Chương 54: Vòng 6.

Chương 54: Vòng 6.

Ngày thi cuối cùng cũng đến, cuốn theo nó nỗi lo lắng, niềm hy vọng, và một lượng không nhỏ bánh sandwich ăn vội vào bữa sáng của các thí sinh.

Sabata bước vào phòng thi, cảm giác cái đầu hói của mình nổi bật giữa đám đông. Cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng trong những ngày qua, cho điều đang chờ đợi phía trước.

Phòng thi nằm trong tòa nhà trung tâm - một căn phòng tròn hoàn hảo với trần cao vút như một nhà thờ và sàn làm bằng đá cẩm thạch đen bóng đến mức có thể soi gương. Thay vì những dãy bàn thông thường, ba mươi tám chiếc bàn tròn nhỏ được bố trí theo hình xoắn ốc từ trung tâm phòng, mỗi chiếc làm từ một loại gỗ khác nhau. Ghế ngồi không phải ghế thông thường, mà là những khối pha lê trong suốt hình lập phương, trông như thể chúng được cắt ra từ không khí đông cứng.

Nhưng không phải cảnh vật khiến Sabata dừng bước và nuốt khan. Mà là Những Kẻ Quan Sát.

Các Watcher, như họ được gọi trong thông báo chính thức, đứng dọc theo chu vi phòng, cách nhau chính xác một mét. Mặc dù sử dụng "họ" dường như là một hành động tối nghĩa hóa. Họ đứng bất động đến mức phải nhìn chăm chú mới biết họ không phải là tượng. Mỗi Watcher cao chính xác hai mét, mặc áo choàng đen dài chạm sàn, với mũ trùm kéo sâu che mặt. Và ở nơi khuôn mặt lẽ ra phải hiện diện, chỉ có một tấm gương phẳng, phản chiếu lại gương mặt của bất kỳ ai dám nhìn vào nó.

"Điều kỳ lạ," Sabata tự nhủ, "không phải là tại sao họ lại đeo mặt nạ gương, mà là tại sao những mặt nạ đó lại có vẻ tự nhiên đến vậy."

Một giám thị - người thực sự, Sabata có thể nói vậy khi thấy người đàn ông đang chảy mồ hôi nhẹ dưới cổ áo - tiến đến phía cậu với một tờ giấy trong tay.

- Sabata? - Ông hỏi, giọng hơi run.

- Vâng?

- Bàn số 23. Gỗ gụ. Cậu có thể... ừm... vào vị trí.

Sabata gật đầu, đi qua không gian theo hình xoắn ốc để tìm bàn của mình. Cậu chú ý thấy mỗi bàn đều có một con số khắc trên bề mặt, nhưng không theo trình tự nào rõ ràng. Bàn số 1 nằm gần trung tâm nhưng không phải chính giữa. Bàn số 2 nằm ở rìa ngoài gần cửa. Và bàn của cậu, số 23, nằm ở vị trí mà nếu nhìn từ trên xuống, có lẽ sẽ trùng với một trong những đuôi của chữ "S" trong "Sun."

Khi Sabata ngồi xuống, cậu ngạc nhiên nhận ra khối pha lê không hề cứng như vẻ ngoài của nó. Thay vào đó, nó mềm mại và vừa vặn với cơ thể cậu, như thể được thiết kế đặc biệt cho riêng cậu.

Mud ngồi ở bàn số 17, làm từ gỗ sồi. Gabrielle ở bàn số 4, gỗ phong. Aria ở bàn số 31, gỗ hồng sắc, và gần cửa ra vào nhất. Leonard Tea ngồi ở bàn số 1, làm từ gỗ hồ đào, dĩ nhiên rồi.

Khi tất cả ba mươi tám thí sinh đã an vị, một tiếng chuông vang lên - không phải từ một cái chuông cụ thể nào, mà như thể từ chính không khí. Âm thanh trong trẻo, nhưng không lớn, tạo hiệu ứng kỳ lạ là ai cũng nghe thấy như thể chuông vang lên ngay bên tai mình.

Và rồi, từ trung tâm phòng, nơi không có gì cách đây vài giây, xuất hiện một người đàn ông. Ông không phải đi vào hoặc dịch chuyển đến đó - ông đơn giản là đang hiện diện, như thể ông luôn ở đó và mọi người vừa mới nhận ra.

- Chào buổi sáng, các thí sinh. - Người đàn ông nói, giọng ông vang vọng không cần mic - Tôi là Tiến sĩ Eridanus Lux, Giám đốc Phòng Nghiên cứu Anomaly và là người giám sát vòng thi cuối cùng của các bạn.

Ông mặc bộ vest ba mảnh màu xanh cobalt sẫm, với nơ màu vàng và một chiếc ghim cài áo hình ngôi sao bạc. Mái tóc bạc của ông được chải gọn gàng về phía sau, và bộ râu được tỉa tót cẩn thận. Ông có vẻ ngoài của một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, nhưng đôi mắt... đôi mắt của ông trông như đã chứng kiến hàng trăm năm lịch sử.

- Trước khi chúng ta bắt đầu, tôi xin giới thiệu về Các Kẻ Quan Sát. - Tiến sĩ Lux nói, vung tay về phía những sinh vật đứng im lìm xung quanh phòng - Họ không phải con người, mà là các Thực Thể Phản Chiếu, được mượn từ Vực Thẳm Gương Kính cho dịp đặc biệt này. Họ sẽ không làm hại các bạn, miễn là các bạn không cố gắng gian lận.

Sabata nhận thấy một số thí sinh run rẩy trên ghế.

- Các Thực Thể Phản Chiếu đến từ một chiều không gian nơi mọi thứ đều là phản chiếu của thứ khác. - Tiến sĩ Lux tiếp tục, như thể đang thảo luận về thời tiết - Họ không thể hiểu được khái niệm về một thực thể nguyên bản, và vì vậy họ luôn tìm kiếm phản chiếu của bản thân trong những thứ họ gặp. Đó là lý do tại sao họ đeo mặt nạ gương - để phản chiếu các bạn thay vì hấp thụ các bạn vào thế giới của họ.

Một thí sinh ở gần cửa đứng dậy và chạy ra ngoài. Không ai ngăn cản anh ta. Các Watcher thậm chí không quay đầu lại.

- Vậy, bây giờ chúng ta còn ba mươi bảy thí sinh. - Tiến sĩ Lux mỉm cười - Hoàn hảo. Số nguyên tố. Chúng ta có thể bắt đầu.

Ông vung tay lên, và trên mỗi chiếc bàn xuất hiện một tờ giấy cùng một cây bút lông ngỗng.

- Kỳ thi này gồm ba phần. - Ông nói - Phần đầu tiên là lý thuyết truyền thống về Ki, Mana và Anomaly. Phần thứ hai là về các lý thuyết tiên tiến và những phát triển mới nhất. Và phần thứ ba...

Ông ngừng lại, mỉm cười bí ẩn.

- Phần thứ ba sẽ thú vị hơn nhiều. Các bạn có chính xác ba tiếng để hoàn thành. Thời gian bắt đầu... bây giờ.

Sabata nhìn xuống tờ giấy và cảm thấy tim mình như ngừng đập. Không phải vì nó dày đặc những câu hỏi phức tạp - mà vì nó chỉ có năm câu hỏi đơn giản. Quá đơn giản đến mức khó hiểu.

Câu 1: Nếu bạn có 5 quả táo, và bạn biết khối lượng của mặt trời là 1.989 × 10^30 kg, hãy tính toán khối lượng của Anomaly của bạn.

Sabata chớp mắt. Rồi chớp mắt lần nữa. Cậu đọc lại câu hỏi ba lần, để đảm bảo mắt mình không đang chơi trò đùa. Nhưng không, đó chính xác là những gì được viết trên giấy.

"Đây là câu đố chăng?" cậu tự hỏi. "Hay một dạng thử nghiệm tâm lý?"

Cậu liếc nhìn xung quanh. Gabrielle đang chăm chú nhìn tờ giấy của cô, trán nhăn lại trong sự tập trung. Mud thì đang... cầm tờ giấy lên, úp nó xuống bàn, sau đó lật lên nhìn lại, như thể hy vọng câu hỏi sẽ thay đổi khi cô không nhìn.

Với một hơi thở sâu, Sabata nhìn xuống câu hỏi tiếp theo.

Câu 2: Một con mèo đang ngồi trên hàng rào quan sát bạn và một con chim đang đậu trên cành cây. Nếu bạn có thể nói chuyện với một trong hai, bạn sẽ nói chuyện với ai, và tại sao câu trả lời của bạn tiết lộ bản chất của Anomaly?

Câu 3: Hãy vẽ một hình tròn hoàn hảo, sau đó giải thích tại sao nó không hoàn hảo và điều này liên quan thế nào đến giới hạn của Mana.

Câu 4: Nếu Ki là một màu sắc, nó sẽ là màu gì? Nếu Mana là một loại nhạc cụ, nó sẽ là nhạc cụ gì? Nếu Anomaly là một món ăn, nó sẽ là món ăn gì? Giải thích câu trả lời của bạn và lý do tại sao hầu hết mọi người sẽ không đồng ý với bạn.

Câu 5: Hãy tưởng tượng Ki, Mana và Anomaly đồng thời không tồn tại và luôn tồn tại. Viết một phương trình toán học để chứng minh điều này là khả thi, và một bài thơ để giải thích tại sao nó là không thể.

Sabata cảm thấy đầu óc quay cuồng. Đây không phải loại câu hỏi mà cậu và nhóm đã chuẩn bị. Không hề. Đây thậm chí không giống bất kỳ bài kiểm tra nào cậu từng làm trong đời.

Cậu liếc nhìn về phía Tiến sĩ Lux, người đang đứng ở trung tâm phòng, hai tay đặt sau lưng, mỉm cười như thể đang thưởng thức một buổi hòa nhạc hay.

Một thí sinh nữa đứng dậy và đi ra ngoài, không nói một lời.

"Ba mươi sáu," Sabata nghĩ, "cũng là một con số đẹp."

Cậu nhìn lại câu hỏi đầu tiên. "Nếu mình có 5 quả táo và biết khối lượng mặt trời... thì điều đó cho mình biết cái quái gì về khối lượng Anomaly của mình chứ?"

Và rồi, một tia sáng loé lên trong tâm trí Sabata. Một ý tưởng điên rồ, hoàn toàn phi lý, nhưng... có thể đúng.

Anomaly không phải là một vật thể vật lý để đo khối lượng. Nó là một khái niệm, một khả năng. Kỳ thi này không phải về việc biết câu trả lời đúng - nó là về cách tiếp cận những câu hỏi không thể trả lời.

Với một nụ cười nhẹ, Sabata bắt đầu viết:

"Anomaly của tôi không có khối lượng. Giống như cách 5 quả táo không liên quan gì đến khối lượng của mặt trời, thì khối lượng của mặt trời cũng không liên quan gì đến Anomaly của tôi. Tuy nhiên, nếu buộc phải đưa ra một con số, tôi sẽ nói rằng khối lượng của Anomaly của tôi bằng với tổng khối lượng của tất cả những từ ngữ mà tôi đã sử dụng trong đời - không thể đo lường nhưng không có nghĩa là không tồn tại."

Cậu dừng bút và đọc lại câu trả lời của mình. Nó không hoàn hảo, nhưng có lẽ đó chính là điểm mấu chốt. Không có câu trả lời hoàn hảo cho những câu hỏi như vậy.

Sabata tiếp tục với câu hỏi thứ hai, cảm thấy một sự tự tin mới mẻ. Có lẽ Mirabelle đã đúng theo cách của cô bé. Đây không phải là bóng tối của kiến thức cũ - đây là một thứ ánh sáng hoàn toàn khác.

Hai giờ trôi qua như trong cơn mơ. Sabata viết, suy nghĩ, đôi khi bật cười trước sự phi lý của câu hỏi, nhưng chưa bao giờ cảm thấy bối rối. Khi cậu viết câu trả lời cuối cùng - một phương trình toán học vô nghĩa liên quan đến căn bậc hai của vô cực chia cho số không, cùng một bài thơ năm dòng về sự vô lý của việc cố gắng định nghĩa những thứ nằm ngoài định nghĩa - cậu ngước lên và nhận ra còn một giờ nữa.

Mud đã hoàn thành và đang... trò chuyện với chiếc bàn gỗ sồi của mình? Không, cô đang áp tay lên bàn, có lẽ đang cảm nhận bản chất của gỗ.

Gabrielle đã viết đầy ba trang giấy bổ sung.

Leonard Tea trông... không thoải mái. Hoàn toàn không thoải mái.

Tiến sĩ Lux đi dạo quanh phòng, dừng lại bên cạnh mỗi thí sinh trong vài giây, nhưng không đọc bài của họ.

Khi ông đến bên cạnh Sabata, cậu cảm thấy một luồng không khí lạnh quanh mình, như thể đang đứng gần một cánh cửa mở ra từ một căn phòng lạnh giá.

- Thú vị đấy. - Tiến sĩ Lux nói, không nhìn vào bài kiểm tra mà nhìn thẳng vào đôi mắt Sabata - Hiếm khi thấy ai đó tiếp cận mọi thứ như cậu.

- Mấy câu hỏi cứ như quiz tuyển nhân viên gugle. - Sabata đáp.

- Tất cả các câu hỏi đều độc đáo, nếu bạn chưa nghe câu trả lời trước đó. - Tiến sĩ Lux mỉm cười - Phần hai sẽ bắt đầu trong một giờ nữa. Cậu có thể nghỉ ngơi, hoặc tiếp tục suy nghĩ. Hoặc có thể chạy ra ngoài hét lên, như một số bạn của cậu.

- Tôi nghĩ tôi sẽ ở lại. - Sabata nói.

- Thông minh đấy. - Tiến sĩ Lux gật đầu, rồi di chuyển đến thí sinh tiếp theo.

Sabata nhìn lại bài kiểm tra của mình và tự hỏi liệu cậu có đang ảo tưởng không. Có phải những câu hỏi này thực sự có ý nghĩa theo một cách nào đó, hay chúng chỉ là sự vô nghĩa ngẫu nhiên?

Và liệu có bất kỳ câu trả lời nào là "đúng" hay không?

Một Watcher ở gần Sabata đột nhiên cử động - lần đầu tiên kể từ khi bài thi bắt đầu. Nó nhẹ nhàng quay đầu về phía cậu, mặt nạ gương phản chiếu khuôn mặt Sabata từ một góc mới.

Và trong phản chiếu đó, Sabata không nhìn thấy vẻ mặt lo lắng hay bối rối. Cậu nhìn thấy một người thanh niên đang mỉm cười - một nụ cười nhẹ nhàng và tự tin.

Khi Sabata định thư giãn, cậu nhận ra phòng thi đã trở thành một bản giao hưởng kỳ quặc của những biểu cảm và hành động khác nhau, một bức tranh minh họa hoàn hảo cho sự đa dạng trong cách con người đối mặt với thử thách phi lý.

Cách Sabata không xa, một thí sinh nam đang vò đầu bứt tóc theo đúng nghĩa đen. Tóc của anh ta - một mái tóc nâu rậm rạp, từng được chải chuốt gọn gàng vào sáng nay - giờ đứng dựng lên như bị điện giật, với một vài sợi lẻ loi nằm rải rác trên bàn, bằng chứng cho trận chiến tuyệt vọng giữa con người và sự phi lý của bài thi. Anh ta đang lẩm bẩm với chính mình, dường như đang cố thuyết phục tờ giấy rằng nó nên hiện ra những câu hỏi khác.

"Mình có thể thấy một vài lợi ích của việc hói đầu vào lúc này." Sabata thầm nghĩ, tay vô thức chạm lên vùng da đầu bóng loáng.

Ở một chiếc bàn khác, một cô gái tóc đỏ rực - Sabata nhớ cô ta là thí sinh đã tự tin tuyên bố mình sẽ thắng nhờ ngực khủng trong vòng một - đang viết như điên, mặt mày hớn hở, bàn tay phi nhanh trên trang giấy như thể cô đang dự giải đấu kiếm. Dựa vào những cái nhíu mày thỉnh thoảng và cách cô liên tục vê đuôi tóc, Sabata nghi ngờ cô không thực sự hiểu câu hỏi nhưng đang viết bất cứ thứ gì xuất hiện trong đầu, hy vọng rằng một phần của nó sẽ vô tình đúng.

"Đó là chiến lược táo bạo," cậu nghĩ, "giống như bắn một nghìn mũi tên vào bóng tối và hy vọng ít nhất một mũi sẽ trúng con nai mà ta không chắc có tồn tại."

Ánh mắt Sabata chuyển sang Soda, người đang chễm chệ trên khối pha lê của mình như thể đó là chiếc ghế bành yêu thích trong phòng khách. Nét mặt cô ấy vừa thoải mái vừa tập trung, thỉnh thoảng khẽ cười một mình như thể đang thưởng thức một trò đùa riêng với tờ giấy. Cô lật ngược cây bút lông ngỗng trên các ngón tay với sự khéo léo của một ảo thuật gia, thỉnh thoảng dừng lại để viết thêm vài dòng. Dựa vào vẻ bình thản của cô, Sabata tự hỏi liệu cô đã từng đối mặt với những điều kỳ quặc hơn nhiều trong quá khứ, khiến bài thi này trở nên tương đối... bình thường.

Dave, ngồi trên khối pha lê màu xanh lục nhạt ở góc phòng, đang viết say sưa. Nhưng thay vì trả lời câu hỏi, cậu ta dường như đang viết một bài luận dài về ý nghĩa triết học của cây cối. Sabata có thể thấy những từ như "linh hồn sylvan" và "trí tuệ gốc rễ" xuất hiện trên trang giấy của Dave. Chiếc bàn gỗ phong của cậu ta một sự trùng hợp mà Dave có vẻ xem là dấu hiệu thần thánh đang được vuốt ve liên tục bằng bàn tay trái, như thể Dave đang an ủi nó vì phải là một mảnh gỗ đã chết, xa rời với bản chất cây sống.

Pixie, với kích thước nhỏ bé, gần như biến mất trên chiếc ghế pha lê kích cỡ người bình thường của mình. Cô tiên đang ngồi khoanh chân trên tờ giấy kiểm tra, nhìn xuống nó với vẻ mặt tập trung cao độ, đôi cánh trong suốt thỉnh thoảng rung lên trong suy tư. Rồi đột nhiên, như thể đã giải được một câu đố đại số phức tạp, mắt cô bé mở to và đốm sáng - một đốm sáng thực sự - xuất hiện phía trên đầu cô. Pixie bật dậy, bay vòng quanh tờ giấy trong phấn khích và bắt đầu viết với tốc độ ánh sáng, tạo ra một tiếng vo vo nhỏ mà Sabata có thể nghe thấy từ vị trí của mình.

"Mình tự hỏi liệu việc là một Fairy có mang lại cho cô ấy lợi thế gì không," Sabata nghĩ, "hoặc có lẽ câu hỏi của cô ấy hoàn toàn khác."

Và quả thực, khi Sabata liếc nhìn xung quanh kỹ hơn, cậu nhận ra một điều kỳ lạ. Mọi người dường như đang trả lời những bộ câu hỏi khác nhau. Cách họ viết, cân nhắc, tập trung - tất cả đều khác nhau một cách vi tế. Một thí sinh đang vẽ nhiều hình học phức tạp. Một người khác dường như đang viết thơ. Một cô gái đang sắp xếp những quả cầu nhỏ - từ đâu ra vậy? - thành các hình dạng khác nhau trên bàn.

Sabata liếc nhìn về phía Leonard Tea, người vẫn đang viết cách có phương pháp nhưng cau có, thỉnh thoảng dừng lại để xoa thái dương, dấu hiệu của cơn đau đầu. Không gì có thể làm hài lòng Sabata hơn việc thấy quý tộc kiêu căng này phải vật lộn với bài thi - một sự thay đổi đáng hoan nghênh so với sự tự tin thường lệ của cậu ta.

Một tiếng thở dài vang lên từ bàn gần cạnh, và Sabata quay sang thấy một thí sinh đang gục đầu xuống tờ giấy trong thất vọng, tay vẫn cầm cây bút lông ngỗng. Mực loang trên giấy, tạo ra một hình dạng trông giống kỳ lạ như bản đồ của một lục địa không tồn tại.

Một thí sinh đứng dậy, tay giơ cao như học sinh tiểu học. Tiến sĩ Lux nhìn anh ta, nhướn một bên mày.

- Xin... xin lỗi, - thí sinh nói, giọng run rẩy, - nhưng tôi có thể hỏi một câu hỏi không?

- Cậu vừa hỏi rồi, - Tiến sĩ Lux đáp, - nhưng tôi sẽ cho phép cậu hỏi thêm một câu nữa.

- Làm... làm thế nào để tôi tính toán khối lượng của Anomaly khi tôi không biết khối lượng của quả chuối?

Cả phòng im lặng. Sabata có thể nghe thấy âm thanh của suy nghĩ tập thể - không phải thần giao cách cảm thực sự, mà là âm thanh của ba mươi sáu cái đầu đồng thời nghĩ "Hả?"

Tiến sĩ Lux mỉm cười, vẻ mặt của người vừa chứng kiến một đứa trẻ hỏi liệu cá có ngủ không.

- Tôi không thể trả lời câu hỏi đó, - ông nói - Vì nó sẽ tiết lộ quá nhiều. Nhưng hãy suy nghĩ về điều này: nếu cậu không biết khối lượng của quả chuối, thì điều đó nói lên điều gì về mối quan hệ giữa chuối và Anomaly của cậu?

Thí sinh chớp mắt, nhìn Tiến sĩ Lux như thể ông vừa nói chuyện bằng tiếng của loài cá.

- Tôi... tôi không hiểu.

- Chính xác, - Tiến sĩ Lux gật đầu, như thể điều đó giải quyết mọi vấn đề - Và đó là điểm mấu chốt.

Thí sinh đó gục xuống ghế, trông như vừa bị đánh bại về mặt tinh thần.

Trong khi đó, Sabata nhận thấy Aria đang viết một cách thanh lịch, vẻ mặt tập trung nhưng không hề bối rối. Cô thỉnh thoảng ngừng bút, nhìn lên trần nhà với vẻ suy tư, rồi tiếp tục viết với sự tự tin của người biết chính xác mình đang làm gì. Rõ ràng giáo dục quý tộc đã chuẩn bị cho cô những thử thách kỳ lạ hơn nhiều so với những gì Sabata từng tưởng tượng.

Mud, như Sabata đã quan sát trước đó, dường như đã hoàn thành bài của mình. Giờ cô đang đặt cả hai tay lên bề mặt bàn gỗ sồi, mắt nhắm nghiền, như thể đang lắng nghe một câu chuyện mà chỉ gỗ mới có thể kể. Thỉnh thoảng môi cô khẽ động đậy, có lẽ đang thì thầm với chiếc bàn. Sabata tự hỏi liệu cô có đang hỏi nó câu trả lời, và nếu vậy, liệu gỗ sồi có kiến thức về Anomaly không.

"Có lẽ có," cậu nghĩ, "Ai biết được những gì một cái cây đã chứng kiến trong hàng trăm năm sống của nó?"

Một tiếng kêu vang lên từ góc phòng, nơi một thí sinh nam vừa nhảy dựng lên khỏi ghế, vung vẩy tờ giấy trong phấn khích.

- Tôi hiểu rồi! - Anh ta hét lên - Tất cả đều là ẩn dụ! Không có câu trả lời đúng, vì không có câu hỏi thực sự! Đây là một bài kiểm tra về sự điên rồ!

Anh ta đột nhiên im bặt khi nhận ra mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Anh ta chậm rãi ngồi xuống, kéo tờ giấy sát vào ngực như thể bảo vệ một đứa con.

Tiến sĩ Lux chỉ nhướn mày, rồi tiếp tục đi dạo quanh phòng, hai tay đặt sau lưng, vẻ mặt của người đang thưởng thức một buổi triển lãm nghệ thuật đặc biệt thú vị.

Sabata chợt nhớ lại lời của Wil về kiến thức, về cách đôi khi những câu hỏi quan trọng nhất không có câu trả lời đúng. Có lẽ đó chính là điểm mấu chốt của bài thi này - không phải kiểm tra kiến thức, mà là đánh giá cách ứng phó với những tình huống không thể giải quyết bằng kiến thức thông thường.

"Cuộc sống không phải lúc nào cũng có câu trả lời rõ ràng," cậu nghĩ, "vậy tại sao một bài thi về Anomaly - thứ phá vỡ quy luật tự nhiên - lại phải có?"

Cậu cảm thấy một sự bình yên lạ lùng bao trùm. Đó có thể là ảo giác do thiếu ngủ và stress, hoặc có thể là sự hiểu biết sâu sắc. Dù là gì, cậu không còn cảm thấy lo lắng về bài thi nữa.

Khi Sabata nhìn quanh phòng một lần nữa, cậu nhận ra rằng mỗi thí sinh đang đối mặt với thử thách của riêng mình - có lẽ không chỉ những câu hỏi riêng biệt, mà còn là những nỗi sợ và nghi ngờ cá nhân. Bài thi này giống như một tấm gương, phản chiếu lại những gì mỗi người mang vào phòng thi.

Và từ góc nhìn của Sabata, đó là một cảnh tượng tuyệt đẹp và kỳ lạ làm sao.

Sabata nhìn chăm chăm cây bút lông ngỗng trong tay, lông vũ màu trắng ngà mềm mại phản chiếu ánh sáng kỳ lạ của căn phòng. Một công cụ cổ xưa như vậy dường như được chọn một cách cố ý, thêm một lớp kỳ quặc nữa vào bài kiểm tra đã đủ khó hiểu. Cậu xoay nó giữa những ngón tay, quan sát cách những sợi lông tách ra và tái hợp với mỗi vòng quay.

"Tại sao lại là bút lông ngỗng?" Sabata tự hỏi. "Tại sao không phải bút chì hoặc bút bi? Thứ gì đó từ thế kỷ này chẳng hạn?"

Câu hỏi hình thành trong tâm trí và, trước khi sự thận trọng kịp ngăn lại, đã thoát ra khỏi môi cậu.

- Tại sao lại là bút lông ngỗng? - Sabata cất tiếng hỏi, giọng vang xa hơn dự định trong âm học hoàn hảo của căn phòng - Tại sao không phải bút chì hoặc bút bi? Thứ gì đó từ thế kỷ này chẳng hạn?

Nhiều cái đầu quay lại. Một gợn sóng căng thẳng lan qua căn phòng như hòn đá làm xao động mặt nước tĩnh lặng. Một số thí sinh nhìn cậu với vẻ kinh ngạc, số khác với sự khiếp sợ. Mud quay sang nhìn Sabata với ánh mắt tò mò. Nhưng Sabata không rút lại câu hỏi. Thay vào đó, cậu nhìn thẳng về phía Tiến sĩ Lux, người đã dừng bước giữa phòng.

Tiến sĩ Lux từ từ quay người, bộ vest xanh cobalt lấp lánh dưới ánh sáng, và hướng ánh mắt sâu thẳm về phía Sabata. Thay vì khó chịu, một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt ông.

- Một câu hỏi thú vị, Sabata. - Tiến sĩ Lux nói, giọng trầm ấm vang vọng - Cậu có bao giờ tự hỏi tại sao chúng ta lại giữ lại những thứ cổ xưa, ngay cả khi có những phiên bản hiện đại hơn, hiệu quả hơn?

Sabata cảm thấy tất cả các Watcher đồng loạt quay mặt nạ gương về phía cậu. Ba mươi lăm khuôn mặt Sabata nhìn trở lại cậu, mỗi phản chiếu hơi khác một chút - một Sabata lo lắng, một Sabata tự tin, một Sabata tò mò, và nhiều biến thể khác của chính cậu mà cậu không nhận ra.

- Tôi đoán vì giá trị biểu tượng? - Sabata đáp, cảm thấy da gà nổi lên khi ba mươi lăm cặp mắt của chính mình nhìn chằm chằm vào cậu - Hoặc để duy trì truyền thống?

- Chính xác! - Tiến sĩ Lux gật đầu, vẻ hài lòng - Nhưng cũng vì lý do khác. Đôi khi, một công cụ cổ xưa có thể kết nối chúng ta với những thực tại khác mà công cụ hiện đại không thể. Bút lông ngỗng không chỉ là công cụ viết, mà còn là cầu nối.

- Cầu nối đến đâu? - Sabata hỏi, từng từ tuôn ra trước khi cậu kịp cân nhắc.

Nụ cười của Tiến sĩ Lux mở rộng, không còn chỉ là một cái cong môi lịch sự mà trở thành một biểu hiện của niềm vui thực sự.

- Đến nơi cậu cần đến. - Ông đáp - Tại sao không tự mình xem?

Và rồi, mọi thứ thay đổi.

Các Watcher đồng loạt bước về phía Sabata, những bước chân đều đặn và bất thường. Đôi mắt trong phản chiếu của Sabata trên những mặt nạ gương bỗng chuyển sang màu xanh biển sâu thẳm. Không khí xung quanh cậu dường như trở nên đặc quánh, nặng nề, và... ướt?

- Chuyện gì đang...? - Sabata vừa định hỏi thì từng Watcher lần lượt đưa tay lên, chạm vào mặt nạ gương của mình.

Với mỗi cử chỉ, một giọt nước xuất hiện, lớn dần trên bề mặt gương, rồi tách ra, lơ lửng trong không khí. Một giọt, rồi hai giọt, rồi hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn giọt nước tụ lại, hợp thành những dòng chảy xoáy tròn quanh Sabata.

Cậu cảm thấy chân mình rời khỏi mặt đất. Bàn và ghế biến mất. Tờ giấy và cây bút lông ngỗng tan biến trong làn nước đang dâng lên. Mud, Gabrielle, Leonard, tất cả đều mờ dần sau những dòng nước trong suốt.

- Tìm câu trả lời cho câu hỏi của cậu, Sabata. - Giọng Tiến sĩ Lux vang lên, nhưng ông không còn ở đó - Không phải trong kiến thức cũ, mà trong những gì chưa từng được biết đến.

Nước dâng cao, bao phủ Sabata hoàn toàn, nhưng kỳ lạ thay, cậu vẫn thở được. Cậu không chìm xuống cũng không nổi lên, mà trôi giữa làn nước như một vật thể không trọng lượng. Nước mặn, Sabata có thể nếm được vị của nó trên môi - đây là biển, không phải nước ngọt. Nhưng không giống bất kỳ vùng biển nào cậu từng thấy.

Cậu có thể thấy mặt trời chiếu qua mặt nước ở trên cao, nhưng nó không phải màu vàng hay cam như mặt trời thông thường. Nó có màu xanh lam nhạt, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo xuống vùng nước sâu bất tận phía dưới.

"Mình đang ở đâu?" Sabata tự hỏi, giọng cậu không phát ra âm thanh mà lan tỏa thành những gợn sóng nhỏ trong nước.

- Trong biển của những câu hỏi. - Một giọng nói đáp lại, không phải bằng âm thanh mà bằng những con sóng dao động quanh Sabata - Hoặc có lẽ là biển của những câu trả lời. Hoặc cả hai. Hoặc không phải cái nào.

Sabata xoay người, cố tìm nguồn gốc của giọng nói, nhưng chỉ thấy nước và ánh sáng xanh lam quanh mình. Cậu nhận ra rằng nước ở đây không chỉ là nước. Nó dày đặc ký tự, những con chữ và ký hiệu trôi nổi như bụi trong ánh nắng, quá nhỏ để đọc nhưng đủ lớn để nhận ra sự hiện diện của chúng.

- Tại sao tôi lại ở đây? - Sabata hỏi, ý nghĩ của cậu tạo thành những gợn sóng mới.

- Vì cậu đã hỏi. - Giọng nói đáp - Những người không đặt câu hỏi sẽ không bao giờ nhìn thấy những gì nằm ngoài câu trả lời.

Một sinh vật xuất hiện trong tầm nhìn của Sabata - một con cá khổng lồ với vảy bạc lấp lánh và đôi mắt lớn màu tím. Không, không phải một con cá. Nó có hình dạng của cá, nhưng Sabata có thể thấy qua làn da trong suốt của nó - bên trong là một thư viện, với những kệ sách trải dài vô tận và những trang sách bay lượn như những con bướm giấy.

- Tôi không hiểu. - Sabata nói, cảm thấy bối rối nhưng không sợ hãi.

- Không cần hiểu. - Sinh vật đáp, bơi vòng quanh Sabata trong một vòng tròn hoàn hảo - Chỉ cần ghi nhớ. Câu trả lời cho câu hỏi của cậu về bút lông ngỗng là: bởi vì lông chim đã từng bay lượn trong không khí trước khi trở thành công cụ của ngôn từ. Lông vũ nhớ bầu trời, cũng như nước nhớ đại dương.

Sinh vật càng bơi quanh Sabata, vòng tròn càng thu hẹp. Sabata có thể thấy rõ hơn bên trong nó giờ - không phải một thư viện thông thường, mà là một biển sách, một đại dương kiến thức nơi trang giấy và ý tưởng hòa quyện thành sóng và dòng chảy.

- Cậu không thể viết về Anomaly bằng những công cụ thông thường, - sinh vật tiếp tục, - cũng như không thể đo đại dương bằng một cốc nước. Ngỗng đã bay qua những thực tại mà con người chỉ có thể mơ ước. Lông của chúng mang theo ký ức đó.

Sinh vật bơi đến gần đến mức Sabata có thể chạm vào nó. Cậu giơ tay ra, và khi ngón tay cậu chạm vào vảy bạc, một luồng hình ảnh và cảm giác tràn vào tâm trí:

Một ngỗng trắng bay qua bầu trời đêm, giữa những vì sao lấp lánh, tới những thế giới khác nơi mặt đất là biển và biển là bầu trời. Lông vũ rụng xuống, xuyên qua các chiều không gian, mang theo ký ức về chuyến bay giữa các vì sao. Những bài thi cổ xưa, nơi các pháp sư viết bằng lông vũ của những sinh vật đã bay qua nhiều thực tại, hấp thụ ký ức và khả năng vượt qua giới hạn của vật chất. Bút lông ngỗng không chỉ là công cụ viết, mà là chìa khóa mở cánh cửa tri giác, cho phép người viết thấy được những thứ nằm ngoài thực tại thông thường.

Khi hình ảnh tan biến, Sabata cảm thấy một sự hiểu biết mới chảy trong mạch máu mình. Cậu mỉm cười, và sinh vật bơi tròn cũng bắt chước nụ cười đó.

- Bây giờ cậu thấy chưa? - Sinh vật hỏi.

- Tôi thấy, - Sabata đáp, - rằng câu hỏi của tôi đơn giản hơn nhiều so với câu trả lời.

- Đó là bản chất của kiến thức. - Sinh vật cười, tiếng cười tạo thành những bong bóng bạc lấp lánh trong nước - Khi đã sẵn sàng quay lại, hãy nhớ những gì cậu đã thấy. Và nhớ rằng, đôi khi, câu trả lời tốt nhất cho một câu hỏi là một câu hỏi khác.

Sinh vật bắt đầu xoay tròn nhanh hơn, tạo thành một xoáy nước cuốn lấy Sabata. Nước quanh cậu xoay tròn, mặn và lạnh, nhưng không khó chịu. Cảm giác như cậu đang được kéo về một nơi nào đó, một nơi cậu cần phải đến.

- Khi cậu quay lại, - giọng sinh vật vang lên lần cuối khi hình dạng của nó mờ dần, - đừng tìm kiếm bất cứ điều gì trong phòng thi. Tìm trong chính mình. Vì câu trả lời cậu tìm kiếm không phải là ở đó, mà là ở đây.

Một ánh sáng trắng chói lòa bao trùm tầm nhìn của Sabata. Cậu cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, rồi nặng trĩu, rồi nhẹ bẫng trở lại. Và rồi, đột ngột như khi nó bắt đầu, trải nghiệm kết thúc.

Sabata thấy mình đang ngồi trên ghế pha lê, tay vẫn cầm cây bút lông ngỗng. Không ai trong phòng có vẻ nhận thấy điều gì bất thường đã xảy ra. Tiến sĩ Lux vẫn đang đi dạo quanh phòng, các Watcher vẫn đứng bất động dọc theo tường. Tờ giấy trước mặt Sabata khô ráo hoàn toàn, không một vết nước nào.

"Điều gì vừa xảy ra?" Sabata tự hỏi, vẫn cảm thấy vị mặn của biển trên môi. "Có phải mình vừa mơ?"

Nhưng cảm giác kỳ lạ về sự hiểu biết mới vẫn còn đó. Cậu nhìn xuống câu hỏi thứ năm một lần nữa:

"Hãy tưởng tượng Ki, Mana và Anomaly đồng thời không tồn tại và luôn tồn tại. Viết một phương trình toán học để chứng minh điều này là khả thi, và một bài thơ để giải thích tại sao nó là không thể."

Sabata mỉm cười, cảm thấy một sự tự tin mới mẻ trong lòng. Cậu nhúng bút vào lọ mực và bắt đầu viết, đầu tiên là phương trình:

"∞ ÷ 0 = Tất cả mọi thứ và không là gì cả, đồng thời."

Rồi đến bài thơ, chảy ra từ bút cậu như thể được viết bởi chính đại dương:

"Trong thủy triều của tâm trí,

Chân lý là đảo chìm,

Tồn tại dù không tìm kiếm,

Biến mất ngay khi nhìn thấy,

Đại dương sóng tự hiện."

Khi viết xong, Sabata cảm thấy một giọt nước mặn rơi từ tóc cậu xuống trang giấy, tạo thành một vòng tròn bao quanh bài thơ. Không ai khác dường như nhận thấy điều này, nhưng Tiến sĩ Lux, đang đứng ở phía bên kia phòng, quay lại và mỉm cười với Sabata.

Và Sabata biết, dù điều gì vừa xảy ra là thực hay mơ, cậu đã tìm thấy điều gì đó vượt xa một câu trả lời đơn thuần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro