17: Một đời này (10)

Mãi đến khi đặt chân vào địa phận của Long Uyên các, đã là nửa tháng sau đó. Dọc đoạn đường đi này, Diệp Bạch Y luôn tấm tắc không thôi, vốn cả lộ trình từ Nhạc Dương đến Long Uyên các chỉ cần mười ngày nửa tháng, bây giờ Tần Hoài Chương đồ đệ vì tức phụ của y mà sinh sôi kéo dài thành một tháng. Không những thế, trên đường tiểu ngu xuẩn thường xuyên sinh bệnh, từ nhẹ như cảm mạo nóng người đến nặng như bệnh cũ tái phát, lão đường đường kiếm tiên đều sắp bị mài thành y tiên.

Một đoàn người, trừ bỏ Ôn Khách Hành, bình yên lặng lẽ đi giữa núi rừng đất Thục, dường như hoàn toàn ngăn cách với giang hồ phong vân biến động. Bọn họ không hề hay biết, trong lúc này đây, lấy Tam Bạch sơn trang, Thanh Phong kiếm phái, Độc Hạt, Thiên Song tứ đại môn phái thế lực làm trung tâm, thiên hạ đã loạn thành một đoàn.

Ngay từ ban đầu, sau khi Cao Sùng qua đời, Triệu Kính tiếp quản chức vị minh chủ, sau đó thiết yến chiêu đãi bằng hữu, không ngờ Thanh Phong kiếm phái trước giờ vốn luôn giao hảo với Ngũ Hồ minh lại không đến tham dự. Trên yến tiệc, bên cạnh Triệu Kính xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi ăn vận trang điểm như người Nam Cương, được giới thiệu là nghĩa tử của hắn. Mà qua mấy ngày sau đó, không biết từ nơi nào truyền ra tin đồn, vị nghĩa tử đó của Triệu Kính chính là Hạt vương đứng đầu Độc Hạt. Độc Hạt xưa nay là tổ chức sát thủ, thủ đoạn tàn nhẫn, đắc tội không ít môn phái trên giang hồ. Tin đồn vừa xuất hiện, mặc dù hư hư thực thực nhưng ảnh hưởng không ít đến danh vọng của Triệu Kính.

Chưa dứt, tiếp theo lại có tin tức của Thanh Phong kiếm phái. Nghe nói là Ngũ Hồ minh tiền nhiệm minh chủ Cao Sùng trước anh hùng đại hội đã đem ba mảnh Lưu Ly Giáp giao cho hảo hữu là Thanh Phong kiếm phái Mạc Hoài Dương Mạc chưởng môn. Lập tức, người đến bái phỏng Thanh Phong kiếm phái ồ ạt không dứt, thậm chí bên trong không thiếu người của Ngũ Hồ minh. Về sau xảy ra xung đột tranh chấp, nghe nói còn động thủ sát nhân diệt khẩu, đến cuối cùng mơ hồ còn xuất hiện bóng dáng của Độc Hạt. Kết quả một đoàn người ồ ạt kéo lên núi, mang theo thất vọng chán chường xuống núi mà không đạt được gì. Sau lần đó, Thanh Phong kiếm phái cũng hạ lệnh phong sơn, có tin đồn Mạc Hoài Dương bị trưởng lão đoàn cưỡng ép thoái vị.

Yên ổn trôi qua hai ngày, mọi người đồng thời phát hiện, không biết vì nguyên do gì, sản nghiệp của Tam Bạch sơn trang và Thanh Phong kiếm phái ở một số nơi lần lượt bị quan phủ niêm phong. Có gia nhân hầu hạ Triệu minh chủ kể lại, hắn từng nghe được Triệu minh chủ và Hạt công tử cãi vả, thấp thoáng nghe thấy Độc Hạt lén lút hợp tác với Thiên Song, đầu quân dưới trướng Tấn vương. Rồi còn có mấy vị chưởng môn đức cao vọng trọng trên giang hồ từng đến tìm Triệu minh chủ, nguyên nhân là môn phái của bọn họ mấy lần từng gặp phải Độc Hạt gây hấn.

Cả giang hồ nhất thời đều náo nhiệt hẳn lên, cùng lúc đó, thân phận đứng sau Thiên Song của Tấn vương cũng bị truyền ra. Triều đình liền cử quan binh đến điều tra, Tấn vương lá mặt lá trái không xong, chỉ có thể để thủ hạ đứng ra nhận tội thay. Từ đó con bài Thiên Song trong tay Tấn vương cũng bị vô hiệu lực. Đêm quan quân triều đình tiến vào Tấn vương phủ, không ai phát hiện, có mười tám tên thành viên Thiên Song vô thanh vô tức thoát ly vị trí canh gác, về sau cũng chưa từng trở về.

Đó chỉ là những tin tức mặt nổi truyền ra bên ngoài, thực chất lúc này đây Triệu Kính và Mạc Hoài Dương đã trở mặt thành thù, Hạt vương cùng Triệu Kính cũng là nghi kỵ lẫn nhau. Hạt vương tôn sùng Triệu Kính lần lượt nhận lấy thất vọng, tâm như tro tàn. Triệu Kính cho rằng Hạt vương liên thủ Mạc Hoài Dương và Thiên Song muốn phản hắn.

Mọi chuyện còn chưa kết thúc, Tấn vương hiện tại đã hoàn toàn đánh mất lòng tin và trung thành của thủ hạ, còn vướng bận triều đình thời khắc giám sát chặt chẽ. Thiên Song lúc này chỉ còn cái vỏ bên ngoài, nội bộ đã tan rã phân loạn, nhân tâm bàng hoàng không yên. Cố tình lúc này triều đình còn tra ra bằng chứng Thiên Song trước đây hoạt động dưới trướng Tấn vương đã tham ô không ít của công, mưu sát mệnh quan triều đình, tội càng thêm tội. Mà đồng thời trên giang hồ cũng xuất hiện nhân chứng bằng chứng Tam Bạch sơn trang và Độc Hạt từng có thư từ qua lại với Quỷ cốc.

Những việc này hiển nhiên đều có bút tích của Ôn Khách Hành. Mà hắn bản nhân, giữa thế đạo hỗn loạn này, sớm đã cùng người trong lòng đi đến Ba Thục, mảy may không bị tinh phong huyết vũ ảnh hưởng chút nào.

Hắn không quá lo lắng an nguy của Cố Tương, bởi vì trong thư có nói nàng và Tào Uý Ninh sau khi cùng Hỉ Tang quỷ, Diễm quỷ hội họp đã mang theo người Bạc Tình Tư trước một bước quay về Tứ Quý sơn trang. Ở mấy đêm trước, Hàn Anh dẫn theo mười tám người Tất Tinh Minh cũng đã thuận lợi đến sơn trang.

Thiên Song là tổ chức sát thủ, không phải những môn phái giang hồ tự xưng chính nghĩa ra vẻ đạo mạo kia, biết đám người Cố Tương và Hỉ Tang quỷ xuất thân Quỷ cốc cũng chỉ kinh ngạc một lúc. Huống chi, bọn họ còn chịu ân Ôn Khách Hành và những người đến từ Quỷ cốc này đâu. Ngay từ đầu, bọn họ mười chín người là thề chết trung thành với Chu Tử Thư chứ không phải Tấn vương. Chu Tử Thư rời đi Thiên Song, bọn họ vốn đã muốn đi theo. Hiện tại có Ôn Khách Hành trợ giúp, không chỉ thành công thoát ra, mà còn có thể đến Tứ Quý sơn trang, cho dù là với thân phận thuộc hạ bọn họ cũng đã rất mãn nguyện.

Tào Uý Ninh càng không cần phải nói, nghe Cố Tương thẳng thắn bộc lộ xong, cái gì cũng chưa nói, chỉ một lòng thương tiếc nàng từ nhỏ đã phải chịu khổ ở địa phương kia. Mỗi ngày đều một lòng hống nàng sủng nàng lên tận bầu trời, cơ bản không thèm để ý thân phận Vô Tâm Tử Sát. Về sau Thanh Phong kiếm phái đại loạn, lúc tin tức đến tai hắn thì mọi chuyện đã an bài xong, Thanh Phong kiếm phái đã phong sơn, hắn nghĩ trở về cũng đã không kịp. May là Phạm Hoài Không gửi thư đến, bảo hắn ở bên ngoài chính mình hành sự cẩn thận, không cần lo lắng môn phái.

Ôn Khách Hành nhớ lại trong thư giản lược chuyện xảy ra gần đây, cảm thán một câu, thiên hạ vy vy giai vị lợi lai, thiên hạ nhướng nhướng giai vị lợi vãng.

Thế đạo này thật đáng cười cũng thật đáng thương a!

Tranh đến kịch liệt như vậy, rốt cuộc là muốn tranh cái gì, lại có thể tranh đến thứ gì đâu. Đem mệnh đều táng đi vào, không biết có bao nhiêu người cười được đến cuối cùng hưởng thụ kết quả, cũng không biết liên luỵ bao nhiêu người bên cạnh. Giống như phụ mẫu hắn năm xưa, hạ tràng vạn kiếp bất phục.

"A Ôn, suy nghĩ gì mà xuất thần đến vậy a?", bên tai vang lên thanh âm quen thuộc kéo về suy nghĩ của hắn.

Chu Tử Thư đang ôm lấy hắn ngồi trong xe ngựa, bên ngoài là Diệp Bạch Y đang đánh xe. Trương Thành Lĩnh ban đầu vốn là cõng cái sọt chứa Long Hiếu luyện Lưu Vân Cửu Cung bộ. Nhưng từ khi đi vào địa phận Long Uyên các, bởi vì mặt đất thân cây tảng đá nơi nơi đều có thể là cơ quan bẫy rập không biết trước, tiểu đồ đệ sớm đã được cho phép lên xe ngồi. Cái sọt chứa Long Hiếu cũng bị hắn ôm lấy.

Tại sao hắn không ngồi ở bên trong hoặc là vứt Long Hiếu vào trong ấy à? Tất nhiên là bị sư phụ đuổi ra chứ sao!

Nói đùa gì vậy, Chu đại thủ lĩnh làm sao chịu bỏ qua thời cơ đơn độc ở chung với A Ôn nhà y. Đừng nói y, chính bản thân Ôn đại mỹ nhân cũng không muốn nhìn thấy mấy con kỳ đà cản mũi này nha. Vì vậy Chu mỗ nhân và Ôn mỗ nhân rất không lương tâm ở trong xe bồi dưỡng tình cảm. Để cho một lão nhân và một thiếu niên ở bên ngoài đánh xe cho bọn họ.

Bất quá Chu Tử Thư trên người rốt cuộc còn có Thất Khiếu Tam Thu đinh, thể lực cũng không quá tốt, mấy ngày nay chiếu cố Ôn Khách Hành cẩn thận đến không dám ngủ quá say. Hôm nay tâm tình thả lỏng, ngồi xe không bao lâu y liền mơ màng ôm lấy hắn ngủ mất.

Ngược lại Ôn Khách Hành tinh thần khá tốt, không buồn ngủ cũng không nỡ quấy rầy y liền yên lặng suy tư lung tung. Chu Tử Thư khi nào tỉnh lại hắn cũng không phát giác.

"A Nhứ, ân, thật ngứa, ngươi đừng thổi nữa~", hơi thở nóng bỏng phả vào sau gáy, người kia còn vô tình hữu ý thổi thổi vài cái sau tai hắn. Ôn Khách Hành muốn tránh, nề hà eo bị hai cánh tay hữu lực cố định không thể xê dịch một phân, chỉ có thể mềm mại xin tha, thanh âm thoát khỏi miệng bất giác mang theo một tia ái muội.

Chu Tử Thư còn muốn trêu ghẹo hắn thêm một chút, đáng tiếc suy nghĩ này vừa hình thành đã bị thanh âm bên ngoài cắt ngang, "Tần Hoài Chương đồ đệ, tiểu ngu xuẩn, xuống xe! Từ chỗ này xe không tiến vào được nữa rồi!"

Chu đại thủ lĩnh tiếc nuối chậc chậc vài tiếng, vén rèm xe chính mình nhảy xuống trước. Sau đó như nâng ngọc lưu ly quý giá dìu phu nhân nhà mình xuống xe. Động tác muốn bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu ôn nhu.

Ôn Khách Hành chân vừa vững vàng đứng trên mặt đất liền vươn tay về phía Chu Tử Thư, biểu tình nũng nịu, "A Nhứ~ Ta choáng váng, không muốn đi bộ!"

Chu Tử Thư nhìn thần sắc cũng biết hắn đây là đang làm nũng, nhưng cố tình y lại cứ muốn sủng hắn, không nói lời dư thừa lập tức ôm ngang bế người lên. Khi đi ngang qua Diệp Bạch Y và Trương Thành Lĩnh trực tiếp bỏ qua hai đôi mắt đang trợn to tròn, chỉ buông một câu, "Đi thôi!"

"Lão quái vật, điểm huyệt Long Hiếu, tốt nhất là trước phế hai tay hắn, tránh cho hắn ở sau lưng chúng ta có dị động gì!", Ôn Khách Hành đối với Long Hiếu phi thường ác cảm, nếu không phải nể mặt Long Tước thì ngay từ đầu hắn đã làm thịt tên súc sinh này. Hiện tại nha, dĩ nhiên phải đem Long Hiếu đưa đến trước mặt Long Tước cho Long Tước xử trí.

Diệp Bạch Y không rõ ràng mọi chuyện, nhíu mày cảm thấy tiểu ngu xuẩn cách làm có chút quá mức. Nhưng xuất phát từ cẩn thận, lão vẫn điểm huyệt Long Hiếu, sau đó cho hắn hít một loại nhuyễn cân tán, đem hai tay hai chân hắn trói lại, mới phủi phủi tay đứng lên. Ôn Khách Hành thấy vậy cũng không phản đối, nhắc nhở Trương Thành Lĩnh vác Long Hiếu sau lưng lưu ý một chút.

Thật, ban đầu Trương Thành Lĩnh cũng có thể không cần ngồi xe ngựa, tiếp tục vừa chạy vừa luyện công. Bởi vì nha, không tính Ôn Khách Hành, chỉ là một vị kiếm tiên có vũ lực giá trị tuyệt đối như Diệp Bạch Y ở đây đã đủ ứng phó chút cơ quan bố trí bên ngoài này, chẳng qua là tiêu hao thêm chút thời gian mà thôi.

Còn không phải sao, từ khi xuống xe đến khi dừng chân trước cầu, đi một quãng đường không ngắn không dài, Diệp kiếm tiên đã đánh nát ba cái cơ quan. Phải nói một chút, cơ quan bên ngoài Long Uyên các không phải chỉ có hai cái này, nhưng Ôn Khách Hành kiếp trước từng đi qua, ít nhiều vẫn có chút ấn tượng để né tránh. Thêm nữa là lần này không có Long Hiếu tác quái, nên lần này bọn họ xem như thuận lợi đi qua.

Mọi người đứng bên mép núi, nhìn vực sâu không thấy đáy trước mặt, lại nhìn tiếp chiếc cầu hao mòn bị gió thổi lắc lư trái phải nối giữa hai ngọn núi. Diệp Bạch Y tự nhận là trưởng bối trong trưởng bối, làm sao chấp nhận để tiểu bối ở trước mặt lão lấy thân mạo hiểm. Đang xắn tay áo xung phong đi dò đường, đột nhiên đón nhận ánh mắt khinh bỉ từ Ôn Khách Hành, "Vào Long Uyên các cũng không nhất thiết phải qua cầu nha!"

Đời trước Long Tước trước khi chết thu Trương Thành Lĩnh làm đồ đệ, cũng giao hết thư tịch, bản vẽ các loại cơ quan của Long Uyên các cho hắn. Về sau tiểu đồ đệ đem về Tứ Quý sơn trang nghiên cứu, Ôn Khách Hành ngẫu nhiên xem vài lần. Trí nhớ hắn cực tốt, dù khi đó không cố tình ghi nhớ nhưng đến giờ vẫn nhớ gần phân nửa. Theo bản vẽ, nơi này còn có một lối khác dẫn vào Long Uyên các, cầu treo trước mặt này, chẳng qua là để đối phó với người bên ngoài mà thôi, cũng vì vậy mà trên cầu có bố trí cơ quan. Chốc lát sau mọi người ở gần cầu treo quả nhiên tìm thấy một cơ quan mở ra thông đạo.

Thông đạo dẫn thẳng vào Long Uyên các chủ trạch, nhìn bàn ghế phủ bụi như thật lâu không có người ở, Diệp Bạch Y không khỏi hiếu kỳ nhìn Ôn Khách Hành, "Tiểu ngu xuẩn, ngươi rốt cuộc có lai lịch thế nào? Ngươi còn biết được bao nhiêu chuyện?"

Không đợi Ôn Khách Hành nói chuyện, Chu Tử Thư đã trước một bước mở miệng, "Diệp tiền bối, A Ôn là sư đệ của ta, nhị đệ tử của Tứ Quý sơn trang!"

"A?", lời này vừa ra, không chỉ Diệp Bạch Y mà cả Trương Thành Lĩnh cũng chấn kinh. Sau đó cùng dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Chu Tử Thư, hiển nhiên là nghi vấn vì sao trước giờ chưa từng thấy đề cập qua tầng quan hệ này.

"Năm đó... khi hắn còn rất nhỏ... sư phụ và ta đã đánh mất hắn...", Chu Tử Thư nghĩ đến Ôn Khách Hành những năm này lưu lạc Quỷ cốc, đau lòng nói không nên lời, đến ngôn ngữ cũng hỗn loạn.

Ôn Khách Hành cảm nhận hai cánh tay ôm lấy thân thể hắn căng cứng, vươn tay vòng qua cổ Chu Tử Thư, để chính mình càng dựa sát vào lòng y, ngữ khí ôn nhu như đang dỗ dành hài tử, "Không sao, không sao, A Nhứ, mọi chuyện đều đã trôi qua!"

Diệp Bạch Y minh bạch, hẳn là đã có biến cố gì đó xảy ra khiến hai bên phân ly. Đến tận bây giờ sư huynh đệ bọn họ mới gặp lại. Tần Hoài Chương đồ đệ hẳn là gần đây mới nhận ra sư đệ y.

Ồ, nói đến thì, Tần Hoài Chương tiểu tử kia dưới hoàng tuyền nếu biết đại đồ đệ và nhị đồ đệ hiện tại là quan hệ gì không biết sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ? Liệu có đội mồ sống lại rồi kinh hãi đến chết thêm lần nữa không? Bất quá, chuyện này cũng không thể nói rõ vì sao tiểu ngu xuẩn kia biết được nhiều chuyện như vậy nha. Tần Hoài Chương đồ đệ có phải trả lời sai vấn đề rồi không?

Ý nghĩ của Trương Thành Lĩnh thì đơn giản hơn, Ôn thúc là sư nương cũng là sư thúc, quan hệ thân càng thêm thân nha. Nhưng về sau nên xưng sư nương hay sư thúc đâu? Tính toán, sư phụ có vẻ thích nghe kêu sư nương hơn, mỗi lần kêu sư nương đều có thể giảm một ít thời gian luyện công.

Ôn Khách Hành không biết những suy nghĩ loạn thất bát tao của một già một trẻ trước mắt này, chỉ lo an ủi A Nhứ sau đó ý bảo y thả hắn xuống.

Từ Ôn Khách Hành chỉ đường, mọi người rất nhanh tìm đến nơi Long Tước bị giam giữ. Trong lúc đó có đi ngang qua một dãy phòng giam, bên trong chứa đầy dược nhân. Có phòng giam còn có mấy cỗ thi thể trên làn da lở loét xuất hiện chút vết tích xanh đen sần sùi, hẳn là sản phẩm thử nghiệm dược nhân của Long Hiếu. Không khí khắp nơi đều bốc lên mùi tanh tưởi hôi thối, là mùi tử thi để lâu ngày. Dưới đất trên tường đều nhớp nháp trơn trượt, có nơi còn dính dịch thể màu lục. Cảnh tượng nhìn vào thập phần ghê tởm.

Ôn Khách Hành cơ hồ một bên nôn một bên được Chu Tử Thư dìu đi qua nơi này. Cũng không phải chưa từng nhìn qua, trong Quỷ cốc tràng diện mỗi nơi so với chỗ này chỉ hơn chứ không kém. Nhưng hắn dù sao đang mang thai, đối với mùi vị thật nhạy cảm.

Ngược lại là Trương Thành Lĩnh biểu hiện thật đáng tán thưởng. Mặc dù tiểu đồ đệ sắc mặt cũng rất tệ, nhưng hắn vẫn kiên cường bình tĩnh đi theo sau trưởng bối. Nếu đổi lại trước đây còn là Trương tiểu công tử, thời khắc này không có trực tiếp hôn mê bất tỉnh đã rất tốt.

Một đường hữu kinh vô hiểm, cuối cùng lại lần nữa nhìn thấy sơn động giam giữ Long Tước, cảnh tượng giống hệt đời trước, biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Ôn Khách Hành không khỏi đau đầu. Mặc dù hắn đã thông suốt rất nhiều chuyện, nhưng một lần nữa ở trước mặt người khác xé mở miệng vết thương lòng, không phải người trong cuộc vĩnh viễn sẽ không thể hiểu hết những tâm tình phức tạp cùng thống khổ bên trong.

Trong lúc tâm tư Ôn Khách Hành xoay chuyển chín khúc mười tám cong, cước bộ cũng đã bất giác theo mọi người tiến nhập sơn động.

Long Tước rũ đầu ngồi trên thạch đài. Cũng không thể nói là ngồi, nếu không phải trên thân thể có mấy cọng xích sắt xỏ xuyên cố định hắn tại một vị trí, vị lão nhân gần đất xa trời này sợ rằng sớm đã không thể ngồi thẳng. Nghe tiếng động tiến đến gần, Long Tước chầm chậm ngẩng đầu.



_________



Đột nhiên muốn đào hố mới, mọi người nghĩ sao về tra Nhứ x mỹ cường thảm Ôn, trọng sinh lưu manh Nhứ x chưa trở thành cốc chủ Ôn, yêu hoá nhân hình Nhứ x cốc chủ Ôn...(。ì _ í。)

21/07/2021

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro