22: Một đời này (13)

Ôn Khách Hành thật ra vẫn tỉnh táo, chẳng qua là nhớ lại chuyện đời trước vẫn không tránh khỏi cảm thấy thật thê lương. Tâm tình kích động lại dẫn đến một đợt đau đầu đau tim, hắn suýt chút ngất đi. Bên tai văng vẳng thanh âm quen thuộc kéo hắn ra khỏi bi thương, hắn cứ như vậy nằm trong lòng người kia, lưu luyến hít lấy khí tức độc thuộc về A Nhứ.

Diệp Bạch Y và Trương Thành Lĩnh còn chưa thích ứng được việc Ôn Khách Hành là người đã sống hai đời thì đã bị cảm giác thê lương trong cố sự bao phủ. Nghĩ lại, cả đời của Ôn Khách Hành trôi qua cũng quá bi ai và mệt mỏi đi. Trừ một ít ngọt ngào tuổi thơ ấu và thời gian vài tháng bình yên khi trưởng thành gặp lại Chu Tử Thư. Hắn dường như đều ở trong hận thù, chém giết mà vượt qua. Đến cuối cùng, người muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được, người muốn giữ lại cũng rời đi.

"Có lẽ thượng thiên rốt cuộc thương hại ta, cho ta một cơ hội làm lại. Ta vốn cho rằng ta đã tuẫn táng theo A Nhứ trên đỉnh tuyết sơn kia. Nhưng không ngờ, vừa mở mắt ra, bản thân đã quay về khởi điểm, hơn nữa trạng thái của ta cũng giống như trước khi chết, chính là đã luyện thành Lục Hợp thần công. Mặc dù không quá sớm để bù đắp mọi tiếc nuối, nhưng ta thật đa tạ đầy trời thần phật, ít nhất lần này A Tương và A Nhứ vẫn ở đây. Đời này, ta không cần một mồi lửa thiêu sạch thế gian này nữa. Ta chỉ cần cái đầu của hai lão cẩu Triệu Kính và Mạc Hoài Dương."

"Nhưng mà, thật xin lỗi Thành Lĩnh, ta cho rằng ta giết chết đám Vô Thường quỷ, Trường Thiệt quỷ bọn họ thì đời này ngươi sẽ không phải trải qua cảnh diệt môn nữa, rốt cuộc vẫn là ta chủ quan rồi. Không có Quỷ cốc, Triệu Kính vậy mà vẫn để cho Độc Hạt hạ thủ với các môn phái trên giang hồ."

"Không, Ôn thúc, người không có lỗi với ta! Người đã tận lực rồi!", Trương Thành Lĩnh sớm đã lệ rơi đầy mặt, vừa thấy thương Ôn thúc vừa thương cảm cho chính mình, dù vậy vẫn bận bịu an ủi Ôn Khách Hành, sợ hắn tự trách.

"Tiểu ngu xuẩn, tiếp theo ngươi dự định làm thế nào? Cứ nói ra, ta sẽ giúp ngươi!", Diệp Bạch Y thái độ hiếm khi nghiêm túc, nói xong lại nghĩ nghĩ rồi bổ sung, "Đừng nghĩ nhiều! Coi như ta thay tiểu súc sinh kia làm gì đó chuộc tội với một nhà ba người các ngươi!"

Chu Tử Thư ôm Ôn Khách Hành, thật sự là càng nhìn càng thương yêu không dứt. Sư đệ của y, A Ôn của y, tâm can của y, vì sao phải khổ sở như vậy? Lúc mới gặp, hắn rốt cuộc ôm tâm tình gì mỗi khi chạy theo y? Là may mắn mất mà được lại, là ôn nhu trân trọng, là không dám mong cầu? Y đột nhiên hận chính mình, người trong lòng phải gánh chịu nhiều ký ức đau khổ như vậy, y không chỉ không hay biết gì mà còn xa lánh nghi kỵ hắn.

"A Nhứ, đừng nghĩ nhiều!", Ôn Khách Hành làm tri kỷ cũng là ái nhân của Chu Tử Thư hai đời, làm sao không nhận ra tâm tư của y, xoay người ôm lấy y, hai tay không ngừng vỗ lưng y an ủi.

"Nhưng...", Chu Tử Thư vừa mở miệng liền bị Ôn Khách Hành cắt ngang, hắn bóp lấy hai má y, ra vẻ hung hăng nói, "Cho nên từ giờ ngươi phải hầu hạ ta thật tốt, biết không?"

Chu Tử Thư ngây ngốc nhìn người trước mặt gật gật đầu. Thôi, hắn đã không muốn y thương tâm, y liền không thương tâm. Ngày dài tháng rộng về sau, y tuyệt không cô phụ một mảnh chân thành này.

"Lão quái vật, ta chỉ cần ngươi đảm bảo bình an cho Tứ Quý sơn trang!", Ôn Khách Hành an ủi y xong mới trả lời Diệp Bạch Y, "Mạc Hoài Dương đã bị bức thoái vị, sau khi trở về ta tất đi lấy cái mạng nhỏ của hắn. Còn Triệu Kính, chỉ là việc hắn cấu kết với Quỷ cốc thôi đã đủ để hắn mất hết uy vọng trên giang hồ, bị mọi người xa lánh rồi!"

"Không được A Ôn! Mạc Hoài Dương võ công không tệ, trước giờ che giấu rất sâu. Nếu là trước đó thì không sao, nhưng thân thể ngươi hiện tại, đi đối phó hắn, ta không đồng ý!", Chu Tử Thư nghe Ôn Khách Hành muốn đi tìm Mạc Hoài Dương lập tức phản đối.

"Không phải còn có A Nhứ ngươi sao? Vì vậy ngươi phải nhanh chóng rút đinh trị thương nha!", Ôn Khách Hành chớp chớp mắt to.

"Được rồi, được rồi! Bọn ta còn đứng ở đây đâu, các ngươi cũng đừng chỉ lo nhão nhão dính dính. Tiểu ngu xuẩn, ta đáp ứng ngươi về sau sẽ toạ trấn Tứ Quý sơn trang, chỉ cần sơn trang các ngươi cho ta ăn đủ no!", Diệp Bạch Y nhìn hai người trên giường lại có xu thế dính nhau hừ hừ nói xong liền lôi Trương Thành Lĩnh đi ra khỏi phòng, "Đi thôi Tần Hoài Chương đồ tôn, ngươi không muốn ăn trưa à!?"

Trong phòng, Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư bộ dạng muốn nói lại thôi, lôi kéo y nằm xuống giường, đem trán thiếp lên trán y, "A Nhứ, đừng lo! Ta chỉ là muốn kể ra tâm sự để thoải mái hơn mà thôi! Về sau ta lại kể chi tiết mọi chuyện cho ngươi nghe."

"A Ôn, đời trước, nếu ngươi thật sự dùng Lục Hợp thần công cứu ta thì ngươi sẽ thế nào?"

"... Gân mạch đứt đoạn."

"Đồ ngốc!"

"A Nhứ~ Đời này sẽ không như vậy nữa mà~ Chu tướng công~"

Chu Tử Thư nhìn mỹ nhân nũng nịu trong lòng, yêu thương vuốt mái tóc trắng của hắn, "A Ôn, có lẽ Đại vu sẽ tìm được cách khác, không cần phế bỏ võ công của ngươi."

"Được rồi A Nhứ! Việc này đợi gặp Đại vu rồi nói sau đi!"

Ôn Khách Hành thân thể không tốt, vừa rồi gượng chống nói lâu như vậy, hiện tại tinh thần đã có vẻ không đủ. Hắn lại làm nũng với Chu Tử Thư một hồi dần dần liền ngủ mất.

"A Ôn, ngủ ngon.", Chu Tử Thư nhẹ nhàng nói, thanh âm khẽ đến mức như sợ đánh thức người trong lòng.

Bốn người ở lại biệt viện thêm bốn ngày, Ôn Khách Hành mỗi đêm ở trên giường đều quấn lấy Chu Tử Thư làm nũng muốn quay về Tứ Quý sơn trang. Thật, nếu Ôn mỹ nhân không làm như vậy, lấy tình trạng hiện tại, Chu trang chủ chỉ hận không thể định cư luôn ở nơi này, để mỹ nhân đăng nhà y không cần vất vả đi đường xa, hảo hảo dưỡng bệnh.

Mà thôi, ai bảo Chu trang chủ đối với Ôn mỹ nhân là một người miệng cứng lòng mềm. Nhìn hắn trông mong hào hứng như vậy, làm sao nỡ từ chối. Cuối cùng đành miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý thu xếp lên đường.

Bởi vì mọi chuyện đã an bài tốt, nên lần này Ôn Khách Hành nói với Chu Tử Thư chọn lộ tuyến khác, một mạch đi thẳng về Tứ Quý sơn trang. Khúc mắc đều đã gỡ, bốn người tâm tư cũng không nặng nề phức tạp như đời trước. Trên đường đi chậm rãi một bên thưởng cảnh một bên nghe ngóng tin tức hiện tại.

Lúc này mới kinh hãi biết trong thời gian chưa đến hai tháng ngắn ngủi vừa qua, tình thế đã loạn đến mức nào. Thanh Phong kiếm phái sau khi đổi chưởng môn thì phong sơn, Ngũ Hồ Minh tân minh chủ Triệu Kính không chỉ cấu kết Quỷ cốc mà còn thao túng Độc Hạt đồ sát tận mấy môn phái. Còn có người nói Độc Hạt dùng người sống nghiên cứu chế tạo thành một quân đoàn dược nhân, thủ đoạn ác độc tàn nhẫn, đáng hận hơn cả Quỷ cốc.

Trong đó, có một tin tức khiến Chu Tử Thư vừa kinh hỉ vừa xúc động không thôi, Tứ Quý sơn trang thế không thể đỡ trọng chấn uy danh, tái xuất giang hồ. Nguyên lai là Ôn Khách Hành đem hết tiền bạc trong Quỷ cốc, bao gồm của Thập Đại Ác Quỷ đều đập hết lên việc xây dựng lại sơn trang. Hơn nữa đám người Hàn Anh khi rời Thiên Song đã âm thâm mang đi phần lớn tình báo.

Có không ít tài sản chống lưng, cũng có đầy đủ nội tình, Ôn Khách Hành liền để bọn họ xây dựng lại mạng lưới tình báo, cũng dặn dò Bạc Tình Ti của Hỉ Tang quỷ âm thầm hỗ trợ, tận lực gạt bỏ những kẻ ý đồ gây rối. Cho nên rất nhanh danh vọng của Tứ Quý sơn trang đã được thành lập lại. Mặc dù còn chưa làm ra sự kiện gì uy chấn võ lâm nhưng thế lực khắp nơi đều có thể nhận ra Tứ Quý sơn trang lụn bại nhiều năm bây giờ quật khởi đã là chuyện chắc chắn.

"A Nhứ, thế nào? Ta còn muốn đợi quay về sơn trang mới nói ngươi nghe, cho ngươi một cái kinh hỉ thật lớn. Không nghĩ tới mấy tiểu tử này hành động nhanh như vậy.", Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư cảm xúc trăm mối ngổn ngang, rất là đắc ý nhướn mày, "Bất quá nha, ta cũng chỉ có thể làm đến đây, Tứ Quý sơn trang muốn tiếp tục lớn mạnh thì còn phải làm phiền trang chủ đại nhân ngươi kinh doanh lại!"

Nói đến đây hắn lại nhớ ra một chuyện khác, châm chước một chút rồi nói tiếp, "A Nhứ, còn có một chuyện, Tấn vương đã bị áp giải về kinh chờ xét xử, phong địa của hắn cũng bị hoàng đế thu hồi. Thật xin lỗi, không thể để ngươi tự tay giải quyết mọi ân oán với hắn!"

Chu Tử Thư đã nghe Ôn Khách Hành kể lại chuyện đời trước, biết phụ tử Tấn vương không chỉ hại chết phụ thân y mà về sau còn thiêu rụi cả Tứ Quý sơn trang. Đối với việc Ôn Khách Hành làm như vậy y cũng không cảm thấy thế nào, dù sao, nếu là y, y cũng sẽ không giết Tấn vương. Nói đùa, Tấn vương quản lý cả một đại châu rộng lớn, hắn vừa chết nhất định sẽ dẫn đến một trận bạo loạn. Còn không bằng để triều đình xử lý hắn, hoàng đế nhất định sẽ cân nhắc chu toàn cục diện.

Ôn Khách Hành đoạn đường này luôn gượng chống tinh thần nói cười vui vẻ để Chu Tử Thư yên tâm. Nhưng sắc mặt luôn nhợt nhạt cùng thể trọng nhẹ đến có thể bỏ qua mỗi khi y bế hắn lên làm sao che giấu được. Y không chỉ một lần nhìn thấy hắn cố nén buồn nôn ăn hết cơm, sau đó lại lén lút tìm một góc khuất nôn đến thiên hôn địa ám. Y không chỉ một lần nhìn thấy hắn cuộn mình nằm trên giường che ngực thở dốc. Y không chỉ một lần nhìn thấy những sợi tóc trắng vươn đầy chiếc lược sau khi hắn chải đầu.

Những khi Chu Tử Thư bưng chén thuốc đen ngòm đến trước mặt Ôn Khách Hành, hắn đều ngoan ngoãn nhận lấy một hơi uống cạn. Y muốn hắn chú ý thân thể, hắn liền nhu thuận ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ. Hai người đều ăn ý không nói ra, nhưng hắn vẫn luôn nỗ lực để có thể sống lâu hơn một chút. Giống như hắn từng nói, chỉ cần Chu Tử Thư còn ở đây, Ôn Khách Hành vĩnh viễn cũng không bỏ được đi trước một bước. Y nhìn trong mắt đau trong lòng, nhưng ngoài việc chiếu cố hắn càng cẩn thận hơn thì còn có thể làm gì?

Điều an ủi duy nhất là ngày hôm qua y nhận được tin từ Thất gia và Đại vu, hai người bọn họ đã sắp đến Tứ Quý sơn trang rồi.

"A Ôn, rõ ràng trong bụng ngươi còn có đứa nhỏ, như thế nào không thấy ngươi nặng thêm chút nào?", Chu Tử Thư đè xuống tâm tình bi quan, đáy mắt lại nhiễm lên một tầng ôn nhu.

"Thật sao? Nhất định là ngươi cảm giác sai rồi. A Nhứ, ngươi nhìn, bụng ta đều bắt đầu nhô lên rồi này.", Ôn Khách Hành khoa trương túm lấy y phục ở vùng eo xoay xoay vài vòng trước mặt Chu Tử Thư.

"Ai, A Ôn! Cẩn thận ngã! Cẩn thận va chạm!", Chu Tử Thư hoảng sợ kéo người còn đang xoay vòng kia ngồi trên đùi mình, hai tay đều vòng qua ôm lấy hắn, chỉ sợ y vừa không chú ý sẽ xảy ra chuyện.

Hai người liền như vậy ôm nhau, hoàn toàn bỏ qua Diệp Bạch Y và Trương Thành Lĩnh sống sờ sờ ngồi cùng bàn.

Trương Thành Lĩnh: Sư phụ sư nương a, mặc dù ta rất ngưỡng mộ tình cảm của hai người, nhưng hai người có thể thu liễm một chút hay không? Chúng ta đang ngồi trong tửu lâu đấy, mặc dù bàn này nằm trong một góc khuất, nhưng từ nãy đến giờ còn thiếu người nhìn qua đây sao? Ta và Diệp tiền bối cũng cần mặt mũi a!

Diệp Bạch Y: Tốt a! Bọn hắn là thật xem mọi người đều là không khí! Chỉ cực khổ ta một lão nhân, ăn bữa cơm cũng bị tú ân ái đầy mặt, hừ hừ, thức ăn vào miệng đều biến thành tẻ nhạt vô vị!

Trương Thành Lĩnh cảm thấy những ngày này ăn một bữa cơm dùng thời gian đều đặc biệt dài. Chờ đến mòn mỏi rốt cuộc nghe sư phụ nhà mình hô tiểu nhị tính tiền, tiểu đồ đệ âm thâm thở phào nhẹ nhõm. Nhìn sư phụ ôm sư nương ngồi vào xe ngựa, hắn đột nhiên sinh ra ý muốn về sau cũng phải tìm một người tâm đầu ý hợp du sơn ngoạn thuỷ vung cẩu lương khắp thiên hạ.



_____________



22/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro