you were throwing up.
phòng xử án vào ngày cuối cùng đông kín người, không chỉ là gia đình của minseok và hyunwoo, mà còn có những ánh mắt tò mò từ những người ngoài cuộc. ánh sáng trắng lạnh lẽo từ trần nhà chiếu xuống từng gương mặt, khiến không gian vốn đã căng thẳng càng thêm nặng nề.
minseok ngồi bên cạnh minhyung, bàn tay em đặt hờ trên đùi, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể ngăn được sự run rẩy. minhyung khẽ nghiêng người, nói nhỏ, "cậu ổn chứ?"
em khẽ gật đầu, nhưng không nhìn anh. đôi mắt em hướng về phía hyunwoo – người chồng cũ đang ngồi phía đối diện. gương mặt hắn ta vẫn giữ vẻ ngạo mạn thường thấy, nhưng ánh mắt thì bồn chồn, lẩn tránh.
phiên tòa bắt đầu với lời buộc tội từ phía luật sư đại diện của minseok. minhyung đứng dậy, bước ra giữa phòng, dáng vẻ điềm tĩnh như một xạ thủ sắp tung ra chiêu cuối, nhắm thẳng vào đầu mục tiêu cùa mình. giọng nói của anh vang lên, không lớn nhưng rõ ràng, từng từ đều mang sức nặng.
"thưa quý tòa, những bằng chứng chúng tôi thu thập được không chỉ chứng minh hành vi ngoại tình của ông jang hyunwoo, mà còn cho thấy sự lạm dụng tinh thần và thể chất mà thân chủ của tôi – ryu minseok – đã phải chịu đựng trong suốt cuộc hôn nhân này. những hành động đó không chỉ vi phạm pháp luật mà còn chà đạp lên giá trị và nhân quyền của một con người."
anh dừng lại, ánh mắt quét qua khán phòng trước khi nhìn thẳng về phía hyunwoo. "không ai có quyền đối xử với người khác như vậy, dù là trong một mối quan hệ hôn nhân hay bất kỳ tình huống nào khác."
minseok ngẩng lên, nhìn bóng lưng của minhyung. anh đứng đó, vững vàng như một tấm lá chắn, từng lời anh nói như thắp lên hy vọng trong lòng em.
khi minhyung bắt đầu trình bày các bằng chứng, cả phòng xử án trở nên im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở. những tấm ảnh, tin nhắn, và đoạn ghi âm mà minseok đã âm thầm thu thập hiện lên trên màn hình lớn. trong từng khung hình, hyunwoo hiện rõ bên cạnh người tình, khuôn mặt hắn ta tái đi khi nhìn thấy chúng.
"ông jang hyunwoo không chỉ phản bội lời thề hôn nhân mà còn cố ý lợi dụng quyền lực gia đình để áp đặt thân chủ tôi vào một cuộc sống không khác gì nhà tù," minhyung nói tiếp, ánh mắt sắc lạnh. "nhưng ngày hôm nay, chúng tôi sẽ chấm dứt điều đó."
khi đến lượt luật sư của hyunwoo phản biện, họ cố gắng đưa ra các lý lẽ để phủ nhận những cáo buộc, thậm chí còn công kích minseok rằng em chỉ muốn lợi dụng cuộc ly hôn để tranh giành tài sản.
minseok ngồi đó, cắn chặt môi để giữ bình tĩnh, nhưng em có thể cảm nhận rõ sự tức giận và bất công dâng trào trong lòng. minhyung nhận ra điều đó. anh khẽ đặt tay lên bàn tay em, một cái chạm nhẹ nhưng đầy trấn an.
"đừng lo, tôi sẽ xử lý chuyện này," anh nói, chỉ đủ để em nghe thấy.
khi minhyung đứng lên để phản bác, anh không chỉ dùng lý lẽ pháp lý mà còn thể hiện sự tinh tế trong việc bảo vệ danh dự của minseok. anh nhấn mạnh rằng đây không phải là chuyện tranh chấp tài sản, mà là vấn đề quyền con người, quyền được sống tự do và hạnh phúc.
giọng nói của minhyung ngày càng mạnh mẽ, khiến cả phòng xử án như bị cuốn theo từng lời anh nói. cuối cùng, anh kết thúc bằng một câu. "thân chủ của tôi không đòi hỏi sự thương hại. cậu ấy chỉ đòi hỏi công bằng – thứ mà lẽ ra cậu ấy đã xứng đáng có được từ lâu."
phán quyết cuối cùng nghiêng về phía minseok. hyunwoo không chỉ mất quyền lợi trong vụ ly hôn mà còn bị gia đình mình quay lưng vì bê bối này. khi thẩm phán đọc xong bản án, cả phòng xử án như ngừng lại trong vài giây.
minseok hít sâu một hơi, cảm giác như vừa được giải thoát khỏi một gánh nặng đã đeo bám em suốt nhiều năm. minhyung quay sang em, ánh mắt anh đầy vẻ nhẹ nhõm.
"chúng ta làm được rồi," anh nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự tự hào.
em không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy như một tia nắng đầu tiên sau cơn bão dài.
ra khỏi tòa án, em cúi đầu cảm ơn minhyung. nhưng anh chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng.
"minseok, cậu không cần cảm ơn tôi. đây là điều cậu xứng đáng nhận được."
câu nói ấy khiến tim em khẽ rung lên. trong ánh nắng chiều, hình bóng anh đứng đó như một bức tường vững chãi, và em nhận ra rằng, không chỉ nhờ anh mà em chiến thắng, mà còn vì em đã tìm lại được sức mạnh trong chính mình.
sau phiên tòa, minseok mời minhyung đến nhà mình để cảm ơn anh. đó là một căn hộ nhỏ, ấm áp, khác xa với vẻ hào nhoáng mà mọi người thường hình dung về một người xuất thân từ gia đình quyền thế. căn bếp tỏa ra mùi thơm nhẹ của món pasta minseok đang làm, còn minhyung ngồi trên ghế sofa, quan sát em.
"anh uống rượu vang không?" minseok hỏi, giọng pha chút ngượng ngùng khi đứng ở cửa bếp, tay cầm hai chiếc ly.
"có chứ," minhyung đáp, nở một nụ cười. anh đứng dậy, tiến đến gần minseok, nhận lấy ly rượu từ tay em. "cảm ơn cậu."
bữa tối diễn ra trong bầu không khí nhẹ nhàng. minseok vẫn còn chút lúng túng, nhưng ánh mắt anh dõi theo em dịu dàng và chăm chú. anh không hề vội vàng hay ép buộc em phải mở lòng thêm, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
khi cả hai ăn xong, minhyung giúp em dọn dẹp bàn ăn. anh đứng cạnh bồn rửa, xắn tay áo, lau khô bát đĩa như thể đây là chuyện rất tự nhiên. minseok đứng bên cạnh, quan sát anh trong im lặng, cảm giác lòng mình ấm áp lạ kỳ.
"minhyung," em gọi nhỏ, giọng pha chút do dự.
"gì thế?" anh nghiêng đầu nhìn em, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng.
"tôi thực sự không biết phải nói gì để cảm ơn anh, vì tất cả những gì anh đã làm," minseok nói, ánh mắt chạm vào ánh mắt anh. "không chỉ ở phiên tòa, mà là trong suốt khoảng thời gian qua. nếu không có anh, tôi không biết mình sẽ ra sao."
minhyung đặt chiếc khăn xuống, chậm rãi tiến lại gần em. anh không nói gì, chỉ nhìn em bằng ánh mắt khiến tim em như muốn ngừng đập.
"cậu không cần phải cảm ơn tôi," anh nói, giọng trầm ấm. "tôi làm tất cả vì tôi muốn thấy cậu hạnh phúc. vì tôi..."
anh dừng lại một chút, ánh mắt thoáng chút do dự, rồi tiếp tục. "vì tôi quan tâm đến cậu, minseok."
những lời ấy như một làn gió nhẹ, len lỏi vào từng góc sâu nhất trong trái tim em. minseok không biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy gò má nóng bừng, và nhịp tim đập loạn nhịp.
"anh..." em ngập ngừng, nhưng ánh mắt minhyung như tiếp thêm dũng khí cho em. "anh không cảm thấy phiền sao? vì tôi... có quá nhiều rắc rối."
minhyung khẽ cười, bước thêm một bước về phía em, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet. anh đưa tay chạm nhẹ lên má em, ngón tay anh ấm áp và dịu dàng đến mức khiến em khẽ run lên.
"em không phải là rắc rối, minseok," anh thì thầm, giọng nói đầy chắc chắn. "em là người mà tôi muốn bảo vệ."
rồi, như được dẫn dắt bởi một sức mạnh không tên, minseok khẽ bước lên, đôi mắt em khẽ nhắm lại, cảm nhận hơi thở ấm áp của minhyung gần kề.
đôi môi anh chạm nhẹ vào môi em, mềm mại và dịu dàng đến mức em như tan chảy. đó không phải là nụ hôn gấp gáp hay cuồng nhiệt, mà là sự khẳng định – rằng em không cần phải sợ hãi hay cô đơn nữa.
minseok không rụt lại. em khẽ đáp trả, chậm rãi nhưng đầy chân thành. tim em đập mạnh trong lồng ngực, nhưng cảm giác này không khiến em hoảng loạn. ngược lại, em cảm thấy mình được bao bọc bởi hơi ấm, như thể minhyung là điểm tựa duy nhất em cần.
khi cả hai tách ra, ánh mắt minhyung vẫn dừng lại trên khuôn mặt em, tràn ngập tình cảm.
"minseok," anh khẽ gọi tên em, giọng nói trầm thấp mang theo sự chân thành tuyệt đối. "em không cần phải một mình nữa. anh ở đây, và sẽ luôn ở đây, nếu em chấp nhận anh."
minseok mỉm cười, ánh mắt em rạng rỡ như chưa từng có trước đây. em không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi bước lên, tựa đầu vào vai anh.
minhyung ôm lấy em, đôi tay anh siết chặt, nhưng không quá mạnh, như thể muốn nói rằng em đã tìm thấy nơi an toàn của mình.
trong không gian tĩnh lặng của căn hộ, chỉ còn lại hơi thở đều đặn của hai người hòa vào nhau. và dưới ánh sáng dịu nhẹ, minseok biết rằng, lần đầu tiên sau nhiều năm, em đã thực sự bước ra khỏi bóng tối để tìm đến ánh sáng – ánh sáng mang tên minhyung.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro