Chương 16: Tấm Thẻ Đen và Câu Thơ Cuối Cùng

Sau khi Maxim ngã gục, tất cả sự sống đã biến mất khỏi ngôi làng, Già Làng đứng lặng im giữa đống xác chết. Những ánh đèn mờ ảo từ ngọn đèn dầu tỏa ra xung quanh, nhưng không còn ánh sáng của hy vọng. Già Làng đứng đó, bàn tay vẫn siết chặt cây gậy, mắt nhìn về phía đống đổ nát mà trò chơi ma sói đã để lại.

---

Đột nhiên, từ trong bóng tối, Quản Trò xuất hiện. Anh ta vẫn mang chiếc mặt nạ không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng không thể đoán biết. Quản Trò tiến lại gần Già Làng, tay cầm một tấm thẻ đen bóng loáng, trao cho ông một cách lặng lẽ.

Già Làng không nói gì, ánh mắt ông như đã mệt mỏi với tất cả. Ông không nhìn tấm thẻ, chỉ im lặng nhận lấy, nhét nó vào túi áo mà không hề thay đổi sắc mặt. Dù trong lòng có cảm giác trống rỗng, nhưng ông vẫn thực hiện hành động như một nghĩa vụ không thể bỏ qua.

---

Quản Trò đứng đó một lúc, không vội rời đi. Khi không khí trở nên căng thẳng, Quản Trò nhẹ nhàng cất lên một câu thơ, lời như lời cảnh tỉnh cuối cùng:

> “Cuộc chơi này kết thúc, nhưng vết thương còn sâu,
Sống trong bóng tối, là để không bao giờ thoát ra,
Dù muốn hay không, chúng ta chỉ là quân cờ bị xô đẩy.”

---

Lời thơ của Quản Trò vang lên trong đêm khuya, như một lời nhắc nhở cuối cùng cho Già Làng về tất cả những gì đã xảy ra. Mặc dù ông đã chiến thắng, nhưng chiến thắng ấy chẳng hề mang lại niềm vui. Ông là người sống sót, nhưng sự đau đớn và mất mát vẫn đeo bám tâm hồn ông.

---

Già Làng đứng đó, ánh mắt hướng về phía những người đã khuất, những người bạn, những người đã chiến đấu cùng ông trong trò chơi. Không còn ai, và tất cả đều chỉ là những hình bóng mờ nhạt trong kí ức. Nhưng ông không quay lại nhìn, không tìm kiếm sự an ủi nào.

Cuối cùng, Quản Trò quay lưng, không nói thêm lời nào. Già Làng chỉ đứng yên, tay siết chặt cây gậy, nhìn bóng Quản Trò mờ dần trong bóng tối.

---

Và trò chơi ma sói đã kết thúc. Ngôi làng chìm trong im lặng, không còn tiếng động, chỉ còn Già Làng với tấm thẻ đen trong túi, bước đi về phía bóng tối, như một kẻ lữ hành mang trong mình những nỗi đau không thể xóa nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bíẩn