Chương 65: Mấy đứa nhóc.
Chương 65: Mấy đứa nhóc.
Sabata đã từng nghe nói rằng những lời hứa giống như những quả bóng bay – đẹp đẽ, đầy hứa hẹn, và có khuynh hướng bay mất khi bạn không buộc chúng chắc vào cổ tay mình. Đó là lý do tại sao cậu đang quay lại Hố Thiên Thạch Tối, dù rằng quỹ thời gian cá nhân của cậu đã phản đối quyết liệt việc này bằng cách cho cậu thấy một danh sách dài những việc khác cần làm.
Nhưng khi cậu tiến đến gần miệng hố, những âm thanh kỳ lạ bắt đầu vọng lại. Không phải là tiếng xoay của đá hay tiếng hò hét phấn khích của lũ trẻ đang luyện tập. Đây là những âm thanh mà tai người thường không nên nghe thấy quá thường xuyên, trừ khi họ sống trong một bộ phim hành động với ngân sách đặc biệt dành cho phần âm thanh.
Sabata tăng tốc, và khi đến mép hố, cậu nhận ra rằng Hố Thiên Thạch hôm nay trông giống như một buổi biểu diễn ánh sáng được thiết kế bởi một đội ngũ gồm thần sấm sét, thần lửa và một kẻ nghiện caffeine với quá nhiều đèn laser.
Bầu trời trên hố thiên thạch như một bảng vẽ điên cuồng của tự nhiên – những tia năng lượng xanh lam bắn qua bắn lại, những quả cầu lửa vẽ những đường cong rực rỡ như một nghệ sĩ say rượu với bút lông đỏ, những tia sét tím nhảy múa giữa các mỏm đá, và những bức tường băng xuất hiện rồi vỡ tan thành những mảnh lấp lánh.
Bên dưới là hai nhóm trẻ, mỗi bên khoảng hai mươi đứa, đang giao tranh như thể chúng đang cố gắng giải quyết một cuộc tranh cãi cực kỳ quan trọng về việc pizza có nên có dứa hay không. Nhóm bên trái mặc những bộ đồng phục xanh lam đơn giản – Sabata nhận ra đám nhóc cậu đã gặp hôm trước, đang chiến đấu giữa nhóm. Nhóm bên phải mặc đồ đỏ-đen, với biểu tượng ngọn lửa trên ngực, nhìn chung trông như một nhóm nhạc rock mà tất cả các thành viên đều quyết định rằng "đỏ và đen" là một tuyên bố thời trang mạnh mẽ.
Sabata nhanh chóng phân tích tình hình. Nhóm xanh lam – nơi có ba đứa nhóc cậu từng gặp – đang bị dồn ép. Chúng có một số đứa sử dụng siêu năng lực đáng chú ý – một cô bé có thể tạo ra những tấm chắn năng lượng, một cậu bé điều khiển đất đá, và một đứa khác có thể teleport trong khoảng cách ngắn. Nhưng chúng đang dần bị đẩy lùi về phía tường hố.
Lý do rõ ràng khi Sabata quan sát kỹ hơn: nhóm đỏ-đen có ba đứa "hỗ trợ". Không phải healer với phép màu hồi phục kỳ diệu, mà là ba đứa mang theo túi đầy những chai nhỏ. Mỗi khi một thành viên nhóm đỏ-đen tỏ ra mệt mỏi, chúng sẽ chạy đến một trong ba đứa này, uống vội một ngụm từ chai, và trở lại trận chiến với năng lượng được phục hồi.
- Thuốc hồi phục thể lực, - Sabata lẩm bẩm. - Không phải loại hiếm gặp, nhưng trong một cuộc chiến kéo dài, đó là lợi thế đáng kể. Một bên có thể liên tục phục hồi sức lực trong khi bên kia dần kiệt sức.
Sabata phân tích chiến thuật của cả hai bên. Nhóm đỏ-đen đang sử dụng một chiến thuật đơn giản: ba hàng tấn công, với những đứa mạnh nhất ở phía trước làm lá chắn, những đứa tấn công tầm xa ở hàng thứ hai, và ba đứa "hỗ trợ" được bảo vệ kỹ càng ở phía sau. Chúng tiến từ từ, như một cỗ máy nghiền nát mọi thứ trên đường đi.
Nhóm xanh lam có chiến thuật linh hoạt hơn – chúng di chuyển nhanh, tấn công bất ngờ, rồi rút lui, cố gắng tách rời đối phương. Nhưng chiến thuật này đang thất bại trước khả năng duy trì sức lực của đối thủ. Mỗi lần chúng gây ra áp lực, đối thủ lại hồi phục thể lực và quay lại trận chiến với năng lượng tràn đầy.
Sabata cau mày, cân nhắc tình hình. Đây là cuộc chiến của lũ trẻ, và về nguyên tắc, một người lớn như cậu không nên can thiệp. Đó là quy tắc ngầm trong các nhóm trẻ - chúng cần tự giải quyết mâu thuẫn và học hỏi từ đó.
Mặt khác, cậu đã hứa với ba đứa nhóc kia sẽ quay lại đây. Và nếu nhóm của chúng thua, có lẽ chúng sẽ mất quyền sử dụng Hố Thiên Thạch Tối để luyện tập.
- Một tình huống khó xử, - Sabata lẩm bẩm, tay lấy ra viên bi Iridium và làm nó xoay trên đầu ngón tay trong khi suy nghĩ. - Nếu mình ra tay, mình có thể dễ dàng thay đổi cục diện. Nhưng đó có phải là điều đúng đắn không?
Nếu cậu quyết định can thiệp, cậu đã có một ý tưởng. Những viên bi xoay với tốc độ cao có thể dễ dàng phá vỡ những chai thuốc hồi phục thể lực mà không gây thương tích cho lũ trẻ. Đó sẽ là một cách tinh tế để cân bằng lại tình thế.
Nhưng rồi cậu nhớ lại những bài học từ Wil. Mỗi hành động đều có hậu quả. Nếu cậu can thiệp, liệu nhóm đỏ-đen có tìm cách trả thù đám nhóc kia sau này không? Và liệu việc giúp đỡ có thực sự tốt cho sự phát triển của ba đứa nhóc, hay sẽ khiến chúng trở nên phụ thuộc?
Nhóm xanh lam đang tập hợp lại để thảo luận nhanh, rõ ràng đang cố gắng nghĩ ra một kế hoạch mới. Sabata có thể nghe thấy những đoạn đối thoại đứt quãng từ xa.
- Chúng ta không thể thắng, - một đứa trẻ cao lớn đang nói. - Bọn chúng có thuốc hồi phục. Mỗi lần chúng ta khiến chúng mệt mỏi, chúng lại uống thuốc và trở lại với sức lực đầy đủ. Và chúng ta thì sắp kiệt sức rồi.
- Phải có cách nào đó, - một trong ba đứa mà Sabata đã gặp, cậu bé với khả năng kiểm soát đá nói. - Chúng ta không thể để chúng chiếm Hố Thiên Thạch. Đây là nơi luyện tập của chúng ta.
- Có lẽ chúng ta nên tập trung tấn công mấy đứa mang thuốc? - Cô bé với mái tóc xanh đề xuất.
- Chúng ta đã thử rồi, - đứa trẻ cao lớn đáp. - Chúng được bảo vệ quá tốt. Và kể cả khi tấn công được một đứa, hai đứa còn lại vẫn có thể hỗ trợ cả nhóm.
Sabata nhìn viên bi Iridium xoay trên đầu ngón tay. Cậu thừa nhận rằng mình đang bị cuốn vào tình huống này nhiều hơn dự định. Một phần trong cậu muốn bước ra, giới thiệu về Spin và chỉ cho lũ nhóc cách sử dụng nó để phá vỡ lợi thế của đối phương.
Nhưng một phần khác, phần thận trọng hơn, cảnh báo cậu về những hậu quả không lường trước. Đây không phải là một buổi luyện tập đơn giản - đây là một cuộc xung đột giữa hai nhóm trẻ. Và việc một người lớn can thiệp có thể tạo ra nhiều vấn đề hơn là giải quyết chúng.
Sabata cân nhắc các lựa chọn của mình. Cậu có thể:
Can thiệp trực tiếp, chỉ cho nhóm xanh lam cách sử dụng Spin để phá vỡ chai thuốc của đối phương, giúp chúng giành chiến thắng.
Quan sát từ xa, để lũ trẻ tự giải quyết vấn đề, dù điều đó có thể dẫn đến thất bại của nhóm cậu đã hứa giúp đỡ.
Tìm một giải pháp trung gian - có thể là làm gián đoạn trận chiến mà không thiên vị bên nào, hoặc đề xuất một giải pháp thay thế cho cuộc xung đột.
Sabata đứng đó, viên bi vẫn xoay đều trên đầu ngón tay, đôi mắt nhìn xuống trận chiến đang diễn ra bên dưới, cân nhắc kỹ lưỡng hành động tiếp theo của mình.
"Giải pháp trung gian," cậu lẩm bẩm, cảm thấy mình giống như một chính trị gia bất đắc dĩ đang cố gắng hòa giải hai phe... chỉ khác là các phe này đang ném lửa và băng vào nhau. Cậu lấy một viên bi đá cát – trong túi trông không mấy ấn tượng nhưng ít nhất cũng tròn trịa.
Tay cậu khẽ chuyển động. Năng lượng từ Spiralis tuôn chảy, giống như một đám đông cổ động viên quá khích vừa được phát cà phê miễn phí. Viên bi trong tay cậu bắt đầu xoay. Nó nóng lên, phát ra ánh sáng màu cam mờ đục như hoàng hôn trên một hành tinh sắp nổ tung, và tạo ra một tiếng rít cao tần khiến mấy con chuột gần đó phải xem xét lại lựa chọn cuộc sống của chúng.
Rồi, với một cú búng tay trông có vẻ hờ hững nhưng chứa đựng sự tập trung của một người đang cố gắng xỏ chỉ vào kim trong lúc động đất, Sabata phóng viên bi đi.
Nó không bay thẳng. Nó vẽ một đường xoắn ốc kỳ ảo trong không khí, để lại một vệt sáng mờ ảo phía sau như một con sên vũ trụ đang trượt trên kính chắn gió. Tiếng rít của nó biến thành một tiếng hú ghê rợn, loại âm thanh mà bạn mong đợi nghe thấy trước khi một cái gì đó rất lớn và rất khó chịu chuẩn bị xuất hiện từ chiều không gian khác.
Rầm!
Viên bi lao xuống khoảng đất trống giữa hai phe, không chỉ cắm vào đất mà còn xoáy vào, tạo ra một cái hố nhỏ bốc khói nhẹ. Mặt đất xung quanh nứt ra thành hình mạng nhện, và một làn sóng xung kích nhỏ bằng bụi và sỏi bắn tung tóe, đủ để khiến mọi người phải nheo mắt và che mặt. Viên bi nằm đó, rung nhè nhẹ và phát ra ánh sáng cam yếu ớt, như một quả trứng rồng sắp nở hoặc một quả bom hẹn giờ loại nhỏ.
Ồ, đừng đổ lỗi hoàn toàn cho viên bi. Sự thật là, khu vực đó có lẽ đã bị một gia tộc chuột chũi nào đó đào xới bên dưới từ lâu, tạo ra một cấu trúc đất yếu ớt. Thậm chí cả Sabata cũng hơi nhướng mày sau vẻ ngoài bình tĩnh của mình; cậu chỉ định tạo một cái lỗ nhỏ làm điểm nhấn, chứ không hề có ý định giả lập một trận động đất mini. Mấy vết nứt kia hoàn toàn là... hiệu ứng phụ ngoài mong đợi, một món quà từ hệ sinh thái gặm nhấm địa phương. Cú va chạm của viên bi chỉ đơn giản là giọt nước làm tràn ly, khiến mặt đất vốn đã ọp ẹp quyết định nứt ra một cách đầy kịch tính.
Làn sóng xung kích nhỏ bằng bụi và sỏi? Đó chỉ là hệ quả tất yếu khi một vật thể cắm vào đất. Không đủ mạnh để làm ai bị thương, nhưng đủ để khiến mọi người phải chớp mắt và ho khù khụ.
Trông nó giống "trứng rồng sắp nở" hay "bom hẹn giờ loại nhỏ" chủ yếu là do trí tưởng tượng của một đám trẻ đang căng thẳng. Thực tế, nó giống một cục than hồng sắp tàn hơn.
Chiến trường đột ngột im bặt. Tiếng nổ, tiếng la hét, tiếng băng vỡ, tiếng lửa cháy – tất cả tắt ngấm như thể ai đó vừa rút phích cắm của cuộc hỗn chiến. Lũ trẻ, từ cả hai phe, đứng sững lại, mắt mở to nhìn chằm chằm vào viên bi đang bốc khói và cái hố nhỏ nó tạo ra. Đây rõ ràng không phải là loại "ném đá giấu tay" thông thường.
Và giữa sự im lặng đầy ngạc nhiên đó, Sabata xuất hiện.
Cậu chậm rãi đi xuống từ mép hố, không vội vã, mỗi bước chân đều đặn và chắc chắn. Áo khoác vàng tung bay phần phật sau lưng như một lá cờ hiệu không chính thức của đội quân một người. Cậu không nói một lời, chỉ đưa mắt lướt qua đám đông. Không khí quanh cậu dường như đặc lại, mang theo cảm giác tĩnh điện và một lời hứa mơ hồ về những điều còn tệ hơn viên đá vừa rồi.
Ba đứa nhóc cậu đã gặp nhận ra cậu ngay. Vẻ mặt chúng biến đổi từ lo lắng sang một thứ gì đó nhẹ nhõm, sợ hãi, và một chút tò mò không thể che giấu. "Là... là ảnh!" cậu nhóc tóc xanh thì thầm, đủ để vài đứa gần đó nghe thấy và bắt đầu xì xào.
Im lặng. Thứ vũ khí hiệu quả đến bất ngờ khi đối mặt với một đám nhóc quen giải quyết mọi việc bằng nắm đấm và năng lượng nguyên tố.
Cuối cùng, sự im lặng bị phá vỡ bởi cậu bé tóc đỏ vuốt keo dựng đứng của Hỏa Long Hội. Cậu ta bước lên, cố gắng ưỡn bộ ngực lép kẹp của mình ra như một con gà trống chuẩn bị gáy.
- Mày là thằng quái nào? - cậu ta hỏi, giọng cố tỏ ra ngang ngược nhưng có một nốt cao bất thường betraying sự lo lắng. - Dám phá đám chuyện của Hỏa Long Hội hả?
Sabata dừng lại, cách hai nhóm chừng mười mét. Cậu vẫn im lặng. Thay vào đó, cậu từ từ giơ tay lên, viên bi Iridium bạc nằm gọn trong lòng bàn tay.
Rồi cậu bắt đầu xoay nó.
Không phải là màn xoay bi đơn giản trên đầu ngón tay như lần trước. Lần này, viên bi như có sự sống riêng. Nó xoay với tốc độ chóng mặt, phát ra một thứ ánh sáng bạc chói lòa, sáng đến mức khiến người ta phải nheo mắt. Không chỉ sáng, nó còn tạo ra một tiếng ù ù trầm thấp, thứ âm thanh không chỉ nghe bằng tai mà còn cảm nhận được trong lồng ngực, trong xương cốt. Những tia lửa điện nhỏ tí tách bắn ra từ viên bi, nhảy múa trong không khí như những con đom đóm giận dữ.
Trông nó không giống một viên bi nữa. Trông nó giống như một mặt trời nhỏ, một lõi năng lượng thuần túy đang được giữ trong tay bởi một người rõ ràng không đùa giỡn.
Tiếng xì xào im bặt. Đám trẻ Hỏa Long Hội lùi lại một cách vô thức. Ngay cả cậu bé tóc đỏ cũng nuốt khan, đôi mắt dán chặt vào viên bi đang xoay như thể nó có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Chúng có thể mạnh miệng, có thể có siêu năng lực, nhưng bản năng mách bảo chúng rằng thứ đang xoay trong tay người lạ mặt kia là thứ chúng không muốn gây sự.
- Mày... mày muốn gì? - Cậu bé tóc đỏ lắp bắp, giọng mất hết vẻ hùng hổ.
Sabata vẫn giữ im lặng, nhưng cậu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt xanh lam chiếu thẳng vào cậu bé tóc đỏ, xuyên qua ánh sáng chói lòa của viên bi. Ánh mắt đó không giận dữ, không đe dọa, chỉ đơn giản là... trống rỗng. Một sự trống rỗng còn đáng sợ hơn bất kỳ lời nói nào.
Cả Hố Thiên Thạch Tối chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng ù ù của viên bi Iridium đang xoay và tiếng tim đập thình thịch của gần bốn mươi đứa trẻ đang nhận ra rằng buổi chiều của chúng vừa trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
Sabata không có ý định kéo dài màn cân não này. Cậu biết lợi thế của nhóm đỏ-đen nằm ở đâu – ba đứa nhóc phía sau với những chai thuốc hồi phục. Phải vô hiệu hóa chúng trước.
Cậu liếc nhanh về phía ba đứa "hỗ trợ" của Hỏa Long Hội, định vị chính xác những chiếc chai thủy tinh nhỏ lấp lánh trong túi hoặc trên thắt lưng chúng. Rồi, cậu tập trung, môi khẽ mấp máy một từ duy nhất, nhỏ đến mức chỉ có cơn gió thoảng qua mới có thể mang đi được, nhỏ đến mức chính cậu cũng gần như không nghe thấy:
- Evaporate.
Một gợn sóng năng lượng Anomaly cực nhỏ, gần như không thể nhận ra, tỏa ra từ Sabata, vượt qua khoảng cách mười mét trong tích tắc. Nó không gây ra tiếng động, không tạo ra ánh sáng, chỉ đơn giản là... xảy ra.
Ngay lập tức, Spiralis Energia quanh người Sabata tắt ngấm. Cái giá phải trả khi sử dụng một power word khác. Áp lực vô hình biến mất, và tiếng ù ù của viên bi Iridium cũng nhỏ dần, dù nó vẫn tiếp tục xoay do quán tính.
Nhưng hiệu quả của power word thì không hề nhỏ.
Ba đứa nhóc "hỗ trợ" của Hỏa Long Hội đột nhiên kêu lên những tiếng kinh ngạc và bối rối. Chúng nhìn xuống những cái chai của mình. Chất lỏng màu xanh lam bên trong đang sủi bọt nhẹ rồi bốc hơi nhanh chóng thành một làn khói mỏng, tan biến vào không khí chỉ trong vài giây. Những cái chai giờ trống rỗng, chỉ còn lại vài giọt nước đọng lại trên thành thủy tinh.
- Cái... cái gì vậy? Thuốc của tao! - Một đứa kêu lên, lắc lắc cái chai không.
- Của tao cũng thế! Bốc hơi hết rồi! - Đứa thứ hai hoảng hốt.
- Sao lại thế được? - Đứa thứ ba lắp bắp, mặt tái đi.
Lợi thế lớn nhất của Hỏa Long Hội đã biến mất trong chớp mắt, theo một cách không thể giải thích được.
Và đúng vào khoảnh khắc hoang mang đó, Sabata hành động.
Cậu không cần nói lại từ "Spiralis". Cậu chỉ cần tập trung trở lại vào viên bi Iridium vẫn đang xoay trong tay, dùng ý chí để kết nối lại với trường năng lượng mà hình xăm trên lưỡi cậu đã tạo ra.
VÙUUUU!
Trường Spin bùng nổ trở lại quanh người Sabata, mạnh mẽ hơn trước, dữ dội hơn. Không khí quanh cậu như đặc lại, kêu răng rắc với những tia tĩnh điện nhỏ li ti. Ánh sáng từ viên bi Iridium đang xoay bùng lên chói lòa, và lần này, có một hiệu ứng phụ khác. Năng lượng Spin dồn dập tái kích hoạt dường như làm biến dạng nhẹ không khí xung quanh Sabata, tạo ra một ảo ảnh quang học khiến cậu trông... lớn hơn một chút, đường nét cơ thể như mờ đi và phình ra, uy áp hơn, như một bóng ma năng lượng đang thành hình. Tiếng ù ù từ viên bi giờ đây trầm và nặng hơn, như tiếng gầm gừ của một cỗ máy sắp quá tải.
Rồi, Sabata bước tới một bước.
Chỉ một bước chân đơn giản, nhưng trong bối cảnh hiện tại – với năng lượng đang réo gào, ánh sáng chói lòa, và ba đứa hỗ trợ đang hoảng loạn vì mất thuốc – bước chân đó mang sức nặng của một lời tuyên chiến cuối cùng.
Đó là giọt nước làm tràn ly.
- Nó... nó làm thuốc của tụi mình biến mất! - Một đứa trong Hỏa Long Hội hét lên, chỉ tay vào Sabata với vẻ kinh hoàng.
- Chạy đi! Thằng này không phải dạng vừa đâu! - Một đứa khác quay đầu bỏ chạy.
Sự hoảng loạn lan nhanh như lửa cháy. Cậu bé tóc đỏ, thủ lĩnh Hỏa Long Hội, cố gắng hét lên điều gì đó để trấn an đồng bọn, nhưng giọng cậu ta lạc đi giữa tiếng la hét và tiếng chân chạy rầm rập. Nhìn thấy ba đứa hỗ trợ đã mất vũ khí bí mật và người lạ mặt kia ngày càng đáng sợ, bản năng sinh tồn đã chiến thắng lòng tự tôn "giang hồ". Cậu ta cũng quay đầu, hòa vào đám đông đang tháo chạy tán loạn lên sườn dốc của hố thiên thạch.
"Mong là chúng chạy thật." Sabata thầm cầu nguyện, giữ nguyên tư thế và ánh mắt lạnh lùng cho đến khi đứa cuối cùng của Hỏa Long Hội khuất dạng sau mép hố. Cậu không muốn phải thực sự đánh nhau với một đám nhóc.
Đúng như cậu mong đợi, chúng bỏ chạy thật. Nhưng không phải là một cuộc rút lui trong im lặng. Khi đã lên đến nơi an toàn trên mép hố, chúng quay lại, gào thét những lời lẽ không mấy hay ho.
- Mày cứ đợi đấy! Bọn tao sẽ quay lại! - Cậu bé tóc đỏ hét lên, mặt đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ.
- Hỏa Long Hội sẽ không tha cho mày đâu!
- Tao sẽ kêu anh hai tao xử mày! Anh ấy học ở The Moon đấy! Mày chết chắc rồi! - Một đứa khác gào lên, giọng the thé đầy hăm dọa.
Rồi chúng biến mất, để lại Hố Thiên Thạch Tối cho nhóm xanh lam và Sabata.
Sabata thở phào nhẹ nhõm, từ từ hạ tay xuống và để viên bi Iridium ngừng xoay. Trường Spin quanh người cậu dịu đi, ảo ảnh quang học biến mất, trả cậu về kích thước bình thường. Cậu cảm thấy mệt mỏi rã rời – sử dụng power word rồi ngay lập tức tái kích hoạt Spiralis Energia đã rút cạn một phần lớn năng lượng thể chất của cậu.
Nhóm xanh lam đứng đó, nhìn cậu với ánh mắt phức tạp – có sự biết ơn, sự kính nể, và cả một chút sợ hãi. Ba đứa nhóc cậu đã gặp hôm trước tiến lại gần, dẫn đầu là cậu bé tóc xanh.
- Anh... anh làm thế nào vậy? - Cậu bé tóc xanh hỏi, giọng đầy kinh ngạc. - Mấy cái chai thuốc... chúng cứ thế bốc hơi!
Sabata chỉ nhún vai, không muốn giải thích về power word.
- Chỉ là một mẹo nhỏ thôi, - cậu đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh dù đang khá mệt. - Quan trọng là bọn chúng đã đi rồi.
- Anh ngầu quá! - Cậu bé tóc đỏ reo lên, quên hết cả sợ hãi. - Quả cầu xoay đó hay vậy? Anh bắn cả tia điện từ nó ra nữa!
- Không phải tia điện đâu, chỉ là tĩnh điện thôi, - Sabata đính chính, nhưng không thể không mỉm cười trước sự ngưỡng mộ của lũ trẻ. - Giờ thì, tôi nghĩ các cậu nên về nhà đi. Trời sắp tối rồi.
- Nhưng... bọn chúng nói sẽ quay lại trả thù, - cậu bé tóc vàng cam lo lắng nói. - Còn kêu cả anh hai học The Moon nữa.
- Đừng lo về chuyện đó bây giờ, - Sabata nói, dù trong lòng cũng có chút băn khoăn về lời đe dọa kia. Một học viên The Moon chắc chắn không phải là đối thủ dễ chơi. - Trước mắt, cái hố này là của các cậu rồi. Hãy tận dụng nó để luyện tập đi.
Cậu bé tóc xanh gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm.
- Cảm ơn anh rất nhiều. Nếu không có anh...
- Không có gì, - Sabata ngắt lời, cảm thấy hơi kiệt sức. - Tôi cũng phải về đây. Nhớ luyện tập chăm chỉ nhé.
Nói rồi, Sabata quay người, bắt đầu leo lên sườn dốc, để lại sau lưng một đám trẻ đang nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ và biết ơn. Cậu đã can thiệp, và có lẽ đã tạo ra thêm rắc rối trong tương lai, nhưng ít nhất hôm nay, cậu đã giữ lời hứa và giúp đỡ những đứa trẻ yếu thế hơn.
"Một học viên The Moon à?" Sabata nghĩ thầm khi bước đi trên con đường vắng về nhà. "Có lẽ mình nên luyện tập Spin Phòng Thủ nhiều hơn nữa."
Sabata nhìn đám trẻ đang đứng ngẩn ngơ, mắt vẫn còn mở to sau màn trình diễn năng lượng và sự biến mất bí ẩn của đối thủ. Cậu biết mình không thể cứ thế bỏ đi, để mặc chúng với nỗi lo sợ về "anh hai học The Moon" và sự trả thù của Hỏa Long Hội. Làm vậy không chỉ hơi vô trách nhiệm, mà còn có khả năng cao là cậu sẽ lại bị kéo vào một cuộc hỗn chiến khác khi đang cố gắng luyện tập Spin Đóng Băng hay thứ gì đó tương tự.
- Nghe này, - Sabata cuối cùng cũng lên tiếng, giọng đã bớt mệt mỏi nhưng vẫn mang một chút uy quyền bất đắc dĩ. - Mấy đứa nhóc Hỏa Long kia có thể sẽ quay lại, hoặc không. Thế giới đầy rẫy những lời đe dọa rỗng tuếch, giống như những lời hứa hẹn về việc giảm giá sốc vào ngày lễ vậy.
Cậu bé tóc xanh dương gật đầu lia lịa, nhưng vẻ lo lắng không giảm đi.
- Nhưng nếu chúng kêu anh hai thật thì sao? Anh hai nó mạnh lắm!
Sabata thở dài. Đây chính xác là lý do cậu không muốn dính líu sâu. Nhưng đã lỡ rồi. Cậu lục trong túi áo khoác không gian – một nơi chứa đựng sự hỗn loạn có tổ chức của sách vở, đá, bi, và có lẽ cả vài mẩu bánh mì từ bữa trưa – và lấy ra một mẩu giấy nhỏ cùng cây bút tự động mà Bill đã dúi cho cậu "Phòng khi cần ghi chú ý tưởng thiên tài hoặc số điện thoại của một nhân chứng quan trọng." Bill đã nói vậy.
Cậu viết nguệch ngoạc một địa chỉ email lên giấy: '[email protected]'. Không phải địa chỉ chính thức, tất nhiên. Đó là loại địa chỉ mà người ta dùng khi đăng ký nhận bản tin miễn phí về cách nuôi tắc kè hoa hoặc tham gia một diễn đàn thảo luận về sự tồn tại của những đôi tất biết nói. Đủ kín đáo để không bị lộ thông tin cá nhân, nhưng đủ để nhận được tin nhắn nếu có chuyện thực sự khẩn cấp.
- Đây, - Sabata đưa mẩu giấy cho cậu bé tóc xanh. - Đây là cách liên lạc với tôi. Chỉ dùng khi thực sự cần thiết, hiểu chứ? Như là khi có người định biến Hố Thiên Thạch này thành sân golf mini, hoặc khi anh hai học The Moon thực sự xuất hiện và bắt đầu ném mặt trăng nhỏ vào mấy đứa. Đừng gửi thư rác hay hỏi bài tập về nhà.
Cậu bé tóc xanh cầm lấy mẩu giấy như thể đó là một tấm vé vàng đến nhà máy sản xuất kẹo ma thuật. Mắt cậu ta sáng rực lên.
- Vâng! Vâng ạ! Tụi em hứa! Chỉ khi nào thực sự cần thôi! - Cậu ta trịnh trọng nói, rồi quay sang hai người bạn. - Nghe chưa? Chỉ khi cần thôi đấy!
Hai đứa kia gật đầu lia lịa, mắt vẫn dán vào Sabata với vẻ ngưỡng mộ.
"Chỉ khi cần," Sabata nghĩ thầm với một tiếng thở dài nội tâm. "Đối với một đứa trẻ mười hai tuổi, 'khi cần' có thể bao gồm cả việc hỏi xem màu xanh lam hay màu đỏ thì ngầu hơn." Nhưng ít nhất, cậu đã làm những gì có thể.
- Tốt. Giờ thì về nhà đi, - Sabata nói.
Đám trẻ chào tạm biệt rối rít rồi nhanh chóng leo lên sườn dốc, vừa đi vừa bàn tán sôi nổi về "anh giai ngầu lòi" và "quả cầu xoay tóe điện". Sabata nhìn theo, cảm thấy một sự pha trộn kỳ lạ giữa hài lòng và kiệt sức.
Khi về đến căn hộ, điều đầu tiên Sabata làm không phải là đổ sụp xuống giường dù điều đó cực kỳ hấp dẫn, mà là bật chiếc máy tính bảng mà Wil để lại trên bàn. Lời đe dọa về "anh hai học The Moon" và "Hỏa Long Hội" vẫn lởn vởn trong đầu cậu. Tò mò nghề nghiệp, hoặc có lẽ chỉ là bản năng mách bảo, thôi thúc cậu tìm hiểu thêm.
Cậu mở trình duyệt OmniWeb, một chương trình phức tạp đến mức đôi khi Sabata nghi ngờ nó có ý thức riêng và đang âm thầm đánh giá lịch sử tìm kiếm của cậu. Cậu gõ vào ô tìm kiếm: "Hỏa Long Hội Tri Tera".
Kết quả đầu tiên hiện ra khiến Sabata phải ngồi thẳng dậy, cơn buồn ngủ tạm thời bay biến.
HỎA LONG HỘI - TRUNG TÂM HUẤN LUYỆN & DỊCH VỤ CỘNG ĐỒNG TRI TERA
Thành viên: Ước tính ~1000+ (con số thay đổi tùy thuộc vào ai đang ở trong tù và ai vừa ra tù).
Dịch vụ:
Các lớp học Boxing "Thuyết Phục": Nơi học cách giải quyết bất đồng quan điểm bằng một cú móc phải chuẩn xác.
Chạy việc vặt "Không Hỏi Nhiều": Cần chuyển một gói hàng đáng ngờ vào lúc nửa đêm? Chúng tôi có người cho bạn (phụ phí áp dụng cho các mặt hàng phát sáng hoặc kêu rên).
Giao đồ ăn "Siêu Tốc Hỏa Long": Đảm bảo nóng hổi khi đến nơi, có thể kèm theo mùi khét nhẹ và dấu vết bánh xe trên hộp bánh pizza.
Phương châm: "Chúng tôi không gây rối... trừ khi được trả tiền để gây rối."
Lưu ý: Nhiều thành viên là những người từng lầm lỡ, đang trên con đường tìm lại ánh sáng cuộc đời thông qua việc giao hàng và thỉnh thoảng đấm bao cát rất mạnh.
Sabata nuốt khan, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Một ngàn thành viên? Giang hồ thứ thiệt? Dạy boxing "thuyết phục"? Cậu vừa đối đầu với một chi nhánh trẻ em của tổ chức này ư? Cậu bắt đầu hình dung ra cảnh "anh hai học The Moon" không chỉ ném mặt trăng nhỏ mà còn dẫn theo một đội quân gồm những tay đấm bốc từng trải và những người giao hàng với ánh mắt lạnh lùng.
"Mình dính vào cái quái gì thế này?" cậu tự hỏi, cảm thấy việc xăm lên lưỡi có vẻ là quyết định sáng suốt hơn nhiều so với việc can thiệp vào cuộc chiến ở Hố Thiên Thạch.
Nhưng rồi, khi cậu cuộn chuột xuống, những kết quả khác bắt đầu xuất hiện, nhiều đến mức khiến cậu cảm thấy như đang cố gắng sắp xếp lại một bộ sưu tập tất lẻ sau ngày giặt ủi.
Hỏa Long Gaming Lounge: "Nơi những con rồng ảo gầm thét và ví tiền của bạn thì khóc thầm." Hình ảnh quảng cáo là một game thủ với mái tóc bù xù đang gào thét vào màn hình, bên cạnh là một ly nước tăng lực màu xanh neon đáng ngờ.
Hội Những Người Yêu Hỏa Long Cảnh Tri Tera: "Chia sẻ kinh nghiệm nuôi dưỡng những người bạn có vảy phun lửa (hoặc ít nhất là phun khói)." Kèm theo là bức ảnh một con thằn lằn trông khá béo đang đội mũ sinh nhật bằng giấy.
Nhà Hàng Đặc Sản Hỏa Long: "Thử thách vị giác của bạn với món Cà Ri Hơi Thở Rồng cấp độ 7! (Miễn trừ trách nhiệm cho mọi tổn thương vĩnh viễn đối với lưỡi)."
Dịch vụ Giặt Ủi Hỏa Long: "Chúng tôi đốt cháy mọi vết bẩn!" (Phương châm này có lẽ cần xem xét lại về mặt marketing).
Hỏa Long Hội - Những Con Rồng Lửa Đích Thực: Một trang web sơ sài với hình ảnh động chất lượng thấp của những con rồng lửa đang bay lượn. Có vẻ như đây là một câu lạc bộ dành cho... những con hỏa long thực sự? Sabata không chắc lắm.
Có đến mấy chục cái "Hỏa Long Hội" khác nhau, từ câu lạc bộ sưu tập tem hình rồng đến dịch vụ sửa chữa ống nước chuyên xử lý các vấn đề liên quan đến "rò rỉ magma". Việc tìm kiếm thông tin về một băng nhóm cụ thể ở Tri Tera giống như mò kim trong một đống kim khác, trong một cửa hàng bán toàn kim.
Sabata thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy hơi chóng mặt vì sự dư thừa tên gọi này. Rõ ràng, "Hỏa Long" là một cái tên quá ngầu để chỉ có một nhóm độc quyền sử dụng.
Cậu thử tìm kiếm lại, lần này thêm từ khóa "trẻ em" và "Hố Thiên Thạch Tối".
Và rồi, cậu tìm thấy nó. Không phải một trang web hào nhoáng hay một tổ chức lớn mạnh. Chỉ là một bài đăng trên diễn đàn "Tri Tera Kids Connect", một nơi mà lũ trẻ trao đổi về đồ chơi, phàn nàn về bài tập về nhà và thỉnh thoảng, tổ chức các cuộc chiến giành lãnh thổ bằng siêu năng lực.
Chủ đề: Thông Báo Khẩn Cấp Từ Hỏa Long Hội (Chi Nhánh Eastwick)!
Người đăng: DragonMaster99 (Admin Hội)
Nội dung: "Anh em Hỏa Long chú ý! Bọn Xanh Lè bên Khu Tây lại gây sự ở Hố Tối! Tập trung 3 giờ chiều nay để dạy cho chúng nó một bài học! Ai mang theo thẻ 'Rồng Lửa Triệu Hồi' hiếm sẽ được làm đội trưởng tấn công! Nhớ mang theo nước uống và đồ ăn nhẹ. Mẹ bảo về nhà trước bữa tối."
Bình luận:
IceKing12: "Bọn Xanh Lè yếu xìu! Lần trước tao đóng băng chân thằng cầm đầu bọn nó rồi!"
RockSolidGal: "Tớ sẽ mang theo bộ bài Đất mới nhất! Chúng ta sẽ nghiền nát chúng!"
SpeedyPete: "Ai có thẻ 'Hỏa Long Gầm Thét' bản giới hạn không? Tớ đổi thẻ 'Thủy Quái Lục Bảo'!"
Sabata đọc đi đọc lại bài đăng, rồi dựa lưng vào ghế, một tiếng cười khẽ bật ra.
Hỏa Long Hội mà cậu vừa đối đầu. Một đám nhóc cấp một, cấp hai. Hoạt động chính: sưu tập và trao đổi thẻ bài "Quái Thú Nguyên Tố". Mối thù với "Bọn Xanh Lè" có lẽ bắt nguồn từ một vụ trao đổi thẻ không công bằng hoặc tranh giành xem ai được ngồi xích đu trước ở sân chơi.
Và cậu đã gần như đổ mồ hôi lạnh vì chúng. Đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với một ngàn tên giang hồ và một học viên The Moon.
Thật là... nực cười một cách đáng yêu.
Sabata tắt máy tính bảng, cảm giác mệt mỏi quay trở lại, nhưng lần này kèm theo một sự nhẹ nhõm và buồn cười. Cậu đã can thiệp vào một cuộc chiến... thẻ bài, bằng cách sử dụng một kỹ năng được dạy bởi một Chocky cao bồi và một hình xăm ma thuật trên lưỡi.
"Thế giới này thật kỳ lạ," Sabata nghĩ, lắc đầu và mỉm cười. "Và có lẽ, đó mới là điều khiến nó thú vị."
Cậu đứng dậy, quyết định rằng một giấc ngủ ngắn là điều cần thiết hơn bao giờ hết. Ít nhất thì bây giờ, cậu không còn lo lắng về việc bị một đội quân giang hồ truy sát nữa. Mối lo lớn nhất bây giờ có lẽ là liệu cậu có vô tình làm mất viên bi nào của mấy đứa nhóc Hỏa Long Hội trong lúc "hòa giải" hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro