chương6:thân phận mới
ngôi thứ 3
tít...tít...tít...
Sung Jin-Woo mở mắt ra, thứ anh nhìn thấy lúc này là trần nhà trắng và mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Sung Jin-Woo cảm thấy khó chịu khắp người. Anh không thể diễn tả cảm giác này, nó giống như bản thân bị xé ra thành từng mảnh rất đau nhưng cũng có một chút gì đó dễ chịu.
Anh vừa nhớ ra, anh và toàn bộ nhóm của mình đang ở trong cái Ngục kép chết tiệt đó và họ đã bỏ rơi anh trừ hai người sát cánh cùng anh đến cuối cùng đó là ông Song và Juhee.
Ngay khi nhớ ra, anh đột ngột đứng dậy và nhận ra.
Anh đang ở trong một căn phòng bệnh viện đơn giản có cửa sổ gần đó nhìn ra thành phố, tuy nhiên vẫn có tầm nhìn rõ ràng và đẹp, sau đó anh quay đầu nhìn quanh phòng một cách cẩn thận hơn.
Căn phòng anh đang ở rõ ràng khác với bình thường, lúc trước nó là một căn phòng nhỏ chật chội mà anh sẽ ở sau khi bị thương trong ngục tối, nhưng căn phòng này?
Nó lớn hơn, có một cái bàn và ghế gần cửa sổ với tầm nhìn ra bên ngoài cực kỳ đẹp, và chiếc giường anh đang ngủ cũng khá thoải mái với hai chiếc gối nữa.
Bình thường, vì địa vị của anh chỉ là Hạng E rách, vậy nên anh sẽ bị nhồi nhét trong những căn phòng chỉ có một chiếc giường và không có gì trong đó, chưa kể ban đầu chúng đã rất nhỏ, nhưng căn phòng này lại rộng gấp bốn lần.
thật kì lạ?
Nhưng rồi Sung Jin-Woo cảm thấy một cảm giác lạ lẫm trên đầu, anh lờ đi những giây trước đó vì anh vừa mới tỉnh dậy nên anh chỉ nghĩ đó là do anh tưởng tượng, nhưng khi tỉnh táo hơn anh đã 'kéo' thứ trên đầu ra và đó thực sự là tóc của anh.
tóc rất dài, tóc trắng rất dài, dài đến eo của anh.
"ra là tóc mình..."
nhận ra có điều không đúng anh lần nữa kéo một sợi tóc ra và... đầu anh có cảm giác, nó thật sư là tóc của anh!!!
và giọng anh, nó cũng có giọng nói rất khác.
Lúc trước mặc dù có vẻ ngoài nhỏ nhắn như vậy, giọng nói của anh vẫn luôn nam tính và trầm nhưng giờ thì sao. Tại sao anh lại nghe giống phụ nữ thế!
Giọng anh quá nữ tính! Với hơi thở đều đặn và những lần hít thở sâu, cuối cùng anh cũng lấy đủ can đảm để nhìn xuống, dưới đầu, ngực mình.
'tại sao mình lại có hai quả dưa hấu chứ, điều này không thực tế tí nào!'
anh hét lên trong đầu, một cảm giác tuyệt vọng ập tới.
Dù vẫn là cơ thể anh đã sống cùng từ khi sinh ra cho đến bây giờ, chính xác là 24 năm. Đã thay đổi chóng mặt trong một ngày!,anh vội đi tình một chiếc giương để xem bản thân đã thành cái thứ gì.
Cơ thể anh bây giờ trông giống một cô gái trẻ, may mắn là vẫn bằng tuổi anh trước đây. Chiều cao vẫn vậy, ít nhất là anh không bị lùn đi, đó là một điểm cộng của anh vì anh vốn đã thấp bé so với một người đàn ông bình thường.
Giờ anh đã là một người phụ nữ. Một người phụ nữ với làn da trắng mịn màng, mái tóc trắng dài ngang eo. Và bộ ngực khá nở nang, chi tiết bắt mắt nhất chính là đôi mắt màu hổ phách óng ánh với hình chữ thập tròn.Nhưng đó không phải vấn đề!
Vẻ đẹp toát ra từ cô gái ấy, ngay cả Sung Jin-Woo cũng phải trầm trồ, nhưng đó chỉ là khi anh không phải là người phụ nữ đó!
Nhưng... Chân phải của anh đã mọc lại, đó có được coi là một cuộc trao đổi tốt không nhỉ?
Sau mội hồi thất thần thì anh cũng lấy lại được những suy nghĩ của mình.
"tại sao cơ thể mình lại thành ra thế này!"
anh vô thức hét lên. Anh quá bàng hoàng đến nỗi không hiểu nổi dù chỉ một giây, nhưng may mắn thay, tiếng hét của anh đã thu hút sự chú ý của một số bác sĩ, họ vội vã chạy vào phòng bệnh của anh, theo sau là một y tá.
Trong lúc đó, Sung Jin-Woo chỉ nhìn họ với ánh mắt dò hỏi, rõ ràng là anh đã bối rối và ngạc nhiên trước những diễn biến không thể lường trước được như vậy.
"Cô Sung Jin-Woo! Bình tĩnh nào, chúng tôi sẽ giải thích tình hình!" :)))
nghe họ gọi mình là "cô" nó khiến anh tức giận vô cùng. Nhưng anh cũng nhận ra là mình cũng hơi quá mên cũng bình tĩnh lại
'hít vào...thở ra...'
Sung Jin-Woo liếc nhìn họ vài giây trước khi chạm vào trán khi cơn đau đầu mới bắt đầu xuất hiện, rồi làm theo hướng dẫn của bác sĩ.
Y tá và Bác sĩ nhìn nhau lo lắng một lúc rồi quay lại nhìn Sung Jin-Woo, người đang cố gắng lờ đi sự hiện diện của họ trong giây lát.
Sau một hoặc hai phút, Sung Jin-Woo dường như đã đủ bình tĩnh để họ có thể nói chuyện đàng hoàng. Các bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm, đây là một dấu hiệu tốt, ít nhất là họ nghĩ vậy.
"cô Sung-"
Sung Jin-Woo ngăn lại lời họ nói rồi lườm các bác sĩ vì đã dùng từ "cô", sau đó anh từ từ nói bằng giọng nói lạnh lẽo mới của mình.
"làm ơn hãy gọi tôi bằng"anh hoặc cậu"cảm ơn"
các bác sĩ cũng lúng túng một hồi rồi sửa lại lời nói của mình.
"Anh Sung Jin-Woo, anh đang được cho là đang trải qua lần thức tỉnh thứ hai, hay còn gọi là tái thức tỉnh."
Điều này cũng làm sáng tỏ phần nào tình hình của Sung Jin-Woo. Anh nghe nói rằng những Thợ săn cấp cao thường trải qua một số loại biến đổi thể chất.
Ví dụ, Thợ săn tanker sẽ trở nên cơ bắp hơn, đồ sộ hơn sau khi thức tỉnh, rất hiếm khi gặp một tanker mảnh mai. Nhưng anh chưa bao giờ nghe nói đến một Người thức tỉnh biến thành con gái cả.
"Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói đến một Người thức tỉnh biến thành phụ nữ!"
Anh nói ra nỗi lo lắng của mình, và nhăn mặt trước giọng nói lạnh lẽo và vô cảm của mình, nó thật xa lạ.
bác sĩ cũng bước tới chỗ anh và nói.
"đúng vậy, nhưng có lẽ anh là người đầu tiên bị biến đổi về mặt giới tính anh cũng biết thợ săn mới chỉ suất hiện các đây không lâu cho nên việc này sảy ra là điều có thể."
Ông giải thích chậm rãi và cẩn thận nhất có thể, ông không muốn Sung Jin-Woo lại nổi cơn thịnh nộ. Điều này thực sự khiến Sung Jin-Woo ngạc nhiên, dù sao anh cũng là trường hợp đầu tiên mà.
"những người tái thức tỉnh như anh đều là những thợ săn cấp cao nên có lẽ theo một nghĩa nào đó thì anh cũng đã trở lên mạnh hơn."
bác sĩ bắt đầu an ủi anh.
Nghe vậy, cơ thể Sung Jin-Woo hơi thả lỏng, có lẽ... Có lẽ chỉ là có lẽ điều đó xứng đáng?
Anh nghĩ vậy... Nếu anh là Thợ săn hạng D hoặc cao hơn, anh đã có thể làm việc an toàn trong các Hầm ngục hạng E thậm chí có thể cao hơn nữa, kiếm được nhiều tiền hơn, cuối cùng mua được trang bị tốt hơn và thậm chí rời khỏi những Hầm ngục đó gần như "nguyên vẹn".
Anh nghĩ vậy, nhưng rồi, có điều gì đó kì lạ trong lòng anh...
"S-sao các người biết tôi là Sung Jin-Woo dù ngoại hình tôi đã thay đổi?"
Anh không nhịn được hỏi, và lúc đầu giọng anh nghẹn lại.
"đúng vậy, dù anh không có dấu vết nào về hình dạng trước đây của anh nhưng khi chúng tôi xét nghiệm DNA thì nó là của anh, và cá tế bào trong cơ thể anh cũng thay đổi nghĩa là cơ thể anh liên tục sản xuất hormone nữ, điều này có thể thay đổi đáng kể suy nghĩ của anh theo thời gian, tính cách của anh thậm chí có thể thay đổi một chút, nhưng sẽ không thay đổi 180 độ..."
nói đến đây bác sĩ ngập ngừng một chút trước khi nói thêm.
"Và điều thú vị nhất là con cái của cậu, nếu cậu có, chắc chắn sẽ thừa hưởng 'vẻ ngoài' của cậu, bất chấp ngoại hình trước đây của cậu."
Nghe bác sĩ nói, Sung Jin-Woo, cả đời vẫn còn trong sáng và ngây thơ, cảm thấy xấu hổ là hoàn toàn bình thường, nên cậu lấy tay che mặt và rên rỉ.
Y tá bên cạnh bác sĩ cười khúc khích một lúc rồi im bặt trước cái nhìn chằm chằm của bác sĩ.
"Vậy bác sĩ, có điều gì tôi nên biết không?"
Bác sĩ dường như suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.
"Anh Sung Jin-Woo, cơ thể anh đã trải qua quá trình chuyển đổi giới tính vật lý, một điều mà công nghệ hiện tại không thể thực hiện được một cách hoàn toàn, cơ thể anh sẽ tự nhiên sản sinh ra hormone nữ. Cùng với kinh nguyệt hàng tháng."
"ý anh là"
Bác sĩ gật đầu một cách nghiêm nghị rồi ra hiệu cho y tá bên cạnh.
"Rất tiếc, tôi phải đi bây giờ, nhưng y tá sẽ giải thích mọi thắc mắc của anh về cơ thể mới và các lần kiểm tra sức khỏe tiếp theo."
Anh nói một lúc rồi liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, người gật đầu rồi rời đi.
Và một giờ tra tấn đầy khó chịu dành cho Sung Jin-Woo bắt đầu.
Anh thực sự không biết phụ nữ phải trải qua những khó khăn như vậy!
Anh đã học cách đối phó với cơ thể mới, vệ sinh kinh nguyệt đúng cách, cách tiến hành, cách hormone có thể điều khiển suy nghĩ của anh. Và ôi không, anh không thể chịu đựng được những điều này nữa!
Nhưng tất cả cú sốc này đã khiến anh suy sụp tinh thần, trước khi cô ấy kịp trấn tĩnh anh lại.
Sẽ không hề nói quá khi anh nói rằng Y tá Han là Y tá tốt nhất mà anh từng có trong bệnh viện này.
Thật khó khăn, anh phải chia tay với cơ thể cũ của mình. Cơ thể mà anh sinh ra đã có. Cơ thể mà anh lớn lên cùng. Và quan trọng nhất, một cơ thể mà mẹ anh đã trao cho anh...
Liệu bà có nghĩ đến anh như con của mình nếu bà nhìn thấy anh bây giờ không?
Anh không biết. Anh không muốn biết.. Nghĩ như vậy khiến anh đau lòng.
Thật đau đớn. Nhưng trong tất cả những khoảnh khắc kinh hoàng đó, có một khoảnh khắc nhẹ nhõm, cơ thể anh rõ ràng đẹp đến mức anh không có đủ từ ngữ để diễn tả.
Anh nghĩ chỉ có những từ như "thần thánh" mới có thể diễn tả được điều đó. Và anh không có tự luyến, vì những điều đó là sự thật.
Với làn da trắng ngần nhưng mỏng manh, mái tóc trắng dài ngang eo gợn sóng và điểm thú vị nhất chính là đôi mắt màu hổ phách óng ánh với hình chữ thập tròn.
Và dĩ nhiên, vòng một nở nang và hông nở nang, điều hiển nhiên không thể không nhắc đến. Chiều cao của anh thì vẫn vậy, nhưng liệu anh ấy có còn được coi là người Hàn Quốc nữa không?
~Knock!
~Knock!
~Knock!
2077 chữ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro