Chương 55: Thành phố học viện
Chương 55: Thành phố học viện
Tiếng chuông vang lên trong phòng thi, không phải từ một nguồn cụ thể mà dường như từ chính không khí. Sabata ngẩng đầu khỏi tờ giấy kiểm tra, giật mình nhận ra ba giờ đã trôi qua. Cậu vẫn cảm thấy vị mặn của biển kỳ lạ trên môi, và những kiến thức mới mẻ từ cuộc gặp gỡ với sinh vật thư viện vẫn chảy trong huyết quản như dòng điện.
- Thời gian kết thúc. - Tiến sĩ Lux tuyên bố, giọng ông vang vọng trong không gian tròn - Xin hãy đặt bút xuống.
Ba mươi sáu thí sinh đồng loạt đặt bút lông ngỗng bên cạnh bài kiểm tra của họ. Không khí căng thẳng đến mức Sabata có thể cảm nhận được nó như một lớp màng mỏng trên da. Cậu liếc nhìn Mud, người vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế pha lê, vẻ mặt bình thản như đá cổ xưa. Gabrielle, với vẻ ngoài lạnh lùng thường lệ, nhưng đôi mắt vàng kim của cô lóe lên những tia lo lắng hiếm hoi.
Các Watcher vẫn đứng bất động dọc theo chu vi phòng, mặt nạ gương phản chiếu sự lo âu tập thể của ba mươi sáu thí sinh. Sabata tự hỏi liệu họ có thưởng thức cảnh tượng này không, hay đối với họ, cảm xúc con người chỉ là một khái niệm xa lạ như màu sắc đối với người mù.
Tiến sĩ Lux đứng giữa phòng, dưới những tia sáng hội tụ từ trần nhà trong suốt. Ông nâng tay lên, và với cử chỉ đó, tất cả các tờ giấy kiểm tra bỗng phát sáng nhẹ, một ánh sáng trắng bạc ấm áp lan tỏa từ mặt giấy.
- Kỳ thi vòng cuối của The Sun không chỉ đánh giá kiến thức. - Tiến sĩ Lux lên tiếng, ánh mắt ông đảo quanh phòng - Nó đánh giá sự thích ứng, sự sáng tạo, và khả năng đối mặt với những thử thách vượt ra ngoài ranh giới của logic. Trong thế giới của Anomaly, Ki và Mana, những quy tắc thông thường không luôn áp dụng được. Đôi khi, câu hỏi quan trọng hơn câu trả lời.
Sabata cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua phòng, dù không có cửa sổ nào được mở. Mùi hương kỳ lạ của muối biển và sách cổ lan tỏa trong không khí.
- Kết quả của bài kiểm tra này sẽ được thông báo... ngay lập tức. - Tiến sĩ Lux mỉm cười, một nụ cười bí ẩn khiến Sabata nhớ về sinh vật thư viện trong biển - Những cây bút lông ngỗng trước mặt các bạn sẽ là người thông báo.
Không khí trong phòng chuyển từ căng thẳng sang hoang mang. Vài thí sinh nhìn cây bút của mình với vẻ nghi ngờ, như thể nó có thể bất cứ lúc nào nhảy lên và múa những điệu nhảy kỳ quặc.
Tiến sĩ Lux khẽ gật đầu, và những cây bút lông ngỗng đồng loạt rung lên nhẹ nhàng. Rồi, trong một khoảnh khắc đồng bộ hoàn hảo, tất cả các cây bút đều phản ứng.
Từ vị trí của mình, Sabata có thể quan sát được phần lớn căn phòng. Đầu tiên là tiếng hét kinh hoàng. Có sáu cây bút lông ngỗng đột nhiên bốc cháy – không phải ngọn lửa thông thường, mà là ngọn lửa màu xanh lam nhạt, không tỏa nhiệt nhưng thiêu rụi lông vũ thành tro bạc trong vài giây. Những thí sinh chủ nhân của những cây bút này nhìn chúng với vẻ kinh hoàng, rồi đau đớn, rồi chấp nhận. Một người bật khóc. Người khác đập tay xuống bàn trong giận dữ. Mỗi phản ứng khác nhau, nhưng cùng một kết luận – họ đã thất bại.
Nhưng ba mươi cây bút còn lại, bao gồm cả của Sabata, Mud và Gabrielle, không bốc cháy. Thay vào đó, chúng run lên mạnh hơn, và từ phần thân, những chiếc lông vũ trắng ngà từ từ chuyển sang màu ngọc lam sâu thẳm, như thể đang hấp thụ màu sắc của một bầu trời khác.
Và rồi, điều kỳ lạ nhất xảy ra. Từ phần thân cây bút của Sabata, một con mắt nhỏ dần hiện ra – không phải là một con mắt người, mà là một con mắt kỳ lạ với mống mắt màu bạc và đồng tử hình ngôi sao. Con mắt chớp nhẹ, rồi nhìn thẳng vào Sabata với một trí tuệ rõ ràng.
- Ôi, đệt. - Sabata lẩm bẩm, đủ nhỏ để chỉ bản thân nghe thấy.
Nhìn ra xung quanh, cậu thấy cả Mud và Gabrielle cũng đang nhìn chằm chằm vào những cây bút của họ, mỗi cây bút giờ đã có một con mắt riêng. Mud không tỏ ra ngạc nhiên; cô chỉ nghiêng đầu nhìn con mắt trên cây bút với sự tò mò tự nhiên. Gabrielle, ngược lại, đang ghi chép gì đó trong sổ tay của mình, có lẽ đang ghi lại chi tiết của hiện tượng này.
- Những ai có cây bút còn nguyên vẹn, xin chúc mừng. - Tiến sĩ Lux tuyên bố, giọng ông vang vọng đầy tự hào - Các bạn đã vượt qua vòng cuối của The Sun.
Tiếng hò reo vang lên từ nhiều thí sinh. Sabata thấy Leonard Tea thở phào, vẻ nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt quý tộc thường ngày kiêu căng. Cậu nhận ra rõ ràng Leonard đã không chắc chắn về kết quả.
- Những cây bút có con mắt này không chỉ là biểu tượng cho thành công của các bạn. - Tiến sĩ Lux tiếp tục - Chúng còn là chìa khóa dẫn đến giai đoạn tiếp theo của hành trình.
Ông đưa tay lên, và một cây bút lông ngỗng tương tự xuất hiện giữa những ngón tay ông – xanh lam sâu thẳm với một con mắt sáng rực. Con mắt đó nhìn quanh phòng, như thể đang đánh giá từng thí sinh.
- Hãy quan sát. - Tiến sĩ Lux nói, rồi vung cây bút trong không khí.
Bút lông ngỗng của ông để lại một vệt ánh sáng xanh lam trong không trung. Khi ông vẽ một đường thẳng dài khoảng hai mét, vệt sáng không tan biến mà vẫn treo lơ lửng, rung động nhẹ như dây đàn. Rồi, ông vẽ một đường thẳng ngang, kết nối hai đầu của đường dọc, tạo thành một hình chữ nhật sáng rực trong không khí.
- Nhìn xem. - Ông thì thầm, nhưng giọng ông vang vọng đến từng ngóc ngách của căn phòng.
Tiến sĩ Lux đặt tay lên viền của hình chữ nhật ánh sáng và kéo. Không gian bên trong hình chữ nhật như bị xé toạc, tạo ra một khoảng trống trong thực tại. Qua khoảng trống đó, một khung cảnh hoàn toàn khác hiện ra – không phải là phần còn lại của căn phòng thi, mà là một khung cảnh ngoài trời rực rỡ với bầu trời xanh ngắt và những tòa tháp trắng bạc vươn cao.
Tiếng thở gấp vang lên khắp phòng khi các thí sinh nhìn thấy khung cảnh qua cánh cửa ánh sáng.
- Đây chính là Thành phố học viện The Sun. - Tiến sĩ Lux nói, một niềm tự hào không giấu giếm trong giọng nói - Nơi các bạn sẽ học tập, rèn luyện và phát triển trong những năm tới. Nằm trong một Realm khác, tách biệt với thực tại thông thường, đây là nơi Ki, Mana và Anomaly hòa quyện theo những cách mà thế giới bên ngoài không thể tưởng tượng.
Sabata đứng dậy không chủ ý, bị cuốn hút bởi khung cảnh trước mắt. Qua cánh cửa ánh sáng, cậu có thể thấy những đại lộ rộng rãi lát đá cẩm thạch trắng, những tòa nhà với kiến trúc dường như thách thức quy luật hấp dẫn – tháp xoắn ốc vươn cao không có trụ đỡ, mái vòm lơ lửng không có cột chống, và cầu thang uốn lượn trong không trung kết nối các tầng nhà.
Xen giữa những công trình kiến trúc đó là mảng xanh dày đặc của cây cối – không chỉ là những cây thông thường, mà còn có những loài cây với lá đổi màu theo từng làn gió, những cây có thân trong suốt để lộ dòng nhựa phát sáng bên trong, và thậm chí có những cây dường như đang chuyển động, thay đổi vị trí một cách chậm rãi nhưng rõ ràng.
- Như các bạn có thể thấy, - Tiến sĩ Lux nói, tay vẫn giữ cánh cửa ánh sáng mở rộng - Đây không phải một nơi thông thường. Tại đây, những quy tắc chúng ta vẫn quen thuộc có thể hoạt động... hoặc không. Tùy thuộc vào nhiều yếu tố.
Sabata nhận ra các Watcher đã di chuyển, không còn đứng dọc theo tường mà tạo thành một vòng tròn quanh các thí sinh đã đậu. Những mặt nạ gương của họ giờ không còn phản chiếu gương mặt các thí sinh, mà phản chiếu khung cảnh của thành phố học viện từ nhiều góc độ khác nhau, như thể mỗi Watcher đang nhìn thành phố từ một vị trí khác nhau.
- Cây bút lông ngỗng của các bạn, - Tiến sĩ Lux tiếp tục - Giờ đã trở thành Khóa Không Gian, công cụ cho phép các bạn mở cửa đến Thành phố học viện The Sun từ bất kỳ đâu. Nhưng chúng không hoạt động ngay lập tức. Các bạn sẽ có một tháng để chuẩn bị, để sắp xếp công việc cá nhân và thu thập những gì cần thiết cho cuộc sống mới. Sau đó, vào đúng ngày Nhập học, các bạn sẽ có thể sử dụng Khóa Không Gian lần đầu tiên.
Ông đóng cánh cửa ánh sáng lại, và khung cảnh kỳ diệu của thành phố biến mất, để lại trong mắt Sabata một dư ảnh rực rỡ. Sự phấn khích lan tỏa trong lòng cậu, không chỉ vì đã vượt qua kỳ thi, mà còn vì điều kỳ diệu vừa chứng kiến.
Tiến sĩ Lux vẫy tay, và những mảnh giấy nhỏ màu xanh lam bay đến tay mỗi thí sinh đã đậu.
- Đây là Thư Chấp Nhận chính thức của các bạn, cùng với danh sách những vật dụng cần thiết và hướng dẫn cơ bản. - Ông giải thích - Trong một tháng tới, các bạn hãy chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Sabata nhìn xuống tờ giấy trong tay mình. Ngoài danh sách dài các vật dụng cần mang theo, còn có một đoạn văn ngắn ở cuối trang:
"Chúc mừng, Sabata. Khả năng của cậu với power word chỉ là bề nổi của tiềm năng thực sự. Tại Thành phố học viện The Sun, cậu sẽ học cách khai phá và kiểm soát sức mạnh này, cũng như hiểu rõ hơn mối liên hệ giữa ngôn từ và thực tại. Đừng quên mang theo cuốn sổ của cậu – Sổ Powered Words."
Sabata chớp mắt ngạc nhiên. Cậu không nhớ mình đã từng nhắc đến cuốn sổ ghi chép power word của mình trong suốt kỳ thi. Làm sao họ biết về nó?
Ý nghĩ đó bị gián đoạn khi Mud tới bên cạnh cậu, vẻ mặt bình thản như mọi khi nhưng đôi mắt ánh lên niềm vui.
- Đậu rồi. - Cô nói ngắn gọn, nhưng Sabata có thể cảm nhận được niềm tự hào trong giọng cô - Tảng đá có thể trèo lên được đỉnh núi.
- Dĩ nhiên là cậu đậu rồi. - Sabata mỉm cười với bạn mình.
Gabrielle tiến đến, sổ tay đã cất đi, nhưng Khóa Không Gian vẫn cầm chặt trong tay. Con mắt trên cây bút của cô dường như đang quan sát xung quanh với sự tò mò tri thức.
- Thành phố học viện The Sun. - Cô nói, giọng vẫn phân tích nhưng có một nốt phấn khích hiếm hoi - Tôi đã đọc về nó, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ được thấy tận mắt.
- Tôi thấy có mấy cái cây... di chuyển. - Mud nhận xét, vẻ mặt chỉ hơi ngạc nhiên một chút.
- Có thể đó là sinh vật lai giữa thực vật và động vật. - Một giọng nói vang lên phía sau họ.
Họ quay lại và thấy Layla đang tiến đến, đôi tai thú nhân vểnh lên phấn khích. Pixie bay lơ lửng bên cạnh cô, đôi cánh trong suốt đập với tốc độ không thể đếm được.
- Chúng ta đậu cả rồi! - Pixie reo lên, giọng nhỏ xíu nhưng tràn đầy phấn khích - Tôi chỉ biết trả lời những câu hỏi bằng cách vẽ hình thôi, nhưng có vẻ như nó có tác dụng!
Sabata nhìn quanh phòng, quan sát những nhóm nhỏ thí sinh đang tụ tập lại, chia sẻ niềm vui hoặc an ủi lẫn nhau. Soda đang đứng một mình, xoay Khóa Không Gian giữa những ngón tay. Con mắt trên cây bút của cô nhìn chằm chằm vào cô với vẻ thích thú kỳ lạ.
Ngay khi Sabata định tiến về phía cô, Tiến sĩ Lux lại lên tiếng.
- Những thí sinh không vượt qua vòng cuối, xin hãy rời phòng này cùng giám thị. - Ông nói, giọng ôn hòa nhưng không để chỗ cho tranh cãi - Những ai đậu, hãy ở lại. Có vài thông tin quan trọng tôi cần chia sẻ.
Sáu thí sinh thất bại, với vẻ mặt buồn bã hoặc tức giận, lặng lẽ đi theo một giám thị ra khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Tiến sĩ Lux đợi thêm vài giây, như thể đảm bảo họ đã đi đủ xa để không thể nghe được.
- Giờ thì, - Ông nói, giọng trầm xuống - Chúng ta có thể nói về những điều thực sự quan trọng.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên nặng nề hơn, như thể áp suất đã tăng lên. Các Watcher di chuyển đồng loạt, tạo thành một vòng tròn quanh nhóm thí sinh.
- Thành phố học viện The Sun không chỉ là nơi các bạn học tập. - Tiến sĩ Lux nói, từng từ của ông dường như mang trọng lượng cụ thể - Nó là nơi các bạn sẽ khám phá khía cạnh của bản thân.
Ông đưa tay lên, và một hình ảnh ba chiều xuất hiện – một bản đồ phức tạp của thành phố, với những tòa nhà, quảng trường, khu vườn và đường phố được thu nhỏ lại, xoay chậm trước mắt mọi người.
- Thành phố học viện The Sun không phải là một tập hợp các trường riêng biệt dạy những môn học chuyên biệt. - Tiến sĩ Lux giải thích, khi bản đồ ba chiều xoay chậm trước mắt họ - Nó là một đô thị tri thức, nơi mỗi học viện đều dạy kiến thức tổng hợp, nhưng theo những triết lý và phương pháp khác nhau.
Trong ánh sáng xanh nhạt, thành phố hiện ra với quy hoạch hoàn hảo đến mức kỳ lạ - những đại lộ thẳng tắp cắt nhau tạo thành một mạng lưới, nhưng nhìn từ góc khác, chúng lại hình thành những đường cong hài hòa như thể thành phố đang thở. Những tòa nhà hiện đại mọc lên giữa những khu vườn rộng lớn, ánh nắng phản chiếu trên những mặt kính tạo ra những mảng sáng chuyển động không ngừng trên mặt đường.
- Chúng tôi có 26 học viện, mỗi học viện mang tên một chữ cái trong bảng chữ cái. - Tiến sĩ Lux tiếp tục, chỉ vào từng khu vực sáng lên trên bản đồ - Tất cả đều dạy về Ki, Mana và Anomaly, về lịch sử và thực hành, về thân thể và tâm trí. Nhưng mỗi nơi lại tiếp cận từ một góc nhìn riêng biệt, như 26 cách nhìn vào cùng một viên kim cương.
Bản đồ phóng to một khu vực, hiển thị một quần thể kiến trúc đẹp đẽ với những mái vòm kim loại và kính, khuôn viên rộng mở với những dòng kênh nhỏ uốn lượn.
- Học viện A tiếp cận tất cả kiến thức bằng nguyên lý Tương đồng: tìm kiếm mối liên hệ giữa những điều tưởng chừng như không liên quan. - Tiến sĩ Lux minh họa - Trong khi Học viện D dạy thông qua Biện chứng, tin rằng mọi kiến thức đều sinh ra từ đối thoại và tranh luận.
Ông tiếp tục di chuyển qua bản đồ, và Sabata nhận ra rằng dù kiến trúc mỗi học viện khác nhau, chúng đều chứa đựng những yếu tố cơ bản giống nhau: khu vực thực hành ngoài trời, phòng thí nghiệm, thư viện, không gian thiền định, và những khu vực mà cậu không thể gọi tên.
- Mỗi học viện là một thế giới thu nhỏ, - Tiến sĩ Lux tiếp tục, nụ cười mỉm của ông chứa đựng một niềm tự hào không giấu giếm - Nơi tri thức không bị chia cắt thành những ô vuông máy móc, mà được đan xen như một tấm thảm phức tạp. Học viện L có thể dạy về Ki thông qua âm nhạc, trong khi Học viện T tiếp cận cùng một chủ đề thông qua kiến trúc. Cả hai đều đúng, cả hai đều đầy đủ, nhưng mỗi nơi mang đến một con đường riêng.
Bản đồ thu nhỏ lại để hiện ra toàn cảnh thành phố. Từ trên cao, những học viện kết nối với nhau bằng một mạng lưới giao thông phức tạp - những đường tàu trên cao phát sáng nhẹ, những cây cầu uốn lượn và những con đường mòn xuyên qua các công viên rộng lớn. Giữa những khu học viện là những khu dân cư, chợ, quảng trường và không gian công cộng, nơi sinh viên và giáo viên sống, gặp gỡ và trao đổi.
- Các bạn sẽ được xếp vào một học viện dựa trên bản chất tư duy và cách tiếp cận tri thức của mình, không phải dựa trên năng lực cụ thể các bạn sở hữu. - Tiến sĩ Lux kết luận - Nhưng đừng lo lắng về việc bị giới hạn. Thành phố học viện The Sun không phải là 26 tòa lâu đài biệt lập, mà là một cộng đồng sống động nơi kiến thức chảy tự do như không khí giữa các khu vực.
Ông chỉ vào trung tâm thành phố, nơi một quảng trường khổng lồ với một đài phun nước ánh sáng tạo nên một điểm nhấn bắt mắt.
- Đây là Quảng trường Hợp Lưu, nơi tất cả các học viện gặp nhau. Mỗi ngày, các bạn sẽ thấy những buổi thảo luận nảy lửa giữa sinh viên từ các học viện khác nhau, đôi khi đúng nghĩa đen khi Học viện F và Học viện R lại tranh luận về bản chất của lửa.
Tiến sĩ Lux mỉm cười trước vẻ mặt ngạc nhiên của các thí sinh.
- Đừng lo lắng về việc chọn sai học viện. Ở The Sun, không có sai. Chỉ có những con đường khác nhau.
Sabata xoay cây bút lông ngỗng giữa những ngón tay, cảm nhận sự ấm áp kỳ lạ tỏa ra từ nó. Khóa Không Gian. Cái tên nghe như thứ gì đó bạn có thể mua với giá cắt cổ từ một gã bán hàng rong mặc áo choàng tím có mùi như bắp cải thiu và tinh dầu lavender.
- Cái chìa khóa này quả là tiện. - Sabata nói, nụ cười toe toét hiện rõ trên gương mặt vẫn còn hơi hói - Không tốn phí đi xe, không phải xếp hàng chờ tàu, không bị mọi người nhìn chằm chằm vào cái đầu trọc của mình.
Mud nhìn Khóa Không Gian của mình, con mắt trên cây bút đang chăm chú quan sát cô.
- Đỡ phải đi bộ. - Cô đáp ngắn gọn - Không bị phỏng chân trên cát nóng.
- Và nhìn chất nữa. - Sabata bổ sung, vung cây bút một cách kịch tính như một nhạc trưởng bất tài - Tưởng tượng xem, chúng ta xuất hiện từ hư không, như thể vừa xé toạc một lỗ trong không-thời gian. Chắc chắn sẽ gây ấn tượng với mấy cô gái xinh đẹp ở The Sun.
Gabrielle nhướn mày, một cử chỉ nói lên nhiều điều hơn cả một bài luận về sự ngớ ngẩn của nam giới.
- Sabata, cậu có nhớ rằng Tiến sĩ Lux vừa nói ta chỉ có thể sử dụng Khóa Không Gian vào ngày Nhập học không? Không phải để khoe mẽ với "mấy cô gái xinh đẹp".
- Biết rồi. - Sabata phẩy tay, vẻ mặt hơi thất vọng - Nhưng này, các cậu có tự hỏi không, liệu chúng ta sẽ học cùng lớp hay khác lớp?
Câu hỏi đó khiến cả nhóm im lặng suy ngẫm. Ý nghĩ về việc tách nhau sau tất cả những gì họ đã cùng trải qua dường như là một khái niệm xa lạ, như thể ai đó vừa đề xuất rằng cá có thể sống thoải mái trên cạn nếu chúng được trang bị xe lăn mini và bình xịt nước.
Layla khẽ nghiêng đầu, đôi tai thú nhân lay động nhẹ.
- Tôi không nghĩ The Sun có "lớp" theo cách thông thường. - Cô suy đoán - Nghe có vẻ như mỗi học viện là một thế giới riêng với phương pháp giảng dạy riêng.
Tiến sĩ Lux, có vẻ như có khả năng nghe được mọi cuộc trò chuyện trong phòng dù nhỏ đến đâu, bước đến bên cạnh họ.
- Cô Layla nói đúng. - Ông xác nhận, đôi mắt lấp lánh như thể ông vừa phát hiện ra một loài động vật mới đang đọc Shakespeare - Chúng tôi không có "lớp học" theo nghĩa truyền thống. Tại The Sun, việc học tập diễn ra ở mọi nơi, mọi lúc. Các buổi giảng, hội thảo, thực hành, dự án... tất cả đều được tổ chức theo nhu cầu và sở thích của sinh viên. Các bạn có thể tham gia bất kỳ hoạt động nào, ở bất kỳ học viện nào. Với một cái giá.
- Vậy... chúng tôi không cần phải lo lắng về việc tách nhau? - Sabata hỏi, cảm thấy một niềm vui nhẹ nhõm lan tỏa.
Tiến sĩ Lux mỉm cười.
- Ồ, các bạn chắc chắn sẽ có những thời khóa biểu và lịch trình khác nhau. Nhưng The Sun tin rằng việc hòa nhập với nhiều tư tưởng khác nhau là cần thiết cho sự phát triển. Vì vậy, các bạn sẽ có thời gian cùng nhau, nhưng cũng có những hành trình riêng. Giống như những nhánh sông khác nhau của cùng một dòng chảy.
Sabata gật đầu, đồng thời cảm thấy tò mò về con mắt kỳ lạ trên cây bút. Nó vẫn đang nhìn cậu chăm chú, đồng tử hình ngôi sao co giãn theo từng cử động của Sabata. Liệu nó có thể cảm nhận được? Có ý thức? Hay chỉ là một phép thuật trang trí?
Không thể kìm nén sự tò mò thêm nữa, cậu đưa ngón tay trỏ lên và nhẹ nhàng chạm vào con mắt.
Phản ứng xảy ra ngay lập tức. Con mắt chớp chớp liên tục, như thể vừa bị thổi bụi vào, rồi chuyển từ màu bạc sang đỏ rực, tròng mắt thu nhỏ lại thành một chấm đen tí hon. Cây bút rung lên trong tay Sabata, và một âm thanh kỳ lạ vang lên, không phải từ không khí mà trực tiếp trong đầu cậu.
"Không được chọc vào mắt người khác trừ khi bạn là bác sĩ nhãn khoa hoặc một kẻ thù đặc biệt ác độc."."
Sabata giật mình, suýt đánh rơi cây bút. Quanh cậu, những thí sinh khác quay lại nhìn, thu hút bởi tiếng kêu kỳ lạ của Khóa Không Gian.
- Tôi... tôi chỉ chạm vào nó một chút. - Sabata giải thích, cảm thấy như một đứa trẻ vừa bị bắt quả tang đang cố ném một con ếch vào tô súp của bà nội.
Tiến sĩ Lux lắc đầu, nửa buồn cười nửa trách móc.
- Khóa Không Gian không chỉ là công cụ, Sabata ạ. - Ông giải thích - Chúng là sinh vật bán thông minh. Con mắt không phải trang trí, mà là cách chúng nhìn thế giới, cách chúng điều hướng giữa các thực tại. Và như cậu vừa phát hiện, chúng không đặc biệt thích bị chọc vào mắt.
Con mắt trên cây bút từ từ chuyển lại màu bạc, nhưng vẫn nhìn Sabata với vẻ không mấy thiện cảm, như thể cậu là loại người sẽ dẫm lên đuôi mèo rồi đổ lỗi cho lực hấp dẫn.
- Xin lỗi. - Sabata lẩm bẩm với cây bút - Tôi chỉ tò mò thôi.
Con mắt chớp chớp, dường như chấp nhận lời xin lỗi một cách miễn cưỡng.
Mud, người đã quan sát toàn bộ sự việc, gật đầu như thể mọi chuyện hoàn toàn hợp lý.
- Đừng chọc vào mắt ai cả. - Cô nói.
- Một triết lý sống khôn ngoan mà tất cả chúng ta nên ghi nhớ. - Gabrielle nhận xét, khóe môi hơi cong lên trong một nụ cười.
Tiến sĩ Lux vỗ nhẹ vai Sabata, một cử chỉ an ủi.
- Đừng lo lắng quá, cậu Sabata. Khóa Không Gian thường tha thứ cho những lỗi lầm đầu tiên. Chỉ cần đừng làm điều đó lần thứ hai, trừ khi cậu muốn du lịch đến một nơi mà thời tiết luôn là âm bốn mươi độ và mặt trời mọc theo hướng ngược lại.
Tiến sĩ Lux bước đi, để lại Sabata với cảm giác rằng The Sun không chỉ là một học viện thông thường. Nó là một nơi nơi mà ngay cả những cây bút cũng có thể giận dỗi, và có lẽ cả những thứ khác nữa - ghế có thể thích hát, bàn có thể có thị hiếu riêng về âm nhạc, và cửa sổ có thể thỉnh thoảng quyết định nhìn ra một phong cảnh hoàn toàn khác.
- Tôi nghĩ tôi sẽ thích nơi này. - Sabata nói, nụ cười tự tin quay trở lại - Nah, I'd win.
Quen thuộc với câu nói cửa miệng của Sabata, Mud và Gabrielle chỉ lắc đầu. Nhưng lần này, có điều gì đó khác. Có lẽ đó là ánh sáng trong phòng, hoặc dư vị của biển mà Sabata vẫn cảm nhận được trên môi, hoặc chỉ đơn giản là không khí của sự thành công sau một hành trình dài. Nhưng khi Sabata nói "Nah, I'd win," không còn nghe như một câu cửa miệng nữa.
Nó nghe như một lời hứa.
Khóa Không Gian trong tay cậu khẽ rung lên, như thể đồng ý, và con mắt bạc nháy mắt với cậu một cách đồng lõa.
Bất kể Thành phố học viện The Sun có gì chờ đợi phía trước, Sabata cảm thấy mình đã sẵn sàng. Với những người bạn bên cạnh, với Khóa Không Gian hơi khó tính trong tay, và với những kiến thức mới mẻ về biển của những câu hỏi và câu trả lời, cậu sẽ đối mặt với tất cả.
Dù sao thì, cậu đã làm được điều mà nhiều người cho là không thể. Cậu đã vượt qua The Sun với cái đầu hói và hai răng cửa giả.
Phần còn lại, dù có khó khăn đến đâu, có lẽ cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng cậu không biết rằng chẳng có chuyện nhỏ nào trong The Sun cả. Nhưng đó là một câu chuyện khác, cho một ngày khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro