Chương 52: Lại vào viện
Sabata không thể thấy gì. Ý thức của cậu lập lòe như ngọn nến trong gió, thỉnh thoảng bùng sáng chỉ để lại chìm vào bóng tối. Tất cả những gì cậu cảm nhận được là chuyển động, tiếng hít thở nặng nhọc của con Chocky, và cảm giác rơi... rơi... rơi...
Trong một khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi, cậu thấy mình đang được khiêng trên băng ca. Khuôn mặt mờ ảo của những nhân viên y tế trong bộ đồng phục trắng tinh lướt qua tầm nhìn. Ai đó đang xét nghiệm phản xạ đồng tử của cậu bằng đèn pin y tế, ánh sáng cắt qua màn sương mù trong tâm trí như tia chớp xuyên mây.
- Tình trạng nguy kịch, mất nhiều máu, sốc Anomaly nặng. - Giọng ai đó vang lên, xa xăm như từ đường hầm - Ổn định trước khi vận chuyển.
"Ít nhất mình không chết," Sabata mơ hồ nghĩ trước khi bóng tối nuốt chửng cậu lần nữa.
Tiếng hú đánh thức cậu lần thứ hai. Không phải tiếng còi kết thúc. Đây là âm thanh nguyên thủy, hoang dã, và đầy cảm xúc đến mức gần như không còn là tiếng người. Sabata mở mắt, thấy mình đang nằm trên cáng, được nối với túi truyền dịch và các thiết bị theo dõi.
Tiếng hú vang lên lần nữa, và lần này cậu nhận ra nguồn gốc. Mud đang đứng cách xa đám đông, ngửa mặt lên bầu trời đêm, bóng hình đồ sộ của cô in đậm trên nền trăng sáng. Vai cô run lên theo từng tiếng nấc, và rồi cô ngửa cổ hú lên một lần nữa, âm thanh vang vọng khắp thung lũng núi tuyết.
Mud đang khóc. Mud - ít khi thể hiện cảm xúc, người nói bằng những câu ngắn gọn như đá tảng - đang đứng dưới ánh trăng, nước mắt đóng băng trên má, hú lên những âm thanh nguyên thủy của niềm vui sướng tột cùng và giải thoát.
"Chúng ta đã làm được rồi sao?" Sabata tự hỏi, nhưng không thể giữ ý thức lâu hơn. Bóng tối lại đến, nhẹ nhàng như một người mẹ đắp chăn cho con.
Ánh sáng trắng chói lòa đánh thức Sabata. Cậu mở mắt, chớp chớp để thích nghi. Một lần nữa, cậu lại thấy mình trong căn phòng trắng tinh quen thuộc, với tấm biển treo tường: "Phòng Y tế số 7 - Dành cho những ca Không Chết Nhưng Cũng Không Ổn Lắm".
"Một lần nữa," Sabata nghĩ, "mình lại trở về điểm xuất phát."
Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau ập đến như một đàn voi lần nữa đang ấn đầu cậu xuống gối. Đầu Sabata đau như thể có ai đó vừa đặt một vòng hào quang bằng đinh sắt lên vành tai, và mỗi đinh đang từ từ cắm vào sọ.
- Ồ, cậu tỉnh rồi. - Một giọng nói quen thuộc vang lên. Y tá trưởng, người mà Sabata nhớ từ lần nằm viện trước.
- Chúng... tôi... - Sabata cố nói, nhưng cảm giác như lưỡi cậu đã quên cách hoạt động đúng cách.
- Các bạn đã về đích, nếu đó là điều cậu muốn biết. - Y tá mỉm cười, kiểm tra các chỉ số trên màn hình bên cạnh giường - Hạng ba. Ấn tượng lắm.
- Hạng... ba? - Sabata nhắc lại, cảm thấy một tia hy vọng - Là... đủ chứ?
- Hơn cả đủ. - Y tá trưởng gật đầu - Mười đội đầu tiên sẽ tiến vào vòng cuối. Các bạn đã làm rất tốt.
Sabata thở phào nhẹ nhõm, nhưng cử động đó cũng khiến cậu nhăn mặt đau đớn.
- Căn bản là cậu đã tự làm cháy mạch thần kinh của mình. - Y tá trưởng giải thích, kiểm tra đồng tử của Sabata bằng đèn pin nhỏ - Power word là công cụ mạnh mẽ, nhưng cậu không thể cứ sử dụng chúng liên tục mà không phải trả giá. Cộng thêm tình trạng da đầu bị cháy và hai chiếc răng cửa gãy...
- Hai răng cửa? - Sabata ngắt lời, đưa tay lên sờ miệng - Tôi mất hai răng sao?
Y tá trưởng đưa cho cậu một chiếc gương nhỏ. Sabata nhìn vào, và gương mặt phản chiếu khiến cậu há hốc miệng kinh ngạc, càng làm lộ rõ hơn tình trạng thảm hại của mình.
Da đầu cậu đã bị cạo sạch, để lộ một mảng da hồng bóng loáng, với những vết phồng rộp đang dần lành. Và ở giữa hàm răng trên, hai chiếc răng cửa đã biến mất, tạo thành một khoảng trống hoàn hảo. Tổng thể gương mặt cậu trông như một đứa trẻ lên tám vừa bị cạo trọc một mảng đầu và đang trong quá trình thay răng sữa.
- Ôi trời. - Sabata rên rỉ.
- Đừng lo. - Y tá trưởng vỗ nhẹ vai cậu - Tóc sẽ mọc lại, và chúng tôi đã đặt hai chiếc răng giả mới cho cậu. Sẽ được lắp vào khi vết thương trong miệng lành hẳn.
Sabata không kịp trả lời khi cửa phòng bật mở. Một đoàn người ùa vào, và giường cậu nhanh chóng bị bao vây bởi những gương mặt quen thuộc.
Mud và Gabrielle dẫn đầu, theo sau là Aria, Dave, Layla, Vex và gần như tất cả những người bạn mà Sabata đã kết giao trong suốt kỳ thi. Thậm chí cả Ming Li và Valeria cũng có mặt, đứng ở cuối giường với vẻ mặt nghiêm trang nhưng ánh mắt ấm áp.
- Gã chiến binh đầu hói tỉnh rồi kìa! - Vex thốt lên, cười toe toét - Trông cậu như một quả trứng có mắt ấy, Sabata!
- Không phải quả trứng, mà là quả bóng bowling có mặt người. - Dave bổ sung, cố giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng không thành công.
- Các cậu im đi! - Layla can ngăn, nhưng chính cô cũng đang cố nhịn cười - Sabata đã rất dũng cảm.
Mud tiến lên, đứng bên cạnh giường. Cô không cười, nhưng khóe miệng hơi cong lên, có thể là nụ cười rộng nhất mà cô từng thể hiện.
- Cảm ơn. - Mud nói ngắn gọn.
- Vì... gì? - Sabata hỏi.
- Cần gì phải hỏi. - Cô đáp, và đặt một gói nhỏ lên bàn cạnh giường - Tôi cũng đã trả hết số khoai lang cậu nợ.
- Cậu không cần...
- 105 củ khoai thôi mà, hơn nữa nhà tôi cũng làm nông. - Mud ngắt lời.
Gabrielle bước đến, đứng cạnh Mud. Cô trông khỏe mạnh hơn nhiều so với lần cuối Sabata thấy, vết thương ở lưng dường như đã lành hẳn.
- Cậu bỏ lỡ buổi trao giải rồi. - Cô nói, giọng vẫn lạnh lùng và phân tích như thường lệ - Violet và Soda đứng nhất và nhì. Chúng ta đứng ba.
- Ai đó nói với tôi chuyện gì đã xảy ra. - Sabata nài nỉ - Ai về đích trước?
Tất cả cùng nhìn sang Mud, người dường như đã được chỉ định làm người kể chuyện mặc định - có lẽ vì cô là người duy nhất không có thiên hướng thêm thắt hay trang trí câu chuyện.
- Chúng ta chạm đích. - Mud bắt đầu - Cùng lúc với Ming Li, Valeria. Đồng hạng ba. Nhóm Leonard hạng tư, Blackwater hạng năm.
- Đồng hạng ba? - Sabata nhắc lại, nhìn qua Ming Li và Valeria để xác nhận.
Ming Li khẽ gật đầu.
- Chúng ta cùng về đích trong khoảng thời gian không chênh lệch nhiều hơn một phần nghìn giây. - Cô giải thích - Ban tổ chức quyết định trao đồng hạng.
- Mud đã kéo cậu qua vạch đích. - Valeria bổ sung - Ngay cả khi cậu bất tỉnh.
- Và sau đó, - Aria tiếp lời, đôi mắt sáng lên - Mud đã đứng giữa bầu trời đêm và... hú lên. Đó là khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời tôi.
Mud nhìn đi chỗ khác, có vẻ bối rối.
- Xúc động quá. - Cô giải thích ngắn gọn.
Cả nhóm bật cười, và ngay cả Sabata cũng không nhịn được, mặc cho cơn đau từ miệng vì mất hai răng. Tiếng cười của cậu nghe như tiếng sáo bị hỏng, khiến mọi người càng cười to hơn.
- Cậu không chỉ trọc đầu mà còn thổi sáo qua kẽ răng được. - Vex trêu, lau nước mắt vì cười quá nhiều - Đa tài thật!
Sabata không thể phản đối. Cậu chỉ lắc đầu, mỉm cười, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
- Leonard thì sao? - Cậu hỏi, giọng trở nên nghiêm túc.
Phòng trở nên yên lặng.
- Leonard và nhóm của hắn ta đã trở về an toàn. - Ming Li trả lời, giọng đều đều - Đứng hạng tư, theo sau chúng ta không xa.
- Còn hạt đen đó... - Sabata hỏi, vẫn lo lắng.
- Không phải chất cấm, nhưng không được khuyến khích sử dụng. - Valeria giải thích - Đó là một Tăng Cường Tố Anomaly cấp cao. Nó mang lại sức mạnh tạm thời nhưng ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiềm năng phát triển của người sử dụng. Leonard đã đánh đổi tương lai để đổi lấy chiến thắng.
- Và vẫn thua. - Vex nói, không giấu nổi sự hả hê - Đáng đời.
- Blackwater thì sao? - Sabata tiếp tục hỏi.
- Hạng năm. - Valeria cười khẽ Sabata quay sang Soda, người đang đứng yên lặng ở góc phòng.
- Cảm ơn vì đã giúp chúng tôi. - Cậu nói - Tôi không nghĩ chúng tôi có thể xử lý Leonard nếu không có sự giúp đỡ của cô.
Soda mỉm cười, đôi răng nanh nhọn lấp lánh trong ánh đèn phòng y tế.
- Đừng bận tâm. - Cô nói nhẹ nhàng - Tôi không thích thấy người ta lạm dụng những nguồn lực quý giá. Cậu ta đã đánh đổi quá nhiều cho một chiến thắng tạm thời.
Sabata muốn hỏi thêm, nhưng y tá trưởng đã quay lại, vỗ tay thông báo:
- Thời gian thăm hỏi đã hết, các cô cậu. Bệnh nhân của chúng tôi cần nghỉ ngơi để chuẩn bị cho vòng cuối.
- Vòng cuối? - Sabata hỏi, tự hỏi liệu cậu có đủ sức để tham gia vòng tiếp theo không.
- Không phải lo. - Gabrielle nói - Còn ba ngày nữa. Đủ thời gian để cậu hồi phục và... có lẽ đội một chiếc mũ.
- Hoặc tìm một đôi răng giả tốt. - Mud thêm vào.
- Này, ít nhất cậu vẫn còn răng nanh và răng hàm. - Dave cố an ủi - Cậu có thể ăn được hầu hết mọi thứ.
- Trừ táo. - Vex bổ sung - Và ngô. Và kẹo cao su. Và...
- Cảm ơn vì sự động viên. - Sabata nói, giọng đầy mỉa mai.
Khi cả nhóm chuẩn bị rời đi, Mud dừng lại bên giường Sabata. Cô nhìn cậu với vẻ mặt tĩnh lặng như hồ nước sâu.
- Chúng ta là đội. - Cô nói - Sẽ vượt qua vòng cuối. Cùng nhau.
Sabata gật đầu, cảm thấy một tia hy vọng và quyết tâm mới.
- Cùng nhau. - Cậu nhắc lại - Dù hói đầu hay không răng đi nữa.
Khi Sabata được bỏ lại một mình, cậu nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng vẫn chiếu sáng bầu trời đêm. Phía xa, những ngọn núi tuyết phủ vẫn đứng sừng sững, bất biến và vững chãi.
"Một vòng thi nữa," cậu nghĩ, "chỉ một vòng nữa thôi."
Cậu khẽ chạm vào vùng da đầu trọc lóc, cảm nhận những vết phồng rộp đang lành dần. Cậu thử đưa lưỡi vào khoảng trống giữa hàm răng, nơi hai chiếc răng cửa đã từng hiện diện. Những tổn thương này sẽ lành, tóc sẽ mọc lại, và răng sẽ được thay thế.
Nhưng kỷ niệm về cuộc đua, về cách họ đã chiến đấu cùng nhau, và cả tiếng hú của Mud dưới ánh trăng - những điều đó sẽ tồn tại mãi mãi.
Sabata mỉm cười, và thở dài.
- Nah, I'd win. - Cậu thì thầm với chính mình, rồi nhắm mắt lại, để giấc ngủ mang cậu vào vòng tay êm ái của nó.
Ánh mặt trời buổi sáng rọi qua cửa sổ phòng y tế, tạo thành những dải sáng vàng nhảy múa trên sàn nhà trắng tinh. Sabata tỉnh dậy, cảm thấy đầu óc đã minh mẫn hơn nhiều so với hôm trước, mặc dù cơn đau vẫn âm ỉ như một người bạn không mời mà đến và không muốn về.
Cậu với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn cạnh giường - một trong những đặc quyền hiếm hoi của The Sun dành cho những thí sinh đang trong thời gian hồi phục. Màn hình hiển thị hàng chục thông báo từ ứng dụng SunNet, nhưng Sabata bỏ qua tất cả. Cậu mở ứng dụng gọi video và thực hiện cuộc gọi đầu tiên trong ngày.
Sau vài hồi chuông, khuôn mặt của một người đàn ông trẻ hiện ra trên màn hình. Wil có mái tóc đen nhánh, cắt ngắn gọn gàng khác hẳn với kiểu tóc bù xù mà Sabata thường để. Đôi mắt đỏ sắc như dao cạo và khuôn mặt nghiêm nghị, luôn mang một nét u sầu không thể xua tan, như thể anh đang mang một gánh nặng vô hình trên vai.
- Chào Sabata, tình hình thế nào... - Wil bắt đầu, nhưng rồi khuôn mặt anh đông cứng khi nhìn thấy Sabata trên màn hình - Ôi lạy chúa, mẹ kiếp, look how they massacred my boy!
Sabata không thể không bật cười trước phản ứng của người đàn ông thường rất kiệm lời này. Cậu cố tình nghiêng đầu để ánh nắng chiếu vào vùng da đầu bóng loáng, rồi nhe răng tạo dáng, để lộ khoảng trống nơi hai chiếc răng cửa đã từng hiện diện.
- Chào anh. - Cậu nói, giọng hơi khác do thiếu răng - Tôi đã nói là sẽ gửi cho anh một tấm selfie mà.
- Sabata, con trai ta... - Wil lắc đầu, vẻ mặt dao động giữa lo lắng và bất lực - Cái gì đã xảy ra với con vậy? Ta biết The Sun khắc nghiệt, nhưng... cạo trọc đầu? Đánh gãy răng? Đây không phải là một cuộc thi, mà là một buổi hành hình!
- Không tệ như vẻ ngoài đâu anh Wil. - Sabata trấn an - Tôi chỉ... hơi quá tay với năng lực Anomaly của mình một chút. Vài power word quá nhiều, một chút lửa trúng đầu, và một cú đấm vào mặt từ một quý tộc điên.
- Một... cú đấm? - Wil lặp lại, đôi mắt đỏ lóe lên nguy hiểm - Ai đánh con? Ta sẽ đích thân đến đó và...
- Anh, đừng lo. - Sabata ngắt lời - Tôi đã xử lý rồi. Hoặc chính xác hơn, bạn tôi đã xử lý hộ. Tôi có những người bạn tuyệt vời ở đây.
Wil thở dài, vẻ mặt dịu lại, mặc dù nét u sầu vẫn không rời đi.
- Để ta gửi cho con mấy lọ thuốc bổ. - Anh nói - Là loại cổ truyền, giúp phục hồi nhanh chóng. Không vi phạm quy định của The Sun đâu, ta đã kiểm tra rồi.
- Cảm ơn anh. - Sabata mỉm cười - Nhưng tôi thật sự ổn. Thậm chí còn là tin tốt nữa: nhóm tôi đứng hạng ba. Chúng tôi vào vòng cuối rồi.
Khuôn mặt Wil sáng lên, dù chỉ là một thoáng.
- Hạng ba? Vào vòng cuối? - Anh nói, giọng vẫn trầm nhưng có chút ấm áp - Sabata, con trai, ta biết con sẽ làm được mà! Trọc đầu, sứt răng, mặc kệ! Con là niềm tự hào của ta!
Sabata cười, tiếng cười vang lên kỳ lạ qua khoảng trống giữa hai hàm răng. Cậu kể cho Wil về cuộc đua, về sa mạc, hẻm núi, thảo nguyên, khu rừng tối và cuối cùng là núi tuyết. Cậu kể về chiếc hộp bí ẩn, về bầy sói đồng cỏ, về Chocky và lời hứa 105 củ khoai lang.
- Tôi có những người đồng đội tuyệt vời, anh Wil ạ. - Sabata kết luận - Aria, Laya, Vex, Pixie, Hazel, Dave, Mud và Gabrielle. Tôi không thể đi đến đây nếu không có họ.
- Ta rất vui khi nghe điều đó. - Wil gật đầu, trông đã bình tĩnh hơn nhiều - Hãy cố gắng thi cho tốt trong vòng cuối. Và đừng có làm gãy thêm cái răng nào nữa, kẻo về nhà trông như ông nội con mất.
Sabata bật cười với ý nghĩ đó, vẫy tay chào tạm biệt Wil. Sau khi kết thúc cuộc gọi, cậu ngồi yên vài phút, cho phép bản thân cảm nhận sự ấm áp và hỗ trợ từ xa của người anh kỳ lạ, người luôn xem cậu như con trai dù họ chẳng chênh nhau là bao.
Rồi cậu thực hiện cuộc gọi thứ hai.
Khuôn mặt xuất hiện trên màn hình lần này thuộc về một người đàn ông lớn tuổi hơn nhiều. Làn da đen bóng và những bắp thịt cuồn cuộn nổi rõ ngay cả qua áo thun bó, cái đầu trọc lóc và những hình xăm phức tạp chạy dọc từ cổ xuống cánh tay để lộ. Bill - chủ tiệm cầm đồ và cũng là một trong những người thầy không chính thức của cậu - đang cười tươi, để lộ hàm răng trắng bóng.
- Sabata, cháu trai của chú... - Bill bắt đầu, nhưng rồi giật lùi khi thấy diện mạo thí sinh của mình - Thần linh ơi, cái gì đã xảy ra với cháu vậy?
- Chào chú Bill. - Sabata nói, đưa tay lên vuốt vùng đầu trọc - Cháu nghĩ kiểu tóc mới này sẽ giúp cháu tập trung hơn cho vòng cuối.
Chú Bill nhìn cậu chằm chằm, bắp thịt trên cánh tay nổi lên khi ông khoanh tay trước ngực.
- Và hai cái răng cửa của cháu? - Ông hỏi - Chúng cũng làm cháu mất tập trung nên cháu quyết định bỏ chúng?
- Chú Bill, chú sẽ không tin những gì đã xảy ra đâu. - Sabata bắt đầu kể, dốc hết từng chi tiết về cuộc đua và việc sử dụng power word quá nhiều.
Bill lắng nghe, đôi mắt dần mở to trong kinh ngạc.
- Cháu sử dụng sáu power word trong vòng một giờ? - Ông thốt lên, một bàn tay đầy hình xăm vuốt qua đầu - Không thể tin được. Cháu mới thức tỉnh gần đây thôi mà.
- Nó không dễ dàng đâu, chú ạ. - Sabata thừa nhận, chỉ vào đầu mình - Đó là lý do cháu trông như thế này. Nhưng nó đáng giá. Chúng cháu vào vòng cuối rồi.
- Vòng cuối? - Bill trông thực sự kinh ngạc - Sabata, thành thật mà nói, chú đã không nghĩ cháu sẽ vượt qua được vòng một. The Sun là một thử thách khủng khiếp, và cháu, với tất cả sự thông minh của mình, vẫn chưa bao giờ là đứa kiên nhẫn nhất.
- Chú nói "kiên nhẫn" là để lịch sự thôi, cháu biết mà. - Sabata nhe răng cười - Chú muốn nói cháu bốc đồng và thiếu suy nghĩ.
- Chà, có vẻ như chú đã đánh giá thấp cháu. - Bill gật đầu, cơ mặt giãn ra, vẻ tự hào hiện rõ - Hoặc có lẽ, The Sun đã dạy cho cháu những bài học mà một ông già như chú không thể.
- Cháu nghĩ cả hai. - Sabata đáp, rồi nghiêm túc hơn - Nhưng quan trọng hơn, cháu đã học được rất nhiều về power word, chú ạ. Sức mạnh, giới hạn, và cả cái giá phải trả.
Bill gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
- Sức khỏe cháu thế nào? - Ông hỏi - Ngoài việc... thiếu răng và thiếu tóc.
- Cháu đã khá hơn rồi. - Sabata đáp - Đầu vẫn đau, nhưng không đến mức không chịu nổi. Y tá nói cháu cần ít nhất ba ngày để hồi phục đủ cho vòng cuối.
- Sức ép Anomaly lên não bộ không phải trò đùa đâu, Sabata. - Bill cảnh báo, bắp thịt trên quai hàm nổi lên khi ông nghiến răng - Hãy nghỉ ngơi đầy đủ. Và đừng thử dùng power word nào cho đến khi cháu cảm thấy hoàn toàn hồi phục, hiểu chứ?
- Cháu hứa. - Sabata gật đầu nghiêm túc - Cháu đã học được bài học rồi.
- Tốt. - Bill mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóng trên làn da đen - Chú rất tự hào về cháu, nhóc ạ.
- Cảm ơn chú. - Sabata nói, cảm thấy một niềm ấm áp lan tỏa trong lồng ngực.
- Và Sabata... - Bill thêm vào, khoe một hàm răng trắng hoàn hảo trong nụ cười rộng - Nếu có ai đó chê cháu hói đầu, hãy nói với họ rằng cháu đang theo phong cách của Saitama! Đầu trọc là biểu tượng của sức mạnh, cháu biết đấy.
- Giống chú ấy ạ? - Sabata cười - Chú cạo trọc vì đang hói, chứ không phải vì thích kiểu tóc này.
- Đồ nhóc vô ơn! - Bill nhún vai, cười theo - Thì đó là... phong cách thời thượng mới nhất ở Quận 7. Hói và hãnh diện.
Sabata bật cười to đến mức phải ôm bụng, rồi tạm biệt người chú già. Khi tắt điện thoại, cậu cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn nhiều, mặc cho vẻ ngoài thảm hại của mình.
Cậu liếc nhìn gói khoai lang mà Mud đã để lại trên bàn đêm qua, và cố gắng hình dung ra hình dáng của con Chocky mà cậu đã cưỡi xuyên qua sa mạc, hẻm núi, thảo nguyên, rừng rậm và núi tuyết.
"105 củ khoai lang," cậu nghĩ, "chắc chắn không phải mức giá quá đắt cho một cuộc phiêu lưu kỳ thú như vậy."
Cậu thử lưỡi vào khoảng trống giữa hai hàm răng một lần nữa, và mỉm cười.
Sabata lắc lắc gói khoai lang mà Mud đã để lại. Bên trong, những củ khoai nhỏ đã được nướng sẵn đến chín vàng, mùi thơm ngọt ngào thoát ra khiến bụng cậu sôi lên. Cậu không nhớ lần cuối mình ăn gì là khi nào, nên không ngần ngại lấy một củ bỏ vào miệng.
"Ngọt," cậu nghĩ khi răng nanh nghiền nát phần thịt mềm, "không ngạc nhiên khi Chocky thích chúng đến vậy."
Vừa nhai khoai lang, Sabata vừa với lấy điện thoại một lần nữa. Lần này, cậu mở ứng dụng SunNet, quyết định tìm hiểu thêm về những gì đã xảy ra trong vòng đua. Đặc biệt là về cô gái bí ẩn đã về nhất.
Cậu gõ "Violet" vào thanh tìm kiếm và hàng chục kết quả hiện ra. Hầu hết là những bài đăng về việc cô về nhất, kèm theo những tấm ảnh chụp mờ của người cưỡi áo choàng tím với con Chocky bọc giáp.
Trang cá nhân của Violet gần như trống không. Không có thông tin cá nhân, không có bài đăng, không có hình ảnh nào khác ngoài một avatar đơn giản là chữ "V" màu tím trên nền đen. Phần tiểu sử chỉ ghi vỏn vẹn hai từ: "Knight Victoria."
"Knight," Sabata lẩm bẩm, "nên giờ mọi thứ đã rõ ràng hơn."
Cậu lướt xuống các bài đăng và bắt gặp một phân tích chi tiết hơn từ một tài khoản có tên @SunAnalyst:
"Chiến thắng của Violet không phải do may mắn. Con Chocky bọc giáp là kết quả của Knight-Formation - một kỹ thuật độc quyền của Hiệp sĩ đoàn Victoria. Phép thuật này cho phép người sử dụng 'kỵ sĩ hóa' với bất kỳ sinh vật cưỡi nào, tạo ra giáp bảo vệ và khả năng chống gió tối ưu. Đây là phép thuật lý tưởng cho cuộc đua Apica."
Một bài đăng khác từ @ConspiracyHunter thu hút sự chú ý của Sabata:
"Có ai thấy kỳ lạ không? Violet, một thí sinh gần như không hiện diện trong các vòng trước, đột nhiên về nhất trong vòng khó nhất? Có người nói cô ta được ưu ái, nhưng tôi nghĩ đây là một phần của chiến lược lớn hơn. Knight Victoria hiếm khi tham gia The Sun. Sự xuất hiện của họ luôn có ý nghĩa chính trị sâu xa..."
Sabata bỏ qua những thuyết âm mưu, cậu đã học được rằng trong The Sun, đôi khi chiến thắng đơn giản chỉ là do sự chuẩn bị tốt và khả năng phù hợp với thử thách. Violet có vẻ đã chuẩn bị hoàn hảo cho cuộc đua này.
Khi ăn đến củ khoai lang thứ ba, Sabata tìm thấy một bài đăng từ @ForestSurvivor - một thí sinh trong nhóm bị mất tích trong khu rừng tối:
"Cảm ơn tất cả vì đã lo lắng cho chúng tôi! Tưởng đã chết trong rừng, ai ngờ chỉ bị bắt TRPG với mấy con tinh linh cây cổ thụ. Điều kiện để được thả: Thắng ba ván. Pixie thắng ván thứ ba khi chúng tôi gần như tuyệt vọng."
"Vậy ra đó là điều đã xảy ra," Sabata nghĩ. "Bị bắt đánh bài với tinh linh cây... chỉ có The Sun mới nghĩ ra những thử thách kỳ quặc như vậy."
Sabata tiếp tục lướt xuống và thấy một bài phân tích về ba lối đi trong hẻm núi:
"Lối giữa = CÁI BẪY! Hai bức tường đá ép lại như máy ép rác. 70% thí sinh đi lối này bị loại. Lối trái = Hang động bí mật dẫn thẳng ra, nhưng đầy rắn lửa. Lối phải = An toàn nhất nhưng vẫn có rùa đá khổng lồ canh giữa."
Sabata mỉm cười khi nhớ lại lời cảnh báo của Ming Li về việc đi lối bên phải. Dù đã gặp rùa đá, họ vẫn may mắn hơn những người chọn lối khác.
Rồi cậu bắt gặp một bài đăng từ @WingWatcher, kèm theo một video ngắn về Soda:
"Đội của Soda Black gặp tai họa ở lối giữa của hẻm núi. Hai đồng đội bị mắc kẹt khi các bức tường đá ép lại. Chỉ Soda thoát ra kịp thời. Nhưng điều khiến cô ấy về nhì không phải là may mắn, mà là CHIẾC HỘP BÍ ẨN ĐẶC BIỆT này ↓"
Video hiển thị Soda mở một hộp bí ẩn và nhận được một lọ thuốc màu đen. Khi cô đổ nó lên lưng Chocky, hai cánh đen khổng lồ bắt đầu mọc ra từ hai bên sườn con vật, ban đầu chỉ là những mầm nhỏ, sau đó dần dài ra và cuối cùng xòe rộng thành đôi cánh hoàn chỉnh.
"Đó là cách cô ta có được con Chocky có cánh," Sabata nghĩ, "một phần do may mắn, một phần do biết nắm bắt cơ hội."
Khi ăn đến củ khoai lang cuối cùng, Sabata tìm thấy một bài đăng khiến cậu gần như nghẹn:
"Spin Master Johnny vừa xác nhận sẵn sàng huấn luyện bất kỳ ai muốn học kỹ thuật Spin! Với giá một túi cà rốt mỗi giờ học, đây là cơ hội KHÔNG THỂ BỎ LỠ. Chuồng số 7, khu huấn luyện Chocky phía Bắc. Đặt lịch sớm trước khi hết chỗ!"
Kèm theo là một tấm ảnh của một con Chocky trông khá giống với con vật đã chở Sabata, nhưng với màu lông nâu đỏ thay vì đen, đang quay tròn một quả bóng trên móng vuốt với sự chính xác đáng kinh ngạc.
"Johnny," Sabata lẩm bẩm, nhớ lại những gì con Chocky đã nói về người anh em họ, "nếu mình sống sót sau vòng cuối, chắc chắn sẽ đến tìm cậu ta."
Sabata dựa lưng vào gối, tận hưởng vị ngọt của khoai lang còn đọng lại trên lưỡi. Thông tin cậu vừa thu thập khiến toàn bộ cuộc đua trở nên rõ ràng hơn. Violet với khả năng kỵ sĩ hóa, Soda với chiếc hộp bí ẩn cho phép Chocky mọc cánh, và những thử thách khác nhau mà mỗi nhóm đã phải đối mặt - tất cả đều là mảnh ghép của một bức tranh lớn mà The Sun đã thiết kế.
Cậu lau miệng, phủi những mảnh vụn khoai lang trên ngực, rồi chụp một tấm selfie mới - hói đầu, sứt răng, nhưng mắt ánh lên niềm vui và quyết tâm. Cậu đăng nó lên SunNet với chú thích đơn giản:
"Hạng 3 không tệ cho một gã mới mất hai răng cửa. Chuẩn bị cho vòng cuối! #NahIdWin"
Chỉ trong vài phút, bài đăng đã nhận được hàng chục lượt thích và bình luận ủng hộ. Thậm chí còn có một bình luận từ tài khoản @JohnnySpinMaster: "Trông ngầu đấy! Cà rốt cho buổi học đầu tiên sẽ được miễn phí. Mong gặp lại sau vòng cuối!"
Sabata mỉm cười, cảm thấy kỳ lạ khi nhận ra rằng những thất bại về ngoại hình lại mang đến cho cậu những kết nối mới. Cậu tắt điện thoại, quyết định nghỉ ngơi thêm. Vòng cuối sẽ sớm đến, và dù trọc đầu hay sứt răng, cậu cần phải sẵn sàng.
"Spin," cậu thì thầm khi nhắm mắt lại, "khoai lang, và vòng cuối. Một sự kết hợp kỳ lạ nhưng đầy hứa hẹn."
Và với ý nghĩ đó, cậu chìm vào giấc ngủ, mơ về những con Chocky bay lượn giữa bầu trời, quay những quả cầu vàng trên móng vuốt, và một thứ gì đó về chiến thắng mà cậu không thể nhớ rõ khi tỉnh dậy.
***
Sabata ra khỏi phòng y tế với tâm trạng mới. Vùng đầu trọc lốc, phơi bày những vết phồng rộp đã mờ, tỏa sáng trong ánh mặt trời như một viên đá cuội được đánh bóng. Khoảng trống giữa hàm răng trên đã được lấp đầy bởi hai chiếc răng giả tạm thời—không hoàn hảo, nhưng đủ đẹp để không phải tiếp tục nói như thể đang thổi sáo qua miệng.
Cả The Sun dường như đang nghỉ ngơi sau vòng đua khắc nghiệt. Các thí sinh lang thang trong khuôn viên với vẻ mặt nửa tự hào nửa kiệt sức, như những cựu chiến binh vừa trở về từ chiến trường. Sabata bắt gặp Dave đang nằm dài dưới bóng cây, hai bàn tay vươn vào lòng đất như thể đang kết nối với những gốc rễ bên dưới.
- Ê, cậu sống rồi à! - Dave kêu lên khi thấy Sabata tiến lại gần - Quen với cái đầu bóng loáng chưa?
- Không, nhưng tôi đang cố làm nó trở thành phong cách riêng. - Sabata nhe răng cười, cố tình để lộ hai chiếc răng giả mới - Răng thì ổn rồi, tạm thời thôi.
- Tốt đấy, vì chúng ta sẽ cần tất cả các bộ phận cơ thể hoạt động tốt cho vòng cuối. - Dave ngồi dậy, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm trọng đến mức gần như hài hước - Cậu đã nghe tin chưa?
- Tin gì?
- Vòng cuối được công bố rồi. - Dave giọng rơi xuống đến mức gần như thì thầm, như thể đang tiết lộ vị trí của kho báu cổ đại - Là thi lý thuyết.
Sabata chớp mắt.
- Gì... cơ?
- Lý thuyết. Kiểm tra kiến thức. Giấy bút và não bộ. - Dave vẽ một vòng tròn quanh đầu mình - Không phải đánh nhau, không phải đua, không leo núi hay bơi qua biển máu gì cả. Chỉ là... suy nghĩ.
Câu nói cuối cùng của Dave được thốt ra với vẻ kinh hoàng chân thành đến mức Sabata không nhịn được cười. Nhưng niềm vui đó tắt ngúm khi cậu nhận ra Dave không hề đùa.
- Thi lý thuyết về cái gì?
- Anomaly, Ki, Lý thuyết Mana, và nhiều thứ khác nữa. - Dave rùng mình như thể ai đó vừa lướt một con nhện qua lưng cậu ta - Tất cả những thứ tôi đã bỏ qua để tập trung vào thực hành. Có những người thuộc về thư viện, và có những người thuộc về rừng rậm. Tôi thuộc về rừng rậm, Sabata ạ.
Sabata im lặng, tâm trí quay ngược về quá khứ, hai tháng trước khi kỳ thi bắt đầu, trong căn hầm bí mật của Wil.
***
"Tiếp tục đọc nào con trai."
Sabata đang ngồi trên một chiếc ghế kim loại, mồ hôi nhỏ giọt xuống cuốn sách dày cộp trên đùi. "Nguyên lý cơ bản về dao động bước sóng trong Ma thuật Lượng tử". Loại sách mà ngay cả sinh viên năm cuối ngành Ma thuật cũng phải đọc đi đọc lại nhiều lần.
Wil không trả lời. Ông anh kỳ lạ chỉ bước đến bên chiếc máy điều khiển và xoay một núm nhỏ. Sabata lập tức cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy qua cơ thể, đủ để làm cậu giật bắn người, nhưng không gây đau đớn thực sự.
"The Sun không chỉ là một cuộc thi sức mạnh," Wil nói, giọng đều đều như thể đang đọc thời tiết, "mà còn là một kỳ thi toàn diện về khả năng của một thí sinh. Kiến thức lý thuyết là nền tảng của thực hành. Không có lý thuyết, con chỉ là một con khỉ cầm gậy phép thuật."
"Nhưng cách này liệu có cần thiết không?" Sabata hỏi, tay vẫn run nhẹ vì dòng điện vừa rồi.
Wil chỉ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt thường trực vẻ u sầu.
"Hai mươi phút để thuộc lòng trang tiếp theo, không được phép quên một từ. Nếu không..." Wil vỗ nhẹ vào máy điều khiển, "...cường độ sẽ tăng lên."
Và vậy là Sabata đã trải qua hai tháng như thế. Học Anomaly dưới dòng điện nhẹ. Nghiên cứu Ki khi bị treo ngược cả ngày. Hiểu về Mana trong khi ngâm mình trong nước đá. "Phương pháp giáo dục Wil" - như Wil gọi nó - dựa trên một nguyên tắc cơ bản: bộ não con người học nhanh hơn nhiều khi đang trong tình trạng khẩn cấp.
"Nguy hiểm," Sabata đã phản đối vào tuần thứ ba.
"Hiệu quả," Wil đáp lại, tăng dòng điện lên một bậc.
***
- ...nên cậu có ý tưởng gì chưa? - Dave đang hỏi, kéo Sabata trở lại hiện tại.
- Xin lỗi, tôi chỉ đang... hồi tưởng. - Sabata lắc đầu - Dave này, cậu đã thấy Mud và Gabrielle chưa? Chúng ta cần tập hợp đội.
- Họ ở thư viện trung tâm. - Dave chỉ tay về phía một tòa nhà lớn ở xa - Gabrielle kéo Mud đi ngay khi thông báo vòng cuối được đưa ra. Mud trông... không vui vẻ lắm.
Sabata gật đầu cảm ơn, rồi đi về hướng thư viện. Trên đường, cậu bắt gặp vài nhóm thí sinh đang tụ tập dưới bóng cây, vây quanh những chồng sách cao như tòa tháp sắp sụp. Không khí căng thẳng đến mức có thể cảm nhận được - loại căng thẳng chỉ có thể tìm thấy trong phòng thi hoặc phòng chờ nha sĩ.
Gần đến cổng thư viện, Sabata suýt đâm sầm vào Leonard đang bước ra. Cả hai đứng sững, cách nhau một bước chân, nhìn nhau chằm chằm.
Leonard không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày. Thay vào đó, hắn mang một loại tự tin khác biệt - loại tự tin lặng lẽ của người biết mình đang ở trên sân nhà.
- Sabata. - Leonard gật đầu, nhìn cậu từ đầu đến chân - Tình trạng của cậu... thú vị đấy.
- Tóc cậu vẫn đẹp như mọi khi, Leonard. - Sabata đáp lại, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng - Phong độ tốt chứ?
Leonard không cười, không nhăn mặt, chỉ nhìn Sabata với một sự đánh giá mới - như thể đang nhìn một trang sách chưa hoàn toàn được dịch.
- Tôi đã đánh giá thấp cậu. - Leonard nói sau một khoảng lặng - Sức mạnh Anomaly, thậm chí cả can đảm. Nhưng vòng cuối... không giống các vòng khác.
Sabata cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong cách Leonard đối xử với mình. Không có sự khinh miệt quen thuộc, không có những lời châm chọc nhạo báng. Thay vào đó là một phẩm giá gần như... tôn trọng? Điều này còn khiến Sabata bối rối hơn cả việc thức dậy trọc đầu và mất hai chiếc răng cửa.
Cậu tự hỏi điều gì kỳ quặc hơn - một kỳ thi đòi hỏi kiến thức sâu rộng về phép thuật từ những chiến binh đã quen với việc giải quyết vấn đề bằng nắm đấm, hay một quý tộc kiêu ngạo bỗng dưng biến thành một người lịch thiệp chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi?
- Vì sao? Vì nó kiểm tra não bộ thay vì cơ bắp à?
Leonard bỗng cười, một tiếng cười ngắn nhưng thật lòng.
- Không, Sabata ạ. Vì nó kiểm tra toàn bộ đời cậu, không chỉ những gì cậu học được. - Mắt Leonard lóe lên - Quý tộc như tôi được dạy về Anomaly từ khi mới biết đi. Bảy thế hệ kiến thức được truyền lại, những bài giảng riêng từ các Đại Pháp Sư, những cuốn sách cổ chỉ tồn tại trong thư viện cá nhân của gia tộc. Cậu nghĩ mình có thể đọc vài cuốn sách trước khi thi và bắt kịp mười tám năm học tập của tôi sao?
Sabata giữ im lặng, biết rằng Leonard nói đúng. Kiến thức về Anomaly là sân chơi của quý tộc, nơi họ có lợi thế vô song.
Nhưng rồi cậu nhớ lại hai tháng học tập điên cuồng với Wil. Hai tháng bị điện giật, bị treo ngược, ngâm trong nước đá. Hai tháng mà mỗi mẩu thông tin đều được khắc sâu vào não bộ bằng sự kết hợp giữa đau đớn và quyết tâm.
- Có lẽ không. - Sabata nói cuối cùng - Nhưng bảy thế hệ kiến thức vô dụng nếu cậu không tiếp thu được nó. Và trí tuệ chỉ khá hữu ích khi được áp dụng... Leonard ạ.
Leonard nhướn mày, có vẻ bất ngờ trước câu trả lời.
- Đường hữu dụng của các vì tinh tú là gì? - Hắn đột ngột hỏi.
- Khác nhau tùy thuộc vào hệ thần thoại. - Sabata trả lời mà không cần suy nghĩ - Hệ Abyss coi chúng như tập hợp điểm bùng phát nguyên thủy, Hệ Elemental coi chúng như nguồn kết nối tới các cõi, và Hệ Realmic thì cho rằng chúng không tồn tại, chỉ là cách nhìn sai lệch của chúng ta về Anomaly.
Bất ngờ hiện rõ trên mặt Leonard, chỉ trong một khoảnh khắc, trước khi hắn lấy lại vẻ bình thản.
- Cậu đã nghiên cứu. - Giọng hắn mang một thoáng tôn trọng.
- Học tập dưới tác động của dòng điện có thể khiến một số thông tin in sâu vào tâm trí. - Sabata đáp, không giải thích thêm.
- Tôi mong chờ được đối đầu với cậu trong vòng cuối. - Leonard nói, nhưng giọng điệu đã khác. Không còn là sự chế giễu, mà là lời của một đối thủ gửi tới một đối thủ khác.
- Liệu vòng cuối có còn điều gì bất ngờ nữa không? - Sabata hỏi khi Leonard chuẩn bị bước đi - Hay chỉ là một bài kiểm tra thông thường?
Leonard dừng lại, quay đầu nhìn qua vai.
- Không có gì "thông thường" trong The Sun, Sabata ạ. Nhưng nếu tôi là cậu, tôi sẽ tham khảo lại Khóa Vòng Mở Rộng của Griendan. Nó... có thể có liên quan.
Rồi hắn bước đi, áo choàng quý tộc bay phấp phới theo từng bước chân tự tin.
Sabata nhìn theo Leonard, tự hỏi liệu đó là lời khuyên thật lòng hay một cái bẫy tinh vi. "Khóa Vòng Mở Rộng của Griendan" - một trong những lý thuyết phức tạp nhất về mối liên hệ giữa Anomaly, Ki và Mana, cái mà Wil đã ép cậu học thuộc lòng sau một tuần bị treo ngược trên trần nhà.
Khi cậu bước vào thư viện, một hương vị mới của The Sun chào đón Sabata - mùi của giấy cũ, da thuộc và sự tuyệt vọng trí tuệ. Những dãy kệ cao vút đến tận trần, chất đầy những cuốn sách cổ với gáy da và trang giấy ngả vàng theo thời gian. Ánh sáng vàng nhạt tỏa ra từ những quả cầu pha lê treo lơ lửng trên cao, tạo ra một bầu không khí yên tĩnh gần như thiêng liêng.
Khắp nơi, thí sinh của The Sun ngồi khắp các bàn, đầu cúi xuống những trang sách, đôi mắt lướt qua hàng chữ trong sự tập trung tuyệt đối. Một số người trông như đang cố gắng nhồi vào đầu hai mươi năm kiến thức trong ba ngày, số khác thì đã gục ngủ, má dán chặt vào những trang sách mở rộng như thể hy vọng kiến thức sẽ thẩm thấu qua da.
Có một sự tĩnh lặng hoàn toàn, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng thở dài thất vọng, tiếng lật trang giấy khô khốc, hoặc âm thanh boong boong nhẹ khi đầu ai đó đập xuống bàn trong tuyệt vọng.
Sabata tìm thấy Mud và Gabrielle ở một góc xa, bị vây quanh bởi một bức tường sách cao đến mức cậu phải nhìn trước khi nhận ra họ. Gabrielle đang ghi chép vào cuốn sổ của mình với tốc độ ánh sáng, đôi mắt vàng kim lướt qua ba cuốn sách mở cùng lúc. Mud ngồi đối diện, trán nhăn lại trong nỗ lực tập trung, một ngón tay to lớn di chuyển chậm rãi dọc theo những dòng chữ trên trang sách trước mặt.
- Thì ra các cậu ở đây. - Sabata nói, giọng cất lên làm cả hai người ngẩng đầu lên.
- Cậu vẫn sống à. - Gabrielle nhận xét, mắt chỉ rời khỏi sách trong một khoảnh khắc ngắn ngủi - Tốt, chúng ta cần toàn bộ bộ não của cậu cho vòng cuối.
- Bộ não. - Mud nói, cụp mắt xuống trang sách với vẻ không hài lòng - Không phải sức mạnh. Lãng phí thời gian.
Sabata kéo ghế, ngồi xuống cạnh họ.
- Nó không hoàn toàn tệ như vẻ ngoài đâu, Mud ạ. - Cậu cố an ủi - Sự hiểu biết về Anomaly có thể giúp cậu sử dụng năng lực hiệu quả hơn. Sức mạnh và kiến thức không loại trừ nhau.
Mud nhìn cậu với vẻ hoài nghi, nhưng không nói gì. Cô quay lại với cuốn sách, dù rõ ràng là không thoải mái với tình huống này.
- Vậy, - Sabata quay sang Gabrielle - tin tức chính thức về vòng cuối là gì?
Gabrielle ngẩng đầu lên, đặt cây bút xuống.
- Thông báo được đưa ra cách đây hai giờ. Vòng cuối sẽ bao gồm ba phần: Kiểm tra kiến thức về Anomaly, kiểm tra kiến thức về Ki và Mana, và phần cuối là "Áp dụng Lý thuyết vào Thực hành" - bất kể điều đó có nghĩa là gì.
- Ba mươi thí sinh từ vòng đua được chọn, cộng thêm ba mươi người khác từ những vòng trước - những người không vượt qua vòng đua nhưng xuất sắc trong các vòng trước đó. - Gabrielle tiếp tục - Sẽ có sáu mươi người tham gia vòng cuối.
- Cậu có danh sách những người bổ sung không? - Sabata hỏi.
Gabrielle lật qua vài trang trong sổ tay của mình.
- Có vài cái tên quen thuộc. Pixie quay lại, có lẽ nhờ khả năng thắng TRPG với tinh linh cây. Dave cũng đã dự đoán đúng - bài thi sẽ bao gồm nhiều nội dung lý thuyết khó, không chỉ là các quy tắc cứng nhắc.
- Chúng ta có bao nhiêu thời gian?
- Chính xác hai ngày, bảy giờ và bốn mươi hai phút. - Gabrielle đáp không cần nhìn đồng hồ - Cậu đã chuẩn bị gì cho phần này chưa, Sabata?
Trước khi Sabata kịp trả lời, một tiếng động lớn vang lên từ một bàn gần đó. Một thí sinh - gã đàn ông to lớn với cánh tay phủ đầy vảy kim loại - vừa đấm vỡ bàn học, cuốn sách rơi vãi khắp sàn. Gương mặt gã đỏ bừng vì tức giận hoặc tuyệt vọng, có lẽ là cả hai.
- Tôi không làm được! - Gã gầm lên, không quan tâm đến vẻ mặt sốc của những người xung quanh - Tôi là một chiến binh, không phải học giả! Ai quan tâm Lý thuyết Griendan nói gì về sự tương tác giữa bản ngã với ngoại cảnh chứ? Tôi có thể đấm một lỗ qua tường bằng tay không!
Rồi gã đứng dậy, hất đổ cả đống sách còn lại, bước ra khỏi thư viện như một cơn bão kim loại giận dữ, để lại sự im lặng sửng sốt phía sau.
- Thêm một người bỏ cuộc. - Gabrielle nhận xét khô khan - Số lượng người rút lui đang tăng lên theo cấp số nhân kể từ khi thông báo được đưa ra. Đến giờ đã có mười hai người.
- Thi lý thuyết khó đến vậy sao? - Sabata hỏi, cảm thấy một chút lo lắng.
- Đối với nhiều người, nỗi sợ lý thuyết còn lớn hơn nỗi sợ chết đuối, bị đốt cháy hoặc ngã từ độ cao. - Gabrielle đáp - Họ đến The Sun chuẩn bị cho chiến đấu, không phải để làm bài kiểm tra.
Sabata nhìn qua vai Mud, liếc vào cuốn sách cô đang cố đọc - "Những nguyên lý cơ bản về Anomaly và ứng dụng". Một cuốn sách dày, nhưng chỉ là kiến thức cơ bản.
- Mud, cậu chưa bao giờ học về lý thuyết Anomaly sao? - Cậu hỏi nhẹ nhàng.
Mud nhìn lên, vẻ mặt là một hỗn hợp hiếm hoi giữa tức giận và bối rối.
- Học thực hành. - Cô đáp - Cảm nhận đá, nói chuyện với đất. Không cần sách.
- Nhưng cậu hiểu cách năng lực của mình hoạt động chứ? - Sabata hỏi tiếp.
- Hiểu cách dùng. Không hiểu cách hoạt động. - Mud nhún vai - Cậu hiểu cách tim đập không? Vẫn sống mà.
Sabata bật cười, nhưng nhanh chóng nghiêm túc lại.
- Cậu nói đúng, nhưng The Sun đang kiểm tra cả hai. - Cậu đẩy một chồng sách sang bên để tạo không gian - Chúng ta có hai ngày. Chúng ta có thể làm được.
Gabrielle nhướn mày.
- Cậu có vẻ tự tin đấy, Sabata. Căn cứ vào đâu?
Sabata mỉm cười, một nụ cười khác với nụ cười tự tin thường ngày của cậu. Đây không phải là "Nah, I'd win" - châm ngôn cậu luôn thì thầm mỗi khi đối mặt với thử thách sau khi xem cuộc chiến thầy cúng. Đây là nụ cười của một người đã đi qua địa ngục học thuật và sống sót.
- Tôi đã học cả hai tháng để chuẩn bị cho điều này. - Cậu nói - Với một phương pháp... khá độc đáo.
- Phương pháp gì? - Mud hỏi, bỗng tò mò.
Sabata đưa tay lên chạm vào vùng đầu trọc lóc của mình, một cử chỉ vô thức khi cậu nhớ lại những buổi học với Wil.
- Phương pháp học tập qua đau đớn. - Cậu đáp - Wil tin rằng bộ não con người có khả năng ghi nhớ tốt hơn nhiều khi đang trong tình trạng căng thẳng cực độ. Vì vậy, ông ấy đã... kết hợp việc học với một số kích thích không mấy dễ chịu.
Gabrielle nhướn mày cao hơn.
- Kích thích như thế nào?
- Như điện giật, chẳng hạn. - Sabata nói nhẹ nhàng, như thể đang nói về thời tiết - Hoặc treo ngược. Hoặc ngâm nước đá. Tùy thuộc vào chủ đề học.
Mud và Gabrielle nhìn cậu chằm chằm, một khoảnh khắc im lặng kéo dài.
- Cậu bị tra tấn... để học Anomaly? - Gabrielle hỏi, giọng lần đầu tiên mất đi vẻ bình thản thường ngày.
- Không phải tra tấn. - Sabata vội phản đối - Chỉ là... phương pháp học tập nhấn mạnh.
- Tra tấn. - Mud khẳng định, gương mặt đá của cô không biểu lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt thì có.
- Dù sao thì, - Sabata chuyển đề tài - Tôi đã nghiên cứu khá nhiều về Anomaly, Ki và Mana trước khi đến đây. Tôi có thể giúp các cậu.
Gabrielle quan sát cậu một lúc, rồi gật đầu.
- Tôi khá vững về lý thuyết, nhưng Mud sẽ cần sự giúp đỡ của cậu. Cô ấy không phải đối tượng phù hợp với việc học thuật truyền thống.
Mud gật đầu, vẻ mặt vẫn khó chịu, nhưng có một thoáng nhẹ nhõm khi cô đẩy cuốn sách sang một bên.
- Tôi thích nghe hơn đọc. - Cô thừa nhận - Cậu nói, tôi nghe.
Sabata nhìn quanh thư viện, nơi hàng chục thí sinh khác đang vật lộn với những trang sách. Cậu có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng lan tỏa trong không khí - nỗi sợ hãi đặc biệt của những người đã sẵn sàng đối mặt với cái chết, nhưng lại run rẩy trước một bài kiểm tra.
- Đây không phải nơi phù hợp để học. - Cậu quyết định - Quá căng thẳng, quá nhiều áp lực. Chúng ta cần một không gian thoải mái hơn.
- Đồng ý. - Gabrielle gật đầu, đứng dậy và gom sách vở - Chúng ta có thể dùng phòng của tôi. Đủ rộng và yên tĩnh.
Khi họ chuẩn bị rời đi, Sabata lướt qua thư viện một lần nữa, và bắt gặp Leonard ngồi ở một bàn xa, một mình. Trước mặt hắn không có sách vở gì - hắn chỉ đơn giản ngồi đó, lưng thẳng, mắt nhắm, như đang thiền. Trên môi là một nụ cười mỏng, tự tin và bình thản như một người đã biết trước kết quả của một trò chơi mà người khác còn đang vật lộn.
Sabata, Mud và Gabrielle bước qua hành lang tĩnh lặng của tòa nhà thí sinh, tiếng bước chân vang lên trên sàn đá cẩm thạch. Sách vở chất cao trên tay Gabrielle, trong khi Mud bê một chồng sách còn cao hơn mà không có dấu hiệu mệt mỏi. Sabata thì ôm mấy cuốn sách mỏng hơn - những tài liệu cô đọng về lý thuyết cơ bản mà cậu nghĩ sẽ giúp ích cho Mud.
- Cậu ở tầng bao nhiêu? - Sabata hỏi, cảm thấy hơi lạc lõng trong tòa nhà khổng lồ này.
- Tầng 10, phòng 1007. - Gabrielle đáp, dẫn đường qua một cầu thang bằng đá granite tráng lệ - Thí sinh được sắp xếp theo thứ tự điểm số từ các vòng trước.
- Nơi ở sang trọng nhỉ. - Sabata nhận xét, chiêm ngưỡng những bức tranh cổ treo dọc hành lang.
- Chỉ là tạm thời. - Gabrielle đáp - Giống như mọi thứ khác ở The Sun.
Khi họ đi đến tầng năm, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:
- Chúng ta đi đâu vậy, hả đám nghiện sách?
Họ quay lại và thấy Soda đang đứng dựa vào lan can, một tay đút túi, tay kia cầm một lon nước ngọt màu đỏ tươi. Mái tóc trắng của cô xõa xuống vai, và đôi mắt đỏ thẫm nhìn họ với vẻ buồn chán thường trực.
- Học. Vòng cuối. - Mud đáp ngắn gọn, mắt sáng lên khi thấy bạn mình.
- Tôi biết. - Soda nhún vai - Cả tòa nhà đang phát cuồng vì chuyện đó. Ai cũng tự hỏi liệu họ có nhớ nổi sự khác biệt giữa Lý thuyết Con lắc Đôi của Maldrake và phương trình Oshen không.
- Cậu không lo lắng sao? - Sabata hỏi, ngạc nhiên trước thái độ thờ ơ của cô gái.
Soda nhấp một ngụm nước ngọt, rồi mỉm cười khẽ.
- Tôi được tuyển thẳng cách đây ba tháng. - Cô nói như thể đang nói về thời tiết - Gia tộc Black có... những mối quan hệ. Nhưng tôi vẫn phải tham gia thi cử như mọi người.
- Vậy cậu đã chuẩn bị rồi. - Gabrielle nhận xét, không tỏ ra ngạc nhiên.
- Một chút. - Soda nhún vai - Dù sao thì, các cậu đi đâu vậy? Thư viện đang ở phía sau lưng các cậu đấy. Hay não các cậu đã tan chảy sau vài giờ đọc sách?
- Phòng tôi. - Gabrielle đáp - Môi trường học tập tốt hơn.
Mud bước lại gần Soda, khẽ chạm vào cánh tay cô bạn.
- Đi với chúng tôi. - Cô nói, giọng mang một sắc thái gần như năn nỉ - Giúp tôi.
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt Sabata. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Mud tỏ ra dễ tổn thương như vậy.
Soda nhìn Mud, rồi nhìn sang Sabata và Gabrielle, cuối cùng là nhìn vào chồng sách trên tay Mud. Cô thở dài, một âm thanh biểu lộ sự đầu hàng hơn là khó chịu.
- Được rồi. - Cô nói, uống cạn lon nước ngọt và ném nó vào thùng rác gần đó với một cú ném hoàn hảo - Dù sao thì tôi cũng không có gì làm.
Khi bốn người tiếp tục leo lên những bậc thang còn lại, Sabata không thể không tò mò về mối quan hệ giữa Mud và Soda. Hai người trông rất khác biệt - một người là hiện thân của đá tảng im lặng, người kia lại là hiện thân của sự bình thản pha lẫn mỉa mai.
- Các cậu quen nhau lâu rồi à? - Cậu hỏi.
- Bạn thời thơ ấu. - Mud đáp.
- Gia đình tôi thuê gia đình cô ấy. - Soda bổ sung, nhìn Mud với một nụ cười hiếm hoi - Nhưng hóa ra, khi bạn tám tuổi, bạn không thực sự quan tâm ai là người làm vườn và ai là tiểu thư. Chúng tôi đã cùng nhau đá vỡ rất nhiều bình hoa quý giá.
- Và một số cửa sổ. - Mud thêm vào.
- Và một chiếc ô tô. - Soda khẽ cười - Xe hiệu Rock Royce của cha tôi. Ông ấy đã rất giận.
Họ đi đến tầng mười, nơi hành lang trở nên rộng hơn và sang trọng hơn. Những tấm thảm đỏ phủ sàn, và các cánh cửa được làm từ gỗ quý với những họa tiết phức tạp khắc trên bề mặt.
- Phòng 1007. - Gabrielle nói, dừng lại trước một cánh cửa gỗ sẫm màu với biểu tượng của The Sun được khắc tinh xảo trên bề mặt.
Cô đặt chồng sách xuống sàn, rút từ túi ra một chiếc chìa khóa bạc, và mở cửa.
Căn phòng của Gabrielle giống như một bản mở rộng của tâm hồn cô - trật tự đến mức gần như khoa học, nhưng lại có những chi tiết bất ngờ tiết lộ một con người hoàn toàn khác ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng.
Không gian rộng rãi với trần cao và một cửa sổ lớn nhìn ra khuôn viên The Sun. Giường được trải phẳng phiu, không một nếp nhăn. Bàn học được sắp xếp gọn gàng với từng chồng giấy tờ được xếp theo độ cao giảm dần một cách hoàn hảo. Một tủ sách nhỏ chứa đầy những cuốn sách được sắp xếp theo màu sắc của gáy sách, tạo thành một cầu vồng hoàn chỉnh.
Nhưng rồi, có những chi tiết khiến Sabata phải nhìn kỹ lại. Một bình hoa nhỏ với những bông hoa dại nhiều màu đặt trên bàn học. Một tấm poster về ban nhạc rock The Crystal Ravens - ban nhạc mà ai cũng biết với phong cách hoang dại và lời bài hát nổi loạn. Và trên đầu giường, một con gấu bông nhỏ mặc áo choàng siêu anh hùng ngồi im lìm, đôi mắt hạt cườm nhìn ra phòng.
- Vào đi. - Gabrielle nói, dường như không nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của Sabata - Đặt sách lên bàn lớn ở giữa phòng.
Soda lướt vào, lập tức ngồi xuống chiếc ghế bọc nhung gần cửa sổ, chân gác lên thành ghế như thể đã làm vậy hàng trăm lần trước đó.
- Chưa bao giờ nghĩ Gabrielle lại là fan của The Crystal Ravens. - Cô nhận xét, chỉ vào tấm poster - Tôi tưởng cậu chỉ nghe nhạc cổ điển hoặc tiếng gió thổi qua khu rừng toán học.
Gabrielle không tỏ ra bối rối. Cô chỉ nhún vai, đặt chồng sách lên bàn.
- Âm nhạc là toán học dưới dạng âm thanh. - Cô đáp - The Crystal Ravens có những mẫu hình phức tạp trong cấu trúc bài hát của họ.
- Và cả con gấu bông nữa. - Sabata không thể không nhận xét, chỉ vào con vật nhồi bông trên giường - Tôi không nghĩ cậu là người thích những thứ... mềm mại.
Một thoáng đỏ mặt hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt thường ngày vô cảm của Gabrielle.
- Đó là Captain Fluff. - Cô nói, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy - Từ thời thơ ấu.
Mud đặt chồng sách xuống và ngồi xuống sàn, tựa lưng vào tường. Cô nhìn Sabata với vẻ mặt ngày càng lo lắng.
- Tôi không biết nhiều về lý thuyết. - Cô thừa nhận - Cơ hội đỗ là bao nhiêu?
Sabata ngồi xuống cạnh cô, cảm nhận sự lo lắng thực sự trong giọng nói của người bạn thường ngày luôn vững vàng.
- Chúng ta sẽ làm được, Mud. - Cậu nói, cố gắng truyền đạt sự tự tin mà cậu không chắc mình có.
- Tôi đoán tỷ lệ đỗ của Mud khoảng 50%. - Soda nói từ chỗ ngồi của mình, giọng thẳng thắn nhưng không tàn nhẫn - Cô ấy biết mọi thứ về địa chất học, nhưng lại chưa bao giờ đọc một cuốn sách lý thuyết Anomaly nào.
- Vậy tôi sẽ dạy cô ấy. - Sabata nói, ánh mắt quyết tâm - Tôi sẽ làm tất cả những điều tôi có thể.
- Chúng tôi đã cố gắng trong hai tháng qua. - Soda thở dài - Tôi đã dạy Mud mọi thứ tôi biết về Anomaly và Ki, nhưng cô ấy...
- Không hiểu. - Mud nhìn xuống tay mình - Quá nhiều từ. Quá nhiều lý thuyết. Đầu óc tôi không phù hợp với sách vở.
Gabrielle ngồi xuống ghế trước bàn học, đôi mắt vàng kim lướt qua Mud với vẻ phân tích.
- Mud học theo cách khác. - Cô nói - Cô ấy học qua kinh nghiệm, qua cảm nhận. Cô ấy không cần biết tại sao đá di chuyển, cô ấy chỉ cần cảm nhận đá và làm nó di chuyển.
- Nhưng The Sun muốn cô ấy biết tại sao. - Sabata nói, hiểu ra vấn đề - Họ muốn cô ấy giải thích quá trình, không chỉ thực hiện nó.
Soda thò tay vào túi, lấy ra một viên kẹo màu đỏ và ném vào miệng.
- Năm ngoái, có một thí sinh bỏ cuộc vì vòng cuối. - Cô nói, vẻ mặt tư lự - Anh ta có thể biến thành sói, một năng lực cực kỳ hiếm và mạnh mẽ. Nhưng anh ta không thể giải thích cách nó hoạt động theo thuật ngữ khoa học của Anomaly. Vậy là anh ta trượt, dù đã vượt qua tất cả các vòng thực hành.
Sabata cảm thấy một sự quyết tâm mới. Cậu mở một cuốn sách và đặt nó trước mặt Mud.
- Vậy thì chúng ta sẽ không học thuộc lòng. - Cậu nói - Chúng ta sẽ hiểu nó theo cách của Mud.
Soda nhướn mày tò mò.
- Ý cậu là sao?
- Tôi sẽ giải thích lý thuyết bằng ngôn ngữ của đá, của đất, của những thứ mà Mud hiểu. - Sabata giải thích - Nếu Mud có thể nói chuyện với đá, thì chúng ta cũng có thể nói về Anomaly theo cách mà đá sẽ hiểu.
Một tia hy vọng lóe lên trong mắt Mud.
- Có thể làm được không?
- Tôi không biết. - Sabata thừa nhận - Nhưng chúng ta sẽ cố gắng.
Gabrielle gật đầu đồng ý, một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên môi cô.
- Tôi nghĩ cách tiếp cận này có thể hiệu quả. - Cô nói - Sabata, bắt đầu với những khái niệm cơ bản nhất đi. Tôi sẽ ghi chú để Mud có thể ôn lại sau.
Soda đứng dậy, đi đến bên họ và ngồi xuống sàn cạnh Mud.
- Tôi sẽ giúp. - Cô nói, đặt tay lên vai Mud - Tôi đã dạy cậu đọc vào năm cậu tám tuổi. Tôi sẽ không để cậu thất bại vì mấy thứ lý thuyết nhảm nhí này.
Sabata nhìn ba người bạn của mình, và cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Họ đều rất khác nhau - Gabrielle với sự lạnh lùng phân tích, Mud với sức mạnh im lặng, Soda với chiếc mặt nạ thờ ơ che giấu một trái tim quan tâm sâu sắc. Nhưng họ đều có một điểm chung: họ sẽ không bỏ rơi nhau.
- Được rồi. - Cậu nói, mở cuốn sách đầu tiên - Hãy bắt đầu với khái niệm cơ bản về Anomaly. Nhưng lần này, chúng ta sẽ nói về nó như thể nó là một tảng đá...
Mặt trời dần lặn bên ngoài cửa sổ, nhưng trong căn phòng số 1007, ánh sáng kiến thức bắt đầu thắp lên, soi sáng những góc tối nhất của sự hiểu biết. Họ có hai ngày để chuẩn bị cho vòng cuối, nhưng với sự quyết tâm này, có lẽ điều đó là đủ.
- Trước khi chúng ta đi sâu vào chi tiết, - Sabata nói, ngồi xếp bằng trước mặt Mud với cuốn sách mở rộng giữa họ - hãy nghĩ về Anomaly như thể nó là một loại đá đặc biệt. Loại đá mà cậu không thể nhìn thấy hoặc chạm vào, nhưng nó ở khắp mọi nơi, xung quanh chúng ta và bên trong chúng ta. Giống như... đá vô hình.
Mud nhìn cậu, đôi mắt dần sáng lên với sự hiểu biết mới.
Đêm đó sẽ còn dài, nhưng không ai trong số họ cảm thấy mệt mỏi. Vòng cuối đang chờ đợi, và họ sẽ sẵn sàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro