33. Unraveled Threads (3)

-----CHAPTER 33: Cuộn Chỉ Rối (3)-----

Chiếc hộp đang phát sáng.

Ánh sáng phản chiếu trong mắt anh khi anh nhìn chằm chằm vào những tờ giấy bên trong. Những gì từng là mực đen chuyển sang màu vàng, và những từ được viết trên đó bắt đầu... lơ lửng trong không khí.

' Cái quái gì vậy?'

Cale theo bản năng lùi lại khi những từ ngữ đó xoáy như một cơn lốc xoáy, anh lấy tay che mặt khi một cơn gió mạnh thổi qua khiến các tờ giấy bay tứ tung.

Trong tình huống kỳ lạ mà anh gặp phải, anh chỉ để ý đến tiếng kêu cảnh báo của Igneel vào giây cuối cùng.

"Kyu!"

Đến lúc đó, đã quá muộn để nhận ra chuyện gì sắp xảy ra.

Những chữ cái xoáy tròn tạo thành một đường thẳng đâm xuyên qua đầu anh—không, đúng hơn là não anh đang hấp thụ chúng.

Đôi mắt anh mở to, cảm giác như đang xem một bộ phim, chứng kiến ​​những gì cậu bé trong những lá thư đã trải qua, cảm nhận những gì cậu bé cảm thấy khi viết chúng.

"Ư-!"

Cale bám vào chiếc bàn gần nhất để giữ thăng bằng.

Anh ấy buộc phải quên đi quá khứ mà anh không muốn nhớ đến.

Giữa những mảnh kim loại cong vênh và mảnh kính vỡ, anh thấy mình bị mắc kẹt, không thể di chuyển. Không khí đặc quánh mùi hương khiến dạ dày anh quặn lại, và tiếng nức nở của chính anh vang vọng giữa đống đổ nát. Thân hình nhỏ bé của anh run rẩy vì sợ hãi và bối rối khi anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, bảo vệ anh khỏi môi trường xung quanh sắc nhọn.

"Rok Soo ya... Không sao đâu... Mẹ ở đây, đừng khóc..." Giọng nói của mẹ anh, căng thẳng vì đau đớn, cắt ngang sự hỗn loạn như một giai điệu êm dịu. Mặc dù sự đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt, bà vẫn tập trung tất cả sức lực còn lại để an ủi con trai.

"Nhưng bố..." Rok Soo rên rỉ, giọng run rẩy.

"Bố chỉ đang ngủ thôi, con yêu..." Giọng mẹ anh hơi ngập ngừng, một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt khi bà nhắc đến bố anh, người nằm bất động bên cạnh họ.

"Ôi, Rok Soo thân yêu của tôi... Mẹ yêu con lắm, con biết mà... Cả bố và mẹ sẽ luôn ở đây vì ... Hãy nhớ... rằng..." Giọng cô dịu dàng, ý thức của cô mờ dần cùng với lời thì thầm của cô.

Với những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má phúng phính và những tiếng nấc nhỏ đau đớn, cậu bé Rok Soo bám chặt vào tay mẹ, những ngón tay nhỏ bé của cậu đan vào tay mẹ khi tiếng xe cứu thương bắt đầu tiến lại gần từ xa.

Khi Rok Soo khóc nức nở trong căn phòng bệnh viện trống trải, anh lẩm bẩm, "Mẹ ơi, mẹ là đồ nói dối..."

Từ sau vụ tai nạn đó, anh luôn cảm thấy cô đơn.

"Đó là Kim Rok Soo, phải không? Anh ấy đã mất cha mẹ trong một vụ tai nạn."

"Tội nghiệp quá. Nó còn quá nhỏ. Ai sẽ chăm sóc nó bây giờ?"

'Tôi không cần sự thông cảm của mấy người.'

Ngay cả khi những lời thì thầm vang lên sau lưng và xung quanh anh, Rok Soo vẫn lờ chúng đi như một cơn gió thoảng qua. Khi anh nhìn thấy một chiếc lá bay trước mắt, anh ngước nhìn bầu trời.

'...Bố thường đưa tôi đi ăn kem vào một ngày nắng như thế này.'

Rồi đột nhiên, anh thấy mình đang ở một nơi quen thuộc, nhà trẻ, và mọi người đều giơ tay, từng người một đồng thanh khi anh quan sát từ giữa. Xung quanh anh rất ồn ào.

"Con muốn trở thành lính cứu hỏa! Lính cứu hỏa là những anh hùng tyệt vời!"

"Con sẽ trở thành bác sĩ cứu người như mẹ con!"

"Con thích bay nên  muốn trở thành một phi hàng gia."

"Là phi hành gia đấy, đồ đầu đất."

"Hwan, đừng dùng từ ngữ thô tục nữa!"

"Vâng, Seonsaeng-nim..."

Cô giáo Hyeon quay đầu nhìn Kim Rok Soo đang im lặng với nụ cười đầy mong đợi.

"Kim Rok Soo, con hãy kể cho mọi người nghe về ước mơ của con không?"

( Rok Soo ya, con muốn trở thành gì?)

"Con... con muốn trở thành nhân vật chính."

(Con muốn trở thành nhân vật chính, mẹ ơi! Giống như những người tuyệt vời trong những cuốn sách mẹ tặng con!)

"Nhân vật chính? Giống như trong phim à?" Một người bên cạnh anh ta hỏi với vẻ hứng thú.

(Vậy là con muốn trở thành anh hùng phải không?)

"Ồ! Cậu muốn trở thành diễn viên à? Cậu phải thực sự nổi tiếng mới làm được điều đó, Rok Soo!" Một người khác chen vào.

(Không, nghe có vẻ nguy hiểm và con không thích những thứ nguy hiểm... Nhưng ít nhất con muốn mình đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ mẹ!)

"Hehe. Diễn viên Kim Rok Soo! ngầu quá!"

(Và mẹ chắc chắn rằng con sẽ trở thành như vậy, Rok Soo ya...)

Cậu ta chớp mắt một cách vô cảm.

"Kim Rok Soo, đây là chú ruột của con bên mẹ con. Chú ấy đã liên lạc với chúng tôi sau khi biết được tình hình của cô. Từ giờ con có thể sống với chú ấy rồi, đó không phải là tin tuyệt vời sao?"

Rok Soo nhìn lên người đàn ông vui vẻ, không nói gì, nhưng từ những gì anh nghe được, người đã trở nên ủy mị và tình cảm với anh này nắm giữ một vị trí quan trọng nào đó trong xã hội hoặc phúc lợi trẻ em. Không phải là anh vẫn chưa hiểu bất kỳ điều gì về nó.

Sau đó chú của anh nở một nụ cười rạng rỡ với anh.

"Này, Rok Soo ya! Xin lỗi vì giờ mới đến. Mẹ cháu và chú không thường xuyên liên lạc với nhau nên chú mới phát hiện ra gần đây. Cô ấy không thực sự thích chú," anh cười lớn trước khi xoa đầu cậu bé một cách trìu mến, "Nhưng đừng lo. Dù thế nào đi nữa, chú sẽ chăm sóc cháu từ bây giờ."

Chú của anh ấy...

Chú của anh ấy đã ở đây.

Kim Rok Soo không hề... đơn độc?

Lần đầu tiên sau tai nạn đó, Rok Soo cảm thấy hy vọng, một cảm giác rằng có lẽ anh đã sai khi nghĩ mình kém may mắn...

Chỉ để rồi niềm hy vọng đó đã bị dập tắt chỉ sau vài tuần.

"Kim Rok Soo, đồ vô tích sự! Chú biết mày đã ăn cắp tiền !"

(Các nhân vật chính thường có câu chuyện buồn .)

Một tiếng hét khác dường như ngày càng rõ hơn, vang vọng qua những bức tường của ngôi nhà bừa bộn.

"Cháu không làm thế! Cháu thực sự-!" Tiếng phản đối của Rok Soo bị cắt ngang, bị nhấn chìm bởi cơn say không ngừng của chú anh.

(Đó là cách họ trở nên mạnh mẽ hơn.)

"Mẹ mày nuôi mày thành kẻ nói dối à?! Tuần này mày sẽ không được nhận bất kỳ khoản trợ cấp nào! Và đừng bao giờ dám nghĩ đến chuyện bước ra khỏi cánh cửa này!"

Kim Rok Soo giật mình khi cánh cửa đóng sầm lại.

Giống như đêm hôm đó, khi cậu bé chìm đắm trong nỗi buồn trong căn phòng bệnh tối tăm, cậu khóc thầm vào gối, cuộn mình trên tấm nệm mỏng khiến cậu rùng mình vì sàn nhà lạnh lẽo.

(Những kinh nghiệm trong quá khứ đã mang lại cho họ sức mạnh.)

"Chú ơi, cháu xin lỗi... Tại sao chú lại không tin cháu...?"

Một thời gian sau, anh mới nhận ra rằng chú mình nhận anh vào nhà chỉ vì tiền thừa kế.

Và mãi sau đó Kim Rok Soo mới nhận ra rằng chú của anh đã lấy tiền cho riêng mình và đổ lỗi cho anh trong khi tỏ ra bị phản bội để khiến anh cảm thấy tội lỗi.

"Chú cũng chỉ là kẻ nói dối..."

(Vậy tại sao thay vì cảm thấy mạnh mẽ, anh ấy chỉ cảm thấy bất lực?)

"Kim Rok Soo."

Rok Soo chớp mắt khi nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình.

"Sao em không ra chơi với bạn em?" Cô Hyeon tiến đến chỗ cậu bé đang ngồi một mình trong phòng trong khi những đứa trẻ khác quyết định ra ngoài chơi, tiếng cười và tiếng hét chói tai vọng lại từ xa.

"Họ không thích em," anh lẩm bẩm, lật trang sách đầy màu sắc mà anh đang đọc.

Cô giáo Hyeon có vẻ cau mày trước lời nói của anh. "Tại sao không?"

"Họ nói em kỳ lạ và họ sẽ gặp xui xẻo nếu đến gần em."

Thật đau lòng cho người lớn khi nghe những lời như vậy dễ dàng thốt ra từ miệng một đứa trẻ.

Kim Rok Soo dường như không để ý đến sự lo lắng ngày càng tăng của giáo viên mình. "... Rok Soo, điều đó không đúng-"

Tuy nhiên, trước khi cô kịp nói lời an ủi nào, anh đã lặng lẽ ngắt lời cô, từ từ ngẩng đầu khỏi cuốn sách,

"Cô ơi, cô có thích em không?"

Người phụ nữ phải dừng lại một lát, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngây thơ của Kim Rok Soo, đôi mắt đáng lẽ phải sáng ngời như bất kỳ đứa trẻ nào khác, nhưng thay vào đó, cô chỉ nhìn vào ánh mắt vô hồn.

Tuy nhiên, cô không bỏ lỡ niềm hy vọng trong giọng nói của anh khi anh đặt câu hỏi đó.

"Tất nhiên rồi!" Cô giáo Hyeon mỉm cười nhẹ nhàng. Nó làm anh nhớ đến mẹ mình. "Em là một đứa trẻ ngoan, Rok Soo."

Kim Rok Soo cúi xuống, che giấu nụ cười cố nén và đôi mắt sắp ngấn lệ.

"... Vậy thì em vui rồi."

Vài ngày sau, người cô mà anh hằng ngưỡng mộ không bao giờ xuất hiện nữa.

"... Tại sao?"

(Nhân vật chính rất mạnh.)

"Tại sao tôi lại cô đơn thế này?"

(Các nhân vật chính sẽ tiếp tục.)

"Tôi không muốn ở đây nữa."

(Anh ấy không muốn trở thành nhân vật chính nữa.)

Cale thở hổn hển khi ký ức kết thúc. Bị buộc phải nhớ lại điều gì đó là điều mới mẻ mà anh không muốn trải nghiệm lại.

Tuy nhiên, anh không thể suy nghĩ quá lâu khi nhìn thấy thứ gì đó ngay trước mắt mình.

[ Thu thập kí  : 1% ]

[ Phần thưởng khi hoàn thành: ??? ]

'... Cái gì?'

..........

"Cái quái gì vậy?"

"HAHAHAHA, ĐÚNG VẬY. QUỲ XUỐNG HOẶC CHẾT!"

Kim Dokja ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.

Khi anh mở mắt ra, anh thấy mình đang ở trên sân thượng của nơi làm việc.

Hoặc...nơi từng là nơi làm việc của anh ấy?

Có vẻ như nơi này đã hoàn toàn thay đổi thành thứ gì đó mà anh hầu như không nhận ra, với một người phụ nữ tóc ngắn nhỏ nhắn kỳ lạ đang cười trên ngai vàng và những đồng nghiệp cũ của anh run rẩy và hát những lời khen ngợi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro