Ôn Khách Hành lần nữa mở mắt ra đã là chuyện của ba ngày sau. Hôm đó hắn đột nhiên ngã xuống doạ Chu Tử Thư không nhẹ. May mắn là rất nhanh liền nghe Diệp Bạch Y nói tạm thời không đáng ngại.
Bởi vì muốn để Ôn Khách Hành nghỉ ngơi nhiều một chút nên Chu Tử Thư không vội quay về Tứ Quý sơn trang ngay. Sau khi rời khỏi Long Uyên các liền đi vào một toà thành gần đó tìm nơi dừng chân. Không biết có phải do cùng Ôn cốc chủ lăn lộn chung một chỗ lâu hay không mà y xuất thủ càng lúc càng hào phóng, trực tiếp thuê cả một biệt viện.
Ôn Khách Hành ngủ suốt ba ngày vẫn chưa tỉnh lại, mà cũng trong ba ngày này, một đầu tóc dài đã chậm rãi bạc trắng toàn bộ. Chu Tử Thư vừa nhìn thấy tình cảnh này thiếu chút đứng không vững, gấp không kịp chờ lôi kéo Diệp Bạch Y qua xem bệnh. Cho nên, lúc hắn mở mắt ra liền nhìn thấy hai người đang ở cạnh giường.
"A Ôn! Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt rồi!", Chu Tử Thư thấy mỹ nhân rốt cuộc mở mắt, một khoả tâm bất an hồi hộp mới xem như bình tĩnh trở lại. Thấy người nằm trên giường chống tay muốn ngồi dậy liền vươn tay đỡ hắn. Sau đó nhìn thành giường cứng cáp lại sợ hắn dựa vào sẽ không thoải mái, dứt khoát nhích thân qua, nửa kéo nửa ôm để hắn dựa vào trước ngực y. Động tác dịu dàng và thuần thục đến chính y cũng chưa từng nhận ra.
"A Nhứ!", Ôn Khách Hành chớp chớp mắt, hắn ngủ suốt ba ngày, thân thể đều có chút rã rời, thần trí vẫn còn mông lung, ở trong lòng Chu Tử Thư cọ qua cọ lại tìm một tư thế thoải mái.
Chu Tử Thư nhìn người trong lòng, chỉ cảm thấy A Ôn sao có thể khả ái như vậy, cực giống tiểu sủng vật nũng nịu muốn được chủ nhân vuốt ve. Vì vậy mặc kệ Diệp Bạch Y và Trương Thành Lĩnh còn ở trong phòng, cúi đầu đặt một nụ hôn trên trán Ôn Khách Hành, rồi tiếp tục gặm gặm một chút đôi môi mềm mại ngọt ngào kia.
Đợi Ôn Khách Hành thoáng hồi thần phát giác trong phòng không chỉ có hai người bọn họ, hắn đã thấy Diệp Bạch Y đang che hai mắt Trương Thành Lĩnh, trong miệng lão còn đang lầm bầm, tiểu hài tử không nên nhìn. Làm cho Ôn cốc chủ ngại đến cả gương mặt xinh đẹp đều đỏ bừng, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Chu Tử Thư cũng không làm khó hắn, để người dựa lại vào lòng, một tay đặt trên bụng hắn, một tay luồn qua những sợi tóc bạc trắng, nhu tình và thương tiếc nơi đáy mắt nồng đậm đến mức lan tràn ra bên ngoài.
Ôn Khách Hành hiển nhiên đã nhận ra tóc của hắn đều chuyển trắng. Thiên nhân ngũ suy a, đối với chuyện này, sớm có dự liệu trước nên ngược lại hắn cũng không quá khó chấp nhận.
"Các ngươi muốn nghe cố sự sao?", không biết Ôn Khách Hành nghĩ gì, đột nhiên thở dài một hơi, sau đó hỏi một câu như vậy.
Chu Tử Thư, Diệp Bạch Y và Trương Thành Lĩnh bị hỏi phản ứng không kịp. Cả ba đều sửng sốt, như thế nào đột nhiên lại muốn kể cố sự? Nhưng mà không đợi bọn họ trả lời, Ôn Khách Hành đã bắt đầu kể, người rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng thanh âm vào tai lại xa xăm phảng phất đã cách một đời.
"Chân Diễn trước năm 9 tuổi vẫn chỉ là một hài đồng như bao hài đồng bình thường khác, có gia trưởng có phụ mẫu, hay làm nũng, sợ đau khổ, cũng ham chơi, cũng sẽ lười biếng luyện công. Năm đó sau khi bị trục xuất khỏi sư môn, Diệu Thủ mang theo trượng phu đã tàn tật cùng nhi tử 9 tuổi vừa trốn tránh giang hồ chính phái vừa đề phòng tà ma ngoại đạo, lưu lạc khắp nơi."
"Có một ngày, một nhà ba người bọn họ bị dồn vào tuyệt lộ, may mắn trong lúc nguy cấp được Tứ Quý sơn trang trang chủ Tần Hoài Chương cứu giúp, bọn họ mới tìm được một nơi an thân. Tần đại hiệp khi đó còn mang theo một nam hài, là Tứ Quý sơn trang đại đồ đệ Chu Tử Thư, cũng là đại sư huynh của Chân Diễn. Chân Diễn mỗi ngày theo chân đại sư huynh chơi đùa thật vui vẻ. Đó là những ngày bình yên ít ỏi trong cuộc đời Chân Diễn với tư cách là một hài đồng thiên chân đơn thuần."
Ôn Khách Hành như chìm mình vào dòng hồi ức, đáy mắt thấp thoáng một tia sáng. Hắn cũng không để ý đến xung quanh, có lẽ, thật ra cố sự này là hắn kể cho chính bản thân nghe.
Chu Tử Thư toàn tâm toàn ý lắng nghe toàn bộ, y muốn biết những năm qua y rốt cuộc đã bỏ lỡ những gì.
"Tần đại hiệp cùng đại đồ đệ rời đi, lưu lại ước hẹn ba tháng sau sẽ tiếp một nhà Chân Diễn đến Tứ Quý sơn trang. Nhưng không ai nghĩ tới, Tần đại hiệp chân trước vừa đi không lâu, Triệu Kính chân sau đã tìm tới. Ha ha, chính là Chân Diễn ngu xuẩn chuyện gì cũng không biết đã dẫn sói về nhà. Triệu Kính không tìm được chìa khoá từ Thánh Thủ Diệu Thủ, tặc tâm bất tử liền nghĩ cách dẫn Quỷ cốc đến. Đêm đó, cú mèo cười vang, Quỷ chủ dẫn đầu Quỷ cốc đồ sát sạch một thôn, bao quát Thánh Thủ Diệu Thủ đều không thoát được. Nhưng lại độc lưu lại một Chân Diễn."
Nói đến đây, Ôn Khách Hành trở nên kích động, ngay cả khí tức cũng bắt đầu gấp gáp, thân thể nhè nhẹ run rẩy. Chu Tử Thư ôm hắn cảm nhận rõ ràng nhất, y đã đoán được phần nào, nhưng khi nghe chính miệng hắn kể lại vẫn không tránh khỏi đau lòng. Một tay dịu dàng nắm lấy tay hắn, một tay vuốt nhẹ mái tóc trắng tuyết an ủi.
"Các ngươi biết Chân Diễn làm sao mà sống sót được dưới tay một đám ác quỷ không? Bởi vì Hỉ Tang quỷ cầu tình, bởi vì Thánh Thủ Diệu Thủ từng cứu mạng nàng, bởi vì bản thân Chân Diễn cũng là một tiểu quỷ. Ha ha ha, thật đáng thương cũng thật đáng cười! Kỳ thật đến bây giờ ta vẫn thấy nực cười, chính đạo trên giang hồ chẳng phải hô đánh hô giết Quỷ cốc sao, chẳng phải thề không để Quỷ cốc tung hoành gây hoạ sao? Như thế nào từ hai mươi năm trước Quỷ cốc đã xuất cốc, làm ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không thấy những kẻ nguỵ quân tử kia đứng ra thảo phạt? Lại ở hai mươi năm sau có tư cách gì la ó muốn trừ gian diệt ác?"
"Vào Quỷ cốc, uống Mạnh Bà Thang, chính là âm dương lưỡng cách, cái tên Chân Diễn đi theo Thánh Thủ Diệu Thủ ngã xuống đã hoàn toàn biến mất, từ đây chỉ còn lại một Ôn Khách Hành ôm lấy cừu hận tranh giành một hơi tồn tại. Vốn là Mạnh Bà Thang sẽ làm cho người uống vào quên đi chấp niệm sâu nhất trong lòng, nhưng Chân Diễn, à, là Ôn Khách Hành, không muốn quên phụ mẫu, càng không muốn quên huyết hải thâm cừu này. Vì vậy không ngừng dùng ý chí chống chọi Mạnh Bà Thang ăn mòn. Bất quá, hắn vẫn là đánh giá cao bản thân, hắn đã quên mất chuyện quan trọng nhất là hắn dẫn sói về nhà."
"Quỷ chủ muốn biết tin tức Lưu Ly Giáp và chìa khoá, nên mỗi ngày đều dùng hình, a, ta còn nhớ, hắn nói coi trọng ta nên mới đích thân chỉ bảo ta, hắn nói ta muốn sống sót thì phải học cách hưởng thụ đau đớn. Một thời gian sau vẫn chưa đạt được tin tức gì, hắn liền bắt đầu dùng ta thử độc. May mắn cái mệnh này đủ ngạnh, may mắn một năm sau Quỷ cốc lại đổi chủ. Ta nhân lúc hỗn loạn muốn bỏ trốn, không ngờ trùng hợp nhìn thấy lão Quỷ chủ trọng thương hấp hối ẩn núp một góc. Ta liền đi qua cho hắn thêm vài đao, ta chặt hết tứ chi hắn, móc mắt cắt lưỡi hắn, cuối cùng nhìn hắn chậm rãi chảy khô máu. Các ngươi biết không, đó là lần đầu tiên ta giết ngươi! Nhưng là ta không sợ hãi cũng không ghê tởm, a ha!"
Thần sắc Ôn Khách Hành điên cuồng, lời kể cũng lung tung lộn xộn, Trương Thành Lĩnh và Diệp Bạch Y trong lúc nhất thời đều ngây người không có phản ứng. Chu Tử Thư đau lòng, y làm sao không nhìn ra hắn run rẩy, hắn yếu ớt, hắn bất lực. Y kéo đầu hắn dựa lên vai, chầm chậm vỗ về an ủi. Ôn Khách Hành gãi gãi tay y ý bảo y yên tâm, chờ tâm trạng lắng xuống lại tiếp tục nói.
"Trong Quỷ cốc, trừ Quỷ chủ và Thập Đại Ác Quỷ có quyền nắm giữ lương thực y phục dược phẩm, còn lại các tiểu quỷ muốn sinh tồn nhất định phải chém giết lẫn nhau. Ôn Khách Hành khi đó 9 tuổi, võ công còn chưa luyện được mấy chiêu, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào Thu Minh Thập Bát thức trong trí nhớ cùng các tiểu quỷ chém giết. Ôn Khách Hành muốn sống sót, muốn báo thù, thì phải không ngừng mạnh lên. Hắn bắt đầu học theo các chiêu thức của kẻ địch trong lúc đối chiến."
"Năm 12 tuổi, Ôn Khách Hành ở trong thuỷ lao ngâm ba ngày, rốt cuộc từ tay Quỷ chủ xin được một nữ oa, hắn đặt tên cho nàng là Cố Tương. Khách hành bi cố hương, a, cái tên này, ý nghĩa thật sự không tốt!"
"Ôn Khách Hành làm sao biết chiếu cố tiểu hài tử, cũng may Cố Tương thật dễ nuôi. Nữ oa yêu cười, dù lần đầu ăn cháo bị bỏng vẫn cười thật rạng rỡ, nàng còn chưa biết đi, chưa biết nói, nhưng Ôn Khách Hành đi đến đâu nàng liền bò theo đến đó. Cứ như vậy, nàng cũng chậm rãi lớn lên."
"Đến năm 20 tuổi, Quỷ chủ cũng đã đổi mấy lần, có một ngày Ôn Khách Hành đưa Cố Tương đến chỗ Hỉ Tang quỷ để nàng chờ một đêm. Ngày hôm sau, khi mà hắn quay lại đón này, Quỷ cốc lúc đó đã lần nữa đổi chủ. Lần này, tân Quỷ chủ chính là bản thân Ôn Khách Hành. Hắn trở thành Quỷ chủ, ước thúc chúng quỷ không được rời khỏi Quỷ cốc. Dĩ nhiên cũng không phải là hắn có hảo ý gì. Chẳng qua là hắn muốn bày một bàn cờ càng lớn hơn nữa để phục cừu mà thôi."
Ôn Khách Hành khi nói những lời này thật bình tĩnh, thanh âm đều đều không mảy may gợn sóng. Giống như hắn đang giảng thuật lại chuyện của một người không quen không biết. Ánh mắt khẽ đảo, quả nhiên không ngoài ý muốn nhìn thấy biểu tình của Diệp Bạch Y và Trương Thành Lĩnh đã có chút không tốt.
Ôn Khách Hành trầm thấp cười một tiếng, "Cố sự còn rất dài, các ngươi muốn nghe tiếp sao?"
"...", Trương Thành Lĩnh vẻ mặt mờ mịt, hắn đột nhiên không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với người kia.
"Vì vậy, tiểu ngu xuẩn, ngươi là Quỷ chủ?", Diệp Bạch Y nhíu mày, nhìn bộ dáng dường như đã chuẩn bị tuỳ thời động thủ.
"Diệp tiền bối, A Ôn hắn...", Chu Tử Thư vội vàng mở miệng, nhưng chưa nói xong đã bị Ôn Khách Hành cắt đứt, "Đúng vậy!"
Thái độ bình thản thoải mái thừa nhận, không giống một loại thách thức, mà là chân chính đạm mạc, Diệp Bạch Y nhìn hắn, trầm mặc một chút sau đó mới nói, "Tiếp tục đi!"
"Ta ngồi lên vị trị Quỷ chủ này, một ngồi chính là tám năm. Sau đó, ta nói với chúng quỷ, Điếu Tử quỷ trộm mất Lưu Ly Giáp của ta, để tất cả xuất cốc truy sát hắn. Chẳng qua là tìm một cái cớ thôi, ta làm gì có Lưu Ly Giáp! Ta là muốn nhân cơ hội này để Quỷ cốc và giang hồ chính phái thanh trừ lẫn nhau, ha ha. Cho nên ta bỏ mặc bọn chúng khắp nơi làm bậy, còn ta mang theo A Tương đi, ta muốn đưa nàng về nhân gian..."
"Sau đó ta gặp A Nhứ. Ngay từ đầu ta cũng không biết A Nhứ là ai, chỉ bởi vì nhận ra Lưu Vân Cửu Cung bộ nên ta mới một đường bám theo. Cùng lúc đó, đúng như mong muốn của ta, ác quỷ hoạ loạn giang hồ. Nhưng dần dần, ta bỗng phát hiện, ta dường như tìm sai người để báo thù rồi..."
"Thập Đại Ác Quỷ có không ít phản đồ cấu kết với bên ngoài, nhưng ta chưa từng quan tâm. Về sau mới biết, bọn chúng cấu kết với Độc Hạt, mà đứng sau sai sử Độc Hạt, chính là Triệu Kính cẩu tặc. Ta chỉ hận không nhớ ra tên cẩu tặc này sớm một chút, để hắn đắc ý lâu như vậy."
"Sau khi đi một chuyến Long Uyên các, ta cùng A Nhứ mang theo Thành Lĩnh quay về Tứ Quý sơn trang. Sau hai mươi năm, ta rốt cuộc lần nữa chạm đến nhân sinh hỉ nhạc bình an. Ta từng cho rằng, ta ở Quỷ cốc hai mươi năm sớm đã đánh mất cơ hội quay về nhân gian. Phụ mẫu, Tứ Quý sơn trang, A Nhứ, đều là giấc mộng xa vời mà ta vĩnh viễn cũng không chạm đến. Nhưng đến nhân gian một lần, sống dưới mặt trời, được ánh nắng chiếu rọi, ta liền mê luyến, ta không nghĩ cùng giang hồ đồng quy vu tận nữa."
"Vì vậy, ta bày ra một thế cục mới, giả chết! Nhưng ta chưa từng nghĩ đến, ánh sáng dẫn đường ta quay về nhân gian, lại bởi vì ta mà dập tắt. A Nhứ vì báo thù cho ta mà cưỡng ép rút đinh, công lực thoáng chốc quay về thời kỳ toàn thịnh đổi lấy thời gian không còn bao nhiêu. Ta vốn không muốn để y lo lắng nhiều, cuối cùng lại thành hại y. Ta nói cho lão quái vật, cho Thành Lĩnh, cho A Tương, cho các ngươi về kế hoạch của ta, lại chỉ che giấu một mình y."
"Ta rốt cuộc báo thù thành công, rốt cuộc lôi kéo Triệu Kính xuống khỏi thần đàn, cái giá lại là mạng A Nhứ, nhưng ta khi đó vẫn chưa biết, vẫn chìm đắm trong vui vẻ sau khi báo thù. Cả một đời ta sát sinh vô số, rốt cuộc quả báo đến rồi, nhưng vì cái gì đều là người bên cạnh ta chịu tội. Ngày đại hôn của A Tương, ta từng cho rằng ít nhất ta thành công cứu được nàng, chưa từng nghĩ đến nàng và tiểu Tào đều chết dưới tay Mạc Hoài Dương."
Ôn Khách Hành nói một hồi, cả ba người trong phòng đều ngơ ngác. Chu Tử Thư bàng hoàng, "Những chuyện này..."
"Những chuyện này các ngươi chưa từng trải qua, nhưng ta đều đã đi qua một lần!", dường như là nói nhiều lắm, Ôn Khách Hành mệt mỏi nhắm mắt lại, thân thể dựa hẳn vào lòng Chu Tử Thư, "Lão quái vật, ngươi không phải từng thắc mắc ta làm sao luyện thành Lục Hợp thần công sao?"
"Là ta truyền cho ngươi? Để cứu...", người sống lâu như Diệp Bạch Y, hơi suy nghĩ một chút liền nghĩ thông rất nhiều chuyện, lão nói đến đây thì không nói nữa, chỉ chuyển ánh mắt về phía Chu Tử Thư.
"Nhưng cả đời của ta, chung quy vẫn là không đúng lúc. A Nhứ một người đi tuyết sơn ngăn cản Thiên Song mở ra Võ khố. Khi ta đuổi đến nơi, y chỉ còn là một cỗ thi thể lạnh lẽo dưới băng tuyết. A Tương không còn, A Nhứ cũng đi rồi, ta còn lưu lại làm gì nữa..."
Ôn Khách Hành ngữ khí vẫn chậm rãi đều đều, nghe vào không một tia gợn sóng. Nhưng sắc mặt hắn càng lúc càng nhợt nhạt, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, hàng mi đen dài hơi nâng lên liền lộ ra một đôi mắt đã có mấy phần tan rã.
Chu Tử Thư bị hắn làm cho hoảng hốt, A Ôn hiện tại mang đến cho y một cảm giác hắn đau khổ, tuyệt vọng, dường như đã sắp buông bỏ mọi thứ. Y vội vàng ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của người kia, miệng kề bên tai hắn nhè nhè trấn an, "A Ôn, A Ôn! Ta ở đây, A Nhứ ở đây, ngay bên cạnh ngươi! Nếu đau khổ hãy nói ra, đừng tuyệt vọng! Ta luôn ở bên cạnh ngươi!"
_____________
21/08/2021
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro