, buộc lại bằng một dải ruy băng màu lục nhạt hoàng gia. Gương mặt hắn đẹp một cách phiền phức – đôi má cao, mũi thẳng và đôi mắt xám lạnh như tro tàn đã nguội.

Nhưng điều đáng sợ nhất về hắn là vẻ mặt – sự vui vẻ của kẻ đang chuẩn bị làm điều tàn bạo và sẵn lòng trả tiền để được thấy nó.

- Đấu sĩ Fairwood Blackwater! - Gabrielle khẽ thốt lên, nhận ra hắn - Vô địch quyền Anh đánh đấm của Hoàng gia.

Con Chocky của nhóm chậm lại, cảm nhận được mối nguy hiểm. Tên quý tộc – Blackwater – đứng cách họ chừng mười mét, vẫn mỉm cười như thể chuẩn bị cầm đũa ăn một bữa tối đặc biệt ngon miệng. Hắn vung tay ra hiệu cho nhóm Leonard tiếp tục, rồi chậm rãi kéo từ trong túi áo ra một đôi găng tay nhung đỏ, thứ mà dưới ánh trăng trong còn rực màu hơn cả máu tươi.

- Tôi e rằng cuộc đua của các vị kết thúc ở đây. - Giọng hắn trầm và nhẹ như nhung, với âm sắc thanh lịch của hàng nghìn năm chọn lọc gen quý tộc - Leonard phải về đích trước và ta sẽ không để các ngươi cản đường, đặc biệt là tên nhà quê kia.

Ánh mắt hắn đáp xuống Sabata.

Mud nhích Chocky tiến lên một bước, toàn thân cô căng như một lò xo đang nén.

- Who ask? - Cô nói, giọng khô và cứng như đá.

Blackwater vẫn không thèm nhìn Mud. Đôi mắt xám tiếp tục dán chặt vào Sabata, như thể hắn vừa tìm thấy món đồ chơi mới rất thú vị.

- Ngươi đã làm phiền Leonard từ ngày đầu tiên. - Hắn nói với Sabata - Chẳng phải ta nên giải quyết việc này một cách... đàn ông sao?

Rồi hắn bước tới một cách quỷ dị, từng bước đều đều, đến khi đứng trước mặt Sabata, đủ gần để Sabata ngửi thấy mùi nước hoa đắt tiền phảng phất mùi hoa hồng và gỗ tuyết tùng. Quá gần và quá nhanh để bất kỳ ai kịp phản ứng.

Blackwater nâng găng tay đỏ lên, vung mạnh tát vào má Sabata với một tiếng "bốp" nghe rõ mồn một trong không khí tĩnh lặng của núi tuyết.

- Ta thách đấu ngươi, tên nhà quê. - Hắn cười, nụ cười không chạm đến đôi mắt xám lạnh như tro - Hay ngươi sợ?

Cú tát không đau – thực tế nó nhẹ đến mức khó tin. Nhưng cảm giác khó chịu lan tỏa từ má Sabata, không phải đau đớn mà là cái gì đó khác... một năng lượng xa lạ. Như thể găng tay không chỉ vừa tát má cậu mà còn tát trúng thực tại xung quanh.

- Vành đai Quốc Vương! - Blackwater hét lên, và rồi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn nhiều.

Năng lượng phun trào từ găng tay đỏ, lan tỏa với tốc độ kinh hoàng, tạo thành những sợi ánh sáng màu đỏ tía. Chúng xoay tròn, đan xen, kết nối với nhau nhanh như tia chớp, tạo thành... một võ đài boxing? Các sợi ánh sáng hình thành một hình vuông hoàn hảo, với những sợi dây đàn hồi màu đỏ ở bốn phía, trải dài bốn mét mỗi chiều.

Và Sabata đứng ở giữa, bị nhốt cùng với Blackwater. Bên ngoài, Mud, Gabrielle và những con Chocky bị mắc kẹt ngoài rào chắn vô hình đang hình thành.

- Chào mừng đến với Sàn đấu của ta, nhà quê ạ. - Blackwater cúi đầu mỉa mai - Leonard đã mô tả khá chính xác về sự ngờ nghệch của ngươi.

Con Chocky của Sabata gầm lên điên cuồng, lao vào rào chắn vô hình với nắm đấm sẵn sàng. Cú đấm mạnh đến mức có thể phá vỡ đá granite chỉ làm rào chắn rung lên nhẹ nhàng, như mặt nước hồ gợn sóng. Con vật khổng lồ gầm lên phẫn nộ một lần nữa, đập liên tiếp không chút do dự vào bức tường vô hình nhưng không có kết quả.

Gabrielle kích hoạt Overdrive tức thì, đôi mắt cô chuyển sang vàng kim, quét một vòng xung quanh kết giới, tìm kiếm điểm yếu.

- Anomaly cấp cao. - Cô gằn giọng - Kết giới hoàn hảo. Không có điểm yếu rõ ràng.

Mud dẫm chân xuống đất, khiến mặt đất rung lên, nứt ra, và một cột đá lớn phóng lên, đâm thẳng vào kết giới từ dưới. Nhưng nó chỉ khiến kết giới chuyển sang màu đỏ đậm hơn một chút rồi trở lại bình thường.

- Sàn đấu của Hoàng gia... - Blackwater mỉm cười đắc thắng, mắt không rời Sabata - ...chỉ mở khi có người chiến thắng, hoặc người thua ngất đi. Hay chết. Ta không kén chọn đâu.

Hắn bắt đầu tháo áo choàng, để lộ thân hình mảnh khảnh nhưng rắn chắc, cơ bắp săn chắc cuộn tròn dưới làn da trắng như tượng cẩm thạch.

- Một đối một, - hắn nói, nắm và mở bàn tay, khớp xương kêu răng rắc đầy đe dọa - không Anomaly, không phép thuật, chỉ có sức mạnh và kỹ năng thuần túy. Ngươi có hai giây để chuẩn bị.

Mud lớn tiếng từ bên ngoài:

- Dùng Power-

Nhưng lời cô bị cắt ngang khi kết giới đột nhiên chuyển hoàn toàn sang màu đỏ máu, cách âm tuyệt đối, khiến tiếng nói của cô không thể lọt vào trong.

Sabata nhìn quanh, cảm thấy cơn đau đầu dữ dội trở lại. Không có lối thoát. Không có sự trợ giúp. Chỉ có cậu, tên quý tộc điên và một sàn đấu boxing phát sáng màu đỏ máu giữa ngọn núi phủ tuyết.

Blackwater không đếm đến hai. Hắn lao tới sau một giây rưỡi, nhanh như rắn độc, với cú đấm thẳng nhắm vào mặt Sabata.

Sabata cảm thấy cả thế giới nổ tung trong một chớp sáng trắng. Răng cậu va vào nhau, gãy mất hai cái răng cửa, đầu giật ngược về sau như búp bê vải. Cậu loạng choạng, máu tanh trong miệng, chân như bông, dạ dày cuộn lên muốn ói.

"Đây là sức mạnh của một người không dùng Anomaly ư?" - Sabata thoáng nghĩ trước khi lưng đập xuống sàn võ đài phát sáng.

Blackwater không vội. Hắn nhẩn nha tiến lại, biết rõ con mồi không thể chạy đi đâu.

Từ bên ngoài kết giới, Mud và Gabrielle đấm đá vào màn năng lượng đỏ rực, nhưng vô ích. Bên trong, Sabata hiểu rằng nếu cậu bị đánh bại, Leonard sẽ về đích trước. Nhưng một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cậu, đau đớn nhưng sáng suốt.

"Kết giới sẽ mở khi có người bị đánh ngất..." Sabata nghĩ. "Không nhất thiết phải là tôi thua..."

Cậu cố gượng dậy, máu từ khóe miệng rỏ xuống cằm. Nếu không thể thắng, cậu sẽ đi đường vòng.

Sleep! - Sabata hét lên, tập trung toàn bộ năng lượng Anomaly còn lại.

Power word vỡ ra từ môi cậu, nhưng không gian trong sàn đấu nuốt chửng nó như thể nó chưa từng tồn tại. Không có ánh sáng quen thuộc, không có rung động trong không khí. Chỉ có tiếng cười của Blackwater.

- Ngốc nghếch. - Hắn nhún vai - Sàn đấu của ta vô hiệu hóa mọi Anomaly. Đó là ý nghĩa của một trận đấu công bằng.

Blackwater tiến tới, nắm đấm đã nắm chặt, sẵn sàng kết thúc trận đấu. Sabata hiểu rằng cậu chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

"Nếu Powe word không hoạt động..." Cậu cắn răng quyết định. "...thì mình phải dùng cách khác."

Trong một khoảnh khắc điên rồ, Sabata đưa ngón trỏ và ngón giữa lên, nhắm vào điểm huyệt ở cổ mình - điểm mà cậu từng đọc về trong một cuốn sách cổ giá 5p. Cậu không chắc nó có hiệu quả không, nhưng không còn lựa chọn nào khác.

Blackwater dừng lại, ngơ ngác.

- Ngươi làm cái quái gì vậy?

Sabata không trả lời. Cậu ấn mạnh vào điểm huyệt ở cổ, ngay dưới tai, nơi có một động mạch quan trọng. Cơn đau nhói lên, nhưng cậu tiếp tục ấn. Thế giới xung quanh bắt đầu mờ dần, đen dần.

"Một người ngất là đủ..." - Ý nghĩ cuối cùng thoáng qua tâm trí Sabata trước khi bóng tối bao trùm.

Khi cơ thể Sabata đổ sụp xuống sàn, màn kết giới đỏ rực đột nhiên nổ tung thành hàng nghìn mảnh ánh sáng. Blackwater đứng đó, mặt ngớ ra vì bối rối. Hắn đã đánh thắng hàng trăm đối thủ, nhưng chưa bao giờ gặp ai tự đánh bại mình.

Nhưng sự bối rối nhanh chóng nhường chỗ cho phản xạ được rèn luyện suốt nhiều năm. Blackwater lấy từ trong túi ra một cặp găng tay khác - màu đen như than, mang họa tiết rắn vàng quấn quanh các khớp. Hắn đeo chúng vào với tốc độ điệu nghệ, vừa kịp lúc Mud lao tới.

Cú đấm của Mud là cơn ác mộng bằng xương và thịt, có thể khiến tảng đá vỡ vụn. Nhưng Blackwater không phải tảng đá. Hắn xoay người, nghiêng vai với sự uyển chuyển của một vũ công ballet, khiến nắm đấm của Mud chỉ sượt qua vai hắn. Găng tay đen của hắn lóe lên, nhanh như rắn mổ, đấm thẳng vào cạnh sườn Mud với sức mạnh đủ để đánh gục một con bò mộng.

Mud không ngã, nhưng cô loạng choạng lùi lại hai bước, một tay ôm lấy sườn, mắt mở lớn vì ngạc nhiên.

Gabrielle lao vào tức thì, đôi mắt vàng kim quét nhanh tìm điểm yếu. Nhưng Blackwater không hề đứng im để cô quan sát. Hắn xoay tròn, di chuyển liên tục, găng tay đen của hắn tạo ra những đường cong rắc rối trong không khí.

- Các cô nghĩ ta dễ xơi lắm sao? - Hắn cười khẩy - Ta không phải quý tộc vô dụng như những kẻ khác. Ta là đấu sĩ của Hoàng gia, được tôi luyện từ khi vẫn còn bò.

Hắn né cú đá của Gabrielle bằng cách nhảy lùi một bước hoàn hảo, rồi phản công với một cú móc từ dưới lên, suýt trúng cằm cô. Gabrielle chỉ kịp lùi lại trong gang tấc, hơi thở của đòn đánh quét qua mặt cô.

- Mud, chân trái, góc 45 độ! - Gabrielle hét lên, phát hiện ra một điểm yếu.

Mud không cần nghe lần thứ hai. Cô tiến lên, giả vờ đấm thẳng nhưng rồi bất ngờ đá vào chân trái của Blackwater ở góc chính xác mà Gabrielle chỉ định. Blackwater rít lên đau đớn, chân khụyu xuống, mất thăng bằng.

Đó là khoảnh khắc mà Gabrielle cần. Cô vòng ra sau lưng hắn với tốc độ mà ít ai biết cô có thể đạt được, đá vào sau đầu gối hắn, khiến hắn quỳ xuống hoàn toàn. Mud không lãng phí thời gian. Cô lao đến, túm lấy găng tay đen của hắn và bóp mạnh.

Nhưng găng tay đen không dễ vỡ như găng tay đỏ. Chúng cứng như sắt dưới sức ép của Mud. Blackwater cười, mặc dù đã bị buộc quỳ xuống.

- Đó không phải điểm yếu duy nhất của ta, thưa quý cô. - Hắn nói trước khi đột ngột ngả người về phía trước, lôi Mud theo, rồi lật ngược tình thế, đá Mud văng ra.

Gabrielle nhảy lên, tung cú đá xoay người nhắm vào thái dương Blackwater, nơi cô biết sẽ khiến hắn gục ngay lập tức. Nhưng Blackwater đưa cánh tay lên chặn đòn, găng tay đen hấp thụ phần lớn lực đánh. Hắn loạng choạng lùi lại, vẫn chưa bị hạ.

- Các cô đánh hay lắm. - Hắn thở dốc, mỉm cười dù máu đã rỉ từ khóe miệng - Nhưng ta đã đấu với những người mạnh hơn.

Mud đứng dậy, mắt nheo lại nguy hiểm. Cô và Gabrielle tiến về phía Blackwater từ hai hướng, buộc hắn phải chia sẻ sự chú ý. Hắn đang bị dồn vào thế khó, nhưng vẫn di chuyển như một vũ công - dẻo dai, thăng bằng hoàn hảo, và nguy hiểm chết người.

- Gabrielle, găng tay của hắn. - Mud nói, giọng trầm đặc - Chúng không phải trang sức thông thường.

Gabrielle gật đầu, mắt vàng kim quét qua găng tay đen.

- Anomaly cấp cao. - Cô nói - Không phải chỉ có một đôi. Hắn còn nhiều đôi khác.

Blackwater cười lớn.

- Rất tinh mắt! Quả là xứng đáng với danh tiếng. Đây không phải găng tay thông thường, mà là Relic của gia tộc Blackwater. Mỗi đôi mang một sức mạnh khác nhau.

Hắn lùi lại, rút từ trong túi ra đôi găng tay thứ ba - màu xanh lam nhạt với những đường gân bạc chạy dọc. Hắn đeo chúng vào, rồi vỗ hai bàn tay vào nhau.

Âm thanh chói tai vang lên, và một luồng áp suất không khí bùng nổ, đẩy Mud và Gabrielle lùi lại. Đó không phải một cú đánh, mà là một cú sốc thuần túy, làm rung chuyển không gian xung quanh.

- Ta có thể tiếp tục cả ngày. - Blackwater nhếch mép - Nhưng cả ta và các cô đều biết thời gian không còn nhiều. Leonard sắp về đích rồi.

Mud nắm tay thành hai quả đấm, đôi mắt cô sẫm lại như bão đá sắp ập đến. Cô dẫm chân xuống đất, và mặt đất dưới Blackwater đột nhiên biến thành cát lún. Hắn bắt đầu chìm xuống, nhưng vẫn không hoảng sợ.

- Thông minh đấy. - Hắn gật đầu, vỗ hai găng tay xanh vào nhau một lần nữa.

Luồng áp suất không khí lần này mạnh hơn, ập vào mặt đất, làm cát lún nén chặt lại thành đá cứng. Blackwater giờ đứng trên một bục đá cao hơn mặt đất xung quanh.

Gabrielle đã di chuyển trong khi Mud làm công việc của mình. Cô đứng sau lưng Blackwater, và khi hắn đang bận đối phó với Mud, cô tung cú đá vào sau gáy hắn - nơi cô biết là điểm yếu chết người.

Cú đá trúng đích hoàn hảo. Blackwater rên lên, gục về phía trước, loạng choạng như sắp ngã. Gabrielle tưởng mình đã thắng, nhưng hắn bất ngờ xoay người, nắm lấy chân cô và vật cô xuống đất.

- Huấn luyện đặc biệt của Hoàng gia. - Hắn khò khè, mắt đã mờ đi vì đau - Điểm tử huyệt của ta được gia cố.

Mud lao tới, nhanh hơn những gì người ta có thể mong đợi từ một cơ thể to lớn như vậy. Cô tung cú đấm thẳng vào mặt Blackwater, và lần này hắn không kịp né. Cú đấm đập vào má hắn với âm thanh ghê rợn, và hắn bay ngược ra sau vài mét, găng tay xanh rơi khỏi tay.

Hắn lảo đảo đứng dậy, chảy máu từ miệng và mũi, mắt đã sưng lên, nhưng vẫn đứng vững. Hắn với tay vào túi, có lẽ để lấy đôi găng tay khác, nhưng Gabrielle đã ở đó. Cô túm lấy cổ tay hắn, vặn mạnh cho đến khi xương cổ tay kêu răng rắc.

Blackwater rít lên đau đớn, nhưng vẫn cố giằng ra. Mud tiến đến, túm lấy cổ hắn bằng một tay, nâng hắn lên khỏi mặt đất.

- Đủ rồi. - Cô nói, giọng lạnh như băng - Chúng tôi không có thời gian cho trò này.

Mud siết chặt, cắt đứt nguồn không khí đến phổi Blackwater. Hắn vùng vẫy, đấm vào tay Mud, nhưng không có găng tay đặc biệt, sức mạnh của hắn không đủ để gây hại. Dần dần, những cú đấm yếu đi, và cuối cùng, hắn ngất lịm trong tay Mud.

Ánh sáng đỏ bao quanh hắn, và trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn biến mất - hệ thống dịch chuyển khẩn cấp của The Sun đã kích hoạt, đưa hắn về vì thương tích quá nặng.

Gabrielle quỳ xuống bên cạnh Sabata, kiểm tra mạch đập ở cổ cậu.

- Cậu ta vẫn sống. - Cô thông báo, giọng đã bớt căng thẳng - Tự điểm huyệt để ngất đi. Thông minh.

- Đánh thức cậu ấy. - Mud nói, nhìn về phía xa xa nơi nhóm Leonard vẫn đang tiến về đích - Chúng ta không còn nhiều thời gian.

Gabrielle vỗ nhẹ vào má Sabata, rồi bóp mạnh vào điểm huyệt khác ở cổ cậu, điểm có thể kích thích tỉnh táo. Sabata ho sặc sụa, mắt chớp mở ra, còn mờ mịt nhưng đã tỉnh táo.

- Nó... có hiệu quả không? - Cậu thì thầm, giọng khàn đặc.

- Có. - Mud gật đầu, thở hổn hển nhẹ sau cuộc chiến khó khăn - Và giờ chúng ta phải đuổi theo Leonard. Nhanh lên.

Mud và Gabrielle đỡ Sabata dậy, kéo cậu lên lưng Chocky. Con vật khổng lồ khịt mũi lo lắng khi thấy người cưỡi của mình trong tình trạng này.

- Tôi ổn. - Sabata nói, vẫn còn lảo đảo, máu khô đóng vảy ở khóe miệng - Chỉ là... một giấc ngủ ngắn không mấy thoải mái.

Ba con Chocky quay đầu, hướng về vạch đích chỉ còn cách vài trăm mét phía trước. Họ đã mất quá nhiều thời gian với Blackwater, nhưng cuộc đua vẫn chưa kết thúc.

Ánh đèn vạch đích lấp lánh phía trước, vàng rực dưới ánh trăng. Ba con Chocky lao đi với tốc độ điên cuồng, móng vuốt để lại những vết sâu hoắm trên tuyết. Sabata, vẫn còn choáng váng sau cú đánh và tự điểm huyệt, nheo mắt cố nhìn rõ hơn.

Phía trước, đoàn người của Leonard đã dừng lại, tạo thành một vòng tròn quanh khán đài được trang trí rực rỡ, với những dải băng màu xanh và đỏ phấp phới trong gió. Tiếng cười nói, tiếng ăn mừng vang vọng qua không khí lạnh.

- Giờ mà cứ tên quý tộc nào ra cản bọn mình thì e là công tử trà sữa đen đó sẽ về đích thôi. - Sabata nói, giọng khàn đặc.

Mud và Gabrielle không trả lời, vẫn thúc Chocky tiến lên. Khi họ đến gần hơn, chi tiết dần hiện ra rõ ràng hơn. Leonard đang đứng trên một cái bục nhỏ, hai tay giơ cao trong tư thế chiến thắng. Nhóm quý tộc xung quanh hắn đang reo hò, một vài người đang uống rượu từ những chiếc ly pha lê.

- Có gì đó không đúng. - Gabrielle lên tiếng, đôi mắt vàng kim chuyển sang màu sáng hơn - Điểm yếu... quá nhiều điểm yếu... và không hợp lý.

Khi khoảng cách còn chưa đầy năm mươi mét, Mud đột ngột kéo dây cương, buộc con Chocky của mình dừng phắt lại.

- Ảo ảnh.

Sabata chớp mắt, và khi tập trung kỹ hơn, cậu bắt đầu nhận ra những chi tiết kỳ lạ. Không có quan chức nào của The Sun. Không có camera. Những tên quý tộc đang uống rượu trong điều kiện sắp kết thúc vòng thi?

Tiếng còi chói tai vang lên từ phía xa - phía tây, cách vị trí hiện tại của họ ít nhất hai trăm mét.

Leonard dừng phắt tay giữa không trung. Hắn quay phắt sang nhìm đám quý tộc của mình, những kẻ bây giờ cũng đã nhận ra mình bị lừa.

Khung cảnh ăn mừng tan biến như khói, để lộ ra sự thật trần trụi - chỉ có một bãi tuyết trống trơn.

Leonard đặt tay lên ngực, cảm nhận nguồn năng lượng đen đang chảy trong huyết quản. Một nụ cười nở trên môi hắn.

Con Chocky đỏ của Leonard loạng choạng tiến lên, nhưng rõ ràng nó đã kiệt sức. Máu rỉ ra từ vết thương ở chân trước, và nó khó khăn lắm mới đi nổi.

Leonard tuột xuống khỏi lưng con vật, năng lượng đen ngòm bao quanh hắn như một tấm áo choàng làm từ bóng tối tinh khiết. Những đường vân đen lan rộng trên khuôn mặt, và đôi mắt tím của hắn cháy rực như hai hố lửa.

- Cuộc đua vẫn chưa kết thúc. - Giọng Leonard vang lên, biến dạng và nhân đôi, âm sắc của nó chứa đựng sức mạnh thuần túy.

Hắn vung tay ra, và một làn sóng năng lượng đen tràn ra xung quanh, biến tuyết thành băng đen cứng như kim loại.

- Đi! - Sabata hét lên với Mud và Gabrielle - Chạy đến vạch đích thật! Tôi sẽ cầm chân hắn!

- Không, chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau. - Gabrielle lắc đầu.

- Nhóm Leonard vẫn còn người đang tiến về đích. - Sabata nhắc nhở - Ít nhất một trong chúng ta phải đến đó!

Mud gật đầu, hiểu ra vấn đề. Không nói một lời, cô quay Chocky của mình lại và lao về hướng tây, nơi tiếng còi đã vang lên.

Leonard nhếch mép. Hắn vung tay tạo ra một loạt lưỡi gió đen bén như dao, hướng thẳng về phía Mud. Sabata không còn thời gian suy nghĩ. Cậu lao xuống khỏi lưng Chocky, chạy về phía Leonard.

- Này, Tea đồ đầu cắt moi!

Lưỡi gió đen đổi mục tiêu từ Mud sang Sabata. Cậu lao sang một bên, lăn tròn trên tuyết, cảm nhận luồng năng lượng lạnh lẽo sượt qua người. Băng đen mọc lên nơi lưỡi gió cắt qua tuyết, sắc và nguy hiểm như mũi giáo.

Gabrielle nhảy xuống khỏi Chocky, vẽ ra một biểu tượng phức tạp trong không khí. Ánh sáng vàng kim bùng lên, tạo thành tấm khiên chặn đứng lưỡi gió đen thứ hai của Leonard.

Con Chocky của Sabata gầm lên, đôi mắt đỏ rực nhìn Leonard với sự căm ghét thuần túy. Những bước chân nặng nề như trống chiến vang lên khi nó lao vào trận chiến, nắm đấm vung lên như búa tạ.

Tấm chắn năng lượng đen xuất hiện, hấp thụ cú đấm. Nhưng lực tác động khiến Leonard lùi lại ba bước, để lại những vết sâu trên nền băng đen.

Dải năng lượng đen như rắn phun ra từ tay Leonard, quấn lấy Chocky. Tiếng rít của không khí bị cắt xé vang lên khi dải năng lượng siết chặt. Nhưng Chocky gầm lên, giãy giụa dữ dội, nắm đấm vung vẩy, đấm vỡ nhiều dải năng lượng.

Sabata gom hết sức tàn:

- Explode!

Từ ngữ bùng nổ trong không khí với ánh sáng xanh lam, nhắm vào hạt đen mà Leonard đã nuốt.

Hắn loạng choạng, như thể bị chóng mặt. Những đường vân đen trên mặt mờ đi trong một khoảnh khắc, và hắn bất ngờ ôm ngực, gập người lại.

- Gì... cái gì...

Sabata đổ sụp xuống một đầu gối, máu chảy từ mũi, từ tai, cảm giác như bộ não đang bị cắt thành từng lát mỏng. Gabrielle đã ở bên cạnh, kéo cậu lùi lại khi Leonard dần lấy lại sự kiểm soát.

- Thú vị đấy. - Leonard gằn giọng, kiểm soát lại được năng lượng - Nhưng không đủ.

Hắn nâng hai tay lên, năng lượng đen cuộn tròn xung quanh như những đám mây bão. Không khí xung quanh trở nên nặng nề đến mức khó thở.

Tiếng kim loại xuyên qua không khí vang lên. Bốn thanh kiếm màu xanh lam bay đến, xoay tròn như những chiếc phi tiêu sát thủ.

Leonard nhảy lùi lại, đưa tay chặn ba trong số đó, nhưng thanh thứ tư cắt ngang cánh tay hắn, để lại một vết thương sâu. Máu đen như mực phun ra.

Ming Li đứng đó, dáng vẻ điềm tĩnh. Bốn thanh kiếm bay trở lại bên cạnh cô, xoay tròn, sẵn sàng cho đòn tấn công tiếp theo.

- Leonard Tea. Sử dụng Anomaly cấp đen có thể vi phạm Quy tắc An toàn.

Leonard cười, một tiếng cười khàn đặc và méo mó.

- Quy tắc? Ta có đọc luật đấy nhé.

Ming Li vung tay, và bốn thanh kiếm lao đi theo bốn hướng khác nhau, tạo thành một hình thập giá hoàn hảo. Leonard vung tay tạo ra một vòng năng lượng đen để chặn. Thanh kiếm của Ming Li cắt qua, chậm lại nhưng không dừng hẳn.

Valeria xuất hiện từ bên sườn, cưỡi trên lưng Varlor. Con Wyrm lao đến với tốc độ kinh hoàng, đuôi vung lên như roi, đập vào sườn Leonard.

Hắn bị hất văng sang một bên, đập mạnh vào tảng băng đen. Nhưng hắn đứng dậy ngay lập tức, không có dấu hiệu nào của đau đớn.

Con Chocky của Sabata lao vào trận chiến một lần nữa, vung nắm đấm. Cú đấm nổ ra, làm chấn động không khí. Leonard chỉ loạng choạng lùi lại một bước. Hắn cười, nắm lấy cánh tay Chocky và vặn mạnh. Tiếng xương gãy vang lên, và con vật gầm lên đau đớn.

Trên bầu trời, một bóng đen xuất hiện. Đầu tiên chỉ là một chấm nhỏ, nhưng nhanh chóng lớn dần, lớn dần. Tiếng vỗ cánh mạnh mẽ xé toạc không khí khi sinh vật đó lao xuống từ bầu trời đêm.

Một con Chocky - nhưng không giống bất kỳ con Chocky nào họ từng thấy. Nó có đôi cánh - cánh thực sự, đen tuyền và rộng lớn, vỗ mạnh tạo nên những cơn gió nhỏ mỗi khi chúng đập xuống. Và trên lưng nó, một bóng hình thanh mảnh ngồi thẳng lưng, tóc trắng bạc tung bay trong gió.

Sinh vật đáp xuống cách nhóm chiến đấu vài mét, tạo nên một cơn lốc nhỏ tuyết bay mù mịt. Khi tuyết lắng xuống, Sabata mới thấy rõ người cưỡi.

Cô gái có mái tóc trắng như tuyết, dài đến thắt lưng, và làn da nhợt nhạt như sứ. Trang phục gồm váy đen xếp nếp, áo corset đen bó sát với những chi tiết bạc sáng lấp lánh, và một chiếc áo choàng đen dài phủ xuống lưng Chocky. Đôi mắt cô màu đỏ thẫm, như máu đông đặc, nhìn xoáy vào Leonard với vẻ thích thú kỳ lạ.

Cô gái - Soda - không nói gì. Cô chỉ nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng muốt với cặp răng nanh nhọn hơn bình thường. Rồi cô vung tay phải lên, và máu bắt đầu rỉ ra từ những vết cắt nhỏ xuất hiện dọc theo cánh tay cô.

Máu không nhỏ giọt xuống tuyết. Thay vào đó, nó cuộn lại, đông đặc, và kéo dài ra, tạo thành một lưỡi hái dài màu đen tuyền, cán được làm từ xương trắng muốt - hoặc ít nhất là trông giống như xương.

- Soda Black. - Leonard nói, giọng hắn mang một chút ngạc nhiên hiếm hoi - Ái nữ của dòng họ Black.

Soda xoay lưỡi hái máu trong tay, tạo ra một vòng tròn màu đen trong không khí. Âm thanh của nó không phải tiếng kim loại cọ xát, mà là tiếng rên rỉ thấp như thể chính không khí đang đau đớn khi bị cắt xé.

- Tôi thấy anh bạn đây thi không được công bằng lắm nhỉ? - Cô nói, giọng nhẹ nhàng đến bất ngờ, không hợp với vẻ ngoài gai góc.

Leonard không lãng phí thời gian với lời thoại. Hắn vung tay, phóng ra một loạt lưỡi gió đen về phía Soda. Cô không né tránh. Thay vào đó, cô vung lưỡi hái máu, cắt đứt từng lưỡi gió đen một cách dễ dàng.

- Máu của tôi có thể chống lại bóng tối. - Cô mỉm cười - Cuộc chiến của các nguyên tố cơ bản.

Con Chocky có cánh của Soda gầm lên, một âm thanh sắc bén hơn và cao hơn những con Chocky thông thường. Nó lao vào cuộc chiến, cánh vỗ mạnh tạo ra những cơn lốc nhỏ, móng vuốt và nắm đấm vung vẩy với tốc độ chóng mặt.

Leonard phải lùi lại trước cơn bão tấn công mới. Năng lượng đen tuôn ra từ cơ thể hắn dày đặc hơn, tạo thành một tấm khiên bảo vệ. Nhưng lưỡi hái máu của Soda cắt qua nó như dao nóng cắt qua bơ, để lại những vết rách trên năng lượng đen - một điều tưởng chừng như không thể.

Ming Li tận dụng cơ hội này, gửi bốn thanh kiếm của mình tấn công từ bốn hướng khác nhau. Valeria thúc Varlor lao vào, phun ra một tia axit màu xanh nhắm thẳng vào mặt Leonard.

Bị tấn công từ nhiều phía, Leonard gầm lên giận dữ. Những đường vân đen trên mặt hắn sáng rực lên, và một vùng năng lượng đen bùng nổ xung quanh hắn, đẩy tất cả lùi lại.

Soda cười khẽ, vung lưỡi hái máu tạo thành một vòng tròn quanh mình. Máu từ lưỡi hái bắn ra, tạo thành hàng trăm mũi tên nhỏ màu đỏ thẫm, cắm phập vào tấm khiên năng lượng đen của Leonard. Chúng không xuyên qua được, nhưng tấm khiên bắt đầu rạn nứt, như kính cường lực bị nứt vỡ.

- Tại sao? - Leonard gầm lên, vẻ mặt lần đầu tiên lộ ra sự lo lắng - Tại sao máu của cô lại tác động được đến năng lượng của ta?

Soda không trả lời. Cô chỉ tiếp tục cười, vung lưỡi hái trong một điệu múa chết chóc. Mỗi đường cắt của lưỡi hái để lại một vết rạn nứt trên tấm khiên của Leonard.

Bên cạnh đó, con Chocky có cánh của Soda đang chiến đấu với Leonard theo cách mà những con Chocky khác không thể - nó bay lượn xung quanh hắn, đánh từ trên cao xuống, từ những góc độ không thể lường trước.

Sabata, vẫn yếu ớt sau khi sử dụng Power Word, nhưng không thể chỉ đứng nhìn. Cậu gom lại chút sức cuối cùng, định tấn công một lần nữa.

- Đừng. - Gabrielle kéo cậu lại - Để bọn họ lo. Cậu không còn đủ sức.

Như để chứng minh lời Gabrielle, một tia máu từ tai Sabata chảy xuống, nóng hổi trên làn da lạnh giá.

Trận chiến tiếp tục diễn ra với cường độ ngày càng cao. Leonard, dù có sức mạnh từ hạt đen, dần bị dồn vào thế bất lợi trước sự phối hợp tấn công của Ming Li, Valeria và Soda.

Soda vung lưỡi hái trong một đường vòng cung hoàn hảo, nhắm vào cổ Leonard. Hắn đưa tay lên chặn, tạo ra một lưỡi dao năng lượng đen. Hai vũ khí va chạm, tạo ra tia lửa đen và đỏ bắn tung tóe. Lưỡi hái không cắt đứt được lưỡi dao năng lượng, nhưng cũng không bị đẩy lùi.

Ming Li cũng không lãng phí thời gian với lời thoại. Cô vung tay, gửi hai thanh kiếm tấn công trực diện vào mặt Leonard, buộc hắn phải rút tay về để chặn đòn. Điều này tạo ra khoảnh khắc sơ hở, và Soda tận dụng ngay lập tức.

Lưỡi hái máu vung lên trong một đường cắt sâu, nhắm vào ngực Leonard - nơi mà hạt đen đang ẩn náu. Lưỡi hái cắt qua lớp áo, qua da thịt, để lại một vết cắt sâu. Máu đen phun ra, đó là năng lượng đen tối ở dạng lỏng.

Leonard gầm lên đau đớn, lùi lại loạng choạng. Vết thương trên ngực hắn - nó đang tỏa ra năng lượng đen dạng khí, như thể có cái gì đó đang rò rỉ từ trong ra ngoài.

Hắn đặt tay lên vết thương, cố gắng khép nó lại. Nhưng lần đầu tiên, có vẻ như sức mạnh của hạt đen không thể tự chữa lành cho hắn.

- Cái... cái gì... - Hắn lắp bắp, vẻ mặt hoang mang.

Soda hạ lưỡi hái xuống, cán xương tựa trên tuyết, cô nghiêng người về phía trước như thể đang tò mò quan sát một thí nghiệm.

- Máu của tôi có thể cắt đứt một số liên kết. - Cô nói nhẹ nhàng - Kể cả liên kết giữa một con người và một vật cường hóa Anomaly.

Những đường vân đen trên mặt Leonard bắt đầu mờ dần, như thể mực đang bị rửa trôi. Đôi mắt tím rực của hắn dần trở lại màu bình thường. Năng lượng đen tối đang rút lui vì liên kết với chủ nhân đã bị phá vỡ.

- Không! - Leonard gầm lên, cố gắng níu giữ sức mạnh đang rời bỏ hắn - Không!

Nhưng đã quá muộn. Với một tiếng "phựt" nhỏ kỳ lạ, đường vân đen cuối cùng biến mất khỏi khuôn mặt hắn. Đôi mắt hắn trở lại màu xanh lam bình thường, và vẻ mặt hắn từ phẫn nộ chuyển sang... giải thoát.

Leonard Tea lảo đảo lùi lại, gần như ngã xuống. Không còn năng lượng đen bao quanh, hắn lại trở thành một quý tộc bình thường - mặc dù là một quý tộc đầy kiêu hãnh và tài năng.

- Ta... - Hắn thở dốc, giọng lại trở về bình thường - Ta...

Nhưng hắn không kịp nói hết câu. Ánh sáng đỏ bùng lên bao quanh hắn, và trong tích tắc tiếp theo, hắn biến mất - hệ thống dịch chuyển khẩn cấp của The Sun đã kích hoạt, đưa hắn về vì thương tích quá nặng.

Soda xoay lưỡi hái máu một vòng cuối, và nó tan thành những giọt máu, bay ngược trở về cánh tay cô, hàn gắn những vết cắt. Cô nhìn Mud, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi.

- Cậu nợ tôi một ly soda cherry đấy.

- Vạch đích. - Gabrielle nhắc, chỉ về phía xa - Mud đã đi được một lúc rồi. Chúng ta phải theo kịp.

Khi họ tiến về phía vạch đích thật, không khí bắt đầu thay đổi. Sabata cảm thấy nó trước tiên ở mũi và má - sự biến đổi tinh tế nhưng không thể phủ nhận. Không khí nhẹ nhàng của đêm đông đột nhiên trở nên nặng nề, đặc quánh, rồi chuyển thành một thứ gì đó sống động và thù địch.

Gió.

Không phải loại gió nhẹ nhàng vuốt ve tóc hay khiến quần áo khẽ lay động. Đây là cơn gió như bức tường, như cú đấm, như lời tuyên bố rằng giờ đây chính Thiên nhiên muốn tham gia vào cuộc đua này.

Chỉ còn một trăm mét nữa đến vạch đích, nhưng có thể là một trăm dặm. Cơn gió gầm rú như một sinh vật sống, dữ dội và kiên định, đẩy họ lùi lại với mỗi bước tiến. Những lá cờ đánh dấu vạch đích vẫy gọi phía trước, tung bay trong cơn bão mini, vừa là lời hứa vừa là sự chế giễu.

Con Chocky của Sabata cúi thấp đầu, mắt nheo lại thành những khe hở đỏ rực, mỗi bước chân đều là một cuộc chiến. Móng vuốt của nó bấu sâu vào tuyết, để lại những vết cào như thể chính bề mặt trái đất là kẻ thù cần phải chinh phục. Từng bước, từng inch, chẳng khác nào leo núi theo chiều ngang.

"Vãi thật," Sabata nghĩ, "luôn luôn còn một thử thách nữa."

Phía trước, Sabata thấy Mud trên con Chocky của cô. Đáng lẽ với tốc độ và sức mạnh của con vật, Mud đã phải đến đích từ lâu. Nhưng giờ đây, cô và con Chocky như bị đóng đinh vào không gian, cố gắng tiến tới mà tưởng chừng như đang chạy tại chỗ. Bộ lông của con Chocky phẳng sát vào da, không phải vì ướt mà vì áp lực khủng khiếp của cơn gió.

Gabrielle đã đuổi kịp, và họ cùng chiến đấu với bức tường không khí, ba con Chocky không còn đua với nhau mà đua với chính sức cản kinh hoàng này. Tiếng gió vang vọng trong tai, át đi mọi âm thanh khác, ngay cả khi họ hét vào mặt nhau cũng chỉ như tiếng thì thầm.

- Thử... thách... cuối. - Gabrielle nói, môi bạc trắng vì lạnh, mỗi từ phải vật lộn để thoát ra - The Sun... luôn có... thử thách cuối.

Sabata gật đầu, không lãng phí sức cho lời nói. Cậu cúi người sát xuống cổ con Chocky, tìm kiếm sự che chắn ít ỏi từ cơ thể to lớn của nó. Sự mệt mỏi trĩu nặng trong từng thớ cơ, từng tế bào, như thể chính năng lượng của cậu đang bị cơn gió hút cạn.

Phía sau họ, nhóm quý tộc của Leonard - giờ không có thủ lĩnh - vẫn đang cố gắng bám đuổi. Ba Chocky bọn họ cưỡi di chuyển chậm chạp, đấu tranh với cơn gió, nhưng sự kiêu hãnh quý tộc vẫn thúc đẩy họ tiến lên. Một tên trong số đó - gã có bộ râu đỏ rực như lửa - đang liên tục hét ra những mệnh lệnh và lời nguyền rủa, cố gắng kích động con Chocky của hắn tiến nhanh hơn.

Và rồi Sabata thấy nó - một chớp sáng bạc lóe lên trong cơn bão, nhanh như tia chớp và mạnh mẽ như định mệnh. Đầu tiên chỉ là một đốm sáng mờ ảo, nhưng nhanh chóng trở thành một bóng hình rõ ràng, lướt qua áp lực gió như thể nó không tồn tại.

Một con Chocky bọc giáp - toàn thân phủ lớp giáp kim loại phản chiếu ánh trăng, với những đường vân hoa văn phức tạp chạy dọc sườn. Nó không chạy qua gió mà là xuyên qua, như dao cắt qua lụa, mỗi bước chân đều chính xác và kiên định. Không có sự lãng phí năng lượng, không có sự dao động không cần thiết.

Trên lưng sinh vật đó, một thân hình mảnh khảnh trong bộ áo choàng tím nhạt, gương mặt ẩn dưới mũ trùm, nhưng Sabata vẫn nhận ra được. Violet - cô gái bí ẩn mà cậu đã thoáng gặp vài lần trong kỳ thi, người mà Sabata luôn cảm thấy có điều gì đó không đồng điệu với mọi người.

Con Chocky bọc giáp của Violet vượt qua họ, không phải với tốc độ chóng mặt, mà là với sự kiên định không gì lay chuyển nổi. Nó không chiến đấu với gió, không giãy giụa hay vật vã - nó đơn giản là tiến về phía trước, như thể tuân theo quy luật vật lý khác biệt.

Và rồi, từ phía sau, một ánh sáng khác - con Chocky có cánh của Soda. Nhưng khác với lúc trước, giờ đây nó không bay. Thay vào đó, đôi cánh đen khổng lồ xòe rộng, để tạo thành một chiếc lá chắn gió. Soda nằm sát trên lưng sinh vật, mái tóc trắng phất phơ như dải lụa trong cơn bão, đôi mắt đỏ thẫm nheo lại trong quyết tâm.

Con Chocky của cô di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc, không nhanh bằng Violet nhưng vẫn nhanh hơn nhiều so với nhóm Sabata. Cánh của nó điều chỉnh liên tục, từng milimet một, để tạo ra áp suất ngược lại với cơn gió, biến cản trở thành lợi thế.

Khi hai bóng hình này lần lượt vượt qua nhóm Sabata, cậu không cảm thấy ghen tị hay thất vọng. Chỉ có sự ngưỡng mộ thuần túy trước tài năng và sự chuẩn bị. Sabata hiểu rằng The Sun không chỉ kiểm tra sức mạnh hay may mắn, mà còn là sự thích ứng và tư duy chiến lược.

Vạch đích giờ chỉ còn năm mươi mét, nhưng đó là năm mươi mét khó khăn nhất mà Sabata từng trải qua. Con Chocky của cậu gầm lên, một âm thanh vừa đau đớn vừa quyết tâm, và tiếp tục tiến lên, từng bước một.

Từ phía trước, họ thấy Violet đã đến đích, con Chocky bọc giáp đứng yên, hơi thở tạo thành những đám mây trắng nhỏ trong không khí lạnh. Cô không tỏ ra phấn khích hay hân hoan; chỉ có sự bình thản của người đã biết trước kết quả.

Soda theo sau chỉ vài giây, con Chocky có cánh của cô gập đôi cánh lại ngay khi vượt qua vạch đích, như một con thuyền buồm hạ buồm khi cập bến. Mái tóc trắng của cô xõa xuống như thác nước, và cô quay lại nhìn những người đang phía sau, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi.

Nhưng cuộc đua vẫn chưa kết thúc đối với nhóm Sabata. Họ vẫn đang chiến đấu với từng mét một của cơn gió khủng khiếp, với niềm hy vọng rằng ít nhất một người trong nhóm sẽ về đích thứ ba, đủ để giành được điểm cho vòng thi.

Mud dẫn đầu nhóm, thân hình to lớn của cô như một lá chắn cho Gabrielle và Sabata phía sau. Nhưng khoảng cách vẫn còn quá xa, và thời gian không đứng về phía họ.

Phía sau, nhóm quý tộc đang áp sát. Chocky của họ, dù mệt mỏi và bị thương, vẫn được thúc đẩy bởi những bùa chú cường hóa - một chiến thuật mà tư cách quý tộc cho phép họ sử dụng. Gã râu đỏ bỗng rút từ trong túi ra một vật nhỏ lấp lánh - một con bài cuối cùng, một món đồ mà hắn đã giấu cho đến thời khắc quyết định này.

Cuộc đua cho vị trí thứ ba vẫn còn rộng mở, và giữa tiếng gió gầm rú, tiếng thở hổn hển của Chocky, và tiếng tim đập trong lồng ngực, Sabata hiểu rằng cuộc đua thực sự mới chỉ bắt đầu.

Gió gào thét như thể chính linh hồn của núi đang cố ngăn họ lại. Mỗi bước tiến là một cuộc chiến, mỗi hơi thở là một thử thách. Phía sau, nhóm quý tộc không còn rõ hình dáng, chỉ còn là những bóng đen mờ ảo lao qua màn tuyết cuộn xoáy. Gã râu đỏ vung cao món đồ lấp lánh, ánh sáng của nó cắt qua màn đêm như dao găm.

Sabata cảm thấy máu rỏ từ tai xuống cổ. Từng tế bào trong cơ thể cậu gào thét phản đối việc sử dụng thêm bất kỳ năng lượng Anomaly nào. Nhưng không còn lựa chọn nào khác.

Cậu hít một hơi thật sâu, để tụ những mảnh vỡ năng lượng cuối cùng trong cơ thể.

- Block!

Power word vỡ tung khỏi miệng cậu, một luồng sóng xung kích vô hình, tỏa ra theo hình nón phía trước. Nơi nó đi qua, không khí bỗng đông cứng lại - không phải thành băng, mà như thể thời gian của chính bầu không khí bị đình chỉ.

Cơn gió mất đi tác động lên không gian phía trước họ trong khoảnh khắc ấy.

Sabata nghe thấy tiếng xé vải trong đầu mình. Không phải ẩn dụ - cậu thực sự nghe thấy những mô thần kinh bị kéo căng đứt đoạn, cảm nhận được máu đang rỉ ra từ những mạch máu vỡ trong não.

- Nhanh... - Cậu thì thầm, lời nói ngắt quãng bởi cơn đau kịch liệt - Đây là... cơ hội... duy nhất...

Mud không lãng phí một giây. Hai tay cô vươn ra, và mặt đất dưới chân họ rung chuyển. Một phiến đá khổng lồ hình vòm mọc lên từ tuyết, cong lại phía trên đầu họ. Để tạo ra một bảo vệ tạm thời, khuếch đại hiệu ứng của power word của Sabata.

Gabrielle đã chuẩn bị sẵn. Từ thắt lưng, cô rút ra một cuộn dây thừng mảnh, màu xanh lam phản quang. Với những chuyển động nhanh như chớp, cô quấn dây quanh cả ba người, buộc họ vào nhau theo kiểu buộc người leo - nếu một người ngã, hai người còn lại có thể kéo lại.

Chính lúc đó, đôi mắt Sabata trở nên trống rỗng. Thân thể cậu gục xuống, không còn ý thức. Giá của power word quá cao, và cậu đã trả bằng chính ý thức của mình.

- Đưa cậu ta đi! - Gabrielle ra lệnh, giọng sắc lạnh cắt qua tiếng gió.

Mud gật đầu. Cô kéo Sabata lên, đặt cậu nằm ngang trên lưng con Chocky, buộc chặt bằng những vòng dây thừng. Con vật gầm lên, hiểu rõ trọng trách.

Phía sau, tiếng gào thét thất vọng vang lên. Gã râu đỏ đã vung món đồ lấp lánh quá mạnh, và trong khoảnh khắc tập trung cao độ, gió đã giật lấy nó khỏi tay hắn. Món đồ bay vút đi, lấp lánh như sao băng trước khi biến mất trong màn đêm.

- Không! - Gã hét lên, giọng vỡ vụn trong tuyệt vọng.

Nhưng không còn thời gian để tiếc nuối. Hiệu ứng từ power word của Sabata sẽ không kéo dài lâu, và họ phải tận dụng triệt để cơ hội này.

Hai con Chocky vẫn đứng vững lao về phía trước - một con mang Mud và Sabata, con còn lại mang Gabrielle. Chúng chuyển động như một đơn vị duy nhất, dây thừng căng ra giữa họ trông như những sợi dây sinh mệnh.

Cùng lúc đó, từ bên sườn đồi khác, Ming Li và Valeria xuất hiện, cưỡi trên lưng Chocky của họ, nhanh chóng bắt kịp. Không có Varlor - có lẽ con Wyrm vẫn cần hồi phục. Nhưng cả hai nữ chiến binh đều di chuyển với sự điêu luyện, thân người cúi sát xuống, tận dụng mọi ưu thế khí động học.

Ba nhóm cùng lao về vạch đích, khoảng cách chỉ còn ba mươi mét. Cơn gió bắt đầu thức tỉnh lại, từng lớp một, như thể nó đang phá vỡ xiềng xích vô hình mà power word của Sabata đã áp đặt.

- Lên nào! - Gabrielle hét vào tai Mud, và cô cũng tự hét với chính mình.

Con Chocky của Mud bùng nổ trong một nỗ lực cuối cùng, những cơ bắp khổng lồ của nó căng cứng dưới lớp lông, từng bước chân đủ mạnh để để lại những vết lõm sâu trên mặt đất đóng băng. Con Chocky của Sabata cũng không kém, mắt đỏ rực trong quyết tâm, như thể cảm nhận được rằng đây là thời khắc quyết định cho 105 củ khoai lang đã hứa.

Nhóm quý tộc đã kế hoạch riêng. Mất đi món đồ quý giá, họ quay sang phương án dự phòng. Ba con Chocky của họ xếp thành hình tam giác, tạo ra hình thức khí động học hiệu quả nhất. Với một động tác đồng bộ, ba tên quý tộc rút ra những lọ thuốc nhỏ, dốc ngược vào miệng các con Chocky. Thuốc kích thích, một thủ thuật mà chỉ những kẻ không quan tâm đến sức khỏe dài hạn của Chocky mới sử dụng.

Mắt những con Chocky của họ bừng sáng với ánh nhìn không tự nhiên. Chúng tăng tốc đột ngột, phá vỡ hàng rào gió với sức mạnh từ chất kích thích.

Vạch đích chỉ còn hai mươi mét. Những giám sát viên của The Sun đã có mặt, đứng ở mấu trụ cổng đích, gương mặt họ không lộ cảm xúc nhưng ánh mắt dõi theo từng chuyển động.

Đúng lúc đó, hiệu ứng của power word tan biến hoàn toàn. Gió trở lại, không phải dần dần mà là một cú đấm tàn bạo, như thể nó tích tụ sức mạnh trong suốt thời gian bị kìm hãm. Bức tường không khí đập vào họ với sức mạnh của một đoàn tàu tốc hành.

Nhóm quý tộc bị đánh bật lại, đội hình tam giác của họ vỡ vụn. Một con Chocky loạng choạng, vấp phải chân con khác, và cả hai cùng ngã xuống trong một mớ hỗn độn chân tay, nắm đấm và tiếng gào thét.

Mud và Gabrielle cảm nhận được lực đẩy khủng khiếp, nhưng dây thừng của Gabrielle giữ họ lại với nhau. Họ không đi lẻ loi - họ là một đơn vị. Khi một người nghiêng ngả, người kia sẽ giữ thăng bằng.

Ming Li và Valeria cũng bị chấn động bởi cơn gió, nhưng sự đồng bộ rèn luyện qua năm tháng giúp họ phản ứng như một. Thanh kiếm của Ming Li bay ra, cắm phập xuống đất, tạo thành những điểm neo giữ họ lại.

Vạch đích chỉ còn mười mét.

Không còn chiến thuật, không còn kế hoạch phức tạp. Chỉ còn ý chí thuần túy đối đầu với sức mạnh tự nhiên tàn bạo. Ba đội đua, mỗi đội với phương pháp riêng, đẩy bản thân vượt qua giới hạn trong những mét cuối cùng.

Gió gào thét, tuyết mù mịt, những con Chocky gầm rú, và dây cờ đích vẫy gọi như những bàn tay mời mọc của chiến thắng.

Năm mét.

Ba mét.

Một mét.

Và rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro