Chương 2: Cãi Cọ Trong Đêm Tối
Mười lăm người đứng giữa ngôi làng kỳ quái, ánh sáng từ những ngọn đèn dầu yếu ớt chiếu sáng một phần khuôn mặt của họ, để lộ những ánh mắt đầy nghi ngờ và lo lắng. Trò chơi đã bắt đầu, và họ biết rằng chỉ có một phe chiến thắng mới có thể thoát ra.
Kieran nhìn xung quanh, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh lầm bầm:
"Vậy, giờ chúng ta phải làm gì? Chúng ta không thể cứ đứng đây mãi được. Chắc chắn có ai đó trong chúng ta đang lừa dối."
Vivian, Phù Thủy, mỉm cười nham hiểm, đôi mắt lấp lánh đầy tính toán:
"Đúng vậy, Kieran. Nhưng liệu bạn có chắc chắn rằng mình có thể tin tưởng bất kỳ ai ở đây không? Mỗi người đều có bí mật riêng. Tôi chỉ biết một điều: những ai không có sự đồng lòng sẽ là kẻ yếu nhất."
Markus, Thợ Săn, gằn giọng, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng mọi lời nói:
"Thật là vô nghĩa! Cứ mãi nói về việc ai có bí mật, ai lừa dối, trong khi chúng ta lại không làm gì để ngừng những trò chơi này. Nếu chúng ta không hợp tác, thì tất cả sẽ chết hết!"
Olaf, Già Làng, ngồi im, đôi tay lật nhẹ những lá bài trên bàn. Ông nhìn vào những người còn lại, giọng nói trầm ấm:
"Chúng ta không thể vội vã kết luận. Cũng không thể để tình hình này tiếp tục như thế. Mọi người đều có một vai trò trong trò chơi này, nhưng đừng để bản năng của mình chi phối quyết định. Nếu chúng ta không kiểm soát được bản thân, chúng ta sẽ dễ dàng rơi vào bẫy."
Elena, Tiên Tri, khẽ thở dài, rồi lên tiếng:
"Chắc chắn sẽ có những người trong chúng ta có thể nhìn thấy sự thật, nhưng làm sao biết được ai nói thật? Ai nói dối? Tôi có thể giúp, nhưng liệu ai trong các bạn có dám tin tôi?"
Mỗi lời nói đều chứa đựng sự nghi ngờ và sự cảnh giác. Mọi người đứng phân tán, ánh mắt không rời khỏi nhau, mỗi bước di chuyển đều đầy thận trọng. Tất cả họ đều có cảm giác rằng họ không phải đang chơi một trò chơi đơn giản. Họ đang sống trong một trò chơi sinh tử, và cái giá phải trả cho sai lầm là cái chết.
Maxim, Kẻ Sát Nhân, đột ngột lên tiếng, đôi mắt lạnh lùng. Anh ta không hề tỏ ra lo sợ:
"Vấn đề không phải là việc hợp tác hay không. Các bạn có thể hợp tác, nhưng rốt cuộc, có một kẻ sẽ phải chết, và tôi không ngại làm người đó."
Drago, Alpha Wolf, nhếch mép, ánh mắt lóe lên vẻ ngạo mạn:
"Vậy sao? Nếu các bạn cứ mãi nói về việc sống sót, thì có lẽ các bạn sẽ phải học cách sống trong thế giới này. Nhưng ai biết được, có thể có những người sẽ làm điều gì đó khủng khiếp đêm nay."
Luca, Sói Trắng, thở dài, nhìn vào mặt mọi người:
"Chúng ta có thể làm gì nếu không thể tin tưởng ai trong số các bạn? Đừng quên, có thể bạn cũng đang đứng gần kẻ thù của mình."
Rita, Cảnh Sát Trưởng, nhìn chằm chằm vào từng người trong nhóm, ánh mắt nghiêm nghị:
"Không phải ai cũng có thể nói thật. Mọi người đều có một lý do để giấu đi sự thật. Nhưng nếu chúng ta không giải quyết được điều này, thì chẳng có ai sống sót cả."
Không khí nặng nề, căng thẳng bao trùm, và dù mỗi người có thể cảm nhận được những bí mật đang chất chứa trong lòng họ, nhưng không ai dám vạch trần chúng. Tất cả đều giữ kín những gì mình biết, không ai có thể chắc chắn về ai, và việc nghi ngờ lẫn nhau trở thành sự thật duy nhất.
---
Sự Im Lặng Dày Đặc
Tất cả chìm trong im lặng. Mỗi người đều có lý do để nghi ngờ, nhưng không ai dám tiết lộ thân phận thật sự của mình. Mọi câu nói đều có thể là dối trá, mọi ánh mắt đều có thể che giấu một âm mưu. Dù muốn hay không, họ phải sống cùng sự bất an này cho đến khi trò chơi kết thúc.
---
Căng thẳng tiếp tục gia tăng, và đêm đầu tiên đã trôi qua. Những người trong trò chơi không thể thoát ra ngay lập tức. Mỗi người đều hiểu rằng họ đang đối mặt với sự sống còn. Một cuộc đấu trí căng thẳng bắt đầu. Ai sẽ bước ra chiến thắng? Ai sẽ bị loại bỏ đầu tiên? Và liệu sự thật có được hé lộ trong đêm nay?
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro